Hành động như vậy bất kỳ ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ hai người đang rất thân mật, trên mặt Andrew lộ ra lúng túng nhưng cố gắng kiềm nén ý cười.
“Đại nhân, vị này chính là đại giáo chủ Andrew của thần điện Quang Minh, có danh vọng rất cao trong thần điện, đại giáo chủ vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với lịch sử quang vinh của gia tộc Artturi, có lẽ các ngài còn có việc, cần nói chuyện riêng.” Bách Hợp giả vờ không thấy được sự lúng túng của Andrew khi cắt ngang chuyện tốt giữa cô và Artturi, cô cố gắng trấn định tựa vào ghế nói hết lời, Artturi nhìn cô chằm chằm: “Ông có hứng thú với lịch sử quang vinh của gia tộc Artturi sao? Có lẽ ta có thể nói cho ông biết nhiều hơn một chút.”
Rõ ràng anh không hề có hứng thú gì với Andrew, cũng không muốn trò chuyện với Andrew, mặc dù ý cười trên mặt Andrew không thay đổi, trong mắt lại lộ vẻ lo lắng, ông ta vô ý liếc mắt nhìn Bách Hợp:
“Có lẽ tôi cũng có thể nói cho đại nhân nhiều việc có liên quan đến tiểu thư Roman.” Ông ta vừa nói xong, Artturi liếc nhìn Bách Hợp, thấy vẻ mặt Bách Hợp trấn định nhìn anh chằm chằm, đột nhiên khóe miệng anh nhếch lên, đứng thẳng người, đưa tay sờ mặt Bách Hợp:
“Được rồi, nếu ông muốn.” Tay anh sờ từ khuôn mặt Bách Hợp rơi xuống cổ cô, cuối cùng sờ đến tay cô, kéo lên, kề sát tai cô: “Nữ sĩ, tôi có dẫn theo một người đến, tôi đã dẫn theo một người đến cho em, ở phía sau chuồng ngựa, có một phòng nghỉ, em có thể đến đó xem, chúc em vui!”
Dứt lời, anh còn chưa có kịp buông Bách Hợp ra thì cô đã hất tay. Bách Hợp nhìn anh một cái, lúc này anh đã quay đầu trò chuyện với Andrew, mặc dù trong lòng cô hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đến từ khi biết Artturi đến nay, anh đã nói với cô vài việc, mặc dù chưa phát hiện được mục đích của anh là gì, nhưng anh chưa hề lừa gạt cô, bởi vậy do dự một lát, cô nâng váy, hỏi người hầu hướng đến chuồng ngựa, rồi đi đến chuồng ngựa.
Chuồng ngựa cách tòa lâu đài khá xa. Cô càng đi, thì người lại càng thưa thớt, vui đùa náo nhiệt phía sau dường như thoáng chốc biến mất, gió đêm thổi qua rừng rậm vang lên âm thanh ‘xào xạc’. Trên bầu trời, nhiều ánh sao chớp lóe. Bách Hợp đi đến chỗ bóng cây. Rất nhanh nhìn thấy chuồng ngựa cách đó không xa, chỗ ấy còn có vài nô lệ giữ cửa tựa vào hàng rào bên cạnh chuồng ngựa, dáng vẻ ngái ngủ.
Bên cạnh chuồng ngựa có một cái lều gỗ. Bên trong thưa thớt vài bóng người đang ngồi, Bách Hợp đi qua bụi hoa, nhìn thấy kỵ sĩ của đại giáo chủ Andrew cũng ngồi ở đó, nhiều nữ nô muốn đến ngồi gần, nhưng lại không dám, nhìn chằm chằm vị kỵ sĩ anh tuấn mang vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng cô không thấy Brian ở bên trong.
“Hí…” Cô nhìn thấy tình huống cách đó không xa, nhưng không nhìn thấy điều bất ngờ như lời Artturi nói, cô cau mày, hoài nghi Artturi đã cố ý tìm chuyện này muốn cô rời đi, một âm thanh như có như không truyền vào tai cô, toàn thân Bách Hợp thoáng chốc căng thẳng, hình như giọng này có chút quen tai, cô cởi giày mình ra, tránh để gót giày giẫm lên đá cuội trên đất, phát ra tiếng động.
Cô theo tiếng động đi đến, tiếng thở dốc kia dần dần lớn hơn, hai bên đường là hàng loạt tán cây xanh hình dù được cắt sửa, cô ngồi xổm người xuống chui vào, muốn che giấu hết quần áo của mình, quay đầu đẩy một mảnh lá cây nhỏ ra, thì nhìn thấy trong đám cây bạch dương, Brian mặc áo giáp kỵ sĩ nằm bò trên một cây đại thụ, gã phát ra tiếng hít thở vừa kiềm chế vừa đau khổ.
Xa xa khoảng bảy tám mét có người, nhưng lúc này Brian vẫn ở bên ngoài đánh dã chiến với người ta!
Trước đó Bách Hợp còn nhìn thấy gã ở vũ hội, có lẽ lúc cô nói chuyện với Artturi gã đã tìm cơ hội rời đi, vậy mà Brian lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn hẹn hò với phụ nữ, nhớ rằng gã thích Anna, lại nghĩ đến điều bất ngờ trong lời Artturi, Bách Hợp thoáng chốc đã hiểu rõ, người phụ nữ này trước mắt là Anna!
Vừa lúc hai người tiến hành đến giai đoạn lửa nóng, lúc Bách Hợp trốn vào bụi cây luôn cẩn thận từng li từng tí, hai người này đang trong giai đoạn củi khô bốc lửa, nên không phát hiện cô đến, lúc này xác định thân phận hai người này, trên thực tế Bách Hợp nên rời đi, nhưng sau khi Brian và Anna hôn triền miên nồng nhiệt, vậy mà bị đau kêu một tiếng, lập tức nhẹ giọng kêu lên:
“Mèo hoang nhỏ, em dám cắn người!”
Cơ thể gã lui ra vài phân, Anna được thân hình cao to che phía sau cái cây đã lộ ra nửa người trần, lúc này quần áo cô ta đã bị Brian đẩy lên, lúc này cái váy da chỉ có thể che mông cô ta đã bị đẩy đến eo, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thon dài khỏe mạnh, giữa hai chân cỏ um tùm, ánh trăng chiếu sáng xuống bụi cỏ, vóc người cô ta trắng nõn thướt tha vô cùng xinh đẹp.
Tóc Anna dài rối tung trước ngực, nửa che bộ ngực to tròn no đủ, cô ta cắn ngón tay, nhìn Brian cười:
“Muốn hả?” Lúc này đương nhiên Brian muốn, khuôn mặt vốn tuấn tú của gã đã có vẻ dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên, gã tự mình cởi áo giáp trên người, ném vào cây tùng mà Bách Hợp đang ẩn náu, rồi cởi quần ra, gã muốn nhào vào Anna, Anna co một chân, chân nhỏ non mịn kia vòng phía dưới Brian, cọ xát:
“Cứ như vậy mà muốn là không được, tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu. Hiện tại, anh đến phục vụ tôi, nếu tôi hài lòng, có thể cho anh, nếu không hài lòng, như vậy thì anh có thể biến!” Giọng nói cô mang theo mị hoặc, thế nhưng biểu tình lại lộ ra vài phần chế nhạo cười đùa, hai biểu tình không giống nhau hòa cùng một chỗ, quả thực khiến Brian phát điên, lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, nghe Anna nói xong, đang chuẩn bị vùng lên, Anna lại cười lạnh, một cước đá vào nơi yếu nhất trên người gã, gã phát ra một tiếng hô, giọng nói tựa như con tôm, Anna như mất hứng, kéo quần áo mình xuống, Brian cố nén đau, ôm đùi cô ta:
“Ai có thể phục vụ em? Chẳng lẽ là Artturi ư?”
Giọng nói lộ ra vài phần thẹn quá hóa giận, Anna lại cười hai tiếng: “Anh ta đúng là mục tiêu của tôi. Liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh ghen tị với anh ta? Là bởi vì tôi, hay bởi vì vị thánh nữ dự bị bé nhỏ kia của anh?” Anna càng nói, giọng nói kiều mị càng thấm vào người, nhưng Brian nhanh chóng không thể khống chế bản thân, gã kéo chân Anna lên, môi dán vào giữa đùi cô ta, Anna phát ra một tiếng thở dốc mà thoải mái.
Bách Hợp ngồi trong cây tùng, nhìn thấy Brian bỏ qua tôn nghiêm của kỵ sĩ mà chấp nhận dáng vẻ tù binh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến lời Anna.
Anna nói thẳng không che đậy rằng Artturi là mục tiêu của cô ta, từ lần đầu tiên Bách Hợp nhìn thấy Anna chạm mặt Artturi, đã biết Anna có mục đích với Artturi, cô ta không giống nữ nô khác, hình như lá gan cô ta rất lớn, biểu tình sợ hãi, đáng thương, bất lực và kiều mị, dường như do cô ta giả vờ, cô ta lợi dụng đại hoàng tử đạt thành mục tiêu của mình, cô ta không có dáng vẻ như muốn trợ long giúp phượng, lúc này theo lời Anna, Bách Hợp đã xác minh điều này.
Nhưng rốt cuộc vì sao cô ta chọn Artturi trở thành mục tiêu, Bách Hợp cũng không muốn quan tâm, cô nghĩ lúc Anna nói với Brian ‘vị thánh nữ dự bị bé nhỏ’, ‘thánh nữ dự bị bé nhỏ’ kia đương nhiên chỉ Bách Hợp, Anna vốn không nhận ra cô, nhưng lúc Anna nhắc đến cô, trong giọng nói lại lộ ra vài phần sát ý, Bách Hợp cách hai người này quá gần, cô rất thấy rõ ràng trong mắt Anna xuất hiện sự âm lãnh.
Nguyên chủ không oán không thù với cô ta, hình như cô ta không hận gì nguyên chủ, chỉ thuần túy muốn giết cô ấy thôi, cho đến bây giờ Bách Hợp đoán có phải nhiệm vụ lần này của bản thân có liên quan đến Brian hoặc Anna không, đến lúc này trong lúc vô ý nghe Anna nói, cô cảm giác sợ rằng lần này cô đã đoán đúng.
Bên kia Anna nhanh chóng bị đôi môi Brian đánh tơi bời, Brian đứng lên, bế Anna đặt lên cây, đôi chân vòng bên hông gã, Anna phát ra tiếng ngâm nga ẩn nhẫn, trong không khí tràn ra mùi máu tanh, nhưng nhanh chóng tan đi.
Hai người này hẹn hò trong rừng bạch dương, dưới tình huống có nhiều người ở gần đây, hai người triền miên không coi ai ra gì, lưng Anna có lẽ bị cây ma sát phát đau, cô ta đẩy Brian, hai người lăn đến trên cỏ, cách Bách Hợp quá gần, đến mức Bách Hợp có thể bắt được hai người này.
“Rời khỏi Artturi!” Trong cơn kích tình, Brian nói những lời này, Anna cười lạnh hai tiếng, ôm cổ gã: “Không được!” Cô ta nói vậy khiến Brian càng thêm điên cuồng, thở gấp rên rỉ, giọng nói mềm mại đáng yêu và thở dốc của Anna vang lên:
“Tìm cơ hội giết chết thánh nữ kia, sau đó ở cạnh tôi.”
Brian cứng người, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa và giật mình, nhưng rất nhanh, theo hành động nhấc chân vòng quanh eo gã của Anna, dường như lý trí gã đã mất sạch, lần nữa chìm đắm vào cơ thể cô ta mang theo vui thích bên trong.
“Tại sao muốn giết Lily?” Hai người hoan hảo xong, Brian không vội vã rút người ra khỏi Anna, ngược lại gã nghiêm túc vuốt mặt Anna, hỏi cô ta.
Hai má Anna ửng đỏ, tóc dài rải đầy đất, hiển nhiên còn đang trong cơn kích tình, thân thể trắng nõn hơi co quắp, nghe thấy Brian nói thế, cô ta lạnh lùng cười rộ lên, tay Brian tùy ý chạy trên người cô ta, trong mắt nhanh chóng khôi phục lại sự sắc lạnh:
“Chỉ vì giữa tôi và cô ta, chỉ có một người được sống.”
Cô ta nói xong, thân thể ác liệt động một cái, hơi thở Brian nhanh chóng không ổn.
“Đại nhân, vị này chính là đại giáo chủ Andrew của thần điện Quang Minh, có danh vọng rất cao trong thần điện, đại giáo chủ vẫn luôn cảm thấy rất hứng thú với lịch sử quang vinh của gia tộc Artturi, có lẽ các ngài còn có việc, cần nói chuyện riêng.” Bách Hợp giả vờ không thấy được sự lúng túng của Andrew khi cắt ngang chuyện tốt giữa cô và Artturi, cô cố gắng trấn định tựa vào ghế nói hết lời, Artturi nhìn cô chằm chằm: “Ông có hứng thú với lịch sử quang vinh của gia tộc Artturi sao? Có lẽ ta có thể nói cho ông biết nhiều hơn một chút.”
Rõ ràng anh không hề có hứng thú gì với Andrew, cũng không muốn trò chuyện với Andrew, mặc dù ý cười trên mặt Andrew không thay đổi, trong mắt lại lộ vẻ lo lắng, ông ta vô ý liếc mắt nhìn Bách Hợp:
“Có lẽ tôi cũng có thể nói cho đại nhân nhiều việc có liên quan đến tiểu thư Roman.” Ông ta vừa nói xong, Artturi liếc nhìn Bách Hợp, thấy vẻ mặt Bách Hợp trấn định nhìn anh chằm chằm, đột nhiên khóe miệng anh nhếch lên, đứng thẳng người, đưa tay sờ mặt Bách Hợp:
“Được rồi, nếu ông muốn.” Tay anh sờ từ khuôn mặt Bách Hợp rơi xuống cổ cô, cuối cùng sờ đến tay cô, kéo lên, kề sát tai cô: “Nữ sĩ, tôi có dẫn theo một người đến, tôi đã dẫn theo một người đến cho em, ở phía sau chuồng ngựa, có một phòng nghỉ, em có thể đến đó xem, chúc em vui!”
Dứt lời, anh còn chưa có kịp buông Bách Hợp ra thì cô đã hất tay. Bách Hợp nhìn anh một cái, lúc này anh đã quay đầu trò chuyện với Andrew, mặc dù trong lòng cô hơi nghi hoặc, nhưng nghĩ đến từ khi biết Artturi đến nay, anh đã nói với cô vài việc, mặc dù chưa phát hiện được mục đích của anh là gì, nhưng anh chưa hề lừa gạt cô, bởi vậy do dự một lát, cô nâng váy, hỏi người hầu hướng đến chuồng ngựa, rồi đi đến chuồng ngựa.
Chuồng ngựa cách tòa lâu đài khá xa. Cô càng đi, thì người lại càng thưa thớt, vui đùa náo nhiệt phía sau dường như thoáng chốc biến mất, gió đêm thổi qua rừng rậm vang lên âm thanh ‘xào xạc’. Trên bầu trời, nhiều ánh sao chớp lóe. Bách Hợp đi đến chỗ bóng cây. Rất nhanh nhìn thấy chuồng ngựa cách đó không xa, chỗ ấy còn có vài nô lệ giữ cửa tựa vào hàng rào bên cạnh chuồng ngựa, dáng vẻ ngái ngủ.
Bên cạnh chuồng ngựa có một cái lều gỗ. Bên trong thưa thớt vài bóng người đang ngồi, Bách Hợp đi qua bụi hoa, nhìn thấy kỵ sĩ của đại giáo chủ Andrew cũng ngồi ở đó, nhiều nữ nô muốn đến ngồi gần, nhưng lại không dám, nhìn chằm chằm vị kỵ sĩ anh tuấn mang vẻ mặt nghiêm túc này, nhưng cô không thấy Brian ở bên trong.
“Hí…” Cô nhìn thấy tình huống cách đó không xa, nhưng không nhìn thấy điều bất ngờ như lời Artturi nói, cô cau mày, hoài nghi Artturi đã cố ý tìm chuyện này muốn cô rời đi, một âm thanh như có như không truyền vào tai cô, toàn thân Bách Hợp thoáng chốc căng thẳng, hình như giọng này có chút quen tai, cô cởi giày mình ra, tránh để gót giày giẫm lên đá cuội trên đất, phát ra tiếng động.
Cô theo tiếng động đi đến, tiếng thở dốc kia dần dần lớn hơn, hai bên đường là hàng loạt tán cây xanh hình dù được cắt sửa, cô ngồi xổm người xuống chui vào, muốn che giấu hết quần áo của mình, quay đầu đẩy một mảnh lá cây nhỏ ra, thì nhìn thấy trong đám cây bạch dương, Brian mặc áo giáp kỵ sĩ nằm bò trên một cây đại thụ, gã phát ra tiếng hít thở vừa kiềm chế vừa đau khổ.
Xa xa khoảng bảy tám mét có người, nhưng lúc này Brian vẫn ở bên ngoài đánh dã chiến với người ta!
Trước đó Bách Hợp còn nhìn thấy gã ở vũ hội, có lẽ lúc cô nói chuyện với Artturi gã đã tìm cơ hội rời đi, vậy mà Brian lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn hẹn hò với phụ nữ, nhớ rằng gã thích Anna, lại nghĩ đến điều bất ngờ trong lời Artturi, Bách Hợp thoáng chốc đã hiểu rõ, người phụ nữ này trước mắt là Anna!
Vừa lúc hai người tiến hành đến giai đoạn lửa nóng, lúc Bách Hợp trốn vào bụi cây luôn cẩn thận từng li từng tí, hai người này đang trong giai đoạn củi khô bốc lửa, nên không phát hiện cô đến, lúc này xác định thân phận hai người này, trên thực tế Bách Hợp nên rời đi, nhưng sau khi Brian và Anna hôn triền miên nồng nhiệt, vậy mà bị đau kêu một tiếng, lập tức nhẹ giọng kêu lên:
“Mèo hoang nhỏ, em dám cắn người!”
Cơ thể gã lui ra vài phân, Anna được thân hình cao to che phía sau cái cây đã lộ ra nửa người trần, lúc này quần áo cô ta đã bị Brian đẩy lên, lúc này cái váy da chỉ có thể che mông cô ta đã bị đẩy đến eo, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thon dài khỏe mạnh, giữa hai chân cỏ um tùm, ánh trăng chiếu sáng xuống bụi cỏ, vóc người cô ta trắng nõn thướt tha vô cùng xinh đẹp.
Tóc Anna dài rối tung trước ngực, nửa che bộ ngực to tròn no đủ, cô ta cắn ngón tay, nhìn Brian cười:
“Muốn hả?” Lúc này đương nhiên Brian muốn, khuôn mặt vốn tuấn tú của gã đã có vẻ dữ tợn, gân xanh trên trán nổi lên, gã tự mình cởi áo giáp trên người, ném vào cây tùng mà Bách Hợp đang ẩn náu, rồi cởi quần ra, gã muốn nhào vào Anna, Anna co một chân, chân nhỏ non mịn kia vòng phía dưới Brian, cọ xát:
“Cứ như vậy mà muốn là không được, tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu. Hiện tại, anh đến phục vụ tôi, nếu tôi hài lòng, có thể cho anh, nếu không hài lòng, như vậy thì anh có thể biến!” Giọng nói cô mang theo mị hoặc, thế nhưng biểu tình lại lộ ra vài phần chế nhạo cười đùa, hai biểu tình không giống nhau hòa cùng một chỗ, quả thực khiến Brian phát điên, lúc này tên đã lên dây, không bắn không được, nghe Anna nói xong, đang chuẩn bị vùng lên, Anna lại cười lạnh, một cước đá vào nơi yếu nhất trên người gã, gã phát ra một tiếng hô, giọng nói tựa như con tôm, Anna như mất hứng, kéo quần áo mình xuống, Brian cố nén đau, ôm đùi cô ta:
“Ai có thể phục vụ em? Chẳng lẽ là Artturi ư?”
Giọng nói lộ ra vài phần thẹn quá hóa giận, Anna lại cười hai tiếng: “Anh ta đúng là mục tiêu của tôi. Liên quan gì đến anh? Chẳng lẽ anh ghen tị với anh ta? Là bởi vì tôi, hay bởi vì vị thánh nữ dự bị bé nhỏ kia của anh?” Anna càng nói, giọng nói kiều mị càng thấm vào người, nhưng Brian nhanh chóng không thể khống chế bản thân, gã kéo chân Anna lên, môi dán vào giữa đùi cô ta, Anna phát ra một tiếng thở dốc mà thoải mái.
Bách Hợp ngồi trong cây tùng, nhìn thấy Brian bỏ qua tôn nghiêm của kỵ sĩ mà chấp nhận dáng vẻ tù binh, trong lòng bắt đầu suy nghĩ đến lời Anna.
Anna nói thẳng không che đậy rằng Artturi là mục tiêu của cô ta, từ lần đầu tiên Bách Hợp nhìn thấy Anna chạm mặt Artturi, đã biết Anna có mục đích với Artturi, cô ta không giống nữ nô khác, hình như lá gan cô ta rất lớn, biểu tình sợ hãi, đáng thương, bất lực và kiều mị, dường như do cô ta giả vờ, cô ta lợi dụng đại hoàng tử đạt thành mục tiêu của mình, cô ta không có dáng vẻ như muốn trợ long giúp phượng, lúc này theo lời Anna, Bách Hợp đã xác minh điều này.
Nhưng rốt cuộc vì sao cô ta chọn Artturi trở thành mục tiêu, Bách Hợp cũng không muốn quan tâm, cô nghĩ lúc Anna nói với Brian ‘vị thánh nữ dự bị bé nhỏ’, ‘thánh nữ dự bị bé nhỏ’ kia đương nhiên chỉ Bách Hợp, Anna vốn không nhận ra cô, nhưng lúc Anna nhắc đến cô, trong giọng nói lại lộ ra vài phần sát ý, Bách Hợp cách hai người này quá gần, cô rất thấy rõ ràng trong mắt Anna xuất hiện sự âm lãnh.
Nguyên chủ không oán không thù với cô ta, hình như cô ta không hận gì nguyên chủ, chỉ thuần túy muốn giết cô ấy thôi, cho đến bây giờ Bách Hợp đoán có phải nhiệm vụ lần này của bản thân có liên quan đến Brian hoặc Anna không, đến lúc này trong lúc vô ý nghe Anna nói, cô cảm giác sợ rằng lần này cô đã đoán đúng.
Bên kia Anna nhanh chóng bị đôi môi Brian đánh tơi bời, Brian đứng lên, bế Anna đặt lên cây, đôi chân vòng bên hông gã, Anna phát ra tiếng ngâm nga ẩn nhẫn, trong không khí tràn ra mùi máu tanh, nhưng nhanh chóng tan đi.
Hai người này hẹn hò trong rừng bạch dương, dưới tình huống có nhiều người ở gần đây, hai người triền miên không coi ai ra gì, lưng Anna có lẽ bị cây ma sát phát đau, cô ta đẩy Brian, hai người lăn đến trên cỏ, cách Bách Hợp quá gần, đến mức Bách Hợp có thể bắt được hai người này.
“Rời khỏi Artturi!” Trong cơn kích tình, Brian nói những lời này, Anna cười lạnh hai tiếng, ôm cổ gã: “Không được!” Cô ta nói vậy khiến Brian càng thêm điên cuồng, thở gấp rên rỉ, giọng nói mềm mại đáng yêu và thở dốc của Anna vang lên:
“Tìm cơ hội giết chết thánh nữ kia, sau đó ở cạnh tôi.”
Brian cứng người, trên mặt lộ ra vẻ giãy giụa và giật mình, nhưng rất nhanh, theo hành động nhấc chân vòng quanh eo gã của Anna, dường như lý trí gã đã mất sạch, lần nữa chìm đắm vào cơ thể cô ta mang theo vui thích bên trong.
“Tại sao muốn giết Lily?” Hai người hoan hảo xong, Brian không vội vã rút người ra khỏi Anna, ngược lại gã nghiêm túc vuốt mặt Anna, hỏi cô ta.
Hai má Anna ửng đỏ, tóc dài rải đầy đất, hiển nhiên còn đang trong cơn kích tình, thân thể trắng nõn hơi co quắp, nghe thấy Brian nói thế, cô ta lạnh lùng cười rộ lên, tay Brian tùy ý chạy trên người cô ta, trong mắt nhanh chóng khôi phục lại sự sắc lạnh:
“Chỉ vì giữa tôi và cô ta, chỉ có một người được sống.”
Cô ta nói xong, thân thể ác liệt động một cái, hơi thở Brian nhanh chóng không ổn.