“Thiên địa vô cực, càn khôn tự động…” Bách Hợp vừa lẩm nhẩm niệm chú, nhưng vẫn vừa âm thầm ghi nhớ từng cử động của Lance, trong lòng bất giác càng thêm cảnh giác, thận trọng, đạo thuật từ trong tay mau chóng kết xuất thành pháp ấn, những con trùng vừa rồi còn có thể duỗi dài thu ngắn, rốt cục không biến hình được nữa, nữ quỷ ở dưới sông kêu lên thảm thiết, thân thể trong phút chốc cũng bị kéo thành một dải dài ngoằng, hai chân vẫn ở dưới sông, nhưng hồn phách cũng bị kéo dãn ra chừng ba trượng, đầu bị lôi thẳng đến trước mặt Bách Hợp, trông thì doạ người, nhưng thực chất hiện giờ âm hồn của nó đang chịu thương tổn to lớn, thân thể cũng mất đi độ đậm đặc, trở nên trong suốt nhiều hơn, trong miệng nó phát ra tiếng kêu rên thê thảm, cảm thụ đạo pháp trên tay Bách Hợp chấn nhiếp, cuống quýt van xin:
“Tha mạng, tha mạng… Nữ đạo gia, nô gia không dám nữa, không dám nữa…” Hai hốc mắt đầy trùng đen mấp máy trào ra hai dòng nước đen, có thể hiểu là đã sợ phát khóc, gương mặt ngàn lở trăm loét kia nhìn gần càng thêm đáng sợ, đám người Triệu Hồng Quỳnh chứng kiến mà toàn thân lạnh buốt, đứng không vững.
Nhưng Bách Hợp đã làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ, có loại tình cảnh nào là chưa từng gặp qua? Thấy bề ngoài của nữ quỷ này cũng không thèm phản ứng một chút, chỉ cau mày nhìn đám trùng bị chộp trong tay đang ngo ngoe giãy dụa.
“Thần quy miếu, quỷ quy mộ, yêu ma tinh quái nhập núi rừng, ngươi dám ra ngoài hại người, nên lường trước việc bị người làm hại.” Nữ quỷ này lúc ra sân hung hãn vô cùng, kết quả không ngờ quá nhát gan, chỉ ăn một cái ngũ lôi chú liền sợ thành thế này. Lúc này pháp lực trong thân Bách Hợp đã tiêu hao gần hết, chỉ là bề ngoài nhìn không ra mà thôi, giờ nữ quỷ đã tự mình mở miệng van xin, Bách Hợp tất nhiên vui lòng để bản thân tiết kiệm chút pháp lực, liền đem đạo thuật vừa ngưng kết tốt tán đi.
Nữ quỷ thấy Bách Hợp đã phân tán đạo lực, cũng rất nhanh nhảu không dám bày ra bộ dạng doạ người khi nãy nữa. Nó rên lên một tiếng, gò má đen xì thối nát dần dần biến thành màu da tái nhợt, cuối cùng biến về thành bộ dạng trước khi chết, một cô gái tóc dài rối tung, trên người mặc áo liệm màu trắng, trừ cặp mắt đen trông có chút ghê người còn có thể làm người ra liên tưởng tới bộ dạng doạ người khi nãy, bộ dạng của nữ quỷ lúc này so với trước đó có thể nói là trông như hai người khác nhau.
“Dạ trình nữ đạo gia. Nô gia đã không quy được miếu, cũng không quy được mộ, đã bị vây khốn trong cổ mộ này suốt tám trăm năm.” Nó nói xong lời này, có chút nhút nhát nhìn Bách Hợp.
“Cầu nữ đạo gia tha mạng, nô gia thực không dám nữa.” Giờ nó chỉ mong muốn được gấp rút chuồn về đáy sông giữa mạng, nhưng thần hồn đã bị Bách Hợp túm chặt, không thể thoát thân. Bách Hợp lắc lắc đầu, thoáng nhìn về phía xa một cái.
“Đừng vội, ngươi đã sống ở nơi này thời gian dài như vậy, nói xem trong sông này có còn âm hồn nào khác không?”
Bách Hợp mới hỏi một câu, người xung quanh thấy tình cảnh này đã hết cả hồn. Trong lúc Bách Hợp nói chuyện với nữ quỷ, người người đều theo nhau trốn ra xa.
Nữ quỷ cũng rất muốn trốn, chỉ là mệnh môn đã bị người ta tóm được, muốn chạy cũng không có biện pháp, vẻ mặt có mấy phần tựa như nhận mệnh, nơm nớp lo sợ đáp:
“Trừ mấy kẻ này, không còn ai khác.” Nó nói đến đây, nỗi cô tịch tủi hờn trong lòng đột nhiên dâng lên. Nghĩ lại thì nó đã ở nơi này tám trăm năm, lúc mộ vừa xây xong thì nó đã bị phong ấn tại nơi này, không được luân hồi. Oán khí ở đây sung túc, có thể dưỡng nó âm linh không tản, nhưng suốt tám trăm năm liền, nơi này không có một bóng người vãng lai, muốn bắt thêm vài tên binh tôm tướng tép cũng không có ai mà bắt. Giá như thủ hạ của nó nhiều một chút, làm gì đến nỗi vừa ra mặt đã bị Bách Hợp bắt luôn. Lần đầu trong đời nó hiện thân muốn kéo người xuống sông, không ngờ không bắt được lính, ngược lại còn bị người ta bắt. ORZ
“Mộ này lai lịch thế nào, ngươi đã ở đây thời gian dài như vậy, liền nói ta nghe một chút!” Bách Hợp liếc thấy mọi người đều đã lùi ra xa, gã thanh niên tên Lance kia cũng kéo mẹ con nhà họ Văn ra một góc, đầu cúi xuống, ngũ quan sâu sắc như mặt tượng dưới ánh sáng chiếu rọi tạo ra từng phiến bóng đen, có vẻ như không hề nhìn về phía cô.
Nhưng tóm lại không hiểu vì sao, Bách Hợp cực kì đề phòng gã thanh niên này, trong nội dung câu chuyện cô tiếp thu, không thấy hắn ta xuất hiện, thậm chí trong kí ức của Vân Bách Hợp cô cũng chưa từng thấy nhắc qua về gã này, cũng không rõ về sau nguyên chủ có gặp được hắn không, vì phần cuối câu chuyện đã bị gã đàn ông tên Tôn Dương phá ngang khiến cô chỉ mới tiếp thu được một nửa.
Bách Hợp xưa nay vẫn có lòng tin vào giác quan thứ 6 của mình, cô có loại cảm giác không thể nói rõ không thể lý giải rằng gã thanh niên này cực kì nguy hiểm, thậm chí cảm giác nguy hiểm này không thấp hơn cảm giác nguy hiểm khi phải đối mặt với con Thi vương trong bát quái trận khi nãy.
Có thể nói nữ quỷ này xuất hiện vô cùng kịp thời đúng lúc, Bách Hợp túm chặt nó, lực chú ý của mọi người đều để hết trên thân nữ quỷ, cô mượn thời gian nghe ngóng thông tin về cổ mộ từ miệng nữ quỷ, một mặt hiểu rõ hơn tình huống trong cổ mộ này, mặt khác liều mạng thúc đẩy linh lực trong thân thể du tẩu, tranh thủ từng chút thời gian để khôi phục thêm vài phần công lực.
“Thưa nữ đạo gia, mộ này là nơi an nghỉ của Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế Tào Lan khi xưa, nô gia…” Nữ quỷ đã bị Bách Hợp bắt, nghe cô hỏi han, chỉ có thể đem những gì mình biết nói hết toàn bộ.
Đây là mộ của Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế, Bách Hợp lúc trước đã đoán đúng, từ phong thuỷ nơi này mà xem, mộ này không phải nơi chốn một người bình thường có thể dùng nổi, có thanh long thủ mộ, có sơn có thuỷ, nơi này rõ ràng là một khối đất quý phong thuỷ thượng giai, chỉ là không hiểu vì sao, người thiết kế mộ địa lại lợi dụng ngũ hành bát quái trận xảo diệu bố trí thành một nơi linh khí và âm khí dung hợp. Mộ địa này vừa đem lại lợi ích cho hậu nhân của người nằm trong mộ, linh khí nơi này lại đem lại lợi ích cho các xác chết an tang ở đây. Nếu chủ mộ còn lưu lại nơi này một tia hồn phách, được linh khí ở đây tẩm bổ trong thời gian dài, không chừng sẽ có ngày đạt được tu vi của quỷ tiên, nhưng mâu thuẫn là ở chỗ, ngoại trừ linh khí nơi này còn có âm khí và rất nhiều oán khí dưỡng thi, những thứ này đối với xác chết có lợi, thi thể an táng trong mộ này được linh khí, âm khí tẩm bổ, nếu lại có thêm huyết khí nuôi dưỡng, nhất định có thể làm xác chết vùng dậy.
Hai loại phương thức vốn là mâu thuẫn, nhưng người bố trí cổ mộ này thực sự là cao nhân, hắn có thể đem hai loại khí lực tương phản vận dụng dung hợp, tạo ra một cổ mộ có thể dưỡng hồn lại có thể dưỡng xác. Nhận thức này làm Bách Hợp nhíu chặt lông mày:
“Chẳng lẽ người đã tạo ra mộ địa này, có ý tưởng muốn trường sinh bất lão sao?”
Linh khí có thể dưỡng hồn, oán khí, âm khí dưỡng xác, nếu chỉ là xác chết vùng dậy, đó chính là cương thi, nhưng nếu linh hồn không tản, khi được tẩm bổ cường tráng, lại bị khoá trong xác chết, lâu dài không chừng có thể mở lại linh trí, thậm chí có thể phục sinh, có thể dùng thân phận cương thi mà sống tiếp.
Nữ quỷ nghe thấy lời Bách Hợp, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, những người khác thì nghe mà thấy mù mờ, nhưng không ai dám lên tiếng.
“Nữ đạo gia quả nhiên là cao nhân.” Nữ quỷ khom người vái dài một cái, cái đầu của nó còn nằm trong tay Bách Hợp không thể nhúc nhích, thân thể lại áp trong sông không ly khai, lúc này lại cúi người lạy xuống nhìn kì quái cực kì, nhưng tự nó không phát hiện, những người xung quanh thực sự không dám nhìn lâu, đều quay đầu nhìn đi chỗ khác, trong mắt nữ quỷ lộ ra lệ quang:
“Tào Lan mê luyến tiên đạo đạo thuật, trước khi chết luôn mơ ước được trường sinh…” Theo thanh âm u oán của nữ quỷ vang lên, câu chuyện dần mở ra, chuyện là Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế muốn được trường sinh, lúc còn sống sai khiến phương sĩ đi tìm thuật trường sinh nhưng tìm mãi không có kết quả. Lúc tuổi già, bỗng nhiên có một đạo sĩ trẻ tự tiến cử vào cung.
Ban đầu Tào Lan nhìn đối phương tuổi còn quá trẻ cũng không thấy tin tưởng, dù sao trong đời lão, những phương sĩ tự xưng là cao nhân đạo thuật sâu mầu lão đã gặp không ít. Nhưng đến cùng, đạo sĩ trẻ này quả thực không giống những người đến trước, hắn có bản lãnh chân thực, cũng không biết hắn đã làm thế nào mà thuyết phục được Tào Lan, hơn nữa, Tào Lan rất tin tưởng những lời hắn nói. Lúc tuổi già, Tào Lan mặc kệ quốc gia đại sự, tiêu phí 10 năm thời gian để xây dựng toà mộ địa này, lấy máu của 1000 đồng nam, 1000 đồng nữ dưỡng ra ao máu, lại tìm rất nhiều xử nữ có tứ âm là sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm áp trận. Cuối cùng hoàn thành mộ địa.
Sau khi Tào Lan chết liền táng trong mộ này, thấm thoắt đã gần ngàn năm, nữ quỷ dưới sông này vốn là một trong các xử nữ tứ âm khi xưa, bị người ta ném xuống sông nuôi thi trùng, bị thi trùng ăn sống nuốt tươi chịu hết đau đớn mà chết. Nó đã bị vây nhốt trong mộ này tám trăm năm, nơi này ngăn cách với địa phủ, chết rồi cũng không thể đầu thai, cũng không thể tìm thế thân, thi thể của bản thân lại bị chìm dưới đáy sông, qua mấy trăm năm thân xác đã cùng trùng ăn xác dưới sông kết thành một khối, cho nên không thể rời sông đi quá xa, cứ như như vậy vất vưởng qua ngày.
Nó kể chuyện bằng giọng điệu u oán, mấy người ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng nghe tao ngộ của nó, trong lòng bất giác mà buông lỏng, trong lúc mọi người trầm mặc, âm thanh của Văn Thấm Nhã đột nhiên vang lên:
“Ai, cũng thật khổ cho cô, không ngờ cô lại chết thê thảm như vậy.” Cô ta đã hoàn toàn quên béng chuyện lúc nãy suýt nữa bị nữ quỷ kéo xuống sông, lúc này còn cảm thấy đồng tình cho nữ quỷ.
“Hồng nhan luôn bạc mệnh.” Văn Thấm Nhã tổng kết một câu. Bách Hợp nghe được, cười lạnh không ngừng.
“Ai bảo với cô là hồng nhan luôn bạc mệnh?”
Lúc trước Bách Hợp ba lần bốn lượt bất kính với mẹ mình thì thôi, sau đó mình nhận nhầm nữ quỷ này là người sống mới nhắc nhở cô ta vài câu, Bách Hợp còn dám nói chỉ số thông minh của mình có vấn đề. Văn Thấm Nhã lúc này lại bị Bách Hợp hỏi vặn, trong lòng cực kì không thoải mái, không chút nghĩ ngợi liền phản bác:
“Còn cần ai nói hay sao? Ví dụ trong sách sử cực kì nhiều, cô không có văn hoá thì nên đọc sách nhiều một chút, tăng cường thêm trau dồi rèn luyện hàng ngày mới phải!” Nói tới đây, cô ta vênh cằm.
“Thực xin lỗi, tính tôi hay nói thẳng. Cô liền gắng chấp nhận một chút nhé!” Từ lúc ban đầu, thái độ của Bách Hợp đối với mẹ mình đã làm Văn Thấm Nhã thấy vô cùng khó chịu, cho nên lúc này cô ta nói chuyện không có chút khách khí nào. Tuy không phải là lời chửi mắng, nhưng nội dung lời nói so với mắng chửi càng có lực sát thương. Đường Toàn trợn mắt nhìn Văn Thấm Nhã, Vân Bách Hợp vốn mới chỉ tốt nghiệp trung học, lần này, Vân Mẫn gặp chuyện, Vân Bách Hợp vì cứu cha nên mới đi vào cổ mộ, còn chưa rõ ngày sau liệu có cơ hội để tiếp tục đi học hay không. Chuyện học hành luôn là điểm yếu của cha con họ Vân, lời của Văn Thấm Nhã vừa vặn đánh trúng nhược điểm của Vân Bách Hợp, Đường Toàn rất sợ Bách Hợp nghĩ nhiều, vừa muốn mở miệng, Bách Hợp lại một tay vẫn giữ chặt nữ quỷ, tay kia vung ra một tấm bùa cái phạch, sau đó Văn Thấm Nhã nghe thấy một tiếng tát tai vang dội, ngay cả động tác của Bách Hợp cũng nhìn không rõ, đã thấy mình vừa bị ăn một cái tát rát mặt, da mịn thịt mềm trên má nhanh chóng sưng lên.
“Tha mạng, tha mạng… Nữ đạo gia, nô gia không dám nữa, không dám nữa…” Hai hốc mắt đầy trùng đen mấp máy trào ra hai dòng nước đen, có thể hiểu là đã sợ phát khóc, gương mặt ngàn lở trăm loét kia nhìn gần càng thêm đáng sợ, đám người Triệu Hồng Quỳnh chứng kiến mà toàn thân lạnh buốt, đứng không vững.
Nhưng Bách Hợp đã làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ, có loại tình cảnh nào là chưa từng gặp qua? Thấy bề ngoài của nữ quỷ này cũng không thèm phản ứng một chút, chỉ cau mày nhìn đám trùng bị chộp trong tay đang ngo ngoe giãy dụa.
“Thần quy miếu, quỷ quy mộ, yêu ma tinh quái nhập núi rừng, ngươi dám ra ngoài hại người, nên lường trước việc bị người làm hại.” Nữ quỷ này lúc ra sân hung hãn vô cùng, kết quả không ngờ quá nhát gan, chỉ ăn một cái ngũ lôi chú liền sợ thành thế này. Lúc này pháp lực trong thân Bách Hợp đã tiêu hao gần hết, chỉ là bề ngoài nhìn không ra mà thôi, giờ nữ quỷ đã tự mình mở miệng van xin, Bách Hợp tất nhiên vui lòng để bản thân tiết kiệm chút pháp lực, liền đem đạo thuật vừa ngưng kết tốt tán đi.
Nữ quỷ thấy Bách Hợp đã phân tán đạo lực, cũng rất nhanh nhảu không dám bày ra bộ dạng doạ người khi nãy nữa. Nó rên lên một tiếng, gò má đen xì thối nát dần dần biến thành màu da tái nhợt, cuối cùng biến về thành bộ dạng trước khi chết, một cô gái tóc dài rối tung, trên người mặc áo liệm màu trắng, trừ cặp mắt đen trông có chút ghê người còn có thể làm người ra liên tưởng tới bộ dạng doạ người khi nãy, bộ dạng của nữ quỷ lúc này so với trước đó có thể nói là trông như hai người khác nhau.
“Dạ trình nữ đạo gia. Nô gia đã không quy được miếu, cũng không quy được mộ, đã bị vây khốn trong cổ mộ này suốt tám trăm năm.” Nó nói xong lời này, có chút nhút nhát nhìn Bách Hợp.
“Cầu nữ đạo gia tha mạng, nô gia thực không dám nữa.” Giờ nó chỉ mong muốn được gấp rút chuồn về đáy sông giữa mạng, nhưng thần hồn đã bị Bách Hợp túm chặt, không thể thoát thân. Bách Hợp lắc lắc đầu, thoáng nhìn về phía xa một cái.
“Đừng vội, ngươi đã sống ở nơi này thời gian dài như vậy, nói xem trong sông này có còn âm hồn nào khác không?”
Bách Hợp mới hỏi một câu, người xung quanh thấy tình cảnh này đã hết cả hồn. Trong lúc Bách Hợp nói chuyện với nữ quỷ, người người đều theo nhau trốn ra xa.
Nữ quỷ cũng rất muốn trốn, chỉ là mệnh môn đã bị người ta tóm được, muốn chạy cũng không có biện pháp, vẻ mặt có mấy phần tựa như nhận mệnh, nơm nớp lo sợ đáp:
“Trừ mấy kẻ này, không còn ai khác.” Nó nói đến đây, nỗi cô tịch tủi hờn trong lòng đột nhiên dâng lên. Nghĩ lại thì nó đã ở nơi này tám trăm năm, lúc mộ vừa xây xong thì nó đã bị phong ấn tại nơi này, không được luân hồi. Oán khí ở đây sung túc, có thể dưỡng nó âm linh không tản, nhưng suốt tám trăm năm liền, nơi này không có một bóng người vãng lai, muốn bắt thêm vài tên binh tôm tướng tép cũng không có ai mà bắt. Giá như thủ hạ của nó nhiều một chút, làm gì đến nỗi vừa ra mặt đã bị Bách Hợp bắt luôn. Lần đầu trong đời nó hiện thân muốn kéo người xuống sông, không ngờ không bắt được lính, ngược lại còn bị người ta bắt. ORZ
“Mộ này lai lịch thế nào, ngươi đã ở đây thời gian dài như vậy, liền nói ta nghe một chút!” Bách Hợp liếc thấy mọi người đều đã lùi ra xa, gã thanh niên tên Lance kia cũng kéo mẹ con nhà họ Văn ra một góc, đầu cúi xuống, ngũ quan sâu sắc như mặt tượng dưới ánh sáng chiếu rọi tạo ra từng phiến bóng đen, có vẻ như không hề nhìn về phía cô.
Nhưng tóm lại không hiểu vì sao, Bách Hợp cực kì đề phòng gã thanh niên này, trong nội dung câu chuyện cô tiếp thu, không thấy hắn ta xuất hiện, thậm chí trong kí ức của Vân Bách Hợp cô cũng chưa từng thấy nhắc qua về gã này, cũng không rõ về sau nguyên chủ có gặp được hắn không, vì phần cuối câu chuyện đã bị gã đàn ông tên Tôn Dương phá ngang khiến cô chỉ mới tiếp thu được một nửa.
Bách Hợp xưa nay vẫn có lòng tin vào giác quan thứ 6 của mình, cô có loại cảm giác không thể nói rõ không thể lý giải rằng gã thanh niên này cực kì nguy hiểm, thậm chí cảm giác nguy hiểm này không thấp hơn cảm giác nguy hiểm khi phải đối mặt với con Thi vương trong bát quái trận khi nãy.
Có thể nói nữ quỷ này xuất hiện vô cùng kịp thời đúng lúc, Bách Hợp túm chặt nó, lực chú ý của mọi người đều để hết trên thân nữ quỷ, cô mượn thời gian nghe ngóng thông tin về cổ mộ từ miệng nữ quỷ, một mặt hiểu rõ hơn tình huống trong cổ mộ này, mặt khác liều mạng thúc đẩy linh lực trong thân thể du tẩu, tranh thủ từng chút thời gian để khôi phục thêm vài phần công lực.
“Thưa nữ đạo gia, mộ này là nơi an nghỉ của Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế Tào Lan khi xưa, nô gia…” Nữ quỷ đã bị Bách Hợp bắt, nghe cô hỏi han, chỉ có thể đem những gì mình biết nói hết toàn bộ.
Đây là mộ của Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế, Bách Hợp lúc trước đã đoán đúng, từ phong thuỷ nơi này mà xem, mộ này không phải nơi chốn một người bình thường có thể dùng nổi, có thanh long thủ mộ, có sơn có thuỷ, nơi này rõ ràng là một khối đất quý phong thuỷ thượng giai, chỉ là không hiểu vì sao, người thiết kế mộ địa lại lợi dụng ngũ hành bát quái trận xảo diệu bố trí thành một nơi linh khí và âm khí dung hợp. Mộ địa này vừa đem lại lợi ích cho hậu nhân của người nằm trong mộ, linh khí nơi này lại đem lại lợi ích cho các xác chết an tang ở đây. Nếu chủ mộ còn lưu lại nơi này một tia hồn phách, được linh khí ở đây tẩm bổ trong thời gian dài, không chừng sẽ có ngày đạt được tu vi của quỷ tiên, nhưng mâu thuẫn là ở chỗ, ngoại trừ linh khí nơi này còn có âm khí và rất nhiều oán khí dưỡng thi, những thứ này đối với xác chết có lợi, thi thể an táng trong mộ này được linh khí, âm khí tẩm bổ, nếu lại có thêm huyết khí nuôi dưỡng, nhất định có thể làm xác chết vùng dậy.
Hai loại phương thức vốn là mâu thuẫn, nhưng người bố trí cổ mộ này thực sự là cao nhân, hắn có thể đem hai loại khí lực tương phản vận dụng dung hợp, tạo ra một cổ mộ có thể dưỡng hồn lại có thể dưỡng xác. Nhận thức này làm Bách Hợp nhíu chặt lông mày:
“Chẳng lẽ người đã tạo ra mộ địa này, có ý tưởng muốn trường sinh bất lão sao?”
Linh khí có thể dưỡng hồn, oán khí, âm khí dưỡng xác, nếu chỉ là xác chết vùng dậy, đó chính là cương thi, nhưng nếu linh hồn không tản, khi được tẩm bổ cường tráng, lại bị khoá trong xác chết, lâu dài không chừng có thể mở lại linh trí, thậm chí có thể phục sinh, có thể dùng thân phận cương thi mà sống tiếp.
Nữ quỷ nghe thấy lời Bách Hợp, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, những người khác thì nghe mà thấy mù mờ, nhưng không ai dám lên tiếng.
“Nữ đạo gia quả nhiên là cao nhân.” Nữ quỷ khom người vái dài một cái, cái đầu của nó còn nằm trong tay Bách Hợp không thể nhúc nhích, thân thể lại áp trong sông không ly khai, lúc này lại cúi người lạy xuống nhìn kì quái cực kì, nhưng tự nó không phát hiện, những người xung quanh thực sự không dám nhìn lâu, đều quay đầu nhìn đi chỗ khác, trong mắt nữ quỷ lộ ra lệ quang:
“Tào Lan mê luyến tiên đạo đạo thuật, trước khi chết luôn mơ ước được trường sinh…” Theo thanh âm u oán của nữ quỷ vang lên, câu chuyện dần mở ra, chuyện là Nguỵ quốc Hiếu Võ hoàng đế muốn được trường sinh, lúc còn sống sai khiến phương sĩ đi tìm thuật trường sinh nhưng tìm mãi không có kết quả. Lúc tuổi già, bỗng nhiên có một đạo sĩ trẻ tự tiến cử vào cung.
Ban đầu Tào Lan nhìn đối phương tuổi còn quá trẻ cũng không thấy tin tưởng, dù sao trong đời lão, những phương sĩ tự xưng là cao nhân đạo thuật sâu mầu lão đã gặp không ít. Nhưng đến cùng, đạo sĩ trẻ này quả thực không giống những người đến trước, hắn có bản lãnh chân thực, cũng không biết hắn đã làm thế nào mà thuyết phục được Tào Lan, hơn nữa, Tào Lan rất tin tưởng những lời hắn nói. Lúc tuổi già, Tào Lan mặc kệ quốc gia đại sự, tiêu phí 10 năm thời gian để xây dựng toà mộ địa này, lấy máu của 1000 đồng nam, 1000 đồng nữ dưỡng ra ao máu, lại tìm rất nhiều xử nữ có tứ âm là sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm áp trận. Cuối cùng hoàn thành mộ địa.
Sau khi Tào Lan chết liền táng trong mộ này, thấm thoắt đã gần ngàn năm, nữ quỷ dưới sông này vốn là một trong các xử nữ tứ âm khi xưa, bị người ta ném xuống sông nuôi thi trùng, bị thi trùng ăn sống nuốt tươi chịu hết đau đớn mà chết. Nó đã bị vây nhốt trong mộ này tám trăm năm, nơi này ngăn cách với địa phủ, chết rồi cũng không thể đầu thai, cũng không thể tìm thế thân, thi thể của bản thân lại bị chìm dưới đáy sông, qua mấy trăm năm thân xác đã cùng trùng ăn xác dưới sông kết thành một khối, cho nên không thể rời sông đi quá xa, cứ như như vậy vất vưởng qua ngày.
Nó kể chuyện bằng giọng điệu u oán, mấy người ban đầu còn có chút sợ hãi, nhưng nghe tao ngộ của nó, trong lòng bất giác mà buông lỏng, trong lúc mọi người trầm mặc, âm thanh của Văn Thấm Nhã đột nhiên vang lên:
“Ai, cũng thật khổ cho cô, không ngờ cô lại chết thê thảm như vậy.” Cô ta đã hoàn toàn quên béng chuyện lúc nãy suýt nữa bị nữ quỷ kéo xuống sông, lúc này còn cảm thấy đồng tình cho nữ quỷ.
“Hồng nhan luôn bạc mệnh.” Văn Thấm Nhã tổng kết một câu. Bách Hợp nghe được, cười lạnh không ngừng.
“Ai bảo với cô là hồng nhan luôn bạc mệnh?”
Lúc trước Bách Hợp ba lần bốn lượt bất kính với mẹ mình thì thôi, sau đó mình nhận nhầm nữ quỷ này là người sống mới nhắc nhở cô ta vài câu, Bách Hợp còn dám nói chỉ số thông minh của mình có vấn đề. Văn Thấm Nhã lúc này lại bị Bách Hợp hỏi vặn, trong lòng cực kì không thoải mái, không chút nghĩ ngợi liền phản bác:
“Còn cần ai nói hay sao? Ví dụ trong sách sử cực kì nhiều, cô không có văn hoá thì nên đọc sách nhiều một chút, tăng cường thêm trau dồi rèn luyện hàng ngày mới phải!” Nói tới đây, cô ta vênh cằm.
“Thực xin lỗi, tính tôi hay nói thẳng. Cô liền gắng chấp nhận một chút nhé!” Từ lúc ban đầu, thái độ của Bách Hợp đối với mẹ mình đã làm Văn Thấm Nhã thấy vô cùng khó chịu, cho nên lúc này cô ta nói chuyện không có chút khách khí nào. Tuy không phải là lời chửi mắng, nhưng nội dung lời nói so với mắng chửi càng có lực sát thương. Đường Toàn trợn mắt nhìn Văn Thấm Nhã, Vân Bách Hợp vốn mới chỉ tốt nghiệp trung học, lần này, Vân Mẫn gặp chuyện, Vân Bách Hợp vì cứu cha nên mới đi vào cổ mộ, còn chưa rõ ngày sau liệu có cơ hội để tiếp tục đi học hay không. Chuyện học hành luôn là điểm yếu của cha con họ Vân, lời của Văn Thấm Nhã vừa vặn đánh trúng nhược điểm của Vân Bách Hợp, Đường Toàn rất sợ Bách Hợp nghĩ nhiều, vừa muốn mở miệng, Bách Hợp lại một tay vẫn giữ chặt nữ quỷ, tay kia vung ra một tấm bùa cái phạch, sau đó Văn Thấm Nhã nghe thấy một tiếng tát tai vang dội, ngay cả động tác của Bách Hợp cũng nhìn không rõ, đã thấy mình vừa bị ăn một cái tát rát mặt, da mịn thịt mềm trên má nhanh chóng sưng lên.