Cú đá kia trúng xương bắp chân của Giang Huân, chính Bách Hợp cũng cảm thấy ngón chân nhói đau dưới chiếc giày da màu đen, đối với Giang Huân mà nói cú đá này không thể so sánh độ nặng nhẹ với bạt tai lúc sáng, thậm chí là đau hơn, hắn cắn răng, vừa nãy lúc giáo sư kêu tên La Kỳ thì hắn đã biết thân phận của La Kỳ, lúc này tất nhiên là không thể gây sự với cậu ta.
Bản thân hắn chỉ là một sinh viên nghèo từ vùng núi còn La Kỳ có danh tiếng rất cao trong trường, lúc này mặc dù cầm dao phẫu thuật đâm mu tay của hắn một nhát, nhưng nếu Giang Huân dám đánh trả, từ nay về sau sẽ vị nhóm người hâm mộ, sùng bái La Kỳ cô lập trong trường.
Đối với thân phận của La Kỳ nên hắn càng không dám gây sự, năng lực của hắn cũng chỉ có thể nhắm vào Bách Hợp mà thôi, Giang Huân không tin mấy ngày trước Bách Hợp còn nói yêu hắn mà hôm nay nói không yêu là không yêu, chắc chắn là lúc nãy La kỳ nói chuyện với cô nên cô có ý nghĩ không nên nghĩ là trèo lên cành cao rồi.
Giang Huân nghĩ đến suy đoán của mình liền vô cùng khó chịu, dù sao Thành Bách Hợp cũng là của hắn, hôm nay có một chút ý nghĩ mơ mộng, nhưng hắn tin La Kỳ không thể nào vừa ý một Bách Hợp vừa béo vừa không thú vị như vậy, vì vậy đến một ngày nào đó Bách Hợp sẽ trở lại bên cạnh hắn thôi, trừ hắn ra còn có ai muốn cô? Lúc này cô không nhận sai, sau này còn nhiều cơ hội!
“Hừ, cô về sau có hối hận cũng đừng tới tìm tôi! Tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cô rồi!” Nghĩ như vậy, Giang Huân nén lửa giận trong lòng, quăng ra một câu nói hung dữ, mu bàn tay còn đau rát, hắn không còn dư tiền đi bệnh viện khâu vết thương nữa, vết thương kia mặc dù đau nhưng may mà không sâu. Chăm sóc vài ngày chắc sẽ lành thôi, nghĩ vậy nhưng mà cơn tức này nuốt không trôi, chỉ có thể đợi đến lúc Bách Hợp cầu xin hắn. Giang Huân hừ lạnh, ôm lấy tay, nhịn cơn đau trên đùi không do dự quay người đi.
Đợi Giang Huân đi, Bách Hợp hất bàn tay La Kỳ đang nắm lấy cổ tay của cô ra, hành lang ngoài phòng học cách đó không xa đã có một đống người tụ lại. Thấy tình huống bên này, nhiều người đều xì xào bàn tán, thỉnh thoảng Bách Hợp nghe được từ ‘Béo’ ‘Béo tiểu thư’, lông mày nhíu lại, cơ thể Thành Bách Hợp đẹp hay xấu cô không thèm để ý, dù sao bây giờ đối với Bách Hợp mà nói cơ thể này chỉ giống như một bộ quần áo ma thôi. Nhưng mà La Kỳ cao gầy lại đúng trước mặt cô, lại càng làm nổi bật dáng người vô cùng mập của cô. Tuy không để ý nhưng những lời nói nhỏ làm cho cô không mấy vui vẻ.
“Có chuyện gì sao?” Không biết có phải là bởi vì lúc La Kỳ hỏi đường mà bản thân không để ý cậu ta hay không cho nên bây giờ mới nhìn mình chằm chằm, Bách Hợp muốn đem tay rút ra, La Kỳ dùng hết sức giữ tay cô lại: “Không thể động, bị thương.”
Cậu giống như không thường xuyên nói chuyện với người khác, lúc này chỉ nói mấy chữ ngắn. Lại có chút im lặng, cậu cẩn thận từng li từng tí kéo tay Bách Hợp, ra hiệu cô đưa tay vừa bị Giang Huân nắm bị thương bỏ vào túi áo, giống như cố định như vậy sẽ không động đậy, anh thở dài một hơi, ánh mắt Bách Hợp rơi xuống mặt cậu, cậu thì nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười.
Nụ cười kia rất đơn thuần, mang theo cảm giác của một người sạch sẽ trong sáng, đợi đến lúc Bách Hợp nhận ra. Nét mặt lạnh lùng của cô đã tan bớt, bất giác nở nụ cười, cô đã bị La Kỳ kéo đi xa. Cậu không muốn đụng trúng tay vừa bị thương của cô, yên lặng đứng cạnh cô, nhìn một tay Bách Hợp mang cặp sách. Ngón tay động đậy, mí mắt lại rủ xuống xuống dưới. Hàng lông mi rậm che đi đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ, bờ môi mím chặt lại, hai đầu lông mày lộ ra vẻ u buồn.
Bách Hợp nhớ cậu đến trường bằng xe, không thấy cậu tiến lại gần mình, nghĩ bản thân có lẽ rời đi được rồi, cậu sẽ rời khỏi trường bằng xe, không nghĩ tới cô đã qua đèn xanh đèn đỏ rồi, thấy được phòng trọ của mình từ xa, La Kỳ còn đang ngoan ngoãn ở sau lưng cô.
“La học trưởng, có chuyện gì sao?” Xung quanh không ít người nhìn cặp đôi kỳ lạ này, từ xa ném đến ánh mắt kinh ngạc, Bách Hợp nhịn không được hỏi một câu, La Kỳ giống như là không ngờ cô nói chuyện, có chút ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, một lát sau mới kịp phản ứng La học trưởng trong lời cô là gọi mình, cậu im lặng lắc đầu, đôi mắt sáng ngời không có nhìn về phía Bách Hợp, dường như đang ngẩn người.
Cô đành thở dài khi nhìn thấy bộ dáng này của cậu, Bách Hợp quay người đi về phía phòng trọ, La Kỳ đang ngẩn người thấy cô đi cũng đi theo. Lúc này thời gian còn sớm, không ít người già đang ngồi chơi, nghỉ ngơi ở dưới, khi Bách Hợp mang theo La Kỳ trở về, có người tò mò hỏi một câu: “Cháu gái, đây là bạn trai của cháu phải không? Lớn lên thật đẹp trai.” Lúc người hỏi, La Kỳ chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, không nói không rằng, người chung quanh thấy như vậy, càng hiểu lầm hơn.
Thành Bách Hợp đã ở khu này hơn bốn năm, lên đại học vẫn ở nơi này, rất nhiều hàng xóm đều biết cô, nguyên chủ cùng Giang Huân quen hơn mấy tháng, Giang Huân lại chưa từng tới đây, giống như hắn ngại ở bên cạnh Bách Hợp sẽ mất mặt, bình thường ngoại trừ lúc hai người lén lút gặp nhau ở chỗ không người, phần lớn thời gian đều liên lạc bằng di động, hắn đều không có đến chỗ này của Thành Bách Hợp lần nào, bởi vậy hàng xóm ở đây không biết nguyên chủ quen với Giang Huân nên mới có sự hiểu lầm này.
Giải thích vài câu La Kỳ không phải là bạn trai của mình, nhìn cậu im lặng không nói giống như cọc gỗ, lúc chuẩn bị cầm chìa khoá mở cửa phòng, thấy bộ dạng của cậu thì Bách Hợp không nhịn được mà nhíu lông mày nói:
“Anh đứng ở đây, không được đi vào.” Lúc cô nói chuyện, nét mặt của cậu thoáng động, cậu ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bách Hợp nửa ngày, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”
Lưng cậu thẳng tắp, hai tay quy củ đặt ở hai bên đùi, ánh mắt luôn nhìn Bách Hợp cho tới khi cô đóng cửa, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa, qua thời gian ánh mắt mới hơi khép lại.
Đi một đường cả người Bách Hợp đổ mồ hôi, trong lòng rất bối rối, chặn La Kỳ ở ngoài cửa, Bách Hợp rất nhanh đem người này ném đến tận sau đầu, trước mắt quan trọng nhất là đem cơ thể Thành Bách Hợp điều dưỡng…, nếu cơ thể cô khỏe hơn, hôm nay lúc Giang Huân kéo cô ra ngoài phòng học, cô đã dạy cho Giang Huân một bài học rồi, hôm nay tất cả động tác Luyện Thể Thuật còn chưa làm hết, Bách Hợp làm lại các động tác hôm nay mình làm được, luyện đến cả người đổ đầy mồ hôi thì bên ngoài đã dần tối lại.
Vừa mới đắm chìm trong cảm giác linh lực bao phủ, Bách Hợp cũng không có mở đèn, lúc này bốn phía một mảnh đen thui, tinh thần cô tốt lên rất nhiều, đầu tiên đi đến mở đèn bên cạnh vách tường, không biết làm sao, Bách Hợp lại nghĩ đến buổi chiều lúc cô cùng La kỳ về, học xong tiết cuối là ba giờ, sau khi về nhà luyện động tác đã mất bốn tiếng chắc La Kỳ đã đi về rồi.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến Bách Hợp mở cửa ra, nhìn qua ánh đèn mờ mờ ở hành lang là một bóng người cao gầy còn đứng ở ngoài vẫn duy trì tư thế như lúc buổi chiều cô vào nhà hai tay quy củ để hai bên chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa nhà cô, thấy cô thò người ra, vẻ mặt không biểu tình lộ ra một nụ cười
“Tại sao anh còn ở đây?” Vốn chỉ muốn nhìn xem cậu đã đi chưa, không nghĩ tới sau khi mở cửa thấy La Kỳ ở ngoài cửa, Bách Hợp kinh ngạc, đôi mắt La Kỳ ban đầu là nhìn chăm chú vào một hướng vì cô nói chuyện mà chuyển tới người cô: “Em nói”. Anh nói chỉ có mấy chữ, thấy Bách Hợp không hiểu mới miễn cưỡng giải thích: “ Đứng ở đây, không được đi vào.”
Bách Hợp nhớ tới bản thân lúc vào nhà cảnh cáo La Kỳ không được theo mình bằng hai câu, tất nhiên là cậu nghe lời cô, không cùng đi vào nhà nhưng cũng không đi về.
“Vậy anh đứng ở đây mấy giờ liền?” Tiến vào nhiệm vụ muôn hình muôn vẻ gặp được không ít người, nhưng giống như La Kỳ thì đúng là Bách Hợp rất ít gặp được, không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói một câu, cậu coi lời nói của cô như mệnh lệnh mà chấp hành, Bách Hợp có chút dở khóc dở cười: “Nếu như tôi không đi ra, không phải anh muốn đứng đến buổi sáng ngày mai luôn chứ?” Cô vừa mới nói xong, La Kỳ không có lên tiếng, nhưng nét mặt yên lặng lại cho thấy thái độ, Bách Hợp không sợ gặp Giang Huân vô lại như vậy, bởi vì cô có rất nhiều phương pháp so với Giang Huân càng vô lại hơn, nhưng thấy bộ dáng La Kỳ lúc này, Bách Hợp nhíu mày, nói một câu: “Anh vào trước đi.”
Cô nhớ rõ La học trưởng nổi tiếng với ngàn vạn nam sinh viên, nữ sinh viên ở trường không phải bị nhược trí, chắc là có lý do gì đó cậu ta mới theo mình không buông, cô ra hiệu La Kỳ vào nhà rồi sẽ xem thử có thể tìm được người đón cậu về hay không, nếu như không biết cậu đứng ở ngoài thì thôi, bây giờ biết rồi Bách Hợp đành phải mời cậu vào nhà, La Kỳ có thể vì câu nói của cô mà đứng ngoài cửa mấy tiếng thì lúc này có vào phòng thì cũng không làm gì đối với cô. Cô không xinh đẹp cũng không có nhiều tiền mà La Kỳ cũng không cần những thứ này, nếu cậu có tâm tư khác thì buổi chiều đã làm rồi nhưng mà không có mà ngược lại nghe lời ở ngoài cửa.
Lại nói một người thanh niên có ánh mắt sạch sẽ như vậy, đôi mắt trong suốt như suối, người như thế mà xấu xa thì cũng không nhiều.
Bản thân hắn chỉ là một sinh viên nghèo từ vùng núi còn La Kỳ có danh tiếng rất cao trong trường, lúc này mặc dù cầm dao phẫu thuật đâm mu tay của hắn một nhát, nhưng nếu Giang Huân dám đánh trả, từ nay về sau sẽ vị nhóm người hâm mộ, sùng bái La Kỳ cô lập trong trường.
Đối với thân phận của La Kỳ nên hắn càng không dám gây sự, năng lực của hắn cũng chỉ có thể nhắm vào Bách Hợp mà thôi, Giang Huân không tin mấy ngày trước Bách Hợp còn nói yêu hắn mà hôm nay nói không yêu là không yêu, chắc chắn là lúc nãy La kỳ nói chuyện với cô nên cô có ý nghĩ không nên nghĩ là trèo lên cành cao rồi.
Giang Huân nghĩ đến suy đoán của mình liền vô cùng khó chịu, dù sao Thành Bách Hợp cũng là của hắn, hôm nay có một chút ý nghĩ mơ mộng, nhưng hắn tin La Kỳ không thể nào vừa ý một Bách Hợp vừa béo vừa không thú vị như vậy, vì vậy đến một ngày nào đó Bách Hợp sẽ trở lại bên cạnh hắn thôi, trừ hắn ra còn có ai muốn cô? Lúc này cô không nhận sai, sau này còn nhiều cơ hội!
“Hừ, cô về sau có hối hận cũng đừng tới tìm tôi! Tôi nhìn thấy bộ mặt thật của cô rồi!” Nghĩ như vậy, Giang Huân nén lửa giận trong lòng, quăng ra một câu nói hung dữ, mu bàn tay còn đau rát, hắn không còn dư tiền đi bệnh viện khâu vết thương nữa, vết thương kia mặc dù đau nhưng may mà không sâu. Chăm sóc vài ngày chắc sẽ lành thôi, nghĩ vậy nhưng mà cơn tức này nuốt không trôi, chỉ có thể đợi đến lúc Bách Hợp cầu xin hắn. Giang Huân hừ lạnh, ôm lấy tay, nhịn cơn đau trên đùi không do dự quay người đi.
Đợi Giang Huân đi, Bách Hợp hất bàn tay La Kỳ đang nắm lấy cổ tay của cô ra, hành lang ngoài phòng học cách đó không xa đã có một đống người tụ lại. Thấy tình huống bên này, nhiều người đều xì xào bàn tán, thỉnh thoảng Bách Hợp nghe được từ ‘Béo’ ‘Béo tiểu thư’, lông mày nhíu lại, cơ thể Thành Bách Hợp đẹp hay xấu cô không thèm để ý, dù sao bây giờ đối với Bách Hợp mà nói cơ thể này chỉ giống như một bộ quần áo ma thôi. Nhưng mà La Kỳ cao gầy lại đúng trước mặt cô, lại càng làm nổi bật dáng người vô cùng mập của cô. Tuy không để ý nhưng những lời nói nhỏ làm cho cô không mấy vui vẻ.
“Có chuyện gì sao?” Không biết có phải là bởi vì lúc La Kỳ hỏi đường mà bản thân không để ý cậu ta hay không cho nên bây giờ mới nhìn mình chằm chằm, Bách Hợp muốn đem tay rút ra, La Kỳ dùng hết sức giữ tay cô lại: “Không thể động, bị thương.”
Cậu giống như không thường xuyên nói chuyện với người khác, lúc này chỉ nói mấy chữ ngắn. Lại có chút im lặng, cậu cẩn thận từng li từng tí kéo tay Bách Hợp, ra hiệu cô đưa tay vừa bị Giang Huân nắm bị thương bỏ vào túi áo, giống như cố định như vậy sẽ không động đậy, anh thở dài một hơi, ánh mắt Bách Hợp rơi xuống mặt cậu, cậu thì nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười.
Nụ cười kia rất đơn thuần, mang theo cảm giác của một người sạch sẽ trong sáng, đợi đến lúc Bách Hợp nhận ra. Nét mặt lạnh lùng của cô đã tan bớt, bất giác nở nụ cười, cô đã bị La Kỳ kéo đi xa. Cậu không muốn đụng trúng tay vừa bị thương của cô, yên lặng đứng cạnh cô, nhìn một tay Bách Hợp mang cặp sách. Ngón tay động đậy, mí mắt lại rủ xuống xuống dưới. Hàng lông mi rậm che đi đôi mắt trong suốt như dòng suối nhỏ, bờ môi mím chặt lại, hai đầu lông mày lộ ra vẻ u buồn.
Bách Hợp nhớ cậu đến trường bằng xe, không thấy cậu tiến lại gần mình, nghĩ bản thân có lẽ rời đi được rồi, cậu sẽ rời khỏi trường bằng xe, không nghĩ tới cô đã qua đèn xanh đèn đỏ rồi, thấy được phòng trọ của mình từ xa, La Kỳ còn đang ngoan ngoãn ở sau lưng cô.
“La học trưởng, có chuyện gì sao?” Xung quanh không ít người nhìn cặp đôi kỳ lạ này, từ xa ném đến ánh mắt kinh ngạc, Bách Hợp nhịn không được hỏi một câu, La Kỳ giống như là không ngờ cô nói chuyện, có chút ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, một lát sau mới kịp phản ứng La học trưởng trong lời cô là gọi mình, cậu im lặng lắc đầu, đôi mắt sáng ngời không có nhìn về phía Bách Hợp, dường như đang ngẩn người.
Cô đành thở dài khi nhìn thấy bộ dáng này của cậu, Bách Hợp quay người đi về phía phòng trọ, La Kỳ đang ngẩn người thấy cô đi cũng đi theo. Lúc này thời gian còn sớm, không ít người già đang ngồi chơi, nghỉ ngơi ở dưới, khi Bách Hợp mang theo La Kỳ trở về, có người tò mò hỏi một câu: “Cháu gái, đây là bạn trai của cháu phải không? Lớn lên thật đẹp trai.” Lúc người hỏi, La Kỳ chỉ nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, không nói không rằng, người chung quanh thấy như vậy, càng hiểu lầm hơn.
Thành Bách Hợp đã ở khu này hơn bốn năm, lên đại học vẫn ở nơi này, rất nhiều hàng xóm đều biết cô, nguyên chủ cùng Giang Huân quen hơn mấy tháng, Giang Huân lại chưa từng tới đây, giống như hắn ngại ở bên cạnh Bách Hợp sẽ mất mặt, bình thường ngoại trừ lúc hai người lén lút gặp nhau ở chỗ không người, phần lớn thời gian đều liên lạc bằng di động, hắn đều không có đến chỗ này của Thành Bách Hợp lần nào, bởi vậy hàng xóm ở đây không biết nguyên chủ quen với Giang Huân nên mới có sự hiểu lầm này.
Giải thích vài câu La Kỳ không phải là bạn trai của mình, nhìn cậu im lặng không nói giống như cọc gỗ, lúc chuẩn bị cầm chìa khoá mở cửa phòng, thấy bộ dạng của cậu thì Bách Hợp không nhịn được mà nhíu lông mày nói:
“Anh đứng ở đây, không được đi vào.” Lúc cô nói chuyện, nét mặt của cậu thoáng động, cậu ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bách Hợp nửa ngày, rồi nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được.”
Lưng cậu thẳng tắp, hai tay quy củ đặt ở hai bên đùi, ánh mắt luôn nhìn Bách Hợp cho tới khi cô đóng cửa, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa, qua thời gian ánh mắt mới hơi khép lại.
Đi một đường cả người Bách Hợp đổ mồ hôi, trong lòng rất bối rối, chặn La Kỳ ở ngoài cửa, Bách Hợp rất nhanh đem người này ném đến tận sau đầu, trước mắt quan trọng nhất là đem cơ thể Thành Bách Hợp điều dưỡng…, nếu cơ thể cô khỏe hơn, hôm nay lúc Giang Huân kéo cô ra ngoài phòng học, cô đã dạy cho Giang Huân một bài học rồi, hôm nay tất cả động tác Luyện Thể Thuật còn chưa làm hết, Bách Hợp làm lại các động tác hôm nay mình làm được, luyện đến cả người đổ đầy mồ hôi thì bên ngoài đã dần tối lại.
Vừa mới đắm chìm trong cảm giác linh lực bao phủ, Bách Hợp cũng không có mở đèn, lúc này bốn phía một mảnh đen thui, tinh thần cô tốt lên rất nhiều, đầu tiên đi đến mở đèn bên cạnh vách tường, không biết làm sao, Bách Hợp lại nghĩ đến buổi chiều lúc cô cùng La kỳ về, học xong tiết cuối là ba giờ, sau khi về nhà luyện động tác đã mất bốn tiếng chắc La Kỳ đã đi về rồi.
Có lẽ là ma xui quỷ khiến Bách Hợp mở cửa ra, nhìn qua ánh đèn mờ mờ ở hành lang là một bóng người cao gầy còn đứng ở ngoài vẫn duy trì tư thế như lúc buổi chiều cô vào nhà hai tay quy củ để hai bên chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa nhà cô, thấy cô thò người ra, vẻ mặt không biểu tình lộ ra một nụ cười
“Tại sao anh còn ở đây?” Vốn chỉ muốn nhìn xem cậu đã đi chưa, không nghĩ tới sau khi mở cửa thấy La Kỳ ở ngoài cửa, Bách Hợp kinh ngạc, đôi mắt La Kỳ ban đầu là nhìn chăm chú vào một hướng vì cô nói chuyện mà chuyển tới người cô: “Em nói”. Anh nói chỉ có mấy chữ, thấy Bách Hợp không hiểu mới miễn cưỡng giải thích: “ Đứng ở đây, không được đi vào.”
Bách Hợp nhớ tới bản thân lúc vào nhà cảnh cáo La Kỳ không được theo mình bằng hai câu, tất nhiên là cậu nghe lời cô, không cùng đi vào nhà nhưng cũng không đi về.
“Vậy anh đứng ở đây mấy giờ liền?” Tiến vào nhiệm vụ muôn hình muôn vẻ gặp được không ít người, nhưng giống như La Kỳ thì đúng là Bách Hợp rất ít gặp được, không nghĩ tới bản thân thuận miệng nói một câu, cậu coi lời nói của cô như mệnh lệnh mà chấp hành, Bách Hợp có chút dở khóc dở cười: “Nếu như tôi không đi ra, không phải anh muốn đứng đến buổi sáng ngày mai luôn chứ?” Cô vừa mới nói xong, La Kỳ không có lên tiếng, nhưng nét mặt yên lặng lại cho thấy thái độ, Bách Hợp không sợ gặp Giang Huân vô lại như vậy, bởi vì cô có rất nhiều phương pháp so với Giang Huân càng vô lại hơn, nhưng thấy bộ dáng La Kỳ lúc này, Bách Hợp nhíu mày, nói một câu: “Anh vào trước đi.”
Cô nhớ rõ La học trưởng nổi tiếng với ngàn vạn nam sinh viên, nữ sinh viên ở trường không phải bị nhược trí, chắc là có lý do gì đó cậu ta mới theo mình không buông, cô ra hiệu La Kỳ vào nhà rồi sẽ xem thử có thể tìm được người đón cậu về hay không, nếu như không biết cậu đứng ở ngoài thì thôi, bây giờ biết rồi Bách Hợp đành phải mời cậu vào nhà, La Kỳ có thể vì câu nói của cô mà đứng ngoài cửa mấy tiếng thì lúc này có vào phòng thì cũng không làm gì đối với cô. Cô không xinh đẹp cũng không có nhiều tiền mà La Kỳ cũng không cần những thứ này, nếu cậu có tâm tư khác thì buổi chiều đã làm rồi nhưng mà không có mà ngược lại nghe lời ở ngoài cửa.
Lại nói một người thanh niên có ánh mắt sạch sẽ như vậy, đôi mắt trong suốt như suối, người như thế mà xấu xa thì cũng không nhiều.