Edit: GlassP1314
Beta: Sakura
Sau này nếu như An Ninh cùng hưởng phú quý với hắn thì lúc này khó tránh khỏi nhẫn nhịn một chít, Dận Chân cố nén không kiên nhẫn trong lòng, đưa ra phương án đền bù tổn thất, nhưng An Ninh lại nở nụ cười lạnh:
“Đây là vấn đề thức ăn sao?”
Giọng nói của nàng có chút chói tai, cái này rõ ràng là danh dự và nhân cách của nàng bị khiêu khích, chà đạp! Lúc này Dận Chân không muốn tranh luận với nàng về vấn đề này, hai người cãi nhau rồi tan rã không vui, đây là từ lúc hắn với An Ninh hòa hảo đến giờ lần đầu tiên hắn quay ra khỏi viện nàng.
Đối với những người khác mà nói hậu viện của Ung Thân Vương phủ không có gì bí mật, chuyện An Ninh cùng Dận Chân xích mích cãi nhau trong thời gian ngắn liền được truyền đi khắp vương phủ, mỗi người đều rất vui mừng rỡ, lúc Bách Hợp đang nằm ở ghế mỹ nhân nghe được tin tức này, mới thật sự nở nụ cười:
“Tú Chi, hôm nay thay ta bưng thức ăn của An Ninh về.” Nàng muốn thêm một mồi lửa, đem lửa giận của An Ninh đốt càng lớn, tuy nhiên Tú Chi không hiểu Bách Hợp vì cái gì lại đi chọc giận An Ninh như thế, thế nhưng mà cướp đoạt thức ăn của An Ninh một tháng, sân nhỏ bên kia đều yên tĩnh lạ thường, Tú Chi sớm đã thành thói quen, nghe nàng nói như thế lên tiếng đáp lại, đi ra ngoài không có quay đầu lại, Bách Hợp liền gọi nàng, đưa ra một cái hộp gấm đến:
“Ngươi từ nhỏ theo bên cạnh ta lớn lên, đối với ta vô cùng trung thành.” Bách Hợp vừa nói, Tú Chi vội vã quỳ xuống, chủ nhân thân thể này trong nội dung mang theo hai cái nha đầu đến phủ Ung Thân Vương, nhưng mà ngoại trừ Ngọc Chi cuối cùng phản bội, Tú Chi vẫn rất trung thành với nàng, trước khi Niên Bách Hợp chết một thời gian ngắn, mỗi người đều nói nàng mang thai yêu quái, mỗi người hận không thể tránh xa, chỉ có Tú Chi luôn luôn ở bên người nàng hầu hạ không rời, lúc này Tú Chi không hiểu vì sao đang êm đẹp Bách Hợp lại nói lời như vậy. Nhưng nàng vẫn đánh cuộc thề độc tuyệt đối trung thành với Bách Hợp, Bách Hợp mới mở hộp gấm ra, giao viên thuốc màu đen đến tay Tú Chi: “Ngươi dặn dò phòng bếp, hôm nay bữa tối ta không thích thức ăn dầu mỡ. Dù sao phần lệ của Nữu Hỗ Lộc thị cũng sẽ thức ăn ngon, nói phòng bếp thay ta chuẩn bị một chén cháo, ngươi đem cái này thuốc này bỏ vào trong cháo.”
“Chủ tử…” Tú Chi nghe nàng nói như thế, theo bản năng sợ hãi mà run rẩy toàn thân. Bách Hợp không nói nhiều với nàng, phất phất tay: “Đi thôi.”
Tú Chi đành phải nhận được mệnh lệnh đi xuống, giữa trưa đi cướp đoạt thức ăn của An Ninh một lần nữa, buổi chiều Tú Chi thật sự dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho Bách Hợp một chén cháo hầm cách thủy, cũng đem viên thuốc màu đen bỏ vào trong cháo, chưa tới chạng vạng(hoàng hôn), a hoàn của An Ninh lại tới, sống chết gì cũng muốn đem chén kia đi. Một đám người đến hùng hổ, hơn nữa nhân số cũng không ít, thấy phòng bếp không đồng ý đưa cháo liền muốn ồn ào, mà trong phòng bếp của Bách Hợp chỉ có một nha đầu, cuối cùng cái nồi cháo vừa hầm cách thủy xong còn chưa kịp đưa đến cho Bách Hợp đã bị người của An Ninh đoạt đi.
Nha đầu tới báo tin khóc sướt mướt, bên khóe miệng Bách Hợp không kìm được lộ ra vẻ tươi cười đến. Nhưng nàng lập tức lại nhướng lông mày, vung cánh tay phất khăn: “Đi! Dám đoạt đồ đạc của ta, ta muốn nhìn xem Nữu Hỗ Lộc thị An Ninh có bản lĩnh đoạt đồ của ta hay không!”
Nhìn tư thế người đi vào viện với một bộ dạng muốn trả thù, lúc này cháo hầm cách thủy vừa được múc vào trong chén, lúc Bách Hợp xông vào trong phòng, An Ninh không có ý nghĩ ăn cái chén cháo này, nàng chỉ quá tức giận Bách Hợp cướp đoạt thức ăn của nàng, vì vậy muốn ăn miếng trả miếng mà thôi, lúc này thấy Bách Hợp tìm tới cửa. An Ninh lắp bắp kinh hãi, nhưng mà nhìn trên mặt Bách Hợp khống chế không nổi vẻ giận dữ, trong lòng nàng cảm giác vô cùng thoải mái:
“Niên muội muội đến chỗ ta có việc gì sao? Chỗ ta ở đây cũng không có Gia mà muội muốn!”
“Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi có phải là thiếu ăn hay không, vì sao phải cướp đoạt cháo của ta? Ngươi trả về cho ta ngay lập tức!” Bách Hợp thấy trên bàn bày chén cháo còn chưa ăn, làm ra vẻ muốn đoạt lại, An Ninh không có ý nghĩ muốn ăn. Giống như lời Bách Hợp nói, thức ăn cướp được đúng là có hương vị đặc biệt, lúc này cho dù chỉ là một chén cháo hoa, có thể thấy vẻ mặt Bách Hợp tức giận đến vặn vẹo thì trong lòng nàng rất thoải mái, An Ninh không chút suy nghĩ liền cầm chén cháo nâng lên mở miệng uống một hớp lớn, trong cháo có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc, không giống như hương vị cháo trắng, nhưng An Ninh không có để hương vị này trong lòng, nàng đoán chắc là Bách Hợp cảm thấy bản thân mang thai, gần đây lại phát hiện thân thể không tốt, cho nên mới thêm thuốc bổ, hơn nữa An Ninh không tin Bách Hợp sẽ ngu ngốc hạ độc nàng, cứ cho là cô ta hạ độc, dưới gầm trời này không có bất kì thuốc độc có thể ảnh hưởng đến nàng, bởi vì nàng có một cái không gian bên mình có khả năng bài trừ độc tố vạn năng!
An Ninh dùng hai,ba hớp lớn uống hết, cuối cùng thấy một nồi cháo bên cạnh, còn chưa hết giận, vẻ mặt Bách Hợp giống như oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng đổ toàn bộ cháo còn lại ra, uống hết vào bụng, mặc dù cháo này không có mùi vị gì, nhưng mà nhìn nét mặt Bách Hợp tức giận thì An Ninh lại cảm thấy cháo này đặc biệt ngon.
Mấy ngày nay tới giờ nàng nhẫn nhịn Bách Hợp rất nhiều, vì muốn thấy cảnh cô sinh non đau đớn, bản thân mình nhịn đến sắp nội thương rồi, Niên Bách Hợp vừa hung hăng càn quấy kiêu căng vừa ngu ngốc không biết gì, coi như hôm nay mình xả được giận, An Ninh uống xong chén cháo, ném thìa đi:
“Ta ăn xong rồi, cháo đã hết, muốn ăn sao, vậy bản thân cố gắng nhịn nhé, giống như là muội nói, cầm hai mươi hai lạng bạc mua cháo hoa của muội, bạc dư không cần trả lại, xem như thưởng cho muội!” An Ninh nhận lấy khăn lau miệng do hạ nhân đưa tới, cười lạnh nhìn Bách Hợp, mấy ngày nay luôn bị Bách Hợp hung hăng càn quấy cùng kiêu ngạo dồn nén tới mức không thở nổi, hiện tại cướp cháo của nàng, mới tìm về một chút cảm giác lúc mình mới vào phủ chèn ép Niên thị chật vật, chọc nàng tức giận đến nỗi ngất đi, An Ninh theo tiềm thức nhướng lông mày, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, bình thường nàng thấy Bách Hợp thể hiện dáng điệu đáng ghét này, loại thái độ giống như từ trong lòng khinh thường ra mặt này, người thấy chắc chắn oán hận vô cùng, lúc này bản thân An Ninh thể hiện, cảm thấy rất sảng khoái.
“Ngươi đừng quá đắc ý! Hãy đợi đấy, ngươi cướp đoạt cháo của ta thì như thế nào, ngươi uống nhiều hơn nữa, ngươi cũng không thể sinh con!” Bách Hợp tức giận, oán hận dậm chân, nàng sờ lên bụng của mình, vẻ mặt biểu lộ âm tình bất định, cuối cùng giống như là đã bình tĩnh rồi, hừ lạnh một tiếng, cắn răng để cho Tú Chi giúp đỡ đi ra ngoài cửa.
Đợi cô đi, An Ninh nhìn bóng lưng của cô rồi cười lạnh vài tiếng, nàng không thể mang thai? Nàng chỉ không muốn mang thai mà thôi, trước kia cảm thấy không đáng, hiện tại xem ra bản thân nghĩ sai rồi, quyền thế là đồ tốt, nàng không chỉ là muốn mang thai, tốt hơn là sinh ra một đôi song sinh, nàng nghĩ thông suốt rồi, nàng muốn ở cùng với Dận Chân, người đàn ông này không đáng tin cậy, đã không chiếm được tình yêu của hắn, vậy bản thân phải cướp đoạt quyền lực của hắn, trợ giúp hắn lên ngôi vị hoàng đế, về sau sinh ra con trai thì giúp đỡ con trai lên làm Hoàng đế, bản thân tách ra khỏi cùng Dận Chân, dù sao nàng có không gian bên mình, nàng chỉ cần uống nước suối trong không gian, hình dáng của nàng sẽ vĩnh viễn trẻ đẹp, đến lúc đó nàng vừa trẻ đẹp vừa có con trai địa vị cao, muốn sống thế nào cũng được?
Không phải là sinh con thôi sao? Nàng muốn thì có nhiều! Dù sao dưới gầm trời này đất nước sau này nên là của con trai của nàng, trước kia nàng chỉ xem danh lợi phú quý như mây bay mà thôi, bởi vậy nàng không có ý nghĩ cùng với Dận Chân sinh ra Càn Long, nhưng hiện tại cách nghĩ của An Ninh không giống với lúc trước, nàng không chỉ muốn sinh hạ Càn Long, mà nàng còn muốn sinh nhiều con trai, để cho Niên Bách Hợp ghen tị, để cho cô oán hận!
An Ninh nghĩ như vậy, đem mấy nha đầu bên người đuổi ra ngoài, chính mình đi vào không gian. Trước tiên nàng uống nước linh tuyền, thân thể của mình không có tạp chất, chứng tỏ bản thân không bị trúng độc, lúc này mới bắt đầu chế tạo thuốc viên Đa Tử, nàng muốn sinh đôi, ở hiện đại sinh đôi thực sự là việc rất vinh dự, ở chỗ này nàng muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa, chỉ cần nàng kiểm soát tốt lượng thuốc, nàng muốn sinh mấy thai sinh đôi đều không có vấn đề, An Ninh điều phối tốt phần dược liệu trong thuốc viên Đa Tử sinh đôi, rồi nàng cầm lấy quần áo xuống suối linh tuyền tắm, cùng đêm đó nàng lại phái người đi tìm Dận Chân đến, bản thân tự mình xuống bếp làm vài món, lại mềm giọng vuốt ve an ủi nói xin lỗi Dận Chân, rồi hai người mây mưa thất thường.
Trong đêm lúc hai người ngủ say, hạt giống mà Dận Chân lưu lại trong thân thể An Ninh bắt đầu hoạt động, nàng ăn thuốc viên Đa tử nhiều hơn trong nguyên tác, bởi vì nàng oán hận Bách Hợp rất nhiều nên thuốc mà nàng phối cho Bách Hợp, lượng dược liệu cơ bản có thể dùng cho bốn Niên Bách Hợp, sau đó nàng vào không gian tiếp tục ăn hai phần thuốc viên Đa Tử, trước đây cơ thể An Ninh được nước suối trong điều hòa rất tốt, lúc này đã trở thành những nhóm hạt giống cắm xuống tạm thời dưới đất ấm, nàng cũng không biết cơ thể mình thay đổi đáng sợ như thế nào, trong mơ thấy hai đứa bé một trai một gái chạy theo nàng gọi mẹ, phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, An Ninh nghĩ chắc chắn sẽ rất thương yêu hai bảo bối này, đem đồ vật tốt nhất ở nơi này cho chúng, nghĩ tới đó, nàng ngủ cũng cười.
Tháng thứ nhất kinh nguyệt không tới, sau khi xác định mình đã mang thai thì An Ninh vuốt bụng của mình, cười đắc ý. Một tháng sau bụng An Ninh bắt đầu to lên, mặc dù chưa từng mang thai, An Ninh mơ hồ cảm giác bụng mình hình như to lên quá nhanh, kinh nguyệt của nàng chưa đến, dấu hiệu mang thai quá rõ ràng, dù đang là tháng 11, thời tiết lạnh đến nỗi nước đóng thành băng, nàng đổi sang trang phục dày của mùa đông, thế mà dấu hiệu mang thai cũng không lừa được ai
Mà ở hai tháng sau, bụng An Ninh bắt đầu to lên nhanh chóng, giống như là người mang thai năm sáu tháng rồi, nàng bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, quan trọng nhất là bụng Bách Hợp đến bây giờ còn không có động tĩnh gì cả, lẽ ra cô ta phải đã mang thai ba tháng rồi, bây giờ mình mang thai hai tháng mà bụng đã lớn thành như vậy, đáng lý Bách Hợp còn phải to hơn mình mới đúng, trừ khi cô ta dấu đi? Trong lúc, An Ninh có chút nghi ngờ thì hai tháng thoáng một cái đã qua.
Beta: Sakura
Sau này nếu như An Ninh cùng hưởng phú quý với hắn thì lúc này khó tránh khỏi nhẫn nhịn một chít, Dận Chân cố nén không kiên nhẫn trong lòng, đưa ra phương án đền bù tổn thất, nhưng An Ninh lại nở nụ cười lạnh:
“Đây là vấn đề thức ăn sao?”
Giọng nói của nàng có chút chói tai, cái này rõ ràng là danh dự và nhân cách của nàng bị khiêu khích, chà đạp! Lúc này Dận Chân không muốn tranh luận với nàng về vấn đề này, hai người cãi nhau rồi tan rã không vui, đây là từ lúc hắn với An Ninh hòa hảo đến giờ lần đầu tiên hắn quay ra khỏi viện nàng.
Đối với những người khác mà nói hậu viện của Ung Thân Vương phủ không có gì bí mật, chuyện An Ninh cùng Dận Chân xích mích cãi nhau trong thời gian ngắn liền được truyền đi khắp vương phủ, mỗi người đều rất vui mừng rỡ, lúc Bách Hợp đang nằm ở ghế mỹ nhân nghe được tin tức này, mới thật sự nở nụ cười:
“Tú Chi, hôm nay thay ta bưng thức ăn của An Ninh về.” Nàng muốn thêm một mồi lửa, đem lửa giận của An Ninh đốt càng lớn, tuy nhiên Tú Chi không hiểu Bách Hợp vì cái gì lại đi chọc giận An Ninh như thế, thế nhưng mà cướp đoạt thức ăn của An Ninh một tháng, sân nhỏ bên kia đều yên tĩnh lạ thường, Tú Chi sớm đã thành thói quen, nghe nàng nói như thế lên tiếng đáp lại, đi ra ngoài không có quay đầu lại, Bách Hợp liền gọi nàng, đưa ra một cái hộp gấm đến:
“Ngươi từ nhỏ theo bên cạnh ta lớn lên, đối với ta vô cùng trung thành.” Bách Hợp vừa nói, Tú Chi vội vã quỳ xuống, chủ nhân thân thể này trong nội dung mang theo hai cái nha đầu đến phủ Ung Thân Vương, nhưng mà ngoại trừ Ngọc Chi cuối cùng phản bội, Tú Chi vẫn rất trung thành với nàng, trước khi Niên Bách Hợp chết một thời gian ngắn, mỗi người đều nói nàng mang thai yêu quái, mỗi người hận không thể tránh xa, chỉ có Tú Chi luôn luôn ở bên người nàng hầu hạ không rời, lúc này Tú Chi không hiểu vì sao đang êm đẹp Bách Hợp lại nói lời như vậy. Nhưng nàng vẫn đánh cuộc thề độc tuyệt đối trung thành với Bách Hợp, Bách Hợp mới mở hộp gấm ra, giao viên thuốc màu đen đến tay Tú Chi: “Ngươi dặn dò phòng bếp, hôm nay bữa tối ta không thích thức ăn dầu mỡ. Dù sao phần lệ của Nữu Hỗ Lộc thị cũng sẽ thức ăn ngon, nói phòng bếp thay ta chuẩn bị một chén cháo, ngươi đem cái này thuốc này bỏ vào trong cháo.”
“Chủ tử…” Tú Chi nghe nàng nói như thế, theo bản năng sợ hãi mà run rẩy toàn thân. Bách Hợp không nói nhiều với nàng, phất phất tay: “Đi thôi.”
Tú Chi đành phải nhận được mệnh lệnh đi xuống, giữa trưa đi cướp đoạt thức ăn của An Ninh một lần nữa, buổi chiều Tú Chi thật sự dặn dò phòng bếp chuẩn bị cho Bách Hợp một chén cháo hầm cách thủy, cũng đem viên thuốc màu đen bỏ vào trong cháo, chưa tới chạng vạng(hoàng hôn), a hoàn của An Ninh lại tới, sống chết gì cũng muốn đem chén kia đi. Một đám người đến hùng hổ, hơn nữa nhân số cũng không ít, thấy phòng bếp không đồng ý đưa cháo liền muốn ồn ào, mà trong phòng bếp của Bách Hợp chỉ có một nha đầu, cuối cùng cái nồi cháo vừa hầm cách thủy xong còn chưa kịp đưa đến cho Bách Hợp đã bị người của An Ninh đoạt đi.
Nha đầu tới báo tin khóc sướt mướt, bên khóe miệng Bách Hợp không kìm được lộ ra vẻ tươi cười đến. Nhưng nàng lập tức lại nhướng lông mày, vung cánh tay phất khăn: “Đi! Dám đoạt đồ đạc của ta, ta muốn nhìn xem Nữu Hỗ Lộc thị An Ninh có bản lĩnh đoạt đồ của ta hay không!”
Nhìn tư thế người đi vào viện với một bộ dạng muốn trả thù, lúc này cháo hầm cách thủy vừa được múc vào trong chén, lúc Bách Hợp xông vào trong phòng, An Ninh không có ý nghĩ ăn cái chén cháo này, nàng chỉ quá tức giận Bách Hợp cướp đoạt thức ăn của nàng, vì vậy muốn ăn miếng trả miếng mà thôi, lúc này thấy Bách Hợp tìm tới cửa. An Ninh lắp bắp kinh hãi, nhưng mà nhìn trên mặt Bách Hợp khống chế không nổi vẻ giận dữ, trong lòng nàng cảm giác vô cùng thoải mái:
“Niên muội muội đến chỗ ta có việc gì sao? Chỗ ta ở đây cũng không có Gia mà muội muốn!”
“Nữu Hỗ Lộc thị, ngươi có phải là thiếu ăn hay không, vì sao phải cướp đoạt cháo của ta? Ngươi trả về cho ta ngay lập tức!” Bách Hợp thấy trên bàn bày chén cháo còn chưa ăn, làm ra vẻ muốn đoạt lại, An Ninh không có ý nghĩ muốn ăn. Giống như lời Bách Hợp nói, thức ăn cướp được đúng là có hương vị đặc biệt, lúc này cho dù chỉ là một chén cháo hoa, có thể thấy vẻ mặt Bách Hợp tức giận đến vặn vẹo thì trong lòng nàng rất thoải mái, An Ninh không chút suy nghĩ liền cầm chén cháo nâng lên mở miệng uống một hớp lớn, trong cháo có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc, không giống như hương vị cháo trắng, nhưng An Ninh không có để hương vị này trong lòng, nàng đoán chắc là Bách Hợp cảm thấy bản thân mang thai, gần đây lại phát hiện thân thể không tốt, cho nên mới thêm thuốc bổ, hơn nữa An Ninh không tin Bách Hợp sẽ ngu ngốc hạ độc nàng, cứ cho là cô ta hạ độc, dưới gầm trời này không có bất kì thuốc độc có thể ảnh hưởng đến nàng, bởi vì nàng có một cái không gian bên mình có khả năng bài trừ độc tố vạn năng!
An Ninh dùng hai,ba hớp lớn uống hết, cuối cùng thấy một nồi cháo bên cạnh, còn chưa hết giận, vẻ mặt Bách Hợp giống như oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng đổ toàn bộ cháo còn lại ra, uống hết vào bụng, mặc dù cháo này không có mùi vị gì, nhưng mà nhìn nét mặt Bách Hợp tức giận thì An Ninh lại cảm thấy cháo này đặc biệt ngon.
Mấy ngày nay tới giờ nàng nhẫn nhịn Bách Hợp rất nhiều, vì muốn thấy cảnh cô sinh non đau đớn, bản thân mình nhịn đến sắp nội thương rồi, Niên Bách Hợp vừa hung hăng càn quấy kiêu căng vừa ngu ngốc không biết gì, coi như hôm nay mình xả được giận, An Ninh uống xong chén cháo, ném thìa đi:
“Ta ăn xong rồi, cháo đã hết, muốn ăn sao, vậy bản thân cố gắng nhịn nhé, giống như là muội nói, cầm hai mươi hai lạng bạc mua cháo hoa của muội, bạc dư không cần trả lại, xem như thưởng cho muội!” An Ninh nhận lấy khăn lau miệng do hạ nhân đưa tới, cười lạnh nhìn Bách Hợp, mấy ngày nay luôn bị Bách Hợp hung hăng càn quấy cùng kiêu ngạo dồn nén tới mức không thở nổi, hiện tại cướp cháo của nàng, mới tìm về một chút cảm giác lúc mình mới vào phủ chèn ép Niên thị chật vật, chọc nàng tức giận đến nỗi ngất đi, An Ninh theo tiềm thức nhướng lông mày, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, bình thường nàng thấy Bách Hợp thể hiện dáng điệu đáng ghét này, loại thái độ giống như từ trong lòng khinh thường ra mặt này, người thấy chắc chắn oán hận vô cùng, lúc này bản thân An Ninh thể hiện, cảm thấy rất sảng khoái.
“Ngươi đừng quá đắc ý! Hãy đợi đấy, ngươi cướp đoạt cháo của ta thì như thế nào, ngươi uống nhiều hơn nữa, ngươi cũng không thể sinh con!” Bách Hợp tức giận, oán hận dậm chân, nàng sờ lên bụng của mình, vẻ mặt biểu lộ âm tình bất định, cuối cùng giống như là đã bình tĩnh rồi, hừ lạnh một tiếng, cắn răng để cho Tú Chi giúp đỡ đi ra ngoài cửa.
Đợi cô đi, An Ninh nhìn bóng lưng của cô rồi cười lạnh vài tiếng, nàng không thể mang thai? Nàng chỉ không muốn mang thai mà thôi, trước kia cảm thấy không đáng, hiện tại xem ra bản thân nghĩ sai rồi, quyền thế là đồ tốt, nàng không chỉ là muốn mang thai, tốt hơn là sinh ra một đôi song sinh, nàng nghĩ thông suốt rồi, nàng muốn ở cùng với Dận Chân, người đàn ông này không đáng tin cậy, đã không chiếm được tình yêu của hắn, vậy bản thân phải cướp đoạt quyền lực của hắn, trợ giúp hắn lên ngôi vị hoàng đế, về sau sinh ra con trai thì giúp đỡ con trai lên làm Hoàng đế, bản thân tách ra khỏi cùng Dận Chân, dù sao nàng có không gian bên mình, nàng chỉ cần uống nước suối trong không gian, hình dáng của nàng sẽ vĩnh viễn trẻ đẹp, đến lúc đó nàng vừa trẻ đẹp vừa có con trai địa vị cao, muốn sống thế nào cũng được?
Không phải là sinh con thôi sao? Nàng muốn thì có nhiều! Dù sao dưới gầm trời này đất nước sau này nên là của con trai của nàng, trước kia nàng chỉ xem danh lợi phú quý như mây bay mà thôi, bởi vậy nàng không có ý nghĩ cùng với Dận Chân sinh ra Càn Long, nhưng hiện tại cách nghĩ của An Ninh không giống với lúc trước, nàng không chỉ muốn sinh hạ Càn Long, mà nàng còn muốn sinh nhiều con trai, để cho Niên Bách Hợp ghen tị, để cho cô oán hận!
An Ninh nghĩ như vậy, đem mấy nha đầu bên người đuổi ra ngoài, chính mình đi vào không gian. Trước tiên nàng uống nước linh tuyền, thân thể của mình không có tạp chất, chứng tỏ bản thân không bị trúng độc, lúc này mới bắt đầu chế tạo thuốc viên Đa Tử, nàng muốn sinh đôi, ở hiện đại sinh đôi thực sự là việc rất vinh dự, ở chỗ này nàng muốn sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa, chỉ cần nàng kiểm soát tốt lượng thuốc, nàng muốn sinh mấy thai sinh đôi đều không có vấn đề, An Ninh điều phối tốt phần dược liệu trong thuốc viên Đa Tử sinh đôi, rồi nàng cầm lấy quần áo xuống suối linh tuyền tắm, cùng đêm đó nàng lại phái người đi tìm Dận Chân đến, bản thân tự mình xuống bếp làm vài món, lại mềm giọng vuốt ve an ủi nói xin lỗi Dận Chân, rồi hai người mây mưa thất thường.
Trong đêm lúc hai người ngủ say, hạt giống mà Dận Chân lưu lại trong thân thể An Ninh bắt đầu hoạt động, nàng ăn thuốc viên Đa tử nhiều hơn trong nguyên tác, bởi vì nàng oán hận Bách Hợp rất nhiều nên thuốc mà nàng phối cho Bách Hợp, lượng dược liệu cơ bản có thể dùng cho bốn Niên Bách Hợp, sau đó nàng vào không gian tiếp tục ăn hai phần thuốc viên Đa Tử, trước đây cơ thể An Ninh được nước suối trong điều hòa rất tốt, lúc này đã trở thành những nhóm hạt giống cắm xuống tạm thời dưới đất ấm, nàng cũng không biết cơ thể mình thay đổi đáng sợ như thế nào, trong mơ thấy hai đứa bé một trai một gái chạy theo nàng gọi mẹ, phấn điêu ngọc trác vô cùng đáng yêu, An Ninh nghĩ chắc chắn sẽ rất thương yêu hai bảo bối này, đem đồ vật tốt nhất ở nơi này cho chúng, nghĩ tới đó, nàng ngủ cũng cười.
Tháng thứ nhất kinh nguyệt không tới, sau khi xác định mình đã mang thai thì An Ninh vuốt bụng của mình, cười đắc ý. Một tháng sau bụng An Ninh bắt đầu to lên, mặc dù chưa từng mang thai, An Ninh mơ hồ cảm giác bụng mình hình như to lên quá nhanh, kinh nguyệt của nàng chưa đến, dấu hiệu mang thai quá rõ ràng, dù đang là tháng 11, thời tiết lạnh đến nỗi nước đóng thành băng, nàng đổi sang trang phục dày của mùa đông, thế mà dấu hiệu mang thai cũng không lừa được ai
Mà ở hai tháng sau, bụng An Ninh bắt đầu to lên nhanh chóng, giống như là người mang thai năm sáu tháng rồi, nàng bắt đầu cảm thấy có chút không đúng, quan trọng nhất là bụng Bách Hợp đến bây giờ còn không có động tĩnh gì cả, lẽ ra cô ta phải đã mang thai ba tháng rồi, bây giờ mình mang thai hai tháng mà bụng đã lớn thành như vậy, đáng lý Bách Hợp còn phải to hơn mình mới đúng, trừ khi cô ta dấu đi? Trong lúc, An Ninh có chút nghi ngờ thì hai tháng thoáng một cái đã qua.