Edit: Thảo ufo
Beta: Sakura
Số tiền này tuy nói là vợ chồng nhà họ Lục cho, cô hiến tặng tủy xương, hơn nữa còn là hai lần, không có ai biết việc hai lần hiến tặng tủy xương đối với thân thể con người đang trổ mã ảnh hưởng lớn như thế nào, nếu như không phải Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh thì sợ rằng đến giờ xương cốt đã bị ảnh hưởng, mặc dù vậy, bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn thấy được cảm giác đau từ trong xương, loại đau khổ này có thể đoán trước được là sẽ theo suốt cuộc đời cô vì vậy cô cầm tiền của vợ chồng nhà họ Lục nhưng vẫn yên tâm, thoải mái.
Chỉ cần thay Lục Chấn Đào mua được một quả thận nữa thôi là từ đây cuộc sống của cô với người của nhà họ Lục không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
“Dù sao chị cũng có chuyện phải đi, em thay chị nói với cha mẹ một tiếng”. Lục Thiên Hợp nhìn dáng vẻ Bách Hợp ngẩn người ra, cũng không biết cô có đem lời mình nói để vào trong tai hay không, vì vậy hất đầu một cái, cầm túi sách lên rồi chạy đi. Cô bây giờ đã mười bảy tuổi, trên mặt trang điểm nhàn nhạt nhìn tình xảo lại rạng rỡ, ít đi mấy phần ngây thơ vốn có của cái tuổi này của cô lại nhiều thêm một chút thành thục, quyến rũ. Bách Hợp bây giờ luyện tập võ công, sớm biết cô ta gần đây đã có bạn trai, đây là không thể chờ đợi để đi gặp người trong lòng đi, còn nói cái gì mà trường học có chuyện. Nếu như Lục Thiên Hợp cảm thấy việc chiếm tiện nghi của cô còn dễ dàng hơn so với ức hiếp nguyên chủ thì cô ta đã tính toán sai lầm rồi.
Bách Hợp mím môi một cái. Bên kia vợ chồng nhà họ Lục đã lái xe vào tiểu khu, Lục Chấn Đào yếu đuối lại thêm sắc mặt nhợt nhạt được họ đỡ xuống xe.
Từ ngoài cửa sổ nhìn một chút, hai vợ chồng đối với Lục Chấn Đào quan tâm chu toàn, chẳng qua chỉ là thời tiết âm u một chút mà bà Lục giống như là rất sợ con trai bị lạnh cóng vậy, từ trong túi xách đeo bên người lấy ra một cái áo khoác giơ lên tay con trai, muốn thay hắn mặc vào. Mà Lục Chấn Đào đang ho nhẹ liền giống như là cảm thấy tầm mắt từ trên lầu vậy, đột nhiên ngửa đầu hướng nhìn lên trời, nhe răng cười.
Nhà trong tiểu khu này đều là người có tiền có thế mới có thể ở. Mỗi hộ một cầu thang, nhà nhà họ Lục ở tầng mười sáu, mười bảy, tổng cộng mua hai tầng, lấy ý là thất thượng bát hạ (ý nói chủ ý bất định) chính là hy vọng có thể khiến cho thân thể con trai tốt hơn một chút. Cách khoảng cách xa như vậy mà Lục Chấn Đào lại cảm giác được mình, Bách Hợp khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt híp lại.
Một nhà ba người đi thang máy lên, không đợi bà Lục nhấn chuông cửa Bách Hợp đã mở cửa ra. Bà Lục một tay cầm túi xách, một tay đỡ con trai có chút bất tiện, theo bản năng liền ném túi trên người mình tới phía con gái:
“Chị con đâu?”
Bách Hợp mím môi, đỡ lấy túi xách, tiện tay để lên trên tủ giày: “Chị ấy mới có bạn trai, đã đi ra ngoài hẹn hò rồi.”
Sắc mặt ông Lục liền lập tức trầm xuống nhưng trước mặt con trai nên không nổi giận. Lục Chấn Đào thì tò mò mỉm cười: “Thiên Hợp đã có bạn trai rồi sao?”
Giọng nói của hắn hết sức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt gần như chuyển sang màu xanh, mái tóc mềm mại dường như cũng không bóng, hết sức ảm đạm dán vào gò má của hắn, nhìn qua lại càng khiến hắn thêm phần bệnh tật. Dáng vẻ hắn rất cao, dáng dấp có chút giống ông Lục, đôi môi kia có vẻ rất giống với bà Lục, lúc này đôi môi trắng bệch gần như trong suốt, nhìn qua dáng vẻ dường như là khí sắc rất kém.
“Anh cả nhìn tốt hơn nhiều rồi”. Bách Hợp vốn không muốn nói ra lời này nhưng không biết tại sao trong lòng lại quan tâm Lục Chấn Đào, bản năng khiến cho cô thốt ra những lời này. Câu này vừa nói ra, ánh mắt Lục Chấn Đào liền sáng lên:
“Bách Hợp thật sự thấy anh đã tốt hơn nhiều sao?” Phía cuối câu chuyện Lục Chấn Đào luôn mồm nói hắn đã không muốn sống nữa vì vậy mới không đành lòng để em gái tiếp tục vì hắn mà hiến tặng, cuối cùng đầu độc chết Lục Bách Hợp. Nhưng con kiến hôi cũng ham sống sợ chết, sao hắn không muốn sống nữa chứ? Nếu như hắn thật sự không muốn sống thì những năm này hắn cũng không đến nỗi để mặc cho vợ chồng nhà họ Lục chịu dày vò như vậy.
Ông Lục hiếm khi lộ ra mấy phần nụ cười. Nhìn thấy con trai vui mừng, trong lòng thầm thấy lần này về nhà là đúng rồi. Bác sĩ chăm sóc cho con trai từng nói qua, thân thể Lục Chấn Đào càng ngày càng yếu ớt, sợ rằng lần tới cậu phải tiến hành phẫu thuật cũng không còn xa nữa. Lần này để cho anh em hai người bồi dưỡng chút tình cảm khiến cho lúc đó Bách Hợp cam tâm tình nguyện hiến tặng là tốt nhất. Vì vậy ông cũng không có ở bên cạnh nhìn chằm chằm mà ngược lại sắc mặt âm trầm đi gọi điện thoại cho Lục Thiên Hợp.
Bách Hợp bị nguyên chủ ảnh hưởng nên lúc này thật sự không dám mở miệng nói chuyện, mím chặt môi. Thế nhưng Lục Chấn Đào lại nói chuyện hưng phấn bừng bừng, cho dù Bách Hợp không để ý đáp lại hắn thì chính hắn cũng có thể nói chuyện không ngừng. Trên mặt bà Lục đầy nụ cười, mặt nhân từ nhìn chằm chằm con trai mình, thỉnh thoảng cầm khăn thay hắn thấm một chút mồ hôi hột trên trán cùng với máu mũi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được chảy ra, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
“Được rồi Bách Hợp, anh của con mệt mỏi rồi, không nên để cho anh lại mệt nhọc quá độ.” Cảm thấy con trai nói xong hết rồi, nếu không phải thấy tâm tình của cậu tốt thì bà Lục cũng không đành lòng để cho cậu quá mức mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy cậu nói một hồi, vì lo lắng cho thân thể của cậu nhưng bà Lục không thể trách móc con trai nên chỉ có thể trách con gái không hiểu chuyện.
Bà vừa nói ra lời này thì Bách Hợp khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lục Chấn Đào một cái rồi đi vào trong nhà.
Lục Chấn Đào ngẩn người, trên mặt lộ ra thần sắc giống như một con thú nhỏ bị thương, tựa đầu rũ thấp xuống. Bà Lục đang an ủi cậu, chỉ nghe cậu nhỏ giọng nói giống như khám phá thế gian vậy: “Mẹ, không có chuyện gì. Con chính là như vậy, có thể sống bao lâu cũng không biết được, mẹ cần gì phải như vậy chứ.” Hắn càng nói ra suy nghĩ của mình như vậy, tiếng khóc thút thít của bà Lục lại càng rõ ràng hơn.
Không có gì trở ngại, Lục Thiên Hợp bị ông Lục kêu trở lại, tuy không có bị đánh đòn nhưng ông Lục trực tiếp gọi điện cho trường học của cô để cho cô nghỉ một học kỳ, nhốt cô ở nhà. Sự hành hạ này đối với cô gái xinh đẹp ở tuổi của Lục Thiên Hợp mà nói là vô cùng tàn nhẫn. Cô ầm ĩ một trận nhưng sự cứng rắn lại không vượt qua được ông Lục nên bị nhốt giam lỏng ở nhà.
Mà Lục Chấn Đào vừa sinh nhật xong thì thận của hắn quả nhiên xảy ra vấn đề, thời điểm đi tiểu ra máu thì bà Lục biết trước tiên. Hai vợ chồng lại vội vàng dọn dẹp đồ cùng con trai đi bệnh viện.
Chưa đến hai ngày Bách Hợp đã chờ được bà Lục.
“Anh trai con cần thay thận, con chuẩn bị một chút, tối nay theo mẹ vào bệnh viện đi”. Bà Lục vừa trở lại, không cần thương lượng với Bách Hợp đã tự mình đưa ra quyết định. Lúc này Bách Hợp đang ngồi làm bài tập trong phòng, nghe nói như vậy liền dừng tay một chút: “Mẹ, con đã thay anh trai tìm thận, đã có manh mối rồi.” Nhóm máu của Lục Chấn Đào cũng không phải nhóm máu hiếm, muốn tìm ra thận phù hợp với hắn ta vẫn là hết sức dễ dàng. Hiện nay có nhiều người cần tiền nên muốn bán đi một vài bộ phận trên cơ thể mình, bởi vì giá trị quan kỳ dị đã sinh ra một nghề như thế, tự nhiên cũng có người trên chợ đen bắt đầu cùng bận bịu theo.
Chỉ cần có tiền, không thứ gì là không có được. Bởi vì Bách Hợp luyện võ công nên cũng không sợ kẻ xấu ám toán vì vậy rất nhanh tìm được một cái chợ đen như vậy, cũng biết được cách thực liên lạc với một người đứng đầu. Bách Hợp còn chưa kịp nói chuyện điện thoại với người đó thì bà Lục liền trực tiếp nói ra một yêu cầu như vậy hơn nữa còn có dáng vẻ như đó là một đạo lý hiển nhiên vậy, tựa như đó chính là đồ vốn thuộc về Lục Chấn Đào chẳng qua chỉ là cất giữ ở nơi Bách Hợp, giờ muốn lấy trở về vậy.
Bách Hợp vừa mở miệng, mặc dù không cự tuyệt rõ ràng nhưng ý tứ trong lời nói đã để cho bà Lục hiểu, chẳng qua là trong lúc nhất thời bà còn chưa phản ứng kịp. Bởi vì bà cảm thấy con gái ra đời chính là vì con trai, quá mức thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên, chính đáng) cho nên bà không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ không cam lòng. Trước kia Lục Bách Hợp tuy đã từng bày tỏ quan điểm rõ ràng rằng mình phải có cuộc sống riêng, có thể cô cũng chỉ muốn không bị hai vợ chồng khống chế mà thôi, còn chưa từng nói ra việc không muốn hiến tặng tủy xương cho Lục Chấn Đào. Chẳng qua cô đã chịu đủ cuộc sống suốt ngày uống thuốc, không thể trải qua cuộc sống thông thường như các bạn bè cùng trang lứa, ngược lại vẫn chưa trải qua thời điểm muốn phản kháng.
Không nghĩ tới Bách Hợp đã ngoan ngoãn năm sáu năm, lúc bà Lục buông lỏng cảnh giác thì cô lại bắt đầu đổi ý.
Trong lòng bà Lục vừa giận vừa sợ, lâp tức đứng lên, sắc mặt âm trầm xuống: “Con muốn đổi ý?”
“Con cũng chưa từng đáp ứng, sao có thể nói là đổi ý được?” Nếu như bà Lục còn hơi có chút tình yêu của người mẹ thì mọi người không cần đem da mặt xé rách, dĩ nhiên là tất cả đều vui mừng. Cô thay Lục Chấn Đào tìm một người hiến thận thích hợp, cô lại có võ công, coi như là không đủ tiền thì cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền, chỉ cần từ nay về sau muốn đi là có thể đi. Có thể ý của bà Lục hiện nay không phải cô hiến thận không được, đương nhiên Bách Hợp cũng không có khả năng ngoan ngoãn cúi đầu đáp ứng, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc:
“Con nguyện ý thay anh cả tìm một quả thận hoàn hảo, tương thích với anh ấy. Con sẽ trả tiền, nếu như không đủ tiền…”
“Câm mồm!” bà Lục nghiêm nghị quát, biểu tình hết sức khó coi, nhìn chằm chằm con gái một hồi lâu: “Mày đừng tưởng rằng mày trưởng thành rồi, đủ vây cánh rồi. Mạng của mày là tao và cha mày cho, nếu như mày không muốn sống nữa thì chúng tao bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại. Mày cho rằng nếu như không có anh cả của mày thì mày có tư cách sống trên thế giới này chắc?”
Nghe được lời này của bà Lục, trong lòng Bách Hợp hết sức không hiểu: “Quả thật là nếu như không có cha mẹ sinh ra con thì con đã không có tư cách sống trên thế giới này. Nhưng cha mẹ dựa vào đâu mà cảm thấy con nguyện ý bị hai người sinh ra?” Cô thay nguyên chủ hỏi câu hỏi này, lời này vừa thốt ra thì trong lòng Bách Hợp theo bản năng trào ra một nỗi bi ai thương cảm. Cô miễn cưỡng nhịn xuống. Sắc mặt bà Lục xanh mét:
“Mày đừng có ngụy biện.” Bà bị con gái hỏi đến có chút chột dạ, lại thấy gương mặt Lục Bách Hợp bây giờ đã trưởng thành rất nhiều, thật giống như trong lúc bà lơ đãng con bé đã có sự biến hóa. Trong lúc mình không chú ý tới thì con bé đã trở nên xa lạ rất nhiều. Nhất thời trong lòng bà Lục sinh ra vài phần áy náy nhưng nghĩ tới con trai hiện nay đang phải nằm trong bệnh viện, tí ti mềm mại vừa mới sinh ra đã bị bà hung hãn bóp gãy để cho lòng bà lập tức trở nên nghiêm túc: “Mày không cần cùng tao nói nhảm nhiều như vậy. Mày cứu được anh cả mày thì cứu, không cứu được cũng phải cứu. Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Bà Lục nói đến đoạn này thì giọng chậm lại: “Bây giờ là mẹ nói với mày thì còn hòa nhã, nếu như là cha mày thì chỉ sợ cũng không lo được nhiều như vậy.”
Uy hiếp con gái xong, vậy mà bà Lục lại thấy Bách Hợp có vẻ không nhúc nhích chút nào, lửa giận trong lòng không khỏi lại càng bốc lên: “Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày có nguyện ý cứu anh cả mày hay không?” Bà Lục nói đến chỗ này thì giọng nói hết sức không tốt: “Tao chỉ đếm ba tiếng…”
Beta: Sakura
Số tiền này tuy nói là vợ chồng nhà họ Lục cho, cô hiến tặng tủy xương, hơn nữa còn là hai lần, không có ai biết việc hai lần hiến tặng tủy xương đối với thân thể con người đang trổ mã ảnh hưởng lớn như thế nào, nếu như không phải Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh thì sợ rằng đến giờ xương cốt đã bị ảnh hưởng, mặc dù vậy, bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn thấy được cảm giác đau từ trong xương, loại đau khổ này có thể đoán trước được là sẽ theo suốt cuộc đời cô vì vậy cô cầm tiền của vợ chồng nhà họ Lục nhưng vẫn yên tâm, thoải mái.
Chỉ cần thay Lục Chấn Đào mua được một quả thận nữa thôi là từ đây cuộc sống của cô với người của nhà họ Lục không còn dính dáng gì đến nhau nữa.
“Dù sao chị cũng có chuyện phải đi, em thay chị nói với cha mẹ một tiếng”. Lục Thiên Hợp nhìn dáng vẻ Bách Hợp ngẩn người ra, cũng không biết cô có đem lời mình nói để vào trong tai hay không, vì vậy hất đầu một cái, cầm túi sách lên rồi chạy đi. Cô bây giờ đã mười bảy tuổi, trên mặt trang điểm nhàn nhạt nhìn tình xảo lại rạng rỡ, ít đi mấy phần ngây thơ vốn có của cái tuổi này của cô lại nhiều thêm một chút thành thục, quyến rũ. Bách Hợp bây giờ luyện tập võ công, sớm biết cô ta gần đây đã có bạn trai, đây là không thể chờ đợi để đi gặp người trong lòng đi, còn nói cái gì mà trường học có chuyện. Nếu như Lục Thiên Hợp cảm thấy việc chiếm tiện nghi của cô còn dễ dàng hơn so với ức hiếp nguyên chủ thì cô ta đã tính toán sai lầm rồi.
Bách Hợp mím môi một cái. Bên kia vợ chồng nhà họ Lục đã lái xe vào tiểu khu, Lục Chấn Đào yếu đuối lại thêm sắc mặt nhợt nhạt được họ đỡ xuống xe.
Từ ngoài cửa sổ nhìn một chút, hai vợ chồng đối với Lục Chấn Đào quan tâm chu toàn, chẳng qua chỉ là thời tiết âm u một chút mà bà Lục giống như là rất sợ con trai bị lạnh cóng vậy, từ trong túi xách đeo bên người lấy ra một cái áo khoác giơ lên tay con trai, muốn thay hắn mặc vào. Mà Lục Chấn Đào đang ho nhẹ liền giống như là cảm thấy tầm mắt từ trên lầu vậy, đột nhiên ngửa đầu hướng nhìn lên trời, nhe răng cười.
Nhà trong tiểu khu này đều là người có tiền có thế mới có thể ở. Mỗi hộ một cầu thang, nhà nhà họ Lục ở tầng mười sáu, mười bảy, tổng cộng mua hai tầng, lấy ý là thất thượng bát hạ (ý nói chủ ý bất định) chính là hy vọng có thể khiến cho thân thể con trai tốt hơn một chút. Cách khoảng cách xa như vậy mà Lục Chấn Đào lại cảm giác được mình, Bách Hợp khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt híp lại.
Một nhà ba người đi thang máy lên, không đợi bà Lục nhấn chuông cửa Bách Hợp đã mở cửa ra. Bà Lục một tay cầm túi xách, một tay đỡ con trai có chút bất tiện, theo bản năng liền ném túi trên người mình tới phía con gái:
“Chị con đâu?”
Bách Hợp mím môi, đỡ lấy túi xách, tiện tay để lên trên tủ giày: “Chị ấy mới có bạn trai, đã đi ra ngoài hẹn hò rồi.”
Sắc mặt ông Lục liền lập tức trầm xuống nhưng trước mặt con trai nên không nổi giận. Lục Chấn Đào thì tò mò mỉm cười: “Thiên Hợp đã có bạn trai rồi sao?”
Giọng nói của hắn hết sức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt gần như chuyển sang màu xanh, mái tóc mềm mại dường như cũng không bóng, hết sức ảm đạm dán vào gò má của hắn, nhìn qua lại càng khiến hắn thêm phần bệnh tật. Dáng vẻ hắn rất cao, dáng dấp có chút giống ông Lục, đôi môi kia có vẻ rất giống với bà Lục, lúc này đôi môi trắng bệch gần như trong suốt, nhìn qua dáng vẻ dường như là khí sắc rất kém.
“Anh cả nhìn tốt hơn nhiều rồi”. Bách Hợp vốn không muốn nói ra lời này nhưng không biết tại sao trong lòng lại quan tâm Lục Chấn Đào, bản năng khiến cho cô thốt ra những lời này. Câu này vừa nói ra, ánh mắt Lục Chấn Đào liền sáng lên:
“Bách Hợp thật sự thấy anh đã tốt hơn nhiều sao?” Phía cuối câu chuyện Lục Chấn Đào luôn mồm nói hắn đã không muốn sống nữa vì vậy mới không đành lòng để em gái tiếp tục vì hắn mà hiến tặng, cuối cùng đầu độc chết Lục Bách Hợp. Nhưng con kiến hôi cũng ham sống sợ chết, sao hắn không muốn sống nữa chứ? Nếu như hắn thật sự không muốn sống thì những năm này hắn cũng không đến nỗi để mặc cho vợ chồng nhà họ Lục chịu dày vò như vậy.
Ông Lục hiếm khi lộ ra mấy phần nụ cười. Nhìn thấy con trai vui mừng, trong lòng thầm thấy lần này về nhà là đúng rồi. Bác sĩ chăm sóc cho con trai từng nói qua, thân thể Lục Chấn Đào càng ngày càng yếu ớt, sợ rằng lần tới cậu phải tiến hành phẫu thuật cũng không còn xa nữa. Lần này để cho anh em hai người bồi dưỡng chút tình cảm khiến cho lúc đó Bách Hợp cam tâm tình nguyện hiến tặng là tốt nhất. Vì vậy ông cũng không có ở bên cạnh nhìn chằm chằm mà ngược lại sắc mặt âm trầm đi gọi điện thoại cho Lục Thiên Hợp.
Bách Hợp bị nguyên chủ ảnh hưởng nên lúc này thật sự không dám mở miệng nói chuyện, mím chặt môi. Thế nhưng Lục Chấn Đào lại nói chuyện hưng phấn bừng bừng, cho dù Bách Hợp không để ý đáp lại hắn thì chính hắn cũng có thể nói chuyện không ngừng. Trên mặt bà Lục đầy nụ cười, mặt nhân từ nhìn chằm chằm con trai mình, thỉnh thoảng cầm khăn thay hắn thấm một chút mồ hôi hột trên trán cùng với máu mũi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được chảy ra, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng.
“Được rồi Bách Hợp, anh của con mệt mỏi rồi, không nên để cho anh lại mệt nhọc quá độ.” Cảm thấy con trai nói xong hết rồi, nếu không phải thấy tâm tình của cậu tốt thì bà Lục cũng không đành lòng để cho cậu quá mức mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy cậu nói một hồi, vì lo lắng cho thân thể của cậu nhưng bà Lục không thể trách móc con trai nên chỉ có thể trách con gái không hiểu chuyện.
Bà vừa nói ra lời này thì Bách Hợp khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lục Chấn Đào một cái rồi đi vào trong nhà.
Lục Chấn Đào ngẩn người, trên mặt lộ ra thần sắc giống như một con thú nhỏ bị thương, tựa đầu rũ thấp xuống. Bà Lục đang an ủi cậu, chỉ nghe cậu nhỏ giọng nói giống như khám phá thế gian vậy: “Mẹ, không có chuyện gì. Con chính là như vậy, có thể sống bao lâu cũng không biết được, mẹ cần gì phải như vậy chứ.” Hắn càng nói ra suy nghĩ của mình như vậy, tiếng khóc thút thít của bà Lục lại càng rõ ràng hơn.
Không có gì trở ngại, Lục Thiên Hợp bị ông Lục kêu trở lại, tuy không có bị đánh đòn nhưng ông Lục trực tiếp gọi điện cho trường học của cô để cho cô nghỉ một học kỳ, nhốt cô ở nhà. Sự hành hạ này đối với cô gái xinh đẹp ở tuổi của Lục Thiên Hợp mà nói là vô cùng tàn nhẫn. Cô ầm ĩ một trận nhưng sự cứng rắn lại không vượt qua được ông Lục nên bị nhốt giam lỏng ở nhà.
Mà Lục Chấn Đào vừa sinh nhật xong thì thận của hắn quả nhiên xảy ra vấn đề, thời điểm đi tiểu ra máu thì bà Lục biết trước tiên. Hai vợ chồng lại vội vàng dọn dẹp đồ cùng con trai đi bệnh viện.
Chưa đến hai ngày Bách Hợp đã chờ được bà Lục.
“Anh trai con cần thay thận, con chuẩn bị một chút, tối nay theo mẹ vào bệnh viện đi”. Bà Lục vừa trở lại, không cần thương lượng với Bách Hợp đã tự mình đưa ra quyết định. Lúc này Bách Hợp đang ngồi làm bài tập trong phòng, nghe nói như vậy liền dừng tay một chút: “Mẹ, con đã thay anh trai tìm thận, đã có manh mối rồi.” Nhóm máu của Lục Chấn Đào cũng không phải nhóm máu hiếm, muốn tìm ra thận phù hợp với hắn ta vẫn là hết sức dễ dàng. Hiện nay có nhiều người cần tiền nên muốn bán đi một vài bộ phận trên cơ thể mình, bởi vì giá trị quan kỳ dị đã sinh ra một nghề như thế, tự nhiên cũng có người trên chợ đen bắt đầu cùng bận bịu theo.
Chỉ cần có tiền, không thứ gì là không có được. Bởi vì Bách Hợp luyện võ công nên cũng không sợ kẻ xấu ám toán vì vậy rất nhanh tìm được một cái chợ đen như vậy, cũng biết được cách thực liên lạc với một người đứng đầu. Bách Hợp còn chưa kịp nói chuyện điện thoại với người đó thì bà Lục liền trực tiếp nói ra một yêu cầu như vậy hơn nữa còn có dáng vẻ như đó là một đạo lý hiển nhiên vậy, tựa như đó chính là đồ vốn thuộc về Lục Chấn Đào chẳng qua chỉ là cất giữ ở nơi Bách Hợp, giờ muốn lấy trở về vậy.
Bách Hợp vừa mở miệng, mặc dù không cự tuyệt rõ ràng nhưng ý tứ trong lời nói đã để cho bà Lục hiểu, chẳng qua là trong lúc nhất thời bà còn chưa phản ứng kịp. Bởi vì bà cảm thấy con gái ra đời chính là vì con trai, quá mức thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên, chính đáng) cho nên bà không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ không cam lòng. Trước kia Lục Bách Hợp tuy đã từng bày tỏ quan điểm rõ ràng rằng mình phải có cuộc sống riêng, có thể cô cũng chỉ muốn không bị hai vợ chồng khống chế mà thôi, còn chưa từng nói ra việc không muốn hiến tặng tủy xương cho Lục Chấn Đào. Chẳng qua cô đã chịu đủ cuộc sống suốt ngày uống thuốc, không thể trải qua cuộc sống thông thường như các bạn bè cùng trang lứa, ngược lại vẫn chưa trải qua thời điểm muốn phản kháng.
Không nghĩ tới Bách Hợp đã ngoan ngoãn năm sáu năm, lúc bà Lục buông lỏng cảnh giác thì cô lại bắt đầu đổi ý.
Trong lòng bà Lục vừa giận vừa sợ, lâp tức đứng lên, sắc mặt âm trầm xuống: “Con muốn đổi ý?”
“Con cũng chưa từng đáp ứng, sao có thể nói là đổi ý được?” Nếu như bà Lục còn hơi có chút tình yêu của người mẹ thì mọi người không cần đem da mặt xé rách, dĩ nhiên là tất cả đều vui mừng. Cô thay Lục Chấn Đào tìm một người hiến thận thích hợp, cô lại có võ công, coi như là không đủ tiền thì cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền, chỉ cần từ nay về sau muốn đi là có thể đi. Có thể ý của bà Lục hiện nay không phải cô hiến thận không được, đương nhiên Bách Hợp cũng không có khả năng ngoan ngoãn cúi đầu đáp ứng, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc:
“Con nguyện ý thay anh cả tìm một quả thận hoàn hảo, tương thích với anh ấy. Con sẽ trả tiền, nếu như không đủ tiền…”
“Câm mồm!” bà Lục nghiêm nghị quát, biểu tình hết sức khó coi, nhìn chằm chằm con gái một hồi lâu: “Mày đừng tưởng rằng mày trưởng thành rồi, đủ vây cánh rồi. Mạng của mày là tao và cha mày cho, nếu như mày không muốn sống nữa thì chúng tao bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại. Mày cho rằng nếu như không có anh cả của mày thì mày có tư cách sống trên thế giới này chắc?”
Nghe được lời này của bà Lục, trong lòng Bách Hợp hết sức không hiểu: “Quả thật là nếu như không có cha mẹ sinh ra con thì con đã không có tư cách sống trên thế giới này. Nhưng cha mẹ dựa vào đâu mà cảm thấy con nguyện ý bị hai người sinh ra?” Cô thay nguyên chủ hỏi câu hỏi này, lời này vừa thốt ra thì trong lòng Bách Hợp theo bản năng trào ra một nỗi bi ai thương cảm. Cô miễn cưỡng nhịn xuống. Sắc mặt bà Lục xanh mét:
“Mày đừng có ngụy biện.” Bà bị con gái hỏi đến có chút chột dạ, lại thấy gương mặt Lục Bách Hợp bây giờ đã trưởng thành rất nhiều, thật giống như trong lúc bà lơ đãng con bé đã có sự biến hóa. Trong lúc mình không chú ý tới thì con bé đã trở nên xa lạ rất nhiều. Nhất thời trong lòng bà Lục sinh ra vài phần áy náy nhưng nghĩ tới con trai hiện nay đang phải nằm trong bệnh viện, tí ti mềm mại vừa mới sinh ra đã bị bà hung hãn bóp gãy để cho lòng bà lập tức trở nên nghiêm túc: “Mày không cần cùng tao nói nhảm nhiều như vậy. Mày cứu được anh cả mày thì cứu, không cứu được cũng phải cứu. Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.”
Bà Lục nói đến đoạn này thì giọng chậm lại: “Bây giờ là mẹ nói với mày thì còn hòa nhã, nếu như là cha mày thì chỉ sợ cũng không lo được nhiều như vậy.”
Uy hiếp con gái xong, vậy mà bà Lục lại thấy Bách Hợp có vẻ không nhúc nhích chút nào, lửa giận trong lòng không khỏi lại càng bốc lên: “Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày có nguyện ý cứu anh cả mày hay không?” Bà Lục nói đến chỗ này thì giọng nói hết sức không tốt: “Tao chỉ đếm ba tiếng…”