Từ lúc Triệu Húc Dương biết Tất Dao Quang đến nay, đây là lần đầu cô ta tự động nhào vào lồng ngực hắn, tuy hôm nay vì Tất Dao Quang mà chọc giận Triệu Xương, nhưng lúc này ôm nữ nhân cam tâm tình nguyện thần phục với hắn, trong lòng Triệu Húc Dương vẫn tràn đầy đắc ý, hắn vô thức liếc Bách Hợp, thấy cô đứng trên bậc thang mà trên mặt có chút đen tối kì lạ, thậm chí bên khóe miệng giống như mang theo ý vui, Triệu Húc Dương không hiểu loại thần sắc này, nhưng hôm nay mình thắng Bách Hợp, đạt được Tất Dao Quang nên hắn rất cao hứng, về phần Bách Hợp đang suy nghĩ gì thì Triệu Húc Dương không để ý, hắn đưa tay ôm Tất Dao Quang tựa như trấn an sờ lên đầu rồi lại vỗ vỗ lưng của cô ta, ấm giọng nói:
“Chúng ta đi.”
“Uh!” Tất Dao Quang cùng hắn mười ngón nắm chặt, dịu dàng ngoan ngoãn khác ngày thường, hai người đi vài bước, bỗng nhiên Tất Dao Quang xoay đầu lại, vẻ mặt mỉa mai nhìn chằm chằm vào Bách Hợp:
“Người như ngươi quá mức bạc tình phụ nghĩa, trong lòng không hề có tí tình cảm nào, ngay cả tình yêu thần thánh trong mắt ngươi cũng có thể dùng đồ vật để đổi, có thể dùng đồ vật giá rẻ để mua, người như ngươi sẽ không bao giờ có được tình yêu, không xứng có được người yêu!” Lúc cô ta nói lời này lúc, trong mắt còn có chút không cam lòng, người lưu lại trong điện vẫn chưa hoàn toàn rời đi nên không hiểu Tất Dao Quang nói ‘Tình yêu vật chất’ các loại là có ý gì, nhưng Bách Hợp lại hiểu nhưng chỉ cười lạnh một tiếng.
Triệu Bách Hợp thành kính tình yêu như vậy, vì Tất Dao Quang có thể nói là chặt đứt tất cả đường lui của mình, cuối cùng không được cái gì cả, còn rơi vào cái kết cục tự thiêu, cô lạnh nhạt nhìn qua bản mặt đang rất hận của Tất Dao Quang:
“Đồ mà Triệu Xương đưa cũng không phải không có giá trị, ngươi tư sắc bình thường, Triệu Xương nguyện dùng mười tiểu mỹ nhân đổi với bổn công tử, ngươi nên cảm thấy vui mừng. Huống chi một hộp trân châu, vật táng cùng tổ tiên cũng chỉ thế mà thôi, hậu lễ như thế, Tất cơ cần gì phải giận dữ? Cùng lắm đợi hắn chơi chán xong thì bổn công tử lại dùng tiểu mỹ nhân đổi ngươi về là được.”
Tất Dao Quang nghe lời nói hời hợt thế, giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt đảo quanh, hôm nay Bách Hợp đem cô đổi lấy một đống đồng nát sắt vụn. Một hộp trân châu có gì đặc biệt, nếu như cô có thể trở lại hiện đại, chỉ bằng mấy món đồ cổ cô mua, về có thể đổi 100 cân trân châu đập chết hắn! Còn muốn đổi cô về, nhất thời trong lòng cô hốt hoảng, thấy Bách Hợp làm sai còn không thừa nhận, một bộ dáng đương nhiên, oán hận ‘Phi’ một tiếng:
“Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa!” Cô ta nói xong, quay đầu kéo tay Triệu Húc Dương: “Chúng ta đi thôi.”
“Không có chuyện gì sao?” Triệu Húc Dương thấy sắc mặt cô ta xanh trắng, không nhịn được mà hỏi một câu, Tất Dao Quang lắc đầu: “Chó cắn ta, ta không nên cắn lại, thế nhân đều biết hắn ức hiếp ta, coi thường ta, ta nhẫn hắn, nhường hắn, kệ hắn. Qua vài năm ngươi nhìn lại hắn!” Cô tin người như Bách Hợp chắc chắn bị báo ứng, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi, cô ta nói như vậy khiến thần sắc trong mắt Triệu Húc Dương nhu hòa hơn, hắn như lại phát hiện một mặt khác của Tất Dao Quang, trong lòng yêu thương tăng thêm một tầng:
“Còn có đồ gì cần mang đi không?”
Vừa nói như vậy, Tất Dao Quang nhớ ra: “Đúng rồi, ta mua không ít đồ đạc, để người thu về là được.” Cô sưu tập không ít đồ đồng thau cùng với đồ đá các loại ở thời kỳ này, cùng với quần áo và túi sách khi mình xuyên việt tới. Cô luôn tìm cách trở về hiện đại, cổ đại dã man mọi thứ bất tiện, cảm giác mới lạ lúc mới đến cổ đại đã mất rồi, cô ta phát hiện mình đã ở chỗ này lâu lắm rồi, sắp không chịu nổi nữa. Nếu như có một ngày có thể trở về đến hiện đại, ngoại trừ những đồ tùy thân của mình còn những đồ cô thu thập được bảo đảm cô nửa đời sau thoải mái ăn chơi, nhất định phải mang theo.
Nghe vậy, Triệu Húc Dương chuẩn bị phân phó người đi lấy đồ của Tất Dao Quang, nhưng người của hắn vừa mới động, liền bị Bách Hợp cho người ngăn lại:
“Triệu Húc Dương, hôm nay ngươi không được mang Tất cơ đi, ngươi cũng không được mang đồ vật của nàng ta!”
Tất Dao Quang nghe xong lời này, còn kích động hơn Triệu Húc Dương, lập tức liền nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì?”
“Ngươi là nô tì của bổn công tử, là vật sở hữu của bổn công tử, Triệu Húc Dương muốn không mất tài vật mà đã mang ngươi đi, bọn ngươi đặt bổn công tử ở chỗ nào?” Lúc này hai người Triệu Húc Dương sốt ruột rồi, Bách Hợp lại bình tĩnh, Triệu Húc Dương nghe xong lời này, cắn răng:
“Triệu Xương kia cho ngươi bao nhiêu thứ, bổn công tử cũng thế, như thế nào?” Hắn vốn không muốn dùng những đồ rẻ tiền để mua Tất Dao Quang, cái này trong mắt Triệu Húc Dương là sự vũ nhục, nhưng Bách Hợp ép gấp như vậy, cho dù Triệu Húc Dương không muốn làm nhục người trong lòng của mình, cũng đành phải thỏa hiệp.
“Bổn công tử từng đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng, hôm nay bổn công tử nguyện ý đổi Tất cơ cho Triệu Xương để lấy mười tiểu mỹ nhân và một hộp trân châu, lại không thích đổi cho ngươi.” tùy tùng bên cạnh lại bưng lên các loại chén rượu nhỏ, Bách Hợp cầm bình rượu, để người rót đầy, lúc này mới nhìn Triệu Húc Dương cười:
“Nếu ngươi muốn mang nàng đi, chỉ xuất ra những vật này, vậy ngươi không ra khỏi đại điện này nửa bước!”
“Ngươi cố tình lên giá!” Tất Dao Quang tưởng rằng mình đã nhìn thấu bộ mặt thật của Bách Hợp, thật không ngờ lúc này cô còn lợi dụng tình yêu của Triệu Húc Dương đối với mình để uy hiếp Triệu Húc Dương, cho nên càng hận Bách Hợp hơn, cô tahô một tiếng thì Bách Hợp cũng không thèm đáp lại, lồng ngực Triệu Húc Dương phập phồng:
“Vậy ngươi muốn gì? Đồ mà Triệu Xương đưa, bổn công tử nhân đôi!” Hắn nói xong lời này, Bách Hợp chỉ cười: “Còn có đồ của Tất cơ, không cần nữa sao?” Tất Dao Quang nghe xong lời này, kích động đến chảy nước mắt, đây là đồ của cô, dựa vào cái gì Bách Hợp không cho phép mang đi. Một bên biết rõ Bách Hợp muốn lừa hắn một vố, một bên thì thất vọng phẫn nộ trong lòng, mình đã bỏ ra nhiều đồ đạc như vậy, cũng đắc tội Triệu Xương rồi, vì Tất Dao Quang thì hắn còn có cái gì không dám hay sao? Hồi lâu sau, trên mặt Triệu Húc Dương lộ ra vẻ giãy dụa:
“Phụ vương từng đem An Ấp, Thọ Xuân cắt cho bổn công tử, hôm nay bổn công tử dùng hai thành này, đổi lấy Dao Cơ, Triệu Bách Hợp, ngươi đổi hay không đổi!”
Lúc này mắt hắn đỏ bừng, hiển nhiên nếu Bách Hợp không đáp ứng thì trở mặt, trán đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên bị ép đến nóng nảy rồi, lúc Triệu Húc Dương nói dùng hai thành đổi Tất Dao Quang, trong lòng cũng không phải là không có hối hận, đất đai nước Tấn cũng không nhiều, lúc trước Tấn Dương công sủng hắn mới có thể tặng hắn hai mảnh đất phong này, hôm nay cắt đi hắn cũng vạn phần không muốn, nhưng không nghĩ tới lời hắn vừa nói ra khỏi miệng thì Bách Hợp liền phủi tay:
“Nếu như thế, Tất cơ kia ngươi liền dẫn đi thôi!” Cô nói vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác bộ dáng chi li lúc trước, Triệu Húc Dương đang cảm nhận được ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, tuy mất đi hai thành lại chọc phải địch nhân phiền toái như Triệu Xương, nhưng cũng may cuối cùng đã có được Tất Dao Quang, tất cả đều đáng giá, huống chi hắn tự an ủi mình, đợi đến lúc hắn đã trở thành Tấn Quốc công, muốn thu lại hai tòa thành này không khó, có điều hắn tạm thời bảo quản ở chỗ Bách Hợp mà thôi, vừa nghĩ như thế thì trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều.
“Đồ của Dao Cơ, bổn công tử muốn cùng mang đi!” Thành trì cũng cắt đi, lúc này Triệu Húc Dương đương nhiên muốn đưa ra chút yêu cầu, Bách Hợp đương nhiên gật đầu, lại muốn Triệu Húc Dương ký tên đồng ý, này mới cho người dẫn hắn đi lấy đồ của Tất Dao Quang.
Chờ hắn vừa đi, Tô Trinh lúc này mới đi ra: “Ngoài cửa Triệu Xương đã lệnh cho thực khách mai phục thỏa đáng, Triệu Húc Dương vừa khỏi phủ chúa công, tất nhiên sẽ lọt vào bẫy!”
Lúc nãy Bách Hợp kéo dài thời gian như vậy, muốn để Triệu Xương tăng người mai phục mà thôi, lúc này nghe được Tô Trinh hồi báo Triệu Xương đã mai phục thỏa đáng, nhớ tới gương mặt vừa nổi giận đùng đùng của Triệu Húc Dương, cô nhịn không được nở nụ cười.
Nếu Triệu Húc Dương biết rõ nữ nhân mà mình dùng hai thành trì đổi lấy, còn chưa cầm nóng tay, vừa ra cửa sẽ bị người cướp đi, tổn thất hai thành trì vô ích, nữ nhân cũng không giữ được, không biết sẽ có sắc mặt gì! Nhưng cũng không trách người khác được, chỉ trách Tất Dao Quang thích náo động, nếu hôm nay cô ta không nghĩ cách làm những chyện kì lạ như vậy, gây ra động tĩnh to như vậy, chỉ sợ Bách Hợp muốn lợi dụng cô ta tính toán Triệu Húc Dương, cũng không dễ như vậy.
Lần này Bách Hợp không ngốc nghếch thay hai người kia chắn tai họa, con đường tình yêu của Triệu Húc Dương sẽ không dễ đi như vậy!
Lúc Bách Hợp đoán sau khi Triệu Húc Dương ra khỏi phủ của mình sẽ gặp họa rơi máu, lại không ngờ Triệu Húc Dương không kiên định như cô nghĩ, hắn còn không có chính thức ra khỏi phủ Bách Hợp, suýt nữa đã phun máu.
Lúc thấy Tất Dao Quang đóng gói đống ‘Đồng nát sắt vụn’ một đống cũng không đáng tiền, Triệu Húc Dương chỉ cảm giác trái tim mình rất đau:
“Dao Cơ, cái nàng gọi là đồ vật phải mang đi, là những cái này?” Hắn dùng hai thành trì để đổi một đống đồ vật như vậy ư, một ít đồ cũ đồng thau được Tất Dao Quang xem như bảo bối thu vào, thành một bao lớn, Triệu Húc Dương cảm giác cả người đều có chút không tốt, mình có rất nhiều mỹ ngọc trân châu quý giá, cô ta lại không để vào mắt, ngược lại vì những thứ như vậy, cho dù trong suy nghĩ Triệu Húc Dương thì Tất Dao Quang còn quý hơn những ngôi sao trên trời thì cũng suýt nôn ra máu.
“Đương nhiên, đây là bảo bối của ta, dù sao sẽ không tiện nghi cho Triệu Bách Hợp! Nam nhân lang tâm cẩu phế này, là ta trước kia mắt bị mù, mới cho hắn là người tốt.” Tất Dao Quang lúc này không cảm nhận được sự khó chịu của Triệu Húc Dương, trong miệng mắng vài câu, gói gém hết đồ đạc của mình, ngẫm lại hôm nay Triệu Húc Dương vì mình mà bỏ ra một giá lớn như thế, cô lấy hết những đồ trang sức mà Triệu Bách Hợp đổ vào trong bao, lúc này mới vui sướng lôi kéo Triệu Húc Dương rời đi.
“Chúng ta đi.”
“Uh!” Tất Dao Quang cùng hắn mười ngón nắm chặt, dịu dàng ngoan ngoãn khác ngày thường, hai người đi vài bước, bỗng nhiên Tất Dao Quang xoay đầu lại, vẻ mặt mỉa mai nhìn chằm chằm vào Bách Hợp:
“Người như ngươi quá mức bạc tình phụ nghĩa, trong lòng không hề có tí tình cảm nào, ngay cả tình yêu thần thánh trong mắt ngươi cũng có thể dùng đồ vật để đổi, có thể dùng đồ vật giá rẻ để mua, người như ngươi sẽ không bao giờ có được tình yêu, không xứng có được người yêu!” Lúc cô ta nói lời này lúc, trong mắt còn có chút không cam lòng, người lưu lại trong điện vẫn chưa hoàn toàn rời đi nên không hiểu Tất Dao Quang nói ‘Tình yêu vật chất’ các loại là có ý gì, nhưng Bách Hợp lại hiểu nhưng chỉ cười lạnh một tiếng.
Triệu Bách Hợp thành kính tình yêu như vậy, vì Tất Dao Quang có thể nói là chặt đứt tất cả đường lui của mình, cuối cùng không được cái gì cả, còn rơi vào cái kết cục tự thiêu, cô lạnh nhạt nhìn qua bản mặt đang rất hận của Tất Dao Quang:
“Đồ mà Triệu Xương đưa cũng không phải không có giá trị, ngươi tư sắc bình thường, Triệu Xương nguyện dùng mười tiểu mỹ nhân đổi với bổn công tử, ngươi nên cảm thấy vui mừng. Huống chi một hộp trân châu, vật táng cùng tổ tiên cũng chỉ thế mà thôi, hậu lễ như thế, Tất cơ cần gì phải giận dữ? Cùng lắm đợi hắn chơi chán xong thì bổn công tử lại dùng tiểu mỹ nhân đổi ngươi về là được.”
Tất Dao Quang nghe lời nói hời hợt thế, giận đến toàn thân run rẩy, nước mắt đảo quanh, hôm nay Bách Hợp đem cô đổi lấy một đống đồng nát sắt vụn. Một hộp trân châu có gì đặc biệt, nếu như cô có thể trở lại hiện đại, chỉ bằng mấy món đồ cổ cô mua, về có thể đổi 100 cân trân châu đập chết hắn! Còn muốn đổi cô về, nhất thời trong lòng cô hốt hoảng, thấy Bách Hợp làm sai còn không thừa nhận, một bộ dáng đương nhiên, oán hận ‘Phi’ một tiếng:
“Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa!” Cô ta nói xong, quay đầu kéo tay Triệu Húc Dương: “Chúng ta đi thôi.”
“Không có chuyện gì sao?” Triệu Húc Dương thấy sắc mặt cô ta xanh trắng, không nhịn được mà hỏi một câu, Tất Dao Quang lắc đầu: “Chó cắn ta, ta không nên cắn lại, thế nhân đều biết hắn ức hiếp ta, coi thường ta, ta nhẫn hắn, nhường hắn, kệ hắn. Qua vài năm ngươi nhìn lại hắn!” Cô tin người như Bách Hợp chắc chắn bị báo ứng, không phải không báo, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi, cô ta nói như vậy khiến thần sắc trong mắt Triệu Húc Dương nhu hòa hơn, hắn như lại phát hiện một mặt khác của Tất Dao Quang, trong lòng yêu thương tăng thêm một tầng:
“Còn có đồ gì cần mang đi không?”
Vừa nói như vậy, Tất Dao Quang nhớ ra: “Đúng rồi, ta mua không ít đồ đạc, để người thu về là được.” Cô sưu tập không ít đồ đồng thau cùng với đồ đá các loại ở thời kỳ này, cùng với quần áo và túi sách khi mình xuyên việt tới. Cô luôn tìm cách trở về hiện đại, cổ đại dã man mọi thứ bất tiện, cảm giác mới lạ lúc mới đến cổ đại đã mất rồi, cô ta phát hiện mình đã ở chỗ này lâu lắm rồi, sắp không chịu nổi nữa. Nếu như có một ngày có thể trở về đến hiện đại, ngoại trừ những đồ tùy thân của mình còn những đồ cô thu thập được bảo đảm cô nửa đời sau thoải mái ăn chơi, nhất định phải mang theo.
Nghe vậy, Triệu Húc Dương chuẩn bị phân phó người đi lấy đồ của Tất Dao Quang, nhưng người của hắn vừa mới động, liền bị Bách Hợp cho người ngăn lại:
“Triệu Húc Dương, hôm nay ngươi không được mang Tất cơ đi, ngươi cũng không được mang đồ vật của nàng ta!”
Tất Dao Quang nghe xong lời này, còn kích động hơn Triệu Húc Dương, lập tức liền nhảy dựng lên: “Dựa vào cái gì?”
“Ngươi là nô tì của bổn công tử, là vật sở hữu của bổn công tử, Triệu Húc Dương muốn không mất tài vật mà đã mang ngươi đi, bọn ngươi đặt bổn công tử ở chỗ nào?” Lúc này hai người Triệu Húc Dương sốt ruột rồi, Bách Hợp lại bình tĩnh, Triệu Húc Dương nghe xong lời này, cắn răng:
“Triệu Xương kia cho ngươi bao nhiêu thứ, bổn công tử cũng thế, như thế nào?” Hắn vốn không muốn dùng những đồ rẻ tiền để mua Tất Dao Quang, cái này trong mắt Triệu Húc Dương là sự vũ nhục, nhưng Bách Hợp ép gấp như vậy, cho dù Triệu Húc Dương không muốn làm nhục người trong lòng của mình, cũng đành phải thỏa hiệp.
“Bổn công tử từng đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi không biết quý trọng, hôm nay bổn công tử nguyện ý đổi Tất cơ cho Triệu Xương để lấy mười tiểu mỹ nhân và một hộp trân châu, lại không thích đổi cho ngươi.” tùy tùng bên cạnh lại bưng lên các loại chén rượu nhỏ, Bách Hợp cầm bình rượu, để người rót đầy, lúc này mới nhìn Triệu Húc Dương cười:
“Nếu ngươi muốn mang nàng đi, chỉ xuất ra những vật này, vậy ngươi không ra khỏi đại điện này nửa bước!”
“Ngươi cố tình lên giá!” Tất Dao Quang tưởng rằng mình đã nhìn thấu bộ mặt thật của Bách Hợp, thật không ngờ lúc này cô còn lợi dụng tình yêu của Triệu Húc Dương đối với mình để uy hiếp Triệu Húc Dương, cho nên càng hận Bách Hợp hơn, cô tahô một tiếng thì Bách Hợp cũng không thèm đáp lại, lồng ngực Triệu Húc Dương phập phồng:
“Vậy ngươi muốn gì? Đồ mà Triệu Xương đưa, bổn công tử nhân đôi!” Hắn nói xong lời này, Bách Hợp chỉ cười: “Còn có đồ của Tất cơ, không cần nữa sao?” Tất Dao Quang nghe xong lời này, kích động đến chảy nước mắt, đây là đồ của cô, dựa vào cái gì Bách Hợp không cho phép mang đi. Một bên biết rõ Bách Hợp muốn lừa hắn một vố, một bên thì thất vọng phẫn nộ trong lòng, mình đã bỏ ra nhiều đồ đạc như vậy, cũng đắc tội Triệu Xương rồi, vì Tất Dao Quang thì hắn còn có cái gì không dám hay sao? Hồi lâu sau, trên mặt Triệu Húc Dương lộ ra vẻ giãy dụa:
“Phụ vương từng đem An Ấp, Thọ Xuân cắt cho bổn công tử, hôm nay bổn công tử dùng hai thành này, đổi lấy Dao Cơ, Triệu Bách Hợp, ngươi đổi hay không đổi!”
Lúc này mắt hắn đỏ bừng, hiển nhiên nếu Bách Hợp không đáp ứng thì trở mặt, trán đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên bị ép đến nóng nảy rồi, lúc Triệu Húc Dương nói dùng hai thành đổi Tất Dao Quang, trong lòng cũng không phải là không có hối hận, đất đai nước Tấn cũng không nhiều, lúc trước Tấn Dương công sủng hắn mới có thể tặng hắn hai mảnh đất phong này, hôm nay cắt đi hắn cũng vạn phần không muốn, nhưng không nghĩ tới lời hắn vừa nói ra khỏi miệng thì Bách Hợp liền phủi tay:
“Nếu như thế, Tất cơ kia ngươi liền dẫn đi thôi!” Cô nói vô cùng sảng khoái, hoàn toàn khác bộ dáng chi li lúc trước, Triệu Húc Dương đang cảm nhận được ngọt bùi cay đắng lẫn lộn, tuy mất đi hai thành lại chọc phải địch nhân phiền toái như Triệu Xương, nhưng cũng may cuối cùng đã có được Tất Dao Quang, tất cả đều đáng giá, huống chi hắn tự an ủi mình, đợi đến lúc hắn đã trở thành Tấn Quốc công, muốn thu lại hai tòa thành này không khó, có điều hắn tạm thời bảo quản ở chỗ Bách Hợp mà thôi, vừa nghĩ như thế thì trong lòng hắn dễ chịu rất nhiều.
“Đồ của Dao Cơ, bổn công tử muốn cùng mang đi!” Thành trì cũng cắt đi, lúc này Triệu Húc Dương đương nhiên muốn đưa ra chút yêu cầu, Bách Hợp đương nhiên gật đầu, lại muốn Triệu Húc Dương ký tên đồng ý, này mới cho người dẫn hắn đi lấy đồ của Tất Dao Quang.
Chờ hắn vừa đi, Tô Trinh lúc này mới đi ra: “Ngoài cửa Triệu Xương đã lệnh cho thực khách mai phục thỏa đáng, Triệu Húc Dương vừa khỏi phủ chúa công, tất nhiên sẽ lọt vào bẫy!”
Lúc nãy Bách Hợp kéo dài thời gian như vậy, muốn để Triệu Xương tăng người mai phục mà thôi, lúc này nghe được Tô Trinh hồi báo Triệu Xương đã mai phục thỏa đáng, nhớ tới gương mặt vừa nổi giận đùng đùng của Triệu Húc Dương, cô nhịn không được nở nụ cười.
Nếu Triệu Húc Dương biết rõ nữ nhân mà mình dùng hai thành trì đổi lấy, còn chưa cầm nóng tay, vừa ra cửa sẽ bị người cướp đi, tổn thất hai thành trì vô ích, nữ nhân cũng không giữ được, không biết sẽ có sắc mặt gì! Nhưng cũng không trách người khác được, chỉ trách Tất Dao Quang thích náo động, nếu hôm nay cô ta không nghĩ cách làm những chyện kì lạ như vậy, gây ra động tĩnh to như vậy, chỉ sợ Bách Hợp muốn lợi dụng cô ta tính toán Triệu Húc Dương, cũng không dễ như vậy.
Lần này Bách Hợp không ngốc nghếch thay hai người kia chắn tai họa, con đường tình yêu của Triệu Húc Dương sẽ không dễ đi như vậy!
Lúc Bách Hợp đoán sau khi Triệu Húc Dương ra khỏi phủ của mình sẽ gặp họa rơi máu, lại không ngờ Triệu Húc Dương không kiên định như cô nghĩ, hắn còn không có chính thức ra khỏi phủ Bách Hợp, suýt nữa đã phun máu.
Lúc thấy Tất Dao Quang đóng gói đống ‘Đồng nát sắt vụn’ một đống cũng không đáng tiền, Triệu Húc Dương chỉ cảm giác trái tim mình rất đau:
“Dao Cơ, cái nàng gọi là đồ vật phải mang đi, là những cái này?” Hắn dùng hai thành trì để đổi một đống đồ vật như vậy ư, một ít đồ cũ đồng thau được Tất Dao Quang xem như bảo bối thu vào, thành một bao lớn, Triệu Húc Dương cảm giác cả người đều có chút không tốt, mình có rất nhiều mỹ ngọc trân châu quý giá, cô ta lại không để vào mắt, ngược lại vì những thứ như vậy, cho dù trong suy nghĩ Triệu Húc Dương thì Tất Dao Quang còn quý hơn những ngôi sao trên trời thì cũng suýt nôn ra máu.
“Đương nhiên, đây là bảo bối của ta, dù sao sẽ không tiện nghi cho Triệu Bách Hợp! Nam nhân lang tâm cẩu phế này, là ta trước kia mắt bị mù, mới cho hắn là người tốt.” Tất Dao Quang lúc này không cảm nhận được sự khó chịu của Triệu Húc Dương, trong miệng mắng vài câu, gói gém hết đồ đạc của mình, ngẫm lại hôm nay Triệu Húc Dương vì mình mà bỏ ra một giá lớn như thế, cô lấy hết những đồ trang sức mà Triệu Bách Hợp đổ vào trong bao, lúc này mới vui sướng lôi kéo Triệu Húc Dương rời đi.