Biến Yêu Thành Cưới

Chương 25: Vướng mắc đến cùng

Dương Cẩm Ngưng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Cố Thừa Đông, lúc này cô mới hứng thú nhìn lên đồ vật đang được giới thiệu trên bục. Đó là một sợi dây chuyền, ở giữa có gắn một viên đá quý to, rất giống với những gia đình quý tộc giàu có ngày xưa mỗi khi ra ngoài thường đeo lên để thể hiện bản thân có bao nhiêu của cải tiền tài, cảm giác loại trang sức này có phần hơi dung tục tầm thường.
Sau khi nhìn một lát cô mới chậm rãi nói: “Thì ra ngồi ở vị trí này cũng không khác biệt là mấy, em còn cho rằng ngồi ở hàng trước thì không giống với ngồi hàng sau.”
“Hiếm khi thấy em chịu khó học hỏi như vậy.” Nói tới đây anh còn nhân tiện giơ cái bản trong tay lên, “ Em thích cái này?”
“Nếu anh chiếm được nó cho em.” Cái viên đá quý ấy à, ít nhất cũng được một số tiền không nhỏ, tính bán đi cũng không tệ lắm!
Cố Thừa Đông cười nhẹ rồi tiếp tục hô giá. Cái đồ trang sức này thực ra xét về mặt thẩm mỹ cũng không có gì là đẹp, chẳng qua xét về độ lớn của viên đá quý mà nói cũng có thể được hưởng một mức giá cao như vậy.
“Anh cảm thấy món đồ trang sức này hợp với em sao?” Dương Cẩm Ngưng cắn nhẹ môi nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào anh.
“Thích là được rồi, không thì cứ để trong nhà ngắm cũng được.”
“Cái này có được tính là vì nụ cười của em không?” Cô vươn tay chỉ: “Cái em thích là viên ngọc ở cạnh bên viên đá quý đó kìa.”
Vẻ mặt Cố Thừa Đông hơi trầm xuống một chút, nhưng rất nhanh liền như không có chuyện gì, “Tặng viên ngọc đó thì khác gì không tặng, nó chỉ làm nền cho viên đá quý màu đỏ kia thôi.”
“Thì ra là anh nói em thật sự không có mắt nhìn.”
“Vậy thì anh cũng không ngại đâu!”
Anh cuối cùng đã chiếm được sợi dây chuyền đó với cái giá rất cao, “Anh cũng đâu phải là không có ghét bỏ.”
Sau đó lại có một vài món đồ vật quý hiếm nữa được đem ra đấu giá, nhưng cũng không có gì gọi là đặc sắc cả.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Dương Cẩm Ngưng đi theo sau Cố Thừa Đông đến tham gia kí kết một vài hiệp nghị gì đó. Cầm theo sợi dây chuyền đó, cô cảm thấy quả thực có chút tầm thường không chịu được. Cô dùng tay xoắn lại thành mấy vòng rồi mới dừng lại, “Chút nữa thôi là tháo nó ra rồi!”
“Được, coi như e đóng góp một chút công sức cho cái tác phẩm nghệ thuật thất bại này đi.”
Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng vừa ra đến cổng thì đúng lúc gặp Cố Hoài Đông cùng Lâm Kỷ Tiểu đi đến, “Chú ba, chờ một chút!”
Dương Cẩm Ngưng đành phải dừng bước, vô cùng bất mãn với việc Cố Thừa Đông dừng lại. Nếu anh không phải có ý dừng lại thì Cố Hoài Đông kia có gọi cũng gọi không được anh. Bởi vì không vừa lòng, cho nên cô kéo lấy tay Cố Thừa Đông, dùng lực cấu mạnh vào tay anh một chút, trên mặt vẫn giữ y nguyên ý cười.
“Anh cả có việc gì căn dặn?” Cố Thừa Đông bày ra dáng vẻ cung kính xin được “rửa tai lắng nghe”.
Dương Cẩm Ngưng dời ánh mắt, cô biết rõ, anh em bọn họ một khi đã gặp mặt nhau thì đều sẽ là cố ý bày ra cái bộ dạng thân thiết giả dối và những lời lẽ hàm ý châm biếm mỉa mai.
Cô tổng kết được rằng, ý của Cố Hoài Đông rất đơn giản, lễ mừng thọ ông nội 79 tuổi cũng gần đến rồi, theo phong tục ở đây thì, “Nam để làm chín, nữ để làm mười” ( dạng như “Nam trồi Nữ thụt” ở Việt Nam mình), cũng chính là nói nên tổ chức mừng thọ 80 tuổi. Đây là một ngày trọng đại, đương nhiên phải cố gắng làm tốt việc tổ chức chúc mừng, nhưng tính của ông nội xưa nay vốn tiết kiệm, vì vậy phải để Cố Thừa Đông trở về một chuyến thuyết phục ông, trong lời nói ở đâu cũng có mùi vị châm biếm ông nội cưng chiều Cố Thừa Đông.
Dương Cẩm Ngưng giả vờ như mình không nghe thấy gì, thật ra nếu như Cố lão gia đã không đồng ý, nay lại bảo Cố Thừa Đông đi khuyên bảo, đây há chẳng phải là tự mình chuốc khổ hay sao? Cái tay Cố Hoài Đông này cũng quá biết cách làm người đi? Anh ta không muốn tự mình đi khuyên, lại bảo Cố Thừa Đông đi.
“Uhm, em sẽ trở về cùng mọi người bàn bạc sau.” Cố Thừa Đông cũng tính là đã thỏa hiệp một nửa.
Thấy anh dịu giọng, Cố Hoài Đông cũng coi như đã đạt được ý định rồi, “Uhm, vậy thì anh đi nói cho em Tư một chút.”
“Được, cứ như vậy đi!”
Cố Hoài Đông cùng Lâm Kỷ Tiểu vừa mới khoác tay nhau rời khỏi đây, sau khi khuất ánh nhìn của mọi người thì lập tức bỏ ra, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đối phương một cái.
“Anh làm gì mà đi chậm như vậy?” Thấy anh vẫn không có ý định rời đi, Dương Cẩm Ngưng cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi, “Anh còn có hẹn?”
Chẳng trách cô hoài nghi như vậy, bởi vẻ mặt của Cố Thừa Đông rất là kì quái. Sau khi cô lên tiếng mới chậm rãi nói, “Anh trai của em đang ở bên kia đợi em.”
Nhìn thấy cô từ biểu tình kinh ngạc chuyển sang vui vẻ với mình, anh mới cảm thấy hài lòng. Dương Cẩm Ngưng lại liên tưởng đến lời mình vừa nói, có cảm giác mình vừa tự bê đá đập vào chân mình, thất bại thảm hại.
“Anh ở trên xe đợi em.”
“Ừm.” Cô vội đáp lại anh một câu.
Cô đi về phía Dương Nhất Sâm, trên đường lại nghĩ đến lý do hiện tại Cố Thừa Đông làm vậy. Nếu tự mình an ủi một chút, có thể nói là anh tự tin vào bản thân mình, nếu để bản thân khó chấp nhận thì có thể nói là anh hoàn toàn không có để ý đến cô. Xem ra, thật sự là người tự làm người không vui mà, hoàn toàn phụ thuộc vào ý nguyện của bản thân.
Nhưng cô không thích bộ dạng như thế này của Cố Thừa Đông.
Cô cũng không có hình dung sai nha, người đàn ông này quả nhiên mắt dài tới 360 độ mà, cô làm sao đều không có phát hiện ra Dương Nhất Sâm ở phía bên kia đường.
Một vài đốm sáng len lỏi trong bóng đêm, hàng cây như hoàn toàn chìm vào bóng tối đen như mực, trong đêm tối im lặng chỉ còn nhấp nháy vài ánh sáng yếu ớt của đèn đường.
Cô kì thực không muốn gặp Dương Nhất Sâm, mỗi lần gặp cô đều có cảm tưởng như khoảng cách giữa bọn họ lại xa thêm một chút.
Dương Nhất Sâm đợi sau khi cô bước đến mới từ trên xe bước xuống.
Anh chỉ nhìn cô, biểu tình ôn nhu lại mang theo sự cố chấp khó nói thành lời. Cô quên là mình đã từng xem một quyển sách, nam chính trong quyển sách đó rất nhu nhược, mà cô xưa nay lại không thích kiểu người như vậy, thế mà lại chỉ có thích người đó, chỉ vì anh ấy mặc dù nhu nhược nhưng ẩn chứa trong đó lại là sự kiên trì, cái loại cố chấp đó khó lòng mà phát hiện ra được.
Bây giờ loại cố chấp này xuất hiện trên mặt anh lại làm cô có một cảm giác muốn thoát khỏi đây. Nhưng lại không thể trốn tránh, bởi vì cô biết rằng nếu không thì anh vẫn còn sự cố chấp như vậy.
Dương Cẩm Ngưng bước về phía hàng dương, những cây dương này được đá bao phủ xung quanh, dùng làm nơi nghỉ ngơi. Cô bước đến ngồi xuống, Dương Nhất Sâm cũng theo sau bước qua.
“Em một mực cho rằng chỉ cần kết quả nếu đã là vậy thì dù quá trình có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, thế nhưng em lại chưa từng nghĩ tới, thì ra trong mắt người khác lại không phải như vậy.” Giọng nói của Dương Cẩm Ngưng rất bình tĩnh, giống như là xuất phát từ nội tâm cô vậy.
“Ít nhất anh quan tâm.” Dương Nhất Sâm nghiêm túc nhìn cô.
Sau bao nhiêu năm, bọn họ cuối cùng cũng có thể như vậy mà ngồi xuống cùng nhau, nói về quá khứ đã qua, không quan tâm đúng sai, chỉ là kể lại một cách đơn giản mà thôi.
Dương Cẩm Ngưng bước về phía hàng dương, những cây dương này được đá bao phủ xung quanh, dùng làm nơi nghỉ ngơi. Cô bước đến ngồi xuống, Dương Nhất Sâm cũng theo sau bước qua.
“Em một mực cho rằng chỉ cần kết quả nếu đã là vậy thì dù quá trình có như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, thế nhưng em lại chưa từng nghĩ tới, thì ra trong mắt người khác lại không phải như vậy.” Giọng nói của Dương Cẩm Ngưng rất bình tĩnh, giống như là xuất phát từ nội tâm cô vậy.
“Ít nhất anh quan tâm.” Dương Nhất Sâm nghiêm túc nhìn cô.
Sau bao nhiêu năm, bọn họ cuối cùng cũng có thể như vậy mà ngồi xuống cùng nhau, nói về quá khứ đã qua, không quan tâm đúng sai, chỉ là kể lại một cách đơn giản mà thôi.
“Lúc đó Thịnh Niên đúng là đang gặp nguy cơ, nếu em gả cho Cố Thừa Đông, Cố lão gia hứa rằng chỉ cần Cố Thị còn tồn tại một ngày, Thịnh Niên chắc chắn sẽ bình yên vô sự.” Việc đã xảy ra lâu như vậy, cô cuối cùng cũng có thể dùng một giọng điệu bình thường kể lại, “Nhưng anh biết đấy, đó chỉ là sau này, cũng không phải chỉ là vì nguyên nhân này mà em đồng ý, chỉ là thời điểm thích hợp, vừa hay đối phương cũng không tệ mới nghĩ đến việc đồng ý.” Nếu như đổi lại là một người đàn ông khác, cô cũng sẽ gật đầu, Cố gia cũng không có gì là đặc biệt.

Dương Nhất Sâm cau mày, khuôn mặt trầm tĩnh chốc lát trở nên phiền muộn, “Lúc đầu…” tại sao lại nói chia tay? Tại sao lại để anh từng bước đẩy cô ra xa? Để giữa bọn họ giờ đây, nhìn thấy nhau lại thấy rõ được sự ngăn cách xa vời vợi giữa cả hai.
“Anh thật sự hiểu em không?” Cô nheo mắt, vốn là muốn lưu lại khoảnh khắc tinh khiết cuối cùng này, rồi cũng sẽ dần dần mà tan biến mất thôi. “Có lẽ trong tưởng tượng của anh và em không giống nhau, ngay cả khi lúc ở cùng với anh, em cũng đã đồng thời qua lại với người khác, tùy tiện đến những quán bar hộp đêm… thậm chí còn kết bạn với không ít thanh niên lưu manh bên ngoài, xem bọn họ ẩu đả đánh nhau làm niềm vui. Em như thế, anh thật sự có hiểu không?”
Anh biết cô chỉ là đang bày ra một bộ mặt khác mà thôi. Dương Nhất Sâm đối với những thông tin này, rõ ràng là lạ lẫm, dường như không tin tưởng gì.
Cô tiếp tục nói, “Lừa anh cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa.”
Cô không có nói dối, một câu cũng không có.
“ Em như vậy, xem ra sự tốt đẹp như xưa trong long anh cũng dần dần mất mát rồi. Huống hồ mọi người đều là người thân của em, em không muốn bởi vì chuyện của chúng ta mà làm cho bố mẹ không vui.”
“ Vì vậy mà em quyết định hy sinh đi tình cảm giữa chúng ta?”
Sự im lặng thay cho tất cả.
Anh biết được lí do hay là sự thật này so với sự lừa dối của cô còn tồi tệ hơn nhiều, chỉ vì anh vẫn là anh, mà cô lại không phải là cô như anh nghĩ. Thực ra ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy cô, anh cũng sẽ không để ý. Nhưng cô lại để ý, đó chính là điều mà anh không thể vượt qua nổi.
“Em nói ra những lời này chỉ là hy vọng anh sẽ không còn vướng mắc gì nữa, chúng ta đều muốn có được một cuộc sống mới, không phải sao?”
Cô không muốn bản thân lại làm ảnh hưởng đến anh, một chút cũng không được.
“Anh hiểu.”
Thực ra anh vẫn luôn là một người lương thiện như vậy, bất luận là xảy ra chuyện gì đều không thay đổi.
Bọn họ lại tiếp tục vừa ngồi vừa nói chuyện rất lâu. Trong lòng cô, anh mãi mãi là người thứ ba không thể thiếu được trong đoạn hồi ức tuổi thơ của mình, mãi mãi là như thế.
Đó là cậu thiếu niên nho nhã chơi dương cầm, nay đã trở thành một người đàn ông nhanh nhẹn như gió.
Thời gian luôn đẹp như vậy.
Rất nhiều người đối với những việc mình đã trải qua, nay gặp lại cũng sẽ khó lòng chấp nhận. Nhưng bản thân cô sẽ không như vậy, chỉ cần đó là những chuyện xảy ra trong quá khứ, nghĩ lại, cũng là chuyện như vậy mà xảy ra với người khác, có lẽ họ sẽ thành thực mà đối mặt. Cô rõ ràng nhớ những việc đó lại không cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn cảm thấy tốt nữa, tất cả đều đã là quá khứ.
Cô hướng phía Cố Thừa Đông bước đến, anh đang cúi đầu chơi trò chơi trong điện thoại.
Cô cố ý bước đến thật nhẹ, nhìn thấy anh đang chơi trò chơi mà cô rất thích ­-Temple Run. Chẳng qua anh chơi giỏi hơn cô, có thể chạy rất nhanh. Cô trước đây một mực muốn biết, trò chơi này cuối cùng có hay không có điểm cuối.
Cố Thừa Đông thu lại điện thoại, quay mặt sang nhìn cô.
“Sao lại không tiếp tục?” Cô giương cằm lên, muốn biết anh có thể chơi tới đâu.
Đối với câu hỏi của cô, anh chỉ cười một cách bí ẩn, thực ra anh hoàn toàn có thể phản kích lại, chỉ là lại chọn cách im lặng.
Thấy anh không có phản ứng gì, cô đành tự mình lên xe.
“Quan hệ anh em của hai người thật tốt.”
Anh không nói thì thôi, một khi nói ra lại làm cô cảm thấy anh như đang châm biếm.
“Cũng không phải là hôm nay mới tốt.”
“Cũng đúng.”
Không nhìn thấy thực sự cũng không có phiền hà gì, ví dụ như gần đây cô một mực không quan tâm chuyện bên ngoài của Cố Thừa Đông, tự mình sống cuộc sống của mình, xem ra cũng không tệ lắm.
Có loại phụ nữ như vậy không? Căn bản là không biết chồng mình ở bên ngoài gặp ai, sau đó chồng của mình cùng với một “tiểu tam” bên ngoài chung sống một khoảng thời gian sau, liền tự nhiên chia tay, chồng của người phụ nữ vẫn tiếp tục cuộc sống, mà người phụ nữ vẫn y như cũ tiếp tục sống hạnh phúc. Chỉ cần không biết, đều sẽ hạnh phúc. Cho dù người khác nhìn vào sẽ thấy, người phụ nữ đó có lẽ là rất đáng thương.
Chỉ là có nhiều người không biết tốt xấu, thích tìm cho ra chân tướng mọi việc.
“Cố Thừa Đông” Cô nhìn thẳng vào mặt của anh, thần sắc nghiêm túc, “Thật muốn biết, người như anh khi sa vào tình yêu cuồng nhiệt thì sẽ như thế nào, sẽ không bày ra vẻ “người lạ chớ gần” chứ?
“Em thấy anh rất đặc biệt sao?”
“Ít nhất cũng không được bình thường.”
“Vậy thì sai rồi, thực ra cũng bình thường như người khác thôi.” Anh đương nhiên cũng biết thích người khác, đương nhiên cũng có cảm giác rung động, đương nhiên cũng có cảm giác thiết tha muốn đem toàn bộ thế giới của mình đặt trước mặt một người con gái.
“Thật muốn sớm quen biết anh vài năm, xem thử lúc đó hình dạng của anh là như thế nào.”
“Sau đó tranh giành tình yêu với bạn gái anh lúc đó?” Cố Thừa Đông xem ra rất có hứng thú với câu nói này của cô.
“Rất muốn biết bộ dạng của anh khi từ chối người khác, hoặc là bộ dạng khi anh bị người khác từ chối là như thế nào.”
“Vậy thì thật đáng tiếc, trong cuộc đời anh, hai việc này đều chưa từng xảy ra.”
Dương Cẩm Ngưng mép giật một cái, “Hai việc này đều không thể xảy ra… Vậy, ông xã thân yêu, anh làm sao cùng với bạn gái trước đây chia tay? Hay là vẫn chưa chia tay đã…”
“Ngoại trừ hai việc này thì không còn gì khác nữa sao?”
Anh cũng chưa từng có cảm giác lo lắng vì bị người khác giẫm phải chân đau, không biết là do cô quan sát sai hay là kỹ thuật diễn xuất của người này quá giỏi, thăm dò vô ý như vậy đều không đạt được bất cứ thông tin nào.
“Chia tay hòa bình?”
Cô một mực vướng mắc vấn đề này, sắc mặt Cố Thừa Đông cuối cùng cũng trầm xuống, biểu hiện rõ ràng là không vui, “Đối với mối tình đầu của người khác mà tò mò như vậy, đây rõ ràng không phải là chuyện tốt.”
Cũng đúng, cô gái đó là Diệp Vãn Hi, nếu như cô cả đời này còn bị cô gái đó tính kế, cuộc đời cô đâu phải chỉ không tốt, mà là cô dường như cũng muốn tự đâm chết sự ngu ngốc của mình.
Cô đương nhiên phải ngậm miệng lại, không biết rõ là anh không bằng lòng hay tiếp tục để anh không thoải mái đây. Cô xưa nay đều biết bốn chữ “một vừa hai phải” viết như thế nào.

back top