Edit: Vân Nhi
Beta: Sakura
Khó trách lúc trước hai người này chém đứt dây leo trói Dung Thư Cẩn lộ ra động tác hết sức quen thuộc, lúc đó Bách Hợp lại không một chút hoài nghi, xem ra nguyên nhân là lúc trước hai người thường xuyên làm công việc như vậy, cứ như vậy cùng nhau lo lắng chờ đợi đến sáng, Bách Hợp rất sợ cái lồng sắt này làm mình té xuống, theo lý mà nói là cô biết bơi, dù có té xuống cô cũng có thể phá cái lồng này rồi chạy trốn
Nếu có thể thật sự ở trong nước thì thôi, hết lần này đến lần khác cái lồng lung lay một cái rồi lại không rơi xuống, như vậy ngược lại càng làm cho trong lòng người càng thêm khẩn trương, một đêm không ngủ, bên ngoài trời cũng đã sáng rõ, Bách Hợp kiên trì từ trong lồng nhảy ra ngoài, Nguyệt Thượng Chiêu cùng hai người hợp lực thu lồng sắt lại, theo thường lệ buộc lại ở trụ đất dưới cầu, cầu kia phía trên rộng rãi vô cùng, có thể che dấu đồ vật bên dưới mà khó bị phát hiện.
Thừa dịp hai người này đang thu thập lồng sắt, lúc Bách Hợp đang muốn chạy đi, lại bị một tay Thiên Phong Nhất Lang ngăn cản, tên này thoạt nhìn gầy gò, kỳ thật dáng người lại cao lớn, hôm qua nhận thức nàng ta thấy cả ngày cũng không nói chuyện, không biết có phải bị câm không, Bách Hợp muốn tránh sang một bên để vượt qua nàng ta, Thiên Phong Nhất Lang lại tiện tay ôm cô vào trong ngực, mới sáng hôm qua Nguyệt Thượng Chiêu còn hô hào mình là một “người làm công tác Văn Nghệ” thì bây giờ lại bất mãn nói thầm “Vì cái gì tất cả mọi việc đều để ta làm” một tay lại gấp lại lồng sắt, cảm giác được động tĩnh bên này của Bách Hợp, hắn một mặt làm nhanh động tác trên tay, một mặt hô: Tiểu Hợp chờ ta một chút, chúng ta cùng đi.”
Hắn không nói ra thì cũng thôi đi, nghe hắn nói xong Bách Hợp càng thêm giãy dụa kịch liệt hơn, cô không muốn cùng đám người không biết điều này ở chung một chỗ, cô muốn sớm ngày trả xong nợ nần, sau đó còn thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây. Mà không phải cùng một đám người không đáng tin dây dưa không rõ. Nhưng mong muốn của Bách Hợp cũng không có thực hiện được, bởi vì hôm qua Dung Thư Cẩn chết dở sống dở bị Dung Thư Nghiên lôi về nhà tìm đến cô, dường như mũi của hai anh em nhà này như mũi chó, mấy người trốn ở ngoài thành dưới chân cầu cũng bị bọn hắn tìm ra, Dung Thư Cẩn mới tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi tiếp thu giáo huấn ngày hôm qua, hắn cũng không có dám lại tiếp nhận cái nhiệm vụ vượt cấp săn bắt một lượng lớn ma thú cấp cao như vậy.
Vài ngày sau, tiểu đổi lính đánh thuê mỗi ngày có thể kiếm đến mấy cái ngân tệ, không đủ chia đều cho năm người, mỗi ngày chi tiêu nhiều hơn là kiếm được, Bách Hợp chỉ cảm giác mình vừa bắt đầu được chia mấy chục kim tệ trong hai ngày này đã giảm xuống một cách nhanh chóng,cứ như thế này thì còn chưa trả xong nợ, cô chỉ sợ hai ngày nữa đến cơm còn không có mà ăn.
Dự cảm không tốt của Bách Hợp trở thành sự thật, hai ngày trước anh em Dung Thư Cẩn thu thập đồ đạc từ trong nhà ra ngoài đi theo bọn họ cùng ở dưới chân cầu, tiểu đội lính đánh thuê lâm vào khủng hoảng tài chính. Mấy người đồng bọn lại để cho Bách Hợp hiểu được cái gì gọi là không có phế vật, chỉ có hơn phế vật, bọn hắn còn vô dụng hơn tưởng tượng của Bách Hợp!
Hai anh em Dung Thư Cẩn thì không nói, mà nhìn qua có Nguyệt Thượng Chiêu quả thật rất nhát gan sợ chết còn Thiên Phong Nhất Lang dáng vẻ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại là người câm trông thì ngon nhưng lại không dùng được, nhìn chung đều không mấy nhiệt tình, mỗi lần làm nhiệm vụ giết ma thú đều là một mình Bách Hợp, công hội lính đánh thuê có quy định khi nhận nhiệm vụ phải nộp lệ phí, tính cách Bách Hợp bình tĩnh, bình thường hội sẽ nhận nhiệm vụ mình chắc chắn có thể làm được. Nhưng giết mười ma thú cấp thấp thì lao chắc cũng không được bao nhiêu, bận rộn một ngày cũng không đủ cho mọi người ăn uống. Bách Hợp kiên trì được nửa tháng, tìm hà bao trên người mình đã cạn, quyết định không thể chịu được khi lãng phí sức lực của mình vì nhiệm vụ như vậy:
“Giải tán đi, tiểu đội không thể duy trì nổi nữa” Lần trước sau khi giết chết con cua khổng lồ tiểu đội lính đánh thuê đẳng cấp đã tăng lên cấp D, đến lúc đó cô có thể dựa vào thân phận lính đánh thuê cấp D gia nhập các binh đoàn lớn trong công hội, để tránh sau này bọn người vô dụng cản trở đồng đội, cô có thể nhanh chóng kiếm được tiến, để sớm trả hết khoản nợ của cô về sau còn tích chút tiền, nàng có thể an tâm luyện tập kiếm thuật, sau đó hoàn thành nhiệm vụ ám sát Ca Liên Cảnh
Nghe nói như thế, Nguyệt Thượng Chiêu đẩy kính mắt, lúc này giữa đang là thời gian ăn cơm trưa, mọi người chon một tiệm cơm trong thủ đô của Lam Á đế quốc ngồi xuống, Dung Thư Cẩn chọn thức ăn, lúc này mọi người vừa ăn uống no đủ, ngồi ở bên trong quán cơm hưởng thụ thời gian nhàn rỗi khó có được.
Những ngày này Bách Hợp không phải là tìm kiếm sủng vật mất tích khắp nơi, thì cũng là đi tìm một ít chuyện vớ vẩn, khuôn mặt đều tiều tuỵ hẳn đi, nhưng lại không kiếm được tiền, hiếm khi được ngồi nghỉ lúc giữa trưa, cô không tự chủ được mà thò tay kéo bịt mắt trên mắt xuống, một đôi mắt màu xanh da trời lại để cho Thiên Phong Nhất Lang đang ngồi yên tĩnh một bên quay đầu nhìn cô vài lần.
“Sự tình cụ thể lát nữa nói sau” Dung Thư Cẩn thấy nữ nhân viên phục vụ của tiệm cơm mặc quần áo thuỷ thủ, váy ngắn đang nhìn về phía này đánh giá, trên mặt cậu ta lại không có thần sắc thưởng thức, cái này thật không phải phong cách hạ lưu bỉ ổi của cậu ta, trong lòng Bách Hợp tràn ra một cỗ sự cảm bất an, đã thấy Dung Thư Cẩn cố ý làm ra vẻ sờ lên trên người, sau đó hướng Bách Hợp vươn tay ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hợp, cô có còn tiền hay không vậy?”
Nguyệt Thượng Chiêu nghe nói như thế, lông mày nhảy lên, không có lên tiếng, chỉ là cái tay kia lại bắt đầu đẩy mắt kính của hắn, Dung Thư Cẩn chính trực nói: “Không có tiền, nếu như không trả tiền cơm, lát nữa chúng ta có thể bị binh lính bắt đi!.”
“…” Ngay lúc đó Bách Hợp có cảm giác xúc động muốn rút kiếm đâm thẳng vào ngực cậu, từ trước đến nay làm nhiệm vụ được một thời gian lâu như vậy, rất ít khi cô rơi vào thời điểm mất mặt xấu hổ chán nản, thế nhưng mà khi cùng đám người này ở chung một chỗ, nhân cách của cô ngày càng thụt lùi, lúc này đã đến ăn cơm lại không có tiền, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắt ngồi tù, mà thật khôi hài, đến bây giờ ngay cả người mà nguyên chủ muốn báo thù còn chưa có gặp qua, thời gian tốt đẹp của cô đều lãng phí ở những việc nhàm chán vụn vặt.
“Làm sao bây giờ?” Dung Thư Nghiên nắm chặt tay đại ca mình, vô thức quay đầu nhin về phía Bách Hợp: “Đội trưởng?”
Cô nhất định phải tách khỏi đám người này, không thể tiếp tục ở chung cùng bọn họ nữa, Bách Hợp hít một hơi dài và thở ra một hơi, nhìn thấy cách đó không xa nữ nhân viên phục vụ bởi vì bọn hắn ngồi lâu mà không tính tiền nên càng ngày càng sắc mặt càng khó chịu, sờ lên người của mình, còn sót lại một ngân tệ cũng không đủ trả tiền cơm hôm nay, cô lấy hai cái túi trên lưng mình xuống: “Cái này có thể bán bao nhiêu tiền?”
Mở ra túi đựng sủng vật, hai cái đầu nho nhỏ lông xù chui ra ngoài, mấy ngày hôm trước sau khi ăn xong ma tinh hai tiểu tử này cuối cùng cũng tỉnh lại, bởi vì tiến giai thành công, chúng thoạt nhìn thể tích lớn hơn trước rất nhiều, chỉ là chưa có khả năng chiến đấu, nhưng trong nhiệm vụ của mình thì đúng là không có trợ giúp gì. Bách Hợp sớm thấy bọn nó không vừa mắt rồi, nếu không phải vì hai con sủng vật này thì cô không cần thiếu nợ nhiều như vậy, tự nhiên cũng sẽ không vì trả nợ mà tiến vào công hội lính đánh thuê, càng sẽ không cùng Dung Thư Cẩn và bọn người này tạo thành một đội, đây là việc làm mà cô cảm thấy hối hận, lúc này cô muốn bán hai cái sủng vật này đi, đổi tiền cơm, quản nó cái gì thần thú với không thần thú.
Hai cái tiểu sủng vật bởi vì cùng nguyên chủ ký khế ước nên có tâm linh tương thông, lúc này chúng cảm giác được quyết tâm của Bách Hợp, hai tiểu sủng vật trong mắt ứa ra hai luồng nước mắt, chúng có được huyết thống của thần thú, vốn thông minh hơn ma thú bình thường, hơn nữa lại vừa tiến giai, lại đúng lúc nghe được Bách Hợp hỏi chúng có thể bán được bao nhêu tiền, hai tiểu sủng vật đều không ngừng phát run, đáng thương nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
Ánh mắt Thiên Phong Nhất Lang trong phút chốc có sự sắc bén, nàng liếc mắt nhìn Nguyệt Thượng Chiêu một cái, làm hắn ta không dám nói câu gì, mắt Nguyệt Thượng Chiêu loé sáng, sau nửa ngày mới khôi phục được bộ dạng tỉnh táo như lúc đầu.
”Nhận chủ rồi, lại không phải mà thú trưởng thành, không đáng tiền.”
Ma thú sau khi đã nhận thức chủ nhân, căn bản cả đời không có khả năng nhận chủ lần hai, hiển nhiên hắn nhìn ra hai cái tiểu sủng vật này bất thường nên tay có chút run rẩy, lúc Bách Hợp nghe được không đáng tiền, trong lòng có chút thất vọng, tiếp theo lại có chút tức giận, hai cái tiểu sủng vật không những không bán được tiền, nhưng lại tiêu tiền như nước, cái này không phải trợ thủ, mà rõ ràng là nuôi dưỡng đại gia.
Vào lúc này yêu cầu tiền cơm, tạm thời đang rất cần tiền, nên cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, thấy bên ngoài một đám người nguy hiểm liên tiếp kéo tới, mấy người bàn bạc cả buổi cuối cùng quyết định trước tiên nhịn xuống xỉ nhục này, trả hết tiền rồi nói sau, nhng hiện tại vấn đề tiền cơm đang được mọi người đưa ra tranh luận, cuối cùng Bách hợp lấy thân phận đội trưởng của mình chỉ định Dung Thư Cẩn, Nguyệt Thượng Chiêu cùng với Thiên Phong Nhất Lang và ba người đi ra ngồi xổm bên đường.
Dung Thư Cẩn lúc đầu có chút không vui, muốn đẩy muội muội của mình đi ra, chỉ là lúc này nhìn thấy cô nương ăn mặc váy ngắn xinh đẹp đi ngang qua, lại rất nhanh thay đổi chủ ý, ôm theo hai tiểu sủng vật của Bách Hợp cùng đi ra ngoài, nhìn qua hai tiểu sủng vật đáng yêu lại không hề mang theo vẻ dữ tợn của thần thú, ngược lại nhìn rất đáng yêu, nam nhân tuấn mỹ cùng sủng vật đáng yêu rất nhanh đưa tới một đám người chú ý, rất nhanh trước cửa tiệm cơm một đám người đã xông tới, Bách Hơp nhìn ra bên ngoài thấy mấy người chật vật, lúc này mới bớt giận.
Đợi đến khi có đủ tiền trả tiền cơm, sắc mặt Nguyệt Thượng Chiêu và Thiên Phong Nhất Lang có chút khó coi ôm hai tiểu sủng vật cùng tiền bạc trở lại, Dung Thư Cẩn lại không thấy bóng dáng, Bách Hợp ra hiệu cho Dung Thư Nghiên đi thanh toán tiền cơm trước, lông trên người của hai tiểu sủng vật đều tán loạn không ra hình dáng, các cô nương đế quốc Lam Á nhiệt tình quá mức xuýt chút nữa xoa chúng đến nghẹt thở, lúc này chúng nhìn Bách Hợp nước mắt lưng tròng sau đó nhảy vào cái túi da trên người cô, sống chết không chui ra ngoài.
“Dung Thư Cẩn đang ở đâu?”
Bách Hợp lười biếng hỏi một câu, lúc này Nguyệt Thượng Chiêu đang sửa sang lại dung nhan của hắn, nghe được Bách Hợp hỏi tay hắn có dừng lại một chút, còn không có lên tiếng, giọng nói của Dung Thư Cẩn đã vang lên: “Ta ở chỗ này, Tiểu Hợp, ta nhận một chuyện làm ăn lớn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, rốt cuộc không cần làm ăn mày rồi!” Dung Thư Cẩn tiến đến, kéo cái ghế ngồi xuống, trong tay còn cầm một cuộn da cừu, sắc mặt Bách Hợp đen như đáy nồi, cô đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ cùng đám người này tách ra, mặt khác tìm và xin gia nhập một tiểu đội lính đánh thuê khác, không nghĩ tới hiện tại Dung Thư Cẩn lại tiếp nhận nhiệm vụ, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, Dung Thư Cẩn không có chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của cô, lúc này vẻ mặt thần bí, bộ dáng tươi cười đi đến: “Thù lao là 1000 kim tệ, còn có tiền để mua tư liệu, tất cả đều ở bên trong!”
Beta: Sakura
Khó trách lúc trước hai người này chém đứt dây leo trói Dung Thư Cẩn lộ ra động tác hết sức quen thuộc, lúc đó Bách Hợp lại không một chút hoài nghi, xem ra nguyên nhân là lúc trước hai người thường xuyên làm công việc như vậy, cứ như vậy cùng nhau lo lắng chờ đợi đến sáng, Bách Hợp rất sợ cái lồng sắt này làm mình té xuống, theo lý mà nói là cô biết bơi, dù có té xuống cô cũng có thể phá cái lồng này rồi chạy trốn
Nếu có thể thật sự ở trong nước thì thôi, hết lần này đến lần khác cái lồng lung lay một cái rồi lại không rơi xuống, như vậy ngược lại càng làm cho trong lòng người càng thêm khẩn trương, một đêm không ngủ, bên ngoài trời cũng đã sáng rõ, Bách Hợp kiên trì từ trong lồng nhảy ra ngoài, Nguyệt Thượng Chiêu cùng hai người hợp lực thu lồng sắt lại, theo thường lệ buộc lại ở trụ đất dưới cầu, cầu kia phía trên rộng rãi vô cùng, có thể che dấu đồ vật bên dưới mà khó bị phát hiện.
Thừa dịp hai người này đang thu thập lồng sắt, lúc Bách Hợp đang muốn chạy đi, lại bị một tay Thiên Phong Nhất Lang ngăn cản, tên này thoạt nhìn gầy gò, kỳ thật dáng người lại cao lớn, hôm qua nhận thức nàng ta thấy cả ngày cũng không nói chuyện, không biết có phải bị câm không, Bách Hợp muốn tránh sang một bên để vượt qua nàng ta, Thiên Phong Nhất Lang lại tiện tay ôm cô vào trong ngực, mới sáng hôm qua Nguyệt Thượng Chiêu còn hô hào mình là một “người làm công tác Văn Nghệ” thì bây giờ lại bất mãn nói thầm “Vì cái gì tất cả mọi việc đều để ta làm” một tay lại gấp lại lồng sắt, cảm giác được động tĩnh bên này của Bách Hợp, hắn một mặt làm nhanh động tác trên tay, một mặt hô: Tiểu Hợp chờ ta một chút, chúng ta cùng đi.”
Hắn không nói ra thì cũng thôi đi, nghe hắn nói xong Bách Hợp càng thêm giãy dụa kịch liệt hơn, cô không muốn cùng đám người không biết điều này ở chung một chỗ, cô muốn sớm ngày trả xong nợ nần, sau đó còn thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây. Mà không phải cùng một đám người không đáng tin dây dưa không rõ. Nhưng mong muốn của Bách Hợp cũng không có thực hiện được, bởi vì hôm qua Dung Thư Cẩn chết dở sống dở bị Dung Thư Nghiên lôi về nhà tìm đến cô, dường như mũi của hai anh em nhà này như mũi chó, mấy người trốn ở ngoài thành dưới chân cầu cũng bị bọn hắn tìm ra, Dung Thư Cẩn mới tiếp nhận nhiệm vụ, sau khi tiếp thu giáo huấn ngày hôm qua, hắn cũng không có dám lại tiếp nhận cái nhiệm vụ vượt cấp săn bắt một lượng lớn ma thú cấp cao như vậy.
Vài ngày sau, tiểu đổi lính đánh thuê mỗi ngày có thể kiếm đến mấy cái ngân tệ, không đủ chia đều cho năm người, mỗi ngày chi tiêu nhiều hơn là kiếm được, Bách Hợp chỉ cảm giác mình vừa bắt đầu được chia mấy chục kim tệ trong hai ngày này đã giảm xuống một cách nhanh chóng,cứ như thế này thì còn chưa trả xong nợ, cô chỉ sợ hai ngày nữa đến cơm còn không có mà ăn.
Dự cảm không tốt của Bách Hợp trở thành sự thật, hai ngày trước anh em Dung Thư Cẩn thu thập đồ đạc từ trong nhà ra ngoài đi theo bọn họ cùng ở dưới chân cầu, tiểu đội lính đánh thuê lâm vào khủng hoảng tài chính. Mấy người đồng bọn lại để cho Bách Hợp hiểu được cái gì gọi là không có phế vật, chỉ có hơn phế vật, bọn hắn còn vô dụng hơn tưởng tượng của Bách Hợp!
Hai anh em Dung Thư Cẩn thì không nói, mà nhìn qua có Nguyệt Thượng Chiêu quả thật rất nhát gan sợ chết còn Thiên Phong Nhất Lang dáng vẻ xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại là người câm trông thì ngon nhưng lại không dùng được, nhìn chung đều không mấy nhiệt tình, mỗi lần làm nhiệm vụ giết ma thú đều là một mình Bách Hợp, công hội lính đánh thuê có quy định khi nhận nhiệm vụ phải nộp lệ phí, tính cách Bách Hợp bình tĩnh, bình thường hội sẽ nhận nhiệm vụ mình chắc chắn có thể làm được. Nhưng giết mười ma thú cấp thấp thì lao chắc cũng không được bao nhiêu, bận rộn một ngày cũng không đủ cho mọi người ăn uống. Bách Hợp kiên trì được nửa tháng, tìm hà bao trên người mình đã cạn, quyết định không thể chịu được khi lãng phí sức lực của mình vì nhiệm vụ như vậy:
“Giải tán đi, tiểu đội không thể duy trì nổi nữa” Lần trước sau khi giết chết con cua khổng lồ tiểu đội lính đánh thuê đẳng cấp đã tăng lên cấp D, đến lúc đó cô có thể dựa vào thân phận lính đánh thuê cấp D gia nhập các binh đoàn lớn trong công hội, để tránh sau này bọn người vô dụng cản trở đồng đội, cô có thể nhanh chóng kiếm được tiến, để sớm trả hết khoản nợ của cô về sau còn tích chút tiền, nàng có thể an tâm luyện tập kiếm thuật, sau đó hoàn thành nhiệm vụ ám sát Ca Liên Cảnh
Nghe nói như thế, Nguyệt Thượng Chiêu đẩy kính mắt, lúc này giữa đang là thời gian ăn cơm trưa, mọi người chon một tiệm cơm trong thủ đô của Lam Á đế quốc ngồi xuống, Dung Thư Cẩn chọn thức ăn, lúc này mọi người vừa ăn uống no đủ, ngồi ở bên trong quán cơm hưởng thụ thời gian nhàn rỗi khó có được.
Những ngày này Bách Hợp không phải là tìm kiếm sủng vật mất tích khắp nơi, thì cũng là đi tìm một ít chuyện vớ vẩn, khuôn mặt đều tiều tuỵ hẳn đi, nhưng lại không kiếm được tiền, hiếm khi được ngồi nghỉ lúc giữa trưa, cô không tự chủ được mà thò tay kéo bịt mắt trên mắt xuống, một đôi mắt màu xanh da trời lại để cho Thiên Phong Nhất Lang đang ngồi yên tĩnh một bên quay đầu nhìn cô vài lần.
“Sự tình cụ thể lát nữa nói sau” Dung Thư Cẩn thấy nữ nhân viên phục vụ của tiệm cơm mặc quần áo thuỷ thủ, váy ngắn đang nhìn về phía này đánh giá, trên mặt cậu ta lại không có thần sắc thưởng thức, cái này thật không phải phong cách hạ lưu bỉ ổi của cậu ta, trong lòng Bách Hợp tràn ra một cỗ sự cảm bất an, đã thấy Dung Thư Cẩn cố ý làm ra vẻ sờ lên trên người, sau đó hướng Bách Hợp vươn tay ra, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hợp, cô có còn tiền hay không vậy?”
Nguyệt Thượng Chiêu nghe nói như thế, lông mày nhảy lên, không có lên tiếng, chỉ là cái tay kia lại bắt đầu đẩy mắt kính của hắn, Dung Thư Cẩn chính trực nói: “Không có tiền, nếu như không trả tiền cơm, lát nữa chúng ta có thể bị binh lính bắt đi!.”
“…” Ngay lúc đó Bách Hợp có cảm giác xúc động muốn rút kiếm đâm thẳng vào ngực cậu, từ trước đến nay làm nhiệm vụ được một thời gian lâu như vậy, rất ít khi cô rơi vào thời điểm mất mặt xấu hổ chán nản, thế nhưng mà khi cùng đám người này ở chung một chỗ, nhân cách của cô ngày càng thụt lùi, lúc này đã đến ăn cơm lại không có tiền, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắt ngồi tù, mà thật khôi hài, đến bây giờ ngay cả người mà nguyên chủ muốn báo thù còn chưa có gặp qua, thời gian tốt đẹp của cô đều lãng phí ở những việc nhàm chán vụn vặt.
“Làm sao bây giờ?” Dung Thư Nghiên nắm chặt tay đại ca mình, vô thức quay đầu nhin về phía Bách Hợp: “Đội trưởng?”
Cô nhất định phải tách khỏi đám người này, không thể tiếp tục ở chung cùng bọn họ nữa, Bách Hợp hít một hơi dài và thở ra một hơi, nhìn thấy cách đó không xa nữ nhân viên phục vụ bởi vì bọn hắn ngồi lâu mà không tính tiền nên càng ngày càng sắc mặt càng khó chịu, sờ lên người của mình, còn sót lại một ngân tệ cũng không đủ trả tiền cơm hôm nay, cô lấy hai cái túi trên lưng mình xuống: “Cái này có thể bán bao nhiêu tiền?”
Mở ra túi đựng sủng vật, hai cái đầu nho nhỏ lông xù chui ra ngoài, mấy ngày hôm trước sau khi ăn xong ma tinh hai tiểu tử này cuối cùng cũng tỉnh lại, bởi vì tiến giai thành công, chúng thoạt nhìn thể tích lớn hơn trước rất nhiều, chỉ là chưa có khả năng chiến đấu, nhưng trong nhiệm vụ của mình thì đúng là không có trợ giúp gì. Bách Hợp sớm thấy bọn nó không vừa mắt rồi, nếu không phải vì hai con sủng vật này thì cô không cần thiếu nợ nhiều như vậy, tự nhiên cũng sẽ không vì trả nợ mà tiến vào công hội lính đánh thuê, càng sẽ không cùng Dung Thư Cẩn và bọn người này tạo thành một đội, đây là việc làm mà cô cảm thấy hối hận, lúc này cô muốn bán hai cái sủng vật này đi, đổi tiền cơm, quản nó cái gì thần thú với không thần thú.
Hai cái tiểu sủng vật bởi vì cùng nguyên chủ ký khế ước nên có tâm linh tương thông, lúc này chúng cảm giác được quyết tâm của Bách Hợp, hai tiểu sủng vật trong mắt ứa ra hai luồng nước mắt, chúng có được huyết thống của thần thú, vốn thông minh hơn ma thú bình thường, hơn nữa lại vừa tiến giai, lại đúng lúc nghe được Bách Hợp hỏi chúng có thể bán được bao nhêu tiền, hai tiểu sủng vật đều không ngừng phát run, đáng thương nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
Ánh mắt Thiên Phong Nhất Lang trong phút chốc có sự sắc bén, nàng liếc mắt nhìn Nguyệt Thượng Chiêu một cái, làm hắn ta không dám nói câu gì, mắt Nguyệt Thượng Chiêu loé sáng, sau nửa ngày mới khôi phục được bộ dạng tỉnh táo như lúc đầu.
”Nhận chủ rồi, lại không phải mà thú trưởng thành, không đáng tiền.”
Ma thú sau khi đã nhận thức chủ nhân, căn bản cả đời không có khả năng nhận chủ lần hai, hiển nhiên hắn nhìn ra hai cái tiểu sủng vật này bất thường nên tay có chút run rẩy, lúc Bách Hợp nghe được không đáng tiền, trong lòng có chút thất vọng, tiếp theo lại có chút tức giận, hai cái tiểu sủng vật không những không bán được tiền, nhưng lại tiêu tiền như nước, cái này không phải trợ thủ, mà rõ ràng là nuôi dưỡng đại gia.
Vào lúc này yêu cầu tiền cơm, tạm thời đang rất cần tiền, nên cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, thấy bên ngoài một đám người nguy hiểm liên tiếp kéo tới, mấy người bàn bạc cả buổi cuối cùng quyết định trước tiên nhịn xuống xỉ nhục này, trả hết tiền rồi nói sau, nhng hiện tại vấn đề tiền cơm đang được mọi người đưa ra tranh luận, cuối cùng Bách hợp lấy thân phận đội trưởng của mình chỉ định Dung Thư Cẩn, Nguyệt Thượng Chiêu cùng với Thiên Phong Nhất Lang và ba người đi ra ngồi xổm bên đường.
Dung Thư Cẩn lúc đầu có chút không vui, muốn đẩy muội muội của mình đi ra, chỉ là lúc này nhìn thấy cô nương ăn mặc váy ngắn xinh đẹp đi ngang qua, lại rất nhanh thay đổi chủ ý, ôm theo hai tiểu sủng vật của Bách Hợp cùng đi ra ngoài, nhìn qua hai tiểu sủng vật đáng yêu lại không hề mang theo vẻ dữ tợn của thần thú, ngược lại nhìn rất đáng yêu, nam nhân tuấn mỹ cùng sủng vật đáng yêu rất nhanh đưa tới một đám người chú ý, rất nhanh trước cửa tiệm cơm một đám người đã xông tới, Bách Hơp nhìn ra bên ngoài thấy mấy người chật vật, lúc này mới bớt giận.
Đợi đến khi có đủ tiền trả tiền cơm, sắc mặt Nguyệt Thượng Chiêu và Thiên Phong Nhất Lang có chút khó coi ôm hai tiểu sủng vật cùng tiền bạc trở lại, Dung Thư Cẩn lại không thấy bóng dáng, Bách Hợp ra hiệu cho Dung Thư Nghiên đi thanh toán tiền cơm trước, lông trên người của hai tiểu sủng vật đều tán loạn không ra hình dáng, các cô nương đế quốc Lam Á nhiệt tình quá mức xuýt chút nữa xoa chúng đến nghẹt thở, lúc này chúng nhìn Bách Hợp nước mắt lưng tròng sau đó nhảy vào cái túi da trên người cô, sống chết không chui ra ngoài.
“Dung Thư Cẩn đang ở đâu?”
Bách Hợp lười biếng hỏi một câu, lúc này Nguyệt Thượng Chiêu đang sửa sang lại dung nhan của hắn, nghe được Bách Hợp hỏi tay hắn có dừng lại một chút, còn không có lên tiếng, giọng nói của Dung Thư Cẩn đã vang lên: “Ta ở chỗ này, Tiểu Hợp, ta nhận một chuyện làm ăn lớn, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, chúng ta có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, rốt cuộc không cần làm ăn mày rồi!” Dung Thư Cẩn tiến đến, kéo cái ghế ngồi xuống, trong tay còn cầm một cuộn da cừu, sắc mặt Bách Hợp đen như đáy nồi, cô đã hạ quyết tâm hôm nay sẽ cùng đám người này tách ra, mặt khác tìm và xin gia nhập một tiểu đội lính đánh thuê khác, không nghĩ tới hiện tại Dung Thư Cẩn lại tiếp nhận nhiệm vụ, trong lòng cô dâng lên một dự cảm không tốt, Dung Thư Cẩn không có chú ý tới sự thay đổi sắc mặt của cô, lúc này vẻ mặt thần bí, bộ dáng tươi cười đi đến: “Thù lao là 1000 kim tệ, còn có tiền để mua tư liệu, tất cả đều ở bên trong!”