Biệt Thự Hoàng Tử

Chương 17

Ra về ...

 

lá lá la la la là...la lá la la la là....

 

Thấy nó cứ reo hò nãy giờ , Châu nhìn qua liền hỏi :

 

- Hey Thoại My ! Làm gì mà nãy giờ cậu vừa cười vừa la lá la thế hả ?

 

Nó lại cười khì khì , vỗ vai Châu đáp :

 

- Hoho...sau 3 ngày thử thách , tớ vẫn chưa hề hấn gì..nên tiếp tục 4 ngày nữa .. mà cậu cứ yên tâm đi há... trong 4 ngày sau là tớ xử lí bọn hắn chứ ko phải bọn hắn xử lí tớ đâu !! hehhehe

 

Châu mỉm cười đáp lại , giơ tay thể hiện quyết tâm :

 

- Uh...cố lên nhé Thoại My !!!

 

__________________________

 

Tới biệt thự....

 

- Ủa...? Các anh đi đâu zậy ?? - Nó thấy bộ 3 kéo nhau đi đâu nên liền hỏi.

 

Vũ cười toe toét mà theo nó là nụ cười zô ziên :

 

- Nhờ phúc cô mà tôi và Nhất Bảo được đãi 1 chầu đấy !! hoho..

 

Bảo nhìn nó hỏi :

 

- Cô có cùng đi ko ?? Dù gì vượt qua 3 ngày mà chưa biết sợ thì cũng là kì tích đấy...!!

 

- Ok !! - Nó cười hớn hở đáp thì...

 

- Ai cho cô đi mà đi...vô duyên...ở nhà đi !! - Vũ nhìn nó trừng trừng nói.

 

- Ơ..... - Nó quê , xụ mặt xuống.

 

Bảo vỗ vai Vũ :

 

- Thôi....cho cô nhỏ đi cùng đi !!! Lâu lắm mới có người đấu tranh mãnh liệt đến thế này cơ mà...!

 

Vũ nhăn trán lườm lườm nhìn Bảo :

 

- Vì thế nên mới cần phải đấu tranh mạnh mẽ chứ...!!

 

- Thì chẳng phải nhờ Thoại My mà trưa nay chúng ta mới được Minh Hoàng mời đi ăn à...?? - Bảo kể công nó.

 

Nó tò mò liền hỏi :

 

- Mà có chuyện gì zạ ?? Sao lại nhờ tui...?

 

- Là thế này....*&^*@"?": - Bảo kể một hơi.

 

Nó nghe xong , nheo mắt nhìn Vũ một cách tinh vi :

 

- Êy dà...thế mà ko cho tui đi cùng...!! Xấu tính nha !! Đáng lẽ là phải cảm ơn tui nữa đó...!!

 

Vũ giật mình quay lưng đi , thầm nghĩ :" Khỉ thật...Lại là cái cảm giác này.."

 

- Thôi...đi thì đi...!! - Vũ nói rồi kéo cả bọn đi.

 

Nó cười lè lưỡi nhìn Bảo rồi cùng đi..

 

Một buổi trưa vui vẻ tại Lucky Star...

 

Nó cảm thấy vui vẻ , tự nhiên trước bộ 3 đó hơn . Thực ra , bọn hắn cũng ko đến nỗi xấu xa , chỉ là hơi ích kỉ một tí thôi ^ _~ chứ cũng đáng yêu lắm .

 

Đó là suy nghĩ của nó sau buổi đi ăn này .. nhưng ..

 

Tất cả lại thay đổi vào buổi chiều...

 

...................................

 

- Thoại My !!! Đi cọ bồn cầu đi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

 

Nó đang vắt vẻo trên giường nghe nhạc + hát nên ko nghe thấy tiếng hét chói tai của tên Thiên Vũ...

 

" Tình yêu vu vơ ghé qua mang đến em bao nỗi mong chờ

 

Ngại ngùng mở cửa con tim, sợ rằng anh như mây thoáng bay

 

Rồi anh cho em giấc mơ, mơ chúng ta được gần nhau mãi

 

Baby, don’t leave me alone ..."

 

- Thoại My !!! Thoại My !! - Vũ cứ hét toáng lên nhưng dường như tất cả là vô ích..

 

..Rầm... Vũ xô cửa xông vào :

 

- Này...tôi gọi cô có nghe gì ko hả..??

 

Nó vẫn thản nhiên nghe nhạc , ko phải là vì nó cố tình lơ đi mà là do nó ko biết...( mải mê ớn )

 

- Thoại My !!!!!! - Vũ hét vào tai nó rồi giật nguyên cái phone ra khỏi tai nó.

 

Nó giật mình bật dậy ... mặt chạm mặt...mắt chạm mắt...và ... môi chạm môi...

 

- Á...!! Cái gì kì zậy !!

 

Vũ lùi người lại :

 

- Cô mới kì ấy...!! Nằm nghe nhạc , hát thì cứ như bò rống .. Nãy giờ tui gọi , cô có nghe thấy cái quái gì đâu !! Tốn calo quá đi mất !!

 

Nó đưa tay chùi miệng rồi phụng phịu :

 

- Anh kêu tui chi ko ??

 

Vũ lắp bắp :

 

- Có...có....tất...tất nhiên là..là có rồi....!!! Đi...đi cọ bồn cầu đi...!!

 

- Cọ bồn cầu...?? - Nó tròn mắt hỏi lại.

 

Vũ lấy lại bình tĩnh , gật gật :

 

- Chứ sao nữa...!! Không xong là chết zới tui !!!

 

Nó trề môi đau khổ :

 

- Được rồi....hức...!!!

 

Vừa làm việc , nó vừa tức ... "trời ơi...sao lúc đó mình lại "môi chạm môi" với hắn như vậy nhỉ...?? Oh my first kiss..!!!!!!!

 

_____________________________

 

Tối..... 7h......

 

- Thoại My !!!!!!!!!!!!!

 

Lần này , ko để Vũ đợi lâu , nó bật dậy mở cửa ra hét toáng lên :

 

- Cái gì mà gọi tui miết zậy hả ??? Lại làm gì nữa đây ??

 

Chợt , nó giật mình :

 

- Uả...sao lại là anh , Minh Hoàng..?

 

Hoàng nhếch mép đáp :

 

- Cô nghĩ là Thiên Vũ à...??

 

Nó gật đầu ngượng nghịu :

 

- Ơ...uhm...vâng......

 

- Xuống nấu ăn đi !! - Hoàng cười lạnh đáp.

 

- Vâng....!! Nhưng tôi nấu dở mấy anh ráng chịu đó - Nó lí nhí nói.

 

- Chứ chẳng lẽ tụi tôi nấu cho cô ăn chắc..? Nấu dở thì liệu hồn !!

 

Hoàng quay lưng bỏ đi thì...

 

- anh Minh Hoàng..!! - Nó khẽ gọi.

 

Hoàng xoay người lại :

 

- Sao vậy ????

 

Nó quyết định hỏi cái câu hỏi đã làm nó đau đầu , nhức nhối :

 

- Sao mấy lần trước anh lại giúp tôi..? Hôm bữa...anh bảo..."Không chỉ thế" là sao..??

 

- "Không chỉ thế.." - Câu nói đó của tôi làm cô tò mò đến thế à , Thoại My ?!

 

Nó gật gật :

 

- Tất nhiên !

 

- Bởi vì..cô có nét giống em gái tôi ... người em gái đã qua đời nhiều năm trong một vụ hỏa hoạn ở nhà... Lúc đó , tôi vô dụng , không cứu được em gái tôi.... Vì vậy , khi gặp cô...tôi cũng ko muốn gây khó dễ cho cô làm gì...vì...em gái tôi... - Hoàng tựa lưng vào tường kể.

 

Vậy là nó đã có câu trả lời..nhưng câu trả lời này dường như ko làm thỏa mãn nó...Nó cảm thấy một chút ko hài lòng...Có lẽ..nó đã mong đợi nhiều hơn thế...Và những điều đó...là không thể...!

 

Nó cười nhạt :

 

- Thì ra là thế ...!!

 

Bất giác , Hoàng cầm lấy bờ vai bé nhỏ của nó :

 

- Nhưng cô cũng nhớ...không vì thế mà tôi sẽ chấp nhận để cô ở lại đây đâu..!!

 

Nó hếch mặt ranh ma :

 

- Vậy anh cũng nên nhớ... tôi sẽ ko bị khuất phục đâu ! Vì..tôi là Thoại My !!

back top