Edit: Sakura
Nhiệm vụ này hơi giống nhiệm vụ Tiếu ngạo giang hồ, đều khiến Bách Hợp cảm thấy bó tay bó chân, lúc cô trở lại không gian đã thấy chàng trai tuấn mỹ mặc cẩm bào đội ngọc quan, hiện nay cơ thể của anh càng ngày ngưng thật không hề bay bổng trong suốt như trước, Bách Hợp hơi thất thần rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, chàng trai gật đầu với cô.
“Cô làm tốt lắm.”
Bách Hợp có hơi nghi hoặc: “Trên thực tế tôi không biết tôi đã làm chuyện gì.” Hình như cô chỉ cố gắng sống bình an thôi, cô cũng không biết tại sao nhiệm vụ lại hoàn thành, cảm giác không hiểu này khiến Bách Hợp không có cảm giác an toàn, cô ôm bả vai theo bản năng, vẻ mặt hoang mang.
“Bản thân Phan Kim Liên là người không có chủ kiến, lúc sống không có chủ kiến mà ngay cả khi chết cũng thế.” Chàng trai trả lời Bách Hợp, anh nói không đầu không đuôi nhưng Bách Hợp lại hơi hiểu: “Ý muốn nói là cô ta không cam lòng, nhưng lại không biết cam lòng cái gì nên muốn tôi hoàn thành tâm nguyện thay cô ta, cho nên tôi thay cô ta sống, mọi chuyện đều có chủ ý không cần dựa vào người khác, không giống như phải gả cho Võ Đại Lang, cũng như không gả vào Tây Môn phủ, thậm chí cô ta nghĩ mình phải gả cho Võ Đại Lang cũng chỉ vì người ta đề nghị nên cô ta mới gả.”
“Cô ta không kiên cường như cô cho nên nhiệm vụ của cô chỉ cần thay cô ta không cần dựa vào ai cả mà vẫn sống tốt là được.” Bách Hợp đã hiểu, nhẹ gật đầu rồi im lặng.
Kỳ thật cô ta chỉ muốn dựa vào chính mình mà sống tốt cũng không phải là báo thù. Phải nói rằng Phan Kim Liên chỉ muốn làm chủ bản thân không cần giống như trong câu chuyện. Mọi chuyện đều do người khác an bài, vô luận như thế nào thì Bách Hợp đã hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế làm nhiều nhiệm vụ, lần đầu tiên là người mẹ báo thù, lần thứ hai nguyện vọng của nguyên chủ là chỉ muốn bảo vệ nhà họ Bách, đánh bại Mặc Thành Đường, Nhạc Linh San trong nhiệm vụ Tiếu ngạo giang hồ hay Diệt Tuyệt sư thái đều có nguyện vọng chưa thành.
Nhạc Linh San hy vọng Lâm Bình Chi yêu mình, Diệt Tuyệt sư thái hy vọng phát triển Nga My. Chỉ có Phan Kim Liên yêu cầu muốn sống tốt mà thôi không cần bị người khác chi phối, không cần Trương đại hộ làm chủ gả cho Võ Đại Lang, hay bà mối Vương bán cô ta cho Tây Môn Khánh rồi cuối cùng hại chết Võ Đại Lang, v..vv, hết thẩy nguyên nhân đều do Phan Kim Liên quá mền yếu sống như bèo trôi.
Nguyện vọng của Phan Kim Liên thấp hơn tất cả các nguyên chủ trong nhiệm vụ Bách Hợp đã làm, thế mà cô cứ tưởng là khó làm nhất.
Bách Hợp thở dài, chàng trai kia nhân tiện nói” Nhiệm vụ chỉ là nhiệm vụ mà thôi, hy vọng cô giữ vững được lòng mình.”
Anh nói xong lời này thì tay áo vung lên có cơn gió lạnh thổi tới. Trên trời sao xuất hiện tư liệu của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 56 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 13 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật
Sở trường: Nấu ăn
Mị lực: 23 (max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ
Lần này Bách Hợp phát hiện ra không chỉ võ lực tăng lên một điểm mà sở trường thêm nấu ăn. Cô hơi giật mình nhìn chàng trai kia: “Tôi có cả sở trường rồi hả?”
Chàng trai nhẹ gật đầu vô cảm nói: “Trong nhiệm vụ này cô siêng năng nấu ăn xem như đã có được nấu ăn sơ cấp.”
Nghe thấy hai chữ sơ cấp, Bách Hợp không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác cái giá trị nấu ăn này có thể tăng?” Chàng trai hơi gật đầu, anh đang định mở miệng thì Bách Hợp nhớ ra điều gì rồi vội vàng hỏi.
“Đúng rồi, lúc tôi làm nhiệm vụ luôn cảm thấy tính tình nóng nảy cảm giác không khống chế được bản thân mình, xin hỏi đó là nguyên nhân gì?”
“Được.” Lần này khóe miệng chàng trai hơi cong lên như là đã sớm đoán ra Bách Hợp sẽ hỏi câu này, thản nhiên nói: “Đó là bởi vì tinh thần lực của nguyên chủ quá mạnh mà cô lại yếu nên bị ảnh hưởng.”
Bách Hợp không ngờ tới sẽ như thế, đôi mắt mở to đang định nói gì thì chàng trai lại hỏi.
“Nhiệm vụ của cô làm khá tốt, tôi tặng cô một điểm, cô muốn thêm vào đâu?”
Trải qua nhiều nhiệm vụ như thế, Bách Hợp cũng không ngốc không hiểu ánh mắt người khác, cô biết rõ chàng trai thần bí này không muốn nói nữa, do dự một chút cắn cắn bờ môi nói: “Trí tuệ.”
Bởi vì trí tuệ cô không cao nên nàng biết nhìn mặt mà nói chuyện, người ta không có kiên nhẫn nói chuyện nữa thì sẽ không hỏi nữa, cô muốn sống phải cần người đàn ông thần bí kia mà không phải người khác cần cô, Bách Hợp không thông minh nên sẽ không chơi kiểu tính toán với người khác, ưu điểm lớn nhất của cô là tự mình hiểu lấy mà không phải là ra vẻ thông minh không biết trời cao đất rộng.
Khóe miệng người đàn ông thần bí kia lộ ra vẻ ý vị thâm trường, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên vài tia sáng, anh thấy ánh mắt ảm đạm của Bách Hợp nhưng không nói gì, lúc bóng người biến mất trong tinh thông thì hiện lên tư liệu mới của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 57 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 13 (max 100 điểm)
Tinh Thần: 11 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật
Sở trường: Nấu Ăn Sơ Cấp
Mị lực: 23 (max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ
Vừa nhìn thấy tư liệu của mình thì Bách Hợp phát hiện trong tư liệu của mình có thêm mục tinh thần, hơn nữa không biết có phải vì người đàn ông thần bí kia vô tình để lộ ra tin tức nên cái phần sở trường của cô có thêm nấu ăn sơ cấp, có thể thấy được rằng sở trường có thể tăng cấp. Cô im lặng một lát thì nghe thấy giọng nói của người kia.
“Đáng lẽ tinh thần lực của cô bắt đầu từ con số không như bởi vì trong nhiệm vụ này cô khống chế được mình nên giá trị tăng lên, chúc mừng cô phát hiện ra tinh thần lực cho nên được ban thưởng 10 điểm.” Bách Hợp không ngờ còn giấu đồ vật mình không biết.
Cô sống lâu như thế đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mới đây mới phát hiện ra nhiều thứ mình không hiểu.
Bách Hợp đang định nói thì chàng trai kia lạnh lùng hỏi: “ Có tiến hành nhiệm vụ không?”
Nếu muốn nói thì anh sẽ nói cho cô biết, nếu anh không muốn thì Bách Hợp hỏi cũng vô dụng thôi, ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét thêm thôi, cô dứt khoát gật đầu.
Một cử động nhỏ trong không gian cũng không thể gạt được ánh mắt chàng trai kia, cơ thể cô bay bổng sáng ngời lên, không biết có phải ảo giác của mình không, cảm giác quay cuồng khi tiến vào nhiệm vụ đã bớt hơn trước rất nhiều, tình tiết khổng lồ của câu chuyện truyền vào óc, tuy đau đến muốn nứt ra nhưng đỡ hơn trước nhiều. Bách Hợp suy đoan có phải do tinh thần lực cải biến, cô quyết định lần sau trở lại không gian kia sẽ hỏi người đàn ông thần bí kia.
Xung quanh cô hình như đang có ai nói gì đấy, dưới người đau đớn như bị xé rách, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: “Nhanh đi báo với Thiếu soái, cái thai này của Thiếu phu nhân không thể giữ được rồi.”
Nội dung câu chuyện ào ào truyền vào đầu cô, lúc này cảm thấy rất đau nhưng Bách Hợp có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài và tiếng người nói, tập chung buông lỏng tinh thần .
Trong bụng như có thứ gì đó trượt ra, cô nghe thấy người nào đó thở dài: “Thật đáng thương, là một đứa bé trai đã thành hình.” Trong lòng Bách Hợp trào lên một cơn đau nhức, cô cảm giác được có người đang lau người cho mình, lại như có người đang kêu gào: con của tôi.
Nội dung câu chuyện lần này khá lớn nên thời gian tiếp thu cũng lâu hơn bình thường một chút. Lúc hiểu rõ mọi chuyện thì đầu Bách Hợp đau đến muốn nứt ra, khi cô mở mắt đã là buổi tối. Bên ngoài tối đen như mực, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn dầu, một thiếu nữ có hai bím tóc đang nằm bò trên bàn ngủ gật, mùi máu tươi trong phòng vẫn chưa tan hết. Bách Hợp cười khổ một tiếng, bụng dưới vừa lạnh vừa đau, cô cố gắng chuẩn bị tập luyện võ công từ đầu.
Nhiệm vụ lần này cô cũng trở thành Đường Bách Hợp, một phụ nữ mới lấy chồng không lâu. Chồng của nguyên chủ là Diệp Xung Cẩn, con trai duy nhất của Diệp Khai Lương quân phiệt lớn nhất vùng Nam Hoa hiện nay, bối cảnh là thời dân quốc. Cô nhớ rõ rằng trong lịch sử không có vùng đất nào là Nam Hoa, cũng không có quân phiệt nào là Diệp Khai Lương, vậy thì câu chuyện này là hư cấu dùng bối cảnh thời dân quốc.
Diệp Xung Cẩn là nhân vật phản diện lớn nhất trong câu chuyện. Anh ta là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lạm sát người vô tội, một câu không vừa ý thì sẽ lấy mạng người ta, hơn nữa còn nhổ cỏ tận gốc, làm việc vô cùng cực đoan. Vốn dĩ xuất thân của hắn rất cao, khi Diệp Khai Lương còn chưa trở thành Tổng đốc Nam Hoa, thế lực phong kiến thống trị dần lụn bại, Diệp Khai Lương lợi dụng nguồn nhân lực trong tay, nhanh chóng chiếm được một vùng đất riêng, trở thành quân phiệt lớn nhất Hoa quốc. Diệp Xung Cẩn là con độc nhất của ông, khi Diệp Xung Cẩn hai mươi mốt tuổi thì lấy Đường Bách Hợp, một cô gái dòng dõi thư hương, thanh danh rất tốt không nắm thực quyền như Diệp gia.
Nhiệm vụ này hơi giống nhiệm vụ Tiếu ngạo giang hồ, đều khiến Bách Hợp cảm thấy bó tay bó chân, lúc cô trở lại không gian đã thấy chàng trai tuấn mỹ mặc cẩm bào đội ngọc quan, hiện nay cơ thể của anh càng ngày ngưng thật không hề bay bổng trong suốt như trước, Bách Hợp hơi thất thần rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, chàng trai gật đầu với cô.
“Cô làm tốt lắm.”
Bách Hợp có hơi nghi hoặc: “Trên thực tế tôi không biết tôi đã làm chuyện gì.” Hình như cô chỉ cố gắng sống bình an thôi, cô cũng không biết tại sao nhiệm vụ lại hoàn thành, cảm giác không hiểu này khiến Bách Hợp không có cảm giác an toàn, cô ôm bả vai theo bản năng, vẻ mặt hoang mang.
“Bản thân Phan Kim Liên là người không có chủ kiến, lúc sống không có chủ kiến mà ngay cả khi chết cũng thế.” Chàng trai trả lời Bách Hợp, anh nói không đầu không đuôi nhưng Bách Hợp lại hơi hiểu: “Ý muốn nói là cô ta không cam lòng, nhưng lại không biết cam lòng cái gì nên muốn tôi hoàn thành tâm nguyện thay cô ta, cho nên tôi thay cô ta sống, mọi chuyện đều có chủ ý không cần dựa vào người khác, không giống như phải gả cho Võ Đại Lang, cũng như không gả vào Tây Môn phủ, thậm chí cô ta nghĩ mình phải gả cho Võ Đại Lang cũng chỉ vì người ta đề nghị nên cô ta mới gả.”
“Cô ta không kiên cường như cô cho nên nhiệm vụ của cô chỉ cần thay cô ta không cần dựa vào ai cả mà vẫn sống tốt là được.” Bách Hợp đã hiểu, nhẹ gật đầu rồi im lặng.
Kỳ thật cô ta chỉ muốn dựa vào chính mình mà sống tốt cũng không phải là báo thù. Phải nói rằng Phan Kim Liên chỉ muốn làm chủ bản thân không cần giống như trong câu chuyện. Mọi chuyện đều do người khác an bài, vô luận như thế nào thì Bách Hợp đã hoàn thành nhiệm vụ, trên thực tế làm nhiều nhiệm vụ, lần đầu tiên là người mẹ báo thù, lần thứ hai nguyện vọng của nguyên chủ là chỉ muốn bảo vệ nhà họ Bách, đánh bại Mặc Thành Đường, Nhạc Linh San trong nhiệm vụ Tiếu ngạo giang hồ hay Diệt Tuyệt sư thái đều có nguyện vọng chưa thành.
Nhạc Linh San hy vọng Lâm Bình Chi yêu mình, Diệt Tuyệt sư thái hy vọng phát triển Nga My. Chỉ có Phan Kim Liên yêu cầu muốn sống tốt mà thôi không cần bị người khác chi phối, không cần Trương đại hộ làm chủ gả cho Võ Đại Lang, hay bà mối Vương bán cô ta cho Tây Môn Khánh rồi cuối cùng hại chết Võ Đại Lang, v..vv, hết thẩy nguyên nhân đều do Phan Kim Liên quá mền yếu sống như bèo trôi.
Nguyện vọng của Phan Kim Liên thấp hơn tất cả các nguyên chủ trong nhiệm vụ Bách Hợp đã làm, thế mà cô cứ tưởng là khó làm nhất.
Bách Hợp thở dài, chàng trai kia nhân tiện nói” Nhiệm vụ chỉ là nhiệm vụ mà thôi, hy vọng cô giữ vững được lòng mình.”
Anh nói xong lời này thì tay áo vung lên có cơn gió lạnh thổi tới. Trên trời sao xuất hiện tư liệu của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 56 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 13 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật
Sở trường: Nấu ăn
Mị lực: 23 (max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ
Lần này Bách Hợp phát hiện ra không chỉ võ lực tăng lên một điểm mà sở trường thêm nấu ăn. Cô hơi giật mình nhìn chàng trai kia: “Tôi có cả sở trường rồi hả?”
Chàng trai nhẹ gật đầu vô cảm nói: “Trong nhiệm vụ này cô siêng năng nấu ăn xem như đã có được nấu ăn sơ cấp.”
Nghe thấy hai chữ sơ cấp, Bách Hợp không khỏi lắp bắp kinh hãi: “Nói cách khác cái giá trị nấu ăn này có thể tăng?” Chàng trai hơi gật đầu, anh đang định mở miệng thì Bách Hợp nhớ ra điều gì rồi vội vàng hỏi.
“Đúng rồi, lúc tôi làm nhiệm vụ luôn cảm thấy tính tình nóng nảy cảm giác không khống chế được bản thân mình, xin hỏi đó là nguyên nhân gì?”
“Được.” Lần này khóe miệng chàng trai hơi cong lên như là đã sớm đoán ra Bách Hợp sẽ hỏi câu này, thản nhiên nói: “Đó là bởi vì tinh thần lực của nguyên chủ quá mạnh mà cô lại yếu nên bị ảnh hưởng.”
Bách Hợp không ngờ tới sẽ như thế, đôi mắt mở to đang định nói gì thì chàng trai lại hỏi.
“Nhiệm vụ của cô làm khá tốt, tôi tặng cô một điểm, cô muốn thêm vào đâu?”
Trải qua nhiều nhiệm vụ như thế, Bách Hợp cũng không ngốc không hiểu ánh mắt người khác, cô biết rõ chàng trai thần bí này không muốn nói nữa, do dự một chút cắn cắn bờ môi nói: “Trí tuệ.”
Bởi vì trí tuệ cô không cao nên nàng biết nhìn mặt mà nói chuyện, người ta không có kiên nhẫn nói chuyện nữa thì sẽ không hỏi nữa, cô muốn sống phải cần người đàn ông thần bí kia mà không phải người khác cần cô, Bách Hợp không thông minh nên sẽ không chơi kiểu tính toán với người khác, ưu điểm lớn nhất của cô là tự mình hiểu lấy mà không phải là ra vẻ thông minh không biết trời cao đất rộng.
Khóe miệng người đàn ông thần bí kia lộ ra vẻ ý vị thâm trường, trong đôi mắt phượng hẹp dài lóe lên vài tia sáng, anh thấy ánh mắt ảm đạm của Bách Hợp nhưng không nói gì, lúc bóng người biến mất trong tinh thông thì hiện lên tư liệu mới của Bách Hợp.
Giới tính: Nữ (Có thể biến đổi giới tính)
Tên: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 57 (max 100 điểm)
Dung mạo: 60 (max 100 điểm)
Thể lực: 58 (max 100 điểm)
Võ lực: 13 (max 100 điểm)
Tinh Thần: 11 (max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, Nam Vực Cổ thuật
Sở trường: Nấu Ăn Sơ Cấp
Mị lực: 23 (max 100 điểm)
Cất giữ: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh nữ
Vừa nhìn thấy tư liệu của mình thì Bách Hợp phát hiện trong tư liệu của mình có thêm mục tinh thần, hơn nữa không biết có phải vì người đàn ông thần bí kia vô tình để lộ ra tin tức nên cái phần sở trường của cô có thêm nấu ăn sơ cấp, có thể thấy được rằng sở trường có thể tăng cấp. Cô im lặng một lát thì nghe thấy giọng nói của người kia.
“Đáng lẽ tinh thần lực của cô bắt đầu từ con số không như bởi vì trong nhiệm vụ này cô khống chế được mình nên giá trị tăng lên, chúc mừng cô phát hiện ra tinh thần lực cho nên được ban thưởng 10 điểm.” Bách Hợp không ngờ còn giấu đồ vật mình không biết.
Cô sống lâu như thế đã làm rất nhiều nhiệm vụ, mới đây mới phát hiện ra nhiều thứ mình không hiểu.
Bách Hợp đang định nói thì chàng trai kia lạnh lùng hỏi: “ Có tiến hành nhiệm vụ không?”
Nếu muốn nói thì anh sẽ nói cho cô biết, nếu anh không muốn thì Bách Hợp hỏi cũng vô dụng thôi, ngược lại sẽ khiến người ta chán ghét thêm thôi, cô dứt khoát gật đầu.
Một cử động nhỏ trong không gian cũng không thể gạt được ánh mắt chàng trai kia, cơ thể cô bay bổng sáng ngời lên, không biết có phải ảo giác của mình không, cảm giác quay cuồng khi tiến vào nhiệm vụ đã bớt hơn trước rất nhiều, tình tiết khổng lồ của câu chuyện truyền vào óc, tuy đau đến muốn nứt ra nhưng đỡ hơn trước nhiều. Bách Hợp suy đoan có phải do tinh thần lực cải biến, cô quyết định lần sau trở lại không gian kia sẽ hỏi người đàn ông thần bí kia.
Xung quanh cô hình như đang có ai nói gì đấy, dưới người đau đớn như bị xé rách, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng: “Nhanh đi báo với Thiếu soái, cái thai này của Thiếu phu nhân không thể giữ được rồi.”
Nội dung câu chuyện ào ào truyền vào đầu cô, lúc này cảm thấy rất đau nhưng Bách Hợp có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài và tiếng người nói, tập chung buông lỏng tinh thần .
Trong bụng như có thứ gì đó trượt ra, cô nghe thấy người nào đó thở dài: “Thật đáng thương, là một đứa bé trai đã thành hình.” Trong lòng Bách Hợp trào lên một cơn đau nhức, cô cảm giác được có người đang lau người cho mình, lại như có người đang kêu gào: con của tôi.
Nội dung câu chuyện lần này khá lớn nên thời gian tiếp thu cũng lâu hơn bình thường một chút. Lúc hiểu rõ mọi chuyện thì đầu Bách Hợp đau đến muốn nứt ra, khi cô mở mắt đã là buổi tối. Bên ngoài tối đen như mực, trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn dầu, một thiếu nữ có hai bím tóc đang nằm bò trên bàn ngủ gật, mùi máu tươi trong phòng vẫn chưa tan hết. Bách Hợp cười khổ một tiếng, bụng dưới vừa lạnh vừa đau, cô cố gắng chuẩn bị tập luyện võ công từ đầu.
Nhiệm vụ lần này cô cũng trở thành Đường Bách Hợp, một phụ nữ mới lấy chồng không lâu. Chồng của nguyên chủ là Diệp Xung Cẩn, con trai duy nhất của Diệp Khai Lương quân phiệt lớn nhất vùng Nam Hoa hiện nay, bối cảnh là thời dân quốc. Cô nhớ rõ rằng trong lịch sử không có vùng đất nào là Nam Hoa, cũng không có quân phiệt nào là Diệp Khai Lương, vậy thì câu chuyện này là hư cấu dùng bối cảnh thời dân quốc.
Diệp Xung Cẩn là nhân vật phản diện lớn nhất trong câu chuyện. Anh ta là kẻ tâm ngoan thủ lạt, lạm sát người vô tội, một câu không vừa ý thì sẽ lấy mạng người ta, hơn nữa còn nhổ cỏ tận gốc, làm việc vô cùng cực đoan. Vốn dĩ xuất thân của hắn rất cao, khi Diệp Khai Lương còn chưa trở thành Tổng đốc Nam Hoa, thế lực phong kiến thống trị dần lụn bại, Diệp Khai Lương lợi dụng nguồn nhân lực trong tay, nhanh chóng chiếm được một vùng đất riêng, trở thành quân phiệt lớn nhất Hoa quốc. Diệp Xung Cẩn là con độc nhất của ông, khi Diệp Xung Cẩn hai mươi mốt tuổi thì lấy Đường Bách Hợp, một cô gái dòng dõi thư hương, thanh danh rất tốt không nắm thực quyền như Diệp gia.