So sánh với nhiều năm trước đây, động phủ hôm nay đã nhiều thêm vài phần khí chất thiếu nữ, bên trong đã mở rộng thêm rất nhiều, bốn phía mắc đầy những tấm lụa mỏng màu hồng nhạt., thậm chí trong phòng tu luyện còn có thêm một chiếc giường tử ngọc. Bách Hợp thu dọn tất cả rồi vứt hết đi. Đợi đến lúc sau khi Liễu Nhất Sơn thu xếp an ổn cho Lạc Thần rồi dẫn theo Trần Uyển Đường đến định chuyển đồ đạc mới phát hiện động phủ nàng ta bài trí bao lâu nay đã hoàn toàn khác lạ.
“Khinh người quá đáng!” Liễu Nhất Sơn nhìn thấy núi đồ bên ngoài động phủ, chiếc giường cùng ít đồ trang trí của thiếu nữ đã hoàn toàn bị phá hủy, giận đến mức lồng ngực phập phồng. Trần Uyển Đường vừa khóc vừa nhặt những mảnh vỡ dưới đất, còn chỉ vào nói những món đồ này được ai tặng vào lúc nào, dáng vẻ vô cùng bi thương.
“Hủy rồi, toàn bộ bị hủy rồi…” Những vò rượu hoa đào được ủ bằng linh khí của Trần Uyển Đường trong động phủ đều bị Bách Hợp vứt ra ngoài. Trên đất lúc này có hai cái bình sứt vỡ, rượu ở bên trong đang rỉ ra ngoài. Trần Uyển Đường thấy vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Sau khi nghe Liễu Nhất Sơn quát xong, cô ta không kìm được nhặt những mảnh bình vỡ đập về phía cửa động: “Ta còn đáp ứng sư huynh, sẽ để dành cho huynh ấy uống sau khi thắng đại hội, sư phụ…” Nàng ta nói xong, ánh mắt đáng thương liếc nhìn Liễu Nhất Sơn rồi lại òa khóc lên.
“Tiểu Đường đừng khóc” Liễu Nhất Sơn nhìn tình cảnh trước mắt, có nén lửa giận trong lòng an ủi đồ đệ một câu, rồi lập tức nhìn về phía cửa động quát lên, “Nếu đã lấy được động phủ, sao ngươi còn tổn hại những món đồ này? Đồ nghiệp chướng, ra ngoài mấy năm, không ngờ tác phong hành sự lại ngông cuồng, không biết lễ nghi phép tắc…”
“Giảng đạo xong chưa?” Bách Hợp vào bên trong động, trước tiên thả lũ linh ong ra. Khi hai người Trần Uyển Đường đến, cô đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Sở dĩ không đếm xỉa tới là bởi vì ngoại trừ muốn vứt hết đồ của Trần Uyển Đường ra ngoài, cô còn muốn khôi phục lại nguyên trạng phòng tu luyện của mình. Nghe thấy Liễu Nhất Sơn còn lên giọng trưởng bối ở bên ngoài, trong lòng Bách Hợp liền phiền chán không thôi. Sau khi khôi nhục lại đại khái, cô lúc này mới lắc người ra ngoài.
“Động phủ này vốn dĩ là của ta, không phải đồ ăn cướp. Cô ta tự tiện bước vào, ta đã có lý do để lấy mạng cô ta rồi! Đập mấy bình rượu này thì sao? Mấy bình đan dược ta để trong động phủ lúc đầu đã không cánh mà bay, đồ đệ Tông chủ dạy dỗ cũng thật biết lễ nghi, chính bản thân nàng ta đánh cắp đồ của người khác, thế này là hợp với lẽ thường hay sao? Ta còn chưa nói, các ngươi ngược lại đã lảm nhảm quá nhiều, thật quá đáng ghét!” Lúc đầu Liễu Nhất Sơn cũng biết đồ đệ nhìn trúng tòa động phủ này, mấy năm nay lão cũng từng đến đây mấy lần cùng hai đồ đệ cộng hường thiên luân. Nhưng bên trong có đan dược hay không lão cũng không rõ. Lúc này nghe thấy Bách Hợp đề cập đến chuyện đan dược, ông nhất thời nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía Trần Uyển Đường. Mà Trần Uyển Đường lúc này lại cực kỳ phẫn nộ:
“Tu vi cao thì giỏi lắm hả? Chiếc giường tử ngọc này là chiếc giường ngày xưa cha mẹ ta thích nhất. Sư huynh khó khăn lắm mới mang được về cho ta, nay các góc giường đều vỡ mất một miếng. Mấy bình đan dược của ngươi thì sao sánh được với rượu hoa đào của ta chứ? Số hoa đào này là do Sư huynh đích thân dẫn ta đi hái, tấm lòng trong đó há có thể dùng mấy thứ dung tục đến đổi, ngươi…”
“Câm mồm! Mấy bình đan dược? Nghe sao nhẹ nhàng thế, ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu đồ vật tốt như thế. Nếu thực sự không tham lam thì lúc đó ngươi lấy trộm để làm gì?” Bách Hợp không kiên nhẫn ngắt lời Trần Uyển Đường. Có mấy bình rượu, trong nhân gian muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lại chẳng phải thứ quý báu gì. Mà mấy bình đan dược lúc đầu cô để lại trong động, không biết trân quý hơn mấy thứ này bao nhiêu lần. Trần Uyển Đường hiện tại nói với cô tâm ý cái gì? Bách Hợp nhíu mày, “Lấy thì cũng đã lấy rồi. Nếu ngươi hôm nay có thể mang mấy bình đan dược nguyên vạn trả cho ta, thì mấy bình rượu ta đánh vỡ ta cũng sẽ đền y như vậy”
Trần Uyển Đường lập tức nghẹn họng, phải một lúc sau mới mạnh miệng:
“Ai biết thứ đó là của ngươi? Ta còn tưởng đó là vật vô chủ, bên trên cũng chẳng khắc tên ngươi nữa” Nàng ta nói xong, đầu cúi gằm, cắn cắn môi, bàn tay không ngừng vầy vò dải lụa bên áo, những giọt nước mắt trong suốt lại rơi lã chã, chính là dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ, “Ai thèm thích đồ của ngươi? Ta đã cho mèo con ăn rồi!”
Dáng vẻ này của nàng ta thực khiến người ta yêu thương. Lúc Liễu Nhất Sơn nghe thấy nàng ta quả thực có lấy mấy bình đan dược của Bách Hợp, nghĩ đến lời nói của Bách Hợp liền nghẹn khí, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong. Lúc này nếu muốn xuất đầu vì đồ đệ cũng thật vô cớ. Một Tông chủ như lão có hận Bách Hợp thế nào thì cũng cần phải cố kỵ thể diện thân phận của mình. Hôm nay đi cùng đồ đệ đến đây trút giận, giận còn chưa kịp trút đã chịu uất ức không ít. Trong lòng Liễu Nhất Sơn hơi trách Trần Uyển Đường lúc đầu lấy đan dược lại không nói cho mình, nhưng nghĩ đến tính cách ngây thơ của nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại, thực sự cũng không nỡ đi trách móc, cuối cùng chỉ thở dài:
“Nếu đã như vậy, hai bên coi như hòa đi…”
Bách Hợp nghe thấy lời này, không kìm được cười xì một tiếng. Thấy sắc mặt âm u của Liễu Nhất Sơn, cô liền than:
“Đống đồ nát này liền muốn đổi lấy mấy bình linh đan thượng hảo kia của ta. Có điều thế cũng tốt, Tông chủ ngay cả đồ của cha mẹ ta cũng muốn ‘bảo quản’ dùm, khó trách kỳ sư tất có kỳ đồ, đồ đệ dạy ra đứa nào cũng là phế vật”
Trong đời Liễu Nhất Sơn nào từng chịu nhục nhã như vậy. Cho dù cũng có người nói này nói nọ sau lưng lão, nhưng trước mặt lão lăng mạ thì tuyệt đối không ai dám. Lão nghe đến đây, khó lòng kiềm chế thêm nữa. Lòng bàn tay lật lên, lập tức xuất hiện ba bốn bình ngọc nhỏ trong suốt. Lão hừ một tiếng, nện bình ngọc về phía Bách Hợp, sau đó kéo Trần Uyển Đường, triệu pháp bảo phi hành ra, lập tức bước lên.
“Sư tôn…” Vốn chuyến đi này của Trần Uyển Đường là muốn trút giận. Kết quả giận còn chưa trút, Liễu Nhất Sơn ngược lại còn phải mất thêm đồ. Đồ đạc của nàng ta còn chất trước động phủ của Bách Hợp. Lúc này hình như Liễu Nhất Sơn muốn dẫn cô đi, lòng nôn nóng hô lên một câu. Tâm trạng Liễu Nhất Sơn đã tồi tệ đến cực điểm, mặt đen như đít nồi. Bách Hợp nhấc tay nhận lấy bình đan dược, tinh thần lực dò xét vào trong xem thử:
“Tông chủ ra tay quả nhiên rộng lượng. Ba tháng nữa chính là đại hội thi đấu, có sự động viên của Tông chủ, ta nhất định sẽ kỳ khai đắc thắng, tranh thủ sớm ngày lấy về di vật của cha mẹ!” Trong những bình ngọc này đều là linh đan được các tu sĩ Nguyên anh kỳ bổ sung linh lực. Nhưng phương pháp luyện đan cung cấp cho tu sĩ Nguyên anh kỳ vốn đã ít ỏi, lại thêm yêu cầu đối với luyện đan sư vô hình trung sẽ càng cao, mà tài nguyên cũng khó tìm. Vì vậy giá cả cũng tăng vòn vọt. Mười viên đan dược này nếu như ở trong thành liền có thể bán được một hai vạn linh thạch.
Lúc trước Liễu Nhất Sơn bị Bách Hợp nói đến mức bốc hỏa, nhất thời dưới cơn thịnh nộ mặc kệ hậu quả mà móc đan vượt vứt cho cô. Vốn chỉ muốn đập cô một cú để cô ngậm miệng, lúc này vứt đan dược khỏi tay rồi mới âm ỷ tiếc đứt ruột, bắt đầu hối hận. Lại nghe thấy lời nói hả hê trên nỗi đau của người khác, mặc lão tu vi cao thâm thế nào, lúc này cũng không khỏi khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hiện tại lão chịu thiệt thòi như vậy, mấy thứ đồ tốt cũng vứt ra một ít, mà Trần Uyển Đương lại vẫn nhớ thương mấy thứ đồ rách nát của nàng ta. Liễu Nhất Sơn lúc này đã sớm quên mấy thứ đồ coi như có tâm ý hiếm có của Trần Uyển Đường, nghĩ đến nếu không phải lão vì đưa nó đến trút giận, cũng sẽ không bị Bách Hợp làm cho tức chết, còn chịu thiệt thòi. Dưới con kích động trong lòng ông gầm lên một tiếng: “Câm miệng!” Lập tức coi như không nghe thấy nhưng lời nói của Bách Hợp, kéo pháp bảo phi hành, mang theo Trần Uyển Đường tức tốc rời đi.
Hai người này tức giận bỏ đi, Bách Hợp mới cười lạnh. Cô một lần nữa đóng cửa cấm chế, lật tay vứt đan dược cho bầy ong.
Tu vi của cô lại không phải dựa vào tu vi để tích tụ. Sau khi đạt được Nguyên anh kỳ, những thứ đan dược bổ lực cho tu sĩ Nguyên anh kỳ này đối với cô chẳng có chút tác dụng. Nhưng đối với bầy ong vẫn đang ở Kim Đan hậu kỳ mà nói tác dụng cũng có chút ít. Trong số linh thú, Tử Kim Phong Vương tuy nói lười biếng, dường như chúng chẳng có chút hứng thú nào với số linh đan này, nhưng số ong còn lại lại vây quanh. Sau khi mấy viên đan dược bị phân chia, bầy ong mới lại ở ẩn trên thạch bích, động phủ một lần nữa hồi phục lại sự yên tĩnh.
Trong thời gian hơn hai tháng, đầu tiên Bách Hợp điều chỉnh linh khí của cô đến trạng thái tốt nhất. Trong hơn hai tháng cũng chẳng có ai đến tìm cô gây rối, nhưng đồng dạng cũng chẳng ai thèm đến thông báo cho cô.
E là Liễu Nhất Sơn cho rằng lần này cô bế quan nhập định, có khả năng sẽ bỏ qua thi đấu lần này. Lúc Bách Hợp đi từ trong động ra, lần này cô cũng không có ý định chuẩn bị để tương lai ở lại nơi này, bởi vì đồ trong động cô để lại đều được cô mang theo. Cô vỗ vỗ túi linh thú, Tử Kim Phong Vương liền dẫn đầu vỗ cánh, bay vào trong túi linh thú.
Kiếm tông lúc này hiển nhiên vô cùng vắng vẻ. Ngoại trừ đan điện và mọt số lầu tàng ngọc pháo vài đồ đệ ở lại canh giữ, thì phần lớn trưởng lão và đệ tử đều đã rời khỏi kiếm tông. Hôm đó Liễu Nhất Sơn chỉ nói sau ba tháng nữa sẽ có đại hội thi đấu, lại không đề cập đến được tổ chức vào ngày nào, cũng không ngắc đến địa điểm diễn ra. Cô dò hỏi những người canh cửa trong tông môn, những người này đều mù mờ trả lời không ra tiếng.
Bách Hợp ngồi trên phi đan, trầm ngâm một lát. Cô đột nhiên nhớ ra gần một trăm năm trước, hòa thượng Tông Diễn của Lôi Ẩn Tự lúc đầu tặng ong cho cô từng có duyên gặp mặt, đưa cho cô mấy khối linh thạch phong ấn tinh thần lực của hắn. Hắn lúc đó nói, nếu như cô muốn liên lạc với hắn, chỉ cần bóp nát ngọc bài, hắn sẽ cảm nhận được. Bây giờ đã qua trăm nă, Bách Hợp không biết đồ thiếu niên ngày đó tặng cho cô có còn tác dụng hay không. Cũng không biết hắn có còn giữ lời hay không. Thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm lần đó đã giúp cô rất nhiều. Trong quá trình tu hành sau đó, có lẽ là do bế quan, nên hai người dần dần không còn liên lạc. Nhất là trong ba mươi năm gần đây, cô rời khỏi Kiếm tông, sớm đã ngừng qua lại với Tông Diễn, cũng không biết hắn còn nhớ cô hay đã quên.
Nếu như hắn còn nhớ, nếu như ngọc bài hắn để lại vẫn còn tác dụng, nếu có thể liên lạc được với hắn, cô liền có thể biết được cái gọi là đại hội thi đấu này được tổ chức ở đâu.
“Khinh người quá đáng!” Liễu Nhất Sơn nhìn thấy núi đồ bên ngoài động phủ, chiếc giường cùng ít đồ trang trí của thiếu nữ đã hoàn toàn bị phá hủy, giận đến mức lồng ngực phập phồng. Trần Uyển Đường vừa khóc vừa nhặt những mảnh vỡ dưới đất, còn chỉ vào nói những món đồ này được ai tặng vào lúc nào, dáng vẻ vô cùng bi thương.
“Hủy rồi, toàn bộ bị hủy rồi…” Những vò rượu hoa đào được ủ bằng linh khí của Trần Uyển Đường trong động phủ đều bị Bách Hợp vứt ra ngoài. Trên đất lúc này có hai cái bình sứt vỡ, rượu ở bên trong đang rỉ ra ngoài. Trần Uyển Đường thấy vậy, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Sau khi nghe Liễu Nhất Sơn quát xong, cô ta không kìm được nhặt những mảnh bình vỡ đập về phía cửa động: “Ta còn đáp ứng sư huynh, sẽ để dành cho huynh ấy uống sau khi thắng đại hội, sư phụ…” Nàng ta nói xong, ánh mắt đáng thương liếc nhìn Liễu Nhất Sơn rồi lại òa khóc lên.
“Tiểu Đường đừng khóc” Liễu Nhất Sơn nhìn tình cảnh trước mắt, có nén lửa giận trong lòng an ủi đồ đệ một câu, rồi lập tức nhìn về phía cửa động quát lên, “Nếu đã lấy được động phủ, sao ngươi còn tổn hại những món đồ này? Đồ nghiệp chướng, ra ngoài mấy năm, không ngờ tác phong hành sự lại ngông cuồng, không biết lễ nghi phép tắc…”
“Giảng đạo xong chưa?” Bách Hợp vào bên trong động, trước tiên thả lũ linh ong ra. Khi hai người Trần Uyển Đường đến, cô đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Sở dĩ không đếm xỉa tới là bởi vì ngoại trừ muốn vứt hết đồ của Trần Uyển Đường ra ngoài, cô còn muốn khôi phục lại nguyên trạng phòng tu luyện của mình. Nghe thấy Liễu Nhất Sơn còn lên giọng trưởng bối ở bên ngoài, trong lòng Bách Hợp liền phiền chán không thôi. Sau khi khôi nhục lại đại khái, cô lúc này mới lắc người ra ngoài.
“Động phủ này vốn dĩ là của ta, không phải đồ ăn cướp. Cô ta tự tiện bước vào, ta đã có lý do để lấy mạng cô ta rồi! Đập mấy bình rượu này thì sao? Mấy bình đan dược ta để trong động phủ lúc đầu đã không cánh mà bay, đồ đệ Tông chủ dạy dỗ cũng thật biết lễ nghi, chính bản thân nàng ta đánh cắp đồ của người khác, thế này là hợp với lẽ thường hay sao? Ta còn chưa nói, các ngươi ngược lại đã lảm nhảm quá nhiều, thật quá đáng ghét!” Lúc đầu Liễu Nhất Sơn cũng biết đồ đệ nhìn trúng tòa động phủ này, mấy năm nay lão cũng từng đến đây mấy lần cùng hai đồ đệ cộng hường thiên luân. Nhưng bên trong có đan dược hay không lão cũng không rõ. Lúc này nghe thấy Bách Hợp đề cập đến chuyện đan dược, ông nhất thời nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía Trần Uyển Đường. Mà Trần Uyển Đường lúc này lại cực kỳ phẫn nộ:
“Tu vi cao thì giỏi lắm hả? Chiếc giường tử ngọc này là chiếc giường ngày xưa cha mẹ ta thích nhất. Sư huynh khó khăn lắm mới mang được về cho ta, nay các góc giường đều vỡ mất một miếng. Mấy bình đan dược của ngươi thì sao sánh được với rượu hoa đào của ta chứ? Số hoa đào này là do Sư huynh đích thân dẫn ta đi hái, tấm lòng trong đó há có thể dùng mấy thứ dung tục đến đổi, ngươi…”
“Câm mồm! Mấy bình đan dược? Nghe sao nhẹ nhàng thế, ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu đồ vật tốt như thế. Nếu thực sự không tham lam thì lúc đó ngươi lấy trộm để làm gì?” Bách Hợp không kiên nhẫn ngắt lời Trần Uyển Đường. Có mấy bình rượu, trong nhân gian muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lại chẳng phải thứ quý báu gì. Mà mấy bình đan dược lúc đầu cô để lại trong động, không biết trân quý hơn mấy thứ này bao nhiêu lần. Trần Uyển Đường hiện tại nói với cô tâm ý cái gì? Bách Hợp nhíu mày, “Lấy thì cũng đã lấy rồi. Nếu ngươi hôm nay có thể mang mấy bình đan dược nguyên vạn trả cho ta, thì mấy bình rượu ta đánh vỡ ta cũng sẽ đền y như vậy”
Trần Uyển Đường lập tức nghẹn họng, phải một lúc sau mới mạnh miệng:
“Ai biết thứ đó là của ngươi? Ta còn tưởng đó là vật vô chủ, bên trên cũng chẳng khắc tên ngươi nữa” Nàng ta nói xong, đầu cúi gằm, cắn cắn môi, bàn tay không ngừng vầy vò dải lụa bên áo, những giọt nước mắt trong suốt lại rơi lã chã, chính là dáng vẻ yêu kiều của thiếu nữ, “Ai thèm thích đồ của ngươi? Ta đã cho mèo con ăn rồi!”
Dáng vẻ này của nàng ta thực khiến người ta yêu thương. Lúc Liễu Nhất Sơn nghe thấy nàng ta quả thực có lấy mấy bình đan dược của Bách Hợp, nghĩ đến lời nói của Bách Hợp liền nghẹn khí, nhổ ra không được mà nuốt vào cũng không xong. Lúc này nếu muốn xuất đầu vì đồ đệ cũng thật vô cớ. Một Tông chủ như lão có hận Bách Hợp thế nào thì cũng cần phải cố kỵ thể diện thân phận của mình. Hôm nay đi cùng đồ đệ đến đây trút giận, giận còn chưa kịp trút đã chịu uất ức không ít. Trong lòng Liễu Nhất Sơn hơi trách Trần Uyển Đường lúc đầu lấy đan dược lại không nói cho mình, nhưng nghĩ đến tính cách ngây thơ của nàng, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại, thực sự cũng không nỡ đi trách móc, cuối cùng chỉ thở dài:
“Nếu đã như vậy, hai bên coi như hòa đi…”
Bách Hợp nghe thấy lời này, không kìm được cười xì một tiếng. Thấy sắc mặt âm u của Liễu Nhất Sơn, cô liền than:
“Đống đồ nát này liền muốn đổi lấy mấy bình linh đan thượng hảo kia của ta. Có điều thế cũng tốt, Tông chủ ngay cả đồ của cha mẹ ta cũng muốn ‘bảo quản’ dùm, khó trách kỳ sư tất có kỳ đồ, đồ đệ dạy ra đứa nào cũng là phế vật”
Trong đời Liễu Nhất Sơn nào từng chịu nhục nhã như vậy. Cho dù cũng có người nói này nói nọ sau lưng lão, nhưng trước mặt lão lăng mạ thì tuyệt đối không ai dám. Lão nghe đến đây, khó lòng kiềm chế thêm nữa. Lòng bàn tay lật lên, lập tức xuất hiện ba bốn bình ngọc nhỏ trong suốt. Lão hừ một tiếng, nện bình ngọc về phía Bách Hợp, sau đó kéo Trần Uyển Đường, triệu pháp bảo phi hành ra, lập tức bước lên.
“Sư tôn…” Vốn chuyến đi này của Trần Uyển Đường là muốn trút giận. Kết quả giận còn chưa trút, Liễu Nhất Sơn ngược lại còn phải mất thêm đồ. Đồ đạc của nàng ta còn chất trước động phủ của Bách Hợp. Lúc này hình như Liễu Nhất Sơn muốn dẫn cô đi, lòng nôn nóng hô lên một câu. Tâm trạng Liễu Nhất Sơn đã tồi tệ đến cực điểm, mặt đen như đít nồi. Bách Hợp nhấc tay nhận lấy bình đan dược, tinh thần lực dò xét vào trong xem thử:
“Tông chủ ra tay quả nhiên rộng lượng. Ba tháng nữa chính là đại hội thi đấu, có sự động viên của Tông chủ, ta nhất định sẽ kỳ khai đắc thắng, tranh thủ sớm ngày lấy về di vật của cha mẹ!” Trong những bình ngọc này đều là linh đan được các tu sĩ Nguyên anh kỳ bổ sung linh lực. Nhưng phương pháp luyện đan cung cấp cho tu sĩ Nguyên anh kỳ vốn đã ít ỏi, lại thêm yêu cầu đối với luyện đan sư vô hình trung sẽ càng cao, mà tài nguyên cũng khó tìm. Vì vậy giá cả cũng tăng vòn vọt. Mười viên đan dược này nếu như ở trong thành liền có thể bán được một hai vạn linh thạch.
Lúc trước Liễu Nhất Sơn bị Bách Hợp nói đến mức bốc hỏa, nhất thời dưới cơn thịnh nộ mặc kệ hậu quả mà móc đan vượt vứt cho cô. Vốn chỉ muốn đập cô một cú để cô ngậm miệng, lúc này vứt đan dược khỏi tay rồi mới âm ỷ tiếc đứt ruột, bắt đầu hối hận. Lại nghe thấy lời nói hả hê trên nỗi đau của người khác, mặc lão tu vi cao thâm thế nào, lúc này cũng không khỏi khí huyết cuồn cuộn, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.
Hiện tại lão chịu thiệt thòi như vậy, mấy thứ đồ tốt cũng vứt ra một ít, mà Trần Uyển Đương lại vẫn nhớ thương mấy thứ đồ rách nát của nàng ta. Liễu Nhất Sơn lúc này đã sớm quên mấy thứ đồ coi như có tâm ý hiếm có của Trần Uyển Đường, nghĩ đến nếu không phải lão vì đưa nó đến trút giận, cũng sẽ không bị Bách Hợp làm cho tức chết, còn chịu thiệt thòi. Dưới con kích động trong lòng ông gầm lên một tiếng: “Câm miệng!” Lập tức coi như không nghe thấy nhưng lời nói của Bách Hợp, kéo pháp bảo phi hành, mang theo Trần Uyển Đường tức tốc rời đi.
Hai người này tức giận bỏ đi, Bách Hợp mới cười lạnh. Cô một lần nữa đóng cửa cấm chế, lật tay vứt đan dược cho bầy ong.
Tu vi của cô lại không phải dựa vào tu vi để tích tụ. Sau khi đạt được Nguyên anh kỳ, những thứ đan dược bổ lực cho tu sĩ Nguyên anh kỳ này đối với cô chẳng có chút tác dụng. Nhưng đối với bầy ong vẫn đang ở Kim Đan hậu kỳ mà nói tác dụng cũng có chút ít. Trong số linh thú, Tử Kim Phong Vương tuy nói lười biếng, dường như chúng chẳng có chút hứng thú nào với số linh đan này, nhưng số ong còn lại lại vây quanh. Sau khi mấy viên đan dược bị phân chia, bầy ong mới lại ở ẩn trên thạch bích, động phủ một lần nữa hồi phục lại sự yên tĩnh.
Trong thời gian hơn hai tháng, đầu tiên Bách Hợp điều chỉnh linh khí của cô đến trạng thái tốt nhất. Trong hơn hai tháng cũng chẳng có ai đến tìm cô gây rối, nhưng đồng dạng cũng chẳng ai thèm đến thông báo cho cô.
E là Liễu Nhất Sơn cho rằng lần này cô bế quan nhập định, có khả năng sẽ bỏ qua thi đấu lần này. Lúc Bách Hợp đi từ trong động ra, lần này cô cũng không có ý định chuẩn bị để tương lai ở lại nơi này, bởi vì đồ trong động cô để lại đều được cô mang theo. Cô vỗ vỗ túi linh thú, Tử Kim Phong Vương liền dẫn đầu vỗ cánh, bay vào trong túi linh thú.
Kiếm tông lúc này hiển nhiên vô cùng vắng vẻ. Ngoại trừ đan điện và mọt số lầu tàng ngọc pháo vài đồ đệ ở lại canh giữ, thì phần lớn trưởng lão và đệ tử đều đã rời khỏi kiếm tông. Hôm đó Liễu Nhất Sơn chỉ nói sau ba tháng nữa sẽ có đại hội thi đấu, lại không đề cập đến được tổ chức vào ngày nào, cũng không ngắc đến địa điểm diễn ra. Cô dò hỏi những người canh cửa trong tông môn, những người này đều mù mờ trả lời không ra tiếng.
Bách Hợp ngồi trên phi đan, trầm ngâm một lát. Cô đột nhiên nhớ ra gần một trăm năm trước, hòa thượng Tông Diễn của Lôi Ẩn Tự lúc đầu tặng ong cho cô từng có duyên gặp mặt, đưa cho cô mấy khối linh thạch phong ấn tinh thần lực của hắn. Hắn lúc đó nói, nếu như cô muốn liên lạc với hắn, chỉ cần bóp nát ngọc bài, hắn sẽ cảm nhận được. Bây giờ đã qua trăm nă, Bách Hợp không biết đồ thiếu niên ngày đó tặng cho cô có còn tác dụng hay không. Cũng không biết hắn có còn giữ lời hay không. Thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm lần đó đã giúp cô rất nhiều. Trong quá trình tu hành sau đó, có lẽ là do bế quan, nên hai người dần dần không còn liên lạc. Nhất là trong ba mươi năm gần đây, cô rời khỏi Kiếm tông, sớm đã ngừng qua lại với Tông Diễn, cũng không biết hắn còn nhớ cô hay đã quên.
Nếu như hắn còn nhớ, nếu như ngọc bài hắn để lại vẫn còn tác dụng, nếu có thể liên lạc được với hắn, cô liền có thể biết được cái gọi là đại hội thi đấu này được tổ chức ở đâu.