Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Không nghĩ tới hắn trước mặt Tấn Dương công cũng dám ra tay đánh người, Triệu Xương cùng Triệu Húc Dương quỳ cùng một chỗ, Triệu Xương không có phòng bị, thoáng cái liền hứng trọn cú đánh, lần này Triệu Húc Dương ra tay rất mạnh, Triệu Xương thân là công tử nước Tấn, trước đây sống an nhàn sung sướng, ra vào đều có tùy tùng, đêm qua đấu với Triệu Húc Dương cả đêm, thực khách binh mã ngược lại là tử thương vô số, nhưng bản thân lại không bị thương, không nghĩ tới lúc này lại ăn trọn một quyền của Triệu Húc Dương, toàn thân đau đớn không nói, mấu chốt là tại trước mặt của mọi người bị đánh, nhất là Triệu Húc Dương ra tay với hắn cũng không phải lần đầu, làm sao hắn nhịn được, lập tức bất chấp đang có Tấn Dương công, nảy sinh sát ý với Triệu Húc Dương, không cam lòng yếu thế đánh nhau với hắn.
“Dừng tay! Nghịch tử dừng tay!”
Trên đài cao Tấn Dương công không nghĩ tới hai huynh đệ một lời không hợp liền đánh đập tàn nhẫn, nghiêm nghị quát hai câu, nhưng lúc này hai người này đánh đến đỏ mắt căn bản không thèm nhìn lão, rơi vào đường cùng Tấn Dương công đành quay đầu nhìn về phía Bách Hợp:
“Nhanh chóng ngăn hai người này lại…”
Bách Hợp nghe nói như thế, không những không ra tay, ngược lại nhắc vạt áo lui về sau hai bước, Tấn Dương công lúc có chuyện liền muốn cô hỗ trợ, lúc không có chuyện thì ngang ngược quát tháo, chuyện thành trì vừa rồi còn thiên vị Triệu Húc Dương, lúc này hai đứa con trai đánh nhau lại muốn cô đi khuyên can, Bách Hợp mắt điếc tai ngơ, Tấn Dương công tức giận, hai huynh đệ kia đánh túi bụi, lúc người trong nội cung thật vất vả chạy đến phí hết sức của chín trâu hai hổ kéo hai người ra, trên mặt hai người đều chảy máu, vẫn còn trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Nhìn cái gì! Bổn công tử ngủ nữ nhân kia rồi thì sao?” Triệu Húc Dương vừa nghe đến Tất Dao Quang bị Triệu Xương chạm qua, trái tim như bị người đào đi một khối, trống rỗng. Bởi vậy nổi giận ra tay đả thương người, đánh cho mí mắt đôi má của Triệu Xương đều sưng phồng lên, lúc này nói chuyện tác động ngoài miệng tổn thương, càng phát ra đau thấu xương. Vừa mới tức giận ẩu đả không biết là có bao nhiêu đau đớn, lúc này tỉnh táo lại vừa sờ đôi má, Triệu Xương như bốc hỏa lên, ‘Phi’ một tiếng, nhổ ra một ngụm máu lớn, trong lòng càng thêm nén giận:
“Còn nhìn, bổn công tử sẽ khoét mắt phụ nhân kia xuống, tặng cho ngươi làm lễ vật!”
Cái này vừa mới nói xong, tim Triệu Húc Dương đau như cắt, nghe nói vậy, con mắt trở nên đỏ thẫm, chung quanh mấy người đang giữ chặt hắn. Một câu này của Triệu Xương khiến Triệu Húc Dương như một con gấu nổi giận, lập tức trán nổi gân xanh, cổ đỏ bừng, dốc sức đánh Triệu Xương. Dưới cơn điên của hắn, mấy người xung quanh giữ không nổi, mà bên kia Triệu Xương vẫn bị người giữ chặt, lúc Triệu Húc Dương nhào tới, một quyền đánh lên mặt hắn, Triệu Xương chỉ cảm thấy mặt vô cùng đau nhức, đầu không tự chủ được theo lực đạo nắm đấm hướng về phía trái, trong miệng ‘Phốc phốc’ một tiếng, một cái răng hòa với máu phun ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, Triệu Húc Dương đánh xong còn chưa hết giận, oán hận lại đá một cước vào giữa hai chân hắn.
“Bổn công tử đánh chết ngươi. Đánh chết ngươi. Đáng tội ngươi dám động vào nàng!”
Bách Hợp thấy tình cảnh như vậy, lại lui về sau mấy bước, Triệu Xương đã trúng đòn này, đau đến run cả hai chân. Đợi đến lúc hắn muốn phản kháng thì Tấn Dương công lại sai người nhanh chóng khống chế bọn họ.
Vừa mới hắn ngoại trừ vết thương ở miệng thì toàn thân cao thấp đều đau. Lại bị Triệu Húc Dương đánh đau như vậy, bản thân còn chưa kịp phản kháng thế mà Tấn Dương công lại để cho người kéo hắn lại. Tuy đêm qua Triệu Xương hận Triệu Húc Dương làm mất thể diện của mình, sau đó bố trí mai phục cướp Tất Dao Quang đi, nhưng hắn coi như vẫn còn lý trí, động đến Tất Dao Quang cũng không có động đến Triệu Húc Dương, ngày hôm qua hắn còn không muốn giết Triệu Húc Dương, nhưng lúc này đã chân chính sinh ra sát niệm với Triệu Húc Dương.
Triệu Húc Dương vũ nhục hắn như thế, Tấn Dương công bị sắc đẹp làm cho mê muội, ngu ngốc như thế, vì che chở Triệu Húc Dương, mắt thấy mình bị đánh mà lại không tỏ thái độ, ngược lại sai người giữ chặt mình, Triệu Xương càng nghĩ càng giận, sau đó hận luôn Tấn Dương công, hắn lau mặt, miệng nhếch lên nét cười, ánh mắt lộ vẻ âm tàn, lúc này Tấn Dương công trên đài cao đã ngồi không yên, đứng dậy quát chói tai:
“Hoang đường! Chẳng qua là một người phụ nữ, lại khiến hai ngươi đánh mất đức hạnh như thế! Ả này không thể giữ!”
Tấn Dương công tức giận đến toàn thân run rẩy, hai đứa con trai trước mặt lão mà dám đánh nhau, giống như bị mê hoặc hồn phách, khó trách đêm qua lại đấu một đêm, mặc dù lão rất sủng Triệu Húc Dương, nhưng Triệu Xương cũng là cốt nhục của lão, mắt thấy huynh đệ tương tàn, trong lòng Tấn Dương công liền sinh ra sát niệm với Tất Dao Quang. Ngược lại Triệu Xương là vẻ mặt không để ý, tối qua hắn còn chưa ngủ với Tất Dao Quang, chẳng qua là một nữ nô hơn nữa tuổi tác lại không nhỏ, cũng không phải thiên tư quốc sắc, ngoại trừ có thể đè ép Triệu Húc Dương, lại biết chút thủ đoạn mị hoặc, căn bản không có chỗ nào thần kỳ, chơi qua thì không còn cảm giác mới mẻ, nếu không cùng Triệu Húc Dương đấu khí, phụ nữ bình thường như vậy cho dù hắn ngủ rồi thì quay đầu sẽ quên ngay, lúc này Tấn Dương công muốn giết thì hắn cũng không đau lòng.
Nhưng Triệu Húc Dương lại không giống với lúc trước, lúc hắn nghe được câu nói của Tấn Dương công, bỗng nhiên cười ha hả:
“Phụ vương vì sao muốn giết nàng? Dao Cơ có chỗ nào sai? Húc Dương thích Dao Cơ lâu vậy, nếu phụ vương muốn giết, Húc Dương tự thỉnh lưu vong, chỉ cầu phụ vương tha nàng một mạng.” Nữ nhân số khổ này, đã gặp phải tên tiểu nhân ác độc Triệu Xương này, rõ ràng chuyện hôm nay không liên quan đến cô, Tấn Dương công lại muốn giết cô, Triệu Húc Dương nhớ tới Tất Dao Quang vừa phải chịu khổ, trong nội tâm khó chịu, hắn khóc ‘Ô ô’, cúi đầu quỳ trên mặt đất, dùng trán đỡ lấy thân mình, không chịu đứng dậy.
Chứng kiến bộ dáng này của nhi tử, Tấn Dương công không nghĩ tới hắn lại rơi sâu vào lưới tình như vậy, huống hồ Tấn Dương công cũng không nỡ để nhi tử lưu vong, tuy lúc này Tấn Dương công đã cho rằng Tất Dao Quang chính là yêu nữ, hại người không nương tay, nhưng muốn cho hắn bồi thêm một đứa con trai của mình thì lão lại không cam lòng.
Triệu Húc Dương bảo hộ Tất Dao Quang, nếu lão cưỡng ép giết chết, sợ ảnh hưởng tới tình cảm phụ tử, nhưng nếu để ả ở cạnh Triệu Húc Dương, hôm nay nhi tử vì ả ta đến huynh đệ cũng dám đao kiếm tương tàn, nói không chừng một ngày kia sẽ vì ả ngỗ nghịch với mình, nhưng nếu để Tất Dao Quang theo Triệu Xương thì Triệu Húc Dương chắc chắn không chịu, Tấn Dương công đột nhiên nhớ tới, nếu Tất Dao Quang là người của phủ Bách Hợp, đương nhiên do Bách Hợp lần nữa mang người trở về.
Từ đó hai huynh đệ sẽ không vì nữ nhân này mà gây họa, huống hồ, nếu Tất Dao Quang quả thật là yêu nữ, nhưng lần này hại không được Triệu Xương, đương nhiên cũng không được hại Triệu Húc Dương.
Nghĩ đến đây, Tấn Dương công dưới khóe miệng cong lên, ho hai tiếng:
“Ngươi đã thay nàng ta cầu tình, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó miễn. Nhưng theo quả nhân thấy, một nữ nhân đã khiến hai huynh đệ ngươi đánh đến tình trạng như thế, người này không lành. Không bằng vật về chủ cũ, Dao Cơ lại cho về phủ Triệu Tín, chuyện lúc trước sẽ bỏ qua, cũng có thể giữ lại mạng ả!”
Triệu Húc Dương nghe thấy như thế, trầm mặc.
Lúc này hắn đã hối hận, nếu tối hôm qua hắn không mang Tất Dao Quang ra khỏi phủ Bách Hợp, thì sẽ không phát sinh chuyện cô bị cướp đi giữa đêm, nghĩ tới nữ nhân của mình ở trên tay mình bị người cướp đi, lại bị Triệu Xương chạm qua, tim hắn đau như bị đao cắt, oán hận bản thân không có năng lực bảo vệ Tất Dao Quang chu toàn, hận nữ nhân mình yêu thích bị Triệu Xương đụng qua, mặc dù người thời này đối với chuyện trinh tiết cũng không quan trọng như người đời sau, nhưng chuyện trước kia của Tất Dao Quang hắn có thể mặc kệ, nhưng sau khi mình yêu mến cô thì khác, vừa nghĩ tới cô từng bị người chạm qua, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
So sánh với phủ Triệu Xương, nói không chừng Tất Dao Quang ở trong phủ Bách Hợp càng thêm an toàn. Ít nhất trước kia Triệu Bách Hợp đánh Tất Dao Quang, nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện như Triệu Xương, so với việc để Tất Dao Quang rơi vào tay Triệu Xương, thì để cô tiếp tục lưu lại phủ Bách Hợp, ít nhất lúc mình gặp cô còn có thể trốn vào thăm.
Lúc này Triệu Húc Dương hận không thể đảo ngược thời gian, nếu không phát sinh chuyện hôm qua, Tất Dao Quang sẽ không bị tổn thương, hắn cũng không trong một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, bởi vậy đề nghị của Tấn Dương công vừa ra khỏi miệng, hắn liền chấp nhận.
Triệu Xương cũng nhìn ra quyết tâm của Tấn Dương công, hắn cùng Triệu Húc Dương náo đến bây giờ, đã là kết cục không chết không ngừng, Tất Dao Quang sống hay chết với hắn cũng không quan trọng, nỗi hận trong lòng của hắn tính cả Tấn Dương công, nhưng Triệu Xương quyền thế không bằng người, bởi vậy dù oán, cũng không dám mở miệng phản bác, bởi vậy sau khi Tấn Dương công đưa ra đề nghị, chỉ cần không phải đưa Tất Dao Quang cho Triệu Húc Dương, để Triệu Húc Dương chiếm được tiện nghi, vật về chủ cũ, đối với Triệu Xương mà nói vẫn chấp nhận được, bởi vậy hắn trầm mặc không nói.
Chỉ là Bách Hợp lại không như vậy, cô lạnh mặt:
“Cái này không ổn, bổn công tử dùng nữ nhân đổi lấy hai thành, chứng cứ Triệu Húc Dương lưu lại vẫn ở trong tay bổn công tử, Tất cơ bị người cướp đi, hơn nữa còn qua tay Triệu Húc Dương, không liên quan gì đến Hợp? Trước đó, bổn công tử chưa chạm qua Tất cơ này, hôm nay phụ vương nói đơn giản một câu đã muốn dùng cái tàn hoa bại liễu đổi hai thành của Hợp, chẳng phải đùa quá rồi sao?” Nguyên chủ luôn không được Tấn Dương công sủng ái, Bách Hợp nói chuyện cũng mặc kệ Tấn Dương công có thích hay không, dù sao chỉ cần cô không bị Tấn Dương công bắt thóp, cho dù Tấn Dương công muốn thu thập nàng, cũng không tìm được cớ!
Tấn Dương công đưa ra đề nghị, vốn tưởng rằng có thể viên mãn giải quyết việc này, không nghĩ tới hai người Triệu Xương cùng với Triệu Húc Dương đều chấp nhận nhưng Bách Hợp lại bắt đầu phản đối, nhất thời giận dữ một bên Triệu Húc Dương nghe được Bách Hợp dùng tàn hoa bại liễu hình dung Tất Dao Quang, cái này lại chọt trúng chỗ đau của hắn, không khỏi lần nữa nổi giận, Tấn Dương công sợ hắn lại nổi điên, sai người đưa hắn kéo xuống, mới quay đầu âm trầm hỏi Bách Hợp:
“Vậy ngươi muốn muốn như nào?”
“Việc này không quan hệ tới Hợp, đêm qua Triệu Húc Dương đã giao dịch xong xuôi với Hợp, Tất cơ tại trong phủ Triệu Xương là ở hay đi do hai người hắn tự thương nghị, phụ vương muốn bảo vệ hai thành của Triệu Húc Dương, dùng nữ nhân tàn hoa bại liễu đổi lấy hai thành trì về, thật khiến cho lòng người nguội lạnh!”
Beta: Sakura
Không nghĩ tới hắn trước mặt Tấn Dương công cũng dám ra tay đánh người, Triệu Xương cùng Triệu Húc Dương quỳ cùng một chỗ, Triệu Xương không có phòng bị, thoáng cái liền hứng trọn cú đánh, lần này Triệu Húc Dương ra tay rất mạnh, Triệu Xương thân là công tử nước Tấn, trước đây sống an nhàn sung sướng, ra vào đều có tùy tùng, đêm qua đấu với Triệu Húc Dương cả đêm, thực khách binh mã ngược lại là tử thương vô số, nhưng bản thân lại không bị thương, không nghĩ tới lúc này lại ăn trọn một quyền của Triệu Húc Dương, toàn thân đau đớn không nói, mấu chốt là tại trước mặt của mọi người bị đánh, nhất là Triệu Húc Dương ra tay với hắn cũng không phải lần đầu, làm sao hắn nhịn được, lập tức bất chấp đang có Tấn Dương công, nảy sinh sát ý với Triệu Húc Dương, không cam lòng yếu thế đánh nhau với hắn.
“Dừng tay! Nghịch tử dừng tay!”
Trên đài cao Tấn Dương công không nghĩ tới hai huynh đệ một lời không hợp liền đánh đập tàn nhẫn, nghiêm nghị quát hai câu, nhưng lúc này hai người này đánh đến đỏ mắt căn bản không thèm nhìn lão, rơi vào đường cùng Tấn Dương công đành quay đầu nhìn về phía Bách Hợp:
“Nhanh chóng ngăn hai người này lại…”
Bách Hợp nghe nói như thế, không những không ra tay, ngược lại nhắc vạt áo lui về sau hai bước, Tấn Dương công lúc có chuyện liền muốn cô hỗ trợ, lúc không có chuyện thì ngang ngược quát tháo, chuyện thành trì vừa rồi còn thiên vị Triệu Húc Dương, lúc này hai đứa con trai đánh nhau lại muốn cô đi khuyên can, Bách Hợp mắt điếc tai ngơ, Tấn Dương công tức giận, hai huynh đệ kia đánh túi bụi, lúc người trong nội cung thật vất vả chạy đến phí hết sức của chín trâu hai hổ kéo hai người ra, trên mặt hai người đều chảy máu, vẫn còn trừng mắt, tức giận nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Nhìn cái gì! Bổn công tử ngủ nữ nhân kia rồi thì sao?” Triệu Húc Dương vừa nghe đến Tất Dao Quang bị Triệu Xương chạm qua, trái tim như bị người đào đi một khối, trống rỗng. Bởi vậy nổi giận ra tay đả thương người, đánh cho mí mắt đôi má của Triệu Xương đều sưng phồng lên, lúc này nói chuyện tác động ngoài miệng tổn thương, càng phát ra đau thấu xương. Vừa mới tức giận ẩu đả không biết là có bao nhiêu đau đớn, lúc này tỉnh táo lại vừa sờ đôi má, Triệu Xương như bốc hỏa lên, ‘Phi’ một tiếng, nhổ ra một ngụm máu lớn, trong lòng càng thêm nén giận:
“Còn nhìn, bổn công tử sẽ khoét mắt phụ nhân kia xuống, tặng cho ngươi làm lễ vật!”
Cái này vừa mới nói xong, tim Triệu Húc Dương đau như cắt, nghe nói vậy, con mắt trở nên đỏ thẫm, chung quanh mấy người đang giữ chặt hắn. Một câu này của Triệu Xương khiến Triệu Húc Dương như một con gấu nổi giận, lập tức trán nổi gân xanh, cổ đỏ bừng, dốc sức đánh Triệu Xương. Dưới cơn điên của hắn, mấy người xung quanh giữ không nổi, mà bên kia Triệu Xương vẫn bị người giữ chặt, lúc Triệu Húc Dương nhào tới, một quyền đánh lên mặt hắn, Triệu Xương chỉ cảm thấy mặt vô cùng đau nhức, đầu không tự chủ được theo lực đạo nắm đấm hướng về phía trái, trong miệng ‘Phốc phốc’ một tiếng, một cái răng hòa với máu phun ra, hắn còn chưa kịp phản ứng, Triệu Húc Dương đánh xong còn chưa hết giận, oán hận lại đá một cước vào giữa hai chân hắn.
“Bổn công tử đánh chết ngươi. Đánh chết ngươi. Đáng tội ngươi dám động vào nàng!”
Bách Hợp thấy tình cảnh như vậy, lại lui về sau mấy bước, Triệu Xương đã trúng đòn này, đau đến run cả hai chân. Đợi đến lúc hắn muốn phản kháng thì Tấn Dương công lại sai người nhanh chóng khống chế bọn họ.
Vừa mới hắn ngoại trừ vết thương ở miệng thì toàn thân cao thấp đều đau. Lại bị Triệu Húc Dương đánh đau như vậy, bản thân còn chưa kịp phản kháng thế mà Tấn Dương công lại để cho người kéo hắn lại. Tuy đêm qua Triệu Xương hận Triệu Húc Dương làm mất thể diện của mình, sau đó bố trí mai phục cướp Tất Dao Quang đi, nhưng hắn coi như vẫn còn lý trí, động đến Tất Dao Quang cũng không có động đến Triệu Húc Dương, ngày hôm qua hắn còn không muốn giết Triệu Húc Dương, nhưng lúc này đã chân chính sinh ra sát niệm với Triệu Húc Dương.
Triệu Húc Dương vũ nhục hắn như thế, Tấn Dương công bị sắc đẹp làm cho mê muội, ngu ngốc như thế, vì che chở Triệu Húc Dương, mắt thấy mình bị đánh mà lại không tỏ thái độ, ngược lại sai người giữ chặt mình, Triệu Xương càng nghĩ càng giận, sau đó hận luôn Tấn Dương công, hắn lau mặt, miệng nhếch lên nét cười, ánh mắt lộ vẻ âm tàn, lúc này Tấn Dương công trên đài cao đã ngồi không yên, đứng dậy quát chói tai:
“Hoang đường! Chẳng qua là một người phụ nữ, lại khiến hai ngươi đánh mất đức hạnh như thế! Ả này không thể giữ!”
Tấn Dương công tức giận đến toàn thân run rẩy, hai đứa con trai trước mặt lão mà dám đánh nhau, giống như bị mê hoặc hồn phách, khó trách đêm qua lại đấu một đêm, mặc dù lão rất sủng Triệu Húc Dương, nhưng Triệu Xương cũng là cốt nhục của lão, mắt thấy huynh đệ tương tàn, trong lòng Tấn Dương công liền sinh ra sát niệm với Tất Dao Quang. Ngược lại Triệu Xương là vẻ mặt không để ý, tối qua hắn còn chưa ngủ với Tất Dao Quang, chẳng qua là một nữ nô hơn nữa tuổi tác lại không nhỏ, cũng không phải thiên tư quốc sắc, ngoại trừ có thể đè ép Triệu Húc Dương, lại biết chút thủ đoạn mị hoặc, căn bản không có chỗ nào thần kỳ, chơi qua thì không còn cảm giác mới mẻ, nếu không cùng Triệu Húc Dương đấu khí, phụ nữ bình thường như vậy cho dù hắn ngủ rồi thì quay đầu sẽ quên ngay, lúc này Tấn Dương công muốn giết thì hắn cũng không đau lòng.
Nhưng Triệu Húc Dương lại không giống với lúc trước, lúc hắn nghe được câu nói của Tấn Dương công, bỗng nhiên cười ha hả:
“Phụ vương vì sao muốn giết nàng? Dao Cơ có chỗ nào sai? Húc Dương thích Dao Cơ lâu vậy, nếu phụ vương muốn giết, Húc Dương tự thỉnh lưu vong, chỉ cầu phụ vương tha nàng một mạng.” Nữ nhân số khổ này, đã gặp phải tên tiểu nhân ác độc Triệu Xương này, rõ ràng chuyện hôm nay không liên quan đến cô, Tấn Dương công lại muốn giết cô, Triệu Húc Dương nhớ tới Tất Dao Quang vừa phải chịu khổ, trong nội tâm khó chịu, hắn khóc ‘Ô ô’, cúi đầu quỳ trên mặt đất, dùng trán đỡ lấy thân mình, không chịu đứng dậy.
Chứng kiến bộ dáng này của nhi tử, Tấn Dương công không nghĩ tới hắn lại rơi sâu vào lưới tình như vậy, huống hồ Tấn Dương công cũng không nỡ để nhi tử lưu vong, tuy lúc này Tấn Dương công đã cho rằng Tất Dao Quang chính là yêu nữ, hại người không nương tay, nhưng muốn cho hắn bồi thêm một đứa con trai của mình thì lão lại không cam lòng.
Triệu Húc Dương bảo hộ Tất Dao Quang, nếu lão cưỡng ép giết chết, sợ ảnh hưởng tới tình cảm phụ tử, nhưng nếu để ả ở cạnh Triệu Húc Dương, hôm nay nhi tử vì ả ta đến huynh đệ cũng dám đao kiếm tương tàn, nói không chừng một ngày kia sẽ vì ả ngỗ nghịch với mình, nhưng nếu để Tất Dao Quang theo Triệu Xương thì Triệu Húc Dương chắc chắn không chịu, Tấn Dương công đột nhiên nhớ tới, nếu Tất Dao Quang là người của phủ Bách Hợp, đương nhiên do Bách Hợp lần nữa mang người trở về.
Từ đó hai huynh đệ sẽ không vì nữ nhân này mà gây họa, huống hồ, nếu Tất Dao Quang quả thật là yêu nữ, nhưng lần này hại không được Triệu Xương, đương nhiên cũng không được hại Triệu Húc Dương.
Nghĩ đến đây, Tấn Dương công dưới khóe miệng cong lên, ho hai tiếng:
“Ngươi đã thay nàng ta cầu tình, tội chết có thể tha nhưng tội sống khó miễn. Nhưng theo quả nhân thấy, một nữ nhân đã khiến hai huynh đệ ngươi đánh đến tình trạng như thế, người này không lành. Không bằng vật về chủ cũ, Dao Cơ lại cho về phủ Triệu Tín, chuyện lúc trước sẽ bỏ qua, cũng có thể giữ lại mạng ả!”
Triệu Húc Dương nghe thấy như thế, trầm mặc.
Lúc này hắn đã hối hận, nếu tối hôm qua hắn không mang Tất Dao Quang ra khỏi phủ Bách Hợp, thì sẽ không phát sinh chuyện cô bị cướp đi giữa đêm, nghĩ tới nữ nhân của mình ở trên tay mình bị người cướp đi, lại bị Triệu Xương chạm qua, tim hắn đau như bị đao cắt, oán hận bản thân không có năng lực bảo vệ Tất Dao Quang chu toàn, hận nữ nhân mình yêu thích bị Triệu Xương đụng qua, mặc dù người thời này đối với chuyện trinh tiết cũng không quan trọng như người đời sau, nhưng chuyện trước kia của Tất Dao Quang hắn có thể mặc kệ, nhưng sau khi mình yêu mến cô thì khác, vừa nghĩ tới cô từng bị người chạm qua, trong lòng vẫn có chút khó chịu.
So sánh với phủ Triệu Xương, nói không chừng Tất Dao Quang ở trong phủ Bách Hợp càng thêm an toàn. Ít nhất trước kia Triệu Bách Hợp đánh Tất Dao Quang, nhưng chưa bao giờ phát sinh chuyện như Triệu Xương, so với việc để Tất Dao Quang rơi vào tay Triệu Xương, thì để cô tiếp tục lưu lại phủ Bách Hợp, ít nhất lúc mình gặp cô còn có thể trốn vào thăm.
Lúc này Triệu Húc Dương hận không thể đảo ngược thời gian, nếu không phát sinh chuyện hôm qua, Tất Dao Quang sẽ không bị tổn thương, hắn cũng không trong một ngày phát sinh nhiều chuyện như vậy, bởi vậy đề nghị của Tấn Dương công vừa ra khỏi miệng, hắn liền chấp nhận.
Triệu Xương cũng nhìn ra quyết tâm của Tấn Dương công, hắn cùng Triệu Húc Dương náo đến bây giờ, đã là kết cục không chết không ngừng, Tất Dao Quang sống hay chết với hắn cũng không quan trọng, nỗi hận trong lòng của hắn tính cả Tấn Dương công, nhưng Triệu Xương quyền thế không bằng người, bởi vậy dù oán, cũng không dám mở miệng phản bác, bởi vậy sau khi Tấn Dương công đưa ra đề nghị, chỉ cần không phải đưa Tất Dao Quang cho Triệu Húc Dương, để Triệu Húc Dương chiếm được tiện nghi, vật về chủ cũ, đối với Triệu Xương mà nói vẫn chấp nhận được, bởi vậy hắn trầm mặc không nói.
Chỉ là Bách Hợp lại không như vậy, cô lạnh mặt:
“Cái này không ổn, bổn công tử dùng nữ nhân đổi lấy hai thành, chứng cứ Triệu Húc Dương lưu lại vẫn ở trong tay bổn công tử, Tất cơ bị người cướp đi, hơn nữa còn qua tay Triệu Húc Dương, không liên quan gì đến Hợp? Trước đó, bổn công tử chưa chạm qua Tất cơ này, hôm nay phụ vương nói đơn giản một câu đã muốn dùng cái tàn hoa bại liễu đổi hai thành của Hợp, chẳng phải đùa quá rồi sao?” Nguyên chủ luôn không được Tấn Dương công sủng ái, Bách Hợp nói chuyện cũng mặc kệ Tấn Dương công có thích hay không, dù sao chỉ cần cô không bị Tấn Dương công bắt thóp, cho dù Tấn Dương công muốn thu thập nàng, cũng không tìm được cớ!
Tấn Dương công đưa ra đề nghị, vốn tưởng rằng có thể viên mãn giải quyết việc này, không nghĩ tới hai người Triệu Xương cùng với Triệu Húc Dương đều chấp nhận nhưng Bách Hợp lại bắt đầu phản đối, nhất thời giận dữ một bên Triệu Húc Dương nghe được Bách Hợp dùng tàn hoa bại liễu hình dung Tất Dao Quang, cái này lại chọt trúng chỗ đau của hắn, không khỏi lần nữa nổi giận, Tấn Dương công sợ hắn lại nổi điên, sai người đưa hắn kéo xuống, mới quay đầu âm trầm hỏi Bách Hợp:
“Vậy ngươi muốn muốn như nào?”
“Việc này không quan hệ tới Hợp, đêm qua Triệu Húc Dương đã giao dịch xong xuôi với Hợp, Tất cơ tại trong phủ Triệu Xương là ở hay đi do hai người hắn tự thương nghị, phụ vương muốn bảo vệ hai thành của Triệu Húc Dương, dùng nữ nhân tàn hoa bại liễu đổi lấy hai thành trì về, thật khiến cho lòng người nguội lạnh!”