Edit: Danbi
Beta: Sakura
Nhìn theo tầm mắt của Bách Hợp, hình như có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn, và bờ môi quyến rũ của Artturi, cho dù anh không nói hay làm gì, nhưng lại tựa như ma quỷ, im lặng hấp dẫn làm người ta muốn hét lên nhào đến.
Bách Hợp cố nén ý nghĩ khó hiểu trong lòng, cố gắng tươi cười, cách ăn mặt dịu dàng này không làm Artturi lộ vẻ nữ tính, lúc anh ta xuống xe ngựa rồi đứng lại, lấy chiếc mũ trên đầu xuống, vì động tác ngả mũ nên mái tóc xoăn vàng hơi rũ xuống trước trán, đôi mắt màu lam không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm người ta một lúc, khiến người ta cảm thấy cả lòng bàn chân cũng trở nên căng thẳng.
“Chào buổi sáng, nữ sĩ.” Artturi khẽ gật đầu với Bách Hợp, giọng lúc anh ta nói chuyện vô cùng dễ nghe, vào tai người khác, nghe như một khúc nhạc nhẹ nhàng khoan khoái, Bách Hợp vốn hơi cười gượng gạo, cô còn chưa nói gì, Artturi đã sải bước đến chỗ cô, cách đó không xa có vài vị có chức tước đã dừng xe ngựa lại muốn dẫn nữ quyến qua đây, dáng vẻ muốn đến gần nhưng không dám.
Ở gần Artturi, hơi thở ẩn sâu kia của anh ta cũng truyền đến, loại cảm giác này tựa như hơi thở của một sinh vật cao cấp nguy hiểm, khiến cho động vật mà anh ta muốn săn tự động tránh đi, Bách Hợp cố nén cảm giác muốn lui về sau, lúc này cô vừa xuống xe ngựa, Artturi đến gần làm cô không tự chủ muốn né tránh, nhưng đến khi sau lưng đụng vào toa xe ngựa thì cô mới giật mình.
Artturi đưa một tay ra, hình như muốn Bách Hợp đặt tay lên. Hôm qua mặc dù nhìn vị đại công tước này có vẻ không giống người thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hiện giờ nhìn thấy anh ta chủ động đưa ra thiện ý, cho dù trong mắt anh ta không hề có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí hoàn toàn không có dáng vẻ say mê nguyên chủ, nhưng Bách Hợp nghĩ đến cuộc nói chuyện ngắn gọn hôm qua trên xe ngựa với anh ta, thì do dự vươn tay ra.
Bàn tay cô còn chưa đặt vào tay Artturi, anh ta lại nhanh chóng thu tay về, tay Bách Hợp giơ giữa không trung, thoáng có chút lúng túng, Artturi nhìn cô:
“Nữ sĩ đang chờ tôi hôn tay sao?” Lúc anh ta nói chuyện thì vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận. Giữa trán thể hiện khí chất quý tộc xa hoa khiêm nhường, dường như anh ta đang cảm thấy hơi bối rối phiền não, cuối cùng vẫn vươn tay cầm mũ dạ ra nâng tay Bách Hợp lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Bạc môi nhếch lên nhưng không đụng vào mu bàn tay Bách Hợp. Chỉ thổi một chút hơi nóng vào mu bàn tay cô. Anh ta chỉ làm một động tác hôn tay tượng trưng thôi. Nhanh chóng ngẩng đầu lên, anh ta khom người, vì thực hiện cử chỉ hôn tay nên cách Bách Hợp rất gần. Ánh mắt màu lam trong suốt như hồ nước in rõ khuôn mặt thanh tú nhưng hơi nhăn nhó của Bách Hợp: “Vốn nên thỏa mãn ý muốn của nữ sĩ, đáng tiếc tôi luôn không quen đụng chạm với những vật xa lạ.”
“…” Thật ra cô không hề muốn tiếp xúc với vị Artturi này, bây giờ Bách Hợp đã bắt đầu ảo tưởng kéo giật cái đầu xoăn của anh ta trong lòng, nhưng cô thầm cảm thấy nếu mình ra tay, sẽ không thể đụng đến người của đại công tước được đâu, dù thoạt nhìn anh ta không khổng vũ hữu lực (rất mạnh mẽ, rất có sức lực). Dường như anh ta rất xem trọng sự sạch sẽ, vì mũ dạ lúc nãy chạm vào lòng bàn tay Bách Hợp đã bị anh ta ném vào tay Lyon.
Lúc này các quý tộc đế quốc Noiret cách đó không xa đã nhanh chóng vây quanh đây, nửa vây Artturi vào giữa.
“Tiểu thư Roman không cần để ý, đại nhân không thân thiết với nữ sĩ lắm, tiểu thư Roman là người phụ nữ đầu tiên đại nhân ước hẹn, sau này sẽ khá hơn một chút.” Lyon nhìn thấy khuôn mặt Bách Hợp nhăn nhó cứng ngắc, cho rằng cô đang buồn bã đau thương vì bị Artturi cự tuyệt, nên an ủi cô hai câu: “Ngài xem, mọi việc cũng không đến nỗi tệ không phải sao? Ít nhất đại nhân đã dùng mũ chạm vào ngài.”
Lúc ông ta nói đến Artturi, vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo và sùng bái, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng trong lòng, nhìn theo tầm mắt Lyon, thì cực kỳ dễ thấy Artturi cao lớn bị vây quanh trong một đám quý tộc, dường như anh ta luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn như thế, nhưng dáng vẻ này lại không làm các quý tộc đế quốc Noiret phản cảm, ngược lại người vây quanh anh ta càng ngày càng cuồng nhiệt hơn, ánh mắt Artturi hơi thờ ơ lướt qua đoàn người, đồng thời, lúc nãy vì Lyon mở lời nên quay đầu lại nhìn ông ta thì ánh mắt chạm phải Bách Hợp, anh ta có chút không kiên nhẫn khẽ nhíu mày, lười biếng nói: “Tránh ra một chút.”
Nói xong, đám người vây quanh anh ta vô ý thức rút lui, đôi chân dài bước qua, còn có người chưa từ bỏ ý định muốn mời anh ta đến lãnh địa của mình làm khách, nên biết rằng trên toàn bộ đại lục Lorrain này, người như đại công tước Artturi không nhiều, cho dù anh ta có lấy thân phận đại công ra gặp mặt hoàng đế bệ hạ, nhưng lúc hoàng đế thấy anh ta, thì sẽ dùng lễ nghi quân chủ gọi anh ta, như vậy có thể thấy địa vị của vị đại công này rất đặc biệt. Nhất là một người nắm quyền cao như anh ta, có thể so sánh như một ông vua không ngai nhưng lại vẫn còn độc thân, hơn nữa vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, không thể nghi ngờ sẽ có một số phu nhân và thiếu nữ xao xuyến trong lòng.
Nếu có thể mời anh ta đến lãnh địa làm khách, như vậy sẽ là chuyện cực kỳ vẻ vang đối với một quý tộc, còn nếu phu nhân nào có thể được anh ta ân ái, thậm chí trở thành tình nhân của anh ta, ngoài trừ sau này có thể đạt được sự nâng đỡ của gia tộc Artturi ra, còn có thể mang danh từng có quan hệ thân mật với người đàn ông đẹp trai cao quý này, đó cũng là chuyện các phu nhân xã hội thượng lưu sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
Artturi không đáp lại những lời mời đó, Lyon sẽ giúp anh giải quyết việc này, anh ta thoáng nhìn Bách Hợp, ra hiệu cô đuổi theo mình, một đám quyền quý đế đô còn muốn theo sau, Lyon mỉm cười ngăn toàn bộ lại, nhanh chóng xoa dịu đám người đó, để lại không gian cho hai người Artturi và Bách Hợp.
Nói thật, Bách Hợp không có hứng thú với các loại so tài đẫm máu của Giác Đấu Tràng thịnh hành nhất đại lục Lorrain hiện nay, cô hơi buồn bực vì phải đi theo sau vị đại công này, cũng may anh ta không đi nhanh lắm, hình như muốn để cô dễ đuổi kịp, hai người lên cầu thang, còn chưa bước vào lối đi dành riêng cho khách quý, thì một bóng người xinh xắn nhỏ nhắn thoáng chốc bổ nhào đến chỗ Artturi.
Bóng dáng này di chuyển cực nhanh, tựa như tia chớp, Bách Hợp chỉ có thể thấy được đây là một cô gái có mài tóc dài xoăn màu sẫm.
Nhìn thấy vị nữ sĩ này đã nhào đến trước mặt Artturi, sắp đưa tay ôm lấy eo anh ta, Bách Hợp vô ý thức lui về phía sau một bước, khóe môi cười lạnh.
Cô không phải vì cô bé này thân thiết với Artturi mà cảm thấy chua, Bách Hợp chỉ nhớ đến Lyon từng nói, Artturi không thích thân thiết với nữ sĩ, dường như giọng nói lúc ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, chưa đến năm phút đồng hồ thì đã hiện ra nguyên hình rồi, một sự tức giận không tên dâng lên trong lòng cô, nhưng trong tình tiết vị đại công tước này không có quan hệ gì với cô cả, Bách Hợp cố gắng áp chế cảm giác khó hiểu này xuống.
Cánh tay trắng trẻo của thiếu nữ chưa kịp ôm Artturi, giọng nói nhã nhặn của anh ta đã vang lên:
“Nữ sĩ, cách xa ta ra một chút.” Lúc nói chuyện, giọng nói anh ta có vẻ bình tĩnh xa cách, thân hình cô gái kia vốn nên được dáng vẻ cao to của anh ta bao phủ lại không tự chủ được lui về phía sau vài bước, cánh tay còn chưa kịp chạm vào tay anh ta, cũng đã buông xuống, nhưng cô ta nhanh chóng giơ tay lên, hai tay yếu ớt tỏ vẻ đầu hàng, cô ta cách Artturi một khoảng, trong tay Artturi cầm một chủy thủ màu vàng kim, lúc này mũi nhọn chủy thủ kề vào cổ cô gái này, nếu vừa nãy cô ta bước thêm một bước, sợ rằng chủy thủ trong tay Artturi đã cứa vào chiếc cổ xinh đẹp kia rồi, anh ta ra tay lúc nào, Bách Hợp đứng phía sau, hoàn toàn không thấy rõ.
Lúc này dưới sự uy hiếp của chủy thủ, cô ta không thể không cách xa Artturi hơn một chút, mà hành động lui về phía sau của cô ta, cũng khiến Bách Hợp đứng sau Artturi thấy rõ gương mặt của cô gái này.
Đây là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, có một mái tóc xoăn dài giống nguyên chủ, dáng cao gầy đầy đặn, phía dưới mặc một chiếc váy da, đi chân trần, Bách Hợp chú ý, ngón chân trắng như ngọc của cô ta đang co rút.
Nửa người trên thiếu nữ mặc một chiếc áo cũ nát màu xám chỉ vừa đến ngực, lộ ra một cái bụng trắng nõn. Mái tóc xoăn rối tung sau lưng lắc lư theo động tác của cô ta, chính vì vậy, vòng eo trần trụi tinh tế khiến người kinh ngạc lộ ra ngoài, vóc người cô ta không gầy gò, theo cử động vừa nhào đến thì có thể nhìn ra được, hình như bụng cô ta rất đẹp và cân xứng, bộ quần áo cũ nát phụ trợ thêm cho bộ ngực no đủ của cô ta, dáng người quyến rũ hấp dẫn chí mạng.
Cánh tay Artturi đang giơ lên, tay cách ngực thiếu nữ đó một khoảng ngắn, lưng thẳng tắp.
“Ngài đừng như vậy.” Thiếu nữ như cầu xin, giọng nói cô ta như mèo, dịu dàng yếu ớt, mang theo hơi thở quyến rũ, chữ cuối cùng kia được cô ta kéo dài một chút, tựa như dây đàn bị kích thích, lọt vào tai, lắng lại thật lâu, khiến lòng người có chút tê dại. Hai tay cô ta giơ trên đầu, bộ ngực kia vốn được giấu trong lớp quần áo rộng thùng thình vì cô ta nhấc tay mà dời lên, lộ ra hai vòng cung mượt mà, như ẩn như hiện, thân thể trắng nõn tản ra hơi thở trưởng thành của thiếu nữ, quần áo in vào khe rãnh như ma quỷ nỉ non, cám dỗ khiến người ta hận không thể xé rách quần áo trên người cô ta ra.
Beta: Sakura
Nhìn theo tầm mắt của Bách Hợp, hình như có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn, và bờ môi quyến rũ của Artturi, cho dù anh không nói hay làm gì, nhưng lại tựa như ma quỷ, im lặng hấp dẫn làm người ta muốn hét lên nhào đến.
Bách Hợp cố nén ý nghĩ khó hiểu trong lòng, cố gắng tươi cười, cách ăn mặt dịu dàng này không làm Artturi lộ vẻ nữ tính, lúc anh ta xuống xe ngựa rồi đứng lại, lấy chiếc mũ trên đầu xuống, vì động tác ngả mũ nên mái tóc xoăn vàng hơi rũ xuống trước trán, đôi mắt màu lam không mang theo chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm người ta một lúc, khiến người ta cảm thấy cả lòng bàn chân cũng trở nên căng thẳng.
“Chào buổi sáng, nữ sĩ.” Artturi khẽ gật đầu với Bách Hợp, giọng lúc anh ta nói chuyện vô cùng dễ nghe, vào tai người khác, nghe như một khúc nhạc nhẹ nhàng khoan khoái, Bách Hợp vốn hơi cười gượng gạo, cô còn chưa nói gì, Artturi đã sải bước đến chỗ cô, cách đó không xa có vài vị có chức tước đã dừng xe ngựa lại muốn dẫn nữ quyến qua đây, dáng vẻ muốn đến gần nhưng không dám.
Ở gần Artturi, hơi thở ẩn sâu kia của anh ta cũng truyền đến, loại cảm giác này tựa như hơi thở của một sinh vật cao cấp nguy hiểm, khiến cho động vật mà anh ta muốn săn tự động tránh đi, Bách Hợp cố nén cảm giác muốn lui về sau, lúc này cô vừa xuống xe ngựa, Artturi đến gần làm cô không tự chủ muốn né tránh, nhưng đến khi sau lưng đụng vào toa xe ngựa thì cô mới giật mình.
Artturi đưa một tay ra, hình như muốn Bách Hợp đặt tay lên. Hôm qua mặc dù nhìn vị đại công tước này có vẻ không giống người thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng hiện giờ nhìn thấy anh ta chủ động đưa ra thiện ý, cho dù trong mắt anh ta không hề có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí hoàn toàn không có dáng vẻ say mê nguyên chủ, nhưng Bách Hợp nghĩ đến cuộc nói chuyện ngắn gọn hôm qua trên xe ngựa với anh ta, thì do dự vươn tay ra.
Bàn tay cô còn chưa đặt vào tay Artturi, anh ta lại nhanh chóng thu tay về, tay Bách Hợp giơ giữa không trung, thoáng có chút lúng túng, Artturi nhìn cô:
“Nữ sĩ đang chờ tôi hôn tay sao?” Lúc anh ta nói chuyện thì vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận. Giữa trán thể hiện khí chất quý tộc xa hoa khiêm nhường, dường như anh ta đang cảm thấy hơi bối rối phiền não, cuối cùng vẫn vươn tay cầm mũ dạ ra nâng tay Bách Hợp lên, nhẹ nhàng cúi đầu xuống.
Bạc môi nhếch lên nhưng không đụng vào mu bàn tay Bách Hợp. Chỉ thổi một chút hơi nóng vào mu bàn tay cô. Anh ta chỉ làm một động tác hôn tay tượng trưng thôi. Nhanh chóng ngẩng đầu lên, anh ta khom người, vì thực hiện cử chỉ hôn tay nên cách Bách Hợp rất gần. Ánh mắt màu lam trong suốt như hồ nước in rõ khuôn mặt thanh tú nhưng hơi nhăn nhó của Bách Hợp: “Vốn nên thỏa mãn ý muốn của nữ sĩ, đáng tiếc tôi luôn không quen đụng chạm với những vật xa lạ.”
“…” Thật ra cô không hề muốn tiếp xúc với vị Artturi này, bây giờ Bách Hợp đã bắt đầu ảo tưởng kéo giật cái đầu xoăn của anh ta trong lòng, nhưng cô thầm cảm thấy nếu mình ra tay, sẽ không thể đụng đến người của đại công tước được đâu, dù thoạt nhìn anh ta không khổng vũ hữu lực (rất mạnh mẽ, rất có sức lực). Dường như anh ta rất xem trọng sự sạch sẽ, vì mũ dạ lúc nãy chạm vào lòng bàn tay Bách Hợp đã bị anh ta ném vào tay Lyon.
Lúc này các quý tộc đế quốc Noiret cách đó không xa đã nhanh chóng vây quanh đây, nửa vây Artturi vào giữa.
“Tiểu thư Roman không cần để ý, đại nhân không thân thiết với nữ sĩ lắm, tiểu thư Roman là người phụ nữ đầu tiên đại nhân ước hẹn, sau này sẽ khá hơn một chút.” Lyon nhìn thấy khuôn mặt Bách Hợp nhăn nhó cứng ngắc, cho rằng cô đang buồn bã đau thương vì bị Artturi cự tuyệt, nên an ủi cô hai câu: “Ngài xem, mọi việc cũng không đến nỗi tệ không phải sao? Ít nhất đại nhân đã dùng mũ chạm vào ngài.”
Lúc ông ta nói đến Artturi, vẻ mặt lộ ra kiêu ngạo và sùng bái, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng trong lòng, nhìn theo tầm mắt Lyon, thì cực kỳ dễ thấy Artturi cao lớn bị vây quanh trong một đám quý tộc, dường như anh ta luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn như thế, nhưng dáng vẻ này lại không làm các quý tộc đế quốc Noiret phản cảm, ngược lại người vây quanh anh ta càng ngày càng cuồng nhiệt hơn, ánh mắt Artturi hơi thờ ơ lướt qua đoàn người, đồng thời, lúc nãy vì Lyon mở lời nên quay đầu lại nhìn ông ta thì ánh mắt chạm phải Bách Hợp, anh ta có chút không kiên nhẫn khẽ nhíu mày, lười biếng nói: “Tránh ra một chút.”
Nói xong, đám người vây quanh anh ta vô ý thức rút lui, đôi chân dài bước qua, còn có người chưa từ bỏ ý định muốn mời anh ta đến lãnh địa của mình làm khách, nên biết rằng trên toàn bộ đại lục Lorrain này, người như đại công tước Artturi không nhiều, cho dù anh ta có lấy thân phận đại công ra gặp mặt hoàng đế bệ hạ, nhưng lúc hoàng đế thấy anh ta, thì sẽ dùng lễ nghi quân chủ gọi anh ta, như vậy có thể thấy địa vị của vị đại công này rất đặc biệt. Nhất là một người nắm quyền cao như anh ta, có thể so sánh như một ông vua không ngai nhưng lại vẫn còn độc thân, hơn nữa vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn, không thể nghi ngờ sẽ có một số phu nhân và thiếu nữ xao xuyến trong lòng.
Nếu có thể mời anh ta đến lãnh địa làm khách, như vậy sẽ là chuyện cực kỳ vẻ vang đối với một quý tộc, còn nếu phu nhân nào có thể được anh ta ân ái, thậm chí trở thành tình nhân của anh ta, ngoài trừ sau này có thể đạt được sự nâng đỡ của gia tộc Artturi ra, còn có thể mang danh từng có quan hệ thân mật với người đàn ông đẹp trai cao quý này, đó cũng là chuyện các phu nhân xã hội thượng lưu sẽ cảm thấy vô cùng tự hào.
Artturi không đáp lại những lời mời đó, Lyon sẽ giúp anh giải quyết việc này, anh ta thoáng nhìn Bách Hợp, ra hiệu cô đuổi theo mình, một đám quyền quý đế đô còn muốn theo sau, Lyon mỉm cười ngăn toàn bộ lại, nhanh chóng xoa dịu đám người đó, để lại không gian cho hai người Artturi và Bách Hợp.
Nói thật, Bách Hợp không có hứng thú với các loại so tài đẫm máu của Giác Đấu Tràng thịnh hành nhất đại lục Lorrain hiện nay, cô hơi buồn bực vì phải đi theo sau vị đại công này, cũng may anh ta không đi nhanh lắm, hình như muốn để cô dễ đuổi kịp, hai người lên cầu thang, còn chưa bước vào lối đi dành riêng cho khách quý, thì một bóng người xinh xắn nhỏ nhắn thoáng chốc bổ nhào đến chỗ Artturi.
Bóng dáng này di chuyển cực nhanh, tựa như tia chớp, Bách Hợp chỉ có thể thấy được đây là một cô gái có mài tóc dài xoăn màu sẫm.
Nhìn thấy vị nữ sĩ này đã nhào đến trước mặt Artturi, sắp đưa tay ôm lấy eo anh ta, Bách Hợp vô ý thức lui về phía sau một bước, khóe môi cười lạnh.
Cô không phải vì cô bé này thân thiết với Artturi mà cảm thấy chua, Bách Hợp chỉ nhớ đến Lyon từng nói, Artturi không thích thân thiết với nữ sĩ, dường như giọng nói lúc ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, chưa đến năm phút đồng hồ thì đã hiện ra nguyên hình rồi, một sự tức giận không tên dâng lên trong lòng cô, nhưng trong tình tiết vị đại công tước này không có quan hệ gì với cô cả, Bách Hợp cố gắng áp chế cảm giác khó hiểu này xuống.
Cánh tay trắng trẻo của thiếu nữ chưa kịp ôm Artturi, giọng nói nhã nhặn của anh ta đã vang lên:
“Nữ sĩ, cách xa ta ra một chút.” Lúc nói chuyện, giọng nói anh ta có vẻ bình tĩnh xa cách, thân hình cô gái kia vốn nên được dáng vẻ cao to của anh ta bao phủ lại không tự chủ được lui về phía sau vài bước, cánh tay còn chưa kịp chạm vào tay anh ta, cũng đã buông xuống, nhưng cô ta nhanh chóng giơ tay lên, hai tay yếu ớt tỏ vẻ đầu hàng, cô ta cách Artturi một khoảng, trong tay Artturi cầm một chủy thủ màu vàng kim, lúc này mũi nhọn chủy thủ kề vào cổ cô gái này, nếu vừa nãy cô ta bước thêm một bước, sợ rằng chủy thủ trong tay Artturi đã cứa vào chiếc cổ xinh đẹp kia rồi, anh ta ra tay lúc nào, Bách Hợp đứng phía sau, hoàn toàn không thấy rõ.
Lúc này dưới sự uy hiếp của chủy thủ, cô ta không thể không cách xa Artturi hơn một chút, mà hành động lui về phía sau của cô ta, cũng khiến Bách Hợp đứng sau Artturi thấy rõ gương mặt của cô gái này.
Đây là một thiếu nữ khoảng mười tám tuổi, có một mái tóc xoăn dài giống nguyên chủ, dáng cao gầy đầy đặn, phía dưới mặc một chiếc váy da, đi chân trần, Bách Hợp chú ý, ngón chân trắng như ngọc của cô ta đang co rút.
Nửa người trên thiếu nữ mặc một chiếc áo cũ nát màu xám chỉ vừa đến ngực, lộ ra một cái bụng trắng nõn. Mái tóc xoăn rối tung sau lưng lắc lư theo động tác của cô ta, chính vì vậy, vòng eo trần trụi tinh tế khiến người kinh ngạc lộ ra ngoài, vóc người cô ta không gầy gò, theo cử động vừa nhào đến thì có thể nhìn ra được, hình như bụng cô ta rất đẹp và cân xứng, bộ quần áo cũ nát phụ trợ thêm cho bộ ngực no đủ của cô ta, dáng người quyến rũ hấp dẫn chí mạng.
Cánh tay Artturi đang giơ lên, tay cách ngực thiếu nữ đó một khoảng ngắn, lưng thẳng tắp.
“Ngài đừng như vậy.” Thiếu nữ như cầu xin, giọng nói cô ta như mèo, dịu dàng yếu ớt, mang theo hơi thở quyến rũ, chữ cuối cùng kia được cô ta kéo dài một chút, tựa như dây đàn bị kích thích, lọt vào tai, lắng lại thật lâu, khiến lòng người có chút tê dại. Hai tay cô ta giơ trên đầu, bộ ngực kia vốn được giấu trong lớp quần áo rộng thùng thình vì cô ta nhấc tay mà dời lên, lộ ra hai vòng cung mượt mà, như ẩn như hiện, thân thể trắng nõn tản ra hơi thở trưởng thành của thiếu nữ, quần áo in vào khe rãnh như ma quỷ nỉ non, cám dỗ khiến người ta hận không thể xé rách quần áo trên người cô ta ra.