Túi của Chúc Bách Hợp không biết đã rơi chỗ nào, bên trong chẳng có gì đáng giá ngoại trừ cái điện thoại. Bởi vì cho Chúc Ngao theo học tại trường Quý tộc, Chúc Bách Hợp đem tiền tiết kiệm của hai năm công tác mà tiêu sạch. Mặc dù Chúc Bách Hợp có lòng tham hư vinh rất lớn, cũng tâm niệm muốn gả cho một người con trai giàu có, nên có khi làm chuyện mà người khác thấy vừa buồn cười vừa đáng thương. Nhưng bản thân cô ấy là một người vô cùng tiết kiệm, mặc dù hâm mộ người ta xài hàng hiệu, nhưng Chúc Bách Hợp biết rõ khả năng tài chính của gia đình mình, cô ấy cũng sợ khi mình tìm được đối tượng lại không có tiền hồi môn, cho nên tiền lương hàng tháng cô ấy đều tiết kiệm chi tiêu. Chẳng nghĩ tới khi Chúc Ngao muốn đi học, cô ấy lấy ra dùng hết, bản thân mình còn mặc một cái áo cũ từ đợt giảm giá trước. Thế mà cô ấy còn bị em trai Chúc Ngao mỉa mai là có lòng tham hư vinh vô hạn, đâu cũng không so được với cái bông sen trắng Dư Liên Tâm kia. Đừng có nói là Chúc Bách Hợp không nhịn được, Bách Hợp bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Bây giờ đã là xế chiều, mà Chúc Bách Hợp buổi chiều không có tiết, vì trường học quý tộc theo đuổi cách học tập tự do, giáo viên không có lớp bình thường có thể tự đi về, nhưng mà có giờ dạy học thì phải ở lại. Nguyên chủ trong quá khứ không có việc gì, chỉ lắc lư ở trường hi vọng gặp được một người con trai yêu mến mình, nhưng chưa lần nào thành công cả. Bách Hợp lúc này không định ngây người ở trong trường học, nhưng mà đi ra đến sân trường cô mới nhớ ra, mình không có xe lại chẳng có tiền, về thế nào đây??
Có thể nói là may mắn vì Chúc Bách Hợp không có bằng lái xe, cũng chẳng có tiền mua xe, các loại giấy tờ khác đều giữ trong nhà, chi phiếu cất trong bọc, nên trong thẻ chả có một xu lẻ nào. Trường quý tộc thì học sinh càng không thiếu tiền, mà túi của Chúc Bách Hợp cũng không phải hàng hiệu gì, bị người nhặt được khả năng thấp hơn, mà khả năng cao là bị ném vào thùng rác (T____T). Đồ vật bị mất cũng không phải đặc biệt quý trọng gì, nên Bách Hợp lúc này khá bình tĩnh, nhưng mà bên ngoài không có một ai, sân đỗ xe chính là đủ loại kiểu dáng xe đẹp đẽ, còn Bách Hợp cảm thấy bi kịch khi phát hiện ra mình muốn xuống núi còn phải dựa vào hai chân của mình.
Trường học Quý tộc, sở dĩ gọi là quý tộc, chính là khác vớitrường bình thường. Kiến tạo bên trong trường học đều do tứ đại gia tộc đem tiền mua trọn quả núi này rồi sửa chữa lại. Công trình nguy nga to lớn, đại biểu cho việc cách xa nơi náo nhiệt. Trước kia Chúc Bách Hợp đợi tới năm rưỡi chiều mới rời trường, bên cạnh việc không có gì để làm mà muốn ở trường thêm chút thêm chút, có cơ hội nhận thức mấy kẻ có tiền, mà quan trọng nhất còn có một nguyên nhân khác, chính là cô ấy không có xe. Xe của trường học lúc năm giờ rưỡi và bảy giờ rưỡi sẽ có một chuyến, cho dù chẳng có học sinh nào ngồi. Trường học Quý tộc không thiếu tiền, cho nên Chúc Bách Hợp ngồi coi như là ngồi chuyến đặc biệt. Về sau có thêm Dư Liên Tâm và em trai đi học ở trường này, Chúc Bách Hợp vốn cho là mình đã tìm được bạn. Không ngờ cuối cùng Dư Liên Tâm không ngồi xe của trường, mà ngồi xe của ba đại vương tử luân phiên, cuối cùng vẫn chỉ có cô ấy và Chúc Ngao hai người ngồi xe của trường học.
Lúc này bên ngoài trường là một mảnh hoang vu vắng lặng, cửa trường học được kiến tạo vô cùng tinh xảo, lại hiển lộ chút ít xa hoa. Bên ngoài không có xe, ngoại trừ xe tư nhân chứ bình thường xe taxi căn bản không lên được nơi này, vì ở đây có tầng tầng lớp lớp giám sát. Ra đến sân trường Bách Hợp cũng không muốn về nữa. Điện thoại di động tìm không thấy, hôm nay chắc chắn phải mua điện thoại mới. Do dự một lúc, Bách Hợp dứt khoát nhấc chân đi xuống dưới núi. Đối với người khác mà nói, tự đi bộ xuống núi căn bản là việc không thể, nhưng đối với Bách Hợp mà nói thì việc đáng lo không có là bao, ngoại trừ việc sẽ bị mệt mỏi thì đây chính là cơ hội rèn luyện cơ thể. Hôm nay đánh Chúc Ngao khiến cho bản thân Bách Hợp cảnh tỉnh. Cô cùng Chúc Ngao đã trở mặt với nhau, Chúc Ngao lại là cái đứa hồ đồ thích bạo lực, nếu mình không có sức bảo vệ mình, thì sớm muộn cũng bị Chúc Ngao đánh như trong tình tiết chuyện. Cô quyết định mua điện thoại xong sẽ về nhà luyện võ công.
Mặc dù lúc này không phải giữa mùa nóng bức là tháng sáu, tháng bảy, nhưng mà đi giày cao gót đi bộ đường dài nên hai chân chắc chắn bị đau nhức. Đi được một lát, Bách Hợp cảm thấy mệt mỏi liền dừng lại làm mấy động tác vặn eo. Nguyên chủ từ nhỏ đã tập múa, cơ thể mềm mại dẻo dai vô cùng, cô triển khai hai thức của thuật Tinh thần luyện thể vô cùng thuận lợi. Cứ đi một tí lại ngừng một tí, một giờ sau Bách Hợp đã xuống tới giữa sườn núi. Bốn phía ngoại trừ bảo vệ canh gác căn bản không có người ngoài. Có lẽ là lần đầu tiên chứng kiến trường học quý tộc có người đi bộ, thế là mấy vị cảnh vệ vốn đứng nghiêm túc đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp với vẻ dò xét. Trên đường cái, giữa bóng rừng cây yên tĩnh rộng lớn bỗng truyền tới âm thanh xe ô tô chạy. Barie điện tử chắn ngang đường tự động nhấc lên. Khi Bách Hợp quay đầu nhìn lại, đã thấy một cỗ xe màu đen từ trên núi đi xuống, mặc dù trong trường học Quý tộc chính là có đầy đủ kiểu dáng xe sang, Chúc Bách Hợp xem qua rồi xem lại không ít, kể cả là xe của ba vị vương tử ngồi thì một cái so với một cái còn sang trọng hơn. Nhưng mà lúc nhìn tới chiếc xe hơi này, Bách Hợp vẫn vẫn nhíu lông mày.
Cửa xe mở rất nhanh, lúc Bách Hợp quay đầu qua trong chớp mắt, tốc độ xe đã chậm lại, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt hơi tái, nhưng mái tóc hơi dài nhưng mềm mại, màu tóc vàng kim óng ánh xoăn xoăn ôm lấy khuôn mặt của một chàng trai trẻ. Nửa mặt bên của chàng trai có vài phần ưu nhã lạnh nhạt, nhưng mà khi nhìn Bách Hợp quay đầu qua, ngoại trừ thấy được khuôn mặt kinh diễm, cô còn thấy khóe miệng chàng trai có thêm một phần ôn hòa vui vẻ, lại có một lực lượng trấn an lòng người: “Muốn đi nhờ xe không?”.
Đây là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, sở hữu một đôi mắt như bầu trời xanh ngắt thanh tịnh vô cùng, các chi tiết trên mặt vô cùng rõ nét, thâm thúy. Vài sợi tóc ôm lấy vầng trán trắng nõn, khiến cho người ta cảm thấy lãng mạn vô cùng. Chàng trai trẻ mặc một cái áo sơ mi màu trắng thẳng thớm tỉ mỉ, cùng âu phục màu đen bên ngoài, khí chất dịu dàng thanh khiết làm cho người đối diện không tự chủ được mà có hảo cảm với cậu. Bên cạnh đó, mặc dù cậu nói ngôn ngữ Hoa Hạ vô cùng lưu loát, nhưng ngữ điệu lại mang cho người ta có cảm giác của một người ngoại quốc. Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, gặp được vô vàn loại người muôn hình muôn vẻ. Nhưng lần đầu tiên mới được chứng kiến một chàng trai như vậy, phảng phất đem lễ nghi cùng khí chất ưu nhã của quý tộc khắc tận vào trong xương. Bách Hợp thậm chí còn để ý nơ cài rất tỉ mỉ của cậu, trước ngực cậu còn có một khăn tay kẻ được gấp rất xinh đẹp hoàn mĩ đặt trong túi áo của âu phục cậu đang mặc.
“Muốn đi nhờ xe sao?” – Thấy Bách Hợp không nói gì, chàng trai lại hỏi một câu. Hành động của cậu trong lễ phép lại có vài phần rụt rè khiến Bách Hợp gật đầu khe khẽ. Cô vô ý thức sờ tay lên cằm, chàng trai trẻ trước mắt này thoạt nhìn tưởng chừng ôn hòa, nhưng mà kỳ thật là có hơi thở vô cùng cường đại. Do cô làm nhiệm vụ nhiều, lại ở chung với Lý Duyên Tỷ một thời gian dài, nên nói chuyện cùng chàng trai này không cảm thấy áp lực, cũng không để ý cảnh vệ chung quanh đã cúi hết đầu xuống, không nói ra lời.
“Tôi không có tiền!” – Bách Hợp xác định được chàng trai này đang hỏi chuyện mình, nhưng mà cô lại giang tay ra. Chàng trai giống như nghe được cái gì rất buồn cười, nên nhẹ nhàng cười mỉm, trong lúc cười, gương mặt nguyên bản lãnh đạm lộ ra một chút ôn hòa, khiến cho khuôn mặt cậu trở nên nhiều sức sống hơn hết, đôi mắt sáng rỡ, khóe miệng tươi cười mang theo vài phần dịu dàng cùng bất đắc dĩ. Tay cầm lấy khăn che miệng nhẹ giọng ho hai câu: “Thật có lỗi” – chàng trai nói tiếng xin lỗi, mở cửa xuống xe. Lúc cậu ở trên xe thì Bách Hợp chỉ lờ mờ thấy thân ảnh cao gầy thôi, nhưng khi cậu bước xuống xe cô mới phát hiện ra cậu ta rất cao. Cậu làm một tư thế xin mời: “Tiểu thư, tôi không cần tiền”. Động tác của cậu làm lộ ra ống tay áo sơ mi trắng, trên tay áo có đường viền hoa phức tạp, mặc trên người cậu không hề diêm dúa yểu điệu, mà lại chú ý tới bàn tay thon dài của cậu hơn. Đôi tay đeo đồng hồ màu bạc, ống tay áo có dạng đường viền hoa lại cảm thấy cảm giác cân đối vô cùng.
“Thiếu gia” – Một người đàn ông áo đen ngồi ở phía trước xe vội bước xuống, thò tay đặt bên hông, ánh mặt giống như sói nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, biểu hiện vô cùng nguy hiểm. Chàng trai thấy vậy lắc đầu, âm thanh giống như tông trầm của đàn piano, tóc vàng trên trán vì nụ cười của cậu mà lại càng đẹp mắt. Chàng trai giơ một ngón tay lên miệng, ý bảo người đàn ông áo đen không được nói thêm điều gì, cậu tiếp tục thay Bách Hợp mở cửa xe.
Đi cả buổi mới đi đến lưng chừng núi, thân thể Chúc Bách Hợp không có võ công, tất cả là do nghị lực của Bách Hợp chèo chống lấy, cô lại ăn mặc một đôi giày cao gót, thời gian dài như vậy mắt cá chân đã sớm bị mài rách. Lúc này có sẵn xe ngồi, Bách Hợp chỉ là do dự sau nửa ngày, nói một tiếng cảm ơn đã ngồi vào trong xe. Chàng trai tay cầm khăn che miệng ho hai tiếng, một tay giơ ra ngăn Bách Hợp để tránh cho cô không cẩn thận đụng phải.
Ở đây còn gặp được một chàng trai có phong thái lịch sự như vậy, Bách Hợp có chút kinh ngạc. Chàng trai đã đóng cửa xe lại, ho nhẹ hai tiếng rồi bỏ khăn vào túi, quay trở lại vị trí của mình.
Không gian trong xe rất lớn, chắc là đã qua tu sửa. Bên trong giống như một gian phòng di động, đồ gì cần có đều có cả, ngoại trừ có tủ lạnh ghế sofa bàn trà, còn có một giá sách bằng gỗ thật bày đầy sách. Bách Hợp nhìn thoáng qua phần lớn đều là sách anh văn. Mà ngay cả trên bàn của ghế dựa bên cạnh cũng đang để một cuốn sách mới. Chàng trai thấy ánh mắt tò mò của Bách Hợp, khẽ cười, cầm quyển sách kia lên, không có ý tứ muốn nói chuyện với cô, mà nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay.
Chàng trai này mang trên mình khí chất vô cùng dịu dàng, mang theo vài phần hương thơm của cỏ và ánh nắng mặt trời, để cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu giống như một bức tranh, hình ảnh cậu cầm cuốn sách yên tĩnh tới mức làm cho người khác không đành lòng đánh thức cậu. Nhưng khi cảnh vật bên ngoài thay đổi, xe đã xuống núi tiến vào khu phố thị ồn ào, Bách Hợp vẫn phải cắt ngang hành động của cậu: “Cảm ơn vì cậu đã giúp, sau này nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp…”
Bây giờ đã là xế chiều, mà Chúc Bách Hợp buổi chiều không có tiết, vì trường học quý tộc theo đuổi cách học tập tự do, giáo viên không có lớp bình thường có thể tự đi về, nhưng mà có giờ dạy học thì phải ở lại. Nguyên chủ trong quá khứ không có việc gì, chỉ lắc lư ở trường hi vọng gặp được một người con trai yêu mến mình, nhưng chưa lần nào thành công cả. Bách Hợp lúc này không định ngây người ở trong trường học, nhưng mà đi ra đến sân trường cô mới nhớ ra, mình không có xe lại chẳng có tiền, về thế nào đây??
Có thể nói là may mắn vì Chúc Bách Hợp không có bằng lái xe, cũng chẳng có tiền mua xe, các loại giấy tờ khác đều giữ trong nhà, chi phiếu cất trong bọc, nên trong thẻ chả có một xu lẻ nào. Trường quý tộc thì học sinh càng không thiếu tiền, mà túi của Chúc Bách Hợp cũng không phải hàng hiệu gì, bị người nhặt được khả năng thấp hơn, mà khả năng cao là bị ném vào thùng rác (T____T). Đồ vật bị mất cũng không phải đặc biệt quý trọng gì, nên Bách Hợp lúc này khá bình tĩnh, nhưng mà bên ngoài không có một ai, sân đỗ xe chính là đủ loại kiểu dáng xe đẹp đẽ, còn Bách Hợp cảm thấy bi kịch khi phát hiện ra mình muốn xuống núi còn phải dựa vào hai chân của mình.
Trường học Quý tộc, sở dĩ gọi là quý tộc, chính là khác vớitrường bình thường. Kiến tạo bên trong trường học đều do tứ đại gia tộc đem tiền mua trọn quả núi này rồi sửa chữa lại. Công trình nguy nga to lớn, đại biểu cho việc cách xa nơi náo nhiệt. Trước kia Chúc Bách Hợp đợi tới năm rưỡi chiều mới rời trường, bên cạnh việc không có gì để làm mà muốn ở trường thêm chút thêm chút, có cơ hội nhận thức mấy kẻ có tiền, mà quan trọng nhất còn có một nguyên nhân khác, chính là cô ấy không có xe. Xe của trường học lúc năm giờ rưỡi và bảy giờ rưỡi sẽ có một chuyến, cho dù chẳng có học sinh nào ngồi. Trường học Quý tộc không thiếu tiền, cho nên Chúc Bách Hợp ngồi coi như là ngồi chuyến đặc biệt. Về sau có thêm Dư Liên Tâm và em trai đi học ở trường này, Chúc Bách Hợp vốn cho là mình đã tìm được bạn. Không ngờ cuối cùng Dư Liên Tâm không ngồi xe của trường, mà ngồi xe của ba đại vương tử luân phiên, cuối cùng vẫn chỉ có cô ấy và Chúc Ngao hai người ngồi xe của trường học.
Lúc này bên ngoài trường là một mảnh hoang vu vắng lặng, cửa trường học được kiến tạo vô cùng tinh xảo, lại hiển lộ chút ít xa hoa. Bên ngoài không có xe, ngoại trừ xe tư nhân chứ bình thường xe taxi căn bản không lên được nơi này, vì ở đây có tầng tầng lớp lớp giám sát. Ra đến sân trường Bách Hợp cũng không muốn về nữa. Điện thoại di động tìm không thấy, hôm nay chắc chắn phải mua điện thoại mới. Do dự một lúc, Bách Hợp dứt khoát nhấc chân đi xuống dưới núi. Đối với người khác mà nói, tự đi bộ xuống núi căn bản là việc không thể, nhưng đối với Bách Hợp mà nói thì việc đáng lo không có là bao, ngoại trừ việc sẽ bị mệt mỏi thì đây chính là cơ hội rèn luyện cơ thể. Hôm nay đánh Chúc Ngao khiến cho bản thân Bách Hợp cảnh tỉnh. Cô cùng Chúc Ngao đã trở mặt với nhau, Chúc Ngao lại là cái đứa hồ đồ thích bạo lực, nếu mình không có sức bảo vệ mình, thì sớm muộn cũng bị Chúc Ngao đánh như trong tình tiết chuyện. Cô quyết định mua điện thoại xong sẽ về nhà luyện võ công.
Mặc dù lúc này không phải giữa mùa nóng bức là tháng sáu, tháng bảy, nhưng mà đi giày cao gót đi bộ đường dài nên hai chân chắc chắn bị đau nhức. Đi được một lát, Bách Hợp cảm thấy mệt mỏi liền dừng lại làm mấy động tác vặn eo. Nguyên chủ từ nhỏ đã tập múa, cơ thể mềm mại dẻo dai vô cùng, cô triển khai hai thức của thuật Tinh thần luyện thể vô cùng thuận lợi. Cứ đi một tí lại ngừng một tí, một giờ sau Bách Hợp đã xuống tới giữa sườn núi. Bốn phía ngoại trừ bảo vệ canh gác căn bản không có người ngoài. Có lẽ là lần đầu tiên chứng kiến trường học quý tộc có người đi bộ, thế là mấy vị cảnh vệ vốn đứng nghiêm túc đều nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Bách Hợp với vẻ dò xét. Trên đường cái, giữa bóng rừng cây yên tĩnh rộng lớn bỗng truyền tới âm thanh xe ô tô chạy. Barie điện tử chắn ngang đường tự động nhấc lên. Khi Bách Hợp quay đầu nhìn lại, đã thấy một cỗ xe màu đen từ trên núi đi xuống, mặc dù trong trường học Quý tộc chính là có đầy đủ kiểu dáng xe sang, Chúc Bách Hợp xem qua rồi xem lại không ít, kể cả là xe của ba vị vương tử ngồi thì một cái so với một cái còn sang trọng hơn. Nhưng mà lúc nhìn tới chiếc xe hơi này, Bách Hợp vẫn vẫn nhíu lông mày.
Cửa xe mở rất nhanh, lúc Bách Hợp quay đầu qua trong chớp mắt, tốc độ xe đã chậm lại, cuối cùng dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ xe phía sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt hơi tái, nhưng mái tóc hơi dài nhưng mềm mại, màu tóc vàng kim óng ánh xoăn xoăn ôm lấy khuôn mặt của một chàng trai trẻ. Nửa mặt bên của chàng trai có vài phần ưu nhã lạnh nhạt, nhưng mà khi nhìn Bách Hợp quay đầu qua, ngoại trừ thấy được khuôn mặt kinh diễm, cô còn thấy khóe miệng chàng trai có thêm một phần ôn hòa vui vẻ, lại có một lực lượng trấn an lòng người: “Muốn đi nhờ xe không?”.
Đây là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, sở hữu một đôi mắt như bầu trời xanh ngắt thanh tịnh vô cùng, các chi tiết trên mặt vô cùng rõ nét, thâm thúy. Vài sợi tóc ôm lấy vầng trán trắng nõn, khiến cho người ta cảm thấy lãng mạn vô cùng. Chàng trai trẻ mặc một cái áo sơ mi màu trắng thẳng thớm tỉ mỉ, cùng âu phục màu đen bên ngoài, khí chất dịu dàng thanh khiết làm cho người đối diện không tự chủ được mà có hảo cảm với cậu. Bên cạnh đó, mặc dù cậu nói ngôn ngữ Hoa Hạ vô cùng lưu loát, nhưng ngữ điệu lại mang cho người ta có cảm giác của một người ngoại quốc. Bách Hợp đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, gặp được vô vàn loại người muôn hình muôn vẻ. Nhưng lần đầu tiên mới được chứng kiến một chàng trai như vậy, phảng phất đem lễ nghi cùng khí chất ưu nhã của quý tộc khắc tận vào trong xương. Bách Hợp thậm chí còn để ý nơ cài rất tỉ mỉ của cậu, trước ngực cậu còn có một khăn tay kẻ được gấp rất xinh đẹp hoàn mĩ đặt trong túi áo của âu phục cậu đang mặc.
“Muốn đi nhờ xe sao?” – Thấy Bách Hợp không nói gì, chàng trai lại hỏi một câu. Hành động của cậu trong lễ phép lại có vài phần rụt rè khiến Bách Hợp gật đầu khe khẽ. Cô vô ý thức sờ tay lên cằm, chàng trai trẻ trước mắt này thoạt nhìn tưởng chừng ôn hòa, nhưng mà kỳ thật là có hơi thở vô cùng cường đại. Do cô làm nhiệm vụ nhiều, lại ở chung với Lý Duyên Tỷ một thời gian dài, nên nói chuyện cùng chàng trai này không cảm thấy áp lực, cũng không để ý cảnh vệ chung quanh đã cúi hết đầu xuống, không nói ra lời.
“Tôi không có tiền!” – Bách Hợp xác định được chàng trai này đang hỏi chuyện mình, nhưng mà cô lại giang tay ra. Chàng trai giống như nghe được cái gì rất buồn cười, nên nhẹ nhàng cười mỉm, trong lúc cười, gương mặt nguyên bản lãnh đạm lộ ra một chút ôn hòa, khiến cho khuôn mặt cậu trở nên nhiều sức sống hơn hết, đôi mắt sáng rỡ, khóe miệng tươi cười mang theo vài phần dịu dàng cùng bất đắc dĩ. Tay cầm lấy khăn che miệng nhẹ giọng ho hai câu: “Thật có lỗi” – chàng trai nói tiếng xin lỗi, mở cửa xuống xe. Lúc cậu ở trên xe thì Bách Hợp chỉ lờ mờ thấy thân ảnh cao gầy thôi, nhưng khi cậu bước xuống xe cô mới phát hiện ra cậu ta rất cao. Cậu làm một tư thế xin mời: “Tiểu thư, tôi không cần tiền”. Động tác của cậu làm lộ ra ống tay áo sơ mi trắng, trên tay áo có đường viền hoa phức tạp, mặc trên người cậu không hề diêm dúa yểu điệu, mà lại chú ý tới bàn tay thon dài của cậu hơn. Đôi tay đeo đồng hồ màu bạc, ống tay áo có dạng đường viền hoa lại cảm thấy cảm giác cân đối vô cùng.
“Thiếu gia” – Một người đàn ông áo đen ngồi ở phía trước xe vội bước xuống, thò tay đặt bên hông, ánh mặt giống như sói nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, biểu hiện vô cùng nguy hiểm. Chàng trai thấy vậy lắc đầu, âm thanh giống như tông trầm của đàn piano, tóc vàng trên trán vì nụ cười của cậu mà lại càng đẹp mắt. Chàng trai giơ một ngón tay lên miệng, ý bảo người đàn ông áo đen không được nói thêm điều gì, cậu tiếp tục thay Bách Hợp mở cửa xe.
Đi cả buổi mới đi đến lưng chừng núi, thân thể Chúc Bách Hợp không có võ công, tất cả là do nghị lực của Bách Hợp chèo chống lấy, cô lại ăn mặc một đôi giày cao gót, thời gian dài như vậy mắt cá chân đã sớm bị mài rách. Lúc này có sẵn xe ngồi, Bách Hợp chỉ là do dự sau nửa ngày, nói một tiếng cảm ơn đã ngồi vào trong xe. Chàng trai tay cầm khăn che miệng ho hai tiếng, một tay giơ ra ngăn Bách Hợp để tránh cho cô không cẩn thận đụng phải.
Ở đây còn gặp được một chàng trai có phong thái lịch sự như vậy, Bách Hợp có chút kinh ngạc. Chàng trai đã đóng cửa xe lại, ho nhẹ hai tiếng rồi bỏ khăn vào túi, quay trở lại vị trí của mình.
Không gian trong xe rất lớn, chắc là đã qua tu sửa. Bên trong giống như một gian phòng di động, đồ gì cần có đều có cả, ngoại trừ có tủ lạnh ghế sofa bàn trà, còn có một giá sách bằng gỗ thật bày đầy sách. Bách Hợp nhìn thoáng qua phần lớn đều là sách anh văn. Mà ngay cả trên bàn của ghế dựa bên cạnh cũng đang để một cuốn sách mới. Chàng trai thấy ánh mắt tò mò của Bách Hợp, khẽ cười, cầm quyển sách kia lên, không có ý tứ muốn nói chuyện với cô, mà nhìn chăm chú vào cuốn sách trên tay.
Chàng trai này mang trên mình khí chất vô cùng dịu dàng, mang theo vài phần hương thơm của cỏ và ánh nắng mặt trời, để cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu giống như một bức tranh, hình ảnh cậu cầm cuốn sách yên tĩnh tới mức làm cho người khác không đành lòng đánh thức cậu. Nhưng khi cảnh vật bên ngoài thay đổi, xe đã xuống núi tiến vào khu phố thị ồn ào, Bách Hợp vẫn phải cắt ngang hành động của cậu: “Cảm ơn vì cậu đã giúp, sau này nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp…”