Edit: Suly
Beta: Sakura
Nếu như người trở thành Nguyên Anh chính là đệ tử Liễu Nhất Sơn đắc ý, có người nói như vậy thì lão chỉ biết mừng rỡ, nhưng Bách Hợp đã bị lão trục xuất khỏi môn hạ, cũng đã kết xuống thù hận, bản lĩnh cô càng cao thì Liễu Nhất Sơn chỉ biết càng không được an bình, sao nghe được người khác khen ngợi cô?
“Vị hòa thượng tuổi trẻ này quen biết Nhạc sư chất thì phải, không biết vị tu sĩ tên Tông Diễn này là ai, Liễu huynh cũng biết?”
Có người hỏi một câu, Liễu Nhất Sơn lắc đầu, trên mặt người chung quanh lộ ra vẻ cổ quái, nhìn vẻ mặt lão thì tu sĩ Nguyên Anh lại không vui vẻ lắm, mọi người tu luyện đến Nguyên Anh, không người nào già mà không là quái vật thành tinh, chứng kiến tình cảnh như vậy thì cũng biết trong đó tất có sâu xa, bởi vậy cũng đều im miệng không nói
Mà lúc này trên đài Bách Hợp đang nhìn đến Tông Diễn rời khỏi đại trận tỷ thí cấp Thiên, xác định buông tha cho lần tỷ thí này, mà chuẩn bị đánh lại một lần nữa, khóe miệng thoáng sít chặt.
Lúc cô chuẩn bị nhận thua thì không ngờ Tông Diễn dứt khoát nhận thua quay người rời đi, đối với Bách Hợp mà nói, phần nhân tình này càng quý trọng hơn lúc Tông Diễn tặng dược liệu quý cho cô! Từ lúc mình tiến vào nhiệm vụ đến nay, sau khi được Tông Diễn cứu giúp, mấy lần đều được hắn tương trợ, thậm chí hai người mấy chục năm qua không có liên hệ, trước khi có việc thỉnh hắn hỗ trợ, hắn lại không chút do dự trượng nghĩa ra tay, lần này biết rõ mình muốn đánh vào trong trận đấu, Tông Diễn càng là nhận thua rời đi, nhân tình này quá mức quý trọng, lại để cho Bách Hợp nói không ra lời.
“Sư huynh...” Cô hướng Tông Diễn truyền âm qua, Tông Diễn rất nhanh truyền tới: “Quay lại đánh đến là được.”
Hắn cũng không có nói thêm lời thừa thải, nhưng chính một câu đơn giản như vậy mà nói, lại làm cho Bách Hợp thở dài, muốn nói gì cảm tạ hắn. Rồi lại phát hiện cảm tạ so với tình nghĩa Tông Diễn tương trợ, lại lộ ra quá mức đơn giản.
“Sư huynh ngày khác nếu có chuyện cần tiểu muội hỗ trợ, tiểu muội nhất định không phụ nhờ vả.” Một hồi lâu về sau, Tông Diễn nhẹ giọng trả về chữ: “Uh.” Kế tiếp. Liền không còn có hồi âm rồi.
Bởi vì thắng liền ba lần, Bách Hợp đạt được đặc quyền nghỉ ngơi nửa ngày, cô xuống đài tìm góc vắng vẻ ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một ít Linh Đan vốn dành cho ong tím ăn nhét vào trong miệng. Ban ngày bổ sung linh lực trong cơ thể, kế tiếp cô tới trận đấu mới, chỉ cần lại đánh qua ba lần, Bách Hợp liền có thể từ trong tỉ thí cấp Thiên trổ hết tài năng, đạt được quyền lợi tiến vào di chỉ, đối thủ thứ nhất là Kim Đan hậu kỳ, nhưng người này là một linh căn Mộc hệ, trong tay không biết là loại chất liệu nào chế thành pháp bảo Mộc địch cực kỳ lợi hại. Hơn nữa tiếng kèn vang lên thì mình phối hợp áp chế tinh thần lực, Bách Hợp phí hết nhiều lực đánh bại hắn, đối thủ thứ hai chính là một kiếm tu tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi, đây là sau khi Bách Hợp tiến vào tỷ thí, chính thức gặp được một đối thủ cùng giai, trải qua một phen ác chiến, Bách Hợp vẫn là may mắn giữ lại. Đợi tu sĩ Nguyên Anh kỳ rời khỏi, Bách Hợp ngồi xếp bằng xuống điều tức linh lực, đối với một ít ánh mắt giật mình chung quanh nhìn như không thấy.
Một vòng cuối cùng, Bách Hợp vốn cho rằng người lên thực lực sẽ càng lợi hại hơn tu sĩ trước, lại thấy Lạc Thần ăn mặc một thân áo trắng, tóc dùng ngọc quan buộc chặt lên, mặt mũi tràn đầy hung ác nham hiểm nhảy lên đài.
“Thật sự là mạng lớn, thậm chí không nghĩ tới ngươi có bản lĩnh có thể sống đến bây giờ!” Lúc này trong mắt Lạc Thần tràn đầy không cam lòng, hắn cố gắng nhiều năm như vậy, hắn là đệ tử song linh căn hạ tông chủ Kiếm Tông. Trong môn phái vẫn là Đại sư huynh. Gần đây hắn ở trong Kiếm Tông uy phong lẫm liệt, khi đó hắn thường xuyên thuận gió ngự thuyền, phi hành trên các ngọn núi lớn trong kiếm tông, thống khoái ra sao. Hắn căn bản không nghĩ tới, có một ngày cái Tiểu sư muội kia phụ mẫu đều mất. Chỉ là đệ tử ngũ linh căn bình thường, Nhạc Bách Hợp khi còn bé chỉ biết ở phía sau mình, có khi thỉnh giáo hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cuối cùng có một ngày tu vị trên mình!
Đây đối với Lạc Thần mà nói, quả thực là để cho hắn không cách nào nhịn được, ba mươi năm trước hắn chịu nhục trước động phủ Bách Hợp, nghe cái phế vật ngày xưa gọi mình sư đệ, ba mươi năm sau hắn cho là mình có thực lực có thể báo hổ thẹn trước kia, Bách Hợp lại cho hắn đả kích càng sâu, thời điểm hắn vì mình tiến vào Kim Đan kỳ mà đắc chí, chính mình suy đoán Bách Hợp kia khả năng cả đời cuối cùng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ mình đã sớm một bước tiến nhập Kim Đan kỳ, thậm chí cô có thể đánh đến bây giờ, sư tôn nói cô có khả năng đã có được thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Ba mươi năm trước hắn ngắt lời Bách Hợp khả năng cả đời chỉ ở Luyện Khí kỳ liền tọa hóa, ba mươi năm sau hắn ngắt lời Bách Hợp khó có thể đột phá Trúc Cơ, ba mươi năm trước hắn gọi Bách Hợp Tiểu sư muội lại bị cô cười nhạo trước mặt mọi người không chút nào lưu tình, mà ba mươi năm sau hắn nhớ tới mình mấy tháng trước một lần kia gặp Bách Hợp, cho rằng tẩy đi sỉ nhục gọi cô làm sư điệt, cô không kêu một tiếng, lại đả bại ngay trước mặt chúng trưởng lão, cũng hủy pháp bảo của hắn, suýt nữa hại thực lực của hắn ngã xuống tu vị Trúc Cơ kỳ.
Trăm năm trước chính mình là Đại sư huynh Kiếm Tông, danh nghĩa là đệ tử được tông chủ Kiếm Tông sủng ái nhất, mình trời sinh song linh căn, là thiên tài người bên trong Kiếm Tông coi trọng, Bách Hợp chỉ là đệ tử sư tôn ký danh nhận lấy, còn là một phế vật ngũ linh căn, ai nghĩ tới trăm năm Đông, trăm năm Tây?
Đã có Lạc Thần, ở bên trong Kiếm Tông liền không nên có Nhạc Bách Hợp!
Trước mặt mọi người mối hận nhục nhã sỉ nhục cùng với hủy pháp bảo, lúc này trong lòng Thần bồi hồi, lại để cho khí thế trên người hắn dần tăng cao lên, đã nhiều năm thời gian hắn tiến vào Kim Đan sơ kỳ, mấy năm này hắn dốc sức liều mạng tu hành nuốt Linh Dược, pháp lực sớm duy trì ở trạng thái đỉnh phong, hôm nay dưới sự kích thích, pháp lực trong cơ thể bạo bắt đầu chuyển động, bộ dạng Lạc Thần ẩn ẩn có muốn đột phá Kim Đan trung kỳ rồi.
“Vậy mà đột phá vào lúc này? Thú vị!” Dưới đài có người nở nụ cười một câu, trên đài Lạc Thần nhìn chằm chằm vào Bách Hợp lạnh giọng:
“Hôm nay là tử kỳ của ngươi!”
“Lạc sư điệt, chỉ bằng tu vị ngươi Kim Đan kỳ, muốn tánh mạng của ta, Lạc sư điệt ngươi có phải trẻ con hay không.” Bách Hợp nghe được Lạc Thần vừa nói như vậy, nhịn cười không được, thẳng đến lúc này, rốt cục cô mới không hề áp lực tu vi của mình, phóng ra uy áp Nguyên Anh sơ kỳ, linh áp kia vừa để xuống, Lạc Thần liền bị quản chế sâu sắc, hắn ngốc trệ trong nháy mắt, sau một khắc hắn nhe răng cười một tiếng, càn khôn trong tay bay ra một viên đan dược vàng óng ánh, hắn thoáng cái nhét vào trong miệng.
Nguyên bản Lạc Thần chuẩn bị đột phá Trung kỳ linh lực thoáng cái tăng vọt, trên người hắn tản mát ra đại lượng linh áp, thậm chí áp xuống uy Bách Hợp tu sĩ Nguyên Anh kỳ, phẩm giai hắn bắt đầu tăng trưởng, đột phá Kim Đan trung kỳ về sau, pháp lực tăng trưởng tốc độ cũng không có ngừng lưu lại, thậm chí trực tiếp đột phá Kim Đan hậu kỳ, tình cảnh như vậy trước mặt mọi người quả thực văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), thấy những điều chưa hề thấy, người chung quanh chấn động, Liễu Nhất Sơn trong đám người chứng kiến tình cảnh như vậy lúc, rốt cục bên khóe miệng mới lộ ra vẻ tươi cười.
Không ngoài sở liệu của lão, Bách Hợp quả nhiên đột phá Nguyên Anh kỳ, hơn nữa không biết dùng phương pháp gì, che dấu tu vi phẩm giai của mình, khó trách ngày đó lão phát ra uy áp Nguyên Anh kỳ, muốn cho cô một hạ mã uy, tất cả mọi người thụ ảnh hưởng ra sức vận công chống cự, nhưng duy chỉ có cô lúc ấy sắc mặt cũng không có thay đổi, lúc ấy Liễu Nhất Sơn bị hành vi của Bách Hợp làm cho tức giận đến giơ chân, cũng không nghĩ sâu, sau đó tuy cảm thấy có nghi hoặc, nhưng hiện tại quả là không thể tin được một cái đệ tử ngũ linh căn có thể trong vòng trăm năm Kết Anh, chính là bởi vì nhất thời lơ là sơ suất, hắn bỏ ra một cái giá lớn trầm trọng!
Ngày đó hắn giữ viên đan dược của mẫu thân Nhạc Bách Hợp còn sót lại đến khi mình chuẩn bị đột phá Nguyên Anh trung kỳ, đưa cho Lạc Thần, cũng đồng thời giao cho hắn một cái vật nghịch thiên nhiều năm trước mình từng lấy được ở một chỗ bí mật, Liễu Nhất Sơn nghĩ tới những thứ này, trong nội tâm còn có chút thịt đau, nhưng vì bỏ Bách Hợp, đây hết thảy là đáng giá, hắn lớn tuổi, cuộc đời này hi vọng đột phá Nguyên Anh trung kỳ đã thập phần xa vời, hắn muốn giữ lại đan dược sống lâu một thời gian, hi vọng đệ tử có thể đột phá Nguyên Anh cũng không quá đáng, sau này chấp chưởng Kiếm Tông mà thôi, nếu là hạt đan dược này giao cho hắn, trong vòng trăm năm nếu là Lạc Thần có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, như vậy trăm năm về sau hắn tọa hóa, binh giải chuyển thế là được.
Nhưng chướng ngại cản đường đồ đệ về sau chấp chưởng Kiếm Tông, Bách Hợp hóa thành khối đá cản đường hắn trên con đường tu hành, hiểu tâm ma của hắn, Liễu Nhất Sơn cảm giác mình trả một cái giá lớn như vậy, là đáng giá đấy.
Chình mình chỉ có một đồ đệ, chỉ cần có thể tốt cho hắn, đan dược pháp bảo là cái vẹo gì!
“Ngươi không cần khoe miệng lưỡi lợi hại với ta, hôm nay ta vốn không muốn cho ngươi sống sót, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn giả trang cái gì? Ngày đó thời điểm ngươi nhục nhã ta trước mặt mọi người, liền nghĩ đến có hôm nay, hôm nay ngươi nói cái gì nữa, đều đã muộn!” Lạc Thần cười lạnh một tiếng, lúc này linh khí trong cơ thể hắn rất hiếm có cơ hồ sắp khiến cho hắn nổ tung mà chết, để phát tiết linh lực trong cơ thể, hắn vung tay lên, tám chiếc Hôi Ảnh thoáng cái liền vọt ra, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên thân Hôi Ảnh truyền ra, đợi đến lúc mấy cái Hôi Ảnh dựa theo phương vị đứng vững, trong miệng lúc này mới phát ra tiếng Long Hổ gầm.
Người chung quanh chứng kiến tình cảnh như vậy, sắc mặt không khỏi đều là biến đổi!
Lạc Thần triệu đi ra, là có đủ tám khôi lỗi thú tu vị Giả Anh, những cơ quan khôi lỗi thú này chỉ cần có năm, trên người tuy tàn phá kinh khủng, nhưng vẻ uy hiếp này, một khi xuất hiện đã đủ để chế tạo ra trùng kích lực khổng lồ, tám cái xuất hiện đồng thời, mà lại xem bộ dáng là đầy đủ thành phẩm, nếu là liên thủ ra tay, uy lực càng là phi phàm.
Một đệ tử Kim Đan kỳ Kiếm Tông bình thường, vậy mà trong tay sẽ có đồ đạc tốt như vậy.
Vốn viên đan Thiên Linh cực phẩm linh khí mười phần kia, tuy không biết là loại đan dược nào, nhưng người xem trong mắt Lạc Thần ăn về sau tu vị tăng lên lưỡng giai, đã trông mà vô cùng thèm, hôm nay hắn càng có được cơ quan khôi lỗi thú như vậy, bốn phía mọi người yên tĩnh dị thường, ngoại trừ lúc này lôi đài khác còn có người tỷ thí, đại bộ phận phần mọi người vây qua bên này, thậm chí đại sư trụ trì Lôi Ẩn tự cũng đứng ở trong đám người, nhìn chằm chằm vào trên đài.
Ngay từ đầu Bách Hợp triển lộ ra thực lực Nguyên Anh kỳ, mọi người còn tưởng cô đánh lại đệ tử Kim Đan kỳ tất thắng, nhưng hôm nay thực lực tu vị Lạc Thần đạt đến tình trạng nửa bước Giả Anh, hơn nữa hắn lại triệu ra tám chiếc khôi lỗi thú Giả Anh kỳ, tình hình lập tức liền cải biến.
Beta: Sakura
Nếu như người trở thành Nguyên Anh chính là đệ tử Liễu Nhất Sơn đắc ý, có người nói như vậy thì lão chỉ biết mừng rỡ, nhưng Bách Hợp đã bị lão trục xuất khỏi môn hạ, cũng đã kết xuống thù hận, bản lĩnh cô càng cao thì Liễu Nhất Sơn chỉ biết càng không được an bình, sao nghe được người khác khen ngợi cô?
“Vị hòa thượng tuổi trẻ này quen biết Nhạc sư chất thì phải, không biết vị tu sĩ tên Tông Diễn này là ai, Liễu huynh cũng biết?”
Có người hỏi một câu, Liễu Nhất Sơn lắc đầu, trên mặt người chung quanh lộ ra vẻ cổ quái, nhìn vẻ mặt lão thì tu sĩ Nguyên Anh lại không vui vẻ lắm, mọi người tu luyện đến Nguyên Anh, không người nào già mà không là quái vật thành tinh, chứng kiến tình cảnh như vậy thì cũng biết trong đó tất có sâu xa, bởi vậy cũng đều im miệng không nói
Mà lúc này trên đài Bách Hợp đang nhìn đến Tông Diễn rời khỏi đại trận tỷ thí cấp Thiên, xác định buông tha cho lần tỷ thí này, mà chuẩn bị đánh lại một lần nữa, khóe miệng thoáng sít chặt.
Lúc cô chuẩn bị nhận thua thì không ngờ Tông Diễn dứt khoát nhận thua quay người rời đi, đối với Bách Hợp mà nói, phần nhân tình này càng quý trọng hơn lúc Tông Diễn tặng dược liệu quý cho cô! Từ lúc mình tiến vào nhiệm vụ đến nay, sau khi được Tông Diễn cứu giúp, mấy lần đều được hắn tương trợ, thậm chí hai người mấy chục năm qua không có liên hệ, trước khi có việc thỉnh hắn hỗ trợ, hắn lại không chút do dự trượng nghĩa ra tay, lần này biết rõ mình muốn đánh vào trong trận đấu, Tông Diễn càng là nhận thua rời đi, nhân tình này quá mức quý trọng, lại để cho Bách Hợp nói không ra lời.
“Sư huynh...” Cô hướng Tông Diễn truyền âm qua, Tông Diễn rất nhanh truyền tới: “Quay lại đánh đến là được.”
Hắn cũng không có nói thêm lời thừa thải, nhưng chính một câu đơn giản như vậy mà nói, lại làm cho Bách Hợp thở dài, muốn nói gì cảm tạ hắn. Rồi lại phát hiện cảm tạ so với tình nghĩa Tông Diễn tương trợ, lại lộ ra quá mức đơn giản.
“Sư huynh ngày khác nếu có chuyện cần tiểu muội hỗ trợ, tiểu muội nhất định không phụ nhờ vả.” Một hồi lâu về sau, Tông Diễn nhẹ giọng trả về chữ: “Uh.” Kế tiếp. Liền không còn có hồi âm rồi.
Bởi vì thắng liền ba lần, Bách Hợp đạt được đặc quyền nghỉ ngơi nửa ngày, cô xuống đài tìm góc vắng vẻ ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một ít Linh Đan vốn dành cho ong tím ăn nhét vào trong miệng. Ban ngày bổ sung linh lực trong cơ thể, kế tiếp cô tới trận đấu mới, chỉ cần lại đánh qua ba lần, Bách Hợp liền có thể từ trong tỉ thí cấp Thiên trổ hết tài năng, đạt được quyền lợi tiến vào di chỉ, đối thủ thứ nhất là Kim Đan hậu kỳ, nhưng người này là một linh căn Mộc hệ, trong tay không biết là loại chất liệu nào chế thành pháp bảo Mộc địch cực kỳ lợi hại. Hơn nữa tiếng kèn vang lên thì mình phối hợp áp chế tinh thần lực, Bách Hợp phí hết nhiều lực đánh bại hắn, đối thủ thứ hai chính là một kiếm tu tiến vào Nguyên Anh kỳ rồi, đây là sau khi Bách Hợp tiến vào tỷ thí, chính thức gặp được một đối thủ cùng giai, trải qua một phen ác chiến, Bách Hợp vẫn là may mắn giữ lại. Đợi tu sĩ Nguyên Anh kỳ rời khỏi, Bách Hợp ngồi xếp bằng xuống điều tức linh lực, đối với một ít ánh mắt giật mình chung quanh nhìn như không thấy.
Một vòng cuối cùng, Bách Hợp vốn cho rằng người lên thực lực sẽ càng lợi hại hơn tu sĩ trước, lại thấy Lạc Thần ăn mặc một thân áo trắng, tóc dùng ngọc quan buộc chặt lên, mặt mũi tràn đầy hung ác nham hiểm nhảy lên đài.
“Thật sự là mạng lớn, thậm chí không nghĩ tới ngươi có bản lĩnh có thể sống đến bây giờ!” Lúc này trong mắt Lạc Thần tràn đầy không cam lòng, hắn cố gắng nhiều năm như vậy, hắn là đệ tử song linh căn hạ tông chủ Kiếm Tông. Trong môn phái vẫn là Đại sư huynh. Gần đây hắn ở trong Kiếm Tông uy phong lẫm liệt, khi đó hắn thường xuyên thuận gió ngự thuyền, phi hành trên các ngọn núi lớn trong kiếm tông, thống khoái ra sao. Hắn căn bản không nghĩ tới, có một ngày cái Tiểu sư muội kia phụ mẫu đều mất. Chỉ là đệ tử ngũ linh căn bình thường, Nhạc Bách Hợp khi còn bé chỉ biết ở phía sau mình, có khi thỉnh giáo hắn cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, cuối cùng có một ngày tu vị trên mình!
Đây đối với Lạc Thần mà nói, quả thực là để cho hắn không cách nào nhịn được, ba mươi năm trước hắn chịu nhục trước động phủ Bách Hợp, nghe cái phế vật ngày xưa gọi mình sư đệ, ba mươi năm sau hắn cho là mình có thực lực có thể báo hổ thẹn trước kia, Bách Hợp lại cho hắn đả kích càng sâu, thời điểm hắn vì mình tiến vào Kim Đan kỳ mà đắc chí, chính mình suy đoán Bách Hợp kia khả năng cả đời cuối cùng chỉ dừng lại ở Trúc Cơ hậu kỳ mình đã sớm một bước tiến nhập Kim Đan kỳ, thậm chí cô có thể đánh đến bây giờ, sư tôn nói cô có khả năng đã có được thực lực Nguyên Anh sơ kỳ.
Ba mươi năm trước hắn ngắt lời Bách Hợp khả năng cả đời chỉ ở Luyện Khí kỳ liền tọa hóa, ba mươi năm sau hắn ngắt lời Bách Hợp khó có thể đột phá Trúc Cơ, ba mươi năm trước hắn gọi Bách Hợp Tiểu sư muội lại bị cô cười nhạo trước mặt mọi người không chút nào lưu tình, mà ba mươi năm sau hắn nhớ tới mình mấy tháng trước một lần kia gặp Bách Hợp, cho rằng tẩy đi sỉ nhục gọi cô làm sư điệt, cô không kêu một tiếng, lại đả bại ngay trước mặt chúng trưởng lão, cũng hủy pháp bảo của hắn, suýt nữa hại thực lực của hắn ngã xuống tu vị Trúc Cơ kỳ.
Trăm năm trước chính mình là Đại sư huynh Kiếm Tông, danh nghĩa là đệ tử được tông chủ Kiếm Tông sủng ái nhất, mình trời sinh song linh căn, là thiên tài người bên trong Kiếm Tông coi trọng, Bách Hợp chỉ là đệ tử sư tôn ký danh nhận lấy, còn là một phế vật ngũ linh căn, ai nghĩ tới trăm năm Đông, trăm năm Tây?
Đã có Lạc Thần, ở bên trong Kiếm Tông liền không nên có Nhạc Bách Hợp!
Trước mặt mọi người mối hận nhục nhã sỉ nhục cùng với hủy pháp bảo, lúc này trong lòng Thần bồi hồi, lại để cho khí thế trên người hắn dần tăng cao lên, đã nhiều năm thời gian hắn tiến vào Kim Đan sơ kỳ, mấy năm này hắn dốc sức liều mạng tu hành nuốt Linh Dược, pháp lực sớm duy trì ở trạng thái đỉnh phong, hôm nay dưới sự kích thích, pháp lực trong cơ thể bạo bắt đầu chuyển động, bộ dạng Lạc Thần ẩn ẩn có muốn đột phá Kim Đan trung kỳ rồi.
“Vậy mà đột phá vào lúc này? Thú vị!” Dưới đài có người nở nụ cười một câu, trên đài Lạc Thần nhìn chằm chằm vào Bách Hợp lạnh giọng:
“Hôm nay là tử kỳ của ngươi!”
“Lạc sư điệt, chỉ bằng tu vị ngươi Kim Đan kỳ, muốn tánh mạng của ta, Lạc sư điệt ngươi có phải trẻ con hay không.” Bách Hợp nghe được Lạc Thần vừa nói như vậy, nhịn cười không được, thẳng đến lúc này, rốt cục cô mới không hề áp lực tu vi của mình, phóng ra uy áp Nguyên Anh sơ kỳ, linh áp kia vừa để xuống, Lạc Thần liền bị quản chế sâu sắc, hắn ngốc trệ trong nháy mắt, sau một khắc hắn nhe răng cười một tiếng, càn khôn trong tay bay ra một viên đan dược vàng óng ánh, hắn thoáng cái nhét vào trong miệng.
Nguyên bản Lạc Thần chuẩn bị đột phá Trung kỳ linh lực thoáng cái tăng vọt, trên người hắn tản mát ra đại lượng linh áp, thậm chí áp xuống uy Bách Hợp tu sĩ Nguyên Anh kỳ, phẩm giai hắn bắt đầu tăng trưởng, đột phá Kim Đan trung kỳ về sau, pháp lực tăng trưởng tốc độ cũng không có ngừng lưu lại, thậm chí trực tiếp đột phá Kim Đan hậu kỳ, tình cảnh như vậy trước mặt mọi người quả thực văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), thấy những điều chưa hề thấy, người chung quanh chấn động, Liễu Nhất Sơn trong đám người chứng kiến tình cảnh như vậy lúc, rốt cục bên khóe miệng mới lộ ra vẻ tươi cười.
Không ngoài sở liệu của lão, Bách Hợp quả nhiên đột phá Nguyên Anh kỳ, hơn nữa không biết dùng phương pháp gì, che dấu tu vi phẩm giai của mình, khó trách ngày đó lão phát ra uy áp Nguyên Anh kỳ, muốn cho cô một hạ mã uy, tất cả mọi người thụ ảnh hưởng ra sức vận công chống cự, nhưng duy chỉ có cô lúc ấy sắc mặt cũng không có thay đổi, lúc ấy Liễu Nhất Sơn bị hành vi của Bách Hợp làm cho tức giận đến giơ chân, cũng không nghĩ sâu, sau đó tuy cảm thấy có nghi hoặc, nhưng hiện tại quả là không thể tin được một cái đệ tử ngũ linh căn có thể trong vòng trăm năm Kết Anh, chính là bởi vì nhất thời lơ là sơ suất, hắn bỏ ra một cái giá lớn trầm trọng!
Ngày đó hắn giữ viên đan dược của mẫu thân Nhạc Bách Hợp còn sót lại đến khi mình chuẩn bị đột phá Nguyên Anh trung kỳ, đưa cho Lạc Thần, cũng đồng thời giao cho hắn một cái vật nghịch thiên nhiều năm trước mình từng lấy được ở một chỗ bí mật, Liễu Nhất Sơn nghĩ tới những thứ này, trong nội tâm còn có chút thịt đau, nhưng vì bỏ Bách Hợp, đây hết thảy là đáng giá, hắn lớn tuổi, cuộc đời này hi vọng đột phá Nguyên Anh trung kỳ đã thập phần xa vời, hắn muốn giữ lại đan dược sống lâu một thời gian, hi vọng đệ tử có thể đột phá Nguyên Anh cũng không quá đáng, sau này chấp chưởng Kiếm Tông mà thôi, nếu là hạt đan dược này giao cho hắn, trong vòng trăm năm nếu là Lạc Thần có thể đột phá Nguyên Anh kỳ, như vậy trăm năm về sau hắn tọa hóa, binh giải chuyển thế là được.
Nhưng chướng ngại cản đường đồ đệ về sau chấp chưởng Kiếm Tông, Bách Hợp hóa thành khối đá cản đường hắn trên con đường tu hành, hiểu tâm ma của hắn, Liễu Nhất Sơn cảm giác mình trả một cái giá lớn như vậy, là đáng giá đấy.
Chình mình chỉ có một đồ đệ, chỉ cần có thể tốt cho hắn, đan dược pháp bảo là cái vẹo gì!
“Ngươi không cần khoe miệng lưỡi lợi hại với ta, hôm nay ta vốn không muốn cho ngươi sống sót, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn giả trang cái gì? Ngày đó thời điểm ngươi nhục nhã ta trước mặt mọi người, liền nghĩ đến có hôm nay, hôm nay ngươi nói cái gì nữa, đều đã muộn!” Lạc Thần cười lạnh một tiếng, lúc này linh khí trong cơ thể hắn rất hiếm có cơ hồ sắp khiến cho hắn nổ tung mà chết, để phát tiết linh lực trong cơ thể, hắn vung tay lên, tám chiếc Hôi Ảnh thoáng cái liền vọt ra, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên thân Hôi Ảnh truyền ra, đợi đến lúc mấy cái Hôi Ảnh dựa theo phương vị đứng vững, trong miệng lúc này mới phát ra tiếng Long Hổ gầm.
Người chung quanh chứng kiến tình cảnh như vậy, sắc mặt không khỏi đều là biến đổi!
Lạc Thần triệu đi ra, là có đủ tám khôi lỗi thú tu vị Giả Anh, những cơ quan khôi lỗi thú này chỉ cần có năm, trên người tuy tàn phá kinh khủng, nhưng vẻ uy hiếp này, một khi xuất hiện đã đủ để chế tạo ra trùng kích lực khổng lồ, tám cái xuất hiện đồng thời, mà lại xem bộ dáng là đầy đủ thành phẩm, nếu là liên thủ ra tay, uy lực càng là phi phàm.
Một đệ tử Kim Đan kỳ Kiếm Tông bình thường, vậy mà trong tay sẽ có đồ đạc tốt như vậy.
Vốn viên đan Thiên Linh cực phẩm linh khí mười phần kia, tuy không biết là loại đan dược nào, nhưng người xem trong mắt Lạc Thần ăn về sau tu vị tăng lên lưỡng giai, đã trông mà vô cùng thèm, hôm nay hắn càng có được cơ quan khôi lỗi thú như vậy, bốn phía mọi người yên tĩnh dị thường, ngoại trừ lúc này lôi đài khác còn có người tỷ thí, đại bộ phận phần mọi người vây qua bên này, thậm chí đại sư trụ trì Lôi Ẩn tự cũng đứng ở trong đám người, nhìn chằm chằm vào trên đài.
Ngay từ đầu Bách Hợp triển lộ ra thực lực Nguyên Anh kỳ, mọi người còn tưởng cô đánh lại đệ tử Kim Đan kỳ tất thắng, nhưng hôm nay thực lực tu vị Lạc Thần đạt đến tình trạng nửa bước Giả Anh, hơn nữa hắn lại triệu ra tám chiếc khôi lỗi thú Giả Anh kỳ, tình hình lập tức liền cải biến.