Thế nhưng, khi chính tai nghe thấy Dung Ly nói “ta đã sớm mệt mỏi”, Bách Hợp thấy lòng đau như cắt, không kìm được cất tiếng khóc lớn.
Cô còn cho rằng, cô có thể ở đây bầu bạn với cậu ấy một đời, lại không biết đối với cậu ấy đó chỉ là muối bỏ biển trong sinh mệnh dài đằng đẵng. Vì vài chục năm ngắn ngủi này, thậm chí cậu ấy phải bỏ ra ngàn năm chờ đợi. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh nhanh đem linh lực trả về cho cậu ấy, kích động đến mức thân thể phát run, miệng nhanh chóng niệm Đạo Đức Kinh, nhưng Bách Hợp cảm thấy dù mình đã niệm rất nhanh, nhưng không hiểu vì sao, tốc độ niệm Đạo Đức Kinh của cô vẫn thua kém tốc độ phản tổ của Dung Ly.
“Có sức mạnh của ta thì nàng có thể tìm được hắn, có khí tức của ta…hắn sẽ nhận ra em, có ta trở về, hắn sẽ thích nàng.” Dung Ly tựa đầu trên thân Bách Hợp, hơi thở tạo ra những tiếng gừ gừ trong họng: “Kỳ thực, kỳ thực… ta… ta muốn quay về núi Bàn Long, Tiểu Hợp… Tiểu Hợp, ta muốn về lại núi Bàn Long, muốn… muốn về quá khứ.”
Cậu ấy muốn về núi Bàn Long ngày xưa. Bách Hợp cảm thấy vô cùng thống hận chính mình, cô hận mình không có biện pháp nào có thể giúp cậu ấy hoàn thành được tâm nguyện. Cô chỉ hận không thể đem cả thế giới dâng lên trước mặt Dung Ly. Thoả mãn toàn bộ tâm nguyện của cậu ấy, cho dù bảo cô vì thế mà chết đi cũng được.
“Tôi đồng ý làm cương thi để ở lại với cậu, cậu cắn đi, tôi không muốn cậu biến mất…” Bách Hợp tiếp tục niệm Đạo Đức Kinh, nhưng cô càng gấp gáp, hình như thời gian trôi qua càng nhanh, nhanh vô cùng. Dung Ly lúc này đã biến thành bộ dạng lúc cô nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên, một cương thi lông đen, bề ngoài cực kì đáng sợ. Cặp mắt của cậu lúc này đã đỏ rực, nghe lời Bách Hợp nói, hình như khoé miệng cậu nhếch lên, cặp mắt đỏ như hai viên hồng ngọc hình như sáng lên, bất giác đưa tay muốn tóm lấy Bách Hợp, nhưng ngay sau đó, cậu lại như phải bỏng rụt tay về. Đầu lắc như trống bỏi:
“Không cắn, không cắn.” Lúc này, lý trí của cậu đã có chút mơ hồ, nhưng cậu vẫn lờ mờ còn nhớ được, Bách Hợp không thích làm cương thi, cô ấy thích làm người, trước kia cậu đã từng cầu cô ấy, cầu cô ấy đồng ý để cậu cắn một cái, nhưng cô ấy đã cự tuyệt rồi. Cô ấy muốn làm người, cho nên cậu thiếu niên cương thi lúc đó linh trí mới sơ khai chỉ có một tâm nguyện suốt đời đó là làm sao để học làm người.
Đáng tiếc là mãi cho đến lúc này, cậu đã sắp biến mất đến nơi rồi, tâm nguyện ấy cậu vẫn chưa thể thực hiện được.
“Dung Ly, Dung Ly, là hãy để ta rời đi, Tiểu Hợp, có phải là ý này không?” Cậu cố gắng hỏi một câu, Bách Hợp liều mạng lắc đầu: “Không phải, không phải.”
“Kỳ thực, lúc đó ta lẽ ra đã chết, là nàng giúp tôi có được linh trí…” Lúc ấy, cậu bị đám đạo sĩ núi Bàn Long tính toán, dính máu người, thiếu chút nữa thì bị bọn họ luyện hoá thành cương thi thủ sơn. Là Tiểu Hợp dùng một thân đạo thuật của cô ấy cứu cậu về, giúp cậu lấy lại tỉnh táo. Ân tình này, cũng sớm nên báo đáp.
“Ta… gừ gừ… ta học được tri ân đồ báo rồi, học…grừ… học có tình cảm, Tiểu Hợp, chích… chích, Tiểu Hợp, tôi có phải là người không?” Cậu mở to đôi mắt lớn đến mức có chút đáng sợ, thanh âm như mài qua giấy ráp, cực kì khó nghe, nói thành câu cũng phải cố gắng rất nhiều, thỉnh thoảng xen giữa câu nói còn có những tiếng “chích chích, gừ gừ”, thế nhưng lại hỏi cô, cậu ấy có phải đã thành người không.
“Là người, cậu là người, cậu vẫn luôn là, cậu đã học được cách làm người rồi.” Cô mới không phải là người, cô được gọi là người, nhưng so sánh với Dung Ly, cô không làm được bằng một phần trăm. Bách Hợp ôm chặt thân thể của cậu ấy, thân hình cậu ấy đang càng lúc càng to lớn, nhưng hơi thở lại càng lúc càng yếu ớt. Thân thể to lớn hơn không phải là biểu đạt cho sức mạnh tăng trưởng, mà là vì thực lực của cậu ấy đã tiêu tán không còn không chế nổi hình dạng. Nước mắt Bách Hợp tuôn rơi lã chã, cô liên tục gật đầu, khiến nước mắt cứ thế văng đầy mặt Dung Ly.
Dường như lấy được đáp án mình vừa lòng nhất, Dung Ly toét miệng cười. Hai chiếc răng nanh của cậu ấy đã không còn cách nào giấu được, lông đen trên người cũng đã bắt đầu chuyển màu xanh lục, đôi mắt cũng biến xanh.
“Rốt cục, học được cách làm người, làm người thực tốt, làm người thực tốt. Khó trách Tiểu Hợp chỉ muốn làm người…” Cậu ấy muốn xoay đầu, nhưng thân thể đã không còn khí lực, cho dù dốc hết khí lực toàn thân, cũng chỉ làm cho tóc động đậy nhè nhẹ mà thôi, cậu cực kì muốn nhìn thấy Bách Hợp, nhưng đôi mắt đã biến màu xanh lục không còn nhìn thấy được gì nữa. Cậu cố gắng muốn ghi khắc hình ảnh Bách Hợp trong lòng, nhưng hiện tượng phản tổ không chỉ khiến thân thể cậu xuống cấp, trí lực cũng dần dần yếu bớt, cậu có chút kinh hoàng phát hiện, hình như mình đã quên mất rất nhiều rất nhiều chuyện.
“Đừng thương tâm, người, người sớm muộn gì cũng chết…” Trước kia, mỗi lần đều là cậu phải trơ mắt chứng kiến cô ra đi ngay trước mắt mình. Lần này, cậu phải ích kỉ một chút, bắt Bách Hợp phải chịu đựng một lần trơ mắt nhìn cậu ra đi. Cậu muốn lau nước mắt cho Bách Hợp, nhưng thân thể và cánh tay đang dần dần cứng lại, không thể nâng lên nổi:
“Ta chỉ là trở về, chỉ là… chích chích” Cậu chỉ là đã chọn được một phương pháp tồn tại khác để tiếp tục bầu bạn với cô mà thôi. Mắt cậu đỏ lên, nước mắt Bách Hợp vẫn đang nhỏ trên mặt cậu, nhưng da mặt chết lặng đã không còn cảm thấy được độ ấm của nước mắt, chỉ là cậu vẫn cảm thấy được có một loại khí tức bi thương đang quanh quẩn bên mình.
Trong lòng cương thi bất thình lình dâng lên mấy phần nghi hoặc. Mình là ai? Vì sao mình lại ở nơi này? Vì sao lại có người đang ôm lấy mình như ôm một đứa bé, người này hình như đang khóc.
Trong lúc hỗn độn không hiểu nổi, dường như có một thanh âm trong lòng cậu vang lên: “Ngươi tên là Dung Ly! Ngươi là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…” Âm thanh này giống như một ấn kí, dù cho lúc này cậu đã quên mất rất nhiều sự việc, cậu đã quên mất núi Bàn Long, quên lão đạo sĩ, quên nơi nào có trái cây ngon, quên ở đâu có linh tuyền, quên mình từng ở chỗ nào trộm xiêm y mặc lên giả làm người, chỉ còn riêng mấy chữ này vẫn rơi lại trong lòng cậu.
Cậu kìm lòng không được, há miệng, mơ hồ không rõ nói:
“Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp. Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…”
Cậu lặp lại, tựa như đang thôi miên chính mình, tựa như sợ mình sẽ quên, cậu duỗi tay phủ lên lồng ngực mình, thanh âm dần suy yếu xuống, từ một cương thi lông xanh hoá thành một thi thể bình thường. Sau đó, thi thể Bách Hợp đang ôm chặt vào lòng trở nên càng lúc càng nhẹ, cũng giống như thi thể của Kiều Bách Hợp vào khoảnh khắc quan tài bị đánh vỡ, từng chút, từng chút biến thành những đốm sáng, biến mất trên ngọn cây.
Bách Hợp thẫn thờ đưa tay muốn níu lại, nhưng chỉ chụp được hư không.
Một đám ánh sáng trắng chậm rãi bay lên bầu trời.
“Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…” Bách Hợp ngây ngốc nhìn vòng tay trống rỗng của mình. Âm thanh sàn sạt như giấy ráp khó nghe của cương thi giống như còn văng vẳng bên tai. Cô có chút choáng váng, hoa mắt, rất lâu vẫn giữ nguyên tư thế ôm người. “Dung Ly?” Cô gọi một tiếng, nhưng xung quanh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió đêm thổi vù vù, khua tán cây xào xạc. Bách Hợp từ ngọn cây đứng lên. Cô nhận được mấy ngàn năm linh lực của Dung Ly, lúc này đứng trên ngọn cây không phí chút khí lực nào, cô nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Dung Ly, cậu ấy đã thực sự biến mất.
“Dung Ly!” Bất thình lình Bách Hợp thét lên một tiếng, lũ chim ở bốn phía bị kinh động vỗ cánh bay lên dáo dát. Tiếng vỗ cánh vang lên khắp khu rừng, nhưng cậu thiếu niên vừa rồi còn nói “ta là Dung Ly” đã biến mất không còn tung tích thực rồi.
Bách Hợp bất thình lình cảm thấy phẫn nộ, lại không biết phải làm thế nào mà phát tiết. Cô đứng trên ngọn cây, gió đêm thổi quần áo bay phần phật, mái tóc dài cũng theo gió bay tung. Cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng như bị khoét ra một cái lỗ lớn, một luồng hơi lạnh buốt từ trong đó thổi ra, mau chóng tràn ngập toàn thân.
“Cậu về đây, cậu về đây…” Bách Hợp gọi mấy tiếng, nhưng lúc này đã không còn ai trả lời. Những tiếng khò khè của cương thi cũng không còn nghe được, cậu ấy đã chân chính biến mất. Nhưng cô đã quen việc có cậu bầu bạn ở bên đến phút cuối cùng, đã quen với việc chính mình mỗi lần bất ngờ xuất hiện trở lại trước mặt cậu. Cô chưa từng nghĩ qua, khi một người buông tay tiêu sái ra đi, người sống sót ở lại sẽ cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Trước kia, cô luôn cảm thấy, mỗi thế giới nhiệm vụ chỉ giống như một giấc mộng, mộng tỉnh rồi, cô sẽ lại có nhiệm vụ tiếp theo. Tuy rằng cô cũng có lúc vì những con người trong nhiệm vụ mà cảm thấy buồn khổ, nhưng thời gian lâu dần, cô đã giữ được để mình ít bị thương tổn hơn, tính tình dần trở nên quyết đoán, sẽ không đầu tư cảm tình chân thật vào người trong nhiệm vụ, bởi vậy mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành, cô luôn có thể mau chóng rút ra. Cô coi người và việc trong mỗi nhiệm vụ kia thành hạng mục để bản thân mình tôi luyện. Có những nhiệm vụ cô cùng với những con người trong đó bầu bạn cả đời, vậy mà lúc rời đi lòng cũng không chút vấn vương quấn quýt. Nhưng Dung Ly là đặc biệt, cô đã bỏ rơi cậu ấy hai lần, thậm chí ở lần đầu tiên gặp cậu ấy trong nhiệm vụ, bởi vì chưa gặp nhiệm vụ phía sau, cô không hề có ấn tượng gì về Dung Ly, ban đầu, cô còn cực kì sợ cậu ấy. Lúc đó, khi cậu ấy nói với cô ‘ta là Dung Ly’ thì trong lòng cậu ấy khó chịu đến mức nào?
Bách Hợp không thể nào biết được, trong những năm mình ở trong nhiệm vụ Mao Sơn kia, Dung Ly bầu bạn bên mình với tâm tình như thế nào? Lúc cậu ấy nói, muốn cắn cô thành cương thi, để cô ở lại bầu bạn bên cạnh cậu ấy, nhưng lại bị cô cự tuyệt, trong lòng cậu ấy cảm thấy ra sao?
Cảm giác đau lòng, hối hận, tự trách tuôn trào trong lòng, một lần này, người đi trước không còn là cô, mà đổi thành cậu thiếu niên cương thi ngoan ngoãn kia, Bách Hợp cảm thấy lòng mình đau như cắt.
“Dung Ly, có nghĩa là hãy để ta đi phải không?” Cô nhớ lại lúc đó, Dung Ly đã dùng cái miệng không còn nói được lưu loát để hỏi, nước mắt lại trào ra, Dung Ly đã không còn ở đây, cậu ấy không còn nghe được lời cô nói, nhưng mỗi lần nhớ đến câu hỏi ấy, cô lại cảm thấy lồng ngực nghẹn đến mức không sao thở được. “Không phải, không phải vậy đâu!” Cô ôm ngực, nước mắt rơi lã chã, nước mắt làm tầm mắt cô mờ đi, những giọt nước mắt bị gió đêm thổi đi rơi xuống những phiến lá cây như mưa.
Bách Hợp lắc đầu, muốn phủ nhận rằng cô không phải có ý tứ này, dù cho cậu thiếu niên cương thi kia đã không có cách nào nghe được. Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cái tên này giống như ngay từ đầu đã chú định cho một kết cục bi thương.
Lúc đầu, cô nghe thấy cái tên Dung Ly, chỉ nghĩ không hiểu vì sao cậu thiếu niên này lại có cái tên như vậy. Cậu ấy viết cái tên ấy trên lòng bàn tay cô, giống như đem cái tên ấy khắc vào lòng cô. Cô đã vào rất nhiều nhiệm vụ, có nhiều chuyện, nhiều người cô đã không còn nhớ kỹ được, chỉ riêng hai chữ Dung Ly, cô luôn nhớ trong lòng, cho nên trong nhiệm vụ núi Bàn Long, khi nhìn thấy cương thi dễ thương kia, trong đầu cô liền nhớ đến Dung Ly. Lúc ấy cô thốt lên, “cậu là Dung Ly” chỉ là vì cậu thiếu niên có khuôn mặt thanh lãnh, u buồn lại cực kì ỷ lại vào cô kia đã khiến cô có ấn tượng quá sâu mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó cô không đặt cho Dung Ly cái tên này, có phải bây giờ cậu ấy sẽ không dễ dàng rời đi như vậy hay không?
Chỉ là thời gian đảo lộn trong nhiệm vụ đã biến thành câu chuyện con gà có trước hay quả trứng có trước. Một nan đề đơn giản mà nan giải. Rốt cục là vì có lần đầu gặp nhau trong nhiệm vụ, Dung Ly dạy cô Đạo Đức Kinh, từ miệng cậu ấy cô nghe được cái tên Dung Ly, cho nên mới có chuyện sau này cô dạy Đạo Đức Kinh cho một cương thi, đặt tên cho cậu ấy là Dung Ly? Hay vì cô dạy Dung Ly Đạo Đức Kinh, đặt tên cho cậu ấy là Dung Ly, cho nên mới có cuộc gặp gỡ trong câu chuyện Mao Sơn?
Nhân quả tuần hoàn, hết thảy những chuyện này Bách Hợp đều không giải đáp được, cũng không biết có phải đây là định mệnh hay không.
Nước mắt lưng tròng, cô cầm tấm ảnh chụp trên tay, trên bức ảnh chụp chung của hai người, không rõ là do nước mắt quá nhiều ngăn trở tầm nhìn hay sự thực là cô đang nhìn thấy hình ảnh Dung Ly cầm khăn giúp cô lau mồ hôi đang dần dần biến mất, đến cuối cùng, trên tấm ảnh chỉ còn lại một mình cô đang cười mà thôi.
Người còn lại trong bức ảnh không còn, ngay cả dấu tay cậu ấy để lại trên tấm ảnh cũng biến mất.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
“Dung Ly…”
Đoạn kết:
Dung Ly cứ như vậy biến mất trên đỉnh núi Bàn Long, cũng đột ngột như việc hai người bất ngờ gặp lại nhau, cậu ấy cứ thế đột nhiên biến mất.
Sợ rằng cậu ấy đã sớm quyết định chủ ý như vậy, cho nên mới khăng khăng đòi đi núi Bàn Long bằng được. Bách Hợp ngồi thừ ra trên ngọn cây không muốn nhảy xuống, đây là nơi cuối cùng Dung Ly có mặt trước khi biến mất, cô còn muốn ngồi lại lâu hơn, giống như ngồi lâu hơn một chút, cô còn có thể cảm thụ được mấy phần khí tức mà Dung Ly để lại.
Sau khi bình tĩnh lại, Bách Hợp mới phát hiện có rất nhiều chỗ không thích hợp, khó trách lần này Dung Ly dễ dàng đồng ý cùng cô rời cổ mộ. Cậu ấy vốn là một người lưu luyến chuyện cũ, trừ ở lần đầu tiên cô gặp trong nhiệm vụ Mao Sơn là cậu ấy đang du đãng bên ngoài, ở lần gặp thứ hai tại Bàn Long Sơn, lúc đó cậu ấy mới sinh ra trí lực, vì muốn cậu ấy ly khai nơi cậu ấy sinh ra, dung nhập vào xã hội, Bách Hợp còn yêu cầu cậu ấy dựng nhà, lúc đó, cậu ấy còn khiêng cả quan tài cùng đi.
Một vật quan trọng với cậu ấy như vậy bị Lance phá huỷ, vậy mà cậu ấy lại tỏ ra không chút để ý. Lúc đó đang kinh hỷ vì bất ngờ gặp lại, Bách Hợp xem nhẹ chuyện này, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy trong lòng xót xa vô hạn.
Hình như cậu ấy đã sớm quyết định sẽ làm như vậy, cho nên mới yêu cầu trở lại núi Bàn Long, trở về thăm chốn cũ một lần, Bách Hợp vốn cho rằng chuyến đi này là để hai người cùng nhau quy ẩn ở núi Bàn Long, không ngờ kết quả biến thành cô một mình thui thủi ở lại nơi này. Còn cậu ấy coi nơi này là quê hương sinh ra mình, cũng chọn lựa từ nơi này ra đi.
Cô ngồi trên ngọn cây rất lâu, xem mặt trời đỏ rực nhô lên từ phía đông. Mới hôm qua cô còn cùng Dung Ly xem mặt trời lặn, cậu ấy còn ở chỗ này duỗi tay muốn chạm vào vầng trăng. Ánh mặt trời chiếu trên thân Bách Hợp, cô duỗi tay ra, như muốn chạm vào vầng mặt trời sáng rực kia, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu trên thân thể, làm tan đi sương mù trên khuôn mặt cô. Những giọt sương bốc hơi dưới ánh mặt trời, giống như cậu thiếu niên đêm qua dưới ánh trăng mãi đến khi biến mất vẫn còn đang mỉm cười vậy.
Bách Hợp nghĩ đến Hạ Thanh Hàn, khi đó anh ta cũng giống y như vậy, biến mất không lưu lại một chút vết tích nào, giống như trên thế gian này chưa từng có dấu vết gì về sự tồn tại của anh ta vậy.
Rời khỏi ngọn cây, Bách Hợp thực sự đi thử tới nơi Dung Ly nói là có trái cây ngon, lại đi qua nơi cậu ấy từng đến trộm quần áo. Nơi đó bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Cô cố gắng hồi tưởng lại hương vị trong kí ức, mua cây giống cố gắng đem đi trồng ở tất cả những nơi có thể trồng. Từ đó, cô xây một căn nhà để ở lại núi Bàn Long.
Một chuyến lữ trình vốn là chuẩn bị cho hai người, cuối cùng biến thành một người. Vài năm sau, cô từng ghé lại nhà cũ của Vân Bách Hợp, hình như Vân Mẫn không hề thấy kì lạ về việc cô bỏ đi, hình như ông ấy đoán ra được cái gì nên đối đãi với cô vô cùng khách khí. Cuộc đời ông chú định là một đời có ba chỗ xấu năm chỗ thiếu, bởi vậy, việc con gái không còn vẫn là một hiện thực mà ông có thể tiếp thu được. Bách Hợp thử hỏi Đường Toàn, quả nhiên ông cụ hoàn toàn không nhớ được có một người tên là Dung Ly. Ông nhớ được tên của từng người đã cùng tham gia chuyến đi cổ mộ, cũng nhớ những ai đã chết như thế nào trong cổ mộ, thậm chí nhớ rõ cả Lance, thế nhưng ông hoàn toàn không nhớ được cậu thiếu niên sau khi tỉnh lại đã mang bọn họ ra khỏi cổ mộ. Trong kí ức của Đường Toàn, cuối cùng, kết quả là Bách Hợp đánh chết Lance rồi đưa ông ra ngoài.
Hình như ông cũng đoán được Bách Hợp không phải là người bình thường, nhưng rất có chừng mực mà không hỏi ra.
Giống như trên thế gian này chưa từng có một cậu thiếu niên tên là Dung Ly. Cuối cùng cậu ấy đã bay hơi sạch sẽ khỏi thế giới này không lưu lại chút gì.
Bách Hợp nghĩ đến khi đó, cậu ấy đã nói, cậu ấy chỉ là trở về, cũng không phải là chết đi, có lẽ chỉ có nghĩ như vậy, cô mới không còn thấy trong lòng đau đớn mỗi khi nghĩ về Dung Ly nữa.
Không gian vẫn là bộ dạng như cũ, nhưng Bách Hợp lại mơ hồ cảm thấy không giống trước, trong này có các tinh thần tổ hợp, cô cảm thấy mình mơ hồ cảm thụ được các loại tinh thần lực đang lưu chuyển, hơn nữa, điều làm Bách Hợp cảm thấy ngoài ý muốn nhất là hình như trong thân thể của cô còn có linh lực tồn tại. Trước kia dù cô liều mạng rèn luyện thế nào, như trong nhiệm vụ của lão long vương Kính Hà, cô tu luyện hơn mười vạn năm, đem Đạo Đức Kinh phát huy đến tận cùng, nhưng trở về không gian, cô lại trở về bộ dạng vốn có mà thôi.
Tóm lại, tất cả những gì thu hoạch được ở trong nhiệm vụ, cô đều không thể mang về không gian, nhưng lần này khác hẳn, lần này sau khi cô nhận được thực lực của Dung Ly, trở lại không gian linh lực này dường như không hề biến mất, chỉ tiềm phục lại trong thân thể của cô, giống như đã bị cái gì đó cầm cố giữ chặt, khiến cô tạm thời không thể sử dụng toàn bộ.
Bách Hợp thử vận khí, rất nhanh cảm nhận được trong thân thể mình thực sự có linh lực tồn lại, tuy tạm thời không thể sử dụng, nhưng nhờ có linh lực này nên cảm nhận của cô so với trước kia bất đồng. Không giống trước kia là như thế nào thì cô không nói rõ ràng được, đáng tiếc lúc này không có Lý Duyên Tỷ ở không gian, nếu không cô có thể hỏi hắn xem tình huống như vậy là sao.
Có lẽ, vì Dung Ly khác với các đối tượng trong nhiệm vụ khác, cậu ấy là một phần của Lý Duyên Tỷ bị tách ra phong ấn, cho nên những gì cậu ấy tặng không biến mất theo nhiệm vụ kết thúc mà trái lại theo cô trở lại tinh không.
Món quà của Dung Ly vượt quá sức tưởng tượng của Bách Hợp, cô ngây người đứng nhìn bầu trời sao, thở dài.
Cô còn cho rằng, cô có thể ở đây bầu bạn với cậu ấy một đời, lại không biết đối với cậu ấy đó chỉ là muối bỏ biển trong sinh mệnh dài đằng đẵng. Vì vài chục năm ngắn ngủi này, thậm chí cậu ấy phải bỏ ra ngàn năm chờ đợi. Lúc này, cô chỉ muốn nhanh nhanh đem linh lực trả về cho cậu ấy, kích động đến mức thân thể phát run, miệng nhanh chóng niệm Đạo Đức Kinh, nhưng Bách Hợp cảm thấy dù mình đã niệm rất nhanh, nhưng không hiểu vì sao, tốc độ niệm Đạo Đức Kinh của cô vẫn thua kém tốc độ phản tổ của Dung Ly.
“Có sức mạnh của ta thì nàng có thể tìm được hắn, có khí tức của ta…hắn sẽ nhận ra em, có ta trở về, hắn sẽ thích nàng.” Dung Ly tựa đầu trên thân Bách Hợp, hơi thở tạo ra những tiếng gừ gừ trong họng: “Kỳ thực, kỳ thực… ta… ta muốn quay về núi Bàn Long, Tiểu Hợp… Tiểu Hợp, ta muốn về lại núi Bàn Long, muốn… muốn về quá khứ.”
Cậu ấy muốn về núi Bàn Long ngày xưa. Bách Hợp cảm thấy vô cùng thống hận chính mình, cô hận mình không có biện pháp nào có thể giúp cậu ấy hoàn thành được tâm nguyện. Cô chỉ hận không thể đem cả thế giới dâng lên trước mặt Dung Ly. Thoả mãn toàn bộ tâm nguyện của cậu ấy, cho dù bảo cô vì thế mà chết đi cũng được.
“Tôi đồng ý làm cương thi để ở lại với cậu, cậu cắn đi, tôi không muốn cậu biến mất…” Bách Hợp tiếp tục niệm Đạo Đức Kinh, nhưng cô càng gấp gáp, hình như thời gian trôi qua càng nhanh, nhanh vô cùng. Dung Ly lúc này đã biến thành bộ dạng lúc cô nhìn thấy cậu ấy lần đầu tiên, một cương thi lông đen, bề ngoài cực kì đáng sợ. Cặp mắt của cậu lúc này đã đỏ rực, nghe lời Bách Hợp nói, hình như khoé miệng cậu nhếch lên, cặp mắt đỏ như hai viên hồng ngọc hình như sáng lên, bất giác đưa tay muốn tóm lấy Bách Hợp, nhưng ngay sau đó, cậu lại như phải bỏng rụt tay về. Đầu lắc như trống bỏi:
“Không cắn, không cắn.” Lúc này, lý trí của cậu đã có chút mơ hồ, nhưng cậu vẫn lờ mờ còn nhớ được, Bách Hợp không thích làm cương thi, cô ấy thích làm người, trước kia cậu đã từng cầu cô ấy, cầu cô ấy đồng ý để cậu cắn một cái, nhưng cô ấy đã cự tuyệt rồi. Cô ấy muốn làm người, cho nên cậu thiếu niên cương thi lúc đó linh trí mới sơ khai chỉ có một tâm nguyện suốt đời đó là làm sao để học làm người.
Đáng tiếc là mãi cho đến lúc này, cậu đã sắp biến mất đến nơi rồi, tâm nguyện ấy cậu vẫn chưa thể thực hiện được.
“Dung Ly, Dung Ly, là hãy để ta rời đi, Tiểu Hợp, có phải là ý này không?” Cậu cố gắng hỏi một câu, Bách Hợp liều mạng lắc đầu: “Không phải, không phải.”
“Kỳ thực, lúc đó ta lẽ ra đã chết, là nàng giúp tôi có được linh trí…” Lúc ấy, cậu bị đám đạo sĩ núi Bàn Long tính toán, dính máu người, thiếu chút nữa thì bị bọn họ luyện hoá thành cương thi thủ sơn. Là Tiểu Hợp dùng một thân đạo thuật của cô ấy cứu cậu về, giúp cậu lấy lại tỉnh táo. Ân tình này, cũng sớm nên báo đáp.
“Ta… gừ gừ… ta học được tri ân đồ báo rồi, học…grừ… học có tình cảm, Tiểu Hợp, chích… chích, Tiểu Hợp, tôi có phải là người không?” Cậu mở to đôi mắt lớn đến mức có chút đáng sợ, thanh âm như mài qua giấy ráp, cực kì khó nghe, nói thành câu cũng phải cố gắng rất nhiều, thỉnh thoảng xen giữa câu nói còn có những tiếng “chích chích, gừ gừ”, thế nhưng lại hỏi cô, cậu ấy có phải đã thành người không.
“Là người, cậu là người, cậu vẫn luôn là, cậu đã học được cách làm người rồi.” Cô mới không phải là người, cô được gọi là người, nhưng so sánh với Dung Ly, cô không làm được bằng một phần trăm. Bách Hợp ôm chặt thân thể của cậu ấy, thân hình cậu ấy đang càng lúc càng to lớn, nhưng hơi thở lại càng lúc càng yếu ớt. Thân thể to lớn hơn không phải là biểu đạt cho sức mạnh tăng trưởng, mà là vì thực lực của cậu ấy đã tiêu tán không còn không chế nổi hình dạng. Nước mắt Bách Hợp tuôn rơi lã chã, cô liên tục gật đầu, khiến nước mắt cứ thế văng đầy mặt Dung Ly.
Dường như lấy được đáp án mình vừa lòng nhất, Dung Ly toét miệng cười. Hai chiếc răng nanh của cậu ấy đã không còn cách nào giấu được, lông đen trên người cũng đã bắt đầu chuyển màu xanh lục, đôi mắt cũng biến xanh.
“Rốt cục, học được cách làm người, làm người thực tốt, làm người thực tốt. Khó trách Tiểu Hợp chỉ muốn làm người…” Cậu ấy muốn xoay đầu, nhưng thân thể đã không còn khí lực, cho dù dốc hết khí lực toàn thân, cũng chỉ làm cho tóc động đậy nhè nhẹ mà thôi, cậu cực kì muốn nhìn thấy Bách Hợp, nhưng đôi mắt đã biến màu xanh lục không còn nhìn thấy được gì nữa. Cậu cố gắng muốn ghi khắc hình ảnh Bách Hợp trong lòng, nhưng hiện tượng phản tổ không chỉ khiến thân thể cậu xuống cấp, trí lực cũng dần dần yếu bớt, cậu có chút kinh hoàng phát hiện, hình như mình đã quên mất rất nhiều rất nhiều chuyện.
“Đừng thương tâm, người, người sớm muộn gì cũng chết…” Trước kia, mỗi lần đều là cậu phải trơ mắt chứng kiến cô ra đi ngay trước mắt mình. Lần này, cậu phải ích kỉ một chút, bắt Bách Hợp phải chịu đựng một lần trơ mắt nhìn cậu ra đi. Cậu muốn lau nước mắt cho Bách Hợp, nhưng thân thể và cánh tay đang dần dần cứng lại, không thể nâng lên nổi:
“Ta chỉ là trở về, chỉ là… chích chích” Cậu chỉ là đã chọn được một phương pháp tồn tại khác để tiếp tục bầu bạn với cô mà thôi. Mắt cậu đỏ lên, nước mắt Bách Hợp vẫn đang nhỏ trên mặt cậu, nhưng da mặt chết lặng đã không còn cảm thấy được độ ấm của nước mắt, chỉ là cậu vẫn cảm thấy được có một loại khí tức bi thương đang quanh quẩn bên mình.
Trong lòng cương thi bất thình lình dâng lên mấy phần nghi hoặc. Mình là ai? Vì sao mình lại ở nơi này? Vì sao lại có người đang ôm lấy mình như ôm một đứa bé, người này hình như đang khóc.
Trong lúc hỗn độn không hiểu nổi, dường như có một thanh âm trong lòng cậu vang lên: “Ngươi tên là Dung Ly! Ngươi là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…” Âm thanh này giống như một ấn kí, dù cho lúc này cậu đã quên mất rất nhiều sự việc, cậu đã quên mất núi Bàn Long, quên lão đạo sĩ, quên nơi nào có trái cây ngon, quên ở đâu có linh tuyền, quên mình từng ở chỗ nào trộm xiêm y mặc lên giả làm người, chỉ còn riêng mấy chữ này vẫn rơi lại trong lòng cậu.
Cậu kìm lòng không được, há miệng, mơ hồ không rõ nói:
“Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp. Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…”
Cậu lặp lại, tựa như đang thôi miên chính mình, tựa như sợ mình sẽ quên, cậu duỗi tay phủ lên lồng ngực mình, thanh âm dần suy yếu xuống, từ một cương thi lông xanh hoá thành một thi thể bình thường. Sau đó, thi thể Bách Hợp đang ôm chặt vào lòng trở nên càng lúc càng nhẹ, cũng giống như thi thể của Kiều Bách Hợp vào khoảnh khắc quan tài bị đánh vỡ, từng chút, từng chút biến thành những đốm sáng, biến mất trên ngọn cây.
Bách Hợp thẫn thờ đưa tay muốn níu lại, nhưng chỉ chụp được hư không.
Một đám ánh sáng trắng chậm rãi bay lên bầu trời.
“Ta tên là Dung Ly! Ta là Dung Ly! Thích Tiểu Hợp…” Bách Hợp ngây ngốc nhìn vòng tay trống rỗng của mình. Âm thanh sàn sạt như giấy ráp khó nghe của cương thi giống như còn văng vẳng bên tai. Cô có chút choáng váng, hoa mắt, rất lâu vẫn giữ nguyên tư thế ôm người. “Dung Ly?” Cô gọi một tiếng, nhưng xung quanh im ắng, chỉ nghe thấy tiếng gió đêm thổi vù vù, khua tán cây xào xạc. Bách Hợp từ ngọn cây đứng lên. Cô nhận được mấy ngàn năm linh lực của Dung Ly, lúc này đứng trên ngọn cây không phí chút khí lực nào, cô nhìn ra xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Dung Ly, cậu ấy đã thực sự biến mất.
“Dung Ly!” Bất thình lình Bách Hợp thét lên một tiếng, lũ chim ở bốn phía bị kinh động vỗ cánh bay lên dáo dát. Tiếng vỗ cánh vang lên khắp khu rừng, nhưng cậu thiếu niên vừa rồi còn nói “ta là Dung Ly” đã biến mất không còn tung tích thực rồi.
Bách Hợp bất thình lình cảm thấy phẫn nộ, lại không biết phải làm thế nào mà phát tiết. Cô đứng trên ngọn cây, gió đêm thổi quần áo bay phần phật, mái tóc dài cũng theo gió bay tung. Cô cảm thấy toàn thân lạnh buốt, trong lòng như bị khoét ra một cái lỗ lớn, một luồng hơi lạnh buốt từ trong đó thổi ra, mau chóng tràn ngập toàn thân.
“Cậu về đây, cậu về đây…” Bách Hợp gọi mấy tiếng, nhưng lúc này đã không còn ai trả lời. Những tiếng khò khè của cương thi cũng không còn nghe được, cậu ấy đã chân chính biến mất. Nhưng cô đã quen việc có cậu bầu bạn ở bên đến phút cuối cùng, đã quen với việc chính mình mỗi lần bất ngờ xuất hiện trở lại trước mặt cậu. Cô chưa từng nghĩ qua, khi một người buông tay tiêu sái ra đi, người sống sót ở lại sẽ cảm thấy khó chịu đến như vậy.
Trước kia, cô luôn cảm thấy, mỗi thế giới nhiệm vụ chỉ giống như một giấc mộng, mộng tỉnh rồi, cô sẽ lại có nhiệm vụ tiếp theo. Tuy rằng cô cũng có lúc vì những con người trong nhiệm vụ mà cảm thấy buồn khổ, nhưng thời gian lâu dần, cô đã giữ được để mình ít bị thương tổn hơn, tính tình dần trở nên quyết đoán, sẽ không đầu tư cảm tình chân thật vào người trong nhiệm vụ, bởi vậy mỗi lần nhiệm vụ hoàn thành, cô luôn có thể mau chóng rút ra. Cô coi người và việc trong mỗi nhiệm vụ kia thành hạng mục để bản thân mình tôi luyện. Có những nhiệm vụ cô cùng với những con người trong đó bầu bạn cả đời, vậy mà lúc rời đi lòng cũng không chút vấn vương quấn quýt. Nhưng Dung Ly là đặc biệt, cô đã bỏ rơi cậu ấy hai lần, thậm chí ở lần đầu tiên gặp cậu ấy trong nhiệm vụ, bởi vì chưa gặp nhiệm vụ phía sau, cô không hề có ấn tượng gì về Dung Ly, ban đầu, cô còn cực kì sợ cậu ấy. Lúc đó, khi cậu ấy nói với cô ‘ta là Dung Ly’ thì trong lòng cậu ấy khó chịu đến mức nào?
Bách Hợp không thể nào biết được, trong những năm mình ở trong nhiệm vụ Mao Sơn kia, Dung Ly bầu bạn bên mình với tâm tình như thế nào? Lúc cậu ấy nói, muốn cắn cô thành cương thi, để cô ở lại bầu bạn bên cạnh cậu ấy, nhưng lại bị cô cự tuyệt, trong lòng cậu ấy cảm thấy ra sao?
Cảm giác đau lòng, hối hận, tự trách tuôn trào trong lòng, một lần này, người đi trước không còn là cô, mà đổi thành cậu thiếu niên cương thi ngoan ngoãn kia, Bách Hợp cảm thấy lòng mình đau như cắt.
“Dung Ly, có nghĩa là hãy để ta đi phải không?” Cô nhớ lại lúc đó, Dung Ly đã dùng cái miệng không còn nói được lưu loát để hỏi, nước mắt lại trào ra, Dung Ly đã không còn ở đây, cậu ấy không còn nghe được lời cô nói, nhưng mỗi lần nhớ đến câu hỏi ấy, cô lại cảm thấy lồng ngực nghẹn đến mức không sao thở được. “Không phải, không phải vậy đâu!” Cô ôm ngực, nước mắt rơi lã chã, nước mắt làm tầm mắt cô mờ đi, những giọt nước mắt bị gió đêm thổi đi rơi xuống những phiến lá cây như mưa.
Bách Hợp lắc đầu, muốn phủ nhận rằng cô không phải có ý tứ này, dù cho cậu thiếu niên cương thi kia đã không có cách nào nghe được. Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cái tên này giống như ngay từ đầu đã chú định cho một kết cục bi thương.
Lúc đầu, cô nghe thấy cái tên Dung Ly, chỉ nghĩ không hiểu vì sao cậu thiếu niên này lại có cái tên như vậy. Cậu ấy viết cái tên ấy trên lòng bàn tay cô, giống như đem cái tên ấy khắc vào lòng cô. Cô đã vào rất nhiều nhiệm vụ, có nhiều chuyện, nhiều người cô đã không còn nhớ kỹ được, chỉ riêng hai chữ Dung Ly, cô luôn nhớ trong lòng, cho nên trong nhiệm vụ núi Bàn Long, khi nhìn thấy cương thi dễ thương kia, trong đầu cô liền nhớ đến Dung Ly. Lúc ấy cô thốt lên, “cậu là Dung Ly” chỉ là vì cậu thiếu niên có khuôn mặt thanh lãnh, u buồn lại cực kì ỷ lại vào cô kia đã khiến cô có ấn tượng quá sâu mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đó cô không đặt cho Dung Ly cái tên này, có phải bây giờ cậu ấy sẽ không dễ dàng rời đi như vậy hay không?
Chỉ là thời gian đảo lộn trong nhiệm vụ đã biến thành câu chuyện con gà có trước hay quả trứng có trước. Một nan đề đơn giản mà nan giải. Rốt cục là vì có lần đầu gặp nhau trong nhiệm vụ, Dung Ly dạy cô Đạo Đức Kinh, từ miệng cậu ấy cô nghe được cái tên Dung Ly, cho nên mới có chuyện sau này cô dạy Đạo Đức Kinh cho một cương thi, đặt tên cho cậu ấy là Dung Ly? Hay vì cô dạy Dung Ly Đạo Đức Kinh, đặt tên cho cậu ấy là Dung Ly, cho nên mới có cuộc gặp gỡ trong câu chuyện Mao Sơn?
Nhân quả tuần hoàn, hết thảy những chuyện này Bách Hợp đều không giải đáp được, cũng không biết có phải đây là định mệnh hay không.
Nước mắt lưng tròng, cô cầm tấm ảnh chụp trên tay, trên bức ảnh chụp chung của hai người, không rõ là do nước mắt quá nhiều ngăn trở tầm nhìn hay sự thực là cô đang nhìn thấy hình ảnh Dung Ly cầm khăn giúp cô lau mồ hôi đang dần dần biến mất, đến cuối cùng, trên tấm ảnh chỉ còn lại một mình cô đang cười mà thôi.
Người còn lại trong bức ảnh không còn, ngay cả dấu tay cậu ấy để lại trên tấm ảnh cũng biến mất.
Đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình cô.
“Dung Ly…”
Đoạn kết:
Dung Ly cứ như vậy biến mất trên đỉnh núi Bàn Long, cũng đột ngột như việc hai người bất ngờ gặp lại nhau, cậu ấy cứ thế đột nhiên biến mất.
Sợ rằng cậu ấy đã sớm quyết định chủ ý như vậy, cho nên mới khăng khăng đòi đi núi Bàn Long bằng được. Bách Hợp ngồi thừ ra trên ngọn cây không muốn nhảy xuống, đây là nơi cuối cùng Dung Ly có mặt trước khi biến mất, cô còn muốn ngồi lại lâu hơn, giống như ngồi lâu hơn một chút, cô còn có thể cảm thụ được mấy phần khí tức mà Dung Ly để lại.
Sau khi bình tĩnh lại, Bách Hợp mới phát hiện có rất nhiều chỗ không thích hợp, khó trách lần này Dung Ly dễ dàng đồng ý cùng cô rời cổ mộ. Cậu ấy vốn là một người lưu luyến chuyện cũ, trừ ở lần đầu tiên cô gặp trong nhiệm vụ Mao Sơn là cậu ấy đang du đãng bên ngoài, ở lần gặp thứ hai tại Bàn Long Sơn, lúc đó cậu ấy mới sinh ra trí lực, vì muốn cậu ấy ly khai nơi cậu ấy sinh ra, dung nhập vào xã hội, Bách Hợp còn yêu cầu cậu ấy dựng nhà, lúc đó, cậu ấy còn khiêng cả quan tài cùng đi.
Một vật quan trọng với cậu ấy như vậy bị Lance phá huỷ, vậy mà cậu ấy lại tỏ ra không chút để ý. Lúc đó đang kinh hỷ vì bất ngờ gặp lại, Bách Hợp xem nhẹ chuyện này, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy trong lòng xót xa vô hạn.
Hình như cậu ấy đã sớm quyết định sẽ làm như vậy, cho nên mới yêu cầu trở lại núi Bàn Long, trở về thăm chốn cũ một lần, Bách Hợp vốn cho rằng chuyến đi này là để hai người cùng nhau quy ẩn ở núi Bàn Long, không ngờ kết quả biến thành cô một mình thui thủi ở lại nơi này. Còn cậu ấy coi nơi này là quê hương sinh ra mình, cũng chọn lựa từ nơi này ra đi.
Cô ngồi trên ngọn cây rất lâu, xem mặt trời đỏ rực nhô lên từ phía đông. Mới hôm qua cô còn cùng Dung Ly xem mặt trời lặn, cậu ấy còn ở chỗ này duỗi tay muốn chạm vào vầng trăng. Ánh mặt trời chiếu trên thân Bách Hợp, cô duỗi tay ra, như muốn chạm vào vầng mặt trời sáng rực kia, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu trên thân thể, làm tan đi sương mù trên khuôn mặt cô. Những giọt sương bốc hơi dưới ánh mặt trời, giống như cậu thiếu niên đêm qua dưới ánh trăng mãi đến khi biến mất vẫn còn đang mỉm cười vậy.
Bách Hợp nghĩ đến Hạ Thanh Hàn, khi đó anh ta cũng giống y như vậy, biến mất không lưu lại một chút vết tích nào, giống như trên thế gian này chưa từng có dấu vết gì về sự tồn tại của anh ta vậy.
Rời khỏi ngọn cây, Bách Hợp thực sự đi thử tới nơi Dung Ly nói là có trái cây ngon, lại đi qua nơi cậu ấy từng đến trộm quần áo. Nơi đó bây giờ đã thay đổi hoàn toàn. Cô cố gắng hồi tưởng lại hương vị trong kí ức, mua cây giống cố gắng đem đi trồng ở tất cả những nơi có thể trồng. Từ đó, cô xây một căn nhà để ở lại núi Bàn Long.
Một chuyến lữ trình vốn là chuẩn bị cho hai người, cuối cùng biến thành một người. Vài năm sau, cô từng ghé lại nhà cũ của Vân Bách Hợp, hình như Vân Mẫn không hề thấy kì lạ về việc cô bỏ đi, hình như ông ấy đoán ra được cái gì nên đối đãi với cô vô cùng khách khí. Cuộc đời ông chú định là một đời có ba chỗ xấu năm chỗ thiếu, bởi vậy, việc con gái không còn vẫn là một hiện thực mà ông có thể tiếp thu được. Bách Hợp thử hỏi Đường Toàn, quả nhiên ông cụ hoàn toàn không nhớ được có một người tên là Dung Ly. Ông nhớ được tên của từng người đã cùng tham gia chuyến đi cổ mộ, cũng nhớ những ai đã chết như thế nào trong cổ mộ, thậm chí nhớ rõ cả Lance, thế nhưng ông hoàn toàn không nhớ được cậu thiếu niên sau khi tỉnh lại đã mang bọn họ ra khỏi cổ mộ. Trong kí ức của Đường Toàn, cuối cùng, kết quả là Bách Hợp đánh chết Lance rồi đưa ông ra ngoài.
Hình như ông cũng đoán được Bách Hợp không phải là người bình thường, nhưng rất có chừng mực mà không hỏi ra.
Giống như trên thế gian này chưa từng có một cậu thiếu niên tên là Dung Ly. Cuối cùng cậu ấy đã bay hơi sạch sẽ khỏi thế giới này không lưu lại chút gì.
Bách Hợp nghĩ đến khi đó, cậu ấy đã nói, cậu ấy chỉ là trở về, cũng không phải là chết đi, có lẽ chỉ có nghĩ như vậy, cô mới không còn thấy trong lòng đau đớn mỗi khi nghĩ về Dung Ly nữa.
Không gian vẫn là bộ dạng như cũ, nhưng Bách Hợp lại mơ hồ cảm thấy không giống trước, trong này có các tinh thần tổ hợp, cô cảm thấy mình mơ hồ cảm thụ được các loại tinh thần lực đang lưu chuyển, hơn nữa, điều làm Bách Hợp cảm thấy ngoài ý muốn nhất là hình như trong thân thể của cô còn có linh lực tồn tại. Trước kia dù cô liều mạng rèn luyện thế nào, như trong nhiệm vụ của lão long vương Kính Hà, cô tu luyện hơn mười vạn năm, đem Đạo Đức Kinh phát huy đến tận cùng, nhưng trở về không gian, cô lại trở về bộ dạng vốn có mà thôi.
Tóm lại, tất cả những gì thu hoạch được ở trong nhiệm vụ, cô đều không thể mang về không gian, nhưng lần này khác hẳn, lần này sau khi cô nhận được thực lực của Dung Ly, trở lại không gian linh lực này dường như không hề biến mất, chỉ tiềm phục lại trong thân thể của cô, giống như đã bị cái gì đó cầm cố giữ chặt, khiến cô tạm thời không thể sử dụng toàn bộ.
Bách Hợp thử vận khí, rất nhanh cảm nhận được trong thân thể mình thực sự có linh lực tồn lại, tuy tạm thời không thể sử dụng, nhưng nhờ có linh lực này nên cảm nhận của cô so với trước kia bất đồng. Không giống trước kia là như thế nào thì cô không nói rõ ràng được, đáng tiếc lúc này không có Lý Duyên Tỷ ở không gian, nếu không cô có thể hỏi hắn xem tình huống như vậy là sao.
Có lẽ, vì Dung Ly khác với các đối tượng trong nhiệm vụ khác, cậu ấy là một phần của Lý Duyên Tỷ bị tách ra phong ấn, cho nên những gì cậu ấy tặng không biến mất theo nhiệm vụ kết thúc mà trái lại theo cô trở lại tinh không.
Món quà của Dung Ly vượt quá sức tưởng tượng của Bách Hợp, cô ngây người đứng nhìn bầu trời sao, thở dài.