Chương 177: Chờ mong
Lâm cô nương sẽ làm thơ ?” những lời của Đường Viễn Ninh đã lọt vào tai mấy người ở gần bên, Thẩm Tử Dực từ bên cạnh đi tới, vừa cười nói, vừa bất động thanh sắc đánh giá Lâm Tiểu Trúc, trong lòng có vô số nghi vấn và tò mò.
Vừa rồi khi nhìn thấy khối ngọc bài kia, hắn suýt nữa thì nhảy dựng. Khi hắn ra ngoài du ngoạn, phụ hoàng từng cho hắn xem bức vẽ ngọc bài, bảo hắn gặp được người giữ ngọc bài thì phải cung kính có thêm, đối đãi không được chậm trễ, càng không thể đắc tội.
Lúc đó hắn còn ngu ngốc hỏi, Hoàng thượng hoàng thì đã sao ? hắn không thể can thiệp vào nội chính của quốc gia khác, không thể thay đổi địa vị quốc vương các nước, chằng qua chỉ có quân đội để duy trì mà thôi, nếu hắn không làm chuyện thương thiên hại lý thì không cần phải để ý làm gì.
Nam Việt vương sắc mặt liền biến, cười khổ nói” khi ta còn trẻ từng làm ra chuyện hồ đồ, đắc tội với Thánh thượng, từ lúc đó ta mới biết hắn đáng sợ thế nào. Người của hắn xuất thần nhập quỷ, ngươi làm gì hắn đều biết. Hắn muốn cho ngươi biến mất trên đời này mà thần không biết quỷ không hay thì dễ như trở bàn tay, cho dù ngươi là hoàng đế, hắn muốn trừng phạt một người thì thủ đoạn không phải tầm thường. Chẳng qua trước giờ Thánh thượng luôn là người chính trực lại tuân thủ quy củ, hiếm khi vận dụng các thủ đoạn, cho nên mới không ai biết mà thôi. Mà người giữ khối ngọc bài này, nếu không phải là bản thân Thánh thượng thì là người hắn muốn bảo vệ, chẳng khác nào con cháu của hắn. Thánh thượng lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm, một khi động vào người của hắn thì không có trái cây ngon để ăn đâu”
Phụ hoàng đã dặn dò như vậy, cho nên khi nhìn thấy ngọc bài trên cổ Lâm Tiểu Trúc, hắn mới giật mình kinh hãi. Phản ứng đầu tiên là dùng đại lễ nhưng rất nhanh đã nhận ra, tiểu cô nương này không phải là Hiên Viên thánh thượng, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc cũng đã nhắc nhở hắn không nên lộ ra.
Lúc này, trong lòng hắn có vô số nghi vấn : sao Lâm Tiểu Trúc lại có được ngọc bài ? quan hệ của nàng với Hiên Viên thánh thượng là thế nào ? có sâu xa sâu đậm hay không ? Viên Thiên Dã có biết nàng có khối ngọc bài này hay không ?
Nhưng dù thế nào, hắn cũng hiểu được không thể đắc tội Lâm Tiểu Trúc, cho nên hắn mới mời nàng đến, cũng tập trung phân nửa tâm tư trên người nàng. Nhưng thấy nàng vẫn thản nhiên, làm như không có việc gì, nên hắn cũng không có nhiệt tình chiêu đãi.
Lâm Tiểu Trúc đang tính nói vài câu khiêm tốn, đã nghe phía sau truyền lên tiếng kinh hô của Uyển Hoa quận chúa” làm thơ ? Lâm Tiểu Trúc cô nương biết làm thơ ?” ngay sau đó nàng đã đi đến, đứng bên cạnh Thẩm Tử Dực.
Vừa rồi lời của Đường Viễn Ninh chỉ vài người nghe thấy, nhưng một câu của Uyển Hoa quận chúa đã thành công khiến ánh mắt mọi người nhìn về bên này.
“Quận chúa nói đùa, ta là một đầu bếp, sao biết làm thơ” Lâm Tiểu Trúc không hề để ý tới lời nói châm chọc và ánh mắt đánh giá của nàng, thản nhiên cười rồi cáo từ” không dám chậm trễ các vị công tử làm thơ, Tiểu Trúc đến bên kia nói chuyện với các vị đầu bếp”
“Khoan đã” Uyển Hoa quận chúa liền ngăn nàng lại” vừa rồi ta nghe rõ ràng, Đường công tử nói ngươi biết làm thơ, Tiểu Trúc cô nương không cần khiêm tốn, làm một bài thơ đi”
Lâm Tiểu Trúc nhìn Uyển Hoa quận chúa rồi lại nhìn Thẩm Tử Dực, sau đó nở nụ cười. Uyển Hoa quận chúa có ý với Thẩm Tử Dực, ngày đó nàng đã nhìn ra. Lúc này nàng không cùng Thẩm Tử Dực làm thơ lại tìm mình kiếm chuyện, có lẽ vì chuyện ở nhà thủy tạ vừa rồi nên lúc này muốn làm cho mình khó xử trước mặt mọi người.
Viên Thiên Dã biết Lâm Tiểu Trúc không phải là người dễ bị khi dễ, không cần mình lo lắng quá mức, chỉ cần đúng lúc mấu chốt che chở để nàng không chịu thiệt là được, cho nên không nói gì, khóe miệng lại mang theo ý cười không rõ.
Đường Viễn Ninh lại thấy khó chịu, mất kiên nhẫn. Mặc dù hắn không phải hoàng tộc nhưng cũng xuất thân hiển hách, tổ phụ Anh quốc công là biểu đệ của Hoàng thượng, quan hệ thông gia với hoàng tộc và các đại gia tộc không ít, nói đâu xa, thê tử của ngoại tổ phụ Uyển Hoa quận chúa chính là di bà của Đường Viễn Ninh, đương kim Duệ vương phi, tức là mẫu thân của Viên Thiên Dã cũng mang họ đường, là thân cô cô của Đường Viễn Ninh. Cho nên hắn cũng thường gặp mặt Uyển Hoa quận chúa vào các dịp lễ tiết quan trọng, cực kỳ không có cảm tình với vị quận chúa ương ngạnh này. Lúc này thấy nàng muốn làm khó Lâm Tiểu Trúc, cười tủm tỉm nói” Uyển Hoa quận chúa thúc giục Dực công tử làm thơ ta không thấy lạ nhưng ngươi lại có hứng thú với chuyện Lâm cô nương có làm thơ hay không, ta lại thấy kỳ quái. Uyển Hoa quận chúa, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân không ?”
Uyển Hoa quận chúa không có hảo cảm với Đường Viễn Ninh y như Viên Thiên Dã, lúc này bị hắn hỏi như vậy, càng thấy Lâm Tiểu Trúc là nữ tử chuyên dụ dỗ đàn ông. Nàng trừng mắt nhìn Đường Viễn Ninh đáp” Đường Viễn Ninh, ngươi quan tâm chuyện này làm gì ?”
Nói xong câu đó, lại sợ ngôn từ của mình đanh đá quá làm Thẩm Tử Dực bị dọa, vội vàng bổ sung” ta chỉ là cảm thấy hứng thú với một hạ nhân biết làm thơ thôi, không được sao ? theo ta thấy, một hạ nhân có thể biết được vài chữ là tốt rồi, bây giờ lại có người biết làm thơ, ta đương nhiên là hiếu kỳ rồi”
Ngữ khí khinh miệt rốt cuộc đã chọc giận Lâm Tiểu Trúc, liếc mắt nhìn Uyển Hoa quận chúa một cái, thản nhiên nói” ngượng ngùng, hôm nay ta không có tâm tình là thơ, không thể làm cho quận chúa thỏa mãn sự hiếu kỳ, thật có lỗi” . Ngươi muốn thì ta liền làm sao ? cho dù bổn cô nương muốn làm thơ, cũng không phải là vì ngươi.
“Khụ khụ. . .” Thẩm Tử Dực nhịn không được nở nụ cười, vội vàng ho khan mấy tiếng để che đậy. Những lời này của Lâm Tiểu Trúc không mất cấp bậc lễ nghĩa nhưng lại rất vô lễ mà còn nói rất có trình độ. Không hổ là người có được ngọc bài của lão gia tử. Hắn càng ngày càng có hứng thú với nàng.
“Thật to gan!” Uyển Hoa quận chúa tức giận đến nổi trận lôi đình. Một hạ nhân cũng dám ở trước mặt mọi người làm nàng khó xử, dùng lời của nàng trả lại cho nàng. Nàng quay mặt nói với Viên Thiên Dã” Viên công tử, ngươi dạy hạ nhân như thế sao ? một nữ đầu bếp cũng dám nói không có tâm tình hay sao, chẳng lẽ ngươi kêu nàng làm việc, nàng nói không có tâm tình thì không làm ?”
“Đây là chưởng quầy cửa hàng điểm tâm nhà ta, nàng mà không có tâm tình, bạc ta kiếm được liền ít đi, làm sao còn dám kêu nàng làm chuyện gì ?” . Viên Thiên Dã phe phảy cây quạt trong tay, tựa tiếu phi tiếu nói” hơn nữa, ta dạy hạ nhân ta thế nào, thực sự không dám làm phiền Uyển Hoa quận chúa quan tâm”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Uyển Hoa quận chúa bị lời này làm nghẹn họng, lại thấy Thẩm Tử Dực chỉ đứng bên cạnh cười, không có ý giúp nàng, giậm chân oán trách Thẩm Tử Dực” Dực công tử, ngươi cũng không giúp người ta nha”
Mọi người không hẹn mà cùng nổi da gà toàn thân, vội vàng xoay mặt để Uyển Hoa quận chúa không nhìn thấy bọn họ đang cố nén cười.
Thẩm Tử Dực không có ý cưới Uyển Hoa quận chúa nhưng lại không tỏ thái độ rõ ràng với việc Đoan vương phủ muốn kết thân nhưng cũng luôn hạn chế tiếp xúc riêng với Uyển Hoa quận chúa. Lúc này hắn là chủ nhân Thẩm viên, Uyển Hoa quận chúa lại điểm danh, hắn trống cũng không thoát, đành chuyển đề tài” một nén hương thời gian rất nhanh sẽ qua đi, quận chúa còn không mau làm thơ đi”
“Đúng vậy, đã hết một phần ba thời gian, các ngươi sao còn chưa động thủ trổ tài ?” Trần phò mã lên tiếng.
Mọi người quay đầu thì thấy phu thê Đan Dương công chúa đang đi tới.
“Dượng, Tiểu Trúc cô nương nói nàng biết làm thơ, ta đã nói nàng nên làm một bài” Uyển Hoa quận chúa hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải làm cho Lâm Tiểu Trúc xấu mặt, như vậy mới làm nàng giảm bớt oán khí trong lòng.
“Nga? Tiểu Trúc cô nương cũng sẽ làm thơ?” Đan Dương công chúa có chút ngoài ý muốn.
Mấy chuyện tự biên tự diễn như vậy không thể đổ lên đầu Lâm Tiểu Trúc, cho nên Đường Viễn Ninh liền lên tiếng” Lâm cô nương luôn khiêm tốn, không muốn làm nhưng Uyển Hoa quận chúa cứ một hai bắt nàng phải làm nha”
“Vừa rồi nàng chỉ nói tâm tình không tốt nên không làm, cũng không nói sẽ không” Uyển Hoa quận chúa phản bác.
Đan Dương công chúa nghe vậy liền biết Uyển Hoa quận chúa muốn gây khó dễ cho Lâm Tiểu Trúc, giận tái mặt liếc mắt nhìn nàng, đang muốn lôi nàng đi rồi nói vài câu xoa dịu tình hình thì thanh âm của Viên Thiên Dã lại vang lên” Tiểu Trúc, nếu Uyển Hoa quận lại lần nữa mời ngươi làm thơ, ngươi liền làm một bài đi”
Mọi người quay đầu, kinh ngạc nhìn Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt cổ vũ.
Bình thường hắn rất ít khi tham gia loại yến hội nhàm chán này, càng không muốn ở nơi này làm thơ để mua vui cho người khác. Nhưng hắn kiêu ngạo từ trong xương nên ở những lúc có thể biểu hiện tài hoa cũng sẽ không chối từ. Lần này, tuy hắn lấy thân phận bình dân tới tham gia yến hội nhưng không ai dám ở trước mặt hắn bàn luận vấn đề thân phận, ngay cả Uyển Hoa quận chúa cũng không dám. Cho nên hắn cũng không muốn hạ thấp Lâm Tiểu Trúc. Trong mắt hắn, những nữ tử nơi này tuy xuất thân cao quý, có tài đi chăng nữa thì vẫn không sánh bằng trí tuệ của Lâm Tiểu Trúc.
Làm thơ thì có gì khó ? Hắn chỉ giảng qua quy tắc một lần, nàng đã có thể đi năm bước làm một bài thơ, còn là bài thơ hay.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Viên Thiên Dã bỗng nhiên hiểu được ý của hắn, hào khí đột nhiên ập đến” nếu công tử đã phân phó, vậy Tiểu Trúc xin làm một bài thơ”
Mọi người đều mừng rỡ. Đương nhiên tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.
Uyển Hoa quận chúa vui vì có thể nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc bị bêu xấu, tâm nguyện đạt thành. Thẩm Tử Dực cảm thấy có thể hiếu biết về Lâm Tiểu Trúc nhiều hơn, dù sao thơ là từ tâm sinh, có thể hiển lộ tài hoa và tính cách của một người. Đường Viễn Ninh thì lại chờ mong Lâm Tiểu Trúc trở nên nổi tiếng, làm cho mọi người khuynh đảo vì tài hoa của nàng cũng là một cái tát vang dội đối với Uyển Hoa quận chúa. Viên Thiên Dã lại có tâm tình như đem trân bảo nhà mình giới thiệu với mọi người, chuẩn bị chia sẻ với bọn họ tâm đắc của mình. Chỉ có vợ chồng Đan dương công chúa là chờ mong nhiều hơn. Bọn họ biết Viên Thiên Dã không phải là người nói năng tùy tiện, nếu hắn đã bảo Lâm Tiểu Trúc làm thơ thì chắc hẳn nàng ở phương diện này cũng rất có tài.
Lâm cô nương sẽ làm thơ ?” những lời của Đường Viễn Ninh đã lọt vào tai mấy người ở gần bên, Thẩm Tử Dực từ bên cạnh đi tới, vừa cười nói, vừa bất động thanh sắc đánh giá Lâm Tiểu Trúc, trong lòng có vô số nghi vấn và tò mò.
Vừa rồi khi nhìn thấy khối ngọc bài kia, hắn suýt nữa thì nhảy dựng. Khi hắn ra ngoài du ngoạn, phụ hoàng từng cho hắn xem bức vẽ ngọc bài, bảo hắn gặp được người giữ ngọc bài thì phải cung kính có thêm, đối đãi không được chậm trễ, càng không thể đắc tội.
Lúc đó hắn còn ngu ngốc hỏi, Hoàng thượng hoàng thì đã sao ? hắn không thể can thiệp vào nội chính của quốc gia khác, không thể thay đổi địa vị quốc vương các nước, chằng qua chỉ có quân đội để duy trì mà thôi, nếu hắn không làm chuyện thương thiên hại lý thì không cần phải để ý làm gì.
Nam Việt vương sắc mặt liền biến, cười khổ nói” khi ta còn trẻ từng làm ra chuyện hồ đồ, đắc tội với Thánh thượng, từ lúc đó ta mới biết hắn đáng sợ thế nào. Người của hắn xuất thần nhập quỷ, ngươi làm gì hắn đều biết. Hắn muốn cho ngươi biến mất trên đời này mà thần không biết quỷ không hay thì dễ như trở bàn tay, cho dù ngươi là hoàng đế, hắn muốn trừng phạt một người thì thủ đoạn không phải tầm thường. Chẳng qua trước giờ Thánh thượng luôn là người chính trực lại tuân thủ quy củ, hiếm khi vận dụng các thủ đoạn, cho nên mới không ai biết mà thôi. Mà người giữ khối ngọc bài này, nếu không phải là bản thân Thánh thượng thì là người hắn muốn bảo vệ, chẳng khác nào con cháu của hắn. Thánh thượng lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm, một khi động vào người của hắn thì không có trái cây ngon để ăn đâu”
Phụ hoàng đã dặn dò như vậy, cho nên khi nhìn thấy ngọc bài trên cổ Lâm Tiểu Trúc, hắn mới giật mình kinh hãi. Phản ứng đầu tiên là dùng đại lễ nhưng rất nhanh đã nhận ra, tiểu cô nương này không phải là Hiên Viên thánh thượng, hơn nữa Lâm Tiểu Trúc cũng đã nhắc nhở hắn không nên lộ ra.
Lúc này, trong lòng hắn có vô số nghi vấn : sao Lâm Tiểu Trúc lại có được ngọc bài ? quan hệ của nàng với Hiên Viên thánh thượng là thế nào ? có sâu xa sâu đậm hay không ? Viên Thiên Dã có biết nàng có khối ngọc bài này hay không ?
Nhưng dù thế nào, hắn cũng hiểu được không thể đắc tội Lâm Tiểu Trúc, cho nên hắn mới mời nàng đến, cũng tập trung phân nửa tâm tư trên người nàng. Nhưng thấy nàng vẫn thản nhiên, làm như không có việc gì, nên hắn cũng không có nhiệt tình chiêu đãi.
Lâm Tiểu Trúc đang tính nói vài câu khiêm tốn, đã nghe phía sau truyền lên tiếng kinh hô của Uyển Hoa quận chúa” làm thơ ? Lâm Tiểu Trúc cô nương biết làm thơ ?” ngay sau đó nàng đã đi đến, đứng bên cạnh Thẩm Tử Dực.
Vừa rồi lời của Đường Viễn Ninh chỉ vài người nghe thấy, nhưng một câu của Uyển Hoa quận chúa đã thành công khiến ánh mắt mọi người nhìn về bên này.
“Quận chúa nói đùa, ta là một đầu bếp, sao biết làm thơ” Lâm Tiểu Trúc không hề để ý tới lời nói châm chọc và ánh mắt đánh giá của nàng, thản nhiên cười rồi cáo từ” không dám chậm trễ các vị công tử làm thơ, Tiểu Trúc đến bên kia nói chuyện với các vị đầu bếp”
“Khoan đã” Uyển Hoa quận chúa liền ngăn nàng lại” vừa rồi ta nghe rõ ràng, Đường công tử nói ngươi biết làm thơ, Tiểu Trúc cô nương không cần khiêm tốn, làm một bài thơ đi”
Lâm Tiểu Trúc nhìn Uyển Hoa quận chúa rồi lại nhìn Thẩm Tử Dực, sau đó nở nụ cười. Uyển Hoa quận chúa có ý với Thẩm Tử Dực, ngày đó nàng đã nhìn ra. Lúc này nàng không cùng Thẩm Tử Dực làm thơ lại tìm mình kiếm chuyện, có lẽ vì chuyện ở nhà thủy tạ vừa rồi nên lúc này muốn làm cho mình khó xử trước mặt mọi người.
Viên Thiên Dã biết Lâm Tiểu Trúc không phải là người dễ bị khi dễ, không cần mình lo lắng quá mức, chỉ cần đúng lúc mấu chốt che chở để nàng không chịu thiệt là được, cho nên không nói gì, khóe miệng lại mang theo ý cười không rõ.
Đường Viễn Ninh lại thấy khó chịu, mất kiên nhẫn. Mặc dù hắn không phải hoàng tộc nhưng cũng xuất thân hiển hách, tổ phụ Anh quốc công là biểu đệ của Hoàng thượng, quan hệ thông gia với hoàng tộc và các đại gia tộc không ít, nói đâu xa, thê tử của ngoại tổ phụ Uyển Hoa quận chúa chính là di bà của Đường Viễn Ninh, đương kim Duệ vương phi, tức là mẫu thân của Viên Thiên Dã cũng mang họ đường, là thân cô cô của Đường Viễn Ninh. Cho nên hắn cũng thường gặp mặt Uyển Hoa quận chúa vào các dịp lễ tiết quan trọng, cực kỳ không có cảm tình với vị quận chúa ương ngạnh này. Lúc này thấy nàng muốn làm khó Lâm Tiểu Trúc, cười tủm tỉm nói” Uyển Hoa quận chúa thúc giục Dực công tử làm thơ ta không thấy lạ nhưng ngươi lại có hứng thú với chuyện Lâm cô nương có làm thơ hay không, ta lại thấy kỳ quái. Uyển Hoa quận chúa, ngươi có thể nói cho ta biết nguyên nhân không ?”
Uyển Hoa quận chúa không có hảo cảm với Đường Viễn Ninh y như Viên Thiên Dã, lúc này bị hắn hỏi như vậy, càng thấy Lâm Tiểu Trúc là nữ tử chuyên dụ dỗ đàn ông. Nàng trừng mắt nhìn Đường Viễn Ninh đáp” Đường Viễn Ninh, ngươi quan tâm chuyện này làm gì ?”
Nói xong câu đó, lại sợ ngôn từ của mình đanh đá quá làm Thẩm Tử Dực bị dọa, vội vàng bổ sung” ta chỉ là cảm thấy hứng thú với một hạ nhân biết làm thơ thôi, không được sao ? theo ta thấy, một hạ nhân có thể biết được vài chữ là tốt rồi, bây giờ lại có người biết làm thơ, ta đương nhiên là hiếu kỳ rồi”
Ngữ khí khinh miệt rốt cuộc đã chọc giận Lâm Tiểu Trúc, liếc mắt nhìn Uyển Hoa quận chúa một cái, thản nhiên nói” ngượng ngùng, hôm nay ta không có tâm tình là thơ, không thể làm cho quận chúa thỏa mãn sự hiếu kỳ, thật có lỗi” . Ngươi muốn thì ta liền làm sao ? cho dù bổn cô nương muốn làm thơ, cũng không phải là vì ngươi.
“Khụ khụ. . .” Thẩm Tử Dực nhịn không được nở nụ cười, vội vàng ho khan mấy tiếng để che đậy. Những lời này của Lâm Tiểu Trúc không mất cấp bậc lễ nghĩa nhưng lại rất vô lễ mà còn nói rất có trình độ. Không hổ là người có được ngọc bài của lão gia tử. Hắn càng ngày càng có hứng thú với nàng.
“Thật to gan!” Uyển Hoa quận chúa tức giận đến nổi trận lôi đình. Một hạ nhân cũng dám ở trước mặt mọi người làm nàng khó xử, dùng lời của nàng trả lại cho nàng. Nàng quay mặt nói với Viên Thiên Dã” Viên công tử, ngươi dạy hạ nhân như thế sao ? một nữ đầu bếp cũng dám nói không có tâm tình hay sao, chẳng lẽ ngươi kêu nàng làm việc, nàng nói không có tâm tình thì không làm ?”
“Đây là chưởng quầy cửa hàng điểm tâm nhà ta, nàng mà không có tâm tình, bạc ta kiếm được liền ít đi, làm sao còn dám kêu nàng làm chuyện gì ?” . Viên Thiên Dã phe phảy cây quạt trong tay, tựa tiếu phi tiếu nói” hơn nữa, ta dạy hạ nhân ta thế nào, thực sự không dám làm phiền Uyển Hoa quận chúa quan tâm”
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Uyển Hoa quận chúa bị lời này làm nghẹn họng, lại thấy Thẩm Tử Dực chỉ đứng bên cạnh cười, không có ý giúp nàng, giậm chân oán trách Thẩm Tử Dực” Dực công tử, ngươi cũng không giúp người ta nha”
Mọi người không hẹn mà cùng nổi da gà toàn thân, vội vàng xoay mặt để Uyển Hoa quận chúa không nhìn thấy bọn họ đang cố nén cười.
Thẩm Tử Dực không có ý cưới Uyển Hoa quận chúa nhưng lại không tỏ thái độ rõ ràng với việc Đoan vương phủ muốn kết thân nhưng cũng luôn hạn chế tiếp xúc riêng với Uyển Hoa quận chúa. Lúc này hắn là chủ nhân Thẩm viên, Uyển Hoa quận chúa lại điểm danh, hắn trống cũng không thoát, đành chuyển đề tài” một nén hương thời gian rất nhanh sẽ qua đi, quận chúa còn không mau làm thơ đi”
“Đúng vậy, đã hết một phần ba thời gian, các ngươi sao còn chưa động thủ trổ tài ?” Trần phò mã lên tiếng.
Mọi người quay đầu thì thấy phu thê Đan Dương công chúa đang đi tới.
“Dượng, Tiểu Trúc cô nương nói nàng biết làm thơ, ta đã nói nàng nên làm một bài” Uyển Hoa quận chúa hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải làm cho Lâm Tiểu Trúc xấu mặt, như vậy mới làm nàng giảm bớt oán khí trong lòng.
“Nga? Tiểu Trúc cô nương cũng sẽ làm thơ?” Đan Dương công chúa có chút ngoài ý muốn.
Mấy chuyện tự biên tự diễn như vậy không thể đổ lên đầu Lâm Tiểu Trúc, cho nên Đường Viễn Ninh liền lên tiếng” Lâm cô nương luôn khiêm tốn, không muốn làm nhưng Uyển Hoa quận chúa cứ một hai bắt nàng phải làm nha”
“Vừa rồi nàng chỉ nói tâm tình không tốt nên không làm, cũng không nói sẽ không” Uyển Hoa quận chúa phản bác.
Đan Dương công chúa nghe vậy liền biết Uyển Hoa quận chúa muốn gây khó dễ cho Lâm Tiểu Trúc, giận tái mặt liếc mắt nhìn nàng, đang muốn lôi nàng đi rồi nói vài câu xoa dịu tình hình thì thanh âm của Viên Thiên Dã lại vang lên” Tiểu Trúc, nếu Uyển Hoa quận lại lần nữa mời ngươi làm thơ, ngươi liền làm một bài đi”
Mọi người quay đầu, kinh ngạc nhìn Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt cổ vũ.
Bình thường hắn rất ít khi tham gia loại yến hội nhàm chán này, càng không muốn ở nơi này làm thơ để mua vui cho người khác. Nhưng hắn kiêu ngạo từ trong xương nên ở những lúc có thể biểu hiện tài hoa cũng sẽ không chối từ. Lần này, tuy hắn lấy thân phận bình dân tới tham gia yến hội nhưng không ai dám ở trước mặt hắn bàn luận vấn đề thân phận, ngay cả Uyển Hoa quận chúa cũng không dám. Cho nên hắn cũng không muốn hạ thấp Lâm Tiểu Trúc. Trong mắt hắn, những nữ tử nơi này tuy xuất thân cao quý, có tài đi chăng nữa thì vẫn không sánh bằng trí tuệ của Lâm Tiểu Trúc.
Làm thơ thì có gì khó ? Hắn chỉ giảng qua quy tắc một lần, nàng đã có thể đi năm bước làm một bài thơ, còn là bài thơ hay.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Viên Thiên Dã bỗng nhiên hiểu được ý của hắn, hào khí đột nhiên ập đến” nếu công tử đã phân phó, vậy Tiểu Trúc xin làm một bài thơ”
Mọi người đều mừng rỡ. Đương nhiên tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.
Uyển Hoa quận chúa vui vì có thể nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc bị bêu xấu, tâm nguyện đạt thành. Thẩm Tử Dực cảm thấy có thể hiếu biết về Lâm Tiểu Trúc nhiều hơn, dù sao thơ là từ tâm sinh, có thể hiển lộ tài hoa và tính cách của một người. Đường Viễn Ninh thì lại chờ mong Lâm Tiểu Trúc trở nên nổi tiếng, làm cho mọi người khuynh đảo vì tài hoa của nàng cũng là một cái tát vang dội đối với Uyển Hoa quận chúa. Viên Thiên Dã lại có tâm tình như đem trân bảo nhà mình giới thiệu với mọi người, chuẩn bị chia sẻ với bọn họ tâm đắc của mình. Chỉ có vợ chồng Đan dương công chúa là chờ mong nhiều hơn. Bọn họ biết Viên Thiên Dã không phải là người nói năng tùy tiện, nếu hắn đã bảo Lâm Tiểu Trúc làm thơ thì chắc hẳn nàng ở phương diện này cũng rất có tài.