Biệt Thự Hoàng Tử

Chương 37

..Một ngày mới..

 

-Thoại My ơi..!! Dậy đi..!! 6h rồi….!!!

 

Nó nghe thấy tiếng gọi nhưng không tài nào mà dậy nỗi . ngủ ở đây ngon thật , tròn giấc không giống như ở nhà trọ - một đêm nó thức đi ngủ lại đến mấy lần.

 

-Dậy đi ! Thoại My..!! Không là tụi tui sẽ đi trước đó…

 

Nó mặc kệ , vẫn cứ ngủ tiếp . Nhưng chưa đầy 10 phút sau thì nó cũng ráng bật dậy để chuẩn bị đi học kẻo muộn học thì toi !

 

__________________________

 

Bước xuống nhà , nó dáo dác nhìn xung quanh ,thấy bọn hắn nên liền hỏi luôn :

 

-Sao hôm nay mấy anh gọi tui dậy đi học… tốt zậy ??? Trở trời hả…??

 

Thế mà đúng thật , thời tiết hôm nay ấm áp hơn hẳn mọi ngày .

 

-Đi học đi..!! Muộn rồi mà còn nói nhiều nữa ..!! – Vũ xuề xòa đáp , gương mặt cau lại đến khó chịu.

 

Nó trề môi : “ Xì.. vậy thì đừng có đợi.. đã bày đặt đợi rồi mà còn mắng người ta nữa… zô ziên !!”

 

………..Trên đường đi……..

 

-Kìa… con nhỏ ăn cắp lại đi cùng với bộ 3 kìa… Vẫn còn thích bám đuôi ư…??

 

-Bộ 3 cho nó đi cùng à …?

 

-Con nhỏ nhìn hiền lành mà xấu tính nhỉ..??

 

v/v…

 

Nó nghe và cảm thấy đầy ái ngại , nó quay sang nói với cả 3 :

 

-Các anh liệu mà giải oan cho tui đi… Mọi người cứ xì xà xì xầm.. khó chịu thấy mồ à…!!

 

Vũ cốc đầu nó một cái rõ đau :

 

-Biết rồi…!! Cô khỏi cần nhắc…!!

 

-Không bắt nạt tui anh ko chịu được hả , Trần Lâm Thiên Vũ ?? – Nó gào lên , tay xoa xoa trán .

 

Nào ngờ , hắn ta lại thản nhiên đáp :

 

-Không !!

 

Nó chỉ muốn đấm vào mặt hắn mấy cái , nhưng chiều “thấp” của nó không cho phép. Tức cha chả là tức..!!

 

______________________________

 

Tới cổng trường , Vũ dặn dò Bảo :

 

-Này , Nhất Bảo ! Cậu vào thông báo với fan club họp nhanh 15 phút đi nhé..!!

 

-Ok..!! – Bảo gật đầu rồi nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ.

 

Nó cười nheo mắt đáng yêu , vẫy vẫy tay :

 

-Thôi..!! Tui vào lớp đây nhá..!! Chào mấy anh..!!

 

-Cô phải đi cùng tụi tui chứ..!! – Vũ nói .

 

Nó chỉ chỉ vào mặt mình , ánh mắt lộ vẻ không mong muốn :

 

-Sao…cả tui à....??

 

Rồi không để nó kịp thêm nói gì , Vũ nhanh chóng kéo xệch nó đi , nó chỉ biết la oai oái , hắn cầm tay nó chặt quá , như thể sợ bị vuột mất vậy.

 

_____________________________________

 

-Tôi xin thông báo với toàn thể mọi người , chuyện tôi bị mất đồ vừa rồi ko hề liên quan đến Thoại My – cô bạn này mà là do….

 

Vũ đang định nói thì nó kịp thời ngăn lại , ánh mắt nó se lại :

 

-Thiên Vũ.. đừng…!!! Đừng nói là ai cả….

 

Vũ khẽ thầm thì nói lại :

 

-Sao lại ko ? Phải cho mọi người biết bộ mặt thật của con rắn độc đấy chứ ..??

 

Nó lắc đầu :

 

-Đừng.. coi như tui xin anh đi….!!! Tui rất hiểu cái cảm giác bị tất cả mọi người xung quanh ghét bỏ… tui ko muốn lại tuyệt đường của Châu như thế….!!

 

Vũ siết chặt tay lại một cách bất lực . Hắn muốn vạch trần Châu nhưng cũng chẳng muốn làm trái ý nó . Hắn bật lực kêu lên : “kệ cô đấy” . Sau đó bỏ thẳng ra ngoài . Cả hội đồng FC xì xầm , ồn ã cả lên .

 

Bảo cầm lấy mic , rồi tiếp tục nói :

 

-Bây giờ thì tôi sẽ thay Thiên Vũ điều hành cuộc họp ngắn . Như Thiên Vũ nói thì Thoại My hoàn toàn vô tội , tất cả chỉ là do một hiểu lầm nho nhỏ mà chúng tôi xin được phép giữ bí mật. Vì thê nên đại diện cho bộ 3 , tôi hi vọng những hành động của mọi người trong thời gian qua sẽ ko tái diễn nữa . Vâng , xin cảm ơn . Cuộc họp kết thúc , mời các bạn.

 

Nói rồi Bảo vỗ vai nó , ánh mắt hiền dịu :

 

-Xong cả rồi đó My !! giờ thì về lớp học đi.. ra về tụi tui sẽ đợi cô …!!

 

-Uhm…!! – Nó lí nhí đáp , sau đó bước ra khỏi phòng . Có lẽ Vũ đã giận lắm đấy , nhưng biết làm sao được . Nó muốn giữ lại thể diện cho Châu . Nhưng không vì thế .. mà nó sẽ tha thứ cho Châu.

 

Vào tới lớp... Nó thấy Châu nhưng vẫn bước đi ngang nhiên , nhìn thẳng về phía trước và coi như không có sự hiện diện của con bé .

 

-My à….! Châu có chuyện muốn ….

 

Nó gạt phắt đi :

 

-Đừng chạm vào người tôi…!!

 

-Nhưng .. Châu muốn nói với My một điều là… - Châu nói một cách bối rối .

 

Còn nó , nó lạnh lùng , ánh mắt vô thường :

 

-Còn tôi thì không… !!

 

Nói xong , nó quăng cái cặp xuống bàn rồi bước ra ngoài lan can .

 

-My à.. nghe tớ nói đi …!! Nghe tớ nói , sau đó cậu quyết định thế nào cũng được…!! – Châu vẫn một mực đòi nói chuyện với nó.

 

Tuy nhiên , nó chẳng đồng ý , nó vốn cũng khá cố chấp mà :

 

-Đi ra chỗ khác..!! Tôi ko thích nói chuyện với những con người như cậu…. !!

 

Đến lúc này , Châu cũng chẳng biết nói thêm điều gì – chỉ biết nhìn nó bằng ánh mắt hối lỗi , đầy cắn rứt . Không khí căng thẳng như một quả bong bay được thổi căng .

 

Nó dìm lòng xuống , nhìn thẳng mặt Châu :

 

-Cậu ko cần phải làm như vậy .. bởi vì , tôi sẽ chẳng nói với mọi người rằng chuyện đó là do cậu đâu… yên tâm mà sống với lí tưởng của cậu đi….!!

 

Châu lặng đi , ngước mắt lên đáp :

 

-Tớ… tớ cảm ơn.. Nhưng… tớ.. tớ muốn cậu sẽ tha thứ cho tớ…

 

-Quên chuyện đó đi..!! – Nói rồi nó quay người bước vào lớp , nó bỏ ngoài tai những lời Châu nói . Nó sẽ chỉ đối xử như vậy với riêng mình Châu thôi , còn với những người khác – tuy đã từng tẩy chay nó thì nó vẫn rất bình thường , bằng chứng là ngay sau khi đó , nó vui vẻ tươi cười với mọi người , cách đối xử ngọt ngào quá khiến Châu như xé lòng . Châu hiểu rằng con bé đã mất đi một thứ gì đó ... vô cùng quý giá và có thể là không bao giờ lấy lại được nữa .

 

……………..Ra về………………..

 

Nó vừa bước chân ra khỏi cửa lớp thì….

 

-Hù…!!!!!

 

Nó giật thót tim , amen trời đất ơi..!! Là bọn hắn – Vũ , Bảo , Hoàng.

 

-Về thôi…!!!

 

Nghe bọn hắn nói vậy , nó đốp liền :

 

-Kêu đợi ngoài cổng trường sao lại đợi ở cửa lớp…!!

 

-Cô rùa như thế đợi ở ngoài kia chắc tụi tui thành hươu quá !!! – Vũ nói làm nó xụ lơ rồi cả hội lại cùng nhau bước ra khỏi cổng trường .

 

Đi được một lát thì như nhớ ra điều gì , Vũ dặn :

 

-Êh , Thoại My..!! Trưa nay cô nhớ nấu mì đó…!!

 

-Tui mới zề mà bị hành hạ rồi ! – Nó chép miệng , than thở.

 

-Tại Nhất Bảo đấy , cậu ta bảo là muốn ăn mi-xi-xup .

 

Bảo trợn tròn mắt lên , vừa tức vừa gian xảo :

 

-Này , chẳng phải cậu cũng như thế sao mà nói tôi hả Thiên Vũ ??

 

-Làm gì có..!! – Vũ chối phắt rồi lại bước tiếp , không để cho Bảo nói gì thêm.

 

Hoàng chỉ khẽ lắc đầu , hắn mải đăm chiêu nghĩ đi đâu.. ánh nắng hôm nay rạng rỡ quá .

 

_____________________

 

-Nấu mì đi nghen..!! Lát nữa tụi tui xuống là phải có đó..! – Vũ nói rồi kéo cả bọn ra phòng khách coi TV.

 

Rồi hắn lẻn lên lầu trên . Hí hửng chạy vào phòng , lấy ra một bó hoa hồng đỏ nhỏ nhỏ , xinh xinh . Xung quanh được bọc bằng giấy bóng xanh trông rất đáng yêu . Hắn đã trốn học 1 tiết để đi mua cơ đấy !

 

Vũ rón rén nhìn xung quanh , rồi nhè nhẹ bước tới phòng nó . “ Cạch!” Hắn bấm cửa bước vào , đặt bó hoa lên bàn cùng tấm thiệp :

 

“ Coi như đây là quà xin lỗi của tui đó nha Rùa Thoại My !!

 

Kí tên : Thiên Vũ đẹp trai”

 

Chợt , hắn nhìn thấy một bó hồng bạch cũng ở trên bàn , trên đó không ghi là của ai . Nhưng chắc rằng đó không phải là của nó . Vậy , là của ai ? Chỉ có thể là người trong Biệt thự … Minh Hoàng hay Nhất Bảo ?? Thiên Vũ suy nghĩ một hồi , tính tới tính lui rồi cũng quyết định , cầm bó hoa của mình trở về phòng một cách mệt mỏi , hắn sẽ không tặng nữa. Vũ cảm thấy hơi thất vọng nhưng rồi lại nghĩ : “ Có người tặng hoa cho con nhỏ là được rồi , miễn sao làm con nhỏ vui , coi như là đã chuộc được lỗi . Cần gì phải là đích thân mình tặng chứ nhỉ ??”

 

Vũ lắc đầu , sau đó nghe tiếng nó ý ới gọi xuống ăn mì . Nhanh chóng , hắn chạy vèo vèo xuống nhà ăn.

 

…………………………

 

-Tay nghề ngày càng tăng lên rùi đó…!! Măm măm…Mi-xi-xup tuyệt….!! – Vũ buột miệng khen .

 

Qủa thật những lời khen của Vũ vô cùng khan hiếm , mà dù có có thì cũng chỉ là “buột miệng” như ban nãy mà thôi..

 

Nó cười khúc khích , trong lòng bỗng vui lâng lâng lạ thường đến khó tả .

 

-Vậy thì để tối tui nấu tiếp nha !!!! – Nó hớn hở nói , tim bỗng dưng lại đập mạnh .

 

-Ok luôn !! – Cả ba đồng thanh .

 

Riêng Thiên Vũ thì lại nghĩ thầm : “ Cả café nữa nhé !” -

 

Nó cảm thấy ấm áp , bây giờ bọn hắn ai cũng đối xử tốt với nó hết . Có lẽ trái tim giữa 4 con người đã rộng mở , nhờ thế mà khoảng cách đã ngày một xích lại gần nhau hơn , thân thiết hơn.

 

_____________________

 

Ăn trưa xong , nó lên phòng ngay . Có một người thầm dõi theo từng bước chân , cử chỉ và hành động của nó.

 

Tách ! Nó mở cửa vào phòng , chẳng để ý gì mà leo tọt lên giường .

 

Bỗng , mắt nó đưa đến phía bàn … “ woa.. một bó hồng bạch !!” Nó thốt lên rồi liền bật dậy , ánh mắt líu ríu ngái ngủ nay lại sáng trưng lên.

 

Nó cầm lấy bó hồng , ngắm nghía .. đẹp thật đấy ! Nhưng là ai để ở đây nhỉ..?? Chắc chắn là chỉ có bộ 3 thôi.. nhưng .. rốt cuộc thì là ai trong số bọn hắn cơ chứ ?

 

Nó thở dài mặc kệ rồi mân mê những cánh hồng xinh xắn , tươi tắn … Nó không biết đó là cả tấm lòng của một ai đó …?!

 

________________________________

 

Tại nhà Ngọc Châu – Cẩm Tú.

 

Tú khẽ cười nhếch mép , cô đang toan tính một điều gì đó – chắc rằng đó là một ý nghĩ độc địa . Tại sao biết ư ? Chỉ cần nhìn Tú lúc này thì ai cũng có thể hiểu được .

 

Tú nhẹ nhàng mở cửa phòng Châu . “ Cạch” .. Châu giật mình hoảng sợ , thốt lên :

 

-Chị Tú… !!

 

Cẩm Tú vẫn nguyên điệu cười :

 

-Sao thế cô em gái yêu của tôi ??? ... Sợ à...?? – Tú khẽ “hừ” lên một tiếng rồi nói tiếp : - Yên tâm đi , chị gái em không làm gì em đâu mà lo !! Chã là... muốn thương lượng với em một việc , đơn giản – thế thôi !!

 

-Thôi... tốt nhất thì chị nên đi ra chỗ khác đi...!! Em không muốn nghe những gì chị nói nữa ! Chị chỉ toàn nói với em những lời lẽ cay độc và bẩn thỉu thôi !! Và tâm hồn em thì ko nên bị đầu độc như vậy , phải chứ ?? – Châu gằn lên , con bé đang chống lại cô chị nó.

 

-Sao cơ...?? Hay nhỉ ? Cho em nói lại đấy ..!! – Tú khinh khỉnh nói , chân đạp chiếc ghế nhựa gần đó ngã rầm .

 

Châu hơi run sợ nhưng vẫn cố gắng gầm lên nhắc lại từng tiếng – không thiếu – không thừa dù 1 chữ .

 

-Hứ... mày nghĩ lại đi , Phạm Ngọc Châu !! Cái đầu mày từ lâu đã ko còn trong sáng gì nữa rồi ! Mày nghĩ trong mắt con Thoại My ấy – mày còn là người tốt sao... oh ... never...never...!! Nhưng , nếu mày tiếp tục giả vờ ngây ngô , thánh thiện trước mặt con nhỏ ấy , cầu hòa thì biết đâu nó sẽ tha thứ cho mày đấy...!!

 

Châu như muốn xé gan xé ruột , con bé ức lắm nhưng nó chẳng biết làm gì hơn là trừng mắt lên và hét : “Chị im đi !”

 

Mặc kệ Châu , Tú vẫn nói tiếp , thái độ ngông nghênh như một tên đầu đường xó chợ :

 

-Haizz.... Nghe chị đi kưng à...!! Cầu hòa với con nhỏ đó , sau đó thì hợp tác với chị mày , chứ ko mất Nhất Bảo như chơi đấy em ạ...!! Ôi zời , lửa gần rơm thì sớm muộn gì chã bén hả em ??? Chẳng thấy anh Bảo “ của em” đã giận dữ thế nào khi biết em làm cái chuyện tày trời đấy hả ?

 

-Tôi sẽ ko nghe lời chị thêm một lần nào nữa đâu , chị cút đi !!! – Châu hét lên , nước mắt ứa nghẹn .

 

-Tao sẽ ko nói gì , nếu mày muốn ngày mai tao loan tin chính mày đã đổ oan cho Thoại My !! – Tú cười ha hả đến đáng ghét.

 

Châu sững sờ ... Chị con bé là người như thế ư...?? Thủ đoạn độc ác đến ghê tởm. Con bé sợ , rất sợ .

 

-nhưng... nếu chị nói thì tôi cũng sẽ khai ra rằng chính chị là người xúi dục tôi ...!! Để xem khi đó ai mới là người bị thiệt...!!

 

-Ai sẽ tin mày chứ ?? Tao là một “nữ sinh thanh lịch” của trường , còn mày thì là cái “é.o” gì mà cả trường tin chứ ?? Ngu ngốc !!!

 

Châu hếch mép cười chua xót :

 

-Tôi thua chị ... Và cũng thua cái chức danh “thanh lịch” của chị rồi , Cẩm Tú ạ !

 

Tú mặc kệ những lời Châu vừa nói , cắn răng thầm nhủ : “ Rồi một ngày anh sẽ thấy được thế nào là sức mạnh của em..!! Để rồi xem !”

back top