Trong bụng Phó Bách Niên lưu lại ngọc trâm máu tươi cũng tuôn ra, lúc đầu cô ta còn chưa nhận ra, sau khi ý thức được, dọc theo đường đi máu đã rơi đầy mất rồi, cô ta thấy máu chảy càng ngày càng nhiều, nhưng không biết tại sao, rõ ràng lúc tiến cung thời điểm bị Lương Kỳ làm bẩn rõ ràng cô ta muốn chết, nhưng lúc sắp chết thì Phó Bách Niên lại không muốn chết, cô ta nhanh chóng chạy về cung, không biết lúc này trong cung điện Lương Kỳ đang cực kỳ giận dữ.
Lương Kỳ đã đợi Phó Bách Niên gần nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tiểu mỹ nhân đâu, hắn chậm rãi có chút nôn nóng cùng với bất an, rất sợ Phó Bách Niên muốn trốn mình để trở về Lưu gia, bởi vậy ngồi trong chốc lát, Lương Kỳ bắt đầu gọi người đi tìm Phó Bách Niên, nhưng với quyền thế hiện nay của hắn thì trong nội cung hắn có thể điều động nhân thủ cũng không nhiều, đây cũng là chuyện làm cho Lương Kỳ phẫn nộ, người hắn phái ra mãi đến nửa canh giờ mới tìm ra Phó Bách Niên, lúc ấy Phó Bách Niên ngã vào trong một cái bụi hoa mà ngất đi, khi người được nâng trở về, trong miệng Lương Kỳ vẫn còn mắng, chửi phụ tử Yến gia không trả lại quyền hành cho hắn, người trong nọi cung đều câm như ve mùa đông, cũng không phải sợ Lương Kỳ nổi giận, mà sợ hãi hắn mắng Yến Quốc công mà bị người truyền vào trong lỗ tai Yến gia thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp chuyện không may.
“Truyền thái y, mau truyền thái y đến!” Lương Kỳ thấy hơi thở yếu ớt của Phó Bách Niên, trong nội tâm xoắn đau, may mắn Phó Bách Niên còn có một chút hơi thở, dù lúc này thân thể cô ta đã lạnh như băng, thái y tới cũng không vui, hôm nay chính trực mùa đông khắc nghiệt, Lương Kỳ uy tín cũng không cao, phái người đi gọi thái y, Thái y viện lê la lâu sau mới đến, lúc bắt mạch cho Phó Bách Niên thì đã hàn khí nhập vào cơ thể, quan trọng nhất là trong bụng của cô ta còn có một cây ngọc trâm. Phó Bách Niên đang mang thai, một trâm này đâm vào thì dĩ nhiên bị sảy thai, cô ta còn đi một đoạn đường nên cái cây trâm kia đã lọt vào trong bụng, căn bản không thể lấy ra.
Thái y không thể làm gì, chỉ đành phải dùng ngân đao rạch da thịt ra, đem rắc một ít dược lên miệng vết thương. Lúc này mới thò tay vào lấy cây trâm ra.
Miệng vết thương sưng viêm lên, Phó Bách Niên lại bị thụ hàn, hơn nữa cô ta còn bị đẻ non, giằng co cả đêm, Lương Kỳ gầm thét bảo nếu Phó Bách Niên mà có mệnh hệ gì thì sẽ mang thái y ra chém đầu, trong nội cung không có người để ý tới lời này của hắn, chỉ không biết có phải do Phó Bách Niên mạng lớn hay không, cuối cùng vẫn có thể vượt qua được, lúc đến hừng đông cô ta mới dần dần mở mắt ra.
Một đêm này cô ta mấy lần suýt chết, vừa mở mắt ra thực giống như đã trải qua mấy đời, Lương Kỳ ngồi ở bên cạnh, nắm chặt tay cô ta, đối với Phó Bách Niên thì hắn vẫn có vài phần thiệt tình. Đêm qua lúc nghe nói tình huống hung hiểm của Phó Bách Niên, hắn luôn luôn canh giữ ở bên người Phó Bách Niên, hai mắt Lương Kỳ hiện đầy tơ máu, một đêm không ngủ, cằm hắn râu ria lún phún, lúc thấy Phó Bách Niên tỉnh lại thì ánh mắt hắn lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nói: “Bách Niên, rốt cục nàng cũng tỉnh.” Hắn vui đến phát khóc, nhưng trong lòng Phó Bách Niên buồn nôn đến cực điểm, hận không thể giật tay ra khỏi tay hắn.
Lương Kỳ thâm tình cũng không có khiến cô ta động lòng. Ngược lại đưa tới oán hận trong lòng cô ta, có điều lúc này cô ta lại cố gắng nhịn xuống, miễn cưỡng liếc nhìn Lương Kỳ rồi nhắm hai mắt lại, lúc cô thấy Lương Kỳ thì rất muốn vung tay đánh hắn, bảo hắn cút ngay. Người nam nhân này hủy đi cả đời của mình, tuy nói cô ta bị người Lưu gia đưa vào trong nội cung, nhưng nếu Lương Kỳ là chính nhân quân tử thì không nên thừa dịp lúc cô ta khó khăn chiếm lấy, lúc này còn bày ra bộ dáng tình thánh, quả thực làm cho cô ta phiền chán.
“Ngươi biết rõ ta bị té xỉu như thế nào ở bên ngoài không?” Phó Bách Niên nhịn bực tức rồi đột nhiên há mồm hỏi lên, Lương Kỳ nhìn môi cô ta khô khốc, đang muốn rót nước để cho cô ta nhuận hầu, nhưng nghe nói như thế, thoáng cái ngây người: “Bách Niên, sao nàng ra ngoài thế, lại còn bị trọng thương như vậy? Ngày hôm qua Hiền Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm lo lắng nàng bị tiểu nhân ám toán.” Cái cung này vốn là thiên hạ của Lương gia, nhưng hết lần này tới lần khác trong nội cung có rất nhiều người, người nào hắn có thể thật sự dùng được thì không có mấy, hắn có chút chán chường ngồi ở trên mặt ghế, giơ tay vò tóc, ánh mắt bắt đầu trở nên có chút hung ác: “Đều do trẫm vô dụng, không bảo hộ được nàng chu toàn.” Rõ ràng là địa bàn của mình, nhưng hết lần này đến lần khác đến nữ nhân của mình ở trên địa bàn của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này Lương Kỳ nghĩ đến Yến Thị chiếm quyền hành của Lương gia mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không dối gạt Hoàng Thượng, tối hôm qua ta bị trọng thương, nhưng thật ra có liên quan tới Phó Bách Hợp.”
“Phó Bách Hợp?” lâu không nghe đến cái tên này, trong lúc nhất thời Lương Kỳ không có kịp phản ứng, Phó Bách Hợp theo hắn từ khi hắn còn là Đại hoàng tử, thế nhưng mà lúc ấy trong lòng của hắn chỉ chứa một mình Phó Bách Niên, đối với những thứ dong chi tục phấn khác còn chỗ nào có thể lại nhìn vào trong mắt nữa, những năm kia ngoại trừ biết rõ Phó Bách Hợp là tỷ muội của Phó Bách Niên, nàng ấy có bộ dạng như thế nào, tên gọi là gì bao nhiêu tuổi, thì trong lòng hắn đều không có ấn tượng, lúc này Phó Bách Niên nhắc tới tên của Bách Hợp thì hắn ngẩn ngơ, Phó Bách Niên cười lạnh trong lòng, phiền chán đến cực điểm tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa Lương Kỳ này, không muốn cùng hắn nói nhiều lời, rồi lại không thể không mở mắt ra.
Miệng vết thương trên bụng đau như có lửa đốt, mỗi một chữ nói ra đều khiến cô ta ra mồ hôi lạnh, hết lần này tới lần khác tên Lương Kỳ ngu xuẩn này còn muốn bắt cô ta giải thích, cô ta có chút không kiên nhẫn, lại cố nén chán ghét, nhẹ nhàng giải thích:
“Trung thu ngày đó ta tiến cung, từng đề nghị chơi trò hoa cầu, hôm đó người ngươi cho rằng là cung nữ chính là cái quý nhân kia, nàng ta là đích nữ của Tam thúc ta, lúc tiên đế năm thứ mười hai tiến cung hầu hạ hoàng thượng.” Cô nói lai lịch của Phó Bách Hợp lại một lần, Bách Hợp vào cung vài năm nhưng Lương Kỳ không hề nhớ, nhưng chuyện xảy ra đêm tết Trung thu hôm đó thì cả đời Lương Kỳ cũng khó quên.
Ngày ấy phụ tử Yến gia ở trước mặt mọi người quát tháo hắn, khiến hắn sượng mặt, sau khi hắn hồi cung thì bị bệnh nặng, lúc này nghe thấy Phó Bách Niên nhắc nhở thì Lương Kỳ nhanh chóng nhớ ra Bách Hợp, hình dáng đã nhớ không rõ lắm rồi, dù sao ở lúc có Phó Bách Niên tuyệt sắc giai nhân như vậy ở trước mặt,thì còn có nữ nhân nào lọt được vào mắt của hắn nữa, thế nhưng mà vẫn nhớ mang máng có một nữ nhân họ Phó ở đó, hắn không nghĩ tới một nữ nhân như vậy lại dám làm bị thương người trong lòng mình, Lương Kỳ nghe nói như thế, giận tím mặt:
“Nàng ta dám tổn thương nàng?”
“Vì sao nàng ta không dám? Hoàng Thượng cho rằng ngày đó tại sao Yến Tô phải hạ thấp thể diện của ngươi?” Phó Bách Niên nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của Lương Kỳ, nở nụ cười lạnh: “Toàn bộ là vì Hoàng Thượng nhục nhã Phó Bách Hợp, cho nên làm cho trong lòng Yến Tô không vui. Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ta đề nghị chơi đùa hoa cầu, ngươi lại bắt Phó Bách Hợp nhặt lên, về sau Yến Tô liền quát tháo Hoàng Thượng mê muội mất cả ý chí, cuối cùng càng làm cho người Lưu gia phải nhặt đồ lên.” Cô ta vừa nói như vậy xong, thì trên mặt của Lương Kỳ hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa rõ hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau không.
Phó Bách Niên thầm mắng vài câu trong lòng, mình là một nữ nhân mà đều có thể thấy rõ được chuyện này, hết lần này tới lần khác tên Lương Kỳ ngu xuẩn này, mình đã gợi ý như thế rồi mà hắn cũng không hiểu, người như vậy khó trách giang sơn sẽ bị người khác nắm trong lòng bàn tay, cô ta cắn cắn bờ môi, nhịn đau đớn, không quá bình tĩnh nói:
“Tối hôm qua trong lúc vô tình ta phát hiện hai người này đang ở bên nhau, cho nên bị Phó Bách Hợp tính toán, may mắn ta phúc lớn mạng lớn mới trốn thoát.”
Nói cả buổi, Lương Kỳ mới rốt cục mới rõ ràng, hóa ra ý của Phó Bách Niên là Yến Tô và Bách Hợp có gian díu, cũng bởi vì ngày đó hắn nhục nhã Bách Hợp cho nên Yến Tô mới gây khó dễ cho hắn, lúc này Lương Kỳ nghe hiểu ra thì tức giận đến toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Cái tiện nhân này! Trẫm muốn bầm thây vạn đoạn ả ta!” Hắn không thích Bách Hợp là một việc, nhưng Bách Hợp tốt xấu gì cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của Lương Kỳ hắn, giờ lại cho hắn đội mũ xanh, trong lòng của Lương Kỳ không cam lòng, ngày ấy tuy hắn ra vẻ hào phóng nói muốn tặng cho Yến Tô một nữ nhân lại để cho hắn ta tùy ý lựa chọn, nhưng lúc ấy chỉ là nổi nóng nên nói như thế mà thôi, thứ thuộc về hắn, hắn thà rằng tự mình hủy hoại cũng không muốn để cho người Yến gia, bất kể là nữ nhân hay giang sơn, Lương Kỳ trong miệng mắng liên tục, Phó Bách Niên giơ tay vuốt vết thương đã được băng lại trên bụng, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn,: “Hoàng Thượng lấy cái gì bầm thây vạn đoạn ả ta? Có Yến Tô che chở nàng, ta ăn phải cái lỗ vốn cũng chỉ đành phải nhẫn nhịn mà thôi.”
Ở cái vương triều Đại Chu này dân chúng hầu như là không biết niên hiệu của hoàng đế là gì, nhưng lại không người không biết tình trạng của phụ tử Yến gia, trong cái hoàng cung này phụ tử Yến thị càng ngày càng hoành hành ngang ngược, lúc này Lương Kỳ vẫn còn kêu gào muốn đem phụ tử Yến thị như thế nào, chuyện này lại làm cho Phó Bách Niên đặc biệt phiền chán:
“Huống chi người kia vẫn là thất muội của ta, để cho ta trơ mắt nhìn muội ấychết, sao ta có thể nhẫn tâm chứ? Muội ấy vốn chính là nữ nhân của hoàng thượng, bởi vì những năm này ngươi không sủng ái nàng, cho nên trong lúc nhất thời mới sinh ra tâm tư khác, không bằng Hoàng Thượng đối với muội ấy tốt một chút, sủng hạnh nàng, làm cho muội ấy có bầu, nữ nhân chỉ cần có con là sẽ an phận.”
Phó Bách Niên nói ra chủ ý này, nghĩ đến Bách Hợp và Yến Tô ở bên nhau thì trong lòng rất oán hận, dựa vào cái gì cô cản trở nhân duyên tốt của mình, hôm nay cô lại có thể cùng Yến Tô vui vui vẻ vẻ, thậm chí còn để cho Yến Tô thay cô trút giận? Cuộc đời của mình bởi vì Bách Hợp mà hủy, cô ta cũng muốn lại để cho Yến Tô nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu, cô ta bị tên phế vật Lương Kỳ này làm bẩn, đồng dạng Phó Bách Niên cũng hi vọng Bách Hợp cũng rơi vào kết cục như thế, đợi đến lúc sau này Yến Tô chán ghét mà vứt bỏ thì đến lúc đó Bách Hợp không còn trong sạch, lại dọa điên lên sau đó chết đi trong thống khổ, mới có thể báo thù việc mình bị hủy cả đời.
“Nàng muốn trẫm nhịn cơn tức này?” Vẻ mặt Lương Kỳ không tình nguyện, Phó Bách Niên nhìn hắn một cái: “Có Yến Tô tại, ngươi dám giết nàng ta không?”
Một câu đã chặn Lương Kỳ lại nói không ra lời, hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ nửa ngày, ánh mắt lộ ra chút thần sắc do dự nói: “Bách Niên đã biết rõ ả ta là nữ nhân của Yến Tô, nếu trẫm động nàng ta thì Yến gia…” Vừa mới còn mắng Yến Tô dám can đảm cho hắn đeo nón xanh, lúc này ngược lại lộ ra vẻ mặt lo sợ, Phó Bách Niên không nghĩ tới mình sẽ bị hủy cả đời trong tay một nam nhân nhu nhược vô dụng như vậy, trong lòng càng phát ra oán hận nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc:
“Thất muội kia của ta vốn chính là nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi sủng hạnh nàng ta chính là kinh thiên địa nghĩa, cho dù Yến Tô biết thì như thế nào? Huống chi nếu Hoàng thượng đạt được nàng, không phải tương đương với việc đoạt được một vật trên tay Yến Tô hay sao?”
Lương Kỳ đã đợi Phó Bách Niên gần nửa canh giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của tiểu mỹ nhân đâu, hắn chậm rãi có chút nôn nóng cùng với bất an, rất sợ Phó Bách Niên muốn trốn mình để trở về Lưu gia, bởi vậy ngồi trong chốc lát, Lương Kỳ bắt đầu gọi người đi tìm Phó Bách Niên, nhưng với quyền thế hiện nay của hắn thì trong nội cung hắn có thể điều động nhân thủ cũng không nhiều, đây cũng là chuyện làm cho Lương Kỳ phẫn nộ, người hắn phái ra mãi đến nửa canh giờ mới tìm ra Phó Bách Niên, lúc ấy Phó Bách Niên ngã vào trong một cái bụi hoa mà ngất đi, khi người được nâng trở về, trong miệng Lương Kỳ vẫn còn mắng, chửi phụ tử Yến gia không trả lại quyền hành cho hắn, người trong nọi cung đều câm như ve mùa đông, cũng không phải sợ Lương Kỳ nổi giận, mà sợ hãi hắn mắng Yến Quốc công mà bị người truyền vào trong lỗ tai Yến gia thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ gặp chuyện không may.
“Truyền thái y, mau truyền thái y đến!” Lương Kỳ thấy hơi thở yếu ớt của Phó Bách Niên, trong nội tâm xoắn đau, may mắn Phó Bách Niên còn có một chút hơi thở, dù lúc này thân thể cô ta đã lạnh như băng, thái y tới cũng không vui, hôm nay chính trực mùa đông khắc nghiệt, Lương Kỳ uy tín cũng không cao, phái người đi gọi thái y, Thái y viện lê la lâu sau mới đến, lúc bắt mạch cho Phó Bách Niên thì đã hàn khí nhập vào cơ thể, quan trọng nhất là trong bụng của cô ta còn có một cây ngọc trâm. Phó Bách Niên đang mang thai, một trâm này đâm vào thì dĩ nhiên bị sảy thai, cô ta còn đi một đoạn đường nên cái cây trâm kia đã lọt vào trong bụng, căn bản không thể lấy ra.
Thái y không thể làm gì, chỉ đành phải dùng ngân đao rạch da thịt ra, đem rắc một ít dược lên miệng vết thương. Lúc này mới thò tay vào lấy cây trâm ra.
Miệng vết thương sưng viêm lên, Phó Bách Niên lại bị thụ hàn, hơn nữa cô ta còn bị đẻ non, giằng co cả đêm, Lương Kỳ gầm thét bảo nếu Phó Bách Niên mà có mệnh hệ gì thì sẽ mang thái y ra chém đầu, trong nội cung không có người để ý tới lời này của hắn, chỉ không biết có phải do Phó Bách Niên mạng lớn hay không, cuối cùng vẫn có thể vượt qua được, lúc đến hừng đông cô ta mới dần dần mở mắt ra.
Một đêm này cô ta mấy lần suýt chết, vừa mở mắt ra thực giống như đã trải qua mấy đời, Lương Kỳ ngồi ở bên cạnh, nắm chặt tay cô ta, đối với Phó Bách Niên thì hắn vẫn có vài phần thiệt tình. Đêm qua lúc nghe nói tình huống hung hiểm của Phó Bách Niên, hắn luôn luôn canh giữ ở bên người Phó Bách Niên, hai mắt Lương Kỳ hiện đầy tơ máu, một đêm không ngủ, cằm hắn râu ria lún phún, lúc thấy Phó Bách Niên tỉnh lại thì ánh mắt hắn lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng nói: “Bách Niên, rốt cục nàng cũng tỉnh.” Hắn vui đến phát khóc, nhưng trong lòng Phó Bách Niên buồn nôn đến cực điểm, hận không thể giật tay ra khỏi tay hắn.
Lương Kỳ thâm tình cũng không có khiến cô ta động lòng. Ngược lại đưa tới oán hận trong lòng cô ta, có điều lúc này cô ta lại cố gắng nhịn xuống, miễn cưỡng liếc nhìn Lương Kỳ rồi nhắm hai mắt lại, lúc cô thấy Lương Kỳ thì rất muốn vung tay đánh hắn, bảo hắn cút ngay. Người nam nhân này hủy đi cả đời của mình, tuy nói cô ta bị người Lưu gia đưa vào trong nội cung, nhưng nếu Lương Kỳ là chính nhân quân tử thì không nên thừa dịp lúc cô ta khó khăn chiếm lấy, lúc này còn bày ra bộ dáng tình thánh, quả thực làm cho cô ta phiền chán.
“Ngươi biết rõ ta bị té xỉu như thế nào ở bên ngoài không?” Phó Bách Niên nhịn bực tức rồi đột nhiên há mồm hỏi lên, Lương Kỳ nhìn môi cô ta khô khốc, đang muốn rót nước để cho cô ta nhuận hầu, nhưng nghe nói như thế, thoáng cái ngây người: “Bách Niên, sao nàng ra ngoài thế, lại còn bị trọng thương như vậy? Ngày hôm qua Hiền Phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trẫm lo lắng nàng bị tiểu nhân ám toán.” Cái cung này vốn là thiên hạ của Lương gia, nhưng hết lần này tới lần khác trong nội cung có rất nhiều người, người nào hắn có thể thật sự dùng được thì không có mấy, hắn có chút chán chường ngồi ở trên mặt ghế, giơ tay vò tóc, ánh mắt bắt đầu trở nên có chút hung ác: “Đều do trẫm vô dụng, không bảo hộ được nàng chu toàn.” Rõ ràng là địa bàn của mình, nhưng hết lần này đến lần khác đến nữ nhân của mình ở trên địa bàn của mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc này Lương Kỳ nghĩ đến Yến Thị chiếm quyền hành của Lương gia mà hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Không dối gạt Hoàng Thượng, tối hôm qua ta bị trọng thương, nhưng thật ra có liên quan tới Phó Bách Hợp.”
“Phó Bách Hợp?” lâu không nghe đến cái tên này, trong lúc nhất thời Lương Kỳ không có kịp phản ứng, Phó Bách Hợp theo hắn từ khi hắn còn là Đại hoàng tử, thế nhưng mà lúc ấy trong lòng của hắn chỉ chứa một mình Phó Bách Niên, đối với những thứ dong chi tục phấn khác còn chỗ nào có thể lại nhìn vào trong mắt nữa, những năm kia ngoại trừ biết rõ Phó Bách Hợp là tỷ muội của Phó Bách Niên, nàng ấy có bộ dạng như thế nào, tên gọi là gì bao nhiêu tuổi, thì trong lòng hắn đều không có ấn tượng, lúc này Phó Bách Niên nhắc tới tên của Bách Hợp thì hắn ngẩn ngơ, Phó Bách Niên cười lạnh trong lòng, phiền chán đến cực điểm tên nam nhân bạc tình bạc nghĩa Lương Kỳ này, không muốn cùng hắn nói nhiều lời, rồi lại không thể không mở mắt ra.
Miệng vết thương trên bụng đau như có lửa đốt, mỗi một chữ nói ra đều khiến cô ta ra mồ hôi lạnh, hết lần này tới lần khác tên Lương Kỳ ngu xuẩn này còn muốn bắt cô ta giải thích, cô ta có chút không kiên nhẫn, lại cố nén chán ghét, nhẹ nhàng giải thích:
“Trung thu ngày đó ta tiến cung, từng đề nghị chơi trò hoa cầu, hôm đó người ngươi cho rằng là cung nữ chính là cái quý nhân kia, nàng ta là đích nữ của Tam thúc ta, lúc tiên đế năm thứ mười hai tiến cung hầu hạ hoàng thượng.” Cô nói lai lịch của Phó Bách Hợp lại một lần, Bách Hợp vào cung vài năm nhưng Lương Kỳ không hề nhớ, nhưng chuyện xảy ra đêm tết Trung thu hôm đó thì cả đời Lương Kỳ cũng khó quên.
Ngày ấy phụ tử Yến gia ở trước mặt mọi người quát tháo hắn, khiến hắn sượng mặt, sau khi hắn hồi cung thì bị bệnh nặng, lúc này nghe thấy Phó Bách Niên nhắc nhở thì Lương Kỳ nhanh chóng nhớ ra Bách Hợp, hình dáng đã nhớ không rõ lắm rồi, dù sao ở lúc có Phó Bách Niên tuyệt sắc giai nhân như vậy ở trước mặt,thì còn có nữ nhân nào lọt được vào mắt của hắn nữa, thế nhưng mà vẫn nhớ mang máng có một nữ nhân họ Phó ở đó, hắn không nghĩ tới một nữ nhân như vậy lại dám làm bị thương người trong lòng mình, Lương Kỳ nghe nói như thế, giận tím mặt:
“Nàng ta dám tổn thương nàng?”
“Vì sao nàng ta không dám? Hoàng Thượng cho rằng ngày đó tại sao Yến Tô phải hạ thấp thể diện của ngươi?” Phó Bách Niên nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của Lương Kỳ, nở nụ cười lạnh: “Toàn bộ là vì Hoàng Thượng nhục nhã Phó Bách Hợp, cho nên làm cho trong lòng Yến Tô không vui. Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ta đề nghị chơi đùa hoa cầu, ngươi lại bắt Phó Bách Hợp nhặt lên, về sau Yến Tô liền quát tháo Hoàng Thượng mê muội mất cả ý chí, cuối cùng càng làm cho người Lưu gia phải nhặt đồ lên.” Cô ta vừa nói như vậy xong, thì trên mặt của Lương Kỳ hiện lên vẻ nghi hoặc, hiển nhiên vẫn chưa rõ hai chuyện đó thì có liên quan gì đến nhau không.
Phó Bách Niên thầm mắng vài câu trong lòng, mình là một nữ nhân mà đều có thể thấy rõ được chuyện này, hết lần này tới lần khác tên Lương Kỳ ngu xuẩn này, mình đã gợi ý như thế rồi mà hắn cũng không hiểu, người như vậy khó trách giang sơn sẽ bị người khác nắm trong lòng bàn tay, cô ta cắn cắn bờ môi, nhịn đau đớn, không quá bình tĩnh nói:
“Tối hôm qua trong lúc vô tình ta phát hiện hai người này đang ở bên nhau, cho nên bị Phó Bách Hợp tính toán, may mắn ta phúc lớn mạng lớn mới trốn thoát.”
Nói cả buổi, Lương Kỳ mới rốt cục mới rõ ràng, hóa ra ý của Phó Bách Niên là Yến Tô và Bách Hợp có gian díu, cũng bởi vì ngày đó hắn nhục nhã Bách Hợp cho nên Yến Tô mới gây khó dễ cho hắn, lúc này Lương Kỳ nghe hiểu ra thì tức giận đến toàn thân run rẩy, nghiến răng nghiến lợi mắng:
“Cái tiện nhân này! Trẫm muốn bầm thây vạn đoạn ả ta!” Hắn không thích Bách Hợp là một việc, nhưng Bách Hợp tốt xấu gì cũng là nữ nhân trên danh nghĩa của Lương Kỳ hắn, giờ lại cho hắn đội mũ xanh, trong lòng của Lương Kỳ không cam lòng, ngày ấy tuy hắn ra vẻ hào phóng nói muốn tặng cho Yến Tô một nữ nhân lại để cho hắn ta tùy ý lựa chọn, nhưng lúc ấy chỉ là nổi nóng nên nói như thế mà thôi, thứ thuộc về hắn, hắn thà rằng tự mình hủy hoại cũng không muốn để cho người Yến gia, bất kể là nữ nhân hay giang sơn, Lương Kỳ trong miệng mắng liên tục, Phó Bách Niên giơ tay vuốt vết thương đã được băng lại trên bụng, giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn hắn,: “Hoàng Thượng lấy cái gì bầm thây vạn đoạn ả ta? Có Yến Tô che chở nàng, ta ăn phải cái lỗ vốn cũng chỉ đành phải nhẫn nhịn mà thôi.”
Ở cái vương triều Đại Chu này dân chúng hầu như là không biết niên hiệu của hoàng đế là gì, nhưng lại không người không biết tình trạng của phụ tử Yến gia, trong cái hoàng cung này phụ tử Yến thị càng ngày càng hoành hành ngang ngược, lúc này Lương Kỳ vẫn còn kêu gào muốn đem phụ tử Yến thị như thế nào, chuyện này lại làm cho Phó Bách Niên đặc biệt phiền chán:
“Huống chi người kia vẫn là thất muội của ta, để cho ta trơ mắt nhìn muội ấychết, sao ta có thể nhẫn tâm chứ? Muội ấy vốn chính là nữ nhân của hoàng thượng, bởi vì những năm này ngươi không sủng ái nàng, cho nên trong lúc nhất thời mới sinh ra tâm tư khác, không bằng Hoàng Thượng đối với muội ấy tốt một chút, sủng hạnh nàng, làm cho muội ấy có bầu, nữ nhân chỉ cần có con là sẽ an phận.”
Phó Bách Niên nói ra chủ ý này, nghĩ đến Bách Hợp và Yến Tô ở bên nhau thì trong lòng rất oán hận, dựa vào cái gì cô cản trở nhân duyên tốt của mình, hôm nay cô lại có thể cùng Yến Tô vui vui vẻ vẻ, thậm chí còn để cho Yến Tô thay cô trút giận? Cuộc đời của mình bởi vì Bách Hợp mà hủy, cô ta cũng muốn lại để cho Yến Tô nếm thử mùi vị mất đi người mình yêu, cô ta bị tên phế vật Lương Kỳ này làm bẩn, đồng dạng Phó Bách Niên cũng hi vọng Bách Hợp cũng rơi vào kết cục như thế, đợi đến lúc sau này Yến Tô chán ghét mà vứt bỏ thì đến lúc đó Bách Hợp không còn trong sạch, lại dọa điên lên sau đó chết đi trong thống khổ, mới có thể báo thù việc mình bị hủy cả đời.
“Nàng muốn trẫm nhịn cơn tức này?” Vẻ mặt Lương Kỳ không tình nguyện, Phó Bách Niên nhìn hắn một cái: “Có Yến Tô tại, ngươi dám giết nàng ta không?”
Một câu đã chặn Lương Kỳ lại nói không ra lời, hắn nghiến răng nghiến lợi, nghĩ nửa ngày, ánh mắt lộ ra chút thần sắc do dự nói: “Bách Niên đã biết rõ ả ta là nữ nhân của Yến Tô, nếu trẫm động nàng ta thì Yến gia…” Vừa mới còn mắng Yến Tô dám can đảm cho hắn đeo nón xanh, lúc này ngược lại lộ ra vẻ mặt lo sợ, Phó Bách Niên không nghĩ tới mình sẽ bị hủy cả đời trong tay một nam nhân nhu nhược vô dụng như vậy, trong lòng càng phát ra oán hận nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc:
“Thất muội kia của ta vốn chính là nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi sủng hạnh nàng ta chính là kinh thiên địa nghĩa, cho dù Yến Tô biết thì như thế nào? Huống chi nếu Hoàng thượng đạt được nàng, không phải tương đương với việc đoạt được một vật trên tay Yến Tô hay sao?”