Biệt Thự Hoàng Tử

Chương 10

Nó mỉm cười tiễn Ngọc Châu về một đoạn rồi bước về nhà..

 

- Gió đông qua trước hiên nhà....xào xác lá rơi đầy khắp sân.... Ngỡ bước chân anh thật gần chợt nhận ra......

 

Nó vu vơ hát ... đúng lúc này...nó cũng " chợt nhận ra" :

 

- Á á....!! Ai đóng cửa rồi !! mở cửa ra !! Mở cửa ra !!!!!!!!!!!!!!! - Nó đập cửa rầm rầm sau đó chạy vòng ra cửa sau xem thử có mở không..

 

Vài phút sau thì lại nghe tiếng la ó của nó :

 

- Khỉ thật ... cả cửa sau cũng khóa....!!! Mình lại ko cầm theo chìa khóa nữa chứ...?! Trời ơi là trời....đất ơi là đất !!!!!!!!!!!!!!!

 

"...rầm....rầm...rầm" ..

 

Nó cứ đập cửa....cứ gọi.... và cứ cảm thấy lạnh lẽo... Đã cuối đông , mùa xuân cũng sắp đến nhưng tiết trời vẫn còn lạnh lắm...

 

Nhất là khi nó không mặc áo khoác thế này... Nó chỉ biết hét lên và đập cửa rầm rầm :

 

- Làm ơn mở cửa đi !!! Thiên Vũ !!!!!!!! Tuj biết đây chính là trò của anh mà ... mở cửa ra....mở cửa ra....!!!!! huhu....làm ơn.....ngoài trời tối quá.....huhu....mở cửa cho tôi đi......huhu.... - Nó sợ hãi bật khóc .

 

Tiếng khóc nức nở của nó đủ vang vọng tới nơi mà bộ 3 đang ngồi....

 

- Hhahaha...Cuối cùng thì cô ta cũng khóc rồi !! Yeah ! - Nói rồi Vũ giơ tay lên đập với Bảo và Hoàng để "chúc mừng chiến thắng"

 

Rồi... Thấy Hoàng ko giơ tay lên , gương mặt thì tỏ vẻ ko mấy hài lòng.. Vũ liền hỏi :

 

- Cậu sao vậy Minh Hoàng....rõ ràng chúng ta đã thắng...?! Sao cậu lại...?

 

Hoàng nhún vai :

 

- Tôi thấy hành động của chúng ta hơn tàn nhẫn.... Bây giờ đang lạnh lắm, vả lại , Thoại My - cô ấy sợ bóng tối....Tôi nghĩ nên tha cho cô ấy lần này...!!

 

Vũ cười khẩy :

 

- Thoại My - cô ta mà biết sợ ư ??? Nếu biết sợ thì đừng có đụng chạm tôi ! Vả lại...ai dám đối đầu với bộ 3 chúng ta...dám bước chân vào Prince Villa thì ... đều phải gánh chịu tất cả thoy ..! Nếu ngay từ đầu cô ta từ bỏ cái ý định sống ở đây thì có phải sẽ tốt hơn hay ko...!! Tất cả là do cô ta tự gánh lấy cả mà thôi...!!

 

Bảo gật gù nhìn Hoàng :

 

- Thiên Vũ nói đúng rồi đấy Hoàng ạ !! Tất cả vì mục tiêu đuổi Thoại My ra khỏi đây mà...!! Cậu ko nên quan tâm nhiều quá làm gì...!!

 

Minh Hoàng thở dài rồi bỏ đj..

 

- Hoàng làm sao vậy...cậu biết ko Bảo...? - Vũ cầm tờ báo lên đọc rồi hỏi.

 

- Tôi chịu...!!!! - Bảo nhún vai đáp , nhưng hình như , cậu còn biết một điều gì đó....

 

__________________________

 

Từng cơn gió khẽ rít qua... nó cảm thấy lạnh 1 phần...nhưng lại cảm thấy sợ đến 10 phần...

 

Xung quanh nó ko hề le lói dù chỉ 1 tia ánh sáng.... Nó khóc...

 

Nó ko biết phải làm sao... phải làm thế nào...??

 

Chợt nhớ lại cái lúc nó đứng giữa bóng tối đầy sợ hãi....

 

Có một người đã ở bên cạnh nó..

 

Một người chở che nó...

 

Bảo vệ nó...

 

Quan trọng nhất...là nó cảm thấy...rất bình yên...

 

Trở lại với thực tế của nó lúc này...

 

Cô đơn...sợ hãi...giá lạnh...

 

Bờ môi nó tím tái , buốt lại... Đôi chân tê cứng như không còn cảm giác...

 

Nó co ro một xó để chống chọi lại cái lạnh ...

 

Giá như....

 

Giá như có một vòng tay ấm áp ...

 

Giá như có một bờ vai yên bình...

 

Giá như có một tia sáng xuất phát từ trái tim ...

 

Để chở che và xua tan đi bao cảm giác lạnh lẽo , sợ hãi...

 

Thế nhưng thì...tất cả cũng chỉ là...."Giá như"....

 

Bỗng....

 

Nó cảm thấy ấm áp lạ thường ....

 

Anh đến bên và cầm lấy tay nó...

 

-.. Minh Hoàng...!! Là anh đấy ư...?

 

Dù trời rất tối , không thể thấy được gì nhưng nó vẫn có cảm giác , Hoàng đang cười cùng nó :

 

- Khoác chiếc áo này vào...!!

 

Nó ngỡ ngàng....Minh Hoàng đang choàng áo cho nó ư...? Khó tin thật nhưng.....dường như đây là sự thật....là sự thật....

 

Nó suy nghĩ một lát , gạt nước mắt rồi quyết định hỏi :

 

- Sao anh lại giúp tôi...?

 

- Tình cờ thôi ...

 

Không hiểu sao nó lại hỏi một câu khá ngớ ngẩn :

 

- Sao lại tình cờ...?

 

- Tôi ra ngoài có việc...đây là đèn pin và chìa khóa....Cô mở cửa mà vào nhà....! Tôi đi đây... !!

 

Hoàng nói rồi khẽ buông tay ra , định bước đi thì ..

 

- Khoan đã... - Nó nói rồi cầm lấy tay Hoàng.

 

Hoàng lạnh lùng hỏi :

 

- Có chuyện gì à..??

 

Nó lắc đầu :

 

- à...ờ... Cảm...Cảm ơn anh...!!

 

Hoàng vẫn lạnh nhạt :

 

- Không cần cảm ơn tôi ... Về chuyện Lucky Star...Tôi nghĩ cô nên nói thật với Thiên Vũ và Nhất Bảo thì hơn... !! Tôi chỉ nói thế thôi , quyết định thế nào là tùy !!

 

- ơ...vâng...

 

Nó lí nhí đáp rồi sau đó nhìn theo bóng Minh Hoàng bước đi về phía cổng..

 

Trái tim nó khẽ bình yên...

back top