Edit: Dạ Vũ
Beta: Sakura
Bách Hợp vừa mới làm xong nhiệm vụ trở lại không gian, phía sau lưng liền bị người ôm lấy, một tay vòng qua hông của cô, đem cô dựa vào lồng ngực cứng rắn của mình. Tâm tình Lý Duyên Tỷ hiện giờ không tốt. Bách Hợp muốn xoay người, Lý Duyên Tỷ đã giơ tay che mắt của cô, đầu ngón tay thon dài lại có chút lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào thái dương của cô, giọng nói có chút âm trầm: “Nhiệm vụ hoàn thành”.
Tay của Lý Duyên Tỷ lướt nhẹ trên người Bách Hợp, động tác thân mật nhưng không hề có ý suồng sã đùa giỡn, phảng phất chính là loại trừ đi khí tức của người khác trên người cô, đầu ngón tay kia xoa nhẹ nhiều lần thái dương của Bách Hợp. Bách Hợp mở to mắt nhìn khuôn mặt của Lý Duyên Tỷ – trong trẻo nhưng lạnh lùng tinh xảo, anh cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi cô, cầm lấy tay cô phất một cái, trong không gian xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:
“Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 83 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 88 (Max 100 điểm)
Thể lực: 75 (Max 100 điểm)
Võ lực: 49 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 73 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 40 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật, Tinh thần luyện thể thuật.
Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 64 (Max 100 điểm)
Ấn ký: khí tức Chân Long hoàng tộc.”
Bách Hợp có chút ngạc nhiên vui sướng khi phát hiện ra ngoại trừ giá trị thuộc tính tăng lên, thì năng kiếu diễn xuất trình độ trung cấp từ trước tới nay cũng đã thăng cấp. Lý Duyên Tỷ giống như đọc được suy nghĩ của cô, bèn nhếch miệng: “Nhiệm vụ tích lũy nhiều lần, thì năng khiếu tự nhiên sẽ thăng cấp”.
Anh mấp máy khóe miệng, biểu hiện có thêm vài phần hung ác nham hiểm, lâu sau mới khôi phục lại thần sắc bình tĩnh như trước, sau đó anh cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng Bách Hợp lại để ý biểu hiện của anh, mối quan hệ của hai người bây giờ đã thân cận như vậy, trong lòng cô mặc dù đã tiếp nhận Lý Duyên Tỷ, nhưng vẫn chưa biết làm sao để cải biến mối quan hệ trở nên tốt hơn. Lần này trong kịch tình câu chuyện cô tìm cách đạt được tình yêu của Lý Thừa Càn, có thể nói đó chỉ là tính toán. Mặc dù sau này cô lấy thân thể của Tô Bách Hợp chung sống với chồng cô ấy cả đời, nhưng cái loại cảm giác ấy khác với bây giờ. Cô không có khúc mắc gì với Lý Thừa Càn, không yêu mến, không cảm tình, chỉ thuần túy là quan hệ trong nhiệm vụ, vì vậy cô có thể tỉnh táo được. Nhưng Lý Thừa Càn và Lý Duyên Tỷ thì khác, nhưng điểm khác nhau này Bách Hợp lại không muốn nghĩ sâu, cô do dự cả buổi, cuối cùng không nói gì, im lặng giơ tay đặt lên lưng Lý Duyên Tỷ.
Mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành trở lại trong không gian lại biết có người đang chờ, cảm giác của cô tốt hơn rất nhiều. Nhưng đối với người chờ ở bên trong không gian hình như có chút tàn nhẫn, Bách Hợp vừa nhìn thấy trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra thần sắc thất lạc, bèn do dự một chút, nhưng cái gì cô cũng không nói.
Lý Duyên Tỷ cũng như vậy, đem vẻ mặt phức tạp của Bách Hợp để trong lòng. Có cô nương chủ động yêu thương nhung nhớ cảm giác thật là tốt, anh đã cảm giác được trong thời gian vừa qua Bách Hợp đã dần tiếp nhận anh, tuy rằng hơi chậm chạp một chút. Cho dù Lý Duyên Tỷ trong việc chờ đợi là hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh cũng không muốn dùng thủ đoạn để đẩy nhanh tiến độ. Tuy rằng thúc đẩy tiến độ thì có vẻ có lợi cho anh, nhưng thời gian dài hơn Bách Hợp sẽ cảm giác được điều gì đó không đúng, sau này hậu họa khôn lường. Lý Duyên Tỷ từng bước ép sát chỉ muốn để Bách Hợp đối diện với lòng mình, hôm nay mục đích đã đạt tới, tự nhiên anh sẽ chậm lại, không thể quá nhẫn tâm. Bởi vậy, Lý Duyên Tỷ cố nén xao động trong lòng, nhẹ nhàng ôm Bách Hợp vào ngực. Ngồi ngốc trong không gian một chút, lúc Bách Hợp đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi, Lý Duyên Tỷ mới một lần nữa đưa cô vào nhiệm vụ.
“Chị làm loạn đủ chưa?” – Một tiếng rống đầy tức giận vang lên bên tai Bách Hợp, chỉ nghe “bốp~” một tiếng giòn tan, Bách Hợp cảm thấy mình bị người ta tát cho một cái lệch mặt sang một bên. Nguyên bản còn có chút mơ hồ, về sau khi tinh thần lực gia tăng khiến cô tỉnh táo hơn., Bách Hợp mở to mắt, còn không kịp xác định tình cảnh xung quanh, đã thấy một thiếu niên thân cao một mét tám mươi, dung mạo tuấn mỹ lại âm lãnh hung dữ nhìn chằm chằm mình. Một tay cậu ta đút túi quần, một tay đang giơ lên, hiển nhiên một bạt tai vào mặt Bách Hợp đúng là kiệt tác của cậu ta.
Chứng kiến Bách Hợp tỉnh lại thì thiếu niên nọ cười lạnh một tiếng, lại giơ tay lên. Bách Hợp thấy cái tay kia mang theo gió định hướng má của mình mà tát, cô vô thức nghiêng đầu tránh. Có lẽ không ngờ Bách Hợp sẽ tránh đi, chủ nhân cái bàn tay kia vì dùng sức quá lớn, thân hình không khống chế được, lảo đảo về phía trước hai bước mới dừng lại. Hắn xoay đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Tôi cảnh cáo chị, về sau chuyện của tôi tốt nhất chị đừng có quản. Nếu không, tôi sẽ tố với ba mẹ, để lại cho họ quản lý chị.” Bách Hợp vuốt đầu, không thèm để ý cái thiếu niên kia đang nói chuyện. Thấy mình bị lơ đẹp, cậu ta thẹn quá hóa giận đẩy Bách Hợp một cái: “Chị có nghe tôi nói hay không hả?”
Gò má nóng rát đau nhức, khóe miệng Bách Hợp co quắp, vừa mới ăn một cái tát kia, khóe miệng cỗ thân thể này chắc chắn đã bị rách, lúc này đang đau lâm râm. Cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, rất ít khi bị bạt tai thế này. Trong lòng Bách Hợp nổi giận, đưa tay sờ gò má nóng bừng, bên khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, thiếu niên kia vẫn còn chỉ tay trước mũi cô, mắng xa xả. Đầu ngón tay gần tới mức sắp chọc vào mặt cô đến nơi rồi. Bách Hợp không nghĩ ngợi gì thò tay bắt lấy ngón tay hắn mà bẻ, thiếu niên kia không nghĩ tới việc Bách Hợp sẽ đáp trả, lắp bắp kinh hãi, tới lúc phục hồi lại tinh thần đã thầy mình bị Bách Hợp bắt lấy hai cánh tay đè úp sấp xuống nền nhà. Xương cốt bị bắt chéo lại đau đớn, thiếu niên kêu lên thành tiếng, vô thức gào lên: “Chị muốn chết à?”
Bách Hợp vừa nghe lời này của cậu ta, bèn thúc đầu gối một cái vào lưng, thiếu niên bị đau hét thảm. Bách Hợp thò tay nắm lấy tóc thiếu niên, dùng sức xoay mặt cậu ta lại, nhanh chóng buông tay còn đang chế trụ hai tay thiếu niên, không đợi cậu ta tỉnh táo, Bách Hợp giương tay lên, khuỷu tay đập lên mặt hắn. Cỗ thân thể này quá mức nhỏ nhắn xinh xắn lại yếu ớt, mới rồi nếu không mượn lực chắc cô sẽ không thể nào chế phục cái thanh niên này. Một đòn kia chính là báo thù cho cái tát vừa nãy, nhưng đánh trên mặt thiếu niên cũng không ra khuôn ra dạng lắm, vì thế Bách Hợp mới dùng khuỷu tay mà đánh hắn. Chỉ nghe vang lên một tiếng “rắc” nho nhỏ, thiếu niên kia không so đo cùng Bách Hợp, tay bụm lấy mũi, nước mắt chảy ra, máu tươi cũng từ giữa kẽ ngón tay mà trào ra. Cậu ta đau tới hít một ngụm khí, Bách Hợp lúc này nhấc chân lên hung hăng đá vào lưng cậu ta: “Dám đánh chị mày? Người muốn chết chính là mày thì có!”
Thiếu niên kia ngồi xổm không vững, bị đạp một cái thì cả người chao đảo, lung lay bổ nhào về phía trước, sợ hãi vương tay chống lên đất thì mới không bị ngã. Thừa dịp cậu ta chưa lấy lại tinh thần, Bách Hợp lúc này bắt đầu chạy. Nếu bàn về hình thể, cô với đứa bé trai kia khẳng định không cùng đẳng cấp, mình mà ở lại chỉ ăn thiệt thòi mà thôi. Bởi vậy cô xem xét bốn phía, phát hiện ra đây chỉ là một khu vườn nhỏ nhiều cây, cách đó không xa còn nghe thấy tiếng trò chuyện. Bách Hợp lúc này mặc kệ việc tiếp thu tình huống câu chuyện, theo hướng nói chuyện bên kia mà chạy tới. Tới lúc thiếu niên bị đánh cho máu mũi chảy ròng ròng bước ra, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Bách Hợp.
“Chúc Bách Hợp, chị chờ đấy!” – Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, vì quá kích động, hai lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu. Cậu ta nguyền rủa hai câu, bèn cuống quít lấy khăn trong người bịt lấy mũi, sau đó nhìn tứ phía thấy rất nhiều người, hắn lại quay trở vào trong khu vườn kia.
Bách Hợp lúc này không có tiếp thu tình tiết câu chuyện, không biết thân phận nguyên chủ, vì thế mà không dám chạy loạn. Chạy khỏi khu vườn nhiều cây kia cô mới phát hiện ra đây là một trường học quý tộc, có rất nhiều người qua lại, vì thế nên Bách Hợp không dám tiếp thu tình tiết câu chuyện ở đây vì sợ có người cản trở luồng thông tin. Nghĩ một hồi, cô quyết định đi vào nhà vệ sinh để tiếp thu nội dung câu chuyện.
Nhà vệ sinh bình thường đã ít người, mà bản thân cô ở trong đó chắc chắn phải mất một hai giờ đồng hồ, tới lúc đó các học sinh vừa vặn lên lớp, có lẽ không có người nào tới quấy rầy mình. Nghĩ vậy, Bách Hợp tìm nhà vệ sinh gần đây, cố ý không tìm nhà vệ sinh ở nơi nhiều người có thể vào, mà chọn hướng đi vào thư viện, tìm được nhà vệ sinh tại tầng một bèn tiến vào. Thư viện lúc này không có nhiều người, vì vậy Bách Hợp khóa trái cửa phòng vệ sinh, đặt nắp bồn cầu xuống để ngồi, tức thì một lượng lớn thông tin tình tiết câu chuyện tràn vào trong đầu, cô híp nửa đôi mắt. Thế nhưng trong nhà vệ sinh yên tĩnh lại truyền đến một loạt tiếng bước chân xen lẫn tiếng cầu khẩn mềm mại tinh tế của nữ nhân.
“Không được, không thể được! Nơi này là trường học mà!”
Giọng nói kia mềm nhẹ vô cùng nghe như là cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại có hương vị trêu chọc người nghe. Bách Hợp nhướng lông mày, không tốn nhiều công sức đã có người đóng cửa nhà vệ sinh lại, sau khi nghe được âm thanh cửa khóa, thì một giọng nam trầm khàn thấp giọng nói: “Chỉ cần cô nhỏ giọng một chút đừng cho người khác nghe thấy, thì ai biết cô đang làm cái gì? Để xem cô có muốn hay không nào?”
Kế tiếp Bách Hợp nghe thấy bên cạnh truyền tới âm thanh kẽo kẹt, còn kèm theo âm thanh trêu chọc của ba nam nhân, phòng vệ sinh bên cạnh thỉnh thoảng bị người ta đụng vào mà lay động. Vốn cô tưởng rằng mình đã tìm được nơi yên tĩnh để tiếp thu nội dung câu chuyện, không nghĩ tới vậy mà có bốn kẻ cẩu nam nữ lại chui vào đây đánh dã chiến. Không ngờ mình vừa tiến vào nhiệm vụ lại xui xẻo như vậy, Bách Hợp im lặng hỏi trời cao, vì tình tiết câu chuyện một khi đã bắt đầu tiếp thu đều không được ngừng lại được, trong lòng cô đem mấy người ở phòng bên cạnh nguyền rủa cẩu huyết lâm đầu, mà thỉnh thoảng vẫn còn nghe thấy âm thanh kêu đau cùng tiếng rên rỉ náo loạn hơn một giờ còn chưa ngừng. Hai tay Bách Hợp nắm chặt lấy bồn cầu, nghiến răng nghiến lợi nén sự buồn nôn trong lòng mà tiếp thu nội dung câu chuyện. Đến khi tình tiết câu chuyện tiếp thu xong, bên kia cũng đã vào giai đoạn cuối. Bách Hợp có thể nghe được tiếng nắp bồn cầu kêu kin kít chầm chậm, ván cửa bị đụng kêu loảng xoảng, tiếng nữ nhân rên rỉ mang theo thống khổ lẫn vui thích, giao hòa cùng tiếng nam nhân thở dốc ồ ồ, khiến cho Bách Hợp buồn nôn tới mức không nói nên lời.
Beta: Sakura
Bách Hợp vừa mới làm xong nhiệm vụ trở lại không gian, phía sau lưng liền bị người ôm lấy, một tay vòng qua hông của cô, đem cô dựa vào lồng ngực cứng rắn của mình. Tâm tình Lý Duyên Tỷ hiện giờ không tốt. Bách Hợp muốn xoay người, Lý Duyên Tỷ đã giơ tay che mắt của cô, đầu ngón tay thon dài lại có chút lạnh buốt nhẹ nhàng chạm vào thái dương của cô, giọng nói có chút âm trầm: “Nhiệm vụ hoàn thành”.
Tay của Lý Duyên Tỷ lướt nhẹ trên người Bách Hợp, động tác thân mật nhưng không hề có ý suồng sã đùa giỡn, phảng phất chính là loại trừ đi khí tức của người khác trên người cô, đầu ngón tay kia xoa nhẹ nhiều lần thái dương của Bách Hợp. Bách Hợp mở to mắt nhìn khuôn mặt của Lý Duyên Tỷ – trong trẻo nhưng lạnh lùng tinh xảo, anh cúi đầu xuống chạm nhẹ vào môi cô, cầm lấy tay cô phất một cái, trong không gian xuất hiện tư liệu của Bách Hợp:
“Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 83 (Max 100 điểm)
Dung mạo: 88 (Max 100 điểm)
Thể lực: 75 (Max 100 điểm)
Võ lực: 49 (Max 100 điểm)
Tinh thần: 73 (Max 100 điểm)
Danh vọng: 40 (Max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật, Tinh thần luyện thể thuật.
Sở trường: Nấu ăn cao cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 64 (Max 100 điểm)
Ấn ký: khí tức Chân Long hoàng tộc.”
Bách Hợp có chút ngạc nhiên vui sướng khi phát hiện ra ngoại trừ giá trị thuộc tính tăng lên, thì năng kiếu diễn xuất trình độ trung cấp từ trước tới nay cũng đã thăng cấp. Lý Duyên Tỷ giống như đọc được suy nghĩ của cô, bèn nhếch miệng: “Nhiệm vụ tích lũy nhiều lần, thì năng khiếu tự nhiên sẽ thăng cấp”.
Anh mấp máy khóe miệng, biểu hiện có thêm vài phần hung ác nham hiểm, lâu sau mới khôi phục lại thần sắc bình tĩnh như trước, sau đó anh cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng Bách Hợp lại để ý biểu hiện của anh, mối quan hệ của hai người bây giờ đã thân cận như vậy, trong lòng cô mặc dù đã tiếp nhận Lý Duyên Tỷ, nhưng vẫn chưa biết làm sao để cải biến mối quan hệ trở nên tốt hơn. Lần này trong kịch tình câu chuyện cô tìm cách đạt được tình yêu của Lý Thừa Càn, có thể nói đó chỉ là tính toán. Mặc dù sau này cô lấy thân thể của Tô Bách Hợp chung sống với chồng cô ấy cả đời, nhưng cái loại cảm giác ấy khác với bây giờ. Cô không có khúc mắc gì với Lý Thừa Càn, không yêu mến, không cảm tình, chỉ thuần túy là quan hệ trong nhiệm vụ, vì vậy cô có thể tỉnh táo được. Nhưng Lý Thừa Càn và Lý Duyên Tỷ thì khác, nhưng điểm khác nhau này Bách Hợp lại không muốn nghĩ sâu, cô do dự cả buổi, cuối cùng không nói gì, im lặng giơ tay đặt lên lưng Lý Duyên Tỷ.
Mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành trở lại trong không gian lại biết có người đang chờ, cảm giác của cô tốt hơn rất nhiều. Nhưng đối với người chờ ở bên trong không gian hình như có chút tàn nhẫn, Bách Hợp vừa nhìn thấy trên mặt Lý Duyên Tỷ lộ ra thần sắc thất lạc, bèn do dự một chút, nhưng cái gì cô cũng không nói.
Lý Duyên Tỷ cũng như vậy, đem vẻ mặt phức tạp của Bách Hợp để trong lòng. Có cô nương chủ động yêu thương nhung nhớ cảm giác thật là tốt, anh đã cảm giác được trong thời gian vừa qua Bách Hợp đã dần tiếp nhận anh, tuy rằng hơi chậm chạp một chút. Cho dù Lý Duyên Tỷ trong việc chờ đợi là hơi mất kiên nhẫn, nhưng anh cũng không muốn dùng thủ đoạn để đẩy nhanh tiến độ. Tuy rằng thúc đẩy tiến độ thì có vẻ có lợi cho anh, nhưng thời gian dài hơn Bách Hợp sẽ cảm giác được điều gì đó không đúng, sau này hậu họa khôn lường. Lý Duyên Tỷ từng bước ép sát chỉ muốn để Bách Hợp đối diện với lòng mình, hôm nay mục đích đã đạt tới, tự nhiên anh sẽ chậm lại, không thể quá nhẫn tâm. Bởi vậy, Lý Duyên Tỷ cố nén xao động trong lòng, nhẹ nhàng ôm Bách Hợp vào ngực. Ngồi ngốc trong không gian một chút, lúc Bách Hợp đã nghỉ ngơi đầy đủ rồi, Lý Duyên Tỷ mới một lần nữa đưa cô vào nhiệm vụ.
“Chị làm loạn đủ chưa?” – Một tiếng rống đầy tức giận vang lên bên tai Bách Hợp, chỉ nghe “bốp~” một tiếng giòn tan, Bách Hợp cảm thấy mình bị người ta tát cho một cái lệch mặt sang một bên. Nguyên bản còn có chút mơ hồ, về sau khi tinh thần lực gia tăng khiến cô tỉnh táo hơn., Bách Hợp mở to mắt, còn không kịp xác định tình cảnh xung quanh, đã thấy một thiếu niên thân cao một mét tám mươi, dung mạo tuấn mỹ lại âm lãnh hung dữ nhìn chằm chằm mình. Một tay cậu ta đút túi quần, một tay đang giơ lên, hiển nhiên một bạt tai vào mặt Bách Hợp đúng là kiệt tác của cậu ta.
Chứng kiến Bách Hợp tỉnh lại thì thiếu niên nọ cười lạnh một tiếng, lại giơ tay lên. Bách Hợp thấy cái tay kia mang theo gió định hướng má của mình mà tát, cô vô thức nghiêng đầu tránh. Có lẽ không ngờ Bách Hợp sẽ tránh đi, chủ nhân cái bàn tay kia vì dùng sức quá lớn, thân hình không khống chế được, lảo đảo về phía trước hai bước mới dừng lại. Hắn xoay đầu nhìn chằm chằm Bách Hợp: “Tôi cảnh cáo chị, về sau chuyện của tôi tốt nhất chị đừng có quản. Nếu không, tôi sẽ tố với ba mẹ, để lại cho họ quản lý chị.” Bách Hợp vuốt đầu, không thèm để ý cái thiếu niên kia đang nói chuyện. Thấy mình bị lơ đẹp, cậu ta thẹn quá hóa giận đẩy Bách Hợp một cái: “Chị có nghe tôi nói hay không hả?”
Gò má nóng rát đau nhức, khóe miệng Bách Hợp co quắp, vừa mới ăn một cái tát kia, khóe miệng cỗ thân thể này chắc chắn đã bị rách, lúc này đang đau lâm râm. Cô làm nhiều nhiệm vụ như vậy, rất ít khi bị bạt tai thế này. Trong lòng Bách Hợp nổi giận, đưa tay sờ gò má nóng bừng, bên khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, thiếu niên kia vẫn còn chỉ tay trước mũi cô, mắng xa xả. Đầu ngón tay gần tới mức sắp chọc vào mặt cô đến nơi rồi. Bách Hợp không nghĩ ngợi gì thò tay bắt lấy ngón tay hắn mà bẻ, thiếu niên kia không nghĩ tới việc Bách Hợp sẽ đáp trả, lắp bắp kinh hãi, tới lúc phục hồi lại tinh thần đã thầy mình bị Bách Hợp bắt lấy hai cánh tay đè úp sấp xuống nền nhà. Xương cốt bị bắt chéo lại đau đớn, thiếu niên kêu lên thành tiếng, vô thức gào lên: “Chị muốn chết à?”
Bách Hợp vừa nghe lời này của cậu ta, bèn thúc đầu gối một cái vào lưng, thiếu niên bị đau hét thảm. Bách Hợp thò tay nắm lấy tóc thiếu niên, dùng sức xoay mặt cậu ta lại, nhanh chóng buông tay còn đang chế trụ hai tay thiếu niên, không đợi cậu ta tỉnh táo, Bách Hợp giương tay lên, khuỷu tay đập lên mặt hắn. Cỗ thân thể này quá mức nhỏ nhắn xinh xắn lại yếu ớt, mới rồi nếu không mượn lực chắc cô sẽ không thể nào chế phục cái thanh niên này. Một đòn kia chính là báo thù cho cái tát vừa nãy, nhưng đánh trên mặt thiếu niên cũng không ra khuôn ra dạng lắm, vì thế Bách Hợp mới dùng khuỷu tay mà đánh hắn. Chỉ nghe vang lên một tiếng “rắc” nho nhỏ, thiếu niên kia không so đo cùng Bách Hợp, tay bụm lấy mũi, nước mắt chảy ra, máu tươi cũng từ giữa kẽ ngón tay mà trào ra. Cậu ta đau tới hít một ngụm khí, Bách Hợp lúc này nhấc chân lên hung hăng đá vào lưng cậu ta: “Dám đánh chị mày? Người muốn chết chính là mày thì có!”
Thiếu niên kia ngồi xổm không vững, bị đạp một cái thì cả người chao đảo, lung lay bổ nhào về phía trước, sợ hãi vương tay chống lên đất thì mới không bị ngã. Thừa dịp cậu ta chưa lấy lại tinh thần, Bách Hợp lúc này bắt đầu chạy. Nếu bàn về hình thể, cô với đứa bé trai kia khẳng định không cùng đẳng cấp, mình mà ở lại chỉ ăn thiệt thòi mà thôi. Bởi vậy cô xem xét bốn phía, phát hiện ra đây chỉ là một khu vườn nhỏ nhiều cây, cách đó không xa còn nghe thấy tiếng trò chuyện. Bách Hợp lúc này mặc kệ việc tiếp thu tình huống câu chuyện, theo hướng nói chuyện bên kia mà chạy tới. Tới lúc thiếu niên bị đánh cho máu mũi chảy ròng ròng bước ra, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng Bách Hợp.
“Chúc Bách Hợp, chị chờ đấy!” – Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi mắng một câu, vì quá kích động, hai lỗ mũi lại bắt đầu chảy máu. Cậu ta nguyền rủa hai câu, bèn cuống quít lấy khăn trong người bịt lấy mũi, sau đó nhìn tứ phía thấy rất nhiều người, hắn lại quay trở vào trong khu vườn kia.
Bách Hợp lúc này không có tiếp thu tình tiết câu chuyện, không biết thân phận nguyên chủ, vì thế mà không dám chạy loạn. Chạy khỏi khu vườn nhiều cây kia cô mới phát hiện ra đây là một trường học quý tộc, có rất nhiều người qua lại, vì thế nên Bách Hợp không dám tiếp thu tình tiết câu chuyện ở đây vì sợ có người cản trở luồng thông tin. Nghĩ một hồi, cô quyết định đi vào nhà vệ sinh để tiếp thu nội dung câu chuyện.
Nhà vệ sinh bình thường đã ít người, mà bản thân cô ở trong đó chắc chắn phải mất một hai giờ đồng hồ, tới lúc đó các học sinh vừa vặn lên lớp, có lẽ không có người nào tới quấy rầy mình. Nghĩ vậy, Bách Hợp tìm nhà vệ sinh gần đây, cố ý không tìm nhà vệ sinh ở nơi nhiều người có thể vào, mà chọn hướng đi vào thư viện, tìm được nhà vệ sinh tại tầng một bèn tiến vào. Thư viện lúc này không có nhiều người, vì vậy Bách Hợp khóa trái cửa phòng vệ sinh, đặt nắp bồn cầu xuống để ngồi, tức thì một lượng lớn thông tin tình tiết câu chuyện tràn vào trong đầu, cô híp nửa đôi mắt. Thế nhưng trong nhà vệ sinh yên tĩnh lại truyền đến một loạt tiếng bước chân xen lẫn tiếng cầu khẩn mềm mại tinh tế của nữ nhân.
“Không được, không thể được! Nơi này là trường học mà!”
Giọng nói kia mềm nhẹ vô cùng nghe như là cự tuyệt, nhưng hết lần này tới lần khác lại có hương vị trêu chọc người nghe. Bách Hợp nhướng lông mày, không tốn nhiều công sức đã có người đóng cửa nhà vệ sinh lại, sau khi nghe được âm thanh cửa khóa, thì một giọng nam trầm khàn thấp giọng nói: “Chỉ cần cô nhỏ giọng một chút đừng cho người khác nghe thấy, thì ai biết cô đang làm cái gì? Để xem cô có muốn hay không nào?”
Kế tiếp Bách Hợp nghe thấy bên cạnh truyền tới âm thanh kẽo kẹt, còn kèm theo âm thanh trêu chọc của ba nam nhân, phòng vệ sinh bên cạnh thỉnh thoảng bị người ta đụng vào mà lay động. Vốn cô tưởng rằng mình đã tìm được nơi yên tĩnh để tiếp thu nội dung câu chuyện, không nghĩ tới vậy mà có bốn kẻ cẩu nam nữ lại chui vào đây đánh dã chiến. Không ngờ mình vừa tiến vào nhiệm vụ lại xui xẻo như vậy, Bách Hợp im lặng hỏi trời cao, vì tình tiết câu chuyện một khi đã bắt đầu tiếp thu đều không được ngừng lại được, trong lòng cô đem mấy người ở phòng bên cạnh nguyền rủa cẩu huyết lâm đầu, mà thỉnh thoảng vẫn còn nghe thấy âm thanh kêu đau cùng tiếng rên rỉ náo loạn hơn một giờ còn chưa ngừng. Hai tay Bách Hợp nắm chặt lấy bồn cầu, nghiến răng nghiến lợi nén sự buồn nôn trong lòng mà tiếp thu nội dung câu chuyện. Đến khi tình tiết câu chuyện tiếp thu xong, bên kia cũng đã vào giai đoạn cuối. Bách Hợp có thể nghe được tiếng nắp bồn cầu kêu kin kít chầm chậm, ván cửa bị đụng kêu loảng xoảng, tiếng nữ nhân rên rỉ mang theo thống khổ lẫn vui thích, giao hòa cùng tiếng nam nhân thở dốc ồ ồ, khiến cho Bách Hợp buồn nôn tới mức không nói nên lời.