Đáng hận Triệu Xương vậy mà mưu toan muốn dùng những thứ vô dụng này để đổi lấy thân thanh bạch của cô ta, điều này làm cho Tất Dao Quang không thể nhẫn nại. nhất là khi Bách Hợp nghe nói như thế mà còn im lặng càng làm cho trái tim cô ta băng giá, nghĩ đến mình vừa mới vì hắn nhảy cả buổi hát cả buổi, Tất Dao Quang không chút nghĩ ngợi liền quay người phất tay muốn tát Bách Hợp, có điều cánh tay cô ta vừa mới động, làm sao Bách Hợp để cô ta tát mình chứ, một tay túm cô ta lại. Tất Dao Quang trừng tomắt, nghiêm nghị hô:
“Buông tay!”
“Làm càn.” Bách Hợp lười biếng hừ một tiếng, hất tay cô ta ra. Tất Dao Quang lảo đảo một cái, chân dẫm tầng tầng lớp lớp làn váy trên người, lăn xuống hai bậc thang, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất. Cô ta thò tay chống người còn không dám tin ngẩng đầu lên, phảng phất không ngờ tới Bách Hợp đối xử với cô như vậy, mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên ngay lúc đó nở nụ cười:
“Quân đã vô tình, ta liền hưu. Thiên hạ này cóc ba cái chân khó tìm, ta còn không tin nam nhân hai chân cũng không có! Triệu Bách Hợp, ngươi có phải là nam nhân hay không, người ta muốn dùng tiền mua nữ nhân của ngươi, sao ngươi lại tiện như vậy, tại sao ngươi lại không dám mở miệng nói chuyện? Ta tưởng ngươi là người tốt, ta nhìn lầm ngươi rồi! Từ nay về sau kiều quy kiều, lộ về lộ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Tất Dao Quang tức giận đến toàn thân run rẩy, hô xong những lời này xong còn cảm thấy không hả giận, liền gào lên với Triệu Xương:
“Nhân sinh của ta ta làm chủ! Hơn mười cân đồng thau mà muốn mua ta, hừ, chuyện cười! Nếu ta thích, không lấy một xu, nếu ta không thích thì đừng nói thiên kim, sơ rằng có cắt 50 thành trì, cũng không đổi!” Cô ta hô xong, còn tự nhận là vô cùng có cốt khí ngẩng cổ lên, bộ dáng khí thế ngang nhiên.
“Nói hay lắm!” Triệu Húc Dương nghe xong lời này, không chút nghĩ ngợi liền vỗ chưởng ngửa mặt lên trời nở nụ cười. Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, cũng đứng lên đạp bàn trước mặt mình bay xuống bậc thương sau đó chén đĩa loảng xoảng rơi vỡ, rượu hắt vào váy Tất Dao Quang. Cái bàn lay động lăn hai cái dọa Tất Dao Quang hoa dung thất sắc, nếu không phải cô ta chạy nhanh thì chỉ sợ cái bàn nặng đã nện vào người cô ta, xương cốt cũng bị vỡ ra.
“Ngươi làm chủ? Chỉ là một nữ nô bình thường trong phủ bổn công tử, ngươi lấy cái gì làm chủ? Bổn công tử cũng không phải người bạc tình phụ nghĩa. Hôm nay thấy công tử Dương đã cùng tỳ nữ này có cảm giác tri âm, không bằng bổn công tử giúp người hoàn thành ước vọng, tối nay đưa nàng ta đến cho Triệu Húc Dương hưởng dụng, như thế nào?” Bách Hợp không đếm xỉa tới gõ gõ ngón tay, lệch ra đầu hơi nghiêng qua nghiêng lông mi chằm chằm nhìn vào Triệu Húc Dương.
Triệu Húc Dương đỏ bừng mặt, hắn vô ý thức liếc nhìn Tất Dao Quang, lại phát hiện cô ta lúc này trâm cài tóc mất trật tự, tóc loạn cào cào, trong mắt cô ta ngậm nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, trừng mắt giận dữ nhìn Bách Hợp. Lúc ánh mắt Triệu Húc Dương nhìn qua thì Tất Dao Quang không nhịn được hung ác trừng Triệu Húc Dương.
Hiện tại cô ta hận chết những quyền quý này, không coi nữ nhân là con người, coi mình thành hàng tặng đến đưa đi. Cô ta tức giận đến chết, bờ môi run rẩy lấy, rồi lại gào lên:
“Ngươi dựa vào cái gì mà tặng ta cho người khác, ngươi cho rằng ngươi là ai! Cái này là mua bán con người, đây là phạm pháp đấy!”
Trước kia Tất Dao Quang còn cảm thấy cái gọi là tin tức nữ tử bị lừa đi vùng núi nghèo khó buôn bán là tin tức giả mà thôi. Có khi thậm chí cô ta sẽ không đồng tình những người con gái bị buôn bán này, vì những người đó không biết tranh đấu, dù bị bán đi cũng là đáng đời. Cô ta từng nghĩ qua nếu mình cũng bị như thế thì chắc chắn cô ta sẽ ra sức chống lại đến cùng, tuyệt không rơi vào kết cục như những người này. Thật không ngờ chuyện này rơi xuống đầu mình thì cô ta mới biết được mùi vị trong đó.
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi chỉ là một nữ đầy tớ phạm pháp trong phủ bổn công tử? Nếu không muốn đưa ngươi cho Triệu Húc Dương, bổn công tử sẽ giết ngươi, đánh giết vật sở hữu của mình thì ai trong nước Tấn nói bổn công tử phạm pháp?” Bách Hợp từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào Tất Dao Quang.
Một bên Triệu Húc Dương nắm tay chắt chẽ nắm lại. Hắn sớm biết Triệu Bách Hợp không quý trọng Tất Dao Quang, một cô nương tốt như vậy, nếu là hắn không quý trọng thì không nên hủy cô, nếu đổi thành là mình thì đã giấu kỹ làm sao có thể nhục nhã cô như vậy?
Huống chi vừa mới Tất Dao Quang thâm tình thổ lộ với Bách Hợp thì Triệu Húc Dương cũng nghe rõ, cảm động sự thâm tình của cô ấy, chỉ tiếc cô tâm vui mừng không phải là mình. Nếu Bách Hợp biết quý trọng thì mình có thể nhịn đau buông tay, về sau cũng chỉ cùng Tất Dao Quang làm bằng hữu, dù không chiếm được cô nhưng chỉ cần cô hạnh phúc khoái hoạt là tốt rồi. Bách Hợp đã không quý trọng ngược lại coi cô thành hàng hóa đưa tới tặng đi, vậy cũng trách không được hắn ra tay cướp đoạt!
“Dao Cơ cũng không phải là hàng hóa, Triệu Bách Hợp, ngươi phải đối tốt với nàng!”
Triệu Húc Dương nhịn không được mở miệng nói một câu, “Hôm nay có thể nghe nàng hát một khúc thì đã là thỏa mãn, sao dám xa vời muốn Vu sơn mây mưa với nàng, làm bẩn giai nhân?”
Thốt ra lời này, Tất Dao Quang như là lần đầu tiên nhận thức Triệu Húc Dương, si ngốc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Ta sai rồi, ta sai rồi…” bỗng nhiên Tất Dao Quang khóc lớn, khóc như trẻ con. Trước kia cô ta thích Triệu Bách Hợp tà mị cuồng ngạo, cảm thấy dạng tính cách kia đặc biệt có mùi vị nam nhân, cũng giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, luôn luôn coiTriệu Húc Dương như em trai, chưa từng xem hắn như một người nam nhân, thật không nghĩ đến người trong lòng mình lại không quá tin cậy, còn Triệu Húc Dương đôi lúc trẻ con thì tại thời khắc mấu chốt còn đáng tin hơn Triệu Bách Hợp nhiều. Cô ta không nghĩ tới Triệu Húc Dương thâm tình với mình như vậy, nhất là sau khi Bách Hợp thuận miệng nói muốn tặng cô ta cho người khác, đối lập lẫn nhau. Bỗng nhiên ngay lúc đó Tất Dao Quang cảm thấy mình có cảm xúc khác lạ với Triệu Húc Dương, cô ta nhớ tới mình trước kia có mắt không tròng, còn coi Bách Hợp trở thành người yêu, lại suýt nữa chính thức bỏ lỡ người tốt đối với mình, liền khóc đến thở không ra hơi, oán hận thò tay bắt đầu vỗ.
“Nếu như thế, Triệu Húc Dương đã nói thế thì bổn công tử cũng không tiện cưỡng cầu. Triệu Xương, ngươi yêu thích tiểu mỹ nhân này, tối nay nàng là của ngươi rồi!” Bách Hợp thấy Triệu Húc Dương thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vào Tất Dao Quang, hai người kia nhìn nhau, thần sắc phảng phất giống như từ cổ chí kim không thay đổi, trong mắt thậm chí giống như ánh mặt trời. Trong lúc đó cô mở miệng, Triệu Húc Dương ngẩn ngơ, đợi đến lúc nghe rõ ý tứ trong lời nói Bách Hợp thì vẻ mặt hắn như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ!
Biểu hiện của Triệu Xương thì hoàn toàn trái lại, sau khi hắn nghe nói Bách Hợp sẽ đưa Tất Dao Quang cho hắn thì hắn rất vui vẻ, ngay sau đó hất tay áo lên, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, không thể chờ đợi được muốn vượt đến bàn đến đây. Trước kia Triệu Xương chỉ cảm thấy Triệu Bách Hợp này trên danh nghĩa con trai trưởng nhình rất chướng mắt, vừa về đến đoạt tên tuổi Đại công tử của mình hơn nữa Triệu Bách Hợp xuất thân lai lịch mọi thứ lại không bằng hắn, còn nghe nói kẻ gọi là đại ca này lúc trước còn suýt nữa bị trở thành nô bộc bán đi, vốn trong lòng hơi có chút coi thường, ngoại trừ ngày thường cười nhạo mỉa mai bên ngoài thì Triệu Xương cũng không có để ý tới Triệu Bách Hợp.
Nhưng lần này Bách Hợp thức thời, biết hắn yêu thích tiểu mỹ nhân thì sảng khoái đáp ứng tặng tiểu mỹ nhân cho hắn, nhất là thời điểm khi Triệu Húc Dương tranh đấu với hắn, Bách Hợp lại tỏ vẻ hướng về hắn, điều này không thể nghi ngờ làm cho Triệu Xương càng thoả mãn hơn. Dĩ vãng hắn ngứa mắt Triệu Bách Hợp thì hiện tại lại tươi cười với Bách Hợp:
“Ha ha ha ha ha! Tốt! Triệu Tín ngươi sảng khoái như thế, bổn công tử cũng tuyệt không phải người độ lượng nhỏ hẹp. Tiểu mỹ nhân trong phủ bổn công tử, ngươi nhìn trúng chỉ cần chọn, trừ đó ra, đồ vật theo như lời bổn công tử vừa mới, một kiện không thiếu. Mặt khác Triệu Tín ngươi đã yêu thích múa đao, tám năm trước có người Tấn từng hiến một đôi Tử Ngọ kiếm cho phụ vương, tinh mỹ sắc bén, phụ vương lúc trước đưa cho bổn công tử, hôm nay bổn công tử liền chuyển tặng cho ngươi!”
Thời đại này đa số vũ khí làm bằng đồng thau, vũ khí bằng sắt cũng có xuất hiện hơn nữa còn nhẹ hơn vũ khí đồng thau nhưng phương pháp tinh luyện sắt hiện giờ cũng không thành thục, bởi vậy luyện ra vũ khí rất nặng, cũng không dùng tốt bằng đồ đồng thau, mà vậy cái gọi là kiếm Tử Ngọ thì nguyên chủ cũng có ấn tượng. Khi Triệu Bách Hợp trở về nước Tấn đúng là lúc đôi kiếm Tử Ngọ kia nổi danh, hồi trước nước Tấn có đôi vợ chồng tên là Công Dương thị từng ngẫu nhiên đạt được một khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết, xem như chí bảo, vậy mà dù thời đại này không có phương pháp luyện thép nhưng vẫn luyện ra được, cuối cùng chế ra một đôi tên là kiếm Tử Ngọ.
Ở thời đại đồng thau mà nói thì binh khí thiết tốt hơn rất nhiều, đôi vợ chồng kia lại tìm được phương pháp luyện théo, luyện ra một đôi kiếm Tử Ngọ sắc bén hơn vũ khí tầm thường, ngày đó lúc hiến vật quý tiến cung còn từng khiến cho cả nước khiếp sợ, Tấn Dương công rất coi trọng nó, hồi trước lúc phe phái Xuân Dương quân đắc thế mới đưa chúng cho Triệu Xương.
Mặc dù Triệu Xương cũng biết mấy chiêu, nhưng cũng không am hiểu kiếm thuật, sau khi được đạt vũ khí này cũng bảo bối mấy ngày, nhưng hắn thân là công tử nước Tấn, ra vào đều có thực khách thành đàn, mình cũng không dùng kiếm Tử Ngọ mấy, cho nên hiếm có mấy ngày sau thì không để ý nữa. Còn đối với vợ chồng Công Dương thị được Tấn Dương công ban thưởng thì nhanh chóng rời khỏi đô thành nước Tấn. Bảo bối này không có phương pháp chế tạo cho nên người nước Tấn hiếm lạ mấy ngày sau đó dần dần lãng quên, cho đến bây giờ Triệu Xương một lần nữa nhắc tới.
Hắn cười lớn giơ chân vượt qua bên cạnh án bàn đi ra, định đi tới chỗ Tất Dao Quang. Triệu Húc Dương khiếp sợ hóa đá thấy hắn đang duỗi tay túm lấy Tất Dao Quang thì mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít bước ra khỏi án bàn, vội vội vàng vàng thò tay ngăn Triệu Xương lại, nghiêm nghị thét lên:
“Triệu Xương, ý ngươi muốn sao?”
“Buông tay!”
“Làm càn.” Bách Hợp lười biếng hừ một tiếng, hất tay cô ta ra. Tất Dao Quang lảo đảo một cái, chân dẫm tầng tầng lớp lớp làn váy trên người, lăn xuống hai bậc thang, suýt nữa ngã sấp mặt xuống đất. Cô ta thò tay chống người còn không dám tin ngẩng đầu lên, phảng phất không ngờ tới Bách Hợp đối xử với cô như vậy, mở to hai mắt nhìn, bỗng nhiên ngay lúc đó nở nụ cười:
“Quân đã vô tình, ta liền hưu. Thiên hạ này cóc ba cái chân khó tìm, ta còn không tin nam nhân hai chân cũng không có! Triệu Bách Hợp, ngươi có phải là nam nhân hay không, người ta muốn dùng tiền mua nữ nhân của ngươi, sao ngươi lại tiện như vậy, tại sao ngươi lại không dám mở miệng nói chuyện? Ta tưởng ngươi là người tốt, ta nhìn lầm ngươi rồi! Từ nay về sau kiều quy kiều, lộ về lộ, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!” Tất Dao Quang tức giận đến toàn thân run rẩy, hô xong những lời này xong còn cảm thấy không hả giận, liền gào lên với Triệu Xương:
“Nhân sinh của ta ta làm chủ! Hơn mười cân đồng thau mà muốn mua ta, hừ, chuyện cười! Nếu ta thích, không lấy một xu, nếu ta không thích thì đừng nói thiên kim, sơ rằng có cắt 50 thành trì, cũng không đổi!” Cô ta hô xong, còn tự nhận là vô cùng có cốt khí ngẩng cổ lên, bộ dáng khí thế ngang nhiên.
“Nói hay lắm!” Triệu Húc Dương nghe xong lời này, không chút nghĩ ngợi liền vỗ chưởng ngửa mặt lên trời nở nụ cười. Bách Hợp hừ lạnh một tiếng, cũng đứng lên đạp bàn trước mặt mình bay xuống bậc thương sau đó chén đĩa loảng xoảng rơi vỡ, rượu hắt vào váy Tất Dao Quang. Cái bàn lay động lăn hai cái dọa Tất Dao Quang hoa dung thất sắc, nếu không phải cô ta chạy nhanh thì chỉ sợ cái bàn nặng đã nện vào người cô ta, xương cốt cũng bị vỡ ra.
“Ngươi làm chủ? Chỉ là một nữ nô bình thường trong phủ bổn công tử, ngươi lấy cái gì làm chủ? Bổn công tử cũng không phải người bạc tình phụ nghĩa. Hôm nay thấy công tử Dương đã cùng tỳ nữ này có cảm giác tri âm, không bằng bổn công tử giúp người hoàn thành ước vọng, tối nay đưa nàng ta đến cho Triệu Húc Dương hưởng dụng, như thế nào?” Bách Hợp không đếm xỉa tới gõ gõ ngón tay, lệch ra đầu hơi nghiêng qua nghiêng lông mi chằm chằm nhìn vào Triệu Húc Dương.
Triệu Húc Dương đỏ bừng mặt, hắn vô ý thức liếc nhìn Tất Dao Quang, lại phát hiện cô ta lúc này trâm cài tóc mất trật tự, tóc loạn cào cào, trong mắt cô ta ngậm nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ oán hận, trừng mắt giận dữ nhìn Bách Hợp. Lúc ánh mắt Triệu Húc Dương nhìn qua thì Tất Dao Quang không nhịn được hung ác trừng Triệu Húc Dương.
Hiện tại cô ta hận chết những quyền quý này, không coi nữ nhân là con người, coi mình thành hàng tặng đến đưa đi. Cô ta tức giận đến chết, bờ môi run rẩy lấy, rồi lại gào lên:
“Ngươi dựa vào cái gì mà tặng ta cho người khác, ngươi cho rằng ngươi là ai! Cái này là mua bán con người, đây là phạm pháp đấy!”
Trước kia Tất Dao Quang còn cảm thấy cái gọi là tin tức nữ tử bị lừa đi vùng núi nghèo khó buôn bán là tin tức giả mà thôi. Có khi thậm chí cô ta sẽ không đồng tình những người con gái bị buôn bán này, vì những người đó không biết tranh đấu, dù bị bán đi cũng là đáng đời. Cô ta từng nghĩ qua nếu mình cũng bị như thế thì chắc chắn cô ta sẽ ra sức chống lại đến cùng, tuyệt không rơi vào kết cục như những người này. Thật không ngờ chuyện này rơi xuống đầu mình thì cô ta mới biết được mùi vị trong đó.
“Dựa vào cái gì? Chỉ bằng ngươi chỉ là một nữ đầy tớ phạm pháp trong phủ bổn công tử? Nếu không muốn đưa ngươi cho Triệu Húc Dương, bổn công tử sẽ giết ngươi, đánh giết vật sở hữu của mình thì ai trong nước Tấn nói bổn công tử phạm pháp?” Bách Hợp từ trên cao nhìn xuống chằm chằm vào Tất Dao Quang.
Một bên Triệu Húc Dương nắm tay chắt chẽ nắm lại. Hắn sớm biết Triệu Bách Hợp không quý trọng Tất Dao Quang, một cô nương tốt như vậy, nếu là hắn không quý trọng thì không nên hủy cô, nếu đổi thành là mình thì đã giấu kỹ làm sao có thể nhục nhã cô như vậy?
Huống chi vừa mới Tất Dao Quang thâm tình thổ lộ với Bách Hợp thì Triệu Húc Dương cũng nghe rõ, cảm động sự thâm tình của cô ấy, chỉ tiếc cô tâm vui mừng không phải là mình. Nếu Bách Hợp biết quý trọng thì mình có thể nhịn đau buông tay, về sau cũng chỉ cùng Tất Dao Quang làm bằng hữu, dù không chiếm được cô nhưng chỉ cần cô hạnh phúc khoái hoạt là tốt rồi. Bách Hợp đã không quý trọng ngược lại coi cô thành hàng hóa đưa tới tặng đi, vậy cũng trách không được hắn ra tay cướp đoạt!
“Dao Cơ cũng không phải là hàng hóa, Triệu Bách Hợp, ngươi phải đối tốt với nàng!”
Triệu Húc Dương nhịn không được mở miệng nói một câu, “Hôm nay có thể nghe nàng hát một khúc thì đã là thỏa mãn, sao dám xa vời muốn Vu sơn mây mưa với nàng, làm bẩn giai nhân?”
Thốt ra lời này, Tất Dao Quang như là lần đầu tiên nhận thức Triệu Húc Dương, si ngốc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy nước mắt.
“Ta sai rồi, ta sai rồi…” bỗng nhiên Tất Dao Quang khóc lớn, khóc như trẻ con. Trước kia cô ta thích Triệu Bách Hợp tà mị cuồng ngạo, cảm thấy dạng tính cách kia đặc biệt có mùi vị nam nhân, cũng giống như nhân vật nam chính trong tiểu thuyết, luôn luôn coiTriệu Húc Dương như em trai, chưa từng xem hắn như một người nam nhân, thật không nghĩ đến người trong lòng mình lại không quá tin cậy, còn Triệu Húc Dương đôi lúc trẻ con thì tại thời khắc mấu chốt còn đáng tin hơn Triệu Bách Hợp nhiều. Cô ta không nghĩ tới Triệu Húc Dương thâm tình với mình như vậy, nhất là sau khi Bách Hợp thuận miệng nói muốn tặng cô ta cho người khác, đối lập lẫn nhau. Bỗng nhiên ngay lúc đó Tất Dao Quang cảm thấy mình có cảm xúc khác lạ với Triệu Húc Dương, cô ta nhớ tới mình trước kia có mắt không tròng, còn coi Bách Hợp trở thành người yêu, lại suýt nữa chính thức bỏ lỡ người tốt đối với mình, liền khóc đến thở không ra hơi, oán hận thò tay bắt đầu vỗ.
“Nếu như thế, Triệu Húc Dương đã nói thế thì bổn công tử cũng không tiện cưỡng cầu. Triệu Xương, ngươi yêu thích tiểu mỹ nhân này, tối nay nàng là của ngươi rồi!” Bách Hợp thấy Triệu Húc Dương thâm tình chân thành nhìn chằm chằm vào Tất Dao Quang, hai người kia nhìn nhau, thần sắc phảng phất giống như từ cổ chí kim không thay đổi, trong mắt thậm chí giống như ánh mặt trời. Trong lúc đó cô mở miệng, Triệu Húc Dương ngẩn ngơ, đợi đến lúc nghe rõ ý tứ trong lời nói Bách Hợp thì vẻ mặt hắn như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ!
Biểu hiện của Triệu Xương thì hoàn toàn trái lại, sau khi hắn nghe nói Bách Hợp sẽ đưa Tất Dao Quang cho hắn thì hắn rất vui vẻ, ngay sau đó hất tay áo lên, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, không thể chờ đợi được muốn vượt đến bàn đến đây. Trước kia Triệu Xương chỉ cảm thấy Triệu Bách Hợp này trên danh nghĩa con trai trưởng nhình rất chướng mắt, vừa về đến đoạt tên tuổi Đại công tử của mình hơn nữa Triệu Bách Hợp xuất thân lai lịch mọi thứ lại không bằng hắn, còn nghe nói kẻ gọi là đại ca này lúc trước còn suýt nữa bị trở thành nô bộc bán đi, vốn trong lòng hơi có chút coi thường, ngoại trừ ngày thường cười nhạo mỉa mai bên ngoài thì Triệu Xương cũng không có để ý tới Triệu Bách Hợp.
Nhưng lần này Bách Hợp thức thời, biết hắn yêu thích tiểu mỹ nhân thì sảng khoái đáp ứng tặng tiểu mỹ nhân cho hắn, nhất là thời điểm khi Triệu Húc Dương tranh đấu với hắn, Bách Hợp lại tỏ vẻ hướng về hắn, điều này không thể nghi ngờ làm cho Triệu Xương càng thoả mãn hơn. Dĩ vãng hắn ngứa mắt Triệu Bách Hợp thì hiện tại lại tươi cười với Bách Hợp:
“Ha ha ha ha ha! Tốt! Triệu Tín ngươi sảng khoái như thế, bổn công tử cũng tuyệt không phải người độ lượng nhỏ hẹp. Tiểu mỹ nhân trong phủ bổn công tử, ngươi nhìn trúng chỉ cần chọn, trừ đó ra, đồ vật theo như lời bổn công tử vừa mới, một kiện không thiếu. Mặt khác Triệu Tín ngươi đã yêu thích múa đao, tám năm trước có người Tấn từng hiến một đôi Tử Ngọ kiếm cho phụ vương, tinh mỹ sắc bén, phụ vương lúc trước đưa cho bổn công tử, hôm nay bổn công tử liền chuyển tặng cho ngươi!”
Thời đại này đa số vũ khí làm bằng đồng thau, vũ khí bằng sắt cũng có xuất hiện hơn nữa còn nhẹ hơn vũ khí đồng thau nhưng phương pháp tinh luyện sắt hiện giờ cũng không thành thục, bởi vậy luyện ra vũ khí rất nặng, cũng không dùng tốt bằng đồ đồng thau, mà vậy cái gọi là kiếm Tử Ngọ thì nguyên chủ cũng có ấn tượng. Khi Triệu Bách Hợp trở về nước Tấn đúng là lúc đôi kiếm Tử Ngọ kia nổi danh, hồi trước nước Tấn có đôi vợ chồng tên là Công Dương thị từng ngẫu nhiên đạt được một khối Thiên Ngoại Vẫn Thiết, xem như chí bảo, vậy mà dù thời đại này không có phương pháp luyện thép nhưng vẫn luyện ra được, cuối cùng chế ra một đôi tên là kiếm Tử Ngọ.
Ở thời đại đồng thau mà nói thì binh khí thiết tốt hơn rất nhiều, đôi vợ chồng kia lại tìm được phương pháp luyện théo, luyện ra một đôi kiếm Tử Ngọ sắc bén hơn vũ khí tầm thường, ngày đó lúc hiến vật quý tiến cung còn từng khiến cho cả nước khiếp sợ, Tấn Dương công rất coi trọng nó, hồi trước lúc phe phái Xuân Dương quân đắc thế mới đưa chúng cho Triệu Xương.
Mặc dù Triệu Xương cũng biết mấy chiêu, nhưng cũng không am hiểu kiếm thuật, sau khi được đạt vũ khí này cũng bảo bối mấy ngày, nhưng hắn thân là công tử nước Tấn, ra vào đều có thực khách thành đàn, mình cũng không dùng kiếm Tử Ngọ mấy, cho nên hiếm có mấy ngày sau thì không để ý nữa. Còn đối với vợ chồng Công Dương thị được Tấn Dương công ban thưởng thì nhanh chóng rời khỏi đô thành nước Tấn. Bảo bối này không có phương pháp chế tạo cho nên người nước Tấn hiếm lạ mấy ngày sau đó dần dần lãng quên, cho đến bây giờ Triệu Xương một lần nữa nhắc tới.
Hắn cười lớn giơ chân vượt qua bên cạnh án bàn đi ra, định đi tới chỗ Tất Dao Quang. Triệu Húc Dương khiếp sợ hóa đá thấy hắn đang duỗi tay túm lấy Tất Dao Quang thì mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít bước ra khỏi án bàn, vội vội vàng vàng thò tay ngăn Triệu Xương lại, nghiêm nghị thét lên:
“Triệu Xương, ý ngươi muốn sao?”