-Thoại My! Tỉnh rồi đó hả??? – Minh Hoàng reo lên rồi đỡ nhẹ nó ngồi dậy.
Nó vẫn nhìn ông Nguyễn bằng ánh mắt hoang mang. Nó không hiểu mọi chuyện thực sự là như thế nào.
Ông ấy cũng nhận thức được rằng bây giờ ông phải bình tĩnh và hết sức nhẹ nhàng vì nếu để cho con bé bị kích động nhiều sẽ gây ảnh hưởng đến bệnh tình của nó.
-Để ta kể con nghe…
Nói rồi ông từ từ kể lại mọi chuyện cho nó. Từ việc nó thất lạc như thế nào, mọi người đã lo lắng ra sao và cả việc nhận ra nó chính là Thiên Ân nữa.
Nó cảm thấy bất ngờ quá, nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này… Nó nhìn sang Minh Hoàng, hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:
-Vậy là… anh đã biết em đúng là em gái của anh từ trước?
-Ừ! Nhờ sợi dây chuyền của em. Em cũng đã nghe bố nói rồi đấy… nhờ nó anh nhận ra em. Anh đã nghi ngờ và xét nghiệm ADN.
Nó nhắm ghiền mắt và hít một hơi thật sâu. Nó cần phải ngẫm nghĩ, tất cả sao giống như một cơn mơ.
Nó là Thiên Ân – là em gái của Minh Hoàng, vậy tức nó cũng là vị hôn thê của Thiên Vũ. Điều đó chẳng tốt hay sao??? Đúng là nếu trước đây thì thật là rất tốt nhưng… bây giờ nó đang bị bệnh tim, nó đang phải đối mặt với cái chết, tất cả có tươi đẹp đến mấy thì cũng chóng kết thúc thôi.
Ông Nguyễn chợt nắm lấy tay nó và van nài bằng ánh mắt yêu thương:
-Con gái à! Hãy về với ta! Hãy về với thân phận thật sự của con. Con là tiểu thư là họ Nguyễn, con phải sống với những gì đáng lẽ con phải được hưởng. Con của bố đã quá khổ sở rồi!
Nó nhìn ông bằng ánh mắt ái ngại. Đến tận bây giờ nó vẫn không nghĩ ông ta thực sự là bố của mình.
-Nhưng cháu… cháu bị bệnh tim và cháu… cháu sắp… sắp chết rồi! Cháu không thể sống được lâu nữa đâu… Cháu… cháu…
-Còn có thể phẫu thuật cơ mà! Nhất định con phải sống! – Ông ấy nói mà không kìm nỗi nước mắt.
Không gian như chùng xuống thì Thiên Vũ từ ngoài bước vào, thì ra hắn đã có mặt ở ngoài đó từ rất lâu rồi.
-Thì ra Thoại My là Thiên Ân sao???
Thiên Vũ nói rồi bước lại gần nó, hắn đặt nhẹ tay lên vai nó:
-Hi vọng chưa tắt mà em. Em có 50% cơ hội được sống thì cớ sao lại từ bỏ nó chứ? Trong khi rất nhiều con người muốn có một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng không được. Em phải biết trân trọng nó chứ!
-Nhưng… nhà em lấy đâu ra tiền chứ? Em không thể để bố mẹ em phải khổ vì em được! – Nó nói bằng ánh mắt day dứt.
-Gia đình trước đây của con thì không thể nhưng còn bố - bố ruột của con đây thì có thể! Bố sẽ phẫu thuật cho con!
-Nhưng… nhưng…
-Không nhưng gì cả con à! Bây giờ chúng ta là người một nhà mà con…
Đến đây, nó bật khóc òa lên, nó ôm chặt lấy ông.
……………….
Thiên Vũ ngập ngừng một lát rồi cũng quyết định nói ra những suy nghĩ lúc này của hắn:
-Bác Nguyễn! Thực ra cháu muốn đính hôn với Thoại My tức Thiên Ân. Sau đó mới cho cô ấy phẫu thuật.
-Không được! Lỡ may em có bề gì… - Nó vội nói nhưng Thiên Vũ liền ngăn lại không cho nó nói tiếp:
-Vì anh muốn em mãi mãi là của anh!
-Vậy cũng được nhưng tổ chức cần rất nhiều thời gian còn con gái bác thì cần phải phẫu thuật gấp…
-Cháu chỉ cần một buổi đính hôn tổ chức giữa mọi người trong gia đình thôi ạ! Còn những việc trọng đại hơn thì thuộc phần của sau này bác ạ…
Hơn ai hết, nó hiểu quyết định của Thiên Vũ. Hắn muốn nó mãi mãi là của hắn dù nó có chuyện gì xảy ra nhưng nó cũng không đành lòng để Thiên Vũ phải hi sinh như vậy. Lỡ may ca phẫu thuật không thành công. Nó sẽ trở thành người ở một thế giới khác thì chẳng phải Thiên Vũ sẽ trở thành kẻ góa vợ sao? Và quan trọng hơn, có lẽ hắn sẽ đau khổ lắm đấy.
2 ngày sau tại Biệt thự Hoàng Tử, lễ đính hôn của Thiên Vũ và Thoại My được tổ chức đơn giản giữa gia đình họ Trần, họ Nguyễn và cả bố mẹ nuôi của nó nữa. Minh Hoàng đi kèm với Tiểu Hồng, Nhất Bảo đi với Ngọc Châu và đặc biệt hơn nữa là… Minh Thảo, sánh bước cùng con bé là một anh chàng người tây điển trai không hề thua kém Bộ ba Hoàng tử. Thật may là hai gia đình đã đồng ý hủy bỏ hôn ước của Minh Thảo với Minh Hoàng rồi, chứ không thì lại tội nghiệp mấy đôi bạn trẻ.
-Chúc mừng hai người! – Minh Hoàng vỗ vai Thiên Vũ rồi cười nói - Bây giờ Thiên Vũ chính thức phải gọi tôi là anh đấy nhé, cậu em rể!!!
-Aha! Đúng rồi nhỉ? Bây giờ “khỉ đột” sẽ gọi “tảng băng” là anh!!! – Nó thích thú cười phá lên thì bị Thiên Vũ gõ ngay một cái vào đầu, đau điếng!
-Hừ! Ai cho em gọi anh là “khỉ đột” đấy hả? Bây giờ em đã là gái đã có chồng rồi đấy, ngồi đó mà cười hớn hở toe toét, chẳng có ý có tứ gì cả!
Lại một dáng người tinh nghịch bước lại. Ai mà chẳng biết đấy là Minh Thảo chứ! Con bé vẫn không trưởng thành lên được tí nào cả.
-Hêy yà! Đông vui thế này mà không kéo em lại đấy hả? Xin giới thiệu với tất cả bà con cô bác, anh chị xa gần, các đại huynh sư tỉ… tén tén tén tèn… đây là anh Ryan… Anh ý với em… giống như là… là… - Nói đến đây con bé bỗng mắc nghẹn như có cái gì chặn lại, con bé cười ngượng nghịu – Em với anh ấy giống như… chị My với anh Vũ ấy!!!
Thực ra thì đâu cần Minh Thảo phải giới thiệu, bởi vì từ đầu đến giờ con bé đã tự giới thiệu bằng hành động cả rồi. Cả hai suốt ngày cặp kè bên nhau, cười hớn hở và trông rất chi là tình tứ. Nó mỉm cười nhìn cả hai, đúng là con bé và Ryan hợp đôi thật. Ai cũng nhí nhảnh và hồn nhiên như nhau. Mừng cho con bé! Chính xác hơn là… mừng cho em chồng nó chứ nhỉ? Nghĩ đến đây tự dưng nó lại đỏ mặt... Ngượng quá đi!
Đến lượt Nhất Bảo quay sang nó:
-Cố lên nhé! Sau này Thiên Vũ mà bắt nạt em, cứ nói với anh!
Thấy thế Thiên Vũ vội kiện liền. Cái gã này đúng là mãi mà chẳng bỏ được cái tính hơn thua trẻ con ấy.
-Này, sao mọi người lại thiên vị vợ tôi thế nhỉ? Tôi bị ra rìa à…???
Ngọc Châu trề môi, nhăn răng cười nhìn hắn:
-Khi nào đẹp trai bằng Nhất Bảo của em thì hẵng tính đến chuyện thiên vị nhá! – Nói rồi cô nàng quay ngoắt 180 độ sang phía nó - Ôi! Nhìn cậu đẹp quá, My à! Khi nào tớ với anh Bảo mới được như hai cậu chứ nhỉ?
-Tớ cũng chờ ngày được đi đám cưới của cậu với Nhất Bảo. Anh Minh Hoàng và …. – Nó bỏ lưng câu mà thay vào đó là cái cười khúc khích đểu giả quen thuộc cộng với ánh mắt lia sang phía Tiểu Hồng ngay lập tức.
- Á! Á! Sao mọi người lại nhìn tôi chằm chằm thế này? Hôm nay tôi đâu có mặc đồ đen của Black Rose đâu nhỉ?
Hahahaha!!!
Lúc này ai nấy cũng thật vui vẻ. Cả bầu không khí tràn ngập tiếng cười vui. Đến nỗi cả Thiên thần hạnh phúc trên bầu trời cao của Thượng đế cũng phải ghé xuống mỉm cười hòa cùng bầu không khí náo nhiệt ấy.
Bỗng... Một cô gái với vẻ ngoài thanh tú và một anh chàng thư sinh bước đến.
-Cẩm Tú và….??? – Cả bọn đồng thanh với vẻ đầy ngạc nhiên. Thấy thế Ngọc Châu vội bước lại phía chị cô – Phạm Cẩm Tú:
-Đây chẳng phải là anh Đăng Quang, người mà bị chị chê là mọt sách hay sao?
-Á à! Thì ra em lén kêu anh là mọt sách hả? – Đăng Quang cười duyên quay sang phía Cẩm Tú, mắt anh nheo lại tỏ vẻ không hài lòng một cách… đùa giỡn.
-Đó là ngày trước thôi! Ai mà biết sau cái vẻ ngoài mọt sách lại là một anh chàng ga-lăng, đáng yêu thế này chứ! – Nói rồi Cẩm Tú kéo Đăng Quang và Châu về phía mọi người.
Cẩm Tú nhanh chóng hòa nhập cùng bầu không khí. Mọi ác cảm của ngày xưa không cần có phép màu cũng được xua tan. Cô cũng thấy Minh Hoàng và Tiểu Hồng có vẻ thân thiết nhưng cũng từ bao giờ, cô không hề ganh ghét mà lại là cảm thấy mừng rỡ và hạnh phúc. Có lẽ hình ảnh của Đăng Quang đã lấp đầy chỗ của Minh Hoàng trong trái tim cô rồi.
Hôm nay đúng là… Ngày hạnh phúc!!!
___________________________
-Bây giờ là phần chú rể trao nhẫn cho cô dâu!
Khoảnh khắc ấy cuối cùng cũng đã đến. Sau giờ phút này, Thiên Vũ và nó chính thức là đôi vợ chồng hợp pháp, chỉ còn chờ ngày tổ chức đám cưới để công khai nữa thôi.
Nó cảm thấy run lắm, nó không nghĩ là mới chỉ vào ngày này tuần trước, nó vẫn là một cô bé ngây thơ trong sáng thế mà… bây giờ nó đã là cô dâu, nó sắp có chồng… Ôi! Nghĩ thì thấy thật là kì cục quá nhưng mà thực sự thì nó đang rất hạnh phúc. Điều khiến nó lo lắng lúc này là tình trạng sức khỏe của nó thôi. Hơn bao giờ hết, nó khao khát được sống, được cùng bước tiếp cuộc đời cùng anh.
…Sống là để yêu và yêu là để sống…
Chiếc nhẫn từ tay Thiên Vũ đã từ từ lồng vào ngón áp út của nó. Nó mỉm cười và đeo lại cho Thiên Vũ.
Nó và hắn – Thoại My và Thiên Vũ… đã chính thức là vợ, là chồng của nhau!!!
Cả không gian vỡ òa trong tiếng vỗ tay rần rần. Tất cả hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Bất ngờ, Thiên Vũ nhẹ đặt một nụ hôn lên môi nó…
Thì bỗng… Cơn đau tim lại ập đến khiến nó quỵ ngã trong vòng tay Thiên Vũ. Rõ là đau lắm nhưng đôi môi nó vẫn vẹn nguyên một nụ cười…
-Gọi xe cấp cứu! Gọi cấp cứu mau!
-Tỉnh lại đi! Thoại My!!!
-Cố lên Thoại My à! Sẽ không sao đâu!!! Thoại My à!!!
Nó vẫn nghe mơ hồ tiếng gọi, tiếng la, tiếng hét của mọi người nhưng đáng buồn quá, nó chỉ có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh chứ không tài nào mở được đôi mắt và nói thêm điều gì cả.
Hơi ấm từ người của Thiên Vũ dường như truyền hết vào nó…
…Dịu dàng và nồng ấm…
…Ngọt ngào và yêu thương...
Và thế là nó được đưa đến ngay phòng cấp cứu để làm phẫu thuật ngay lập tức. Nó còn 50% cơ hội, nó sẽ cố gắng để nắm bắt vì thế nó tự nhủ với lòng rằng mình sẽ cố lên.
Nó vẫn nghe rõ từng tiếng, từng câu, từng lời của mọi người xung quanh.
-Cố lên!!!
-Cố lên Thoại My! Chúng tớ chờ cậu! Chờ cậu đến mừng ngày vui của bọn tớ!!!
-Cố lên em gái! Em nhất định sẽ vượt qua!
-Cố lên con à! Bố Nguyễn, bố Hoàng, mẹ Lan sẽ luôn ở bên con!
Và…
-Cố lên em! Chắc chắn… Em sẽ sống mà! Khi em tỉnh dậy, chúng ta sẽ làm đám cưới, sẽ đi hưởng tuần trăng mật. Cố lên! Cố lên Thoại My à! Nhất định em sẽ vượt qua… Nhất định sẽ vượt qua!!! Chúng ta đã đính hôn! Chúng ta đã là vợ chồng! Dù em có thế nào thì… em vẫn là vợ của anh! Mãi mãi là vợ của anh!!!
Căn phòng phẫu thuật đóng rầm lại. Thoại My có thể vượt qua cuộc phẫu thuật này không? Câu trả lời phụ thuộc vào mỗi trái tim các bạn… Chỉ biết rằng… Có hai con người mãi mãi yêu nhau…
______________________________
…Oh baby I love you…
…I love you every second…
…I love you every minute…
…I love you every hour…
…I love you every day…
…I love you every week…
…I love you every month… …I love you every year…
…I love you forever…