Edit: Cố Nhạc Phong
Beta: Sakura
Hôm đó, sau khi Bách Hợp đuổi hai người Hạ Hậu Thấm Nhi vaf Nhiếp Diễm ra khỏi Nhiếp gia, hai người này liền ra khỏi thành, mãi cho đến nay vẫn không thấy tung tích, Bách Hợp từng phái người nhìn chằm chằm trong thành, nhưng khoảng chừng 10 ngày nay đều không tìm ra được hai người này đang ở đâu.
Vú nương gật đầu, thời gian từng chút một trôi qua, lúc chiếc đồng hồ cát nơi góc phòng chỉ còn thừa lại một ít, ánh nến chợt lóe trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi đã lâu không gặp đột nhiên vang lên:
“Tam thúc, ở đây.”
Nàng ta vừa dứt lời, trong phòng giống như có một luồng gió lạnh thổi vào, ánh nến lay động, trong phòng khi nãy còn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm ba bóng người, trừ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm sắc mặt phong trần mệt mỏi đã lâu không thấy, còn có một người đàn ông trung niên tuổi tác chừng 30, mặt mũi gầy gò, sắc mặt trắng bóc mặc một thân trường bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Lúc này Hạ Hậu Thấm Nhi đã thay trang phục khác, nàng ta mặc y phục màu thủy lam, tóc dài xõa sau lưng, giữa trán chỉ đeo một món đồ trang sức màu xanh ngọc, vẻ mặt vừa phức tạp lại có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Bách Hợp, chỉ vào cô rồi nói với người đàn ông trung niên lạ mặt kia:
“Tam thúc, chính là nàng ta, ta hoài nghi nàng ta là yêu ma quỷ quái gì đó, chiếm cứ thân thể của tiểu Hợp, tiểu thư của Nhiếp phủ này có ơn với ta, ta nhất định phải báo đáp nàng ấy, tam thúc mau khu trục cô hồn dã quỷ này đi, về sau ta sẽ không chạy ra ngoài nữa!”
Mà giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi vừa dứt, Nhiếp Diễm đứng ở bên cạnh liền quay đầu nhìn nàng ta một cái, bên khóe miệng lộ ra ý cười cưng chiều, lúc nhìn Bách Hợp ánh mắt liền híp lại: “Cô hồn dã quỷ từ nơi nào, còn không mau hiện nguyên hình. Nhiếp Bách Hợp có phải đã bị ngươi hại rồi không?”
Người đàn ông được Hạ Hậu Thấm Nhi gọi là tam thúc không hề lên tiếng, lúc này ôm hai tay đứng một bên không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên người Bách Hợp, bị hắn nhìn như vậy, lông măng sau lưng Bách Hợp đều dựng đứng cả lên, cô nhíu mày sau đó theo bản năng lùi lại hai bước.
“Nhiếp đại gia, ngươi có phải bị điên rồi hay không?” Vú nương ở trong phòng vẫn chưa ngủ, đêm nay là khoảng thời gian đặc biệt, bà muốn cùng Bách Hợp vượt qua ngày này. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Nhiếp phủ khi nãy vẫn còn náo nhiệt chớp mắt một cái liền giống như lâm vào giấc ngủ, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
“Ma ma, ngươi mau lại đây, nàng ta đã không còn là Nhiếp Bách Hợp nữa, ngày đó Hạ Hậu tam thúc cũng từng trong lúc du lịch được Nhiếp bá phụ mời về Nhiếp phủ để tính quẻ cho Nhiếp Bách Hợp, biết được sinh thần bát tự của nàng, nàng ấy đã định không thể sống qua 16 tuổi, giờ đây nàng ta còn có thể sống đến hiện tại, nàng ta căn bản không phải Nhiếp Bách Hợp!” Nhiếp Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Hơn nữa hiện giờ ta đã không gọi là Nhiếp Diễm nữa. Ta đã tìm được cha mẹ đẻ của mình, hiện tại đã đổi về tên cũ Tiêu Diễm rồi.”
Nghe tới đây, Bách Hợp cũng coi như còn bình tĩnh, nhưng vú nương lại tức đến gần chết, Nhiếp phụ mới chết chưa đến hai năm, lúc trước khi ông còn tại thế đối với Nhiếp Diễm chăm sóc đủ điều, thật không ngờ cái con sói mắt trắng này mới rời đi chưa được bao lâu liền mất tích ở nơi nào không nói, bây giờ lại trở về, thậm chí ngay cả tên họ cũng đổi, không chỉ không có ý hồi báo Nhiếp gia, trái lại quay trở về liền nguyền rủa Nhiếp Bách Hợp đã chết.
“Ngươi cầm mồm!”
“Bớt nói nhảm với bà ta, A Diễm, ngươi trước thử dùng pháp thuật ta dạy ngươi, định trụ yêu vật này.” Người đàn ông được xưng là tam thúc chỉ đạo một câu với Tiêu Diễm, hắn gật đầu, gương mặt vốn được coi là tuấn mỹ lúc này mới lộ ra vài phần kích động, ngắt chéo pháp quyết trong tay, trường kiếm hắn vốn đeo trên lưng liền rung nhẹ lên.
Đầu ngón tay của Tiêu Diễm xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng lại có thể bắn ra thứ giống như tia sáng trói lại Bách Hợp, Bách Hợp theo bản năng muốn trốn, người đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng, không khí phảng phất giống như đều ngưng lại, động tác của cơ thể Bách Hợp thoáng chốc chậm lại hơn nhiều, tia sáng kia quấn lên, trói chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích.
“Yêu nghiệt, hiện nguyên hình thì ta sẽ tha chết cho ngươi!” Tiêu Diễm quát một câu với Bách Hợp, tay đưa về phía sau lưng sờ một cái, thanh trường kiếm dài kia vừa ra khỏi vỏ liền được hắn nắm trong tay, vẻ mặt Tiêu Diễm lúc này đằng đằng sát khí, con ngươi tựa hồ đã biến thành màu vàng, trong gần nửa tháng hắn mất tích, hắn phảng phất giống như đã bước lên con đường tu tiên, hiện tại xem ra khí thế mười phần.
“Ngươi mau trả lại mạng của tiểu Hợp!” Hạ Hậu Thấm Nhi núp sau lưng hai người kia, nghe thấy lời này nhịn không được liền lộ đầu ra, gương mặt nhỏ khóc thút thít: “Ngươi trả tiểu Hợp lại đây!”
“Thấm Nhi đừng khóc, hết thảy đều là số mệnh, tướng số của Nhiếp cô nương vốn chính là đã định chết sớm, sống không quá 16, tất cả đều không liên quan đến ngươi, chẳng qua là ngươi dính vào chữ duyên mà thôi.” Khuôn mặt của người đàn ông trung niên lạnh nhạt nhìn vẻ mặt khóc lóc của Hạ Hậu Thấm Nhi, hắn không khỏi quay người trấn an nàng ta đôi câu, Bách Hợp suýt chút nữa không nhịn được mà chửi ầm lên, cô gắt gao cắn chặt môi mới nhịn xuống được lời chửi rủa: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Người muốn mạng ngươi! Nhiếp gia có đại ân với ta, yêu nghiệt ngươi hại chết Nhiếp Bách Hợp, ta đây chính là đang trừ khử ngươi, cũng coi như báo thù thay cho Nhiếp Bách Hợp, trả lại ân tình ngày trước Nhiếp bá phụ cứu ta.” Vẻ mặt Nhiếp Diễm lạnh nhạt, giơ trường kiếm trong tay lên, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh vẫn khóc thút thít, vú nương ngồi một bên lúc này mới giống như phát điên: “Ngươi muốn làm gì? Ngài ấy chính là tiểu thư, ngươi dám hại ngài ấy, ta liền liều mạng với ngươi!”
“Nàng ta cũng không phải Nhiếp Bách Hợp, dựa theo tính cách của Nhiếp Bách Hợp, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đuổi chúng ta ra khỏi phủ, nàng ấy vốn thiện lương, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, hôm đó những gì nàng ta nói, từng câu cay nghiệt, ma ma ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy rồi…” Tiêu Diễm giống như muốn dùng lời này để thuyết phục vú nương, sau đó lại kiên nhẫn nói: “Ta từng hỏi thăm, Nhiếp Bách Hợp xác thực sống không quá 16, cho nên nàng ấy chắc hẳn đã sớm bị yêu nghiệt này hại chết…”
“Ngày trước lão gia từng mời chân nhân của Tử Dương Tông tới nghịch thiên cải mệnh cho tiểu thư, nếu như không phải nha đầu Hạ Hậu Thấm Nhi chết tiệt kia dụ dỗ tiểu thư ra khỏi phủ, tiểu thư cũng không đến mức phá giới…” Vú nương ngắt lời Tiêu Diễm, oán hận trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, Hạ Hậu Thấm Nhi bị dọa lùi về sau một bước, người đàn ông được nàng ta gọi là tam thúc lúc nghe thấy Tử Dương Tông, trên mặt lộ ra vẻ hơi chần chừ, sau đó lại to giọng nói: “Tử Dương Tông là chỗ nào, một cái phủ bình thường của phàm nhân nho nhỏ cũng mời được sao? Ngươi dùng lời này đi lừa người ngoài còn được, nhưng ngươi lại không lừa được ta, A Diễm, còn không mau động thủ!”
Tiêu Diễm nói vâng, lúc này trong lòng Bách Hợp rét run hoảng loạn, trong tay Tiêu Diễm cầm một lá bùa, dán nó lên trên trường kiếm, lúc đâm tới Bách Hợp, lá bùa đó vậy mà không đốt tự cháy, chưa được bao lâu liền hóa thành tro bụi rơi xuống đất.
“Gì? Ngươi vậy mà là con người?” Tam thúc kia kinh hãi, Bách Hợp khi nãy vốn bị dọa đến chân tay phát lạnh, hiện tại nghe thấy lời này tức đến mức không có chỗ phát tiết: “Ta đương nhiên là con người.”
Lúc này Bách Hợp cũng không muốn giảng công bằng với đám người này, cùng đám người cao nhân tu tiên giảng đạo lý, đối với cô hiện tại chưa có năng lực tự bảo vệ mình mà nói không khác nào tự tìm đường chết, lời cô vừa dứt, đột nhiên Nhiếp phủ nổi lên bão táp, trên khuôn mặt của tam thúc kia lộ ra vẻ lo lắng:
“Không tốt, bọn chúng đuổi tới rồi, A Diễm ngươi mau đưa Thấm Nhi rời đi!”
“Ta không đi, cha mẹ ta chính là chết trong tay bọn chúng, ta phải liều mạng với chúng!” Tiêu Diễm khi nãy còn mang bộ dạng lạnh nhạt lúc này náo loạn lên giống như phát điên, trong lúc nói chuyện, toàn bộ trên mặt đất Nhiếp phủ đột nhiên bắt đầu nóng lên, tam thúc kia không biết dùng cách gì khiến cho Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi lơ lửng ở giữa không trung, Bách Hợp chỉ cảm thấy lòng bàn chân bỏng rát, cô dậm dậm chân, ánh sáng kim sắc khi nãy còn trói buộc trên người cô lúc này bị cô hấp thu vào trong cơ thể, dưới chân hiện ra một tầng quầng sáng kim sắc nhu hòa, tiêu trừ cảm giác nóng bỏng lúc trước.
“Mau đi.” Tam thúc kia hét lên một câu, trường kiếm sau lưng liền bay ra, mấy người đạp lên rồi phá cửa sổ chạy mất, vú nương lúc này cũng muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại bốc lên mùi khét, bà theo bản năng nhìn Bách Hợp: “Tiểu thư mau chạy.”
Cảnh tượng này trong cốt truyện chưa từng xảy ra, nhưng Bách Hợp nghe thấy mấy câu nói khi nãy của đám người Tiêu Diễm, đương nhiên cũng biết trận tai họa này của Nhiếp phủ có khả năng là do hai cái tên sao chổi Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mang tới!
Cô kéo vú nương lên, chỉ là chút công sức này, giày trên chân vú nương cũng đã bắt đầu tự bốc cháy, Bách Hợp kéo bà chạy ra khỏi phòng, dưới nền đất bên ngoài lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực.
“Đến Tử Dương Tông, Tử Dương Tông, lão gia lúc lâm chung, nếu như vượt qua được kiếp nạn 16 tuổi thì để cho tiểu thư..đến Tử Dương Tông!” Trong miệng vú nương không ngừng nói mấy chữ Tử Dương Tông, nửa người dưới của bà dẫm trên đất cũng đã bắt đầu nóng đỏ bừng, trong phủ yên tĩnh giống như chết, một cỗ mùi thối truyền tới, còn chưa đợi Bách Hợp lôi bà ra khỏi viện, liền đã không còn hơi thở.
Toàn bộ Nhiếp phủ giống như một tòa thành chết, nhưng trận hỏa nhiệt này dường như lại không có ảnh hưởng gì tới Bách Hợp, Bách Hợp cố nén cơn giận trong lòng, ghi nhớ mấy chữ Tử Dương Tông. Đêm nay tựa hồ tất cả mọi người đều ngủ rất say, cỗ hỏa nhiệt kỳ lạ kia khiến toàn bộ Nhiếp phủ giống như bị thiêu trong hỏa lò, chẳng mất bao lâu phòng ốc cũng bắt đầu bốc cháy, Bách Hợp lúc này mới buông vú nương đã không còn thở xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi Nhiếp phủ.
Tin tức Nhiếp phủ chỉ trong một đêm gặp phải hỏa hoạn bị thiêu sạch đã được truyền khắp trong thành, nghe nói bên trong không có ai chạy ra ngoài, người người trong thành vì chuyện này mà cảm thấy bất an, nghĩ tới những việc tốt mà Nhiếp phụ ngày trước từng làm, nửa tháng sau có người dẫn đầu tiến vào Nhiếp phủ sớm đã trở thành một mảnh phế tích, chôn cất cho đám nha hoàn hạ nhân chết ở trong đó.
Mà giờ đây Bách Hợp cũng đã nhớ kỹ Tử Dương Tông, chỉ là hao phí mấy ngày, cô cũng không thể hỏi thăm được tung tích. Tuy cô biết trong cốt truyện có mấy gia tộc lánh đời, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tử Dương Tông, đến tận mấy ngày sau Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp cuối cùng cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao trong lòng cảm thấy yên bình.
“Em muốn đến Tử Dương Tông.” Bách Hợp nghĩ tới lần Nhiếp gia đột nhiên vô tình bị hủy diệt này, tâm tình có chút trầm xuống, tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp còn chưa làm được, lúc này Nhiếp gia lại gặp phải tai họa bất ngờ, cô mím chặt môi, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp lại là phàm nhân, lúc này trong đôi mắt hạnh nhân thoạt nhìn hiện đầy tơ máu.
Lý Duyên Tỷ mặc một thân trường bào bạch sắc, dáng dấp như ngọc, phảng phất giống như không nhiễm bụi trần, lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp có chút chật vật, liền kéo cô vào trong lòng, nhìn thấy ánh mắt có chút nén giận của cô, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu.
Beta: Sakura
Hôm đó, sau khi Bách Hợp đuổi hai người Hạ Hậu Thấm Nhi vaf Nhiếp Diễm ra khỏi Nhiếp gia, hai người này liền ra khỏi thành, mãi cho đến nay vẫn không thấy tung tích, Bách Hợp từng phái người nhìn chằm chằm trong thành, nhưng khoảng chừng 10 ngày nay đều không tìm ra được hai người này đang ở đâu.
Vú nương gật đầu, thời gian từng chút một trôi qua, lúc chiếc đồng hồ cát nơi góc phòng chỉ còn thừa lại một ít, ánh nến chợt lóe trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi đã lâu không gặp đột nhiên vang lên:
“Tam thúc, ở đây.”
Nàng ta vừa dứt lời, trong phòng giống như có một luồng gió lạnh thổi vào, ánh nến lay động, trong phòng khi nãy còn yên tĩnh đột nhiên nhiều thêm ba bóng người, trừ Hạ Hậu Thấm Nhi cùng Nhiếp Diễm sắc mặt phong trần mệt mỏi đã lâu không thấy, còn có một người đàn ông trung niên tuổi tác chừng 30, mặt mũi gầy gò, sắc mặt trắng bóc mặc một thân trường bào màu xanh, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.
Lúc này Hạ Hậu Thấm Nhi đã thay trang phục khác, nàng ta mặc y phục màu thủy lam, tóc dài xõa sau lưng, giữa trán chỉ đeo một món đồ trang sức màu xanh ngọc, vẻ mặt vừa phức tạp lại có chút sợ hãi nhìn chằm chằm Bách Hợp, chỉ vào cô rồi nói với người đàn ông trung niên lạ mặt kia:
“Tam thúc, chính là nàng ta, ta hoài nghi nàng ta là yêu ma quỷ quái gì đó, chiếm cứ thân thể của tiểu Hợp, tiểu thư của Nhiếp phủ này có ơn với ta, ta nhất định phải báo đáp nàng ấy, tam thúc mau khu trục cô hồn dã quỷ này đi, về sau ta sẽ không chạy ra ngoài nữa!”
Mà giọng nói của Hạ Hậu Thấm Nhi vừa dứt, Nhiếp Diễm đứng ở bên cạnh liền quay đầu nhìn nàng ta một cái, bên khóe miệng lộ ra ý cười cưng chiều, lúc nhìn Bách Hợp ánh mắt liền híp lại: “Cô hồn dã quỷ từ nơi nào, còn không mau hiện nguyên hình. Nhiếp Bách Hợp có phải đã bị ngươi hại rồi không?”
Người đàn ông được Hạ Hậu Thấm Nhi gọi là tam thúc không hề lên tiếng, lúc này ôm hai tay đứng một bên không nói gì, chỉ là ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lên người Bách Hợp, bị hắn nhìn như vậy, lông măng sau lưng Bách Hợp đều dựng đứng cả lên, cô nhíu mày sau đó theo bản năng lùi lại hai bước.
“Nhiếp đại gia, ngươi có phải bị điên rồi hay không?” Vú nương ở trong phòng vẫn chưa ngủ, đêm nay là khoảng thời gian đặc biệt, bà muốn cùng Bách Hợp vượt qua ngày này. Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, Nhiếp phủ khi nãy vẫn còn náo nhiệt chớp mắt một cái liền giống như lâm vào giấc ngủ, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
“Ma ma, ngươi mau lại đây, nàng ta đã không còn là Nhiếp Bách Hợp nữa, ngày đó Hạ Hậu tam thúc cũng từng trong lúc du lịch được Nhiếp bá phụ mời về Nhiếp phủ để tính quẻ cho Nhiếp Bách Hợp, biết được sinh thần bát tự của nàng, nàng ấy đã định không thể sống qua 16 tuổi, giờ đây nàng ta còn có thể sống đến hiện tại, nàng ta căn bản không phải Nhiếp Bách Hợp!” Nhiếp Diễm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Hơn nữa hiện giờ ta đã không gọi là Nhiếp Diễm nữa. Ta đã tìm được cha mẹ đẻ của mình, hiện tại đã đổi về tên cũ Tiêu Diễm rồi.”
Nghe tới đây, Bách Hợp cũng coi như còn bình tĩnh, nhưng vú nương lại tức đến gần chết, Nhiếp phụ mới chết chưa đến hai năm, lúc trước khi ông còn tại thế đối với Nhiếp Diễm chăm sóc đủ điều, thật không ngờ cái con sói mắt trắng này mới rời đi chưa được bao lâu liền mất tích ở nơi nào không nói, bây giờ lại trở về, thậm chí ngay cả tên họ cũng đổi, không chỉ không có ý hồi báo Nhiếp gia, trái lại quay trở về liền nguyền rủa Nhiếp Bách Hợp đã chết.
“Ngươi cầm mồm!”
“Bớt nói nhảm với bà ta, A Diễm, ngươi trước thử dùng pháp thuật ta dạy ngươi, định trụ yêu vật này.” Người đàn ông được xưng là tam thúc chỉ đạo một câu với Tiêu Diễm, hắn gật đầu, gương mặt vốn được coi là tuấn mỹ lúc này mới lộ ra vài phần kích động, ngắt chéo pháp quyết trong tay, trường kiếm hắn vốn đeo trên lưng liền rung nhẹ lên.
Đầu ngón tay của Tiêu Diễm xuất hiện ánh sáng màu vàng nhạt, mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng lại có thể bắn ra thứ giống như tia sáng trói lại Bách Hợp, Bách Hợp theo bản năng muốn trốn, người đàn ông trung niên kia hừ lạnh một tiếng, không khí phảng phất giống như đều ngưng lại, động tác của cơ thể Bách Hợp thoáng chốc chậm lại hơn nhiều, tia sáng kia quấn lên, trói chặt cô khiến cô không thể nhúc nhích.
“Yêu nghiệt, hiện nguyên hình thì ta sẽ tha chết cho ngươi!” Tiêu Diễm quát một câu với Bách Hợp, tay đưa về phía sau lưng sờ một cái, thanh trường kiếm dài kia vừa ra khỏi vỏ liền được hắn nắm trong tay, vẻ mặt Tiêu Diễm lúc này đằng đằng sát khí, con ngươi tựa hồ đã biến thành màu vàng, trong gần nửa tháng hắn mất tích, hắn phảng phất giống như đã bước lên con đường tu tiên, hiện tại xem ra khí thế mười phần.
“Ngươi mau trả lại mạng của tiểu Hợp!” Hạ Hậu Thấm Nhi núp sau lưng hai người kia, nghe thấy lời này nhịn không được liền lộ đầu ra, gương mặt nhỏ khóc thút thít: “Ngươi trả tiểu Hợp lại đây!”
“Thấm Nhi đừng khóc, hết thảy đều là số mệnh, tướng số của Nhiếp cô nương vốn chính là đã định chết sớm, sống không quá 16, tất cả đều không liên quan đến ngươi, chẳng qua là ngươi dính vào chữ duyên mà thôi.” Khuôn mặt của người đàn ông trung niên lạnh nhạt nhìn vẻ mặt khóc lóc của Hạ Hậu Thấm Nhi, hắn không khỏi quay người trấn an nàng ta đôi câu, Bách Hợp suýt chút nữa không nhịn được mà chửi ầm lên, cô gắt gao cắn chặt môi mới nhịn xuống được lời chửi rủa: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
“Người muốn mạng ngươi! Nhiếp gia có đại ân với ta, yêu nghiệt ngươi hại chết Nhiếp Bách Hợp, ta đây chính là đang trừ khử ngươi, cũng coi như báo thù thay cho Nhiếp Bách Hợp, trả lại ân tình ngày trước Nhiếp bá phụ cứu ta.” Vẻ mặt Nhiếp Diễm lạnh nhạt, giơ trường kiếm trong tay lên, Hạ Hậu Thấm Nhi ở bên cạnh vẫn khóc thút thít, vú nương ngồi một bên lúc này mới giống như phát điên: “Ngươi muốn làm gì? Ngài ấy chính là tiểu thư, ngươi dám hại ngài ấy, ta liền liều mạng với ngươi!”
“Nàng ta cũng không phải Nhiếp Bách Hợp, dựa theo tính cách của Nhiếp Bách Hợp, cũng sẽ không vô duyên vô cớ đuổi chúng ta ra khỏi phủ, nàng ấy vốn thiện lương, nhất định sẽ không làm chuyện như vậy, hôm đó những gì nàng ta nói, từng câu cay nghiệt, ma ma ngươi chắc hẳn cũng nghe thấy rồi…” Tiêu Diễm giống như muốn dùng lời này để thuyết phục vú nương, sau đó lại kiên nhẫn nói: “Ta từng hỏi thăm, Nhiếp Bách Hợp xác thực sống không quá 16, cho nên nàng ấy chắc hẳn đã sớm bị yêu nghiệt này hại chết…”
“Ngày trước lão gia từng mời chân nhân của Tử Dương Tông tới nghịch thiên cải mệnh cho tiểu thư, nếu như không phải nha đầu Hạ Hậu Thấm Nhi chết tiệt kia dụ dỗ tiểu thư ra khỏi phủ, tiểu thư cũng không đến mức phá giới…” Vú nương ngắt lời Tiêu Diễm, oán hận trừng mắt nhìn Hạ Hậu Thấm Nhi, Hạ Hậu Thấm Nhi bị dọa lùi về sau một bước, người đàn ông được nàng ta gọi là tam thúc lúc nghe thấy Tử Dương Tông, trên mặt lộ ra vẻ hơi chần chừ, sau đó lại to giọng nói: “Tử Dương Tông là chỗ nào, một cái phủ bình thường của phàm nhân nho nhỏ cũng mời được sao? Ngươi dùng lời này đi lừa người ngoài còn được, nhưng ngươi lại không lừa được ta, A Diễm, còn không mau động thủ!”
Tiêu Diễm nói vâng, lúc này trong lòng Bách Hợp rét run hoảng loạn, trong tay Tiêu Diễm cầm một lá bùa, dán nó lên trên trường kiếm, lúc đâm tới Bách Hợp, lá bùa đó vậy mà không đốt tự cháy, chưa được bao lâu liền hóa thành tro bụi rơi xuống đất.
“Gì? Ngươi vậy mà là con người?” Tam thúc kia kinh hãi, Bách Hợp khi nãy vốn bị dọa đến chân tay phát lạnh, hiện tại nghe thấy lời này tức đến mức không có chỗ phát tiết: “Ta đương nhiên là con người.”
Lúc này Bách Hợp cũng không muốn giảng công bằng với đám người này, cùng đám người cao nhân tu tiên giảng đạo lý, đối với cô hiện tại chưa có năng lực tự bảo vệ mình mà nói không khác nào tự tìm đường chết, lời cô vừa dứt, đột nhiên Nhiếp phủ nổi lên bão táp, trên khuôn mặt của tam thúc kia lộ ra vẻ lo lắng:
“Không tốt, bọn chúng đuổi tới rồi, A Diễm ngươi mau đưa Thấm Nhi rời đi!”
“Ta không đi, cha mẹ ta chính là chết trong tay bọn chúng, ta phải liều mạng với chúng!” Tiêu Diễm khi nãy còn mang bộ dạng lạnh nhạt lúc này náo loạn lên giống như phát điên, trong lúc nói chuyện, toàn bộ trên mặt đất Nhiếp phủ đột nhiên bắt đầu nóng lên, tam thúc kia không biết dùng cách gì khiến cho Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi lơ lửng ở giữa không trung, Bách Hợp chỉ cảm thấy lòng bàn chân bỏng rát, cô dậm dậm chân, ánh sáng kim sắc khi nãy còn trói buộc trên người cô lúc này bị cô hấp thu vào trong cơ thể, dưới chân hiện ra một tầng quầng sáng kim sắc nhu hòa, tiêu trừ cảm giác nóng bỏng lúc trước.
“Mau đi.” Tam thúc kia hét lên một câu, trường kiếm sau lưng liền bay ra, mấy người đạp lên rồi phá cửa sổ chạy mất, vú nương lúc này cũng muốn đứng dậy, nhưng hai chân lại bốc lên mùi khét, bà theo bản năng nhìn Bách Hợp: “Tiểu thư mau chạy.”
Cảnh tượng này trong cốt truyện chưa từng xảy ra, nhưng Bách Hợp nghe thấy mấy câu nói khi nãy của đám người Tiêu Diễm, đương nhiên cũng biết trận tai họa này của Nhiếp phủ có khả năng là do hai cái tên sao chổi Tiêu Diễm cùng Hạ Hậu Thấm Nhi này mang tới!
Cô kéo vú nương lên, chỉ là chút công sức này, giày trên chân vú nương cũng đã bắt đầu tự bốc cháy, Bách Hợp kéo bà chạy ra khỏi phòng, dưới nền đất bên ngoài lúc này đã biến thành một mảnh đỏ rực.
“Đến Tử Dương Tông, Tử Dương Tông, lão gia lúc lâm chung, nếu như vượt qua được kiếp nạn 16 tuổi thì để cho tiểu thư..đến Tử Dương Tông!” Trong miệng vú nương không ngừng nói mấy chữ Tử Dương Tông, nửa người dưới của bà dẫm trên đất cũng đã bắt đầu nóng đỏ bừng, trong phủ yên tĩnh giống như chết, một cỗ mùi thối truyền tới, còn chưa đợi Bách Hợp lôi bà ra khỏi viện, liền đã không còn hơi thở.
Toàn bộ Nhiếp phủ giống như một tòa thành chết, nhưng trận hỏa nhiệt này dường như lại không có ảnh hưởng gì tới Bách Hợp, Bách Hợp cố nén cơn giận trong lòng, ghi nhớ mấy chữ Tử Dương Tông. Đêm nay tựa hồ tất cả mọi người đều ngủ rất say, cỗ hỏa nhiệt kỳ lạ kia khiến toàn bộ Nhiếp phủ giống như bị thiêu trong hỏa lò, chẳng mất bao lâu phòng ốc cũng bắt đầu bốc cháy, Bách Hợp lúc này mới buông vú nương đã không còn thở xuống, nhanh chóng chạy ra khỏi Nhiếp phủ.
Tin tức Nhiếp phủ chỉ trong một đêm gặp phải hỏa hoạn bị thiêu sạch đã được truyền khắp trong thành, nghe nói bên trong không có ai chạy ra ngoài, người người trong thành vì chuyện này mà cảm thấy bất an, nghĩ tới những việc tốt mà Nhiếp phụ ngày trước từng làm, nửa tháng sau có người dẫn đầu tiến vào Nhiếp phủ sớm đã trở thành một mảnh phế tích, chôn cất cho đám nha hoàn hạ nhân chết ở trong đó.
Mà giờ đây Bách Hợp cũng đã nhớ kỹ Tử Dương Tông, chỉ là hao phí mấy ngày, cô cũng không thể hỏi thăm được tung tích. Tuy cô biết trong cốt truyện có mấy gia tộc lánh đời, nhưng lại hoàn toàn không có ấn tượng gì với Tử Dương Tông, đến tận mấy ngày sau Lý Duyên Tỷ xuất hiện, Bách Hợp cuối cùng cũng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, không hiểu sao trong lòng cảm thấy yên bình.
“Em muốn đến Tử Dương Tông.” Bách Hợp nghĩ tới lần Nhiếp gia đột nhiên vô tình bị hủy diệt này, tâm tình có chút trầm xuống, tâm nguyện của Nhiếp Bách Hợp còn chưa làm được, lúc này Nhiếp gia lại gặp phải tai họa bất ngờ, cô mím chặt môi, mấy ngày chưa được nghỉ ngơi, thân thể của Nhiếp Bách Hợp lại là phàm nhân, lúc này trong đôi mắt hạnh nhân thoạt nhìn hiện đầy tơ máu.
Lý Duyên Tỷ mặc một thân trường bào bạch sắc, dáng dấp như ngọc, phảng phất giống như không nhiễm bụi trần, lúc hắn nhìn thấy Bách Hợp có chút chật vật, liền kéo cô vào trong lòng, nhìn thấy ánh mắt có chút nén giận của cô, Lý Duyên Tỷ khẽ gật đầu.