Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Ánh lửa phóng lên tận trời, trong vụ nổ mạnh này, vì nguyên nhân hệ điều hành bị tê liệt nên các biện pháp tự động bảo hộ đều không thể triển khai ra kịp thời.
Nhược điểm của thời đại Stars, khi con người quá lệ thuộc vào máy móc lúc này biểu hiện ra thật rõ ràng. Con người đặt lòng tin và sự ỷ lại quá lớn vào trí tuệ nhân tạo tinh vi, bởi vậy, khi chính hệ thống trí tuệ nhân tạo sinh chuyện thì cho dù đây là một khu vực quy tụ rất nhiều tinh anh nhưng trong nhất thời lại rối như mớ bòng bong. Từ khu vực phụ cận, không xa, có nhiều điểm sáng chớp loé di động đang vọt tới khu vực này. Đây là nơi Đế Quốc giam giữ, lưu đày các trọng phạm, ở lân cận cũng có vài quân doanh cho binh sĩ bình thường đến nhận huấn luyện, do vậy khi thấy có sự cố nổ mạnh, căn cứ quân sự cách đó không xa đương nhiên gửi chiến cơ bay đến xem xét tình huống. Bách Hợp bị dòng khí áp bắn ngược lên trời, rất nhanh lại bắt đầu rơi xuống, ánh lửa phía dưới càng cháy càng lớn, âm thanh khổng lồ của vụ sụp đổ nhấn chìm tiếng kêu thét thê thảm của những người bị mắc kẹt bên trong khu nhà giam không thể chạy thoát.
Trong lúc tiếp đất, Bách Hợp bắt đầu tận lực điều chỉnh tư thế của bản thân, trong doanh địa có mấy bóng người rách rưới nhếch nhác vừa chạy vừa chui ra, đồng thời vẫn đang cố dập hoa lửa bén vào thân mình. Liếc thấy tình cảnh này, Bách Hợp thoáng bĩu môi, vặn mình chuyển hướng, liền vọt thẳng vào chỗ bọn họ.
“Đây là thế nào? Nơi này sao lại có vụ nổ mạnh được nhỉ?” Mấy gã chiến sĩ Thần Cơ Doanh thực không dễ dàng mới nhặt về được một cái mạng, nghĩ đến sự cố vừa rồi, khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ vui mừng của kẻ sống sót sau tai nạn. Lúc này có người vô thức hỏi một câu, những người còn lại chưa kịp mở miệng thì chợt thấy bóng dáng Bách Hợp lướt qua khoé mắt, chưa kịp xoay mình tránh né, cú đá của Bách Hợp đã nặng nề giáng thẳng lên lưng một người, một cước này có linh lực phụ trợ ở trong, gã chiến binh mặc quần áo nguỵ trang rằn ri chỉ cảm thấy giống như ngũ tạng lục phủ của mình đều bị đá rời vị trí, bên tai chỉ kịp nghe tiếng răng rắc của chính xương cốt mình đang nứt vỡ, thân thể đã mất tự chủ bay lên, rơi vào vùng ánh lửa của vụ nổ mạnh. Khuôn mặt người này lộ ra vẻ kinh hãi, hắn giãy giụa cố ổn định lại thân thể, nhưng một cước này của Bách Hợp quá mạnh, khiến hắn không có biện pháp chống cự, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tuyệt vọng, thân thể rất nhanh chìm nghỉm trong ánh lửa, theo một tiếng nổ mạnh vang lên, biến thành một đám sương dấp dính màu đỏ máu văng toé ra.
Giải quyết xong gã này, đã thấy hai người khác nhanh chóng rút ra máy truyền tin cùng vũ khí laser, Bách Hợp hừ một tiếng, túm chặt gã trẻ tuổi đẹp trai có mái tóc quăn màu vàng óng. Cánh tay cô giống như con rắn quất lấy cổ hắn, dùng lực xiết một cái, cần cổ của gã trẻ tuổi liền phát ra một tiếng giòn vang ghê người, đôi mắt xanh biếc lúc này như muốn lồi ra, khuôn mặt trắng trẻo rất nhanh đã thành trắng bệch không còn huyết sắc, cái đầu lúc này nghiêng sang một góc độ bất bình thường, bàn tay vốn muốn túm lấy Bách Hợp giờ còn chưa kịp đụng tới đầu vai của cô. Bẻ cổ hắn xong, Bách Hợp tiện tay nhấc thi thể của hắn nhắm gã chiến sĩ tay cầm vũ khí laser đập thẳng tới. Tên này một mặt giật lùi thân thể về sau, một mặt giương súng laser nhằm thẳng Bách Hợp bóp cò.
Nguồn sáng mãnh liệt xuất hiện, làm bay hơi cả những hạt tro bụi đang lơ lửng trên đường nó xuyên qua, thi thể gã thanh niên bị Bách Hợp đập tới mau chóng bị tia laser khoan thành một lỗ lớn. Bách Hợp vận linh lực, thân thể nhanh như chớp xuất hiện trước mắt tên còn lại, thừa dịp hắn còn chia kịp bắn phát thứ hai liền túm chặt cổ tay hắn, dùng sức bẻ một cái. Cổ tay gã chiến sĩ bị bẻ về một góc độ bất bình thường, họng súng laser giờ nhằm thẳng vào hắn, Bách Hợp đặt tay lên ngón tay giữ cò súng của hắn ấn xuống, trong con mắt của hắn toát lên vẻ sợ hãi, chỉ mở miệng nói được một chữ: “Diêu…”
Chưa kịp đọc ra nốt hai chữ còn lại thì tia laser đã sáng ngời, toàn bộ cái đầu của hắn bị đứt văng không tiếng động, do nhiệt độ cực cao nên ngay cả một giọt máu cũng không thấy, chỉ có mùi thịt nướng bay toả bốn phương, thi thể không còn đầu của hắn ngã xuống đất, Bách Hợp bình tĩnh thu lấy súng laser, tiếp đó bắt đầu đưa tay lần mò xác của hắn. Áo tù trên người cô đã cũ nát, cô nhanh chóng lột bộ quần áo rằn ri của hắn để thay, trong lúc đó chiến hạm từ nơi không xa càng lúc càng tới gần. Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền nhíu mày, mấy chiếc chiến hạm đang tới hẳn là được phái đến từ quân doanh phụ cận, giá chỉ là chiến sĩ thì cô không cần lo lắng, thân thủ của cô dư sức ứng phó, nhưng chiến hạm chính là một câu chuyện khác, nếu như bị mấy chiến hạm này oanh kích, vậy thì cô muốn trốn hay muốn tránh cũng đã đủ khó.
Trước kia Diêu Bách Hợp cũng là chiến sĩ Thần Cơ Doanh, đã từng điều khiển chiến hạm, công nghệ của thời đại cho phép chiến hạm thực hiện quét hình hoàn chỉnh với mọi động vật sống, cho dù là sinh vật sống này có lặn sâu trong một đầm lầy toàn bùn nhão, cũng không thể trốn thoát rada của nó kiểm tra. Trong lòng Bách Hợp nguyền rủa mấy câu, rất nhanh đá hai cái xác vào đống lửa, lại xé lấy một dải vải từ áo tù đem bộ tóc dài đến eo buộc chặt, vận linh lực xuống chân sau đó nhắm phương hướng trái ngược với mấy chiến hạm mà chạy như bay.
Cho dù cô chạy như gió cuốn, nhưng so sánh với tốc độ của chiến hạm vẫn chậm hơn khá nhiều. Vậy nên mấy điểm sáng ban đầu như mấy ngôi sao xa ấy càng lúc càng lớn, sau mấy phút, khi Bách Hợp còn chưa chạy được bao xa, vẫn còn thấy được thấp thoáng ánh lửa từ khu nhà giam ở phía sau lưng, một đám chiến hạm đã hiện hình rõ mồn một lơ lửng giữa không trung, Bách Hợp không dám ngừng chân, cô muốn mau chóng tìm ra vật thể có sinh mệnh nào đó trước khi đám chiến hạm này đuổi tới, nếu có thể trà trộn vào trong, hy vọng dựa vào co đầu rụt cổ có thể trốn tránh được công nghệ quét hình của các chiến hạm.
Các chiến hạm không dừng lại ở khu nhà giam bao lâu, trận cháy lớn đã mau chóng bị trí tuệ nhân tạo điều khiển công nghệ tạo mưa dập tắt, có lẽ nghe ngóng được tin tức có kẻ vượt ngục, âm thanh cất cánh của các chiến hạm lại vang lên, hơn nữa, nghe tiếng có thể đoán là đang bay vọt về phía mình. Bách Hợp lại thầm nguyền rủa mấy câu, bản thân cô vừa thoát khỏi nhà giam, trong quá trình đào thoát còn bị thương, lúc này còn chưa tìm được bầy đàn nào có thể giúp mình che chắn một hai, vậy mà còn để lại dấu vết, đáy lòng cô trầm xuống, bước chân càng thêm nhanh, âm thanh rít gió của chiến hạm đang bay vang lên rõ mồn một. Bách Hợp cố ổn định hơi thở nhưng tuyệt không dám dừng lại. Đúng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ lửa ma quái tựa như chiếu tới từ nơi chân trời, nó lặng yên không một tiếng động cắt qua bầu trời đêm, sóng nhiệt nóng rực của nó giống như muốn hong khô luôn máu đang chảy trong thân thể, quét đến đâu liền đem nơi đó huỷ diệt sạch sẽ. Bách Hợp vận dụng linh lực bọc kỹ thân thể chính mình, trong lúc vô thức quay đầu nhìn lại, liền thấy một trong những chiếc chiến hạm đang truy kích mình, mặc dụ gắng sức tránh né vẫn bị luồng sáng xuyên qua, lúc này đã tan thành từng mảnh nện xuống mặt đất.
“Địch tập kích! Gundam cấp 10! Địch tập kích! Gundam cấp 10! Địch tập kích! Gundam cấp 10!” Một chiếc chiến hạm đột nhiên quay đầu bay trở lại, giọng nữ máy móc phát ra lời cảnh báo, liên tiếp gọi ba lượt.
Ở nơi đầu nguồn của luồng sáng đỏ là một con Gundam màu đen khổng lồ tựa như một đám mây đen đang bay tới. Gundam cấp 10 có thể bất ngờ tập kích một lần như vừa rồi, nhưng nếu muốn lại tập kích thêm lần nữa, vậy thì cần thời gian để tích trữ lại năng lượng, nhưng nếu nó chỉ phát ra công kích bình thường, nhắm vào chiến hạm là vô tác dụng. Phía chiến hạm cũng vậy, pháo laser nhắm vào Gundam cấp 10 chỉ đem lại tổn thất hữu hạn. Thiết bị bay của đôi bên đều có năng lực phòng ngự cực mạnh. Đến lúc này, tranh đua không dựa vào sức mạnh của máy móc nữa mà phải trông chờ vào thực lực chân chính của cá nhân.
Gundam và chiến hạm rất nhanh liền tiếp hợp, khoang thuyền mở ra, người của hai bên đều ra trận. Bách Hợp đứng từ phía xa xem tình cảnh này, vẻ mặt rối ren.
Người của Đế Quốc lúc này chắc chắn chỉ muốn giết cô càng nhanh càng tốt, cô tuyệt đối không thể để mình rơi vào tay người của Đế Quốc, lần này nếu cô bị bắt về, tuyệt đối không còn đường sống. Con Gundam khổng lồ này không biết từ đâu mà tới, đối phương là địch hay là bạn cũng không rõ ràng, nhưng nếu cô bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ con Gundam cấp cao này đi mất, chiến hạm của Đế Quốc quét hình phát hiện cô, lúc đó cô cũng hết đường sống luôn.
Trong lòng Bách Hợp còn dãy giụa chưa quyết, mà lúc này con Gundam đã tiếp hợp với chiến hạm lại đang nhắm hướng cô đứng mà bay tới, khu vực tiếp hợp trung gian là một bình đài bằng phẳng rộng như sân bóng, bên trên lúc này đứng đầy người, nhưng cô còn do dự, nên vẫn không rời bước.
Ở khoảng cách gần, Bách Hợp có thể quan sát rất rõ những người đang ở đó, trừ nhóm chiến sĩ của Đế Quốc mặc quân phục rằn ri, phía bên kia là một nhóm chừng bảy tám người mặc các kiểu trang phục khác nhau, vây tròn xung quanh một người mặc lễ phục dạ hội màu trắng hoa lệ, có mái tóc dài mềm mại được cột lại, nhìn bóng dáng dong dỏng cao được người vây quanh kia, Bách Hợp chỉ thấy được nửa khuôn mặt, không thể xem rõ hình dạng hay mặt mũi của y, cũng không biết y là nam hay nữ, nhưng Gundam bay tới càng lúc càng gần, trên đầu của nó có hình một cây thập tự cực kì lớn, cô nhận ra được, hoá ra, là tài sản của băng cướp Thập Tự Đường.
Nếu Gundam đã thuộc về Thập Tự Đường, vậy đám người đứng trên kia tự nhiên là hải tặc vũ trụ Thập Tự Đường. Gánh nặng trong lòng Bách Hợp liền biến mất, so sánh với phe Đế Quốc muốn dồn cô vào chỗ chết thì đám hải tặc cùng hung cực ác Thập Tự Đường này đáng tin hơn nhiều. Cô không chút do dự chạy tới chỗ Gundam, chạy được nửa đường liền đề khí, dưới bước chân dùng linh lực xếp bậc thang, nhìn từ phía xa trông giống như một người đang dùng một cây thang vô hình chạy lên cao nhanh như diều gặp gió. Hình như cảm nhận được Bách Hợp đang tới gần, hai nhóm người vốn đều tràn đầy cảnh giác đều quay đầu nhìn lại. Bóng người cao gầy được vây ở giữa băng cướp Thập Tự Đường lại không quay đầu nhìn sang, chỉ hướng về phía Bách Hợp đang tới duỗi ra một bàn tay.
Tay trái của y đang chống eo, trên thắt lưng treo một thanh kiếm cổ vừa dài vừa mỏng, theo động tác của y, đám người Thập Tự Đường vốn đem y vây ở giữa tự động tách ra thành một con đường. Bách Hợp nhìn thấy hình huống như vậy, liền xông thẳng tới, khi cô sắp đụng vào màn phòng hộ trong suốt, trong Gundam có người thao tác mở màn phòng hộ cho phép cô tiến vào trong, đến khi chân đã giẫm ổn trên đất, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Bàn tay với những ngón trắng nõn, thon dài vẫn vươn về phía Bách Hợp, đám binh lính Đế Quốc trang phục rằn ri đứng ở đối diện khi nhìn thấy cô đều kinh ngạc hít vào một hơi. Còn kẻ đang đứng ở trước nhất trong số đó, hai tay nắm thành quyền khoanh lại trước ngực, mặt mũi lạnh lùng kia, không phải chính là Lâm Vân Chân hay sao?
“Diêu Bách Hợp, hoá ra cô chưa chết?” Dường như không dám tin đây là sự thật, cái mặt nạ băng sương của Lâm Vân Chân trong nháy mắt sinh ra khe nứt, hắn trừng to mắt, vô ý thức hô to thành tiếng. Trước kia, chính tay hắn đã tống Diêu Bách Hợp vào phòng giam, dạng nhà giam này trong ngàn năm qua đã giam giữ không biết bao nhiêu tội phạm quan trọng, người xuất chúng hơn Diêu Bách Hợp không phải là không có, nhưng chưa từng có phạm nhân nào vượt ngục thành công. Lúc này toàn bộ khu nhà giam bị huỷ không nói, Diêu Bách Hợp đáng lẽ phải chết trong vụ nổ, thế nhưng lại thoát khỏi lao tù, xuất hiện tại đây, hơn nữa xem thân thủ vừa thi triển của cô, căn bản không giống như một người đã bị giam giữ nhiều năm, thậm chí chỉ riêng nhìn trình độ vận dụng linh khí vừa rồi của cô, e rằng nhân vật được xưng tụng và kì tài trong quân như hắn, còn có nhiều chỗ không bằng
Beta: Sakura
Ánh lửa phóng lên tận trời, trong vụ nổ mạnh này, vì nguyên nhân hệ điều hành bị tê liệt nên các biện pháp tự động bảo hộ đều không thể triển khai ra kịp thời.
Nhược điểm của thời đại Stars, khi con người quá lệ thuộc vào máy móc lúc này biểu hiện ra thật rõ ràng. Con người đặt lòng tin và sự ỷ lại quá lớn vào trí tuệ nhân tạo tinh vi, bởi vậy, khi chính hệ thống trí tuệ nhân tạo sinh chuyện thì cho dù đây là một khu vực quy tụ rất nhiều tinh anh nhưng trong nhất thời lại rối như mớ bòng bong. Từ khu vực phụ cận, không xa, có nhiều điểm sáng chớp loé di động đang vọt tới khu vực này. Đây là nơi Đế Quốc giam giữ, lưu đày các trọng phạm, ở lân cận cũng có vài quân doanh cho binh sĩ bình thường đến nhận huấn luyện, do vậy khi thấy có sự cố nổ mạnh, căn cứ quân sự cách đó không xa đương nhiên gửi chiến cơ bay đến xem xét tình huống. Bách Hợp bị dòng khí áp bắn ngược lên trời, rất nhanh lại bắt đầu rơi xuống, ánh lửa phía dưới càng cháy càng lớn, âm thanh khổng lồ của vụ sụp đổ nhấn chìm tiếng kêu thét thê thảm của những người bị mắc kẹt bên trong khu nhà giam không thể chạy thoát.
Trong lúc tiếp đất, Bách Hợp bắt đầu tận lực điều chỉnh tư thế của bản thân, trong doanh địa có mấy bóng người rách rưới nhếch nhác vừa chạy vừa chui ra, đồng thời vẫn đang cố dập hoa lửa bén vào thân mình. Liếc thấy tình cảnh này, Bách Hợp thoáng bĩu môi, vặn mình chuyển hướng, liền vọt thẳng vào chỗ bọn họ.
“Đây là thế nào? Nơi này sao lại có vụ nổ mạnh được nhỉ?” Mấy gã chiến sĩ Thần Cơ Doanh thực không dễ dàng mới nhặt về được một cái mạng, nghĩ đến sự cố vừa rồi, khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ vui mừng của kẻ sống sót sau tai nạn. Lúc này có người vô thức hỏi một câu, những người còn lại chưa kịp mở miệng thì chợt thấy bóng dáng Bách Hợp lướt qua khoé mắt, chưa kịp xoay mình tránh né, cú đá của Bách Hợp đã nặng nề giáng thẳng lên lưng một người, một cước này có linh lực phụ trợ ở trong, gã chiến binh mặc quần áo nguỵ trang rằn ri chỉ cảm thấy giống như ngũ tạng lục phủ của mình đều bị đá rời vị trí, bên tai chỉ kịp nghe tiếng răng rắc của chính xương cốt mình đang nứt vỡ, thân thể đã mất tự chủ bay lên, rơi vào vùng ánh lửa của vụ nổ mạnh. Khuôn mặt người này lộ ra vẻ kinh hãi, hắn giãy giụa cố ổn định lại thân thể, nhưng một cước này của Bách Hợp quá mạnh, khiến hắn không có biện pháp chống cự, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tuyệt vọng, thân thể rất nhanh chìm nghỉm trong ánh lửa, theo một tiếng nổ mạnh vang lên, biến thành một đám sương dấp dính màu đỏ máu văng toé ra.
Giải quyết xong gã này, đã thấy hai người khác nhanh chóng rút ra máy truyền tin cùng vũ khí laser, Bách Hợp hừ một tiếng, túm chặt gã trẻ tuổi đẹp trai có mái tóc quăn màu vàng óng. Cánh tay cô giống như con rắn quất lấy cổ hắn, dùng lực xiết một cái, cần cổ của gã trẻ tuổi liền phát ra một tiếng giòn vang ghê người, đôi mắt xanh biếc lúc này như muốn lồi ra, khuôn mặt trắng trẻo rất nhanh đã thành trắng bệch không còn huyết sắc, cái đầu lúc này nghiêng sang một góc độ bất bình thường, bàn tay vốn muốn túm lấy Bách Hợp giờ còn chưa kịp đụng tới đầu vai của cô. Bẻ cổ hắn xong, Bách Hợp tiện tay nhấc thi thể của hắn nhắm gã chiến sĩ tay cầm vũ khí laser đập thẳng tới. Tên này một mặt giật lùi thân thể về sau, một mặt giương súng laser nhằm thẳng Bách Hợp bóp cò.
Nguồn sáng mãnh liệt xuất hiện, làm bay hơi cả những hạt tro bụi đang lơ lửng trên đường nó xuyên qua, thi thể gã thanh niên bị Bách Hợp đập tới mau chóng bị tia laser khoan thành một lỗ lớn. Bách Hợp vận linh lực, thân thể nhanh như chớp xuất hiện trước mắt tên còn lại, thừa dịp hắn còn chia kịp bắn phát thứ hai liền túm chặt cổ tay hắn, dùng sức bẻ một cái. Cổ tay gã chiến sĩ bị bẻ về một góc độ bất bình thường, họng súng laser giờ nhằm thẳng vào hắn, Bách Hợp đặt tay lên ngón tay giữ cò súng của hắn ấn xuống, trong con mắt của hắn toát lên vẻ sợ hãi, chỉ mở miệng nói được một chữ: “Diêu…”
Chưa kịp đọc ra nốt hai chữ còn lại thì tia laser đã sáng ngời, toàn bộ cái đầu của hắn bị đứt văng không tiếng động, do nhiệt độ cực cao nên ngay cả một giọt máu cũng không thấy, chỉ có mùi thịt nướng bay toả bốn phương, thi thể không còn đầu của hắn ngã xuống đất, Bách Hợp bình tĩnh thu lấy súng laser, tiếp đó bắt đầu đưa tay lần mò xác của hắn. Áo tù trên người cô đã cũ nát, cô nhanh chóng lột bộ quần áo rằn ri của hắn để thay, trong lúc đó chiến hạm từ nơi không xa càng lúc càng tới gần. Bách Hợp quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó liền nhíu mày, mấy chiếc chiến hạm đang tới hẳn là được phái đến từ quân doanh phụ cận, giá chỉ là chiến sĩ thì cô không cần lo lắng, thân thủ của cô dư sức ứng phó, nhưng chiến hạm chính là một câu chuyện khác, nếu như bị mấy chiến hạm này oanh kích, vậy thì cô muốn trốn hay muốn tránh cũng đã đủ khó.
Trước kia Diêu Bách Hợp cũng là chiến sĩ Thần Cơ Doanh, đã từng điều khiển chiến hạm, công nghệ của thời đại cho phép chiến hạm thực hiện quét hình hoàn chỉnh với mọi động vật sống, cho dù là sinh vật sống này có lặn sâu trong một đầm lầy toàn bùn nhão, cũng không thể trốn thoát rada của nó kiểm tra. Trong lòng Bách Hợp nguyền rủa mấy câu, rất nhanh đá hai cái xác vào đống lửa, lại xé lấy một dải vải từ áo tù đem bộ tóc dài đến eo buộc chặt, vận linh lực xuống chân sau đó nhắm phương hướng trái ngược với mấy chiến hạm mà chạy như bay.
Cho dù cô chạy như gió cuốn, nhưng so sánh với tốc độ của chiến hạm vẫn chậm hơn khá nhiều. Vậy nên mấy điểm sáng ban đầu như mấy ngôi sao xa ấy càng lúc càng lớn, sau mấy phút, khi Bách Hợp còn chưa chạy được bao xa, vẫn còn thấy được thấp thoáng ánh lửa từ khu nhà giam ở phía sau lưng, một đám chiến hạm đã hiện hình rõ mồn một lơ lửng giữa không trung, Bách Hợp không dám ngừng chân, cô muốn mau chóng tìm ra vật thể có sinh mệnh nào đó trước khi đám chiến hạm này đuổi tới, nếu có thể trà trộn vào trong, hy vọng dựa vào co đầu rụt cổ có thể trốn tránh được công nghệ quét hình của các chiến hạm.
Các chiến hạm không dừng lại ở khu nhà giam bao lâu, trận cháy lớn đã mau chóng bị trí tuệ nhân tạo điều khiển công nghệ tạo mưa dập tắt, có lẽ nghe ngóng được tin tức có kẻ vượt ngục, âm thanh cất cánh của các chiến hạm lại vang lên, hơn nữa, nghe tiếng có thể đoán là đang bay vọt về phía mình. Bách Hợp lại thầm nguyền rủa mấy câu, bản thân cô vừa thoát khỏi nhà giam, trong quá trình đào thoát còn bị thương, lúc này còn chưa tìm được bầy đàn nào có thể giúp mình che chắn một hai, vậy mà còn để lại dấu vết, đáy lòng cô trầm xuống, bước chân càng thêm nhanh, âm thanh rít gió của chiến hạm đang bay vang lên rõ mồn một. Bách Hợp cố ổn định hơi thở nhưng tuyệt không dám dừng lại. Đúng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ lửa ma quái tựa như chiếu tới từ nơi chân trời, nó lặng yên không một tiếng động cắt qua bầu trời đêm, sóng nhiệt nóng rực của nó giống như muốn hong khô luôn máu đang chảy trong thân thể, quét đến đâu liền đem nơi đó huỷ diệt sạch sẽ. Bách Hợp vận dụng linh lực bọc kỹ thân thể chính mình, trong lúc vô thức quay đầu nhìn lại, liền thấy một trong những chiếc chiến hạm đang truy kích mình, mặc dụ gắng sức tránh né vẫn bị luồng sáng xuyên qua, lúc này đã tan thành từng mảnh nện xuống mặt đất.
“Địch tập kích! Gundam cấp 10! Địch tập kích! Gundam cấp 10! Địch tập kích! Gundam cấp 10!” Một chiếc chiến hạm đột nhiên quay đầu bay trở lại, giọng nữ máy móc phát ra lời cảnh báo, liên tiếp gọi ba lượt.
Ở nơi đầu nguồn của luồng sáng đỏ là một con Gundam màu đen khổng lồ tựa như một đám mây đen đang bay tới. Gundam cấp 10 có thể bất ngờ tập kích một lần như vừa rồi, nhưng nếu muốn lại tập kích thêm lần nữa, vậy thì cần thời gian để tích trữ lại năng lượng, nhưng nếu nó chỉ phát ra công kích bình thường, nhắm vào chiến hạm là vô tác dụng. Phía chiến hạm cũng vậy, pháo laser nhắm vào Gundam cấp 10 chỉ đem lại tổn thất hữu hạn. Thiết bị bay của đôi bên đều có năng lực phòng ngự cực mạnh. Đến lúc này, tranh đua không dựa vào sức mạnh của máy móc nữa mà phải trông chờ vào thực lực chân chính của cá nhân.
Gundam và chiến hạm rất nhanh liền tiếp hợp, khoang thuyền mở ra, người của hai bên đều ra trận. Bách Hợp đứng từ phía xa xem tình cảnh này, vẻ mặt rối ren.
Người của Đế Quốc lúc này chắc chắn chỉ muốn giết cô càng nhanh càng tốt, cô tuyệt đối không thể để mình rơi vào tay người của Đế Quốc, lần này nếu cô bị bắt về, tuyệt đối không còn đường sống. Con Gundam khổng lồ này không biết từ đâu mà tới, đối phương là địch hay là bạn cũng không rõ ràng, nhưng nếu cô bỏ lỡ cơ hội lần này, chờ con Gundam cấp cao này đi mất, chiến hạm của Đế Quốc quét hình phát hiện cô, lúc đó cô cũng hết đường sống luôn.
Trong lòng Bách Hợp còn dãy giụa chưa quyết, mà lúc này con Gundam đã tiếp hợp với chiến hạm lại đang nhắm hướng cô đứng mà bay tới, khu vực tiếp hợp trung gian là một bình đài bằng phẳng rộng như sân bóng, bên trên lúc này đứng đầy người, nhưng cô còn do dự, nên vẫn không rời bước.
Ở khoảng cách gần, Bách Hợp có thể quan sát rất rõ những người đang ở đó, trừ nhóm chiến sĩ của Đế Quốc mặc quân phục rằn ri, phía bên kia là một nhóm chừng bảy tám người mặc các kiểu trang phục khác nhau, vây tròn xung quanh một người mặc lễ phục dạ hội màu trắng hoa lệ, có mái tóc dài mềm mại được cột lại, nhìn bóng dáng dong dỏng cao được người vây quanh kia, Bách Hợp chỉ thấy được nửa khuôn mặt, không thể xem rõ hình dạng hay mặt mũi của y, cũng không biết y là nam hay nữ, nhưng Gundam bay tới càng lúc càng gần, trên đầu của nó có hình một cây thập tự cực kì lớn, cô nhận ra được, hoá ra, là tài sản của băng cướp Thập Tự Đường.
Nếu Gundam đã thuộc về Thập Tự Đường, vậy đám người đứng trên kia tự nhiên là hải tặc vũ trụ Thập Tự Đường. Gánh nặng trong lòng Bách Hợp liền biến mất, so sánh với phe Đế Quốc muốn dồn cô vào chỗ chết thì đám hải tặc cùng hung cực ác Thập Tự Đường này đáng tin hơn nhiều. Cô không chút do dự chạy tới chỗ Gundam, chạy được nửa đường liền đề khí, dưới bước chân dùng linh lực xếp bậc thang, nhìn từ phía xa trông giống như một người đang dùng một cây thang vô hình chạy lên cao nhanh như diều gặp gió. Hình như cảm nhận được Bách Hợp đang tới gần, hai nhóm người vốn đều tràn đầy cảnh giác đều quay đầu nhìn lại. Bóng người cao gầy được vây ở giữa băng cướp Thập Tự Đường lại không quay đầu nhìn sang, chỉ hướng về phía Bách Hợp đang tới duỗi ra một bàn tay.
Tay trái của y đang chống eo, trên thắt lưng treo một thanh kiếm cổ vừa dài vừa mỏng, theo động tác của y, đám người Thập Tự Đường vốn đem y vây ở giữa tự động tách ra thành một con đường. Bách Hợp nhìn thấy hình huống như vậy, liền xông thẳng tới, khi cô sắp đụng vào màn phòng hộ trong suốt, trong Gundam có người thao tác mở màn phòng hộ cho phép cô tiến vào trong, đến khi chân đã giẫm ổn trên đất, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Bàn tay với những ngón trắng nõn, thon dài vẫn vươn về phía Bách Hợp, đám binh lính Đế Quốc trang phục rằn ri đứng ở đối diện khi nhìn thấy cô đều kinh ngạc hít vào một hơi. Còn kẻ đang đứng ở trước nhất trong số đó, hai tay nắm thành quyền khoanh lại trước ngực, mặt mũi lạnh lùng kia, không phải chính là Lâm Vân Chân hay sao?
“Diêu Bách Hợp, hoá ra cô chưa chết?” Dường như không dám tin đây là sự thật, cái mặt nạ băng sương của Lâm Vân Chân trong nháy mắt sinh ra khe nứt, hắn trừng to mắt, vô ý thức hô to thành tiếng. Trước kia, chính tay hắn đã tống Diêu Bách Hợp vào phòng giam, dạng nhà giam này trong ngàn năm qua đã giam giữ không biết bao nhiêu tội phạm quan trọng, người xuất chúng hơn Diêu Bách Hợp không phải là không có, nhưng chưa từng có phạm nhân nào vượt ngục thành công. Lúc này toàn bộ khu nhà giam bị huỷ không nói, Diêu Bách Hợp đáng lẽ phải chết trong vụ nổ, thế nhưng lại thoát khỏi lao tù, xuất hiện tại đây, hơn nữa xem thân thủ vừa thi triển của cô, căn bản không giống như một người đã bị giam giữ nhiều năm, thậm chí chỉ riêng nhìn trình độ vận dụng linh khí vừa rồi của cô, e rằng nhân vật được xưng tụng và kì tài trong quân như hắn, còn có nhiều chỗ không bằng