Edit: Quy bà bà
Beta: Sakura
Bà Văn cũng không thể ngờ nổi, tính tới tính lui một hồi, chính mình lại thành nguyên nhân đánh thức con thi vương kia, hại chết chồng mình. Những lời của Triệu Hồng Quỳnh khiến bà ta lờ mờ nhớ ra, quả thực lúc cái thây máu ngoi lên từ trong ao, bà ta đã cào mặt đạo cô họ Mục một cái, nhưng người ta khi ấy không kêu đau, bà ta liền không để chuyện ấy vào lòng, vốn nghĩ chỉ là vết xước qua loa không đáng kể, lại nói lúc đó tình huống nguy hiểm đáng sợ như vậy, ai còn hơi sức mà quan tâm người bị tay mình quặc trúng mặt có bị thương hay không. Thật không ngờ một hành động vô ý nhỏ nhặt như thế không chỉ thành nguyên nhân hại chết rất nhiều người, mà trong số đó còn có cả chồng mình. Nghĩ như vậy, bà ta bủn rủn hết cả người, vừa chột dạ, lại hối hận, lại sợ hãi, trong lòng dâng lên đủ loại mùi vị phức tạp, liền mặc kệ Triệu Hồng Quỳnh cào cấu chửi bới mình, chỉ còn biết ngồi đó run rẩy, không nói nổi một lời.
“Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng, thực không biết xấu hổ!” Người đàn ông trung niên béo lạnh lùng mỉa mai, bà Văn cũng không dám lên tiếng cãi lại, Văn Thấm Nhã không hiểu đây là chuyện gì, nào là thi thể của Dương Lỵ Lỵ muốn ma ma mình đền mạng, nào là ma ma mình cào mặt ma ma người ta, nghe tới nghe lui vẫn không hiểu, chỉ xác định ra được một chuyện, ấy là chuyến đi này của mẹ mình đã trải qua muôn vàn nguy hiểm. Nỗi đau khi nghe tin cha mất vẫn còn đây, lại phải chứng kiến mẹ mình bị người ta đánh, cô ta thực không có cách nào đứng bên nhìn mặc kệ, cuống quýt chạy tới muốn tách hai người ra:
“Được rồi, có chuyện gì thì nói chuyện không được sao? Ma ma tôi ít nhiều cũng đáng tuổi mẹ cô đó, cô không thể tôn trọng một chút được sao? Huống chi, ba ba tôi cũng chết…”
Triệu Hồng Quỳnh bị Văn Thấm Nhã kéo ra, vẫn không cam tâm dùng chân đạp bà Văn thêm mấy đạp, nghe Văn Thấm Nhã phân trần, liền vặc trả:
“Ba cô có chết cũng là đáng đời! Thứ tim đen phổi thối, lừa tất cả chúng tôi theo ông ta vào cổ mộ này, hại chết nhiều người như vậy, dù ông ta không chết, rời khỏi đây rồi tôi cũng muốn ông ta đền mạng!”
Những người sống sót chạy được tới đây đều nghĩ giống Triệu Hồng Quỳnh, nhưng Văn Thấm Nhã hiển nhiên là rất cụt hứng khi nghe người ta nói cha mình như vậy. Lúc này Bách Hợp cảm thấy tình huống không thích hợp, còn chưa kịp lên tiếng yêu cầu đám người này đừng ồn ào, đột nhiên giữa một mảnh trời đất tối om, có một đám lửa xanh mơn mởn đốt lên từ trên mặt sông.
“Mộc qua người ném tặng sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau. Mộc đào người ném tặng sang, quỳnh dao ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau!” Một giọng nữ khe khẽ ngân nga hát, bỗng dưng từ đâu xuất hiện, văng vẳng bên tai nhóm người, nội dung là bài Mộc Qua trong Kinh Thi, giọng hát thiết tha dịu dàng, âm vọng từ bốn bề truyền tới.
Giá như được đổi sang một địa phương thích hợp hơn, tỷ như cảnh trăng thanh gió mát, có giọng hát nỉ non, uyển chuyển, đem tâm tình dịu dàng, ngượng ngùng của người con gái diễn đạt ra thật tinh tế, thêm âm vọng tứ bề thật đúng là dệt hoa trên gấm, sẽ tôn giọng hát lên càng thêm lay động lòng người. Chỉ là lúc này tự nhiên nghe thấy tiếng hát kia, tất cả mọi người chỉ thấy sởn tóc gáy. Phải nhớ đây là cổ mộ, một đám người vừa phải chứng kiến nguyên một đám cương thi, lại chạy thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Mới hơi trấn tĩnh lại thì xuất hiện giọng nữ đang hát Kinh Thi, hơn nữa lại còn là một làn điệu tràn trề tình ý. Có thể không dựng tóc gáy được sao?
Bách Hợp nghe thấy tiếng hai người ngồi cạnh mình gần nhất nuốt nước miếng một cái, người đàn ông trung niên mập thậm chí phát run, vội vàng xích sát tới gần cô, hiển nhiên đã coi cô như ô dù che chở. Triệu Hồng Quỳnh vốn đang ẩu đả cấu xé bà Văn và cũng vừa lăn vừa bò trở về dính sát vào người Bách Hợp, thậm chí đưa tay bám chặt lấy tay cô, thân hình run lẩy bẩy, hàm răng đánh lập cập.
Không gian vốn tối đen như hũ nút, vì có một đám lửa từ từ dâng lên trên mặt sông, bập bùng lay động, trong khoảnh khắc liền soi chiếu ra hình ảnh mấy cánh hoa sen đen đang nâng đỡ một vầng sáng xanh, mặt sông tối đen, trên sông là sương mù dày đặc, trong ánh sáng chiếu rọi của những chiếc đèn hoa sen kia, có thể thấy rõ một chiếc thuyền gỗ đủ cho hai người ngồi đang trôi trên sông, trên thuyền có một người con gái mặc áo đỏ, tóc đen xoã tung, dáng vóc thanh tú đang ngồi quay lưng về phía mọi người. Tiếng hát chính là từ phía cô ta bay tới.
“Mộc lý người ném tặng sang, quỳnh kỳ ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau.” Cô ta vẫn ngồi đó tiếp tục hát, không xoay người lại, rõ ràng là một bài ca dao về tình bạn, qua giọng cô ta, lại như có điều tình tứ.
Nhờ vầng sáng màu xanh này, mọi người đã có thể quan sát tình huống xung quanh rõ ràng hơn. Đây là một con sông rộng chừng mười trượng, nếu giả quan sát một con sông bình thường, có thể thấy những vùng nước cạn lộ ra màu nước trong suốt do đáy sông cũng nhận được ánh mặt trời phản chiếu, còn vũng sâu không thấy đáy thì xanh thẳm. Nhưng con sông này không thể nhìn mà đoán được nông sâu, toàn bộ mặt sông chỉ thấy một màu đen tăm tối. Người con gái đột ngột xuất hiện, tiếng ca đột ngột xuất hiện, chiếc đèn hoa sen là đột nhiên xuất hiện, con thuyền cũng là đột nhiên xuất hiện. Bốn phía không có lấy một chút gió, nhưng con thuyền vẫn đang trôi trên sông nước, đèn hoa sen chậm rãi di động theo chuyển động của con thuyền. Cô gái áo đỏ quay lưng về phía mọi người, từ xa xa mà nhìn, bóng dáng như được lồng trong một lớp sương đen, mái tóc dài kia giống như vật sống, theo thân thuyền chuyển động liền bay bay nhẹ nhàng.
Một màn này khiến đám người chứng kiến đều thót cả tim, Văn Thấm Nhã cũng nuốt nước miếng một cái.
“Kỳ quái, chúng tôi đi vào đây đã hai ngày, đều chưa từng thấy người.” Dưới ánh sáng xanh kia, Bách Hợp đã nhìn thấy mặt Văn Thấm Nhã, khuôn mặt cô ta trắng trẻo, sạch sẽ, mặc chiếc quần bò mài, chân xỏ giày thể thao, áo trong là một chiếc T shirt màu trắng, bên ngoài là áo khoác cao bồi cùng màu với quần, lưng đeo ba lô, cột tóc đuôi ngựa. Tuy trên tóc cô ta có dính chút tro bụi, nhưng so với đám người vừa lăn qua đáy quan tài một vòng để xuống đây như Bách Hợp, cô ta xem như còn sạch sẽ, quần áo cũng hoàn chỉnh, xem ra dù đã ở nơi này hai ngày như cô ta vừa tự nói, nhưng cũng không gặp chuyện gì không hay ho.
Hiện giờ ở bên ngoài đang là thời tiết mùa hè nóng bức, cô ta vào mộ lại mặc áo khoác thu đông, chứng tỏ đã sớm có chuẩn bị. Bách Hợp liếc qua Văn Thấm Nhã, sau đó rất nhanh chuyển mắt sang quan sát người đàn ông mặc sơ mi đen phối với chiếc quần dài ống rộng đứng bên cạnh cô ta.
Người đàn ông này dáng người cao ráo, có lẽ vì nghe thấy tiếng hát nên lúc này đang quay đầu nhìn ra hướng sông, ánh sáng lúc này là hắt từ phía sông lên nên có thể thấy rõ khuôn mặt anh ta với những đường nét ngũ quan khác xa người Hoa Hạ, mắt sâu, mũi cao, làn da trong bóng tối trắng như muốn phát sáng, mái tóc màu vàng sáng, cặp mắt xanh biếc, không ngờ lại là một người đàn ông ngoại quốc dung mạo đẹp đẽ đến mức sống mái khó phân. Vừa rồi, trong bóng tối, Văn Thấm Nhã gọi anh ta là Lance, Bách Hợp không liên tưởng được rằng đây là tên của người nước ngoài, một phần là vì anh ta nói chuyện tuy âm điệu có chút kì quái, nhưng phát âm rõ ràng, không thấy lỗi khẩu âm của người ngoại quốc. Phải biết người ngoại quốc dù có học tiếng Hoa tốt đến mấy, vẫn có những đặc điểm bẩm sinh trong cách đặt lưỡi, bật hơi không thể sửa lại, nhưng người đàn ông gọi là Lance này tuy khi nãy chỉ nói một câu ngắn ngủi, quả thực cũng đủ khiến Bách Hợp không cách nào liên tưởng ra anh ta không phải người Hoa Hạ, giờ nhìn rõ bản nhân xong, không khỏi giật mình.
Nhưng chuyện càng làm Bách Hợp cảm thấy giật mình hơn lập tức phát sinh. Văn Thấm Nhã lúc này đang đứng cạnh Lance, cũng đã nhận ra trên sông xuất hiện hiện tượng khác thường, bèn nhảy lên, vung cả hai tay lên hô hoán:
“Ê, mau tới đây, dưới sông nguy hiểm lắm!”
Hai mắt Bách Hợp thiếu điều nhảy ra khỏi hốc mắt. Cô vốn tưởng bà Văn đã là đần nhất trong số những người đần, không ngờ Văn Thấm Nhã còn có thể thừa kế và phát huy truyền thống gia đình lên một tầm cao mới. Đang ở trong cổ mộ, đột nhiên thấy trên sông đào xuất hiện cô gái áo đỏ đã đủ để thấy kì quái, người đần cũng có thể nhận thấy chuyện như vậy nhất định có vấn đề, vậy mà cô ta lại có thể hướng cô gái kia vẫy tay, còn gọi người ta, mau tới đây.
Có một số thứ nhớ là không thể chiêu hô bừa bãi, phải biết thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Theo lời Văn Thấm Nhã đã nói, cô ta đã vào cổ mộ hai ngày, hai ngày liền ở trong cổ mộ, bằng vào loại chỉ số thông minh này mà cô ta lại vẫn còn sống êm đẹp, Bách Hợp sao có thể không kinh hãi? Dự là người đàn ông gọi là Lance kia che chở cô ta vô cùng chu đáo, nếu để cô ta một mình đi lung tung trong này, e là một khắc thôi cũng không sống qua được.
* một khắc là khoảng 15 phút.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp cười khẩy, lớn tiếng bảo Triệu Hồng Quỳnh: “Dìu tôi dịch ra xa chút!”
Đang lúc căng thẳng, cô lại đột nhiên lên tiếng, Triệu Hồng Quỳnh vốn đang bị cô gái áo đỏ trên sông kia doạ sợ, nghe tiếng Bách Hợp liền quay đầu lại nhìn cô, trong mắt còn phản chiếu ánh lửa xanh ngoài kia, vẻ thấp thỏm, lo âu, thắc mắc đều rất rõ ràng. Bách Hợp giễu cợt:
“Tôi muốn đứng cách đần độn xa chút, miễn cho bị cô ta truyền nhiễm cho, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống.”
Triệu Hồng Quỳnh và mấy người khác vốn đang bị cô gái áo đỏ kia doạ cho phát hoảng, nhưng nghe được lời này thì đều không nhịn được cười, không khí đang khẩn trương căng thẳng vì lời nói của Bách Hợp mà dịu xuống.
Mấy người bèn ứng một tiếng, sau đó Triệu Hồng Quỳnh cố hết sức chống người dậy, cùng Đường Toàn một trái một phải đỡ Bách Hợp đứng lên, người đàn ông trung niên mập cũng theo sát bên, mấy người cùng lui lại, theo phía ngược với bờ sông mười bước.
Văn Thấm Nhã tức trắng mặt, nhưng bà Văn lúc này đang đứng bên con gái bất giác đưa tay giữ chặt người con gái, bà ta thấy nhóm ngươi Bách Hợp lui lại mấy bước, trong lòng liền có chút khẩn trương.
Tuy dọc đường đồng hành, bà Văn nhìn Bách Hợp không thuận mắt tý nào, nhưng công tâm mà nói, bà ta phải thừa nhận Bách Hợp có năng lực, cũng trông cậy khá nhiều vào năng lực của cô. Huống chi dù bà ta có ngốc, dù nguyên bản bà ta vốn không tin chuyện quỷ thần, nhưng những chuyện phát sinh dọc một đường sau khi vào cổ mộ đã sớm lật đổ nhận thức cũ của bà ta. Lại thêm sự kiện chồng mình bị giết trong tay một con cương thi càng khiến lòng bà ta rối loạn sợ hãi, cũng đã tin tưởng trên thế giới này thực sự có quỷ hồn, yêu quái tồn tại.
Do vậy, so với Văn Thấm Nhã thì bà ta có thêm mấy phần cảnh giác, lúc thấy cô gái áo đỏ kia xuất hiện trên sông, bà ta run bần bật, cũng cảm thấy có chút sợ hãi, vì đã từng tận mắt nhìn thấy quỷ quái, bà ta cũng biết tốt xấu hơn, lúc này xem Bách Hợp tránh ra xa, lại nghĩ lúc trước mình từng đắc tội Bách Hợp, vạn nhất thực sự trêu chọc kéo thứ quỷ quái kia tới đây, Bách Hợp lại không chịu cứu mẹ con bà ta, vậy thì thảm rồi.
Bởi vậy, bà ta nhẹ kéo tay con gái, vội vàng bảo:
“Thấm Nhã, Thấm Nhã, không tốt, chúng ta cũng lùi lại đằng sau thêm một chút đi!”
Beta: Sakura
Bà Văn cũng không thể ngờ nổi, tính tới tính lui một hồi, chính mình lại thành nguyên nhân đánh thức con thi vương kia, hại chết chồng mình. Những lời của Triệu Hồng Quỳnh khiến bà ta lờ mờ nhớ ra, quả thực lúc cái thây máu ngoi lên từ trong ao, bà ta đã cào mặt đạo cô họ Mục một cái, nhưng người ta khi ấy không kêu đau, bà ta liền không để chuyện ấy vào lòng, vốn nghĩ chỉ là vết xước qua loa không đáng kể, lại nói lúc đó tình huống nguy hiểm đáng sợ như vậy, ai còn hơi sức mà quan tâm người bị tay mình quặc trúng mặt có bị thương hay không. Thật không ngờ một hành động vô ý nhỏ nhặt như thế không chỉ thành nguyên nhân hại chết rất nhiều người, mà trong số đó còn có cả chồng mình. Nghĩ như vậy, bà ta bủn rủn hết cả người, vừa chột dạ, lại hối hận, lại sợ hãi, trong lòng dâng lên đủ loại mùi vị phức tạp, liền mặc kệ Triệu Hồng Quỳnh cào cấu chửi bới mình, chỉ còn biết ngồi đó run rẩy, không nói nổi một lời.
“Hừ, vừa ăn cướp vừa la làng, thực không biết xấu hổ!” Người đàn ông trung niên béo lạnh lùng mỉa mai, bà Văn cũng không dám lên tiếng cãi lại, Văn Thấm Nhã không hiểu đây là chuyện gì, nào là thi thể của Dương Lỵ Lỵ muốn ma ma mình đền mạng, nào là ma ma mình cào mặt ma ma người ta, nghe tới nghe lui vẫn không hiểu, chỉ xác định ra được một chuyện, ấy là chuyến đi này của mẹ mình đã trải qua muôn vàn nguy hiểm. Nỗi đau khi nghe tin cha mất vẫn còn đây, lại phải chứng kiến mẹ mình bị người ta đánh, cô ta thực không có cách nào đứng bên nhìn mặc kệ, cuống quýt chạy tới muốn tách hai người ra:
“Được rồi, có chuyện gì thì nói chuyện không được sao? Ma ma tôi ít nhiều cũng đáng tuổi mẹ cô đó, cô không thể tôn trọng một chút được sao? Huống chi, ba ba tôi cũng chết…”
Triệu Hồng Quỳnh bị Văn Thấm Nhã kéo ra, vẫn không cam tâm dùng chân đạp bà Văn thêm mấy đạp, nghe Văn Thấm Nhã phân trần, liền vặc trả:
“Ba cô có chết cũng là đáng đời! Thứ tim đen phổi thối, lừa tất cả chúng tôi theo ông ta vào cổ mộ này, hại chết nhiều người như vậy, dù ông ta không chết, rời khỏi đây rồi tôi cũng muốn ông ta đền mạng!”
Những người sống sót chạy được tới đây đều nghĩ giống Triệu Hồng Quỳnh, nhưng Văn Thấm Nhã hiển nhiên là rất cụt hứng khi nghe người ta nói cha mình như vậy. Lúc này Bách Hợp cảm thấy tình huống không thích hợp, còn chưa kịp lên tiếng yêu cầu đám người này đừng ồn ào, đột nhiên giữa một mảnh trời đất tối om, có một đám lửa xanh mơn mởn đốt lên từ trên mặt sông.
“Mộc qua người ném tặng sang, quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau. Mộc đào người ném tặng sang, quỳnh dao ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau!” Một giọng nữ khe khẽ ngân nga hát, bỗng dưng từ đâu xuất hiện, văng vẳng bên tai nhóm người, nội dung là bài Mộc Qua trong Kinh Thi, giọng hát thiết tha dịu dàng, âm vọng từ bốn bề truyền tới.
Giá như được đổi sang một địa phương thích hợp hơn, tỷ như cảnh trăng thanh gió mát, có giọng hát nỉ non, uyển chuyển, đem tâm tình dịu dàng, ngượng ngùng của người con gái diễn đạt ra thật tinh tế, thêm âm vọng tứ bề thật đúng là dệt hoa trên gấm, sẽ tôn giọng hát lên càng thêm lay động lòng người. Chỉ là lúc này tự nhiên nghe thấy tiếng hát kia, tất cả mọi người chỉ thấy sởn tóc gáy. Phải nhớ đây là cổ mộ, một đám người vừa phải chứng kiến nguyên một đám cương thi, lại chạy thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Mới hơi trấn tĩnh lại thì xuất hiện giọng nữ đang hát Kinh Thi, hơn nữa lại còn là một làn điệu tràn trề tình ý. Có thể không dựng tóc gáy được sao?
Bách Hợp nghe thấy tiếng hai người ngồi cạnh mình gần nhất nuốt nước miếng một cái, người đàn ông trung niên mập thậm chí phát run, vội vàng xích sát tới gần cô, hiển nhiên đã coi cô như ô dù che chở. Triệu Hồng Quỳnh vốn đang ẩu đả cấu xé bà Văn và cũng vừa lăn vừa bò trở về dính sát vào người Bách Hợp, thậm chí đưa tay bám chặt lấy tay cô, thân hình run lẩy bẩy, hàm răng đánh lập cập.
Không gian vốn tối đen như hũ nút, vì có một đám lửa từ từ dâng lên trên mặt sông, bập bùng lay động, trong khoảnh khắc liền soi chiếu ra hình ảnh mấy cánh hoa sen đen đang nâng đỡ một vầng sáng xanh, mặt sông tối đen, trên sông là sương mù dày đặc, trong ánh sáng chiếu rọi của những chiếc đèn hoa sen kia, có thể thấy rõ một chiếc thuyền gỗ đủ cho hai người ngồi đang trôi trên sông, trên thuyền có một người con gái mặc áo đỏ, tóc đen xoã tung, dáng vóc thanh tú đang ngồi quay lưng về phía mọi người. Tiếng hát chính là từ phía cô ta bay tới.
“Mộc lý người ném tặng sang, quỳnh kỳ ngọc đẹp ta mang đáp người. Phải đâu báo đáp ai ơi. Là để giao hảo đời đời với nhau.” Cô ta vẫn ngồi đó tiếp tục hát, không xoay người lại, rõ ràng là một bài ca dao về tình bạn, qua giọng cô ta, lại như có điều tình tứ.
Nhờ vầng sáng màu xanh này, mọi người đã có thể quan sát tình huống xung quanh rõ ràng hơn. Đây là một con sông rộng chừng mười trượng, nếu giả quan sát một con sông bình thường, có thể thấy những vùng nước cạn lộ ra màu nước trong suốt do đáy sông cũng nhận được ánh mặt trời phản chiếu, còn vũng sâu không thấy đáy thì xanh thẳm. Nhưng con sông này không thể nhìn mà đoán được nông sâu, toàn bộ mặt sông chỉ thấy một màu đen tăm tối. Người con gái đột ngột xuất hiện, tiếng ca đột ngột xuất hiện, chiếc đèn hoa sen là đột nhiên xuất hiện, con thuyền cũng là đột nhiên xuất hiện. Bốn phía không có lấy một chút gió, nhưng con thuyền vẫn đang trôi trên sông nước, đèn hoa sen chậm rãi di động theo chuyển động của con thuyền. Cô gái áo đỏ quay lưng về phía mọi người, từ xa xa mà nhìn, bóng dáng như được lồng trong một lớp sương đen, mái tóc dài kia giống như vật sống, theo thân thuyền chuyển động liền bay bay nhẹ nhàng.
Một màn này khiến đám người chứng kiến đều thót cả tim, Văn Thấm Nhã cũng nuốt nước miếng một cái.
“Kỳ quái, chúng tôi đi vào đây đã hai ngày, đều chưa từng thấy người.” Dưới ánh sáng xanh kia, Bách Hợp đã nhìn thấy mặt Văn Thấm Nhã, khuôn mặt cô ta trắng trẻo, sạch sẽ, mặc chiếc quần bò mài, chân xỏ giày thể thao, áo trong là một chiếc T shirt màu trắng, bên ngoài là áo khoác cao bồi cùng màu với quần, lưng đeo ba lô, cột tóc đuôi ngựa. Tuy trên tóc cô ta có dính chút tro bụi, nhưng so với đám người vừa lăn qua đáy quan tài một vòng để xuống đây như Bách Hợp, cô ta xem như còn sạch sẽ, quần áo cũng hoàn chỉnh, xem ra dù đã ở nơi này hai ngày như cô ta vừa tự nói, nhưng cũng không gặp chuyện gì không hay ho.
Hiện giờ ở bên ngoài đang là thời tiết mùa hè nóng bức, cô ta vào mộ lại mặc áo khoác thu đông, chứng tỏ đã sớm có chuẩn bị. Bách Hợp liếc qua Văn Thấm Nhã, sau đó rất nhanh chuyển mắt sang quan sát người đàn ông mặc sơ mi đen phối với chiếc quần dài ống rộng đứng bên cạnh cô ta.
Người đàn ông này dáng người cao ráo, có lẽ vì nghe thấy tiếng hát nên lúc này đang quay đầu nhìn ra hướng sông, ánh sáng lúc này là hắt từ phía sông lên nên có thể thấy rõ khuôn mặt anh ta với những đường nét ngũ quan khác xa người Hoa Hạ, mắt sâu, mũi cao, làn da trong bóng tối trắng như muốn phát sáng, mái tóc màu vàng sáng, cặp mắt xanh biếc, không ngờ lại là một người đàn ông ngoại quốc dung mạo đẹp đẽ đến mức sống mái khó phân. Vừa rồi, trong bóng tối, Văn Thấm Nhã gọi anh ta là Lance, Bách Hợp không liên tưởng được rằng đây là tên của người nước ngoài, một phần là vì anh ta nói chuyện tuy âm điệu có chút kì quái, nhưng phát âm rõ ràng, không thấy lỗi khẩu âm của người ngoại quốc. Phải biết người ngoại quốc dù có học tiếng Hoa tốt đến mấy, vẫn có những đặc điểm bẩm sinh trong cách đặt lưỡi, bật hơi không thể sửa lại, nhưng người đàn ông gọi là Lance này tuy khi nãy chỉ nói một câu ngắn ngủi, quả thực cũng đủ khiến Bách Hợp không cách nào liên tưởng ra anh ta không phải người Hoa Hạ, giờ nhìn rõ bản nhân xong, không khỏi giật mình.
Nhưng chuyện càng làm Bách Hợp cảm thấy giật mình hơn lập tức phát sinh. Văn Thấm Nhã lúc này đang đứng cạnh Lance, cũng đã nhận ra trên sông xuất hiện hiện tượng khác thường, bèn nhảy lên, vung cả hai tay lên hô hoán:
“Ê, mau tới đây, dưới sông nguy hiểm lắm!”
Hai mắt Bách Hợp thiếu điều nhảy ra khỏi hốc mắt. Cô vốn tưởng bà Văn đã là đần nhất trong số những người đần, không ngờ Văn Thấm Nhã còn có thể thừa kế và phát huy truyền thống gia đình lên một tầm cao mới. Đang ở trong cổ mộ, đột nhiên thấy trên sông đào xuất hiện cô gái áo đỏ đã đủ để thấy kì quái, người đần cũng có thể nhận thấy chuyện như vậy nhất định có vấn đề, vậy mà cô ta lại có thể hướng cô gái kia vẫy tay, còn gọi người ta, mau tới đây.
Có một số thứ nhớ là không thể chiêu hô bừa bãi, phải biết thỉnh thần thì dễ mà tiễn thần thì khó. Theo lời Văn Thấm Nhã đã nói, cô ta đã vào cổ mộ hai ngày, hai ngày liền ở trong cổ mộ, bằng vào loại chỉ số thông minh này mà cô ta lại vẫn còn sống êm đẹp, Bách Hợp sao có thể không kinh hãi? Dự là người đàn ông gọi là Lance kia che chở cô ta vô cùng chu đáo, nếu để cô ta một mình đi lung tung trong này, e là một khắc thôi cũng không sống qua được.
* một khắc là khoảng 15 phút.
Nghĩ đến đây, Bách Hợp cười khẩy, lớn tiếng bảo Triệu Hồng Quỳnh: “Dìu tôi dịch ra xa chút!”
Đang lúc căng thẳng, cô lại đột nhiên lên tiếng, Triệu Hồng Quỳnh vốn đang bị cô gái áo đỏ trên sông kia doạ sợ, nghe tiếng Bách Hợp liền quay đầu lại nhìn cô, trong mắt còn phản chiếu ánh lửa xanh ngoài kia, vẻ thấp thỏm, lo âu, thắc mắc đều rất rõ ràng. Bách Hợp giễu cợt:
“Tôi muốn đứng cách đần độn xa chút, miễn cho bị cô ta truyền nhiễm cho, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống.”
Triệu Hồng Quỳnh và mấy người khác vốn đang bị cô gái áo đỏ kia doạ cho phát hoảng, nhưng nghe được lời này thì đều không nhịn được cười, không khí đang khẩn trương căng thẳng vì lời nói của Bách Hợp mà dịu xuống.
Mấy người bèn ứng một tiếng, sau đó Triệu Hồng Quỳnh cố hết sức chống người dậy, cùng Đường Toàn một trái một phải đỡ Bách Hợp đứng lên, người đàn ông trung niên mập cũng theo sát bên, mấy người cùng lui lại, theo phía ngược với bờ sông mười bước.
Văn Thấm Nhã tức trắng mặt, nhưng bà Văn lúc này đang đứng bên con gái bất giác đưa tay giữ chặt người con gái, bà ta thấy nhóm ngươi Bách Hợp lui lại mấy bước, trong lòng liền có chút khẩn trương.
Tuy dọc đường đồng hành, bà Văn nhìn Bách Hợp không thuận mắt tý nào, nhưng công tâm mà nói, bà ta phải thừa nhận Bách Hợp có năng lực, cũng trông cậy khá nhiều vào năng lực của cô. Huống chi dù bà ta có ngốc, dù nguyên bản bà ta vốn không tin chuyện quỷ thần, nhưng những chuyện phát sinh dọc một đường sau khi vào cổ mộ đã sớm lật đổ nhận thức cũ của bà ta. Lại thêm sự kiện chồng mình bị giết trong tay một con cương thi càng khiến lòng bà ta rối loạn sợ hãi, cũng đã tin tưởng trên thế giới này thực sự có quỷ hồn, yêu quái tồn tại.
Do vậy, so với Văn Thấm Nhã thì bà ta có thêm mấy phần cảnh giác, lúc thấy cô gái áo đỏ kia xuất hiện trên sông, bà ta run bần bật, cũng cảm thấy có chút sợ hãi, vì đã từng tận mắt nhìn thấy quỷ quái, bà ta cũng biết tốt xấu hơn, lúc này xem Bách Hợp tránh ra xa, lại nghĩ lúc trước mình từng đắc tội Bách Hợp, vạn nhất thực sự trêu chọc kéo thứ quỷ quái kia tới đây, Bách Hợp lại không chịu cứu mẹ con bà ta, vậy thì thảm rồi.
Bởi vậy, bà ta nhẹ kéo tay con gái, vội vàng bảo:
“Thấm Nhã, Thấm Nhã, không tốt, chúng ta cũng lùi lại đằng sau thêm một chút đi!”