Chương 162: Tương kế tựu kế
Lâm Tiểu Trúc đứng thẳng người, quay đầu lại liền thấy ánh mắt lo lắng của Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã cao thấp đánh giá Lâm Tiểu Trúc, thấy trên người nàng quần áo đầy đủ, trên mặt tuy có nước mắt nhưng ánh mắt không có loại bi phẫn muốn chết, trong lòng thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng hỏi 'Tiểu Trúc, ngươi thế nào? Bọn họ tìm được ngươi ở đâu?”
Lâm Tiểu Trúc vốn định trả lời là không sao, nhưng lão gia tử khi đem nhốt nàng trong này, đã nói một câu là giúp hắn, không biết là có dụng ý gì nhưng hiển nhiên là thâm ý sâu sắc rồi, cho nên nuốt câu trả lời lại, chỉ lắc lắc đầu, nước mắt lại trào ra.
Viên Thiên Dã vốn chỉ là một bá tánh bình dân, theo lễ tiết phải đứng sau vị Trâu đại nhân kia nhưng trong lòng hắn lo lắng cho Lâm Tiểu Trúc nên bất chấp tất cả, tự bước vào phòng trước. Lúc này thấy nàng không nói lời nào chỉ rơi lệ nhìn hắn, dường như có hàm ý thâm sâu. Hắn tâm niệm vừa động liền trầm tĩnh lại, dừng bước chờ Trâu đại nhân, Phủ doãn Yến thành thong dong từ sau đi vào, hắn chắp tay nói 'Trâu đại nhân, người dù đã tìm được nhưng xem ra bị dọa không nhẹ. Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân, truy cho ra chuyện này a”
“Viên thần y, đừng vội, đợi bản quan hỏi tỳ nữ nhà ngươi một chút rồi tính sau” Trâu thần y thong thả đi vào, ngồi xuống chiếc ghế quan sai đã chuẩn bị cho hắn.
Ngũ Nương ánh mắt như đao phong quét qua vị phủ doãn Yến thành một cái. Chủ tử nhà nàng vốn là công tử Duệ vương phủ, dù đoạt vị không thành cũng là hoàng tộc chính thống, thân phận vương gia, địa vị tôn quý. Nếu làm rõ, vị Trâu đại nhân này có xách giày cho công tử cũng không xứng nhưng hôm nay, công tử chỉ có thể dịch dung làm một thần y thân phận bình dân, cho nên ở trước mặt Trâu đại nhân, một chỗ ngồi cũng không có. Một phủ doãn nho nhỏ như hắn lại ở trước mặt công tử tự cao tự đại, thật làm cho người ta bất bình.
“Lâm Tiểu Trúc.” Trâu đại nhân đã mở miệng, lại quay đầu liếc Viên Thiên Dã một cái” gọi là Lâm Tiểu Trúc đúng không?”
“Đúng vậy, Trâu đại nhân” Viên Thiên Dã lên tiếng.
“Ân.” Trâu đại nhân vuốt râu, chuyển sang nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” ngươi đem tình hình ngươi mất tích nói lại rõ ràng đi”
Ngũ Nương đẩy Lâm Tiểu Trúc một cái, ôn nhu nói” đừng sợ, có sao nói vậy a”
“Dạ, đại nhân' Lâm Tiểu Trúc biết vị đại nhân này rất giảo hoạt, ánh mắt lợi hại như vậy, nếu có chút sơ suất sẽ nhìn ra dấu vết nên vừa nức nở vừa kể lại sự việc, cách nói y như đã nói với vị quan sai lúc trước.
Trâu đại nhân cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc một hồi sau đó mới hỏi” ngươi nói ngươi bị người ta bịt kín mũi sau đó hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì thấy ở trong ngăn tủ?'
“Dạ”
Trâu đại nhân lại quay mặt nhìn Viên Thiên Dã” Viên thần y, ngươi vừa không thấy tỳ nữ này đã lập tức sai người kiểm tra tửu lâu này?”
Hắn vừa hỏi, trong đầu vừa xoay chuyển. Dù sao người cũng đã tìm được, án này có thể kết thúc rồi.
Có thể làm được phủ doãn kinh thành, nếu muốn bảo trụ mũ quan thì mọi tình huống đều phải thấu hiểu, biết được người nào đắc tội, người nào không, chuyện gì nên làm, chuyện gì không.
Vị Viên thần y này, tuy không có chức quan, chỉ là một bá tánh bình dân nhưng mấy năm gần đây không ai dám đắc tội hắn. Bởi vì y thuật của hắn cao minh, Hoàng thượng phải dựa vào hắn để bảo trụ tánh mạng, rất nhiều mệnh quan triều đình cũng nhờ hắn trị liệu, thậm chí bệnh của Đoan vương gia cũng không rời được hắn. Nhưng tửu lâu này, thân phận chủ tử phía sau không đơn giản, là người đứng đầu văn đàn, là nhân vật tiêu biểu của Bắc Yến, lại được Đoan vương chống lưng.
Cả hai bên hắn đều không muốn đắc tội cũng đắc tội không nổi, cho nên án này chỉ có một cách xử duy nhất: ba phải rồi cho qua.
Từ lúc Trâu đại nhân vòng vo, Viên Thiên Dã đã biết hắn có chủ ý gì, lập tức ra hiệu, Viên Thập vẫn đi theo sau hắn liền lén lút đi ra ngoài.
Viên Thiên Dã lúc này mới lên tiếng” Trâu đại nhân, hôm nay tiểu dân ra ngoài chỉ mang theo hai tôi tớ, muốn điều tra cũng không thể, hơn nữa tiểu dân chỉ là bá tánh bình dân, không có quyền điều tra nhà người khác. Khi đó tình thế cấp bách cũng có đi chung quanh tìm nhưng không thể nói là điều tra, tìm không ra mới dám báo án, nếu không đã không dám vô cớ quấy nhiễu quan phủ”
Nói xong, hắn thâm ý liếc Trâu đại nhân một cái” Trâu đại nhân, tiểu tỳ tuy đã tìm thấy nhưng sự tình phát sinh đều có nguyên nhân của nó. Ta nghe nói, gần đây kinh thành không yên ổn, có mấy vị nữ tử trẻ tuổi bị mất tích, Trâu đại nhân hẳn là đang lo đến sứt đầu mẻ trán phải không? đại nhân, tiểu tỳ lại đúng là một nữ tử trẻ tuổi, người xem nàng mất tích có liên quan gì tới án kia không?'
Trâu đại nhân rùng mình. Án kia cực kỳ rắc rối, cái này là ám chỉ Phủ doãn Yến thành như hắn quản lý không tốt, Bắc Yến quốc không yên ổn, không làm cho người ta an cư lạc nghiệp được. Chuyện này xử lý không tốt lại đúng lúc án kia không phá được, hắn chắc chắn sẽ bị quan trên truy cứu trách nhiệm, đường làm quan của hắn khó mà yên ổn được.
Nhưng mà vị Hà đại nhân đại biểu cho tầng lớp tri thức chính nghĩa lại làm ra chuyện thương thiên hại lý sao? Nếu lời này của Viên thần y rơi vào tai vị đại nhân kia, mà mình lại sai người điều tra tửu lâu của hắn, Hà đại nhân chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó mình làm cách nào để nhận lửa giận của hắn đây?
Đang lúc hắn đang cân nhắc, bên ngoài có một hạ nhân thở hồng hộc xông vào nói” đại, đại nhân, không tốt, lão thái thái bỗng nhiên lên cơn đau tim, bị hôn mê rồi”
“Cái gì?” Trâu đại nhân đứng bật dậy, không nói hai lời vội chạy ra ngoài, chạy đến cửa như nhớ ra cái gì mà vòng lại, vái Viên Thiên Dã một cái thật dài” Viên thần y, xin ngươi cứu mẫu thân ta”
Vị Trâu đại nhân này rất có hiếu với mẹ, ai nấy đều biết.
“Trâu đại nhân không cần đa lễ. Trị bệnh cứu người là bổn phận của ta” Viên Thiên Dã đỡ hắn, lại nói” nhưng mà hôm nay ra ngoài đi dạo, tiểu nhân không mang theo ngân châm bên người”
Ngân châm đối với thầy thuốc là cần câu cơm, lúc nào cũng mang theo bên người, Trâu đại nhân nghe vậy liền hiểu Viên Thiên Dã muốn thoái thác.
Vừa rồi Viên Thiên Dã nói chuyện tỳ nữ nhà mình có liên quan đến án các cô gái mất tích, Trâu đại nhân có chút suy nghĩ nhưng chuyện liên quan tới tánh mạng mẫu thân mình, hắn không cần cân nhắc nữa, quay đầu nói với thuộc hạ” các ngươi, dẫn theo nhân mã điều tra tửu lâu này, cho dù là đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra manh mối.
Sau đó quay đầu nói với Viên Thiên Dã” trong nhà cũng đã có mời đại phu, ngân châm cũng có sẵn, làm phiền Viên thần y một chuyến”
“Nghĩa bất dung từ.” Viên Thiên Dã lần này thực sảng khoái đáp ứng rồi quay sang phân phó Ngũ Nương” các ngươi ở đây hỗ trợ các quan sai phá án”
Trâu đại nhân và Viên Thiên Dã vừa rời đi, bên này cũng bắt tay vào điều tra.
Viên Thập đi ra ngoài là làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất là bảo ám vệ thông tin cho nội gián trong Trâu phủ cấp cho Trâu lão thái thái ít thứ liên quan tới bệnh tim, chuyện thứ hai là sai ám vệ bỏ một ít chứng cứ phạm tội vào tửu lâu.
Vị Hà đại nhân đứng đầu các quan văn, sức ảnh hưởng rất lớn lại rất trung thành với Đoan vương. Cho nên hắn luôn là đối tượng Viên Thiên Dã chú ý nhất, tất cả bí mật trong tửu lâu này cũng đã bị hắn sớm nắm giữ trong lòng bàn tay. Viên Thập bố trí rất thuận lợi và nhanh chóng. Bọn họ muốn nhân cơ duyên xảo hợp lần này mà hắt nước bẩn lên người Hà đại nhân, làm cho hắn có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa không sạch. Vừa rồi Viên Thiên Dã thoái thác cũng chỉ muốn ép Trâu đại nhân điều tra tửu lâu, tìm ra chứng cớ phạm tội mà thôi.
Cho nên khi điều tra tới kho hàng thứ hai, trong một ngăn tủ tìm ra một ít ngân phiếu và trương mục, bên trong ghi lại tội chứng Hà đại nhân tham ô.
Chưởng quầy nghẹn họng trân trối, ngoài cửa có một sai dịch chạy tới, nói với phụ tá của Trâu đại nhân” đại nhân, trong một gian phòng khác phát hiện vài nữ tử trẻ tuổi, giống y như các cô gái mất tích đã miêu tả”
“Cái gì?” Mọi người đều chấn động, vội vàng chạy vội ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc đi theo Ngũ Nương, nhìn thấy rốt cuộc cũng hiểu được lão gia tử nói giúp hắn một lần nghĩa là gì. Tuy nàng không biết chủ nhân tửu lâu là loại người gì nhưng cũng hiểu được chuyện này giúp cho Viên Thiên Dã rất nhiều.
Mấy nữ tử đã tìm được, án mất tích không cần điều tra nữa, quan phủ nhanh chóng niêm phong tửu lâu, bắt chưởng quầy và tất cả tiểu nhị về quan phủ thẩm vấn. Lâm Tiểu Trúc đi theo Ngũ Nương đến quan phủ đem mọi chuyện khai lại lần nữa.
Đến chạng vạng, nàng và Ngũ Nương mới trở lại Viên phủ, Viên Thiên Dã đã sớm trở lại, đang ở trong thư phòng nói chuyện với Viên Tri Bách.
Viên Tri Bách nhìn con, vẻ mặt tức giận:” Ngươi có biết chuyện hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm không? Ngươi vì một tỳ nữ mà điều động phần lớn ám vệ. Kinh thành ngọa hổ tàng long, thủ hạ Đoan vương đều là cao thủ lại nhiều như mây. Ngươi vừa hành động, Đoan vương chắc chắn sẽ liệt ngươi vào danh sách cần điều tra. Một khi bị phát hiện, tánh mạng của ngươi sẽ bị nguy hiểm. Ta không tin chuyện như vậy ngươi không nghĩ tới. Dã nhi ơi Dã nhi, ngươi luôn bình tĩnh ổn định, làm gì cũng tính trước nghĩ sau sao hôm nay lại làm việc thiếu suy nghĩ như thế? ngươi nói, có phải vì Lâm Tiểu Trúc kia không?”
“Phụ thân, chuyện hôm nay tuy có chút mạo hiểm nhưng kết quả lại rất tốt. Không ngờ bọn họ lại tìm ra các nữ tử mất tích còn có tội chứng tham ô. Một người đứng đầu quan văn lại bắt cóc dân nữ, ăn hối lộ, là trái pháp luật, lần này Đoan vương không thể bảo vệ được cho hắn rồi. Võ có Chung Ngọc Quý, văn có Hà Văn Thanh, bây giờ hai phụ tá đắc lực của Đoan vương đều đã sụp đổ, đại sự của chúng ta nhất định sẽ thành”
“Hừ, ngươi đừng đánh trống lảng. Chuyện như vậy, cho dù hôm nay không phát sinh, chỉ cần chúng ta muốn thì vẫn có cơ hội nhưng tại sao hôm nay ngươi lại hành động như vậy, mau giải thích cho ta?”
Lâm Tiểu Trúc đứng thẳng người, quay đầu lại liền thấy ánh mắt lo lắng của Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã cao thấp đánh giá Lâm Tiểu Trúc, thấy trên người nàng quần áo đầy đủ, trên mặt tuy có nước mắt nhưng ánh mắt không có loại bi phẫn muốn chết, trong lòng thở dài nhẹ nhõm nhưng vẫn lo lắng hỏi 'Tiểu Trúc, ngươi thế nào? Bọn họ tìm được ngươi ở đâu?”
Lâm Tiểu Trúc vốn định trả lời là không sao, nhưng lão gia tử khi đem nhốt nàng trong này, đã nói một câu là giúp hắn, không biết là có dụng ý gì nhưng hiển nhiên là thâm ý sâu sắc rồi, cho nên nuốt câu trả lời lại, chỉ lắc lắc đầu, nước mắt lại trào ra.
Viên Thiên Dã vốn chỉ là một bá tánh bình dân, theo lễ tiết phải đứng sau vị Trâu đại nhân kia nhưng trong lòng hắn lo lắng cho Lâm Tiểu Trúc nên bất chấp tất cả, tự bước vào phòng trước. Lúc này thấy nàng không nói lời nào chỉ rơi lệ nhìn hắn, dường như có hàm ý thâm sâu. Hắn tâm niệm vừa động liền trầm tĩnh lại, dừng bước chờ Trâu đại nhân, Phủ doãn Yến thành thong dong từ sau đi vào, hắn chắp tay nói 'Trâu đại nhân, người dù đã tìm được nhưng xem ra bị dọa không nhẹ. Ngài nhất định phải làm chủ cho tiểu nhân, truy cho ra chuyện này a”
“Viên thần y, đừng vội, đợi bản quan hỏi tỳ nữ nhà ngươi một chút rồi tính sau” Trâu thần y thong thả đi vào, ngồi xuống chiếc ghế quan sai đã chuẩn bị cho hắn.
Ngũ Nương ánh mắt như đao phong quét qua vị phủ doãn Yến thành một cái. Chủ tử nhà nàng vốn là công tử Duệ vương phủ, dù đoạt vị không thành cũng là hoàng tộc chính thống, thân phận vương gia, địa vị tôn quý. Nếu làm rõ, vị Trâu đại nhân này có xách giày cho công tử cũng không xứng nhưng hôm nay, công tử chỉ có thể dịch dung làm một thần y thân phận bình dân, cho nên ở trước mặt Trâu đại nhân, một chỗ ngồi cũng không có. Một phủ doãn nho nhỏ như hắn lại ở trước mặt công tử tự cao tự đại, thật làm cho người ta bất bình.
“Lâm Tiểu Trúc.” Trâu đại nhân đã mở miệng, lại quay đầu liếc Viên Thiên Dã một cái” gọi là Lâm Tiểu Trúc đúng không?”
“Đúng vậy, Trâu đại nhân” Viên Thiên Dã lên tiếng.
“Ân.” Trâu đại nhân vuốt râu, chuyển sang nhìn Lâm Tiểu Trúc nói” ngươi đem tình hình ngươi mất tích nói lại rõ ràng đi”
Ngũ Nương đẩy Lâm Tiểu Trúc một cái, ôn nhu nói” đừng sợ, có sao nói vậy a”
“Dạ, đại nhân' Lâm Tiểu Trúc biết vị đại nhân này rất giảo hoạt, ánh mắt lợi hại như vậy, nếu có chút sơ suất sẽ nhìn ra dấu vết nên vừa nức nở vừa kể lại sự việc, cách nói y như đã nói với vị quan sai lúc trước.
Trâu đại nhân cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc một hồi sau đó mới hỏi” ngươi nói ngươi bị người ta bịt kín mũi sau đó hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại thì thấy ở trong ngăn tủ?'
“Dạ”
Trâu đại nhân lại quay mặt nhìn Viên Thiên Dã” Viên thần y, ngươi vừa không thấy tỳ nữ này đã lập tức sai người kiểm tra tửu lâu này?”
Hắn vừa hỏi, trong đầu vừa xoay chuyển. Dù sao người cũng đã tìm được, án này có thể kết thúc rồi.
Có thể làm được phủ doãn kinh thành, nếu muốn bảo trụ mũ quan thì mọi tình huống đều phải thấu hiểu, biết được người nào đắc tội, người nào không, chuyện gì nên làm, chuyện gì không.
Vị Viên thần y này, tuy không có chức quan, chỉ là một bá tánh bình dân nhưng mấy năm gần đây không ai dám đắc tội hắn. Bởi vì y thuật của hắn cao minh, Hoàng thượng phải dựa vào hắn để bảo trụ tánh mạng, rất nhiều mệnh quan triều đình cũng nhờ hắn trị liệu, thậm chí bệnh của Đoan vương gia cũng không rời được hắn. Nhưng tửu lâu này, thân phận chủ tử phía sau không đơn giản, là người đứng đầu văn đàn, là nhân vật tiêu biểu của Bắc Yến, lại được Đoan vương chống lưng.
Cả hai bên hắn đều không muốn đắc tội cũng đắc tội không nổi, cho nên án này chỉ có một cách xử duy nhất: ba phải rồi cho qua.
Từ lúc Trâu đại nhân vòng vo, Viên Thiên Dã đã biết hắn có chủ ý gì, lập tức ra hiệu, Viên Thập vẫn đi theo sau hắn liền lén lút đi ra ngoài.
Viên Thiên Dã lúc này mới lên tiếng” Trâu đại nhân, hôm nay tiểu dân ra ngoài chỉ mang theo hai tôi tớ, muốn điều tra cũng không thể, hơn nữa tiểu dân chỉ là bá tánh bình dân, không có quyền điều tra nhà người khác. Khi đó tình thế cấp bách cũng có đi chung quanh tìm nhưng không thể nói là điều tra, tìm không ra mới dám báo án, nếu không đã không dám vô cớ quấy nhiễu quan phủ”
Nói xong, hắn thâm ý liếc Trâu đại nhân một cái” Trâu đại nhân, tiểu tỳ tuy đã tìm thấy nhưng sự tình phát sinh đều có nguyên nhân của nó. Ta nghe nói, gần đây kinh thành không yên ổn, có mấy vị nữ tử trẻ tuổi bị mất tích, Trâu đại nhân hẳn là đang lo đến sứt đầu mẻ trán phải không? đại nhân, tiểu tỳ lại đúng là một nữ tử trẻ tuổi, người xem nàng mất tích có liên quan gì tới án kia không?'
Trâu đại nhân rùng mình. Án kia cực kỳ rắc rối, cái này là ám chỉ Phủ doãn Yến thành như hắn quản lý không tốt, Bắc Yến quốc không yên ổn, không làm cho người ta an cư lạc nghiệp được. Chuyện này xử lý không tốt lại đúng lúc án kia không phá được, hắn chắc chắn sẽ bị quan trên truy cứu trách nhiệm, đường làm quan của hắn khó mà yên ổn được.
Nhưng mà vị Hà đại nhân đại biểu cho tầng lớp tri thức chính nghĩa lại làm ra chuyện thương thiên hại lý sao? Nếu lời này của Viên thần y rơi vào tai vị đại nhân kia, mà mình lại sai người điều tra tửu lâu của hắn, Hà đại nhân chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó mình làm cách nào để nhận lửa giận của hắn đây?
Đang lúc hắn đang cân nhắc, bên ngoài có một hạ nhân thở hồng hộc xông vào nói” đại, đại nhân, không tốt, lão thái thái bỗng nhiên lên cơn đau tim, bị hôn mê rồi”
“Cái gì?” Trâu đại nhân đứng bật dậy, không nói hai lời vội chạy ra ngoài, chạy đến cửa như nhớ ra cái gì mà vòng lại, vái Viên Thiên Dã một cái thật dài” Viên thần y, xin ngươi cứu mẫu thân ta”
Vị Trâu đại nhân này rất có hiếu với mẹ, ai nấy đều biết.
“Trâu đại nhân không cần đa lễ. Trị bệnh cứu người là bổn phận của ta” Viên Thiên Dã đỡ hắn, lại nói” nhưng mà hôm nay ra ngoài đi dạo, tiểu nhân không mang theo ngân châm bên người”
Ngân châm đối với thầy thuốc là cần câu cơm, lúc nào cũng mang theo bên người, Trâu đại nhân nghe vậy liền hiểu Viên Thiên Dã muốn thoái thác.
Vừa rồi Viên Thiên Dã nói chuyện tỳ nữ nhà mình có liên quan đến án các cô gái mất tích, Trâu đại nhân có chút suy nghĩ nhưng chuyện liên quan tới tánh mạng mẫu thân mình, hắn không cần cân nhắc nữa, quay đầu nói với thuộc hạ” các ngươi, dẫn theo nhân mã điều tra tửu lâu này, cho dù là đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra manh mối.
Sau đó quay đầu nói với Viên Thiên Dã” trong nhà cũng đã có mời đại phu, ngân châm cũng có sẵn, làm phiền Viên thần y một chuyến”
“Nghĩa bất dung từ.” Viên Thiên Dã lần này thực sảng khoái đáp ứng rồi quay sang phân phó Ngũ Nương” các ngươi ở đây hỗ trợ các quan sai phá án”
Trâu đại nhân và Viên Thiên Dã vừa rời đi, bên này cũng bắt tay vào điều tra.
Viên Thập đi ra ngoài là làm hai chuyện. Chuyện thứ nhất là bảo ám vệ thông tin cho nội gián trong Trâu phủ cấp cho Trâu lão thái thái ít thứ liên quan tới bệnh tim, chuyện thứ hai là sai ám vệ bỏ một ít chứng cứ phạm tội vào tửu lâu.
Vị Hà đại nhân đứng đầu các quan văn, sức ảnh hưởng rất lớn lại rất trung thành với Đoan vương. Cho nên hắn luôn là đối tượng Viên Thiên Dã chú ý nhất, tất cả bí mật trong tửu lâu này cũng đã bị hắn sớm nắm giữ trong lòng bàn tay. Viên Thập bố trí rất thuận lợi và nhanh chóng. Bọn họ muốn nhân cơ duyên xảo hợp lần này mà hắt nước bẩn lên người Hà đại nhân, làm cho hắn có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng rửa không sạch. Vừa rồi Viên Thiên Dã thoái thác cũng chỉ muốn ép Trâu đại nhân điều tra tửu lâu, tìm ra chứng cớ phạm tội mà thôi.
Cho nên khi điều tra tới kho hàng thứ hai, trong một ngăn tủ tìm ra một ít ngân phiếu và trương mục, bên trong ghi lại tội chứng Hà đại nhân tham ô.
Chưởng quầy nghẹn họng trân trối, ngoài cửa có một sai dịch chạy tới, nói với phụ tá của Trâu đại nhân” đại nhân, trong một gian phòng khác phát hiện vài nữ tử trẻ tuổi, giống y như các cô gái mất tích đã miêu tả”
“Cái gì?” Mọi người đều chấn động, vội vàng chạy vội ra ngoài.
Lâm Tiểu Trúc đi theo Ngũ Nương, nhìn thấy rốt cuộc cũng hiểu được lão gia tử nói giúp hắn một lần nghĩa là gì. Tuy nàng không biết chủ nhân tửu lâu là loại người gì nhưng cũng hiểu được chuyện này giúp cho Viên Thiên Dã rất nhiều.
Mấy nữ tử đã tìm được, án mất tích không cần điều tra nữa, quan phủ nhanh chóng niêm phong tửu lâu, bắt chưởng quầy và tất cả tiểu nhị về quan phủ thẩm vấn. Lâm Tiểu Trúc đi theo Ngũ Nương đến quan phủ đem mọi chuyện khai lại lần nữa.
Đến chạng vạng, nàng và Ngũ Nương mới trở lại Viên phủ, Viên Thiên Dã đã sớm trở lại, đang ở trong thư phòng nói chuyện với Viên Tri Bách.
Viên Tri Bách nhìn con, vẻ mặt tức giận:” Ngươi có biết chuyện hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm không? Ngươi vì một tỳ nữ mà điều động phần lớn ám vệ. Kinh thành ngọa hổ tàng long, thủ hạ Đoan vương đều là cao thủ lại nhiều như mây. Ngươi vừa hành động, Đoan vương chắc chắn sẽ liệt ngươi vào danh sách cần điều tra. Một khi bị phát hiện, tánh mạng của ngươi sẽ bị nguy hiểm. Ta không tin chuyện như vậy ngươi không nghĩ tới. Dã nhi ơi Dã nhi, ngươi luôn bình tĩnh ổn định, làm gì cũng tính trước nghĩ sau sao hôm nay lại làm việc thiếu suy nghĩ như thế? ngươi nói, có phải vì Lâm Tiểu Trúc kia không?”
“Phụ thân, chuyện hôm nay tuy có chút mạo hiểm nhưng kết quả lại rất tốt. Không ngờ bọn họ lại tìm ra các nữ tử mất tích còn có tội chứng tham ô. Một người đứng đầu quan văn lại bắt cóc dân nữ, ăn hối lộ, là trái pháp luật, lần này Đoan vương không thể bảo vệ được cho hắn rồi. Võ có Chung Ngọc Quý, văn có Hà Văn Thanh, bây giờ hai phụ tá đắc lực của Đoan vương đều đã sụp đổ, đại sự của chúng ta nhất định sẽ thành”
“Hừ, ngươi đừng đánh trống lảng. Chuyện như vậy, cho dù hôm nay không phát sinh, chỉ cần chúng ta muốn thì vẫn có cơ hội nhưng tại sao hôm nay ngươi lại hành động như vậy, mau giải thích cho ta?”