Chương 13: Cháo gà rừng
Trận phong ba đã bình ổn, mọi người cũng không nhắc lại nữa, chỉ chuyên chú ăn bánh, nếu khát thì đến khe suối múc nước uống. Hoàng hôn cũng bắt đầu nhuộm tím chân trời, gió thổi qua tán lá cây nghe xà xạc, đống lửa cũng bắt đầu dần tàn. Không thể quay trở lại nhà, tiền đồ lại rất xa vời, ai nấy đều có chút bâng khuâng, ngay Lâm Tiểu Trúc cũng hoài niệm ngôi nhà ấm áp của cậu.
Đang lúc thất thần, Lâm Tiểu Trúc đột nhiên có cảm giác đang có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy cách hai người ở đối diện có một đôi mắt con gái.Trong đám, tính luôn nàng chỉ có năm đứa con gái, mà nữ tử đang đánh giá nàng có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, da thịt tuyết nộn, cao lớn nhất cũng xinh đẹp nhất trong đám con gái. Nàng vẫn đi bên cạnh chính nghĩa sứ giả,xem ra là cùng một thôn.
Tuy rằng không thích nàng chẳng kiêng dè gì mà đánh giá mình nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn lịch sự mỉm cười với nàng.
Người con gái kia ngẩn người rồi cũng mỉm cười đáp lại “ngươi tên gì? Ta tên Ngô Thái Vân” lại chỉ vào chính nghĩa sứ giả bên cạnh nói “đây là đường ca ta, Ngô Bình Cường”
Ngô Bình Cường nghe vậy, quay đầu cười cười với Lâm Tiểu Trúc, trong tươi cười có chút ngượng ngùng làm nàng rất có hảo cảm với hắn.
“Ta gọi là Lâm Tiểu Trúc, đây là người cùng thôn với ta, Hạ Sơn” Lâm Tiểu Trúc giới thiệu mình, tiện thể nói luôn cho Hạ Sơn
Ngô Thái Vân đánh giá Hạ Sơn một chút rồi nhìn đường huynh bên cạn, trong mắt có vẻ đắc ý.
Hạ Sơn nghe gọi tên, chỉ quay sang đưa mắt nhìn hai huynh muội một cái rồi lại quay đầi đi.
Ngô Thái Vân thấy hắn không nhìn mình thì bất mãn, bĩu môi nói “vị đồng hương của ngươi hình như không thích nói chuyện với chúng ta”
Lâm Tiểu Trúc tươi cười nói “tính Hạ Sơn ca ca là vậy, cũng không phải cố ý khinh mạn các ngươi, thực ra hắn là người tốt”
Hạ Sơn dường như không nghe các nàng nói chuyện, chỉ ngẩn người nhìn đống lửa
Hạ sơn cùng không có nghe đến các nàng nói trong lời nói bình thường, chỉ để ý đối với kia đôi hỏa ngẩn người.
Ngô Thái Vân đang tính nói thêm, chợt một nam hài hô lên “mùi gì vậy?”
Một trận gió bay tới, mang theo mùi cháo gạo thơm ngát, bên trong còn có mùi thịt. Đám nhỏ liền đứng lên, nhìn về phía thiếu niên liền thấy lão nhân râu dê đang cầm một cái nồi tỏa khói nghi ngút đi tới, hương thơm phát ra từ cái nồi đó.
“Hình như là dùng gạo nấu cháo.” Có người đã ăn qua vừa trả lời vừa nuốt nước miếng
“Còn có thịt.” có người bổ sung cũng nuốt nước miếng.
Đám nhỏ đều ở nơi thâm sơn cùng cốc, không biết cách che giấu dục vọng của mình, nghe mùi thơm như vậy liền không kiềm được mà nuốt nước miếng liên tục.
Thiếu niên kia ho khan, thân thể dường như không tốt lắm, lại là quý công tử, lão nhân râu dê nấu cho hắn ăn cũng phải thôi. Lâm Tiểu Trúc chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi tiếp tục ăn bánh. Chỉ là một chén cháo thịt cũng không phải là thứ tốt gì. Một ngày nào đó, Lâm Tiểu Trúc nàng sẽ thoát khỏi thân phận nô bộc, sẽ sống những ngày sung túc, mỗi ngày đều ăn món ngon.
Hạ Sơn tuy tính tình trầm mặc nhưng vẫn có lòng hiếu kỳ, lúc này không có ngồi hờ hững bất động nữa mà cũng đứng dậy, tò mò nhìn chung quanh một cái rồi mới trở lại chỗ ngồi. Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn yên lặng ăn bánh, môi hắn giật giật như muốn nói gì đó nhưng do dự một lát lại thôi.
Lâm Tiểu Trúc lúc này không có tâm tư tìm hiểu hắn muốn nói gì. Nàng hít hít mũi, khẽ cau mày. Thân thể này của nàng có vị giác rất tốt, trí nhớ cũng cực siêu. Hơn nữa kiếp trước nàng vốn mê ăn cho nên phàm những gì nàng đã ăn qua, hay nấu qua đều ghi nhớ mùi vị, nhất định không quên.
Cháo này ngoại gạo còn có thịt gà rừng.
Nàng cũng từng săn được hai con gà rừng, là nhờ thợ săn thúc thúc chỉ cách đặt bẫy mà được. Bình thường khi săn được mồi, nàng thường nướng lên ăn nhưng nhìn con gà mập mạp trong tay, nàng thấy nướng thì lãng phí quá mà lại cảm thấy nhớ hương vị canh gà đã lâu không được ăn. Cho nên nàng đã về nhà trộm một cái bình của Tần thị đem rửa sạch sẽ, gà rừng cũng đã được làm lông, bỏ lòng sạch sẽ được thả vào trong bình, cho thêm gia vị và muối, dùng lá trúc bịt kín miệng bình sau đó còn trát bùn lên trên rồi đem đặt trên đống lửa. Khoảng chừng một khắc thì lấy ra, nước gà chảy ra thấm vào trong thịt và măng, tạo thành một nồi canh thơm ngon. Gà rừng sinh trưởng trong thiên nhiên, thịt săn chắc tươi ngon lại rất ngọt, còn mang theo vị măng thơm ngát, hơn nữa còn dùng lá trúc bịt miệng bình, thủ pháp nấu nướng nguyên nước nguyên vị làm cho hương trúc hòa quyện cùng mùi thơm của thịt gà, tư vị tuyệt vời đó cách nữa tháng sau nàng vẫn cảm thấy như còn lưu luyến nơi chân răng. Tiếc là sau đó nàng không bắt được gà rừng nữa, cũng từng thử dùng thịt thỏ thay thế tuy nhiên hương vị không thể nào bằng.
“Ngươi nói sau này chúng ta có thể ăn cháo như vậy không?’ bên tai vang lên thanh âm thanh thúy làm cho Lâm Tiểu Trúc bừng tỉnh, nàng quay sang liền bắt gặp ánh mắt bất mãn của Ngô Thái Vân.
“Hẳn là có thể đi.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đứng lên, đi về phía bên kia. Nàng không muốn nhiều lời cùng Ngô Thái Vân, vừa rồi khiến nàng chú ý không chỉ có mùi thịt gà rừng
“uy ,ngươi đi đâu?” Ngô Thái Vân đuổi theo. Vừa rồi mọi người đều hưng trí tò mò nghểnh cổ xem mà Lâm Tiểu Trúc vẫn điềm nhiên ngồi ăn bánh, phong cách trầm ổn không giống người thường, điều này làm cho người xuất chúng trong các thôn dân như Ngô Thái Vân không cao hứng lắm. Lúc này lại thấy nàng không để ý đến mình mà đi về phía chủ tử, Ngô Thái Vân càng thêm không vui. Nàng do dự một chút rồi lập tức đuổi theo Lâm Tiểu Trúc. Vị thiếu niên chủ tử kia tuy y phục không hoa lệ nhưng bộ dạng rất ưa nhìn, bị khí thế áp đảo của hắn hơn nữa hai người cũng chưa từng gặp mặt nên nàng không dám lỗ mãng, bây giờ Lâm Tiểu Trúc đã dám đi tới chỗ hắn, nàng cũng không có gì phải sợ.
Lâm Tiểu Trúc nghe tiếng bước chân đuổi theo nhưng cũng không quay đầu lại nhìn. Nàng thấy lão nhân râu dê dùng một cái bát ngân hoa mạ vàng đưa cho thiếu niên, cái bát bốc khói nghi ngút, hiển nhiên chính là cháo gà rừng rồi, cước bộ không khỏi nhanh hơn.
Đám nhỏ thấy Lâm Tiểu Trúc lớn gan như thế, dám đi về phía chủ tử liền xôn xao bàn tán “nàng đang làm gì vậy? không phải muốn xin chủ tử cháo để ăn chứ?”
“Cháo đó là chủ tử ăn, sao có thể cho nàng”
“Vừa rồi thấy nàng ngồi yên, còn tưởng nàng không để ý, ai ngờ là thèm ăn đến phát cuồng rồi, đồ của chủ tử cũng dám hỏi”
Ngô Bình Cường dùng khủy tay hất hất Hạ Sơn “uy, người đồng thôn của ngươi đang đi về phía bên kia, nàng muốn làm gì vậy?’
Trận phong ba đã bình ổn, mọi người cũng không nhắc lại nữa, chỉ chuyên chú ăn bánh, nếu khát thì đến khe suối múc nước uống. Hoàng hôn cũng bắt đầu nhuộm tím chân trời, gió thổi qua tán lá cây nghe xà xạc, đống lửa cũng bắt đầu dần tàn. Không thể quay trở lại nhà, tiền đồ lại rất xa vời, ai nấy đều có chút bâng khuâng, ngay Lâm Tiểu Trúc cũng hoài niệm ngôi nhà ấm áp của cậu.
Đang lúc thất thần, Lâm Tiểu Trúc đột nhiên có cảm giác đang có ánh mắt nhìn mình, ngẩng đầu thì thấy cách hai người ở đối diện có một đôi mắt con gái.Trong đám, tính luôn nàng chỉ có năm đứa con gái, mà nữ tử đang đánh giá nàng có khuôn mặt trái xoan, mắt hạnh, da thịt tuyết nộn, cao lớn nhất cũng xinh đẹp nhất trong đám con gái. Nàng vẫn đi bên cạnh chính nghĩa sứ giả,xem ra là cùng một thôn.
Tuy rằng không thích nàng chẳng kiêng dè gì mà đánh giá mình nhưng Lâm Tiểu Trúc vẫn lịch sự mỉm cười với nàng.
Người con gái kia ngẩn người rồi cũng mỉm cười đáp lại “ngươi tên gì? Ta tên Ngô Thái Vân” lại chỉ vào chính nghĩa sứ giả bên cạnh nói “đây là đường ca ta, Ngô Bình Cường”
Ngô Bình Cường nghe vậy, quay đầu cười cười với Lâm Tiểu Trúc, trong tươi cười có chút ngượng ngùng làm nàng rất có hảo cảm với hắn.
“Ta gọi là Lâm Tiểu Trúc, đây là người cùng thôn với ta, Hạ Sơn” Lâm Tiểu Trúc giới thiệu mình, tiện thể nói luôn cho Hạ Sơn
Ngô Thái Vân đánh giá Hạ Sơn một chút rồi nhìn đường huynh bên cạn, trong mắt có vẻ đắc ý.
Hạ Sơn nghe gọi tên, chỉ quay sang đưa mắt nhìn hai huynh muội một cái rồi lại quay đầi đi.
Ngô Thái Vân thấy hắn không nhìn mình thì bất mãn, bĩu môi nói “vị đồng hương của ngươi hình như không thích nói chuyện với chúng ta”
Lâm Tiểu Trúc tươi cười nói “tính Hạ Sơn ca ca là vậy, cũng không phải cố ý khinh mạn các ngươi, thực ra hắn là người tốt”
Hạ Sơn dường như không nghe các nàng nói chuyện, chỉ ngẩn người nhìn đống lửa
Hạ sơn cùng không có nghe đến các nàng nói trong lời nói bình thường, chỉ để ý đối với kia đôi hỏa ngẩn người.
Ngô Thái Vân đang tính nói thêm, chợt một nam hài hô lên “mùi gì vậy?”
Một trận gió bay tới, mang theo mùi cháo gạo thơm ngát, bên trong còn có mùi thịt. Đám nhỏ liền đứng lên, nhìn về phía thiếu niên liền thấy lão nhân râu dê đang cầm một cái nồi tỏa khói nghi ngút đi tới, hương thơm phát ra từ cái nồi đó.
“Hình như là dùng gạo nấu cháo.” Có người đã ăn qua vừa trả lời vừa nuốt nước miếng
“Còn có thịt.” có người bổ sung cũng nuốt nước miếng.
Đám nhỏ đều ở nơi thâm sơn cùng cốc, không biết cách che giấu dục vọng của mình, nghe mùi thơm như vậy liền không kiềm được mà nuốt nước miếng liên tục.
Thiếu niên kia ho khan, thân thể dường như không tốt lắm, lại là quý công tử, lão nhân râu dê nấu cho hắn ăn cũng phải thôi. Lâm Tiểu Trúc chỉ đưa mắt nhìn một cái rồi tiếp tục ăn bánh. Chỉ là một chén cháo thịt cũng không phải là thứ tốt gì. Một ngày nào đó, Lâm Tiểu Trúc nàng sẽ thoát khỏi thân phận nô bộc, sẽ sống những ngày sung túc, mỗi ngày đều ăn món ngon.
Hạ Sơn tuy tính tình trầm mặc nhưng vẫn có lòng hiếu kỳ, lúc này không có ngồi hờ hững bất động nữa mà cũng đứng dậy, tò mò nhìn chung quanh một cái rồi mới trở lại chỗ ngồi. Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn yên lặng ăn bánh, môi hắn giật giật như muốn nói gì đó nhưng do dự một lát lại thôi.
Lâm Tiểu Trúc lúc này không có tâm tư tìm hiểu hắn muốn nói gì. Nàng hít hít mũi, khẽ cau mày. Thân thể này của nàng có vị giác rất tốt, trí nhớ cũng cực siêu. Hơn nữa kiếp trước nàng vốn mê ăn cho nên phàm những gì nàng đã ăn qua, hay nấu qua đều ghi nhớ mùi vị, nhất định không quên.
Cháo này ngoại gạo còn có thịt gà rừng.
Nàng cũng từng săn được hai con gà rừng, là nhờ thợ săn thúc thúc chỉ cách đặt bẫy mà được. Bình thường khi săn được mồi, nàng thường nướng lên ăn nhưng nhìn con gà mập mạp trong tay, nàng thấy nướng thì lãng phí quá mà lại cảm thấy nhớ hương vị canh gà đã lâu không được ăn. Cho nên nàng đã về nhà trộm một cái bình của Tần thị đem rửa sạch sẽ, gà rừng cũng đã được làm lông, bỏ lòng sạch sẽ được thả vào trong bình, cho thêm gia vị và muối, dùng lá trúc bịt kín miệng bình sau đó còn trát bùn lên trên rồi đem đặt trên đống lửa. Khoảng chừng một khắc thì lấy ra, nước gà chảy ra thấm vào trong thịt và măng, tạo thành một nồi canh thơm ngon. Gà rừng sinh trưởng trong thiên nhiên, thịt săn chắc tươi ngon lại rất ngọt, còn mang theo vị măng thơm ngát, hơn nữa còn dùng lá trúc bịt miệng bình, thủ pháp nấu nướng nguyên nước nguyên vị làm cho hương trúc hòa quyện cùng mùi thơm của thịt gà, tư vị tuyệt vời đó cách nữa tháng sau nàng vẫn cảm thấy như còn lưu luyến nơi chân răng. Tiếc là sau đó nàng không bắt được gà rừng nữa, cũng từng thử dùng thịt thỏ thay thế tuy nhiên hương vị không thể nào bằng.
“Ngươi nói sau này chúng ta có thể ăn cháo như vậy không?’ bên tai vang lên thanh âm thanh thúy làm cho Lâm Tiểu Trúc bừng tỉnh, nàng quay sang liền bắt gặp ánh mắt bất mãn của Ngô Thái Vân.
“Hẳn là có thể đi.” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười đứng lên, đi về phía bên kia. Nàng không muốn nhiều lời cùng Ngô Thái Vân, vừa rồi khiến nàng chú ý không chỉ có mùi thịt gà rừng
“uy ,ngươi đi đâu?” Ngô Thái Vân đuổi theo. Vừa rồi mọi người đều hưng trí tò mò nghểnh cổ xem mà Lâm Tiểu Trúc vẫn điềm nhiên ngồi ăn bánh, phong cách trầm ổn không giống người thường, điều này làm cho người xuất chúng trong các thôn dân như Ngô Thái Vân không cao hứng lắm. Lúc này lại thấy nàng không để ý đến mình mà đi về phía chủ tử, Ngô Thái Vân càng thêm không vui. Nàng do dự một chút rồi lập tức đuổi theo Lâm Tiểu Trúc. Vị thiếu niên chủ tử kia tuy y phục không hoa lệ nhưng bộ dạng rất ưa nhìn, bị khí thế áp đảo của hắn hơn nữa hai người cũng chưa từng gặp mặt nên nàng không dám lỗ mãng, bây giờ Lâm Tiểu Trúc đã dám đi tới chỗ hắn, nàng cũng không có gì phải sợ.
Lâm Tiểu Trúc nghe tiếng bước chân đuổi theo nhưng cũng không quay đầu lại nhìn. Nàng thấy lão nhân râu dê dùng một cái bát ngân hoa mạ vàng đưa cho thiếu niên, cái bát bốc khói nghi ngút, hiển nhiên chính là cháo gà rừng rồi, cước bộ không khỏi nhanh hơn.
Đám nhỏ thấy Lâm Tiểu Trúc lớn gan như thế, dám đi về phía chủ tử liền xôn xao bàn tán “nàng đang làm gì vậy? không phải muốn xin chủ tử cháo để ăn chứ?”
“Cháo đó là chủ tử ăn, sao có thể cho nàng”
“Vừa rồi thấy nàng ngồi yên, còn tưởng nàng không để ý, ai ngờ là thèm ăn đến phát cuồng rồi, đồ của chủ tử cũng dám hỏi”
Ngô Bình Cường dùng khủy tay hất hất Hạ Sơn “uy, người đồng thôn của ngươi đang đi về phía bên kia, nàng muốn làm gì vậy?’