Edit: Phanthuy
Beta: Sakura
Ngày trước, Chương Bách Hạ không thích nghe cha mẹ lải nhải, thế nhưng cậu ta lại nghe lời của Diệp Như Vân nhưng mà Diệp Như Vân cũng không quan tâm tới cậu ta, thậm chí luôn đả kích cậu ta. Tuy trong lòng Bách Lan có bất mãn nhưng vì con mà cố nhịn, lần này Diệp Như Vân về ở nhà mẹ đẻ đã mấy tháng, nhà họ Chương có thân phận cao quý, con dâu của chủ tịch tỉnh Chương về ở nhà mẹ đẻ trong thời gian dài, không ở cùng Chương Bách Hạ. Mặc dù phóng viên không dám tùy tiện viết loạn tin tức về chuyện này, nhưng phỏng đoán chế giễu sau lưng bà chắc không ít, gần đây đã vài lần Bách Lan và ba Chương đều muốn hỏi Bách Hợp rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nhịn, không nghĩ đến lúc này Diệp Như Vân sẽ chủ động tìm đến nhà, nói là đồng ý yêu cầu chuyển về nhà ở của hai vợ chồng, hơn nữa về sau sống tốt với Chương Bách Hạ.
Trong lòng Bách Lan vui vẻ gọi điện thoại báo tin cho Bách Hợp, nghĩ rằng con trai sẽ vui mừng, không ngờ sau khi nghe xong chuyện thì Bách Hợp liền nổi giận:” MẸ, mẹ đưa tiền cho cô ta?”
Gần đây nhà Diệp đang ở trong thời kỳ khó khăn, bản thân cha Diệp không có năng lực về việc đầu tư vốn nhưng lại muốn kiếm tiền, nên dùng hết tiền đầu tư vào một hạng mục mà cái hạng mục này có quan hệ với việc cải cách thành thị nên bị đình chỉ vô thời hạn, không biết lúc nào mới cỏ thể hoạt động lại, hiển nhiên số tiền đó coi như đổ xuống sông, ông ta đang rất cần tiền để bù vào lỗ hổng này, ước chừng cần khoảng ba nghìn vạn, nhưng ba nghìn vạn và năm nghìn vạn chênh lệch nhiều lắm,làm Bách Hợp nhớ đến Diệp Như Vân lấy bốn trăm vạn làm phần thưởng cho tiểu thuyết của Trương Thiên Thành, tự nhiên không khó đoán ra mục đích đòi thừa hơn hai nghìn vạn của cô ta,bây giờ Diệp Như Vân hâm mộ sắp phát điên rồi!
“Ừ, mẹ chỉ có môt đứa con trai là con, mai sau tất cả mọi thứ đều cho con, nếu như Diệp Như Vân có thể đối tốt với con thì …”. Thật ra Bách Lan không có mong muốn gì nhiều, bà chỉ mong con mình sống tốt. Nếu như Diệp Như Vân có thể đối tốt với con bà, về sau vợ chồng bọn họ đều là thế hệ sau,bây giờ cho bọn họ trước cũng được.
“ Đến sẩm tối, mẹ bảo cô ta ở lại ăn cơm chiều và gọi điện cho con, cô ta từ chối ngay, bảo là muốn về sớm”. Bách Lan nghe giọng nói của Bách Hợp có chút nghiêm túc, tự nhiên cũng thấy căng thẳng:” Chẳng nhẽ cô ta còn chưa trở về?”
Cha Chương là một người nghiêm cẩn, bất kể ông có phải làm tăng ca, nhưng mỗi ngày thời gian nhà họ Chương ăn ba bữa cơm đều rất đúng giờ, có lẽ khoảng 6h30 là chuẩn bị ăn bữa tối, nếu đúng như lời Bách Lan kể là giữ Diệp Như Vân ở lại ăn cơm chiều như vậy chứng tỏ Diệp Như Vân đến nhà họ Chương trước 6h30. Bây giờ đã gần 9h, trong lòng Bách Hợp tính ra thời gian Diệp Như Vân nhận được tiền và rời khỏi nhà họ Chương được khoảng 2 tiếng “ Mẹ, mẹ chuyển khoản vào thẻ cô ta đúng không?”
“ Mẹ đã chuyển tiền vào tài khoản của cô ta, Tiểu Hạ, con và cô ta lại cãi nhau à?” Lúc này Bách Lan cảm thấy có gì không đúng nên mới hỏi. Bách Hợp thầm than. Cô và Diệp Như Vân không chỉ là cãi nhau, nhưng cha mẹ Chương Bách Hạ đã vì chuyện của cậu ta mà khổ tâm, bởi vì trước kia nguyên chủ rất tùy hứng như đứa trẻ không hiểu chuyện, cho nên ầm ĩ đòi cưới mặc dù Bách Lan chuyện không hài lòng về Diệp Như Vân, nhưng đều cố gắng nhẫn nhịn, chỉ mong cô ta hiểu mình không làm khó cô ta để cô ta đối tốt hơn với con mình,đáng tiếc chút tâm nguyện này sẽ rơi vào khoảng không.
“ Gần đây con và cô ta còn không gặp nhau, cãi nhau sao được? Nhưng mà mẹ, sau này không thể cho cô ta tiền. Cô ta là gì. Suốt ngày trưng cái dạng trong trắng, cao quý, lúc cần tiền thì như tiên nữ trên trời, cho cô ta chút nắng thì cô ta muốn làm mặt trời” Bách Hợp nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô học theo giọng điệu của nguyên chủ giả vờ tức giận mắng hai câu:” Số điện thoại ngân hàng là bao nhiêu, con xem cô ta có lấy được tiền không”.
“ Gần đây việc làm ăn của cha vợ con thực sự có vấn đề, con muốn gọi điện cho ngân hàng mẹ cũng mặc kệ, nhưng đến lúc có việc gì con cũng đừng trách là mẹ đã không giúp vợ của con”. Bách Lan nói những lời này cho Bách Hợp nghe, cho rằng hai vợ chồng cãi nhau nên cô khó chịu. Nhưng mà trong quá khứ dù cho cãi nhau như thế nào, Chương Bạch Hạ cũng không trách Diệp Như Vân ở trước mặt bà, mà bây giờ lại trách rồi, rõ ràng hai người cãi nhau rất to. Bách Lan đọc số điện thoại ngân hàng cho Bách Hợp, cô đáp lại “ Trong lòng con hiểu mà “. Nói xong mới cúp điện thoại.
Hơn hai tiếng kể từ khi Diệp Như Vân ở nhà họ Chương không ăn cơm mà đi về, quá trình chuyển khoản của ngân hàng cũng cần một chút thời gian, vốn Bách Hợp tưởng rằng Diệp Như Vân sẽ tận dụng thời gian chuyển tiền cho nhà cô ta, không nghĩ lúc cô gọi điện hỏi ngân hàng mới biết sau nửa giờ số tiền kia đã được chuyển vào tài khoản của Diệp Như Vân, nhưng cô ta cũng chưa dùng. Trước tiên Bách Hợp yêu cầu ngân hàng đóng băng tài khoản này, sau mới gọi điện cho Diệp Như Vân.
Tìm số điện thoại hiển thị trong mục đã gọi, Bách Hợp dùng điện thoai cố định gọi qua, lúc này điện thoại của Diệp Như Vân vang lên, nhưng cô ta cũng không nhận mà ngắt cuộc gọi, điện thoại lúc này báo bân, hiển nhiên cô ta cho số điện thoại cố định vào danh sách đen, Bách Hợp cũng không thấy phí công sức, cô dù sao cũng đã đóng băng tài khoản của Diệp Như Vân, lát nữa người lo lắng cũng không phải cô, bây giờ cũng muộn cô không còn sức để đi tìm rắc rối từ Diệp Như Vân, Bách Hợp chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi tìm Diệp Như Vân tính sổ.
Còn chưa đến ngày mai, vào khoảng 11 giờ đêm, Bách Hợp vừa mới luyện Luyện Thể Thuật, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, dưới nhà có người đập của, kèm theo là tiếng hét của Diệp Như Vân
“ Chương Bách Hạ, anh ra đây cho tôi.”
Bây giờ Diệp Như Vân giận phát điên, gần đây Chương Bách Hạ làm cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta tức giận mà chuyển khỏi biệt thự sau đó trở về nhà họ Diệp, cô ta có cảm giác như từ trong vũng lầy của tuyệt vọng mà được kéo lên nơi an toàn, bình yên. Những ngày qua, Bách Hợp không có làm phiền cô ta, dường như cô ta thấy mình trở lại thời kỳ độc thân, và ít đi một người quấn lấy cô ta khiến cô ta thấy phiền phức, cô ta đang vô cùng vui mừng. Không ngờ sau khi rời khỏi Chương Bách Hạ cô ta thấy tự do, nhưng cũng gặp nhiều khó khăn, điều quan trọng nhât là cô ta không có đủ tiền tiêu.
Mặc dù làm ở đài truyền hình tỉnh, tiền lương hàng năm của cô ta không ít, người cô ta gả có thân phận gì? Cô ta bất luận là ăn uống hay mua sắm từ trước đến nay chưa bao giờ xem giá cả, mỗi quý tất cả các nhãn hiệu thời trang lớn đều đưa quần áo đến,kiểu dáng quần áo cô ta mặc mỗi ngày chưa bao giờ lặp lại, nhưng từ sau khi chuyển khỏi nhà Chương Bách Hạ, hiển nhiên các nhã hiệu thời trang này sẽ không đưa quần áo đến nhà họ Diệp cho cô ta, trước hết cô ta nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề quần áo. Nhớ lại mấy tháng trước, tình cờ có người giới thiệu cho cô ta một cuốn tiểu thuyết ở trên mạng có tên là “ Thần y thời Đường, thể loại xuyên về hiện đại”, tên cuốn tiểu thuyết này có vẻ rất bình thường, nhưng đọc các bài đăng mới, sự chăm chỉ của tác giả làm cô ta cảm động,một ngày đăng mười vạn chữ, bằng vào tinh thần trách nhiệm này đã làm cô ta nảy sinh cảm tình trong lòng, không ngờ đọc về sau cô ta càng bị tác giả cuốn hút.
Cách dùng câu từ của tác giả rất độc đáo, với phong cách tự nhiên không có xu hướng cổ đại, phong tục, dân sinh thời Đường được viết rất tự nhiên, với lại có rất nhiều tên thuốc chũa bệnh và nhiều tri thức y học cổ truyền Trung Quốc mà ngay cả bác sỹ trung y thật sự cũng không ngớt lời khen, rõ ràng không phải tác giả tưởng tượng, mà là có kiến thức thật sự, đúng là một người uyên bác, vừa chăm chỉ vừa có trình độ học vấn, nếu là kiến thức trung y thì rất tinh thông. Sau khi đọc qua tiểu thuyết, Diệp Như Vân cực kỳ bị cuốn hút bởi cách viết của tác giả này, nhất là khi kiểm tra tác giả mới 25 tuổi, lại còn chưa lập gia đình, cô ta đối với tác giả tên Trương Thiên Thành liền sinh ra sự ngưỡng mộ.
Đây đúng là bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô ta, qua những câu chữ có thể thấy được sự phóng khoáng không tuân theo khuôn phép của tác giả, vừa trẻ tuổi, vừa có tài lại có kiến thức uyên bác, mà bằng tuổi cô ta còn chưa lập gia đình, so với Chương Bách Hạ, Trương Thiên Thành và Chương Bách Hạ giống như một người trên trời một người dưới đất, Chương Bách Hạ còn không xứng xách giầy cho hắn ta, cô ta nghĩ đến việc mình cưới Chương Bách Hạ liền cảm thấy buồn nôn giống như ăn phải gián. Cô ta thấy may vì cô ta vẫn còn hoàn bích, vì vậy trong lòng của cô ta càng có thêm một chút tưởng tượng và ngưỡng mộ với Trương Thiên Thành, bắt đầu mỗi ngày cô ta đều vào tặng quà.
Ngay từ đầu dùng mấy ngàn mấy vạn làm phần thưởng, cô ta cũng không để tâm, dù sao tiền chỉ là đồ vật, còn tài năng văn học là báu vật vô giá, có điều về sau cuốn tiểu thuyết này càng ngày càng hấp đẫn, hơn nữa cô ta đối với Trương Thiên Thành càng thích hơn, nền phần thưởng càng nhiều, hiển nhiên cũng phải nạp nhiều tiền hơn, tiền tích lũy trong hai năm của cô ta cũng đã sớm dùng hết, ngay cả hai thẻ tín dụng cụng bị quẹt quá định mức. bấy giờ Diệp Như Vân mới giật mình phát hiện không ngờ cô ta thiếu nhiều tiền đến vậy.
Nhưng cô ta cũng không thấy tiếc, giá trị của một tác phẩm văn học hay còn đáng giá hơn, chưa kể rằng Trương Thiên Thành lại chăm chỉ như vậy nhưng tình hình bây giờ của nhà họ Diệp cũng cần cô ta giúp đỡ, cô ta là chị cả có nhiều việc phải làm, mà các hóa đơn thẻ tín dụng cũng cần thanh toán. Cô ta nghĩ mãi người có thể giúp cô ta chỉ có nhà họ Chương, tuy phải đi cầu nhà họ Chương nhưng cô ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng nhưng cô ta vẫn đi tìm Bách Lan.
“ Chương Bách Hạ” Dưới nhà Diệp Như Vân đập cửa như phát điên, bây giờ đã muộn, ở xung quanh khu này toàn là người trẻ tuổi, đa số đều giống nguyên chủ Chương Bách Hạ, người trưởng thành sau khi kết hôn đều chuyển từ nhà ra đây ở cuộc sống riêng, rất nhiều người trẻ tuổi có cuộc sống về đêm, mà khoảng cách các biệt thự rất xa, vì vậy Diệp Như Vân hét lớn như thế cũng không có ai ra nhắc nhở, lúc bách Hợp nghe đước tiếng hét của Diệp Như Vân liền lộ ra vẻ chán ghét, đi xuống nhà mở cửa.
Ngay khi cửa vừa mở, Diệp Như Vân liền xông tới dùng túi đánh Bách Hợp, Bạch Hợp giữ được túi, bất ngờ vung tay tát một cái lên mặt Diệp Như Vân.
Beta: Sakura
Ngày trước, Chương Bách Hạ không thích nghe cha mẹ lải nhải, thế nhưng cậu ta lại nghe lời của Diệp Như Vân nhưng mà Diệp Như Vân cũng không quan tâm tới cậu ta, thậm chí luôn đả kích cậu ta. Tuy trong lòng Bách Lan có bất mãn nhưng vì con mà cố nhịn, lần này Diệp Như Vân về ở nhà mẹ đẻ đã mấy tháng, nhà họ Chương có thân phận cao quý, con dâu của chủ tịch tỉnh Chương về ở nhà mẹ đẻ trong thời gian dài, không ở cùng Chương Bách Hạ. Mặc dù phóng viên không dám tùy tiện viết loạn tin tức về chuyện này, nhưng phỏng đoán chế giễu sau lưng bà chắc không ít, gần đây đã vài lần Bách Lan và ba Chương đều muốn hỏi Bách Hợp rằng đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nhịn, không nghĩ đến lúc này Diệp Như Vân sẽ chủ động tìm đến nhà, nói là đồng ý yêu cầu chuyển về nhà ở của hai vợ chồng, hơn nữa về sau sống tốt với Chương Bách Hạ.
Trong lòng Bách Lan vui vẻ gọi điện thoại báo tin cho Bách Hợp, nghĩ rằng con trai sẽ vui mừng, không ngờ sau khi nghe xong chuyện thì Bách Hợp liền nổi giận:” MẸ, mẹ đưa tiền cho cô ta?”
Gần đây nhà Diệp đang ở trong thời kỳ khó khăn, bản thân cha Diệp không có năng lực về việc đầu tư vốn nhưng lại muốn kiếm tiền, nên dùng hết tiền đầu tư vào một hạng mục mà cái hạng mục này có quan hệ với việc cải cách thành thị nên bị đình chỉ vô thời hạn, không biết lúc nào mới cỏ thể hoạt động lại, hiển nhiên số tiền đó coi như đổ xuống sông, ông ta đang rất cần tiền để bù vào lỗ hổng này, ước chừng cần khoảng ba nghìn vạn, nhưng ba nghìn vạn và năm nghìn vạn chênh lệch nhiều lắm,làm Bách Hợp nhớ đến Diệp Như Vân lấy bốn trăm vạn làm phần thưởng cho tiểu thuyết của Trương Thiên Thành, tự nhiên không khó đoán ra mục đích đòi thừa hơn hai nghìn vạn của cô ta,bây giờ Diệp Như Vân hâm mộ sắp phát điên rồi!
“Ừ, mẹ chỉ có môt đứa con trai là con, mai sau tất cả mọi thứ đều cho con, nếu như Diệp Như Vân có thể đối tốt với con thì …”. Thật ra Bách Lan không có mong muốn gì nhiều, bà chỉ mong con mình sống tốt. Nếu như Diệp Như Vân có thể đối tốt với con bà, về sau vợ chồng bọn họ đều là thế hệ sau,bây giờ cho bọn họ trước cũng được.
“ Đến sẩm tối, mẹ bảo cô ta ở lại ăn cơm chiều và gọi điện cho con, cô ta từ chối ngay, bảo là muốn về sớm”. Bách Lan nghe giọng nói của Bách Hợp có chút nghiêm túc, tự nhiên cũng thấy căng thẳng:” Chẳng nhẽ cô ta còn chưa trở về?”
Cha Chương là một người nghiêm cẩn, bất kể ông có phải làm tăng ca, nhưng mỗi ngày thời gian nhà họ Chương ăn ba bữa cơm đều rất đúng giờ, có lẽ khoảng 6h30 là chuẩn bị ăn bữa tối, nếu đúng như lời Bách Lan kể là giữ Diệp Như Vân ở lại ăn cơm chiều như vậy chứng tỏ Diệp Như Vân đến nhà họ Chương trước 6h30. Bây giờ đã gần 9h, trong lòng Bách Hợp tính ra thời gian Diệp Như Vân nhận được tiền và rời khỏi nhà họ Chương được khoảng 2 tiếng “ Mẹ, mẹ chuyển khoản vào thẻ cô ta đúng không?”
“ Mẹ đã chuyển tiền vào tài khoản của cô ta, Tiểu Hạ, con và cô ta lại cãi nhau à?” Lúc này Bách Lan cảm thấy có gì không đúng nên mới hỏi. Bách Hợp thầm than. Cô và Diệp Như Vân không chỉ là cãi nhau, nhưng cha mẹ Chương Bách Hạ đã vì chuyện của cậu ta mà khổ tâm, bởi vì trước kia nguyên chủ rất tùy hứng như đứa trẻ không hiểu chuyện, cho nên ầm ĩ đòi cưới mặc dù Bách Lan chuyện không hài lòng về Diệp Như Vân, nhưng đều cố gắng nhẫn nhịn, chỉ mong cô ta hiểu mình không làm khó cô ta để cô ta đối tốt hơn với con mình,đáng tiếc chút tâm nguyện này sẽ rơi vào khoảng không.
“ Gần đây con và cô ta còn không gặp nhau, cãi nhau sao được? Nhưng mà mẹ, sau này không thể cho cô ta tiền. Cô ta là gì. Suốt ngày trưng cái dạng trong trắng, cao quý, lúc cần tiền thì như tiên nữ trên trời, cho cô ta chút nắng thì cô ta muốn làm mặt trời” Bách Hợp nói ra suy nghĩ trong lòng. Cô học theo giọng điệu của nguyên chủ giả vờ tức giận mắng hai câu:” Số điện thoại ngân hàng là bao nhiêu, con xem cô ta có lấy được tiền không”.
“ Gần đây việc làm ăn của cha vợ con thực sự có vấn đề, con muốn gọi điện cho ngân hàng mẹ cũng mặc kệ, nhưng đến lúc có việc gì con cũng đừng trách là mẹ đã không giúp vợ của con”. Bách Lan nói những lời này cho Bách Hợp nghe, cho rằng hai vợ chồng cãi nhau nên cô khó chịu. Nhưng mà trong quá khứ dù cho cãi nhau như thế nào, Chương Bạch Hạ cũng không trách Diệp Như Vân ở trước mặt bà, mà bây giờ lại trách rồi, rõ ràng hai người cãi nhau rất to. Bách Lan đọc số điện thoại ngân hàng cho Bách Hợp, cô đáp lại “ Trong lòng con hiểu mà “. Nói xong mới cúp điện thoại.
Hơn hai tiếng kể từ khi Diệp Như Vân ở nhà họ Chương không ăn cơm mà đi về, quá trình chuyển khoản của ngân hàng cũng cần một chút thời gian, vốn Bách Hợp tưởng rằng Diệp Như Vân sẽ tận dụng thời gian chuyển tiền cho nhà cô ta, không nghĩ lúc cô gọi điện hỏi ngân hàng mới biết sau nửa giờ số tiền kia đã được chuyển vào tài khoản của Diệp Như Vân, nhưng cô ta cũng chưa dùng. Trước tiên Bách Hợp yêu cầu ngân hàng đóng băng tài khoản này, sau mới gọi điện cho Diệp Như Vân.
Tìm số điện thoại hiển thị trong mục đã gọi, Bách Hợp dùng điện thoai cố định gọi qua, lúc này điện thoại của Diệp Như Vân vang lên, nhưng cô ta cũng không nhận mà ngắt cuộc gọi, điện thoại lúc này báo bân, hiển nhiên cô ta cho số điện thoại cố định vào danh sách đen, Bách Hợp cũng không thấy phí công sức, cô dù sao cũng đã đóng băng tài khoản của Diệp Như Vân, lát nữa người lo lắng cũng không phải cô, bây giờ cũng muộn cô không còn sức để đi tìm rắc rối từ Diệp Như Vân, Bách Hợp chuẩn bị sáng sớm ngày mai đi tìm Diệp Như Vân tính sổ.
Còn chưa đến ngày mai, vào khoảng 11 giờ đêm, Bách Hợp vừa mới luyện Luyện Thể Thuật, tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, dưới nhà có người đập của, kèm theo là tiếng hét của Diệp Như Vân
“ Chương Bách Hạ, anh ra đây cho tôi.”
Bây giờ Diệp Như Vân giận phát điên, gần đây Chương Bách Hạ làm cô ta cảm thấy bị sỉ nhục, cô ta tức giận mà chuyển khỏi biệt thự sau đó trở về nhà họ Diệp, cô ta có cảm giác như từ trong vũng lầy của tuyệt vọng mà được kéo lên nơi an toàn, bình yên. Những ngày qua, Bách Hợp không có làm phiền cô ta, dường như cô ta thấy mình trở lại thời kỳ độc thân, và ít đi một người quấn lấy cô ta khiến cô ta thấy phiền phức, cô ta đang vô cùng vui mừng. Không ngờ sau khi rời khỏi Chương Bách Hạ cô ta thấy tự do, nhưng cũng gặp nhiều khó khăn, điều quan trọng nhât là cô ta không có đủ tiền tiêu.
Mặc dù làm ở đài truyền hình tỉnh, tiền lương hàng năm của cô ta không ít, người cô ta gả có thân phận gì? Cô ta bất luận là ăn uống hay mua sắm từ trước đến nay chưa bao giờ xem giá cả, mỗi quý tất cả các nhãn hiệu thời trang lớn đều đưa quần áo đến,kiểu dáng quần áo cô ta mặc mỗi ngày chưa bao giờ lặp lại, nhưng từ sau khi chuyển khỏi nhà Chương Bách Hạ, hiển nhiên các nhã hiệu thời trang này sẽ không đưa quần áo đến nhà họ Diệp cho cô ta, trước hết cô ta nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề quần áo. Nhớ lại mấy tháng trước, tình cờ có người giới thiệu cho cô ta một cuốn tiểu thuyết ở trên mạng có tên là “ Thần y thời Đường, thể loại xuyên về hiện đại”, tên cuốn tiểu thuyết này có vẻ rất bình thường, nhưng đọc các bài đăng mới, sự chăm chỉ của tác giả làm cô ta cảm động,một ngày đăng mười vạn chữ, bằng vào tinh thần trách nhiệm này đã làm cô ta nảy sinh cảm tình trong lòng, không ngờ đọc về sau cô ta càng bị tác giả cuốn hút.
Cách dùng câu từ của tác giả rất độc đáo, với phong cách tự nhiên không có xu hướng cổ đại, phong tục, dân sinh thời Đường được viết rất tự nhiên, với lại có rất nhiều tên thuốc chũa bệnh và nhiều tri thức y học cổ truyền Trung Quốc mà ngay cả bác sỹ trung y thật sự cũng không ngớt lời khen, rõ ràng không phải tác giả tưởng tượng, mà là có kiến thức thật sự, đúng là một người uyên bác, vừa chăm chỉ vừa có trình độ học vấn, nếu là kiến thức trung y thì rất tinh thông. Sau khi đọc qua tiểu thuyết, Diệp Như Vân cực kỳ bị cuốn hút bởi cách viết của tác giả này, nhất là khi kiểm tra tác giả mới 25 tuổi, lại còn chưa lập gia đình, cô ta đối với tác giả tên Trương Thiên Thành liền sinh ra sự ngưỡng mộ.
Đây đúng là bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng của cô ta, qua những câu chữ có thể thấy được sự phóng khoáng không tuân theo khuôn phép của tác giả, vừa trẻ tuổi, vừa có tài lại có kiến thức uyên bác, mà bằng tuổi cô ta còn chưa lập gia đình, so với Chương Bách Hạ, Trương Thiên Thành và Chương Bách Hạ giống như một người trên trời một người dưới đất, Chương Bách Hạ còn không xứng xách giầy cho hắn ta, cô ta nghĩ đến việc mình cưới Chương Bách Hạ liền cảm thấy buồn nôn giống như ăn phải gián. Cô ta thấy may vì cô ta vẫn còn hoàn bích, vì vậy trong lòng của cô ta càng có thêm một chút tưởng tượng và ngưỡng mộ với Trương Thiên Thành, bắt đầu mỗi ngày cô ta đều vào tặng quà.
Ngay từ đầu dùng mấy ngàn mấy vạn làm phần thưởng, cô ta cũng không để tâm, dù sao tiền chỉ là đồ vật, còn tài năng văn học là báu vật vô giá, có điều về sau cuốn tiểu thuyết này càng ngày càng hấp đẫn, hơn nữa cô ta đối với Trương Thiên Thành càng thích hơn, nền phần thưởng càng nhiều, hiển nhiên cũng phải nạp nhiều tiền hơn, tiền tích lũy trong hai năm của cô ta cũng đã sớm dùng hết, ngay cả hai thẻ tín dụng cụng bị quẹt quá định mức. bấy giờ Diệp Như Vân mới giật mình phát hiện không ngờ cô ta thiếu nhiều tiền đến vậy.
Nhưng cô ta cũng không thấy tiếc, giá trị của một tác phẩm văn học hay còn đáng giá hơn, chưa kể rằng Trương Thiên Thành lại chăm chỉ như vậy nhưng tình hình bây giờ của nhà họ Diệp cũng cần cô ta giúp đỡ, cô ta là chị cả có nhiều việc phải làm, mà các hóa đơn thẻ tín dụng cũng cần thanh toán. Cô ta nghĩ mãi người có thể giúp cô ta chỉ có nhà họ Chương, tuy phải đi cầu nhà họ Chương nhưng cô ta cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng nhưng cô ta vẫn đi tìm Bách Lan.
“ Chương Bách Hạ” Dưới nhà Diệp Như Vân đập cửa như phát điên, bây giờ đã muộn, ở xung quanh khu này toàn là người trẻ tuổi, đa số đều giống nguyên chủ Chương Bách Hạ, người trưởng thành sau khi kết hôn đều chuyển từ nhà ra đây ở cuộc sống riêng, rất nhiều người trẻ tuổi có cuộc sống về đêm, mà khoảng cách các biệt thự rất xa, vì vậy Diệp Như Vân hét lớn như thế cũng không có ai ra nhắc nhở, lúc bách Hợp nghe đước tiếng hét của Diệp Như Vân liền lộ ra vẻ chán ghét, đi xuống nhà mở cửa.
Ngay khi cửa vừa mở, Diệp Như Vân liền xông tới dùng túi đánh Bách Hợp, Bạch Hợp giữ được túi, bất ngờ vung tay tát một cái lên mặt Diệp Như Vân.