Chương 253: Hắn đến đây
Phương gia thôn không lớn, chỉ có hai mươi hộ gia đình, người trong thôn đa số đều họ Phương, chỉ có nhà Đại Niên họ Ngô, hơn hai mươi năm trước chạy nạn mà đến đây. Người Phương gia thôn thấy bọn họ đáng thương, cha Đại Niên cũng là người thành thật nên mới cho bọn họ ở lại. Vì vậy Ngô gia ở trong thôn không có ruộng canh tác, chỉ dựa vào vài mẫu đất khô cằn, nhà thì thấp bé lại dột nát.
Lúc này đang là ngày mùa, nhà của Đại Niên lại không ở trong thôn vì thế khi hắn cõng Lâm Tiểu Trúc về nhà, trên đường cũng không gặp ai.
Nghĩ tới sắp chấm dứt mấy mươi năm sống độc thân, còn có thể trở thành con rể huyện lệnh, máu nóng trong người Đại Niên liền bốc lên ngùn ngụt. Hắn bước nhanh vào nhà, vung chân đá cửa, đặt Lâm Tiểu Trúc lên giường của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân thể mê người của nàng, hắn không cần nghĩ nhiều, lập tức lao lên.
Không ngờ Lâm Tiểu Trúc đang hôn mê nằm trên giường lại lập tức cong đầu gối ngay đúng lúc hắn nhào tới, lại kê vào đúng chỗ mệnh căn của hắn, khiến hắn đau đến chết đi sống lại.
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Đại Niên đổ mồ hôi lạnh, ôm hạ bộ, mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Thì ra lúc Lâm Tiểu Trúc được hắn cõng về, tuy đầu óc choáng váng nhưng vẫn không dám bông lỏng cảnh giác, luôn nhéo mình thật đau để duy trì thanh tỉnh. Đại Niên một hai muốn cõng nàng về nhà, nàng đã thấy hắn không có ý tốt cho nên mới nhân lúc hắn có ý đồ gây rối mà dốc hết khí lực cho hắn một kích trí mạng.
“Nếu ngươi dám làm nhục ta, cha tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, sẽ giết cả nhà ngươi. Nếu ngươi đối xử tốt với ta, chờ cha ta tìm được ta, ta sẽ bảo hắn thưởng nhiều ngân lượng cho ngươi” . Lâm Tiểu Trúc dốc hết khí lực ngồi dậy, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ Đại Niên, lảo đảo đi ra cửa.
Đại Niên cũng không dễ dụ, vừa rồi hắn đã mạo phạm nàng, đợi đến lúc cha nàng tìm đến, hắn không bị giết cũng bị đánh, chi bằng biến nàng thành nữ nhân của mình vẫn đảm bảo hơn. Một đêm vợ chồng, ngàn ngày ân nghĩa, nữ nhân này cũng không thể để mình chết đi khiến nàng trở thành quả phụ được.
Nhưng một cước vừa rồi Lâm Tiểu Trúc dùng toàn lực làm cho hắn đau đến chết đi sống lại, không thể ngăn cản nàng. Tuy nhiên thấy nàng động tác chậm chạp, hắn cũng an tâm hơn. Với sức lực hiện tại, nàng cũng không thể đi xa được, chờ hắn lấy lại sức sẽ bắt nàng về. Dù sao nhà hắn cũng cách xa thôn, nàng đi ra ngoài cũng không gặp được người trong thôn.
Lâm Tiểu Trúc biết thân thể mình không thể chống đỡ được bao lâu nhưng nàng là người không dễ từ bỏ. Đại Niên nhìn nàng y như sói đói nhìn mồi, nàng không thể ở lại đây, hi vọng nam nhân này phát lòng từ bi mà buông tha cho nàng. Nàng giơ tay lên, không do dự cắn một cái thật mạnh, làm cho mình thanh tỉnh hơn, gian nan chạy về phía trước. Nàng nhớ cha Đại Niên nói để Ngũ thẩm chiếu cố nàng, như vậy chắc hàng xóm của Ngô gia là nữ nhân, hiện đang ở nhà. Nàng hi vọng mình gặp vận may, có thể gặp được nàng ta.
“Đứng lại, đừng chạy.” Đại Niên đã hết đau, ra cửa thì thấy Lâm Tiểu Trúc chạy về hướng đông, vô cùng mừng rỡ, vội đuổi theo.
Nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Lâm Tiểu Trúc lại phát hiện phía trước không có nhà ở mà là vách núi đen giống như triền núi. Nàng tuyệt vọng quay đầu lại, nhìn Đại Niên đang đuổi đến gần, giơ tay lên, mặt không chút thay đổi hung hăng cắn một ngụm, rồi chậm rãi nói” ngươi còn bước qua, ta sẽ nhảy xuống. Ngươi có biết lúc ta lẩn trốn đã để lại ký hiệu, dựa vào đó, cha ta rất nhanh sẽ đến đây. Nếu hắn biết ta bị ngươi ép chết, nhất định sẽ bắt cả nhà ngươi tra tấn cho tới chết”
“Ngươi. . .” thấy nàng tàn nhẫn tự cắn tay mình chảy máu đầm đìa, còn dọa nạt như vậy, Đại Niên có chút hoảng sợ, vội dừng chân, nhìn nàng.
Lâm Tiểu Trúc đứng yên, nhìn lại hắn, ánh mắt ngày càng mơ hồ, đầu cũng đau nhiều hơn. Nàng lại giơ tay lên, đang muốn tiếp tục cắn xuống thì bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến” Tiểu Trúc”
Là Viên Thiên Dã!
“Ta ở đây” Lâm Tiểu Trúc dùng hết khí lực la lên, nước mắt cũng tuôn rơi.
Đại Niên nghe được thanh âm của Viên Thiên Dã, sắc mặt lập tức biến đổi, thầm nghĩ nếu xô Lâm Tiểu Trúc xuống vách núi coi như là chết không đối chứng hay là để cho nàng sống rồi sống chết của mình bị nàng nắm trong tay. Nghe Lâm Tiểu Trúc lên tiếng trả lời nhưng không đủ sức vì vậy thanh âm rất nhỏ, hẳn là truyền đi không xa. Hắn không hề do dự tiến lên, xô nàng ngã xuống núi.
Lâm Tiểu Trúc vốn cũng sắp té xỉu, thấy Đại Niên tiến tới, nàng liền cắn lưỡi một cái, rồi nhấc chân đá vào người hắn. Tuy rằng đá trúng hắn nhưng cũng đã dùng hết chút sức lực còn lại, thân thể liền chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
“Tiểu Trúc. . .” ngay lúc nàng ngã xuống dưới vách núi nghe được thanh âm tê tâm phế liệt của Viên Thiên Dã vang lên.
Phương gia thôn không lớn, chỉ có hai mươi hộ gia đình, người trong thôn đa số đều họ Phương, chỉ có nhà Đại Niên họ Ngô, hơn hai mươi năm trước chạy nạn mà đến đây. Người Phương gia thôn thấy bọn họ đáng thương, cha Đại Niên cũng là người thành thật nên mới cho bọn họ ở lại. Vì vậy Ngô gia ở trong thôn không có ruộng canh tác, chỉ dựa vào vài mẫu đất khô cằn, nhà thì thấp bé lại dột nát.
Lúc này đang là ngày mùa, nhà của Đại Niên lại không ở trong thôn vì thế khi hắn cõng Lâm Tiểu Trúc về nhà, trên đường cũng không gặp ai.
Nghĩ tới sắp chấm dứt mấy mươi năm sống độc thân, còn có thể trở thành con rể huyện lệnh, máu nóng trong người Đại Niên liền bốc lên ngùn ngụt. Hắn bước nhanh vào nhà, vung chân đá cửa, đặt Lâm Tiểu Trúc lên giường của mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng thân thể mê người của nàng, hắn không cần nghĩ nhiều, lập tức lao lên.
Không ngờ Lâm Tiểu Trúc đang hôn mê nằm trên giường lại lập tức cong đầu gối ngay đúng lúc hắn nhào tới, lại kê vào đúng chỗ mệnh căn của hắn, khiến hắn đau đến chết đi sống lại.
“Ngươi. . . Ngươi. . .” Đại Niên đổ mồ hôi lạnh, ôm hạ bộ, mở to mắt không thể tin nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Thì ra lúc Lâm Tiểu Trúc được hắn cõng về, tuy đầu óc choáng váng nhưng vẫn không dám bông lỏng cảnh giác, luôn nhéo mình thật đau để duy trì thanh tỉnh. Đại Niên một hai muốn cõng nàng về nhà, nàng đã thấy hắn không có ý tốt cho nên mới nhân lúc hắn có ý đồ gây rối mà dốc hết khí lực cho hắn một kích trí mạng.
“Nếu ngươi dám làm nhục ta, cha tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi, sẽ giết cả nhà ngươi. Nếu ngươi đối xử tốt với ta, chờ cha ta tìm được ta, ta sẽ bảo hắn thưởng nhiều ngân lượng cho ngươi” . Lâm Tiểu Trúc dốc hết khí lực ngồi dậy, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ Đại Niên, lảo đảo đi ra cửa.
Đại Niên cũng không dễ dụ, vừa rồi hắn đã mạo phạm nàng, đợi đến lúc cha nàng tìm đến, hắn không bị giết cũng bị đánh, chi bằng biến nàng thành nữ nhân của mình vẫn đảm bảo hơn. Một đêm vợ chồng, ngàn ngày ân nghĩa, nữ nhân này cũng không thể để mình chết đi khiến nàng trở thành quả phụ được.
Nhưng một cước vừa rồi Lâm Tiểu Trúc dùng toàn lực làm cho hắn đau đến chết đi sống lại, không thể ngăn cản nàng. Tuy nhiên thấy nàng động tác chậm chạp, hắn cũng an tâm hơn. Với sức lực hiện tại, nàng cũng không thể đi xa được, chờ hắn lấy lại sức sẽ bắt nàng về. Dù sao nhà hắn cũng cách xa thôn, nàng đi ra ngoài cũng không gặp được người trong thôn.
Lâm Tiểu Trúc biết thân thể mình không thể chống đỡ được bao lâu nhưng nàng là người không dễ từ bỏ. Đại Niên nhìn nàng y như sói đói nhìn mồi, nàng không thể ở lại đây, hi vọng nam nhân này phát lòng từ bi mà buông tha cho nàng. Nàng giơ tay lên, không do dự cắn một cái thật mạnh, làm cho mình thanh tỉnh hơn, gian nan chạy về phía trước. Nàng nhớ cha Đại Niên nói để Ngũ thẩm chiếu cố nàng, như vậy chắc hàng xóm của Ngô gia là nữ nhân, hiện đang ở nhà. Nàng hi vọng mình gặp vận may, có thể gặp được nàng ta.
“Đứng lại, đừng chạy.” Đại Niên đã hết đau, ra cửa thì thấy Lâm Tiểu Trúc chạy về hướng đông, vô cùng mừng rỡ, vội đuổi theo.
Nghe tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Lâm Tiểu Trúc lại phát hiện phía trước không có nhà ở mà là vách núi đen giống như triền núi. Nàng tuyệt vọng quay đầu lại, nhìn Đại Niên đang đuổi đến gần, giơ tay lên, mặt không chút thay đổi hung hăng cắn một ngụm, rồi chậm rãi nói” ngươi còn bước qua, ta sẽ nhảy xuống. Ngươi có biết lúc ta lẩn trốn đã để lại ký hiệu, dựa vào đó, cha ta rất nhanh sẽ đến đây. Nếu hắn biết ta bị ngươi ép chết, nhất định sẽ bắt cả nhà ngươi tra tấn cho tới chết”
“Ngươi. . .” thấy nàng tàn nhẫn tự cắn tay mình chảy máu đầm đìa, còn dọa nạt như vậy, Đại Niên có chút hoảng sợ, vội dừng chân, nhìn nàng.
Lâm Tiểu Trúc đứng yên, nhìn lại hắn, ánh mắt ngày càng mơ hồ, đầu cũng đau nhiều hơn. Nàng lại giơ tay lên, đang muốn tiếp tục cắn xuống thì bỗng nhiên nghe được thanh âm quen thuộc từ xa truyền đến” Tiểu Trúc”
Là Viên Thiên Dã!
“Ta ở đây” Lâm Tiểu Trúc dùng hết khí lực la lên, nước mắt cũng tuôn rơi.
Đại Niên nghe được thanh âm của Viên Thiên Dã, sắc mặt lập tức biến đổi, thầm nghĩ nếu xô Lâm Tiểu Trúc xuống vách núi coi như là chết không đối chứng hay là để cho nàng sống rồi sống chết của mình bị nàng nắm trong tay. Nghe Lâm Tiểu Trúc lên tiếng trả lời nhưng không đủ sức vì vậy thanh âm rất nhỏ, hẳn là truyền đi không xa. Hắn không hề do dự tiến lên, xô nàng ngã xuống núi.
Lâm Tiểu Trúc vốn cũng sắp té xỉu, thấy Đại Niên tiến tới, nàng liền cắn lưỡi một cái, rồi nhấc chân đá vào người hắn. Tuy rằng đá trúng hắn nhưng cũng đã dùng hết chút sức lực còn lại, thân thể liền chống đỡ không nổi mà ngã xuống.
“Tiểu Trúc. . .” ngay lúc nàng ngã xuống dưới vách núi nghe được thanh âm tê tâm phế liệt của Viên Thiên Dã vang lên.