Edit: Suly
Beta: Sakura
“An bài cái gì? Theo lý mà nói ngươi là đệ tử ký danh danh nghĩa của ta, động phủ kia có linh mạch, ngươi sống nhờ nhiều năm đã thuộc về đặc quyền, thiên tư ngươi thấp quá mức, trong tông môn nếu có tài nguyên tốt phải ưu tiên cho đệ tử tư chất tốt sử dụng, ngươi tu hành bách niên, không biết hôm nay tu vị đến trình độ nào? Ngươi cũng biết Trần sư muội chưa đến trăm tuổi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí tùy thời cũng có thể sẽ đột phá Kim Đan, động phủ trong tông môn chân chính có linh mạch chỉ có mấy cái như vậy, ngươi ngày xưa cũng là con gái Nhạc trưởng lão, Nhạc trưởng lão cũng là do tông môn bồi dưỡng, tông môn có ân với hắn, ngươi thân là con gái duy nhất của hắn, chẳng lẽ không vì sự phát triển của sư môn sau này nhượng vài phần?” Trên mặt Liễu Nhất Sơn lộ ra vẻ nghiêm túc, trong miệng quát tháo, hắn nói xong lời nói này, Trần Uyển Đường nghe được hắn là đang khen thưởng mình, nhịn không được nở nụ cười ‘Ha ha’, bộ dạng ngây thơ rực rỡ này của cô ta dẫn tới những người khác trong tông môn cũng đều cười theo, Trần Uyển Đường càng đắc ý, bắt đầu làm mặt quỷ, b tiếng cười ốn phía càng lớn.
Bách Hợp quay đầu nhìn những người này, thần sắc tỉnh táo:
“Động phủ của ta hóa ra là ta sống nhờ? Động phủ kia ngay từ đầu cũng không linh mạch, tông chủ chắc hẳn cũng nên biết, trước kia không có người đến đoạt, hôm nay đã có linh mạch thế mà tông môn thừa dịp ta không ở đây cưỡng chiếm, tông chủ đã nói cha ta ngày xưa có cống hiến với tông môn, chẳng lẽ tông chủ đối đãi như vậy với con gái trưởng lão ngày xưa?”
Lúc cô nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng nói chuyện thần thái ngữ khí lại làm cho Liễu Nhất Sơn bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt lão nghiêm túc:
“Tu Tiên giới từ xưa đến nay là người tài mới có, hôm nay...”
“Tốt rồi!” Bách Hợp nghe được lúc Liễu Nhất Sơn nói chuyện giống với Lạc Thần như đúc, đã cắt đứt lời nói hắn: “Những lời này ta cũng không muốn nghe! Tông môn muốn cướp linh mạch của ta. Ta thế đơn lực hơi vậy thì thôi, hôm nay tông môn chuẩn bị an trí ta ở nơi nào?”
Lời mình còn chưa nói hết, Bách Hợp lại không biết lễ phép trực tiếp ngắt lời mà mình chưa nói xong như, Liễu Nhất Sơn thân là chủ nhân Kiếm Tông, chủ quản sự nghiệp lớn nhỏ trong Kiếm Tông trong thời gian mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp phải người dám đối bất kính như vậy với lão, cha mẹ Nhạc Bách Hợp ngày xưa lúc còn tại thế, cũng sẽ cho tông chủ vài phần tình mọn. Hiện tại một cái tiểu bối vô tri lại dám nói chuyện như vậy với mình, Trong lòng Liễu Nhất Sơn tức giận, căm ghét từ ruột tràn lên, trong lòng một cỗ sát ý bừng lên, cuối cùng lão cảm nhận tâm tình được ngày đó của đồ đệ Lạc Thần trong cơn giận dữ cáo trạng với mình, lão chứng kiến thái độ ác liệt này của Bách Hợp, lại nghe đến ngữ khí cô không kiên nhẫn, quả thực hận không thể triệu ra pháp kiếm của mình một kiếm đánh chết cô mới tốt.Liễu Nhất Sơn mặt lạnh, hừ một tiếng, ống tay áo hất lên, bên trong một cái ngọc bài óng ánh liền bay ra, bay nhanh tới hướng Bách Hợp:
“Động phủ bên trong đều là vô chủ, ngươi có thể tự đi chọn lựa một tòa! Nhạc trưởng lão thực anh hùng, thật tốt hán. Không nghĩ tới lại sinh ra ngươi một cái đại nghịch bất đạo như vậy, nữ nhi không biết lễ phép! Lúc bổn tọa đang nói chuyện, tiểu bối nào có ngắt lời nói trống không như ngươi, nể tình cha mẹ ngươi ngày trước, hôm nay bổn tọa tạm thời không giáo huấn ngươi, có điều ngươi dã tính khó thuần, ngươi không thể là học trò của ta, nếu là ngươi có tốt nơi, tự đi tìm!”
Lão nén giận thốt ra lời muốn trục xuất Bách Hợp khỏi môn hạ mình. Trần Uyển Đường và Lạc Thần nhìn thoáng qua lẫn nhau. Trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng, trong khoảng thời gian ngắn hào khí trong điện khẩn trương vô cùng, Trần Uyển Đường thè lưỡi, lại cúi đầu thấp xuống. Thân mật tựa ở bên cạnh Lạc Thần, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Thấy bộ dạng lúc cô không may, thỉnh thoảng lại cau cái mũi.
Lúc Liễu Nhất Sơn ném ngọc bài xuống, mang theo tu vi Nguyên Anh kỳ bắn tới chỗ Bách Hợp, lần này Liễu Nhất Sơn nén giận ra tay, cố tình muốn cho Bách Hợp một bài học, bởi vậy ra tay dùng bảy tám phần thực lực, nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể miễn cưỡng bắt được ngọc bội, chỉ sợ cũng phải ăn một cái thiệt thòi không nhỏ đằng trước, nhưng Bách Hợp lại dễ dàng thò tay tiếp được, Liễu Nhất Sơn thấy một màn như vậy, sửng sốt một chút chính mình cảm thấy có chút rất không thích hợp, Bách Hợp lại nở nụ cười:
“Tông chủ nói như vậy, ngược lại là không thể tốt hơn. Nguyên bản ta có mấy lời không có ý tứ nói ra khỏi miệng, hôm nay tông chủ đã nâng lên cha mẹ ta thì ta thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù sao một thân tu vị ta cũng không phải là tông chủ chỗ thụ, tuy nói có danh thầy trò, nhưng thực tế lại không phải là thầy trò, hôm nay cái đệ tử ký danh này cũng không cần làm.” Bách Hợp nói xong lời này, khuôn mặt Liễu Nhất Sơn lập tức trướng đến đỏ bừng, trong mắt hung quang chợt lóe lên, một thân áo bào xanh không gió mà bay lên, Bách Hợp lại bình thường như là không có thấy.
“Hôm này các vị trong tông môn đã già, cha mẹ ta lúc trước cũng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở trong tông môn, chín mươi tám năm trước vì tông môn chết trận, hai người tu hành nhiều năm, chỉ sợ để lại một ít đan dược pháp bảo các loại, những năm gần đây ta chưa bao giờ mảy may từng gặp những vật này, hai người bọn họ ngã xuống, thứ ở trên thân ngược lại không đề cập nữa, nhưng ở trong tông môn chung quy có mấy thứ đồ đạc của bọn họ, hôm nay ta cũng lớn thành, những vật này không biết ta nên đi nơi nào nhận lấy?”
Bách Hợp vừa mới nói xong, khí tức trên người Liễu Nhất Sơn lập tức trì trệ, biểu lộ thoáng cái có chút khó coi.
Hôm nay lão triệu tất cả trưởng lão bế quan tiến về chủ điện, vốn muốn có ý tứ đuổi Bách Hợp ra khỏi môn hạ, ngày đó Bách Hợp chọc giận đệ tử của mình, lão vốn đã không thèm đệ tử ký danh này, nhưng cô đã làm tổn hại đệ tử mình coi như ruột thịt, tự nhiên Liễu Nhất Sơn đề phòng Bách Hợp như quạ đen, ngược lại lão muốn đuổi Bách Hợp ra khỏi môn hạ của mình, nhưng thứ nhất tư chất tuy Bách Hợp thấp, nhưng thân phận đặc thù, nếu như mình đuổi người đi, dù là có nguyên nhân thì cũng khó tránh khỏi danh bất chính, ngôn bất thuận, bởi vậy lão mới nghĩ ra trước mặt chư vị trưởng lão, dùng một cái lý do quang minh chính đại, trục Bách Hợp ra khỏi môn hạ, lại không nghĩ rằng lúc này Bách Hợp bị đuổi sư môn đi không những không khuất nhục không cầu khẩn, ngược lại còn nhắc đến di vật lúc trước của cha mẹ, hơn nữa còn là trước mặt chư vị trưởng lão, thoáng cái lông mày Liễu Nhất Sơn liều nhíu lại.
“Tông chủ sẽ không nói không có đi? Cha mẹ ta dầu gì cũng là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu luyện nhiều năm, đan dược pháp bảo cùng với một ít thứ tốt đều hội lưu lại đấy, ta là con gái duy nhất của bọn họ, những vật này nguyên bản nên là ta kế thừa.” Bách Hợp vừa tiến vào nhiệm vụ tiếp thu kịch tình, ngày đó bởi vì chuyện Lý Duyên Tỷ mà tâm đại loạn, nhưng cô tỉnh táo lại sau rất nhanh liền nhớ tới chuyện này, dù sao Nhạc trưởng lão cùng mẫu thân nguyên chủ dù gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể lăn lộn đến bước này, trong tay khẳng định có chút thứ tốt, thế nhưng mà kỳ quái chính là tông môn ở bên trong nội dung vở kịch, trong trí nhớ Nhạc Bách Hợp căn bản không có những vật này, thậm chí nguyên chủ không có nghĩ tới phương diện này, lúc ấy Bách Hợp đã cảm thấy không đúng, nhưng cô luôn ẩn nhẫn không nói, thực lực của mình lúc trước không tăng, Kiếm Tông quang minh chính đại che giấu đồ của cô, cô không có bản lĩnh, chỉ có thể ăn cái thiệt thòi này.
Bởi vậy trong những năm này cô cố gắng tu hành, hôm nay thực lực của mình tăng lên tới vị trí cao bằng Liễu Nhất Sơn, rốt cục cô mới mở miệng đòi hỏi khởi những đồ vật nguyên bản nên thuộc về nguyên chủ.
Nhạc Bách Hợp ngốc kia, mình có tài nguyên bị sư tôn tôn kính trong mắt mình cường đoạt đi, thậm chí từ đó về sau đề cũng không nói, cnàng còn ngu ngốc vô cùng cảm kích lúc mình hoàn cảnh khốn cùng, sư tôn thu nàng về môn hạ, cho nàng một cái danh phận đệ tử ký danh, lại không nghĩ tới, sư tôn này thu nàng về làm đệ tử ký danh sau mấy chục năm chẳng quan tâm nàng, rõ ràng cũng không phải là dạng người mặt mũi hiền lành tốt bụng như trong tưởng tượng của nàng, chim vì mồi mà chết, tại sao lão phải thu Nhạc Bách Hợp làm đồ đệ? Thậm chí nói không chừng Liễu Nhất Sơn thu nàng làm đồ đệ, dự có mưu đấy!
Trong lòng nguyên chủ thì ân nhân Đại sư huynh kia cô thiếu nợ một câu cảm tạ cùng xin lỗi sở dĩ tu vị có thể tiến triển nhanh như vậy, nói không chừng cũng có khả năng chiếm dụng chút đồ của nàng, nếu không một đệ tử môn phái nhị đẳng, dù cho hắn thiên tư không tệ, nhưng hắn đã không có công pháp, lại cũng không đủ linh đan diệu dược, hắn lấy cái gì một đường thuận lợi lên tới Kim Đan kỳ? Bách Hợp nghĩ hết thảy như vậy, bên khóe miệng cười lạnh càng sâu thêm vài phần, hàm răng Liễu Nhất sơn cắn chặt, lúc này thái độ Bách Hợp hùng hổ dọa người, lại để cho lão cảm thấy có chút không vui đồng thời trong lòng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Nếu Bách Hợp bí mật nhắc tới chuyện này thì lão sẽ một mực phủ nhận, hoặc nghĩ một phương pháp lừa bịp cô, dù sao trong mắt Liễu Nhất Sơn, Bách Hợp chưa đến trăm năm tuổi, đạo lí đối nhân xử thế không bằng lão, thế nhưng mà lúc này đang trước mặt các trưởng lão, Bách Hợp nói ra di vật thuộc sở hữu của Nhạc trưởng lão lưu lại ngày xưa, điều này cũng làm cho lão đâm lao phải theo lao rồi.
Ngày đó hai người điện chủ Thiên Hương cùng Nhạc trưởng lão thân là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu hành mấy trăm năm, trong tay tồn không ít thứ tốt, có nhiều thứ Liễu Nhất Sơn cảm thấy trông mà thèm, thậm chí ngày đó trong đan dược điện chủ Thiên Hương lưu lại, trong đó có một viên cực phẩm Thiên Linh đan, kiện vật phẩm này trân quý phi phàm, vốn Liễu Nhất Sơn chuẩn bị cho mình làm đường lui đấy, lão muốn dùng đan dược này trùng kích Nguyên Anh trung kỳ, nếu thất bại thì viên đan dược này lại có thể cho lão thọ thêm trăm năm, mà chủ yếu là tuổi thọ tăng lên lão muốn tranh thủ bồi dưỡng học trò cưng của mình đến Nguyên Anh kỳ, đồ tốt như vậy thì không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào thấy không thèm đấy, ngày đó mẫu thân Nhạc Bách Hợp cũng chẳng biết lúc nào đã nhận được thứ này, luôn bảo tồn nhiều năm không có nuốt, cuối cùng hai người một khi chết, ngược lại tiện nghi cho lão, những thứ tốt này lão nuốt vào trong miệng, sao lại cam lòng lấy ra?
Lúc này Bách Hợp đang trước mặt của mọi người yêu cầu lão, không chỉ để cho Liễu Nhất Sơn cảm thấy quyền uy của mình nhận lấy khiêu chiến, càng làm cho lão muốn giết Bách Hợp hơn, suy nghĩ việc bảo trụ những đồ vật kia.
“Lớn mật!” Ngay lúc đó lão bỗng nhiên hét lên một tiếng, trong đại điện lúc Bách Hợp tiến đến thì Liễu Nhất Sơn vẫn ngồi ở vị trí, lúc này nổi giận đứng lên, áp khí trong điện thoáng cái liền thấp xuống, một cỗ uy thế Nguyên Anh kỳ khủng bố tràn ngập ra bốn phương tám hướng trong điện, chư vị trưởng lão chung quanh nguyên bản đang cúi đầu giả bộ như uống trà thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Beta: Sakura
“An bài cái gì? Theo lý mà nói ngươi là đệ tử ký danh danh nghĩa của ta, động phủ kia có linh mạch, ngươi sống nhờ nhiều năm đã thuộc về đặc quyền, thiên tư ngươi thấp quá mức, trong tông môn nếu có tài nguyên tốt phải ưu tiên cho đệ tử tư chất tốt sử dụng, ngươi tu hành bách niên, không biết hôm nay tu vị đến trình độ nào? Ngươi cũng biết Trần sư muội chưa đến trăm tuổi đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, thậm chí tùy thời cũng có thể sẽ đột phá Kim Đan, động phủ trong tông môn chân chính có linh mạch chỉ có mấy cái như vậy, ngươi ngày xưa cũng là con gái Nhạc trưởng lão, Nhạc trưởng lão cũng là do tông môn bồi dưỡng, tông môn có ân với hắn, ngươi thân là con gái duy nhất của hắn, chẳng lẽ không vì sự phát triển của sư môn sau này nhượng vài phần?” Trên mặt Liễu Nhất Sơn lộ ra vẻ nghiêm túc, trong miệng quát tháo, hắn nói xong lời nói này, Trần Uyển Đường nghe được hắn là đang khen thưởng mình, nhịn không được nở nụ cười ‘Ha ha’, bộ dạng ngây thơ rực rỡ này của cô ta dẫn tới những người khác trong tông môn cũng đều cười theo, Trần Uyển Đường càng đắc ý, bắt đầu làm mặt quỷ, b tiếng cười ốn phía càng lớn.
Bách Hợp quay đầu nhìn những người này, thần sắc tỉnh táo:
“Động phủ của ta hóa ra là ta sống nhờ? Động phủ kia ngay từ đầu cũng không linh mạch, tông chủ chắc hẳn cũng nên biết, trước kia không có người đến đoạt, hôm nay đã có linh mạch thế mà tông môn thừa dịp ta không ở đây cưỡng chiếm, tông chủ đã nói cha ta ngày xưa có cống hiến với tông môn, chẳng lẽ tông chủ đối đãi như vậy với con gái trưởng lão ngày xưa?”
Lúc cô nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng nói chuyện thần thái ngữ khí lại làm cho Liễu Nhất Sơn bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt lão nghiêm túc:
“Tu Tiên giới từ xưa đến nay là người tài mới có, hôm nay...”
“Tốt rồi!” Bách Hợp nghe được lúc Liễu Nhất Sơn nói chuyện giống với Lạc Thần như đúc, đã cắt đứt lời nói hắn: “Những lời này ta cũng không muốn nghe! Tông môn muốn cướp linh mạch của ta. Ta thế đơn lực hơi vậy thì thôi, hôm nay tông môn chuẩn bị an trí ta ở nơi nào?”
Lời mình còn chưa nói hết, Bách Hợp lại không biết lễ phép trực tiếp ngắt lời mà mình chưa nói xong như, Liễu Nhất Sơn thân là chủ nhân Kiếm Tông, chủ quản sự nghiệp lớn nhỏ trong Kiếm Tông trong thời gian mấy trăm năm, chưa bao giờ gặp phải người dám đối bất kính như vậy với lão, cha mẹ Nhạc Bách Hợp ngày xưa lúc còn tại thế, cũng sẽ cho tông chủ vài phần tình mọn. Hiện tại một cái tiểu bối vô tri lại dám nói chuyện như vậy với mình, Trong lòng Liễu Nhất Sơn tức giận, căm ghét từ ruột tràn lên, trong lòng một cỗ sát ý bừng lên, cuối cùng lão cảm nhận tâm tình được ngày đó của đồ đệ Lạc Thần trong cơn giận dữ cáo trạng với mình, lão chứng kiến thái độ ác liệt này của Bách Hợp, lại nghe đến ngữ khí cô không kiên nhẫn, quả thực hận không thể triệu ra pháp kiếm của mình một kiếm đánh chết cô mới tốt.Liễu Nhất Sơn mặt lạnh, hừ một tiếng, ống tay áo hất lên, bên trong một cái ngọc bài óng ánh liền bay ra, bay nhanh tới hướng Bách Hợp:
“Động phủ bên trong đều là vô chủ, ngươi có thể tự đi chọn lựa một tòa! Nhạc trưởng lão thực anh hùng, thật tốt hán. Không nghĩ tới lại sinh ra ngươi một cái đại nghịch bất đạo như vậy, nữ nhi không biết lễ phép! Lúc bổn tọa đang nói chuyện, tiểu bối nào có ngắt lời nói trống không như ngươi, nể tình cha mẹ ngươi ngày trước, hôm nay bổn tọa tạm thời không giáo huấn ngươi, có điều ngươi dã tính khó thuần, ngươi không thể là học trò của ta, nếu là ngươi có tốt nơi, tự đi tìm!”
Lão nén giận thốt ra lời muốn trục xuất Bách Hợp khỏi môn hạ mình. Trần Uyển Đường và Lạc Thần nhìn thoáng qua lẫn nhau. Trong mắt đều lộ ra vẻ vui mừng, trong khoảng thời gian ngắn hào khí trong điện khẩn trương vô cùng, Trần Uyển Đường thè lưỡi, lại cúi đầu thấp xuống. Thân mật tựa ở bên cạnh Lạc Thần, nhìn chằm chằm vào Bách Hợp. Thấy bộ dạng lúc cô không may, thỉnh thoảng lại cau cái mũi.
Lúc Liễu Nhất Sơn ném ngọc bài xuống, mang theo tu vi Nguyên Anh kỳ bắn tới chỗ Bách Hợp, lần này Liễu Nhất Sơn nén giận ra tay, cố tình muốn cho Bách Hợp một bài học, bởi vậy ra tay dùng bảy tám phần thực lực, nếu là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể miễn cưỡng bắt được ngọc bội, chỉ sợ cũng phải ăn một cái thiệt thòi không nhỏ đằng trước, nhưng Bách Hợp lại dễ dàng thò tay tiếp được, Liễu Nhất Sơn thấy một màn như vậy, sửng sốt một chút chính mình cảm thấy có chút rất không thích hợp, Bách Hợp lại nở nụ cười:
“Tông chủ nói như vậy, ngược lại là không thể tốt hơn. Nguyên bản ta có mấy lời không có ý tứ nói ra khỏi miệng, hôm nay tông chủ đã nâng lên cha mẹ ta thì ta thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù sao một thân tu vị ta cũng không phải là tông chủ chỗ thụ, tuy nói có danh thầy trò, nhưng thực tế lại không phải là thầy trò, hôm nay cái đệ tử ký danh này cũng không cần làm.” Bách Hợp nói xong lời này, khuôn mặt Liễu Nhất Sơn lập tức trướng đến đỏ bừng, trong mắt hung quang chợt lóe lên, một thân áo bào xanh không gió mà bay lên, Bách Hợp lại bình thường như là không có thấy.
“Hôm này các vị trong tông môn đã già, cha mẹ ta lúc trước cũng là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở trong tông môn, chín mươi tám năm trước vì tông môn chết trận, hai người tu hành nhiều năm, chỉ sợ để lại một ít đan dược pháp bảo các loại, những năm gần đây ta chưa bao giờ mảy may từng gặp những vật này, hai người bọn họ ngã xuống, thứ ở trên thân ngược lại không đề cập nữa, nhưng ở trong tông môn chung quy có mấy thứ đồ đạc của bọn họ, hôm nay ta cũng lớn thành, những vật này không biết ta nên đi nơi nào nhận lấy?”
Bách Hợp vừa mới nói xong, khí tức trên người Liễu Nhất Sơn lập tức trì trệ, biểu lộ thoáng cái có chút khó coi.
Hôm nay lão triệu tất cả trưởng lão bế quan tiến về chủ điện, vốn muốn có ý tứ đuổi Bách Hợp ra khỏi môn hạ, ngày đó Bách Hợp chọc giận đệ tử của mình, lão vốn đã không thèm đệ tử ký danh này, nhưng cô đã làm tổn hại đệ tử mình coi như ruột thịt, tự nhiên Liễu Nhất Sơn đề phòng Bách Hợp như quạ đen, ngược lại lão muốn đuổi Bách Hợp ra khỏi môn hạ của mình, nhưng thứ nhất tư chất tuy Bách Hợp thấp, nhưng thân phận đặc thù, nếu như mình đuổi người đi, dù là có nguyên nhân thì cũng khó tránh khỏi danh bất chính, ngôn bất thuận, bởi vậy lão mới nghĩ ra trước mặt chư vị trưởng lão, dùng một cái lý do quang minh chính đại, trục Bách Hợp ra khỏi môn hạ, lại không nghĩ rằng lúc này Bách Hợp bị đuổi sư môn đi không những không khuất nhục không cầu khẩn, ngược lại còn nhắc đến di vật lúc trước của cha mẹ, hơn nữa còn là trước mặt chư vị trưởng lão, thoáng cái lông mày Liễu Nhất Sơn liều nhíu lại.
“Tông chủ sẽ không nói không có đi? Cha mẹ ta dầu gì cũng là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu luyện nhiều năm, đan dược pháp bảo cùng với một ít thứ tốt đều hội lưu lại đấy, ta là con gái duy nhất của bọn họ, những vật này nguyên bản nên là ta kế thừa.” Bách Hợp vừa tiến vào nhiệm vụ tiếp thu kịch tình, ngày đó bởi vì chuyện Lý Duyên Tỷ mà tâm đại loạn, nhưng cô tỉnh táo lại sau rất nhanh liền nhớ tới chuyện này, dù sao Nhạc trưởng lão cùng mẫu thân nguyên chủ dù gì cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể lăn lộn đến bước này, trong tay khẳng định có chút thứ tốt, thế nhưng mà kỳ quái chính là tông môn ở bên trong nội dung vở kịch, trong trí nhớ Nhạc Bách Hợp căn bản không có những vật này, thậm chí nguyên chủ không có nghĩ tới phương diện này, lúc ấy Bách Hợp đã cảm thấy không đúng, nhưng cô luôn ẩn nhẫn không nói, thực lực của mình lúc trước không tăng, Kiếm Tông quang minh chính đại che giấu đồ của cô, cô không có bản lĩnh, chỉ có thể ăn cái thiệt thòi này.
Bởi vậy trong những năm này cô cố gắng tu hành, hôm nay thực lực của mình tăng lên tới vị trí cao bằng Liễu Nhất Sơn, rốt cục cô mới mở miệng đòi hỏi khởi những đồ vật nguyên bản nên thuộc về nguyên chủ.
Nhạc Bách Hợp ngốc kia, mình có tài nguyên bị sư tôn tôn kính trong mắt mình cường đoạt đi, thậm chí từ đó về sau đề cũng không nói, cnàng còn ngu ngốc vô cùng cảm kích lúc mình hoàn cảnh khốn cùng, sư tôn thu nàng về môn hạ, cho nàng một cái danh phận đệ tử ký danh, lại không nghĩ tới, sư tôn này thu nàng về làm đệ tử ký danh sau mấy chục năm chẳng quan tâm nàng, rõ ràng cũng không phải là dạng người mặt mũi hiền lành tốt bụng như trong tưởng tượng của nàng, chim vì mồi mà chết, tại sao lão phải thu Nhạc Bách Hợp làm đồ đệ? Thậm chí nói không chừng Liễu Nhất Sơn thu nàng làm đồ đệ, dự có mưu đấy!
Trong lòng nguyên chủ thì ân nhân Đại sư huynh kia cô thiếu nợ một câu cảm tạ cùng xin lỗi sở dĩ tu vị có thể tiến triển nhanh như vậy, nói không chừng cũng có khả năng chiếm dụng chút đồ của nàng, nếu không một đệ tử môn phái nhị đẳng, dù cho hắn thiên tư không tệ, nhưng hắn đã không có công pháp, lại cũng không đủ linh đan diệu dược, hắn lấy cái gì một đường thuận lợi lên tới Kim Đan kỳ? Bách Hợp nghĩ hết thảy như vậy, bên khóe miệng cười lạnh càng sâu thêm vài phần, hàm răng Liễu Nhất sơn cắn chặt, lúc này thái độ Bách Hợp hùng hổ dọa người, lại để cho lão cảm thấy có chút không vui đồng thời trong lòng cảm thấy hơi khó giải quyết.
Nếu Bách Hợp bí mật nhắc tới chuyện này thì lão sẽ một mực phủ nhận, hoặc nghĩ một phương pháp lừa bịp cô, dù sao trong mắt Liễu Nhất Sơn, Bách Hợp chưa đến trăm năm tuổi, đạo lí đối nhân xử thế không bằng lão, thế nhưng mà lúc này đang trước mặt các trưởng lão, Bách Hợp nói ra di vật thuộc sở hữu của Nhạc trưởng lão lưu lại ngày xưa, điều này cũng làm cho lão đâm lao phải theo lao rồi.
Ngày đó hai người điện chủ Thiên Hương cùng Nhạc trưởng lão thân là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tu hành mấy trăm năm, trong tay tồn không ít thứ tốt, có nhiều thứ Liễu Nhất Sơn cảm thấy trông mà thèm, thậm chí ngày đó trong đan dược điện chủ Thiên Hương lưu lại, trong đó có một viên cực phẩm Thiên Linh đan, kiện vật phẩm này trân quý phi phàm, vốn Liễu Nhất Sơn chuẩn bị cho mình làm đường lui đấy, lão muốn dùng đan dược này trùng kích Nguyên Anh trung kỳ, nếu thất bại thì viên đan dược này lại có thể cho lão thọ thêm trăm năm, mà chủ yếu là tuổi thọ tăng lên lão muốn tranh thủ bồi dưỡng học trò cưng của mình đến Nguyên Anh kỳ, đồ tốt như vậy thì không có tu sĩ Nguyên Anh kỳ nào thấy không thèm đấy, ngày đó mẫu thân Nhạc Bách Hợp cũng chẳng biết lúc nào đã nhận được thứ này, luôn bảo tồn nhiều năm không có nuốt, cuối cùng hai người một khi chết, ngược lại tiện nghi cho lão, những thứ tốt này lão nuốt vào trong miệng, sao lại cam lòng lấy ra?
Lúc này Bách Hợp đang trước mặt của mọi người yêu cầu lão, không chỉ để cho Liễu Nhất Sơn cảm thấy quyền uy của mình nhận lấy khiêu chiến, càng làm cho lão muốn giết Bách Hợp hơn, suy nghĩ việc bảo trụ những đồ vật kia.
“Lớn mật!” Ngay lúc đó lão bỗng nhiên hét lên một tiếng, trong đại điện lúc Bách Hợp tiến đến thì Liễu Nhất Sơn vẫn ngồi ở vị trí, lúc này nổi giận đứng lên, áp khí trong điện thoáng cái liền thấp xuống, một cỗ uy thế Nguyên Anh kỳ khủng bố tràn ngập ra bốn phương tám hướng trong điện, chư vị trưởng lão chung quanh nguyên bản đang cúi đầu giả bộ như uống trà thì sắc mặt lập tức thay đổi.