Chương 237: Gian nan
“Đúng, các ngươi nếm thử xem.” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Canh rắn này dùng thịt rắn đã bỏ hết xương băm nhuyễn, thêm gừng, trần bì, long nhãn, rượu ướp cùng một số gia vị khác. Vừa cho vào miệng đã cảm giác thơm ngon, vị ngọt của thịt rắn hòa với vị cay cay, thơm thơm của các loại gia vị, dung hợp thành một loại mỹ vị khó diễn tả bằng lời. Mỹ vị này khiến người ta chìm đắm trong đó, ngoại trừ tiếng húp canh xì xụp thì không còn âm thanh nào khác.
Canh ngon như vậy, không phải lúc nào cũng có nên người trong phòng không để ý chủ khách, uống hế chén canh trong tay liền đi đến nồi, tự múc cho mình rồi tiếp tục thưởng thức. Cho đến khi nồi canh nhìn thấy đáy mới tiếc nuối buông chén xuống, cảm thán nói” ngon quá”
Lâm Tiểu Trúc thấy thế, cảm thấy may mắn là mình đã để phần canh rắn ở dưới bếp, nếu không lão thái thái và mọi người bận rộn hồi lâu lại không được thưởng thức ngụm nào.
“Đời này ta ăn không ít rắn nhưng chưa từng ăn thấy ngon như lần này” Trần lão cảm khái nói.
“Ta đã dạy thím cách nấu, sau này đánh được rắn, muốn ăn thì bảo thím làm cho ngươi ăn” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
“Ai ai, vậy thì thật cám ơn cô nương .”
Mẹ Hoa nhi thấy mọi người đã uống canh xong liền bới cho Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc và Thẩm Tử Dực mỗi người mộ chén cơm. Trần lão thì cầm bánh ngô trên bàn, chậm rãi ăn, cũng không có gắp đậu cô ve và bí đỏ xào dấm chua mà Lâm Tiểu Trúc làm, chỉ gắp dưa muối bên cạnh.
“Đại gia ngươi. . .” Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã im lặng ăn cơm, Lâm Tiểu Trúc cũng cúi đầu ăn, rốt cuộc nhịn không được hỏi” sao các ngươi không ăn cơm và thức ăn trên bàn này ?”
Trần lão nuốt xong miếng bánh ngô, cười nói” công tử không cần khách khí, chúng ta ăn món này thôi, không sao đâu”
Tuy Thẩm Tử Dực sống an nhàn, sung sướng nhưng cũng là người thông minh, hơn nữa lúc trước nghe Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã nói chuyện với nhau, hắn cũng biết cơm gạo tẻ đối với nhà nghèo là món ăn xa xỉ. Bánh ngô này có quá nửa là trộn cám và rau khô, thoạt nhìn rất khô, có lẽ rất khó ăn. Hắn cũng không nói gì thêm, im lặng ăn cơm.
Thẩm Tử Dực còn chưa ăn xong thì nghe con trai của Trần lão nói” công tử, món này ngươi không ăn được đâu, để xuống đi” . Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Thiên Dã đang cầm một cái bánh ngô cho vài miệng.
“Không có việc gì, ta thích ăn.” Viên Thiên Dã cười nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng.
“Mau uống nước.” Lâm Tiểu Trúc vừa thấy hắn lấy bánh ngô, đã có chuẩn bị, nhanh chóng đưa cho hắn một chén nước.
Viên Thiên Dã uống hết chén nước mới thở dài nhẹ nhõm.
“Công tử, đã nói thứ này ngươi ăn không quen rồi mà” Trần lão đoạt lấy bánh ngô trên tay Viên Thiên Dã, sấm mặt quát lớn với mẹ của Hoa nhi” còn thất thần làm gì ? mau đi bới cơm cho khách nhân đi”
“Dạ” mẹ Hoa nhi vội vàng cầm lấy cái chén trước mặt Viên Thiên Dã, xới cho hắn một chén cơm.
Viên Thiên Dã nhận lấy, vẻ mặt xấu hổ.
Thẩm Tử Dực lại vươn tay cầm một cái bánh ngô trên bàn” ta nếm thử”
Trần lão ngăn không kịp, đành để mặc hắn.
May mà Thẩm Tử Dực cũng thông minh, biết món Viên Thiên Dã ăn không vô thì hắn cũng nuốt không trôi, chỉ là tò mò, nên chỉ cắn một miếng nhỏ, cảm giác không mặn không nhạt, mùi cám và rau khô trộn lẫn với nhau khiến người ta buồn nôn, khô khốc khó ăn, căn bản là không thể nuốt xuống.
“Ha ha, công tử, ngươi cũng ăn không quen đâu, mau nhổ ra, không cần cứng rắn chống đỡ” Trần lão hán cười nói.
Thẩm Tử Dực nghe vậy đỏ mặt, vốn định sĩ diện mà nuốt xuống nhưng cổ họng lại không nghe lời, vừa nuốt xuống liền thấy ghê tởm, đành phải chạy ra cửa, phun ra.
Quay lại phòng thì nghe Viên Thiên Dã và Trần lão đang nói chuyện thu hoạch. Quốc thổ của Bắc Yến đa phần là đồi núi, đất đai cằn cỗi, một nhà tám chín người lại chỉ có hai mẫu đất, cho dù muốn làm ruộng cũng không có đất nên hàng năm chỉ dựa vào rau dại và cám để qua ngày, nếu gặp năm mất mùa thì càng thêm khó khăn.
“Không có gạo thì ăn nhiều thức ăn để bổ sung cũng được” Thẩm Tử Dực lên tiếng. Món bí đỏ dấm chua và đậu cô ve xào kia ăn rất ngon a.
Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, thấp giọng nói” ngươi có biết ta xào hai đĩa đó đã dùng hết lượng dầu dùng trong nửa tháng của cả nhà họ không ?”
“A?” Thẩm Tử Dực nhìn chén cơm trong tay, bỗng nhiên không còn khẩu vị gì.
Lâm Tiểu Trúc chuyên tâm nghe Trần lão và Viên Thiên Dã nói chuyện, cũng tham gia góp vui” ta nhớ khi rời khỏi Hạ gia thôn, ngươi cũng cho chúng ta ăn bánh ngô. Ngô có vẻ thích hợp gieo trồng ở vùng núi, còn có khoai lang, cũng dễ trồng, có thể dùng làm lương thực cũng có thể mở rộng trong cả nước”
Hai mắt Viên Thiên Dã sáng lên nhìn nàng” thật sự ?”
“Sao ? chẳng lẽ việc thu hoạch không có mở rộng đến đây ?” Lâm Tiểu Trúc nhíu mí.
Viên Thiên Dã thở dài 'triều đình không quan tâm tới chuyện này” hắn lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấp giọng nói” cho nên chuyện ta làm cũng không phải hoàn toàn vì bản thân”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Thì ra Đoan vương chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, Viên Chấp càng không quan tâm mấy chuyện này, nếu Bắc Yến rơi vào tay cha con bọn họ, dân chúng sẽ càng khốn khổ hơn.
Trải qua bữa cơm này, dù thấy cái giường đen ngòm và căn phòng không được sạch sẽ, Thẩm Tử Dực cũng không có ý kiến gì, yên lặng theo Viên Thiên Dã nằm xuống.
Sáng hôm sau rời đi, Lâm Tiểu Trúc và lão thái thái cứ đẩy qua đẩy lại cây trâm, cuối cùng Viên Thiên Dã phải cứng rắn nhét vào tay chắt trai của bà, rồi lôi kéo Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc đi thật nhanh mới kết thúc được trận tranh chấp.
“Dật Vương gia, rốt cuộc thì ta đã hiểu được ngươi” đi một quãng khá xa, Thẩm Tử Dực nói” cuộc sống gian nan của dân chúng, nếu không biết thì thôi, đã biết rồi sao có thể không quan tâm, chỉ riêng mình sống an nhàn, hưởng thụ được
Viên Thiên Dã vỗ vỗ vai hắn, không nói gì.
Ba người mải miết đi theo hướng nam khoảng hai canh giờ liền đến một trấn nhỏ tên là Dương Lâm. Hôm qua đi đường xa, Thẩm Tử Dực không quen, chân đã nổi mấy bọng nước cũng nhờ có Viên Thiên Dã tối qua châm cho hắn, mới đỡ hơn một chút. Hôm nay lại đi tới hai canh giờ, mệt mỏi không chịu nổi nhưng thấy Lâm Tiểu Trúc không kêu than tiếng nào, hắn đành cắn răng mà chịu. Cuối cùng sau hai canh giờ, ba người cũng đi vào trấn nhỏ.
Nhìn phố xá rực rỡ muôn màu, người đến người đi náo nhiệt, Thẩm Tử Dực thở phào nhẹ nhõm” chúng ta nghỉ lại đây đi, chờ bọn họ tìm đến là được”
Sắc mặt của Viên Thiên Dã không có thả lỏng” thôn trấn này quá nhỏ, không biết có tiền trang để đổi một ngàn lượng ngân phiếu hay không ?”
Thẩm Tử Dực nghe vậy liền than thở” không phải vậy chứ ? nếu không có, chúng ta không một xu dính túi, phải chết đói ở đây sao ?”
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái” đem quần áo của ngươi đi cầm có thể đổi được vài văn tiền ah”
Thẩm Tử Dực cúi đầu nhìn cẩm bào có chút ô uế trên người, nghi hoặc hỏi” quần áo có thể đổi thành tiền ?”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, lười giải thích với hắn.
Thôn trấn này không lớn, chỉ có ba dãy phố. Ba người dạo quanh một vòng, tìm người hỏi mới phát hiện nơi này đúng là không có tiền trang, ngay cả hiệu cầm đồ cũng không. Nếu muốn đổi bạc hay quần áo thì phải đi bốn năm mươi dặm đến dịch châu ngoài thị trấn. Ba người đứng như trời trống trên đường, nhìn nhau, có chút uể oải.
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Tử Dực ôm bụng, sầu mi khổ kiểm nói. Buổi sáng chỉ ăn có một cái bánh cao lương, uống một chén cháo giờ bụng đói cồn cào, đừng nói là bốn mươi dặm, bốn dặm hắn cũng không đi nổi.
Lâm Tiểu Trúc nhìn nhìn Viên Thiên Dã, lại nhìn Thẩm Tử Dực, nhướng mi” chẳng lẽ bọn họ không tìm thấy chúng ta thì chúng ta phải chịu chết đói sao ?”
“Vậy thì không đến nỗi. Ta tốt xấu gì cũng biết y thuật, xem bệnh cho người ta cũng kiếm được tiền” nói xong quay người lại” đi thôi, chúng ta nhìn xem có ai muốn chữa bệnh không”
Trong lòng Lâm Tiểu Trúc đã có cách kiếm tiền, vừa rồi hỏi vậy chẳng qua muốn xem hai đại nam nhân này một khi không còn thân phận địa vị thì ngay cả việc kiếm cơm ăn cũng là vấn đề. Lúc này thấy Viên Thiên Dã có thể từ bỏ tự tôn, nguyện ý đi khắp hang cùng ngõ hèm làm lang trung, trong lòng an ủi rất nhiều” bệnh nhân cũng không phải lập tức có liền, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Đi thôi, ta đưa các ngươi đi ăn cơm” nói xong đi về phía trước.
“Uy uy, không có tiền, lấy gì ăn cơm ?” Thẩm Tử Dực ngăn Lâm Tiểu Trúc lại.
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn” ngươi quên ta làm nghề gì hả ?”
“Ngươi muốn tới nhà người ta làm đầu bếp ? tửu lâu người ta cần đầu bếp từ lâu, ngươi chỉ làm một hai ngày, không thể đuổi đầu bếp để mướn ngươi chứ ?” Thẩm Tử Dực nói.
“Ta không làm đầu bếp, ta chỉ bán thực đơn.”
“Bán thực đơn?” Thẩm Tử Dực mắt sáng rực lên.
Vừa rồi dạo một vòng quanh trấn, cũng đã nắm bắt được tình hình kinh doanh ở trên trấn, đi thêm một quãng nữa đã đến tửu lâu lớn nhất trong trấn : Lâm Phong cư.
Lúc này đang giờ cơm trưa, khách ra vào tửu lâu khá đông, thấy ba người Lâm Tiểu Trúc tiến vào, tửu nhị vội chạy tới đón tiếp” khách quan muốn ăn cơm sao ? mời vào trong”
“Ta tìm chưởng quầy của các ngươi, muốn bàn chuyện làm ăn với hắn” Lâm Tiểu Trúc nói.
Tiểu nhị đưa mắt đánh giá ba người, thấy Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực ăn mặc tươm tất, không dám chậm trễ, vội mời ba người vào trong rồi nói” mời ba vị chờ một chút”
“Đúng, các ngươi nếm thử xem.” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Canh rắn này dùng thịt rắn đã bỏ hết xương băm nhuyễn, thêm gừng, trần bì, long nhãn, rượu ướp cùng một số gia vị khác. Vừa cho vào miệng đã cảm giác thơm ngon, vị ngọt của thịt rắn hòa với vị cay cay, thơm thơm của các loại gia vị, dung hợp thành một loại mỹ vị khó diễn tả bằng lời. Mỹ vị này khiến người ta chìm đắm trong đó, ngoại trừ tiếng húp canh xì xụp thì không còn âm thanh nào khác.
Canh ngon như vậy, không phải lúc nào cũng có nên người trong phòng không để ý chủ khách, uống hế chén canh trong tay liền đi đến nồi, tự múc cho mình rồi tiếp tục thưởng thức. Cho đến khi nồi canh nhìn thấy đáy mới tiếc nuối buông chén xuống, cảm thán nói” ngon quá”
Lâm Tiểu Trúc thấy thế, cảm thấy may mắn là mình đã để phần canh rắn ở dưới bếp, nếu không lão thái thái và mọi người bận rộn hồi lâu lại không được thưởng thức ngụm nào.
“Đời này ta ăn không ít rắn nhưng chưa từng ăn thấy ngon như lần này” Trần lão cảm khái nói.
“Ta đã dạy thím cách nấu, sau này đánh được rắn, muốn ăn thì bảo thím làm cho ngươi ăn” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
“Ai ai, vậy thì thật cám ơn cô nương .”
Mẹ Hoa nhi thấy mọi người đã uống canh xong liền bới cho Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc và Thẩm Tử Dực mỗi người mộ chén cơm. Trần lão thì cầm bánh ngô trên bàn, chậm rãi ăn, cũng không có gắp đậu cô ve và bí đỏ xào dấm chua mà Lâm Tiểu Trúc làm, chỉ gắp dưa muối bên cạnh.
“Đại gia ngươi. . .” Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã im lặng ăn cơm, Lâm Tiểu Trúc cũng cúi đầu ăn, rốt cuộc nhịn không được hỏi” sao các ngươi không ăn cơm và thức ăn trên bàn này ?”
Trần lão nuốt xong miếng bánh ngô, cười nói” công tử không cần khách khí, chúng ta ăn món này thôi, không sao đâu”
Tuy Thẩm Tử Dực sống an nhàn, sung sướng nhưng cũng là người thông minh, hơn nữa lúc trước nghe Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã nói chuyện với nhau, hắn cũng biết cơm gạo tẻ đối với nhà nghèo là món ăn xa xỉ. Bánh ngô này có quá nửa là trộn cám và rau khô, thoạt nhìn rất khô, có lẽ rất khó ăn. Hắn cũng không nói gì thêm, im lặng ăn cơm.
Thẩm Tử Dực còn chưa ăn xong thì nghe con trai của Trần lão nói” công tử, món này ngươi không ăn được đâu, để xuống đi” . Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Thiên Dã đang cầm một cái bánh ngô cho vài miệng.
“Không có việc gì, ta thích ăn.” Viên Thiên Dã cười nói, nhưng chưa nói hết câu đã bị mắc nghẹn, mặt đỏ bừng.
“Mau uống nước.” Lâm Tiểu Trúc vừa thấy hắn lấy bánh ngô, đã có chuẩn bị, nhanh chóng đưa cho hắn một chén nước.
Viên Thiên Dã uống hết chén nước mới thở dài nhẹ nhõm.
“Công tử, đã nói thứ này ngươi ăn không quen rồi mà” Trần lão đoạt lấy bánh ngô trên tay Viên Thiên Dã, sấm mặt quát lớn với mẹ của Hoa nhi” còn thất thần làm gì ? mau đi bới cơm cho khách nhân đi”
“Dạ” mẹ Hoa nhi vội vàng cầm lấy cái chén trước mặt Viên Thiên Dã, xới cho hắn một chén cơm.
Viên Thiên Dã nhận lấy, vẻ mặt xấu hổ.
Thẩm Tử Dực lại vươn tay cầm một cái bánh ngô trên bàn” ta nếm thử”
Trần lão ngăn không kịp, đành để mặc hắn.
May mà Thẩm Tử Dực cũng thông minh, biết món Viên Thiên Dã ăn không vô thì hắn cũng nuốt không trôi, chỉ là tò mò, nên chỉ cắn một miếng nhỏ, cảm giác không mặn không nhạt, mùi cám và rau khô trộn lẫn với nhau khiến người ta buồn nôn, khô khốc khó ăn, căn bản là không thể nuốt xuống.
“Ha ha, công tử, ngươi cũng ăn không quen đâu, mau nhổ ra, không cần cứng rắn chống đỡ” Trần lão hán cười nói.
Thẩm Tử Dực nghe vậy đỏ mặt, vốn định sĩ diện mà nuốt xuống nhưng cổ họng lại không nghe lời, vừa nuốt xuống liền thấy ghê tởm, đành phải chạy ra cửa, phun ra.
Quay lại phòng thì nghe Viên Thiên Dã và Trần lão đang nói chuyện thu hoạch. Quốc thổ của Bắc Yến đa phần là đồi núi, đất đai cằn cỗi, một nhà tám chín người lại chỉ có hai mẫu đất, cho dù muốn làm ruộng cũng không có đất nên hàng năm chỉ dựa vào rau dại và cám để qua ngày, nếu gặp năm mất mùa thì càng thêm khó khăn.
“Không có gạo thì ăn nhiều thức ăn để bổ sung cũng được” Thẩm Tử Dực lên tiếng. Món bí đỏ dấm chua và đậu cô ve xào kia ăn rất ngon a.
Lâm Tiểu Trúc nhìn hắn, thấp giọng nói” ngươi có biết ta xào hai đĩa đó đã dùng hết lượng dầu dùng trong nửa tháng của cả nhà họ không ?”
“A?” Thẩm Tử Dực nhìn chén cơm trong tay, bỗng nhiên không còn khẩu vị gì.
Lâm Tiểu Trúc chuyên tâm nghe Trần lão và Viên Thiên Dã nói chuyện, cũng tham gia góp vui” ta nhớ khi rời khỏi Hạ gia thôn, ngươi cũng cho chúng ta ăn bánh ngô. Ngô có vẻ thích hợp gieo trồng ở vùng núi, còn có khoai lang, cũng dễ trồng, có thể dùng làm lương thực cũng có thể mở rộng trong cả nước”
Hai mắt Viên Thiên Dã sáng lên nhìn nàng” thật sự ?”
“Sao ? chẳng lẽ việc thu hoạch không có mở rộng đến đây ?” Lâm Tiểu Trúc nhíu mí.
Viên Thiên Dã thở dài 'triều đình không quan tâm tới chuyện này” hắn lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, thấp giọng nói” cho nên chuyện ta làm cũng không phải hoàn toàn vì bản thân”
Lâm Tiểu Trúc gật đầu. Thì ra Đoan vương chỉ lo tranh quyền đoạt lợi, Viên Chấp càng không quan tâm mấy chuyện này, nếu Bắc Yến rơi vào tay cha con bọn họ, dân chúng sẽ càng khốn khổ hơn.
Trải qua bữa cơm này, dù thấy cái giường đen ngòm và căn phòng không được sạch sẽ, Thẩm Tử Dực cũng không có ý kiến gì, yên lặng theo Viên Thiên Dã nằm xuống.
Sáng hôm sau rời đi, Lâm Tiểu Trúc và lão thái thái cứ đẩy qua đẩy lại cây trâm, cuối cùng Viên Thiên Dã phải cứng rắn nhét vào tay chắt trai của bà, rồi lôi kéo Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc đi thật nhanh mới kết thúc được trận tranh chấp.
“Dật Vương gia, rốt cuộc thì ta đã hiểu được ngươi” đi một quãng khá xa, Thẩm Tử Dực nói” cuộc sống gian nan của dân chúng, nếu không biết thì thôi, đã biết rồi sao có thể không quan tâm, chỉ riêng mình sống an nhàn, hưởng thụ được
Viên Thiên Dã vỗ vỗ vai hắn, không nói gì.
Ba người mải miết đi theo hướng nam khoảng hai canh giờ liền đến một trấn nhỏ tên là Dương Lâm. Hôm qua đi đường xa, Thẩm Tử Dực không quen, chân đã nổi mấy bọng nước cũng nhờ có Viên Thiên Dã tối qua châm cho hắn, mới đỡ hơn một chút. Hôm nay lại đi tới hai canh giờ, mệt mỏi không chịu nổi nhưng thấy Lâm Tiểu Trúc không kêu than tiếng nào, hắn đành cắn răng mà chịu. Cuối cùng sau hai canh giờ, ba người cũng đi vào trấn nhỏ.
Nhìn phố xá rực rỡ muôn màu, người đến người đi náo nhiệt, Thẩm Tử Dực thở phào nhẹ nhõm” chúng ta nghỉ lại đây đi, chờ bọn họ tìm đến là được”
Sắc mặt của Viên Thiên Dã không có thả lỏng” thôn trấn này quá nhỏ, không biết có tiền trang để đổi một ngàn lượng ngân phiếu hay không ?”
Thẩm Tử Dực nghe vậy liền than thở” không phải vậy chứ ? nếu không có, chúng ta không một xu dính túi, phải chết đói ở đây sao ?”
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn một cái” đem quần áo của ngươi đi cầm có thể đổi được vài văn tiền ah”
Thẩm Tử Dực cúi đầu nhìn cẩm bào có chút ô uế trên người, nghi hoặc hỏi” quần áo có thể đổi thành tiền ?”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu, lười giải thích với hắn.
Thôn trấn này không lớn, chỉ có ba dãy phố. Ba người dạo quanh một vòng, tìm người hỏi mới phát hiện nơi này đúng là không có tiền trang, ngay cả hiệu cầm đồ cũng không. Nếu muốn đổi bạc hay quần áo thì phải đi bốn năm mươi dặm đến dịch châu ngoài thị trấn. Ba người đứng như trời trống trên đường, nhìn nhau, có chút uể oải.
“Làm sao bây giờ?” Thẩm Tử Dực ôm bụng, sầu mi khổ kiểm nói. Buổi sáng chỉ ăn có một cái bánh cao lương, uống một chén cháo giờ bụng đói cồn cào, đừng nói là bốn mươi dặm, bốn dặm hắn cũng không đi nổi.
Lâm Tiểu Trúc nhìn nhìn Viên Thiên Dã, lại nhìn Thẩm Tử Dực, nhướng mi” chẳng lẽ bọn họ không tìm thấy chúng ta thì chúng ta phải chịu chết đói sao ?”
“Vậy thì không đến nỗi. Ta tốt xấu gì cũng biết y thuật, xem bệnh cho người ta cũng kiếm được tiền” nói xong quay người lại” đi thôi, chúng ta nhìn xem có ai muốn chữa bệnh không”
Trong lòng Lâm Tiểu Trúc đã có cách kiếm tiền, vừa rồi hỏi vậy chẳng qua muốn xem hai đại nam nhân này một khi không còn thân phận địa vị thì ngay cả việc kiếm cơm ăn cũng là vấn đề. Lúc này thấy Viên Thiên Dã có thể từ bỏ tự tôn, nguyện ý đi khắp hang cùng ngõ hèm làm lang trung, trong lòng an ủi rất nhiều” bệnh nhân cũng không phải lập tức có liền, chúng ta vẫn nên ăn cơm trước đã. Đi thôi, ta đưa các ngươi đi ăn cơm” nói xong đi về phía trước.
“Uy uy, không có tiền, lấy gì ăn cơm ?” Thẩm Tử Dực ngăn Lâm Tiểu Trúc lại.
Lâm Tiểu Trúc liếc hắn” ngươi quên ta làm nghề gì hả ?”
“Ngươi muốn tới nhà người ta làm đầu bếp ? tửu lâu người ta cần đầu bếp từ lâu, ngươi chỉ làm một hai ngày, không thể đuổi đầu bếp để mướn ngươi chứ ?” Thẩm Tử Dực nói.
“Ta không làm đầu bếp, ta chỉ bán thực đơn.”
“Bán thực đơn?” Thẩm Tử Dực mắt sáng rực lên.
Vừa rồi dạo một vòng quanh trấn, cũng đã nắm bắt được tình hình kinh doanh ở trên trấn, đi thêm một quãng nữa đã đến tửu lâu lớn nhất trong trấn : Lâm Phong cư.
Lúc này đang giờ cơm trưa, khách ra vào tửu lâu khá đông, thấy ba người Lâm Tiểu Trúc tiến vào, tửu nhị vội chạy tới đón tiếp” khách quan muốn ăn cơm sao ? mời vào trong”
“Ta tìm chưởng quầy của các ngươi, muốn bàn chuyện làm ăn với hắn” Lâm Tiểu Trúc nói.
Tiểu nhị đưa mắt đánh giá ba người, thấy Viên Thiên Dã và Thẩm Tử Dực ăn mặc tươm tất, không dám chậm trễ, vội mời ba người vào trong rồi nói” mời ba vị chờ một chút”