Biệt Thự Hoàng Tử

Chương 47

“ Reng…reng…reng” Nó đang nằm vắt vẻo trên giường thì nghe thấy tiếng điện thoại nên liền lật đật chạy xuống nhà dưới…

 

-Alo ! Biệt Thự Hoàng Tử xin nghe…!

 

-Thoại My hả ? Tôi – Minh Hoàng đây !!!

 

-anh Minh Hoàng hả ?? Có chuyện gì mà gọi về nhà zậy ??

 

-Tối nay lúc 6h , cô đến Love Coffee nhé !!! Được chứ ?

 

-Ờ..được..Nhưng để làm gì vậy ?

 

-Đừng hỏi lí do , nhớ đến đúng giờ nhé …!!

 

-Uhm…! Được rồi...

 

Sau đó , Hoàng vội cúp máy . Nó nhăn trán , vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu : “ Đến đó làm gì nhỉ ?”

 

______________________________

 

Tại Love Coffee , Minh Hoàng đang tự tay trang trí sân thượng – nơi hắn chọn để hẹn nó.

 

Bóng bay trái tim , những dòng chữ , kí tự đáng yêu đều được hắn tỉ mỉ chọn và sắp xếp. Bàn ghế đều theo phong cách xì tin nhưng không kém phần sang trọng.

 

Tất cả đều quá hoàn hảo cho một sự kiện lớn trong đời hắn . Lần đầu tiên Minh Hoàng tỏ tình với một người con gái – người hắn thực sự yêu thương.

 

4h30… Hoàng hoàn thành xong công việc , tuy hơi mệt một chút nhưng hắn cảm thấy rất vui và hạnh phúc . Hắn mỉm cười , ngồi dựa lưng vào ghế ngắm lại công trình cả buổi chiều của hắn … Thời gian dường như trôi chậm quá…

 

Cảm xúc lúc này trong hắn thật sự rất khó tả , lâng lâng hạnh phúc xen lẫn với sự lo sợ .. Hắn lo nó sẽ không đồng ý … Nhưng nghĩ lại những lời nói của Minh Thảo , Hoàng lại cảm thấy yên tâm hơn một chút .

 

Hoàng cười nhẹ , tay mân mê đóa hoa hồng bạch đẹp nhất mà hắn đã chuẩn bị cho nó và lẩm nhẩm hát theo giai điệu …

 

“Có một con đường, mang tên là Tình Yêu

 

Một ngày khi Em đến, sánh bước đi cùng tôi...

 

Có nắng ấm giữa mùa đông

 

Có tiếng hát trong con tim cô đơn bấy lâu...”

 

5h , đúng như lời hẹn , ông chủ của tiệm cầm đồ QQ đến gặp Minh Hoàng .

 

-Ông tới rồi đấy à?

 

-Đây , sợi dây chuyền của cậu đây !!

 

Nói rồi ông ta chìa ra cho Hoàng một chiếc hộp .

 

-Cảm ơn ông !!!! – Hoàng lịch sự đáp , sau đó đón lấy cái hộp , hắn mở ra …

 

Và … shock… Hắn không tin vào mắt mình nữa , hắn có nhìn nhầm không đây..

 

Đóa hồng bạch bỗng dưng rơi bịch xuống đất …

 

Hoàng run rẩy lấy sợi dây chuyền từ cổ mình.. đối chiếu với sợi của Thoại My mà hắn mới chuộc về…. giống hệt nhau …

 

Chẳng phải trên đời này chỉ có hai chiếc , mẫu mã ấy , hình dáng ấy , tất cả đều do một tay mẹ của Hoàng sáng tạo nên và hai người con , mỗi người có một sợi . Đó là Hoàng và em gái của hắn… Hắn cuống quýu lật mặt sau của mặt dây … Chính xác rồi , trên đó còn khắc chữ A, tức là từ Ân – tên của em gái hắn – Nguyễn Nguyễn Thiên Ân..

 

Không lẽ là…

 

Hắn choáng váng , ôm đầu … không đứng vững…

 

-Ơ… cậu làm sao vậy ? Có cần gọi cấp cứu không ???

 

Hoàng không đáp , chỉ quay sang phía ông ta , dứ dứ đôi tay :

 

-Đây có đúng là sợi dây chuyền của người con gái đó không !!! Đúng không ???

 

-Cậu..cậu làm sao thế !! Tôi cũng phải giữ uy tín khách hàng chứ.. tôi mà lệch được à ??? Đây là hàng hiếm , hàng quý ,… tôi mà dám đưa nhầm hàng cho cậu à … cậu trông có vẻ trí thức , phải hiểu chứ nhỉ ???

 

-Được rồi…ông đi đi… đi đi !!! – Hoàng gắt lên một cách vô cớ… hắn đau đớn tột cùng , quằn quại .. Hắn muốn ném sợi dây chuyền này đi thật xa… mộng tan vỡ… Tia hi vọng mỏng manh cũng đã vỡ tan…

 

Quái quỷ… điều này xảy ra thật nhanh chóng , khó có thể tin được và cũng chẳng có thể ngờ tới… Hắn đang lơ lửng , thật sự như đang lơ lửng giữa không trung vô tận... Hắn vừa vui nhưng lại vừa buồn…

 

Cô em gái tưởng chừng như đã rời xa nay đã tìm lại được… Nhưng , trớ trêu thay người đó lại là... người hắn đã trót yêu , trót thương , trót nhớ nhung .

 

Điều này có phũ phàng quá không ???

 

Nước mắt Hoàng chực tuôn rơi… Không hiểu là vì hắn quá đau khổ vì sự thật đó ..? Hay là vì quá xúc động vui mừng…

 

Hắn cố hít lấy một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn lôi điện thoại ra gọi về Biệt thự..

 

-Alo..!! Thoại…Thoại My đấy à …?? Cô… cô không cần tới nữa đâu… Xin lỗi…

 

Nói xong những gì cần nói , Minh Hoàng vội cúp máy ngay , hắn không muốn nghe giọng nói ngây thơ , trong vắt ấy từ nó nữa.. vì điều đó sẽ khiến hắn đau , đau lắm.. như muốn xé cào cả ruột gan…

 

“ Aaaaaaaaaaaaa….”

 

Hắn hét toáng lên ... Nếu như chuyện này chỉ là một giấc mơ thì thật tốt biết mấy… Hắn ngồi bệt xuống đất và thu vào một góc … độc thoại…

 

“ Thoại My… lần đầu tiên khi anh nhìn thấy em , ánh mắt đó , nụ cười đó .. anh đã cảm thấy rất thân quen … Anh luôn cố bảo vệ em là vì sao chứ ? Vì em rất giống em gái của anh… Vô tình… anh đã lỡ yêu em mất rồi … Tất cả sẽ chẳng có gì là đặc biệt đúng không nếu như không có ngày hôm nay… Anh đã ngỡ sợi dây chuyền ấy sẽ mở đầu cho một quan hệ khác giữa anh và em… Và không ngờ… mối quan hệ đó không phải là tình yêu , mà là tình “anh em”… Anh không biết là có nên cảm ơn sợi dây định mệnh ấy không nữa … nhờ nó mà anh đã không phạm phải một sai lầm lớn và đã tìm thấy em – người em gái bé nhỏ của anh à… nhưng cũng tại nó , nó đã giết chết trái tim anh rồi … Làm sao anh có thể yêu ai khác nữa đây…??? “

 

“ Làm sao quên em , làm sao quên em..

 

Tháng ngày vui vẻ , ánh mắt biết cười…

 

Trái tim của anh như căng tràn nhựa sống..

 

Vì em….

 

Nhưng rồi…

 

Trái tim anh lại tan vỡ…

 

Cũng vì em

 

Nói với anh đó không phải sự thật ,

 

Nói với anh đó chỉ là giấc mơ ..

 

Sự thật đắng cay , có lẽ…

 

Anh phải tập chấp nhận …

 

Người anh yêu là em gái anh…”

 

Hít một hơi thật sâu , dù quá khó hay là không thể thì hắn vẫn sẽ phải tỏ ra thật bình thường … hắn sẽ phải giữ bí mật này trong một thời gian , tạm thời là như vậy .. vì nếu chuyện này lộ ra quá sớm thì nguy hiểm có thể rình rập nó bất cứ lúc nào…

 

______________________________________

 

Minh Hoàng trở về Biệt thự Hoàng tử , gương mặt cố tỏ ra tươi tỉnh hơn lúc nào hết.

 

-Anh về rồi đấy hả ?? – Nó hớn hở chạy ra mở cổng , miệng tươi cười .

 

-Uhm... – Hoàng khẽ đáp rồi bước thẳng vào nhà , hắn cố không nhìn mặt hắn , hắn sợ …

 

Và nó thì vẫn rất vô tư , tay vung vẫy qua lại :

 

-Khi chiều tui chuẩn bị xong hết trơn rồi … cuối cùng lại nghe anh kiu là hông cần đến nữa !!! Mất công dễ sợ…

 

-Thế à… xin lỗi… - Hoàng lạnh lùng nói , sau đó rảo bước thật nhanh để tránh những câu hỏi từ nó…

 

Nó cảm thấy hơi lạ : “ Có chuyện gì xảy ra với anh ấy à ?” Nghĩ rồi nó lại nhún vai bước vào trong nhà nhưng sau đó lại chạy lăng xăng lên phòng hắn :

 

- Minh Hoàng ! Anh đã ăn cơm chưa thế ???

 

Nhưng trái lại với lời nói đầy quan tâm đó , Hoàng lại gắt lên một cách vô cớ :

 

-Cô đi ra ngoài đi , tôi ăn rồi , được chưa ?? Sao cô hỏi lắm thế hả ???

 

-Ơ…à…à ờ… vâng … tôi xin lỗi… - Nó ấp úng nói , sau đó lủi thủi bước ra ngoài

 

Hoàng thở dài , hắn lại tự trách mình vì đã nóng giận với nó chỉ vì cảm xúc của hắn lúc này đang rối bời , hắn không thể làm khác…

 

“ Xin lỗi em…”

 

___________________________

 

Nó cảm thấy đôi chút lo lắng , bình thường Minh Hoàng chỉ lành lạnh thôi chứ không bao giờ cộc tính như vậy , sắc mặt hắn cũng không được ổn lắm .. Có lẽ hắn đang có vấn đề gì đó chăng…???

 

Nó đang lan man suy nghĩ – rất chăm chú thì…

 

-Hey !! Gì mà như người mất hồn thế hả ???

 

Giật mình nó ngước mặt lên :

 

-á á á !!! Maaaaaa !!!!!!!!!!!

 

Nó ngoác miệng hét toáng lên , giật mình lùi lại về phía sau…

 

Định thần lại thì nó mới phát hiện ra , đó không phải là “ma” như nó nghĩ , mà là gã Thiên Vũ chết tiệt .

 

-Cái cô này hay nhỉ ?? Lúc nào cũng lẩn thà lẫn thẩn như đồ hâm ấy !!

 

Nó nhướn người lên , tay dư dư nắm đấm :

 

-Anh muốn chết đấy hử ? Nhưng nếu cái bộ dạng anh hok giống một con Ma thì tui có như zậy không hả ??? Đúng là đồ khỉ đột điên khùng !!!

 

C.h.ử.i đủ rồi nó lầm bà lầm bầm bước vào trong phòng.

 

Vũ thừ người ra : “ Ơ cái con Rùa này hôm nay làm sao thế nhỉ ?...”

 

___________________________

 

Hoàng đang nằm bỗng bật người dậy , một tia hi vọng bỗng nhen nhóm trong lòng hắn... Hắn hít một hơi thật sâu rồi đi sang phòng nó…

 

-Thoại My !!!

 

Nó mở cửa , thoáng ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang gọi.

 

-Anh gọi tui….???

 

-Uhm… Tôi cảm thấy hơi đói , cô đi chuẩn bị gì đó cho tôi được chứ ? – Hoàng nói , giọng lạnh lùng . Hắn vẫn chưa dám đối diện thẳng vào mặt nó , hắn vẫn sợ hắn sẽ không thể che dấu nỗi cảm xúc và sự bối rối lúc này…

 

Nó cười khì , mặt rạng rỡ hẳn :

 

-được rồi !!! Tui đi làm ngay đây , 5 phút thui !!! hì hì

 

Nói rồi nó phóng đi luôn . Hoàng cắn răng , tim hắn lại nhói lên khi vô tình chạm phải ánh mắt đáng yêu của nó , ánh mắt đó là của Thiên Ân … Rồi hắn nhanh chóng bước tới vào phòng tắm . Hắn cần lược chải đầu của nó . “ a! Đây rồi ! Đúng như mình nghĩ , trên đó có tóc của Thoại My !” . Hắn lấy cọng tóc bỏ vào một chiếc hộp nhỏ , sau đó chạy ra ngoài ngay.

 

………….

 

Nó đang nấu lại đồ ăn thì thấy Hoàng ra ngoài nên liền hỏi :

 

-Ê ê ê !!! Anh đi đâu đó , Minh Hoàng !!!

 

-Xin lỗi đã phiền cô , tôi có việc phải đi ngay bây giờ nên không cần ăn nữa …

 

Dứt lời , hắn tiếp tục đi ra gara lấy xe , không kịp nghe nó nói gì nữa.

 

…………..

 

Chiếc limo trắng tiến tới một bệnh viện tư . Không gian trước mắt như sẫm lại trong hắn.

 

-Bác sĩ làm ơn xét nghiệm ADN nhanh cho tôi , tôi muốn biết hai người này có phải anh em hay không …

 

-Vâng , được thôi cậu Nguyễn ! Nhưng ít nhất cũng phải 1 ngày mới có kết quả được …

 

-Tôi muốn nhanh , ông không nghe thấy gì hả ??? – Hoàng gắt lên , đập mạnh vào bàn – một hành động ít khi thấy ở hắn nhưng bây giờ tâm trạng hắn đang rất xấu nên mới vậy.

 

-Nhanh nhất cũng phải mất 1 ngày , thưa cậu… - Ông bác sĩ nhắc lại , giọng rụt rè.

 

Hoàng lại hít một hơi , thật sâu để lấy lại bình tĩnh , hắn gằn giọng xuống :

 

-Thôi được rồi… chiều mai tôi ghé là phải có rồi đấy…

 

-Vâng…thưa cậu …

 

_________________________________________

 

Sáng hôm sau… Ngọc Châu đến Biệt thự Hoàng tử từ sớm để cùng đi với cả bọn , đúng hơn là để cùng đi với Nhất Bảo ý mà.

 

Tại phòng của Bảo.

 

-Này nà !!! Anh phải đeo cái cravat này cơ !!!!

 

-Thôi , trẻ con lắm !!! Anh không thích caro đâu !!! – Bảo lắc đầu nguầy nguậy nhưng con bé Châu nào có chịu thua :

 

-Ứ ừ !!! Em thấy nó dễ thương mà…!!! Không thích là không thích thế nào… - Nói rồi Châu thắt ngay vào cổ cho Bảo khiến hắn không thể nào làm khác được , miệng méo xệch :

 

-Trời đất !!! Em ép cung anh đấy hả ???

 

Châu chu chu môi , mắt chớp chớp đểu giả :

 

-Thế anh cũng ép duyên em đấy thôi ? Hôm bữa không vì danh dự của anh thì em sẽ đồng ý chắc ?? Anh mơ đi nhá !!!!

 

-Em nói gì đấy hử , tiểu tử ??? Có cần anh rút lại quyết định không đây !!! - Bảo nói lại và cũng nhìn Châu bằng vẻ đểu đểu như con bé.

 

-Rõ thật là…. !!! – Châu nói rồi béo má Bảo và cười một cách tinh nghịch , đầy sức sống.

 

Sau đó , nó , Châu và bộ 3 cùng đi tới trường . Ai nấy đều rất vui vẻ , ngoại trừ Minh Hoàng , vết thương trong lòng hắn không thể lành trong chốc lát được…

back top