“Thật xin lỗi.” Dung Ly trầm mặc một hồi giống như đàn suy nghĩ về đề nghị của Bách Hợp vậy nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu: “Ta tạm thời không muốn thả ngươi về.”
Hắn nói rằng không muốn mà không phải là không thể, Bách Hợp tức chết đi được, cuối cùng không thèm nhìn hắn. Con người Dung Ly lần thứ nhất gặp mặt làm cho người ta cảm thấy hết sức nguy hiểm nhưng Bách Hợp chung sống với hắn hồi lâu lại phát hiện ra một cách ngoài ý muốn là người này ở một phương diện khác lại hết sức đơn thuần. Hắn hiểu biết dường như vô cùng nhiều, buổi tối nhìn Bách Hợp tập đạo môn công pháp thì hắn chẳng thèm ngó tới, lại dạy Bách Hợp một bộ khẩu quyết. Ban đầu Bách Hợp không tin tưởng hắn nhưng sau khi thử luyện một lát lại phát hiện bộ khẩu quyết này vô cùng cao minh, đạo môn công pháp không thể so sánh được. Nàng thử học một lần thì cảm giác âm lãnh trên người dường như cởi bỏ ra được một chút. Trong lòng Bách Hợp vui mừng, ác cảm đối với Dung Ly trong lòng cũng cởi ra được chút ít.
“Ngươi luyện tập nhiều như vậy để làm gì?” Bách Hợp ở một bên không ngừng cố gắng tu luyện, Dung Ly cũng không ngừng nói chuyện với nàng làm cho Bách Hợp tâm phiền ý loạn đồng thời cũng có chút bình tĩnh, phất phất tay: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tu luyện chính là vì hàng yêu trừ ma.” Nàng suy nghĩ một chút thấy lời này có vẻ quá giả dối liền thừa nhận một câu: “Lại càng là vì sống sót.” Chỉ có tu luyện càng cao thì sau này khi gặp yêu ma quỷ quái mới không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Mà trọng yếu là nếu lần này nàng gặp phải Dung Ly mà thực lực của nàng cao hơn so với Dung Ly thì nàng tuyệt đối sẽ không chịu để Dung Ly định đoạt.
“Vì sống sót? Sống sót có tốt như vậy sao?” Dung Ly không biết làm sao, trông bộ dạng giống như hết sức muốn nói chuyện, lúc nói lời này trong mắt của hắn hiện lên một màu đỏ máu, trông đặc biệt ghê người.
Bách Hợp liếc mắt, không quá để ý tới hắn. Thời kỳ thiếu niên nói chung cũng có vài chứng bệnh. Huống chi lúc này nàng luyện pháp thuật kia giống như cảm giác khó chịu trong người càng ngày càng nhẹ, căn bản không có sức theo Dung Ly nhiều lời. Nhưng nàng không nói lời nào làm Dung Ly lại có vẻ dữ dội lên, đôi môi giật giật. Cánh môi kia thật giống như cánh hoa hồng lại được lau máu tươi, vẫn cố chấp hỏi bằng được đáp án của nàng. Bách Hợp bị hắn làm phiền không có cách nào, chỉ đành phải nói:
“Sống dĩ nhiên là tốt rồi, nếu như biến mất không phải là xong hết mọi chuyện sao? Ta đương nhiên muốn luyện tập đạo thuật rồi, lấy mạnh hiếp yếu, nếu như người ta lợi hại hơn ta thì không phải là ta sẽ phải mặc cho người ta định đoạt sao?” Dung Ly nghe như vậy thì lông mày chau lại, nắm đấm dò xét hướng ra ngoài, ‘oanh’ một tiếng nên trên mặt đất, trên mặt đất kia giống như lộ ra một cái mạng nhện, mở ra kéo dài theo bốn phương tám hướng, tiếng ‘răng rắc’ nhẹ vang lên, trên mặt đất thật giống như rung động mấy cái. Dung Ly hời hợt đánh xong một quyền như vậy xong mới quay đầu nhìn về phía Bách Hợp mỉm cười:
“Là như vậy sao?”
Bách Hợp sợ run cả người, đờ đẫn gật đầu: “Ngươi nhìn xem, ngươi mạnh ta yếu, ta chỉ có thể nghe lời ngươi.” Quyền đầu lớn mới là cứng rắn đạo lý, bất kể nàng có biết ăn nói như thế nào nhưng nếu thực lực không bằng người thì dù miệng nói ra hoa ra ngọc cũng vô dụng. Dung Ly nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy ngươi theo ta nói chuyện, dạy ta cái gì gọi là cao hứng, cái gì gọi là tức giận. Đúng rồi, ta còn muốn biết cảm giác uể oải, còn có sợ…”
Hắn nói một tràng, trên trán Bách Hợp nhảy ra một đóa thập tự nhỏ: “Ai mà không biết cảm giác như vậy?” Thất tình lục dục là chuyện con người bẩm sinh sẽ biết. Những cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, muốn nàng như thế nào mới có thể cùng Dung Ly nói cho hiểu được đây? Nhưng nhìn Dung Ly có vẻ như nếu nói lời không đúng sẽ một quyền đánh chết nàng thì Bách Hợp không dám nhiều lời, chỉ tức giận hỏi xong một câu này. Dung Ly liền hướng nàng cười:
“Ta không biết.” Hắn có thể cười, có thể nói nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ chuyện tình cảm, hắn hiểu ý của từ ngữ, cũng có thể cùng người khác trao đổi nhưng trong chữ rốt cuộc biểu đạt tình cảm như thế nào thì hắn không rõ.
“Ngươi có phải người hay không vậy?” Lời nói chưa thông qua đại não đã bật thốt ra. Nói xong lời này Bách Hợp cảm thấy có gì đó không đúng, sợ Dung Ly là mình ô nhục hắn, đang định nói lời xin lỗi lại thấy Dung Ly đàng hoàng lắc đầu: “Ta không phải là người.”
Vốn là câu hỏi trong lúc vô tình nói ra… lúc này nghe được hắn nói mình không phải là người, lông măng trên cả người Bách Hợp dựng lên. Nàng đã cảm thấy Dung Ly có chút cổ quái, trên người hắn không có yêu khí, đồng thời hình thức cũng không giống hơi thở của con người, không ngờ chuyện trong lúc vô tình mình hỏi tới hắn lại đàng hoàng trả lời. Ánh mắt của Bách Hợp trừng lớn, đôi môi mở ra mà nói không nên lời. Sau một hồi lâu, nàng mới nghe được âm thanh khô khốc của mình hỏi:
“Thế vậy ngươi là cái gì?”
“Dùng lời của các ngươi nói thì chắc ta là cương thi rồi.”
“Ha ha, ha ha” không biết có phải là đã bị hù dọa đến cực điểm mà ngoài ý liệu của mình, Bách Hợp lại rất bình tĩnh. Đầu tiên nàng cười khan hai tiếng, trong lòng lại hét lên. Cương thi bình thường được phân làm mười tám loại mà cấp bậc cương thi được phân làm tám cấp nhưng cũng không nghe nói đến việc cương thi có thể nói, hơn nữa không nói đến việc lúc đi lại cũng không có chút âm khí nào mà mấu chốt là hắn còn không sợ ánh mặt trời. Vậy thì hắn có thể đã vượt quá tám cấp bậc kia, có thể thấy được thực lực của hắn cường đại đến mức nào, vậy mà mình rơi vào trong tay người như vậy, khó trách sao mình căn bản không thể chạy thoát.
“Buồn cười?” Dung Ly vừa hỏi vừa học theo tiếng cười ha ha của Bách Hợp. Bách Hợp không nói ra lời. Gò má nàng cứng ngắc căn bản không có sức cử động. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Dung Ly, nửa câu cũng không nói ra được, khó trách nàng cảm thấy Dung Ly nguy hiểm. Hôm nay rơi vào trong tay một người như vậy, Bách Hợp tự biết mình không thể trốn được rồi.
Cũng may Dung Ly cũng không có ý định giết nàng. Chẳng qua là hắn không hiểu nhân tình thế thái, có thể trong thế giới loài người hắn đã học được việc mình không nên muốn làm sao thì làm, thậm chí có đôi lúc vài lễ tiết hắn thật sự làm còn tốt hơn người bình thường nhưng hắn cũng không hiểu ý nghĩa của những điều này. Lúc bắt đầu Bách Hợp đối với hắn hết sức e ngại, càng về sau có khi đối với hắn không thể nói được lời nào. Dần dân, có lẽ vì Dung Ly cũng không muốn giết nàng nữa mà nàng bắt đầu không hề thấy sợ cương thi trong truyền thuyết đang ở trước mắt, ngoại trừ việc hắn không có tình cảm thì hắn có thể nói đã là người.
Thi độc trong cơ thể Bách Hợp ban đầu do Dung Ly gieo xuống sau khi luyện tập đạo thuật của Dung Ly đã sớm hóa giải. Hai người dùng thời gian ba năm đi khắp đại giang nam bắc, Dung Ly không còn hỏi trăm thứ về cái gọi là hỉ nộ ái ố nữa, Bách Hợp cũng càng ngày càng không sợ hắn, ước chừng hai người đã đi khắp cả đất nước. Khi hai người một lần nữa trở lại Mao Sơn đã là qua một năm nữa. Thời gian năm năm này Bách Hợp đã tăng không ít kiến thức, đã từ thử trảm yêu trừ ma. Bên cạnh có một người như Dung Ly, dường như nàng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nụ cười trên mặt Dung Ly ngày càng nhiều, cảm giác nguy hiểm trên người hắn cũng giảm xuống ngày càng thấp, Bách Hợp có khi thậm chí không thể cảm thấy trên người hắn truyền đến sát khí. Hắn dường như đã thực sự biến thành một con người.
“Ta muốn trở về Mao Sơn rồi. Ta định quay lại Mao Sơn làm chuyện của ta.” Thời gian năm năm không khiến cho Bách Hợp quên mất nhiệm vụ của mình. Thời gian năm năm này Dung Ly không có giết nàng, ngược lại đã dạy nàng rất nhiều thứ. Dung Ly không biết đã sống bao nhiêu năm, giống như biết rõ tất cả về vạn vật. Hắn giống như là sư phụ của Bách Hợp. Bách Hợp dạy hắn các cảm xúc chân thật của con người mà hắn cũng dạy lại Bách Hơp không ít.
Trong thời gian năm năm này, lúc đầu hai người đi cùng nhau thì người khác cho rằng bọn họ là vợ chồng, càng về sau khi dung mạo Dung Ly không thay đổi mà thoạt nhìn Bách Hợp đã có chút biến hóa khiến người khác đã bắt đầu coi bọn họ là chị em. Dung Ly nghe được Bách Hợp nói phải trở về, hắn biết ý tứ trong lời nói của Bách Hợp, mỉm cười lắc đầu: “Ta với ngươi đi cùng nhau, ngươi chắc chắn không muốn ta chuyển hóa ngươi sao?” Thời gian năm năm hai người ở chung một chỗ Dung Ly không có hút máu. Đến trình độ như hắn thì ít khi không khắc chế được bản năng trong cơ thể mình giống như cương thi cấp thấp, hắn đã bắt đầu hút lấy tinh hoa của nhật nguyệt, đã lâu không cần hút máu giống như mấy ngàn năm trước.
Nhưng mỗi khi thấy Bách Hợp, trong lòng hắn luôn có một sự kích thích muốn chuyển hóa nàng, trở nên giống như mình, đi cùng mình đến ngàn năm vạn năm. Nàng dạy hắn rất nhiều thứ, dạy hắn cái gì gọi là niềm vui đơn giản, cái gì gọi là tâm sự, thậm chí cũng dạy hắn về sinh mệnh dài đẵng đẵng khiến hắn trong lúc cô đơn, nhàm chán thì ý nghĩ giết chóc cũng không phải là cảm giác duy nhất. Hắn còn học xong vui vẻ, giống như nàng nói, hưởng thụ cuộc sống.
Trời cao ban cho hắn một sinh mệnh kéo dài vô tận, lại để cho hắn ngẫu nhiên mở ra linh trí, Bách Hợp dạy hắn khiến hắn biết được rằng mình đang có rất nhiều. Dung Ly không nỡ rời xa nàng, muốn vĩnh viễn được ở cùng một chỗ với nàng, nhưng mà nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, nàng có sinh lão bệnh tử. Dung Ly vài lần không nhịn được muốn cắn nàng nhưng không biết tại sao hắn luôn hành động tùy ý lại bắt đầu có sự băn khoăn. Là cương thi thế nhưng lại học được sự không quả quyết của loài người, có khi Dung Ly cũng không nhịn đươc việc cười nhạo chính mình. Có thể thấy được Bách Hợp đã dạy bảo hắn rất tốt.
Bách Hợp đương nhiên cự tuyệt đề nghị của Dung Ly, Dung Ly không nên đi theo nàng lên Mao Sơn. Vốn cho là nữ nhi đã sớm chết rồi, nay Đào Nhiên Hưng lại nhìn thấy nữ nhi trở về liền vô cùng hưng phấn. Hắn giao Mao Sơn lại cho nữ nhi, lại cho rằng Dung Ly là trượng phu mà nữ nhi mình ra ngoài mang về. Bách Hợp cũng không có ý định giải thích. Đào Nhiên Hưng sống thọ bảy mươi tuổi và lúc chết tại nhà điều tiếc nuối nhất chính là cả đời này nữ nhi không có một nhi tử nào.
Đào gia dưới sự hướng dẫn của Bách Hợp bắt đầu phát dương quang đại. Từng có kinh nghiệm một lần làm chưởng môn phái Nga Mi, nàng dẫn dắt Đào gia mà không hề phải cố gắng hết sức. Bách Hợp nhận nuôi vài đứa trẻ có phẩm tính tốt. Đợi đến khi nàng hơn 70 tuổi, Dung Ly vẫn còn mang bộ dạng lúc mười bảy tuổi, cả đời này hắn đã từng đề cập rất nhiều lần việc chuyển hóa Bách Hợp nhưng Bách Hợp đều cự tuyệt.
Đợi đến lúc trăm năm sau, khi đám người Mạc Thiếu Kỳ đã sớm hóa thành bụi đất, Bách Hợp đã hơn hai trăm tuổi, nàng đã sớm giao Đào gia cho những đứa nhỏ mà nàng nhận nuôi, Đào gia khai tông lập phái, trở thành môn phái lớn nhất trên Mao Sơn.
Trong mật thất, Dung Ly tuấn mĩ nhưng ánh mắt âm trầm ngó chừng nhìn Bách Hợp: “Tại sao nàng dạy ta biết muốn hưởng thụ cuộc sống lâu dài như vậy nhưng nàng lại không chịu cùng ta bước vào cuộc sống dài dằng dặc này?
Sinh mệnh của Bách Hợp đã nhanh đi đến đoạn cuối, nàng cùng Dung Ly hai người đã từng tính toán qua, nàng đang sắp chết.
“Nàng gạt ta!” Dung Ly luôn luôn mỉm cười, đã nhiều năm không hề lộ ra vẻ âm trầm mà bây giờ hắn không phải là giả vờ nữa: “Ta muốn tức giận!” Hắn đã học cả đời nhưng từ trên người Bách Hợp không hề học được loại cảm giác tức giận này, hắn học được là thỏa mãn cũng vui vẻ nhưng lần này hắn đã học được rồi. Hắn đã thực sự hiểu được cái gì gọi là không vui, gọi là tức giận.
Bách Hợp lắc đầu, làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, dù là cỏ cây thì cũng sẽ có vài phần xao động. Nàng thấy mặt mũi Dung Ly âm trầm, phảng phất giống như lúc lần đầu tiên thấy hắn tuấn mĩ vô cùng ở trong khách điếm cũ kỹ kia. Sinh mệnh của nàng đang dần biến mất, nàng thấy hai chiếc răng nanh của Dung Ly đã lộ ra bên ngoài, có lẽ là muốn cắn nàng. Lần này Dung Ly hết sức tức giận, nàng biết. Nàng đưa tay ra sờ lên mặt của hắn. Mặt hắn không có chút nhiệt độ nào. Những năm gần đây hai người bề ngoài là vợ chồng nhưng thật ra thì bởi vì nguyên nhân Dung Ly là cương thi, mặc dù đã tu luyện nhưng thật ra Dung Ly cũng không đến quá gần nàng.
Ở điểm cuối của sinh mệnh, Bách Hợp đã không muốn quản những điều kia nữa. Nàng khẽ vuốt ve gương mặt hắn, Dung Ly có chút không biết làm sao, giống như hài tử vậy, hàm răng bén nhọn rụt trở về. Nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn đã tuổi già sức yếu nhưng hắn dường như không có chút nào ghét bỏ nàng. Bất chợt Bách Hợp nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, đem mặt tựa vào lòng bàn tay hắn, cảm thấy gương mặt mình cùng bàn tay nhanh chóng đóng băng, nàng lộ ra một nụ cười mỉm:
“Dung Ly, chàng xem xem, không ấm áp sao? Nếu như ta biến thành giống chàng thì sự ấm áp này không thể cảm nhận được nữa rồi.” Mặc dù chỉ là chút ấm áp không nhiều nhưng vẫn là điều nàng dành cho hắn. Trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, ngoại trừ việc hoàn thành tâm nguyện của Đào Bách Hợp, để cho Bách Hợp vui vẻ cùng tiếc nuối chính là việc quen biết Dung Ly. Tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ, trên mắt có một làn sương màu xanh nhạt. Dung Ly dường như là hiểu ý của nàng, trong lúc bất chợt ngây ngốc nở nụ cười.
Hắn đưa tay sờ lên gương mặt trước giờ chẳng bao giờ sờ qua, cảm giác được thân thể nàng vốn còn chút hơi ấm cứ như vậy bởi vì động tác của hắn mà lạnh đi. Nụ cười bên khóe miệng Dung Ly không khỏi sâu hơn chút ít. Hắn thử thăm dò một cách ngốc nghếch hành động thân mật của loài người mà hắn đã từng bắt gặp, đôi môi dán vào đôi môi đã không còn chút nhiệt độ. Cái cảm giác xa lạ này lại làm hắn rốt cuộc thật sự hiểu rõ ràng cảm giác của nàng. Hắn vẫn cho là mình không có trái tim nhưng một khắc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng trái tim vốn đã sớm ngừng đập lại bắt đầu nảy lên.
Lạnh như băng, một giọt nước mắt màu lục nhạt từ trong mắt hắn chảy xuống. Hắn từ Bách Hợp học được không chỉ là vui vẻ hạnh phúc mà còn có thể là càng nhiều hơn, là loại cảm giác trước đây đã từng nghe nói đến nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được, chưa bao giờ trải qua gọi là tình cảm yêu mến.
Từ lúc Bách Hợp ra đi, trên thế gia này hắn chỉ có thể tự xưng là Cương Thi Vương duy nhất cảm nhận được mùi vị của yêu hận tình thù. Khi một sự kiềm hãm cuối cùng trong thân thể hắn rốt cuộc bị phá vỡ, Dung Ly ngửa đầu thét lên một tiếng, thân thể của hắn bắt đầu bài xuất một lượng lớn tạp chất, Bách Hợp đang bị hắn ôm chặt trong ngực bắt đầu bị tạp chất kia hòa tan. Đến cuối cùng, Dung Ly ôm cũng không được gì.
Môn phái Đào gia có Dung Ly thủ hộ đã thịnh vượng, phồn vinh ngàn năm. Cho đến ngàn năm sau, hậu nhân Đào gia cũng không còn thầy bóng dáng Dung Ly nữa, không biết lão tổ tông đã thủ hộ môn phái cuối cùng tan biến tại nơi nào.
Hắn nói rằng không muốn mà không phải là không thể, Bách Hợp tức chết đi được, cuối cùng không thèm nhìn hắn. Con người Dung Ly lần thứ nhất gặp mặt làm cho người ta cảm thấy hết sức nguy hiểm nhưng Bách Hợp chung sống với hắn hồi lâu lại phát hiện ra một cách ngoài ý muốn là người này ở một phương diện khác lại hết sức đơn thuần. Hắn hiểu biết dường như vô cùng nhiều, buổi tối nhìn Bách Hợp tập đạo môn công pháp thì hắn chẳng thèm ngó tới, lại dạy Bách Hợp một bộ khẩu quyết. Ban đầu Bách Hợp không tin tưởng hắn nhưng sau khi thử luyện một lát lại phát hiện bộ khẩu quyết này vô cùng cao minh, đạo môn công pháp không thể so sánh được. Nàng thử học một lần thì cảm giác âm lãnh trên người dường như cởi bỏ ra được một chút. Trong lòng Bách Hợp vui mừng, ác cảm đối với Dung Ly trong lòng cũng cởi ra được chút ít.
“Ngươi luyện tập nhiều như vậy để làm gì?” Bách Hợp ở một bên không ngừng cố gắng tu luyện, Dung Ly cũng không ngừng nói chuyện với nàng làm cho Bách Hợp tâm phiền ý loạn đồng thời cũng có chút bình tĩnh, phất phất tay: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tu luyện chính là vì hàng yêu trừ ma.” Nàng suy nghĩ một chút thấy lời này có vẻ quá giả dối liền thừa nhận một câu: “Lại càng là vì sống sót.” Chỉ có tu luyện càng cao thì sau này khi gặp yêu ma quỷ quái mới không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Mà trọng yếu là nếu lần này nàng gặp phải Dung Ly mà thực lực của nàng cao hơn so với Dung Ly thì nàng tuyệt đối sẽ không chịu để Dung Ly định đoạt.
“Vì sống sót? Sống sót có tốt như vậy sao?” Dung Ly không biết làm sao, trông bộ dạng giống như hết sức muốn nói chuyện, lúc nói lời này trong mắt của hắn hiện lên một màu đỏ máu, trông đặc biệt ghê người.
Bách Hợp liếc mắt, không quá để ý tới hắn. Thời kỳ thiếu niên nói chung cũng có vài chứng bệnh. Huống chi lúc này nàng luyện pháp thuật kia giống như cảm giác khó chịu trong người càng ngày càng nhẹ, căn bản không có sức theo Dung Ly nhiều lời. Nhưng nàng không nói lời nào làm Dung Ly lại có vẻ dữ dội lên, đôi môi giật giật. Cánh môi kia thật giống như cánh hoa hồng lại được lau máu tươi, vẫn cố chấp hỏi bằng được đáp án của nàng. Bách Hợp bị hắn làm phiền không có cách nào, chỉ đành phải nói:
“Sống dĩ nhiên là tốt rồi, nếu như biến mất không phải là xong hết mọi chuyện sao? Ta đương nhiên muốn luyện tập đạo thuật rồi, lấy mạnh hiếp yếu, nếu như người ta lợi hại hơn ta thì không phải là ta sẽ phải mặc cho người ta định đoạt sao?” Dung Ly nghe như vậy thì lông mày chau lại, nắm đấm dò xét hướng ra ngoài, ‘oanh’ một tiếng nên trên mặt đất, trên mặt đất kia giống như lộ ra một cái mạng nhện, mở ra kéo dài theo bốn phương tám hướng, tiếng ‘răng rắc’ nhẹ vang lên, trên mặt đất thật giống như rung động mấy cái. Dung Ly hời hợt đánh xong một quyền như vậy xong mới quay đầu nhìn về phía Bách Hợp mỉm cười:
“Là như vậy sao?”
Bách Hợp sợ run cả người, đờ đẫn gật đầu: “Ngươi nhìn xem, ngươi mạnh ta yếu, ta chỉ có thể nghe lời ngươi.” Quyền đầu lớn mới là cứng rắn đạo lý, bất kể nàng có biết ăn nói như thế nào nhưng nếu thực lực không bằng người thì dù miệng nói ra hoa ra ngọc cũng vô dụng. Dung Ly nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vậy ngươi theo ta nói chuyện, dạy ta cái gì gọi là cao hứng, cái gì gọi là tức giận. Đúng rồi, ta còn muốn biết cảm giác uể oải, còn có sợ…”
Hắn nói một tràng, trên trán Bách Hợp nhảy ra một đóa thập tự nhỏ: “Ai mà không biết cảm giác như vậy?” Thất tình lục dục là chuyện con người bẩm sinh sẽ biết. Những cảm giác này chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, muốn nàng như thế nào mới có thể cùng Dung Ly nói cho hiểu được đây? Nhưng nhìn Dung Ly có vẻ như nếu nói lời không đúng sẽ một quyền đánh chết nàng thì Bách Hợp không dám nhiều lời, chỉ tức giận hỏi xong một câu này. Dung Ly liền hướng nàng cười:
“Ta không biết.” Hắn có thể cười, có thể nói nhưng cũng không có nghĩa hắn có thể hoàn toàn hiểu rõ chuyện tình cảm, hắn hiểu ý của từ ngữ, cũng có thể cùng người khác trao đổi nhưng trong chữ rốt cuộc biểu đạt tình cảm như thế nào thì hắn không rõ.
“Ngươi có phải người hay không vậy?” Lời nói chưa thông qua đại não đã bật thốt ra. Nói xong lời này Bách Hợp cảm thấy có gì đó không đúng, sợ Dung Ly là mình ô nhục hắn, đang định nói lời xin lỗi lại thấy Dung Ly đàng hoàng lắc đầu: “Ta không phải là người.”
Vốn là câu hỏi trong lúc vô tình nói ra… lúc này nghe được hắn nói mình không phải là người, lông măng trên cả người Bách Hợp dựng lên. Nàng đã cảm thấy Dung Ly có chút cổ quái, trên người hắn không có yêu khí, đồng thời hình thức cũng không giống hơi thở của con người, không ngờ chuyện trong lúc vô tình mình hỏi tới hắn lại đàng hoàng trả lời. Ánh mắt của Bách Hợp trừng lớn, đôi môi mở ra mà nói không nên lời. Sau một hồi lâu, nàng mới nghe được âm thanh khô khốc của mình hỏi:
“Thế vậy ngươi là cái gì?”
“Dùng lời của các ngươi nói thì chắc ta là cương thi rồi.”
“Ha ha, ha ha” không biết có phải là đã bị hù dọa đến cực điểm mà ngoài ý liệu của mình, Bách Hợp lại rất bình tĩnh. Đầu tiên nàng cười khan hai tiếng, trong lòng lại hét lên. Cương thi bình thường được phân làm mười tám loại mà cấp bậc cương thi được phân làm tám cấp nhưng cũng không nghe nói đến việc cương thi có thể nói, hơn nữa không nói đến việc lúc đi lại cũng không có chút âm khí nào mà mấu chốt là hắn còn không sợ ánh mặt trời. Vậy thì hắn có thể đã vượt quá tám cấp bậc kia, có thể thấy được thực lực của hắn cường đại đến mức nào, vậy mà mình rơi vào trong tay người như vậy, khó trách sao mình căn bản không thể chạy thoát.
“Buồn cười?” Dung Ly vừa hỏi vừa học theo tiếng cười ha ha của Bách Hợp. Bách Hợp không nói ra lời. Gò má nàng cứng ngắc căn bản không có sức cử động. Nàng chỉ nhìn chằm chằm Dung Ly, nửa câu cũng không nói ra được, khó trách nàng cảm thấy Dung Ly nguy hiểm. Hôm nay rơi vào trong tay một người như vậy, Bách Hợp tự biết mình không thể trốn được rồi.
Cũng may Dung Ly cũng không có ý định giết nàng. Chẳng qua là hắn không hiểu nhân tình thế thái, có thể trong thế giới loài người hắn đã học được việc mình không nên muốn làm sao thì làm, thậm chí có đôi lúc vài lễ tiết hắn thật sự làm còn tốt hơn người bình thường nhưng hắn cũng không hiểu ý nghĩa của những điều này. Lúc bắt đầu Bách Hợp đối với hắn hết sức e ngại, càng về sau có khi đối với hắn không thể nói được lời nào. Dần dân, có lẽ vì Dung Ly cũng không muốn giết nàng nữa mà nàng bắt đầu không hề thấy sợ cương thi trong truyền thuyết đang ở trước mắt, ngoại trừ việc hắn không có tình cảm thì hắn có thể nói đã là người.
Thi độc trong cơ thể Bách Hợp ban đầu do Dung Ly gieo xuống sau khi luyện tập đạo thuật của Dung Ly đã sớm hóa giải. Hai người dùng thời gian ba năm đi khắp đại giang nam bắc, Dung Ly không còn hỏi trăm thứ về cái gọi là hỉ nộ ái ố nữa, Bách Hợp cũng càng ngày càng không sợ hắn, ước chừng hai người đã đi khắp cả đất nước. Khi hai người một lần nữa trở lại Mao Sơn đã là qua một năm nữa. Thời gian năm năm này Bách Hợp đã tăng không ít kiến thức, đã từ thử trảm yêu trừ ma. Bên cạnh có một người như Dung Ly, dường như nàng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Nụ cười trên mặt Dung Ly ngày càng nhiều, cảm giác nguy hiểm trên người hắn cũng giảm xuống ngày càng thấp, Bách Hợp có khi thậm chí không thể cảm thấy trên người hắn truyền đến sát khí. Hắn dường như đã thực sự biến thành một con người.
“Ta muốn trở về Mao Sơn rồi. Ta định quay lại Mao Sơn làm chuyện của ta.” Thời gian năm năm không khiến cho Bách Hợp quên mất nhiệm vụ của mình. Thời gian năm năm này Dung Ly không có giết nàng, ngược lại đã dạy nàng rất nhiều thứ. Dung Ly không biết đã sống bao nhiêu năm, giống như biết rõ tất cả về vạn vật. Hắn giống như là sư phụ của Bách Hợp. Bách Hợp dạy hắn các cảm xúc chân thật của con người mà hắn cũng dạy lại Bách Hơp không ít.
Trong thời gian năm năm này, lúc đầu hai người đi cùng nhau thì người khác cho rằng bọn họ là vợ chồng, càng về sau khi dung mạo Dung Ly không thay đổi mà thoạt nhìn Bách Hợp đã có chút biến hóa khiến người khác đã bắt đầu coi bọn họ là chị em. Dung Ly nghe được Bách Hợp nói phải trở về, hắn biết ý tứ trong lời nói của Bách Hợp, mỉm cười lắc đầu: “Ta với ngươi đi cùng nhau, ngươi chắc chắn không muốn ta chuyển hóa ngươi sao?” Thời gian năm năm hai người ở chung một chỗ Dung Ly không có hút máu. Đến trình độ như hắn thì ít khi không khắc chế được bản năng trong cơ thể mình giống như cương thi cấp thấp, hắn đã bắt đầu hút lấy tinh hoa của nhật nguyệt, đã lâu không cần hút máu giống như mấy ngàn năm trước.
Nhưng mỗi khi thấy Bách Hợp, trong lòng hắn luôn có một sự kích thích muốn chuyển hóa nàng, trở nên giống như mình, đi cùng mình đến ngàn năm vạn năm. Nàng dạy hắn rất nhiều thứ, dạy hắn cái gì gọi là niềm vui đơn giản, cái gì gọi là tâm sự, thậm chí cũng dạy hắn về sinh mệnh dài đẵng đẵng khiến hắn trong lúc cô đơn, nhàm chán thì ý nghĩ giết chóc cũng không phải là cảm giác duy nhất. Hắn còn học xong vui vẻ, giống như nàng nói, hưởng thụ cuộc sống.
Trời cao ban cho hắn một sinh mệnh kéo dài vô tận, lại để cho hắn ngẫu nhiên mở ra linh trí, Bách Hợp dạy hắn khiến hắn biết được rằng mình đang có rất nhiều. Dung Ly không nỡ rời xa nàng, muốn vĩnh viễn được ở cùng một chỗ với nàng, nhưng mà nàng chỉ là một phàm nhân bình thường, nàng có sinh lão bệnh tử. Dung Ly vài lần không nhịn được muốn cắn nàng nhưng không biết tại sao hắn luôn hành động tùy ý lại bắt đầu có sự băn khoăn. Là cương thi thế nhưng lại học được sự không quả quyết của loài người, có khi Dung Ly cũng không nhịn đươc việc cười nhạo chính mình. Có thể thấy được Bách Hợp đã dạy bảo hắn rất tốt.
Bách Hợp đương nhiên cự tuyệt đề nghị của Dung Ly, Dung Ly không nên đi theo nàng lên Mao Sơn. Vốn cho là nữ nhi đã sớm chết rồi, nay Đào Nhiên Hưng lại nhìn thấy nữ nhi trở về liền vô cùng hưng phấn. Hắn giao Mao Sơn lại cho nữ nhi, lại cho rằng Dung Ly là trượng phu mà nữ nhi mình ra ngoài mang về. Bách Hợp cũng không có ý định giải thích. Đào Nhiên Hưng sống thọ bảy mươi tuổi và lúc chết tại nhà điều tiếc nuối nhất chính là cả đời này nữ nhi không có một nhi tử nào.
Đào gia dưới sự hướng dẫn của Bách Hợp bắt đầu phát dương quang đại. Từng có kinh nghiệm một lần làm chưởng môn phái Nga Mi, nàng dẫn dắt Đào gia mà không hề phải cố gắng hết sức. Bách Hợp nhận nuôi vài đứa trẻ có phẩm tính tốt. Đợi đến khi nàng hơn 70 tuổi, Dung Ly vẫn còn mang bộ dạng lúc mười bảy tuổi, cả đời này hắn đã từng đề cập rất nhiều lần việc chuyển hóa Bách Hợp nhưng Bách Hợp đều cự tuyệt.
Đợi đến lúc trăm năm sau, khi đám người Mạc Thiếu Kỳ đã sớm hóa thành bụi đất, Bách Hợp đã hơn hai trăm tuổi, nàng đã sớm giao Đào gia cho những đứa nhỏ mà nàng nhận nuôi, Đào gia khai tông lập phái, trở thành môn phái lớn nhất trên Mao Sơn.
Trong mật thất, Dung Ly tuấn mĩ nhưng ánh mắt âm trầm ngó chừng nhìn Bách Hợp: “Tại sao nàng dạy ta biết muốn hưởng thụ cuộc sống lâu dài như vậy nhưng nàng lại không chịu cùng ta bước vào cuộc sống dài dằng dặc này?
Sinh mệnh của Bách Hợp đã nhanh đi đến đoạn cuối, nàng cùng Dung Ly hai người đã từng tính toán qua, nàng đang sắp chết.
“Nàng gạt ta!” Dung Ly luôn luôn mỉm cười, đã nhiều năm không hề lộ ra vẻ âm trầm mà bây giờ hắn không phải là giả vờ nữa: “Ta muốn tức giận!” Hắn đã học cả đời nhưng từ trên người Bách Hợp không hề học được loại cảm giác tức giận này, hắn học được là thỏa mãn cũng vui vẻ nhưng lần này hắn đã học được rồi. Hắn đã thực sự hiểu được cái gì gọi là không vui, gọi là tức giận.
Bách Hợp lắc đầu, làm bạn với hắn nhiều năm như vậy, dù là cỏ cây thì cũng sẽ có vài phần xao động. Nàng thấy mặt mũi Dung Ly âm trầm, phảng phất giống như lúc lần đầu tiên thấy hắn tuấn mĩ vô cùng ở trong khách điếm cũ kỹ kia. Sinh mệnh của nàng đang dần biến mất, nàng thấy hai chiếc răng nanh của Dung Ly đã lộ ra bên ngoài, có lẽ là muốn cắn nàng. Lần này Dung Ly hết sức tức giận, nàng biết. Nàng đưa tay ra sờ lên mặt của hắn. Mặt hắn không có chút nhiệt độ nào. Những năm gần đây hai người bề ngoài là vợ chồng nhưng thật ra thì bởi vì nguyên nhân Dung Ly là cương thi, mặc dù đã tu luyện nhưng thật ra Dung Ly cũng không đến quá gần nàng.
Ở điểm cuối của sinh mệnh, Bách Hợp đã không muốn quản những điều kia nữa. Nàng khẽ vuốt ve gương mặt hắn, Dung Ly có chút không biết làm sao, giống như hài tử vậy, hàm răng bén nhọn rụt trở về. Nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn đã tuổi già sức yếu nhưng hắn dường như không có chút nào ghét bỏ nàng. Bất chợt Bách Hợp nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, đem mặt tựa vào lòng bàn tay hắn, cảm thấy gương mặt mình cùng bàn tay nhanh chóng đóng băng, nàng lộ ra một nụ cười mỉm:
“Dung Ly, chàng xem xem, không ấm áp sao? Nếu như ta biến thành giống chàng thì sự ấm áp này không thể cảm nhận được nữa rồi.” Mặc dù chỉ là chút ấm áp không nhiều nhưng vẫn là điều nàng dành cho hắn. Trong lần thực hiện nhiệm vụ lần này, ngoại trừ việc hoàn thành tâm nguyện của Đào Bách Hợp, để cho Bách Hợp vui vẻ cùng tiếc nuối chính là việc quen biết Dung Ly. Tiếng của nàng càng ngày càng nhỏ, trên mắt có một làn sương màu xanh nhạt. Dung Ly dường như là hiểu ý của nàng, trong lúc bất chợt ngây ngốc nở nụ cười.
Hắn đưa tay sờ lên gương mặt trước giờ chẳng bao giờ sờ qua, cảm giác được thân thể nàng vốn còn chút hơi ấm cứ như vậy bởi vì động tác của hắn mà lạnh đi. Nụ cười bên khóe miệng Dung Ly không khỏi sâu hơn chút ít. Hắn thử thăm dò một cách ngốc nghếch hành động thân mật của loài người mà hắn đã từng bắt gặp, đôi môi dán vào đôi môi đã không còn chút nhiệt độ. Cái cảm giác xa lạ này lại làm hắn rốt cuộc thật sự hiểu rõ ràng cảm giác của nàng. Hắn vẫn cho là mình không có trái tim nhưng một khắc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng trái tim vốn đã sớm ngừng đập lại bắt đầu nảy lên.
Lạnh như băng, một giọt nước mắt màu lục nhạt từ trong mắt hắn chảy xuống. Hắn từ Bách Hợp học được không chỉ là vui vẻ hạnh phúc mà còn có thể là càng nhiều hơn, là loại cảm giác trước đây đã từng nghe nói đến nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận được, chưa bao giờ trải qua gọi là tình cảm yêu mến.
Từ lúc Bách Hợp ra đi, trên thế gia này hắn chỉ có thể tự xưng là Cương Thi Vương duy nhất cảm nhận được mùi vị của yêu hận tình thù. Khi một sự kiềm hãm cuối cùng trong thân thể hắn rốt cuộc bị phá vỡ, Dung Ly ngửa đầu thét lên một tiếng, thân thể của hắn bắt đầu bài xuất một lượng lớn tạp chất, Bách Hợp đang bị hắn ôm chặt trong ngực bắt đầu bị tạp chất kia hòa tan. Đến cuối cùng, Dung Ly ôm cũng không được gì.
Môn phái Đào gia có Dung Ly thủ hộ đã thịnh vượng, phồn vinh ngàn năm. Cho đến ngàn năm sau, hậu nhân Đào gia cũng không còn thầy bóng dáng Dung Ly nữa, không biết lão tổ tông đã thủ hộ môn phái cuối cùng tan biến tại nơi nào.