Rất nhiều người vì đạt được nửa giang sơn mà Quan Lão thái gia từng đồng ý, nghĩ hết phương pháp muốn cưới được Quan Bách Hợp, từ nay về sau cá chép hóa rồng, một lần hành động xoay người có thể không cần phấn đấu vài chục năm, Quan gia trong thời gian Quan Bách Hợp trưởng thành, chậm rãi phát triển thành thế lực lớn nhất ở địa khu Hoài Nam, nếu như có thể lấy được Quan Bách Hợp, liền tương đương trở thành một thổ hoàng đế ở địa khu Hoài Nam, vì thế rất nhiều người không ngại xa ngàn dặm mà đến.
Trong đám người này, một người đọc sách tên là Vân Mộ Nam lọt vào tầm mắt của người Quan gia, anh khác hẳn những người cầm châu báu đến cầu hôn Quan Bách Hợp, ngay từ đầu anh đã vứt bỏ sách bút đi tòng quân tiến vào Quan gia, bắt đầu từ một binh sĩ bình thường trong Quan gia đi lên, thẳng đến hai năm, người này bằng vào đầu óc tỉnh táo thông minh, rất nhanh thăng chức trở thành tâm phúc của phụ thân Quan Bách Hợp, giữa một đám binh sĩ thô lỗ, Vân Mộ Nam giống như hạc giữa bầy gà, anh có tư thái cao lớn rắn chắc của đàn ông phương Bắc, lại có ngũ quan tuấn tú xinh đẹp của đàn ông phương Nam, hơn nữa người này có thể văn có thể võ, viết một tay chữ tốt, văn chương giỏi giang, đầy bụng tài hoa không nói, sau khi tham gia quân ngũ lại càng xuất sắc, vô luận kỹ năng chiến đấu hay là chiến thuật yếu lược, mọi thứ anh đều phát triển đến mức cao nhất.
Một đàn ông ưu tú như vậy rất nhanh khiến người Quan gia chú ý, nghĩ đến Quan gia còn có một con gái chưa xuất giá, người Quan gia cũng bắt đầu đánh giá Vân Mộ Nam, người này không chỉ ưu tú, hơn nữa tính cách trầm ổn có độ, tiến thối lại vô cùng hào phóng, là một nhân tài hết sức ưu tú có khả năng. Sau khi mọi người Quan gia kiểm tra hai năm, vào năm Quan Bách Hợp mười bảy tuổi, chính thức gả hòn ngọc quý trên tay của Quan gia gả cho anh.
Sau khi kết hôn Quan Lão thái gia xác thực làm đúng như lúc trước chính mình đáp ứng, giao một nửa binh lực dưới tay mình vào trong tay Vân Mộ Nam, để cho anh tự lập môn hộ, Vân Mộ Nam tự bản thân mình cũng vô cùng có tài hoa, cứ thế mà dựa vào nửa giang sơn này, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, phát triển thế lực của mình thành một trong năm quân phiệt lớn nổi danh nhất toàn bộ quốc gia, tuy nói ở địa khu Hoài Nam thế lực của người Quan gia vẫn còn, nhưng về sau rất nhiều tiểu bối nhỏ tuổi chỉ biết Vân Mộ Nam, mà không biết Quan gia.
Sau khi Vân Mộ Nam kết hôn cùng Quan Bách Hợp, tuy cảm tình vợ chồng chưa tính là trong mật thêm dầu, nhưng hai người cũng coi như là tương kính như tân, kết hôn sau Quan Bách Hợp rất nhanh sinh ra một đứa con gái. Kết hôn vài năm Vân Mộ Nam cũng không giống các quân phiệt khác, sau khi cầm quyền liền lộ ra nguyên hình càn rỡ, tuy anh bề bộn nhiều việc quân vụ, không có nhiều thời gian thân mật cùng Quan Bách Hợp, nhưng lại vô cùng tôn kính vợ con. Qua mấy năm thời gian anh cũng không nạp qua tân nương nào, cho dù là ngẫu nhiên có người tặng nữ nhân để anh hưởng dụng, anh chạm qua xong, dù cho đó là một cô gái xinh đẹp thì anh cũng không có ý tứ nạp vào trong phủ, ngược lại ngày hôm sau nhất định sẽ đưa ra phủ, cho Quan Bách Hợp đủ mặt mũi.
Tại niên đại này, dưới tình huống trong tay đàn ông có quyền thế còn không có ý muốn nạp vợ bé, chuyện này tại trong mắt rất nhiều người là chuyện vô cùng không thể tưởng tượng nổi, lúc trước Vân Mộ Nam ngại địa vị của Quan gia không dám nạp thiếp vậy thì thôi. Hôm nay vậy mà thế lực của chính mình lớn hơn Quan gia còn không có ý tứ muốn nạp thiếp, chính anh lại không phải không có năng lực, đừng nói hiện tại anh có địa vị cao, quyền thế đủ, lại bằng vào khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của anh, có lẽ rất nhiều cô gáo đều chủ động dán vào anh, nhưng anh căn bản không có ý muốn dao động đến địa vị của Quan Bách Hợp, hai người đã kết hôn vài năm, Quan Bách Hợp chưa lưu lại hương khói cho Vân Mộ Nam, ngược lại chỉ sinh ra một đứa con gái mà thôi, thế nhưng mà Vân Mộ Nam lại không có ý muốn nạp thiếp lưu hậu, Quan Bách Hợp cho rằng cuộc sống của mình hạnh phúc tới cực điểm, thì rốt cuộc lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Không biết từ lúc nào bên trong Vân phủ, nhiệt độ bắt đầu thay đổi, bầu trời giống như đều là âm u đấy, thân thể Quan Lão thái gia vốn cường tráng trong một đêm ly kỳ tử vong, thế nhưng mà lúc người Quan gia bắt đầu làm tang sự, từ nhỏ Quan Bách Hợp là do người ông này nuông chiều mà lớn lên, tình cảm đối với ông rất sâu đậm, lúc trở lại Quan gia vội vàng chịu tang, người Quan gia vậy mà không một ai cho cô xem mặt Quan Lão thái gia lần cuối cùng, điều này khiến cho Quan Bách Hợp hoài nghi.
Điều cổ quái không chỉ như vậy mà thôi, người Quan gia liên tiếp bắt đầu tử vong, một cái Quan gia to như vậy, ngắn ngủn mấy tháng thời gian vậy mà bị chết cơ hồ không còn con nối dõi truyền thừa, thế lực còn lại của Quan gia đều bị Vân Mộ Nam tiếp thu, mọi người ở chỗ ở cũ của Quan gia chạy ra ngoài, tòa nhà bị người ta dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ, ban đầu Quan Bách Hợp còn tưởng rằng Vân Mộ Nam vì đạt được thế lực còn sót lại của Quan gia, vì thu phục Hoài Nam mà sát hại người nhà mẹ đẻ của cô, bởi vậy chưa bao giờ có sắc mặt tốt với anh, thậm chí vốn Quan Bách Hợp vô cùng yêu thích chồng mình bỗng nhiên ngay lúc đó bắt đầu náo loạn với chồng, giữa vợ chồng bắt đầu trở mặt thành thù, mỗi ngày cô ấy đều nghĩ hết phương pháp cãi nhau với Vân Mộ Nam, lúc đầu Vân Mộ Nam còn phủ nhận về sau ngay cả nói đều không muốn nói với cô ấy nữa, kỳ thật lúc trước hai vợ chồng kết hôn là phụng mệnh lệnh của trưởng bối, trước hôn nhân vốn không có thời gian bồi dưỡng cảm tình, cứ giày vò như vậy, Vân Mộ Nam thoáng cái lạnh nhạt với Quan Bách Hợp.
Nhà mẹ đẻ thất thế hơn nữa chồng lại lãnh đạm gần như khiến cho Quan Bách Hợp, một cô gái từ nhỏ đến lớn chưa từng bị khổ sở sụp đổ, mà cuối cùng một sợi rơm rạ đè chết lạc đà, là sáng sớm một ngày nào đó, người hầu vội vàng hấp tấp báo lại, nói là con gái của Quan Bách Hợp – Vân Xảo gặp chuyện không may, Quan Bách Hợp vội vàng hấp tấp chạy đến gian phòng của con gái, vạch chăn mền xem xét, lúc ấy liền suýt nữa chết ngất.
Con gái mới ba tuổi mà cô hoài thai chín tháng sinh hạ ra, lúc này trên mặt mang theo nụ cười không màng danh lợi, tóc được chải chỉnh tề nằm ở trên giường, quỷ dị nhất là dưới người cô toàn bộ huyết nhục không thấy rồi, thân thể chỉ còn khung xương sạch sẽ, thời điểm chứng kiến tình cảnh như vậy, Quan Bách Hợp suýt nữa trợn tròn mắt bị dọa ngất đi, tình huống quỷ dị như vậy để cho cô vừa sợ hãi vừa đau lòng, khối thịt rơi xuống từ trên người cô, không hiểu sao lại chết bằng phương pháp khiến người sợ hãi như vậy, mà hung thủ là ai căn bản cô cũng không biết, lúc Quan Bách Hợp vô cùng thống khổ, Vân Mộ Nam trầm mặc để cho người tới làm tang sự xong xuôi.
Quan Bách Hợp trải qua đả kích này, cả người đều nhanh chóng suy sụp, cô ấy suốt ngày khóc nỉ non không ngớt, cô khóc con gái, khóc nhà mẹ đẻ, nhưng ác mộng cũng không dừng ở đó, giống như là một trận ôn dịch, người hầu Vân gia cũng bắt đầu nhanh chóng chết đi, để cho người ta sợ hãi những người bị chết này đều chỉ còn một cái đầu nguyên vẹn, trong vòng một đêm huyết nhục trên người giống như là bốc hơi, loại tình huống này suýt nữa bức Quan Bách Hợp phát điên, người hầu Vân gia bắt đầu chạy trốn ra bên ngoài, mỗi ngày Vân gia đều bao phủ trong một tầng bóng ma, Vân gia bắt đầu xuất hiện một loại mùi hôi khó hiểu, loại mùi hôi này không tẩy đi được, bốn phía Vân gia bắt đầu chảy ra nước, loại nước này đụng vào một cái thì vô cùng tanh hôi, nước dùng để uống trong nhà cũng bắt đầu xuất hiện mùi hôi thối, nấu cơm cũng cũng bắt đầu có mùi tanh, trên người đám hạ nhân Vân gia phảng phất cũng bắt đầu có mùi như vậy.
Chuyện này giấy không thể gói được lửa, Hoài Nam cũng bắt đầu náo loạn đến mức lòng người bàng hoàng, nghị luận Vân gia chỉ sợ trêu chọc đến một vài đồ vật không sạch sẽ, sợ là cho dù Vân Mộ Nam không chịu tin tưởng đạo thuật quỷ thần cũng không khỏi bắt đầu mời đạo sĩ vào trong phủ chuẩn bị trừ tà bắt yêu, nhưng đều không có ngoại lệ, ngày đầu tiên những đạo sĩ này vào phủ êm đẹp, ngày hôm sau nhất định cũng đồng dạng chết theo kiểu này, chỉ còn một cái đầu, thân thể lại như là bị cái gì đó ăn được sạch sẽ, chỉ còn khung xương mà thôi.
Đến trình độ này, Quan Bách Hợp tất nhiên nhớ tới người Quan gia chết vô duyên vô cớ, cô bắt đầu sợ hãi lại oán hận, không biết những thứ gì hại chết người nhà mẹ đẻ của cô, hại chết nữ nhi duy nhất của cô, cô ấy không cam lòng, cô muốn báo thù, cô ấy bắt đầu dùng tất cả các biện pháp muốn lôi kẻ ở sau lưng không dám gặp ánh sáng ra ngoài, thế nhưng mà dù người hầu Vân gia chết ngày càng nhiều, Quan Bách Hợp vẫn không tìm ra người trốn trong bóng tối, cô ấy suýt chút nữa nổi điên rồi.
Mỗi ngày sống ở trong sự sợ hãi mà mình không biết gì, người thân nhất tử vong quả thực có thể bức cô phát điên, cuộc sống khi đó của Quan Bách Hợp quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung ra, cô bắt đầu trở nên như là một con chim sợ cành cong, trong lòng nữ nhân đáng thương sợ vỡ mật này chứa oán hận, nếu có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác vật kia núp trong bóng tối, gây vô số áp lực cho tâm lý của cô ấy, lúc Quan Bách Hợp sắp không nhịn được nữa, vật kia rốt cục xuất hiện.
Đó là vào đêm một ngày Quan Bách Hợp không ngủ được, nước tanh hôi giống như xuất hiện ở trong Vân gia ngày càng nhiều, ngày thường đã nồng đậm giờ mùi hôi càng ngày càng đậm, một nữ mặc xiêm y màu đỏ tươi, mặt mũi tràn đầy trắng bệch đôi mắt to trợn trừng bỗng nhiên ngay lúc đó từ trong bóng tối đi ra, xuất hiện tại bên cạnh đầu giường cô rồi ngồi xuống. Trên người cô ướt sũng, nước tanh hôi ở trên người cô nhỏ giọt, nhỏ vào trên người Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp suýt nữa phun ra, nhưng khi bị nước đó dính vào, Quan Bách Hợp phát hiện mình không thể nhúc nhích rồi, cô trừng lớn mắt, ngay lúc đó chứng kiến cô gái kia bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu bén nhọn:
“Tôi vốn là một con cá chép trong hồ, ngày đó được Vân Mộ Nam cứu, lại được anh tốt bụng thả lại vào trong sông Giang Hà, ta ngưỡng mộ nhân phẩm, tài hoa của anh, ta thích sự tốt bụng của anh, bởi vậy hóa thành hình người thay anh giặt quần áo nấu cơm.” Giọng nói u ám của thiếu nữ vang lên, cô thò tay sờ vào người Quan Bách Hợp, tay của cô dính nhớp, sau khi sờ hết mặt Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp cảm giác trên mặt mình giống như có một thứ gì đó tanh hôi, phảng phất có một bàn tay hư thối sờ vào mặt của cô, để lại mủ nước và thịt thối khiến cô buồn nôn suýt nữa nôn ra, hết lần này tới lần khác cô lại không nôn ra được.
“Tôi thật sự rất yêu anh ấy, tôi giúp anh làm việc, tôi bắt đầu chậm rãi ưa thích anh, tôi biết rõ giữa người và yêu thì không nên có tình yêu, nhưng tôi không khống chế nổi chính mình, nếu như tôi sớm nghe lời a nương thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tôi có mắt không tròng, nhận biết tên đàn ông chết tiệt Vân Mộ Nam!” Thiếu nữ nói xong, trên mặt bắt đầu lộ vẻ hung ác, cô bỗng nhiên há to miệng, cái miệng anh đào nhỏ nanh lập tức trở nên cực kỳ khủng bố, lúc cái miệng đầy răng nhọn thoáng cái cắn vào bàn tay của Quan Bách Hợp, cái loại đau đớn lạnh như băng đâm vào xương tủy, đau đến mức toàn thân cô ấy bắt đầu không tự chủ được run rẩy lên, cô muốn kêu thảm thiết, thế nhưng mà trên mặt không biết thiếu nữ vừa mới vuốt ve qua cô vật dính nhớp gì, khiến cô căn bản không hô ra lời, hơn nữa cô bắt đầu không cảm giác thấy vẻ mặt biến hóa, cô thậm chí cảm giác mình đau đến mức cơ bắp đang run rẩy, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười cương cứng.
Trong đám người này, một người đọc sách tên là Vân Mộ Nam lọt vào tầm mắt của người Quan gia, anh khác hẳn những người cầm châu báu đến cầu hôn Quan Bách Hợp, ngay từ đầu anh đã vứt bỏ sách bút đi tòng quân tiến vào Quan gia, bắt đầu từ một binh sĩ bình thường trong Quan gia đi lên, thẳng đến hai năm, người này bằng vào đầu óc tỉnh táo thông minh, rất nhanh thăng chức trở thành tâm phúc của phụ thân Quan Bách Hợp, giữa một đám binh sĩ thô lỗ, Vân Mộ Nam giống như hạc giữa bầy gà, anh có tư thái cao lớn rắn chắc của đàn ông phương Bắc, lại có ngũ quan tuấn tú xinh đẹp của đàn ông phương Nam, hơn nữa người này có thể văn có thể võ, viết một tay chữ tốt, văn chương giỏi giang, đầy bụng tài hoa không nói, sau khi tham gia quân ngũ lại càng xuất sắc, vô luận kỹ năng chiến đấu hay là chiến thuật yếu lược, mọi thứ anh đều phát triển đến mức cao nhất.
Một đàn ông ưu tú như vậy rất nhanh khiến người Quan gia chú ý, nghĩ đến Quan gia còn có một con gái chưa xuất giá, người Quan gia cũng bắt đầu đánh giá Vân Mộ Nam, người này không chỉ ưu tú, hơn nữa tính cách trầm ổn có độ, tiến thối lại vô cùng hào phóng, là một nhân tài hết sức ưu tú có khả năng. Sau khi mọi người Quan gia kiểm tra hai năm, vào năm Quan Bách Hợp mười bảy tuổi, chính thức gả hòn ngọc quý trên tay của Quan gia gả cho anh.
Sau khi kết hôn Quan Lão thái gia xác thực làm đúng như lúc trước chính mình đáp ứng, giao một nửa binh lực dưới tay mình vào trong tay Vân Mộ Nam, để cho anh tự lập môn hộ, Vân Mộ Nam tự bản thân mình cũng vô cùng có tài hoa, cứ thế mà dựa vào nửa giang sơn này, trong thời gian năm năm ngắn ngủi, phát triển thế lực của mình thành một trong năm quân phiệt lớn nổi danh nhất toàn bộ quốc gia, tuy nói ở địa khu Hoài Nam thế lực của người Quan gia vẫn còn, nhưng về sau rất nhiều tiểu bối nhỏ tuổi chỉ biết Vân Mộ Nam, mà không biết Quan gia.
Sau khi Vân Mộ Nam kết hôn cùng Quan Bách Hợp, tuy cảm tình vợ chồng chưa tính là trong mật thêm dầu, nhưng hai người cũng coi như là tương kính như tân, kết hôn sau Quan Bách Hợp rất nhanh sinh ra một đứa con gái. Kết hôn vài năm Vân Mộ Nam cũng không giống các quân phiệt khác, sau khi cầm quyền liền lộ ra nguyên hình càn rỡ, tuy anh bề bộn nhiều việc quân vụ, không có nhiều thời gian thân mật cùng Quan Bách Hợp, nhưng lại vô cùng tôn kính vợ con. Qua mấy năm thời gian anh cũng không nạp qua tân nương nào, cho dù là ngẫu nhiên có người tặng nữ nhân để anh hưởng dụng, anh chạm qua xong, dù cho đó là một cô gái xinh đẹp thì anh cũng không có ý tứ nạp vào trong phủ, ngược lại ngày hôm sau nhất định sẽ đưa ra phủ, cho Quan Bách Hợp đủ mặt mũi.
Tại niên đại này, dưới tình huống trong tay đàn ông có quyền thế còn không có ý muốn nạp vợ bé, chuyện này tại trong mắt rất nhiều người là chuyện vô cùng không thể tưởng tượng nổi, lúc trước Vân Mộ Nam ngại địa vị của Quan gia không dám nạp thiếp vậy thì thôi. Hôm nay vậy mà thế lực của chính mình lớn hơn Quan gia còn không có ý tứ muốn nạp thiếp, chính anh lại không phải không có năng lực, đừng nói hiện tại anh có địa vị cao, quyền thế đủ, lại bằng vào khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của anh, có lẽ rất nhiều cô gáo đều chủ động dán vào anh, nhưng anh căn bản không có ý muốn dao động đến địa vị của Quan Bách Hợp, hai người đã kết hôn vài năm, Quan Bách Hợp chưa lưu lại hương khói cho Vân Mộ Nam, ngược lại chỉ sinh ra một đứa con gái mà thôi, thế nhưng mà Vân Mộ Nam lại không có ý muốn nạp thiếp lưu hậu, Quan Bách Hợp cho rằng cuộc sống của mình hạnh phúc tới cực điểm, thì rốt cuộc lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Không biết từ lúc nào bên trong Vân phủ, nhiệt độ bắt đầu thay đổi, bầu trời giống như đều là âm u đấy, thân thể Quan Lão thái gia vốn cường tráng trong một đêm ly kỳ tử vong, thế nhưng mà lúc người Quan gia bắt đầu làm tang sự, từ nhỏ Quan Bách Hợp là do người ông này nuông chiều mà lớn lên, tình cảm đối với ông rất sâu đậm, lúc trở lại Quan gia vội vàng chịu tang, người Quan gia vậy mà không một ai cho cô xem mặt Quan Lão thái gia lần cuối cùng, điều này khiến cho Quan Bách Hợp hoài nghi.
Điều cổ quái không chỉ như vậy mà thôi, người Quan gia liên tiếp bắt đầu tử vong, một cái Quan gia to như vậy, ngắn ngủn mấy tháng thời gian vậy mà bị chết cơ hồ không còn con nối dõi truyền thừa, thế lực còn lại của Quan gia đều bị Vân Mộ Nam tiếp thu, mọi người ở chỗ ở cũ của Quan gia chạy ra ngoài, tòa nhà bị người ta dùng một mồi lửa đốt sạch sẽ, ban đầu Quan Bách Hợp còn tưởng rằng Vân Mộ Nam vì đạt được thế lực còn sót lại của Quan gia, vì thu phục Hoài Nam mà sát hại người nhà mẹ đẻ của cô, bởi vậy chưa bao giờ có sắc mặt tốt với anh, thậm chí vốn Quan Bách Hợp vô cùng yêu thích chồng mình bỗng nhiên ngay lúc đó bắt đầu náo loạn với chồng, giữa vợ chồng bắt đầu trở mặt thành thù, mỗi ngày cô ấy đều nghĩ hết phương pháp cãi nhau với Vân Mộ Nam, lúc đầu Vân Mộ Nam còn phủ nhận về sau ngay cả nói đều không muốn nói với cô ấy nữa, kỳ thật lúc trước hai vợ chồng kết hôn là phụng mệnh lệnh của trưởng bối, trước hôn nhân vốn không có thời gian bồi dưỡng cảm tình, cứ giày vò như vậy, Vân Mộ Nam thoáng cái lạnh nhạt với Quan Bách Hợp.
Nhà mẹ đẻ thất thế hơn nữa chồng lại lãnh đạm gần như khiến cho Quan Bách Hợp, một cô gái từ nhỏ đến lớn chưa từng bị khổ sở sụp đổ, mà cuối cùng một sợi rơm rạ đè chết lạc đà, là sáng sớm một ngày nào đó, người hầu vội vàng hấp tấp báo lại, nói là con gái của Quan Bách Hợp – Vân Xảo gặp chuyện không may, Quan Bách Hợp vội vàng hấp tấp chạy đến gian phòng của con gái, vạch chăn mền xem xét, lúc ấy liền suýt nữa chết ngất.
Con gái mới ba tuổi mà cô hoài thai chín tháng sinh hạ ra, lúc này trên mặt mang theo nụ cười không màng danh lợi, tóc được chải chỉnh tề nằm ở trên giường, quỷ dị nhất là dưới người cô toàn bộ huyết nhục không thấy rồi, thân thể chỉ còn khung xương sạch sẽ, thời điểm chứng kiến tình cảnh như vậy, Quan Bách Hợp suýt nữa trợn tròn mắt bị dọa ngất đi, tình huống quỷ dị như vậy để cho cô vừa sợ hãi vừa đau lòng, khối thịt rơi xuống từ trên người cô, không hiểu sao lại chết bằng phương pháp khiến người sợ hãi như vậy, mà hung thủ là ai căn bản cô cũng không biết, lúc Quan Bách Hợp vô cùng thống khổ, Vân Mộ Nam trầm mặc để cho người tới làm tang sự xong xuôi.
Quan Bách Hợp trải qua đả kích này, cả người đều nhanh chóng suy sụp, cô ấy suốt ngày khóc nỉ non không ngớt, cô khóc con gái, khóc nhà mẹ đẻ, nhưng ác mộng cũng không dừng ở đó, giống như là một trận ôn dịch, người hầu Vân gia cũng bắt đầu nhanh chóng chết đi, để cho người ta sợ hãi những người bị chết này đều chỉ còn một cái đầu nguyên vẹn, trong vòng một đêm huyết nhục trên người giống như là bốc hơi, loại tình huống này suýt nữa bức Quan Bách Hợp phát điên, người hầu Vân gia bắt đầu chạy trốn ra bên ngoài, mỗi ngày Vân gia đều bao phủ trong một tầng bóng ma, Vân gia bắt đầu xuất hiện một loại mùi hôi khó hiểu, loại mùi hôi này không tẩy đi được, bốn phía Vân gia bắt đầu chảy ra nước, loại nước này đụng vào một cái thì vô cùng tanh hôi, nước dùng để uống trong nhà cũng bắt đầu xuất hiện mùi hôi thối, nấu cơm cũng cũng bắt đầu có mùi tanh, trên người đám hạ nhân Vân gia phảng phất cũng bắt đầu có mùi như vậy.
Chuyện này giấy không thể gói được lửa, Hoài Nam cũng bắt đầu náo loạn đến mức lòng người bàng hoàng, nghị luận Vân gia chỉ sợ trêu chọc đến một vài đồ vật không sạch sẽ, sợ là cho dù Vân Mộ Nam không chịu tin tưởng đạo thuật quỷ thần cũng không khỏi bắt đầu mời đạo sĩ vào trong phủ chuẩn bị trừ tà bắt yêu, nhưng đều không có ngoại lệ, ngày đầu tiên những đạo sĩ này vào phủ êm đẹp, ngày hôm sau nhất định cũng đồng dạng chết theo kiểu này, chỉ còn một cái đầu, thân thể lại như là bị cái gì đó ăn được sạch sẽ, chỉ còn khung xương mà thôi.
Đến trình độ này, Quan Bách Hợp tất nhiên nhớ tới người Quan gia chết vô duyên vô cớ, cô bắt đầu sợ hãi lại oán hận, không biết những thứ gì hại chết người nhà mẹ đẻ của cô, hại chết nữ nhi duy nhất của cô, cô ấy không cam lòng, cô muốn báo thù, cô ấy bắt đầu dùng tất cả các biện pháp muốn lôi kẻ ở sau lưng không dám gặp ánh sáng ra ngoài, thế nhưng mà dù người hầu Vân gia chết ngày càng nhiều, Quan Bách Hợp vẫn không tìm ra người trốn trong bóng tối, cô ấy suýt chút nữa nổi điên rồi.
Mỗi ngày sống ở trong sự sợ hãi mà mình không biết gì, người thân nhất tử vong quả thực có thể bức cô phát điên, cuộc sống khi đó của Quan Bách Hợp quả thực không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung ra, cô bắt đầu trở nên như là một con chim sợ cành cong, trong lòng nữ nhân đáng thương sợ vỡ mật này chứa oán hận, nếu có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác vật kia núp trong bóng tối, gây vô số áp lực cho tâm lý của cô ấy, lúc Quan Bách Hợp sắp không nhịn được nữa, vật kia rốt cục xuất hiện.
Đó là vào đêm một ngày Quan Bách Hợp không ngủ được, nước tanh hôi giống như xuất hiện ở trong Vân gia ngày càng nhiều, ngày thường đã nồng đậm giờ mùi hôi càng ngày càng đậm, một nữ mặc xiêm y màu đỏ tươi, mặt mũi tràn đầy trắng bệch đôi mắt to trợn trừng bỗng nhiên ngay lúc đó từ trong bóng tối đi ra, xuất hiện tại bên cạnh đầu giường cô rồi ngồi xuống. Trên người cô ướt sũng, nước tanh hôi ở trên người cô nhỏ giọt, nhỏ vào trên người Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp suýt nữa phun ra, nhưng khi bị nước đó dính vào, Quan Bách Hợp phát hiện mình không thể nhúc nhích rồi, cô trừng lớn mắt, ngay lúc đó chứng kiến cô gái kia bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng trắng hếu bén nhọn:
“Tôi vốn là một con cá chép trong hồ, ngày đó được Vân Mộ Nam cứu, lại được anh tốt bụng thả lại vào trong sông Giang Hà, ta ngưỡng mộ nhân phẩm, tài hoa của anh, ta thích sự tốt bụng của anh, bởi vậy hóa thành hình người thay anh giặt quần áo nấu cơm.” Giọng nói u ám của thiếu nữ vang lên, cô thò tay sờ vào người Quan Bách Hợp, tay của cô dính nhớp, sau khi sờ hết mặt Quan Bách Hợp, Quan Bách Hợp cảm giác trên mặt mình giống như có một thứ gì đó tanh hôi, phảng phất có một bàn tay hư thối sờ vào mặt của cô, để lại mủ nước và thịt thối khiến cô buồn nôn suýt nữa nôn ra, hết lần này tới lần khác cô lại không nôn ra được.
“Tôi thật sự rất yêu anh ấy, tôi giúp anh làm việc, tôi bắt đầu chậm rãi ưa thích anh, tôi biết rõ giữa người và yêu thì không nên có tình yêu, nhưng tôi không khống chế nổi chính mình, nếu như tôi sớm nghe lời a nương thì tốt rồi, nhưng hết lần này tới lần khác tôi có mắt không tròng, nhận biết tên đàn ông chết tiệt Vân Mộ Nam!” Thiếu nữ nói xong, trên mặt bắt đầu lộ vẻ hung ác, cô bỗng nhiên há to miệng, cái miệng anh đào nhỏ nanh lập tức trở nên cực kỳ khủng bố, lúc cái miệng đầy răng nhọn thoáng cái cắn vào bàn tay của Quan Bách Hợp, cái loại đau đớn lạnh như băng đâm vào xương tủy, đau đến mức toàn thân cô ấy bắt đầu không tự chủ được run rẩy lên, cô muốn kêu thảm thiết, thế nhưng mà trên mặt không biết thiếu nữ vừa mới vuốt ve qua cô vật dính nhớp gì, khiến cô căn bản không hô ra lời, hơn nữa cô bắt đầu không cảm giác thấy vẻ mặt biến hóa, cô thậm chí cảm giác mình đau đến mức cơ bắp đang run rẩy, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười cương cứng.