Chương 51: Cho nàng bộc lộ tài năng
”Vậy ngươi chờ xem.” Lâm Tiểu Trúc thấy ánh mắt gã đầu bếp như hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người thì thản nhiên nói một câu rồi quay đầu, không để ý hắn
“Vậy còn chờ gì nữa?” thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên xoa lưng cho lão đầu nhi, gã đầu bếp liền buông lỏng, vẻ giễu cợt trên mặt càng tăng lên.
Vốn nghe nói có người phê bình đồ ăn hắn làm không ngon, còn đòi bán một bí phương nấu ăn tới hai trăm lượng bạc, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, nghĩ chắc đối phương phải có bản lãnh mới dám dùng công phu sư tử ngoạm như thế. Sau khi vào cửa, nghe chưởng quầy bảo tiểu cô nương này đi nấu cơm, hắn liền yên lòng, còn có chút khinh thường. Tiểu cô nương này thì làm được gì chứ. Cho dù là nấu cơm, chỉ sợ cũng chưa thành thục nữa là. Lúc này thấy Lâm Tiểu Trúc tuy cứng miệng nhưng người lại bất động, hắn càng thêm yên tâm, không khách khí nói “chỉ biết nói suông, còn không mau đi đến phòng bếp? chúng ta nơi này tuy không được tốt thì cũng là đại tửu lâu số một, số hai ở Thanh Khê trấn, nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ, ngươi cũng đừng lấy cớ là không tìm thấy thứ mình cần nha. Tiểu nha đầu, không có bản lĩnh thì đừng ăn nói lung tung, cẩn thận mà cắn phải lưỡi đó”
Lâm Tiểu Trúc dừng tay xoa lưng cho Tiết lão gia tử? sao tự nhiên lại chỉ mũi nhọn vào nàng chứ? Còn bắt nàng ngay tại đây nấu cơm? Nàng chỉ nói về hương vị cũng không nói hiện sẽ làm mà có làm thì cũng phải để lão đầu nhi tự mình ra trận ah. Nàng chỉ mới học nấu ăn có mấy ngày, đao công, đao chước cũng không biết, mỗi lần nấu ăn đều bị lão đầu nhi mắng đến máu cho đầy đầu, cho dù hương vị tạm được thì cũng không dám đem ra đây để bêu xấu ah.
Tiết lão gia tử không lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc hừ một tiếng rồi cao thấp đánh giá gã đầu bếp “sao? Ngươi ngay cả chuyện này cũng không có bản lĩnh sao? Một đại nam nhân lại đi khiêu chiến với một tiểu cô nương, muốn khi dễ người hay là kiếm cớ? có gan thì ngươi nói chuyện với sư phụ ta đi, kiếm chuyện với ta thì hay ho gì”
Béo chưởng quầy thay đổi sắc mặt. Hắn cảm thấy bí phương thế nào cũng không đáng giá hai trăm lượng bạc, hơn nữa những lời của lão đầu nhi nói làm hắn rất khó chịu. Cho nên mới điểm danh tiểu cô nương này, bảo nàng đi nấu cơm, nếu làm không ngon cũng hợp tình hợp lý để từ chối. Dù sao đối phương là người thế nào cũng không thể đắc tội. Không ngờ Hồng đại trù nhà mình nghe người khác nói đồ ăn hắn làm không ngon thì tức giận, đến gây sự với mấy người này. Nếu để lão đầu nhi kia ra tay, nếu hắn thực sự là một danh trù, làm ra đồ ăn thực ngon thì mình phải bỏ ra hai trăm lượng bạc để mua một thực đơn sao? Không mua thì lại đắc tội hắn, sau này đồ tôn đồ tử của hắn đến khiêu chiến thì tửu lâu của mình còn làm ăn gì nữa.
Sư phụ? Hồng Đại trù nhìn lão đầu nhi, lại nhìn béo chưởng quầy, sắc mặt trở nên ngưng trọng, không dám nói lung tung, vội chắp tay nói “xin hỏi tôn tính đại danh vị lão gia này?”
“Ta họ Tiết” lão đầu nhi thấy đối phương lễ phép hơn thì sắc mặt cũng tốt hơn, đáp lời rồi vẫn ngồi yên trên ghế.
“Tiết?” Hồng đại trù lục lọi trong đầu xem có ai là danh trù họ Tiết hay không, nào ngờ điểm danh một lượt các đầu bếp nổi tiếng cũng không thấy có ai họ Tiết cả.
Hồng đại trù vốn xuất thân từ đầu bếp thế gia, cũng có mấy phần kiến thức và công phu. Hắn nghĩ mình không biết Tiết lão gia tử này, danh tiếng không có, vậy chắc hắn cũng không có bản lĩnh gì cho nên tâm cũng thả lỏng hơn “nếu Tiết lão gia trù nghệ cao cường, xin mời ra tay cho ta được mở rộng tầm mắt”
“Tiểu Trúc.” Lão đầu nhi quay đầu kêu lên.
Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không ổn nhưng lại không dám không trả lời “dạ”
“Ngươi làm một phần gạch cua vi cá đi” Tiết lão gia tử phân phó xong, quay sang nói với béo chưởng quầy “đây là tiểu đồ ta mới thu nhận, mới theo ta học nghề được chín ngày. Đứa nhỏ này tuy tư chất không tốt lắm, nhưng quý ở tấm lòng lương thiện, lại rất quan tâm tới lão già không quen biết như ta cho nên ta mới nhận nàng làm đồ đệ, truyền cho chút tay nghề. Giờ để nàng làm đồ ăn cho mọi người nếm thử cũng để luyện thêm tay nghề”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc vừa nghe đã biết Tiết lão gia tử có chủ ý gì, cố nhịn cười, quay đầu nghiêm trang nói với Hồng đại trù ”thỉnh cho mượn vi cá loại tốt để dùng một chú”
“Vây cá?” Hồng đại trù và béo chưởng quầy mặt đều biến sách. Vừa rồi Hồng đại trù khoa trương nói mình có đủ nguyên liệu nấu ăn, đối phương liền đòi vi cá loại tốt. Tuy rằng quốc thái dân an, dân chúng đông đúc và giàu có nhưng ở Thanh Khê trấn vẫn hiếm có người dám ăn vi cá. Dù muốn ăn cũng phải đến thành cách đây mấy chục dặm nha, tửu lâu bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bán loại này. Hơn nữa món vi cá phải mất mấy ngày để chuẩn bị, không như hoa quả khô, có thể lập tức chế biến món ăn. Nhìn tiểu cô nương chừng mười hai, mười ba tuổi trước mặt, sắc mặt hai người càng thêm quái dị. Nếu lời lão đầu nhi là thật, tiểu cô nương này mới học nấu ăn được chí ngày, nàng có thể nấu chín thức ăn, không làm bị tiêu chảy là tốt rồi, còn dám đến tửu lâu múa rìu qua mắt thợ sao? Lão gia tử kia mở miệng là đòi vi cá, xem ra chủ yếu là muốn hù dọa người, chưa chắc đã dám ra tay thử a.
“Như thế nào? Không có?” Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm hỏi, hai mắt loan loan, nhìn rất đáng yêu, biểu tình và lời nói không hàm chứa ý trào phúng làm mọi người rất có cảm tình.
“Vi cá thì có nhưng ở trấn ít người ăn cho nên cũng không phải loại thượng hạng” hai mắt béo chưởng quầy híp thành một đường.
Hồng đại trù trong lòng hoài nghi nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, lễ phép hỏi ”Tiết lão gia tử, ta cảm thấy, chúng ta làm đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn càng đơn giản càng thể hiện được trình độ. Chi bằng hai vị đến phòng bếp lựa chọn nguyên liệu, nấu một món cho chúng ta thử được không?”
Vi cá không có còn nói dông dài, khẳng định là chột dạ, Lâm Tiểu Trúc dùng mắt nhìn Tiết lão gia tử
Mấy ngày nay, lão đầu nhi lúc nào cũng rống nàng, nói nàng làm cái này không tốt, cái kia không tốt nhưng hắn lại chẳng hề động thủ một lần. Với ngạo khí của hắn, với tính tình của hắn, nếu là bình thường còn nhẫn được sao? nếu thực muốn làm thì đã sớm lao vào phòng bếp mà thể hiện tài năng rồi, làm gì còn chịu ngồi yên ở đây. Đừng nói lão đầu nhi này chỉ biết ăn mà không biết làm nha. Hắn cũng biết nàng mới học nấu ăn được chín ngày, dù thế nào cũng không nên để một tiểu cô nương ra chiến trường nha.
“Hừ.” Tiết lão gia tử rốt cuộc cũng có động tĩnh “chỉ bằng chỗ này, còn không có tư cách để lão nhân gia ta rat ay, Tiểu Trúc ah. . .”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không ổn nhưng miệng vẫn phải đáp ứng.
“ Ngươi đến phòng bếp, xem có nguyên liệu nấu ăn gì thuận tay thì bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy đi “
”Vậy ngươi chờ xem.” Lâm Tiểu Trúc thấy ánh mắt gã đầu bếp như hận không thể ăn tươi nuốt sống hai người thì thản nhiên nói một câu rồi quay đầu, không để ý hắn
“Vậy còn chờ gì nữa?” thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn đứng yên xoa lưng cho lão đầu nhi, gã đầu bếp liền buông lỏng, vẻ giễu cợt trên mặt càng tăng lên.
Vốn nghe nói có người phê bình đồ ăn hắn làm không ngon, còn đòi bán một bí phương nấu ăn tới hai trăm lượng bạc, trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, nghĩ chắc đối phương phải có bản lãnh mới dám dùng công phu sư tử ngoạm như thế. Sau khi vào cửa, nghe chưởng quầy bảo tiểu cô nương này đi nấu cơm, hắn liền yên lòng, còn có chút khinh thường. Tiểu cô nương này thì làm được gì chứ. Cho dù là nấu cơm, chỉ sợ cũng chưa thành thục nữa là. Lúc này thấy Lâm Tiểu Trúc tuy cứng miệng nhưng người lại bất động, hắn càng thêm yên tâm, không khách khí nói “chỉ biết nói suông, còn không mau đi đến phòng bếp? chúng ta nơi này tuy không được tốt thì cũng là đại tửu lâu số một, số hai ở Thanh Khê trấn, nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ, ngươi cũng đừng lấy cớ là không tìm thấy thứ mình cần nha. Tiểu nha đầu, không có bản lĩnh thì đừng ăn nói lung tung, cẩn thận mà cắn phải lưỡi đó”
Lâm Tiểu Trúc dừng tay xoa lưng cho Tiết lão gia tử? sao tự nhiên lại chỉ mũi nhọn vào nàng chứ? Còn bắt nàng ngay tại đây nấu cơm? Nàng chỉ nói về hương vị cũng không nói hiện sẽ làm mà có làm thì cũng phải để lão đầu nhi tự mình ra trận ah. Nàng chỉ mới học nấu ăn có mấy ngày, đao công, đao chước cũng không biết, mỗi lần nấu ăn đều bị lão đầu nhi mắng đến máu cho đầy đầu, cho dù hương vị tạm được thì cũng không dám đem ra đây để bêu xấu ah.
Tiết lão gia tử không lên tiếng, Lâm Tiểu Trúc hừ một tiếng rồi cao thấp đánh giá gã đầu bếp “sao? Ngươi ngay cả chuyện này cũng không có bản lĩnh sao? Một đại nam nhân lại đi khiêu chiến với một tiểu cô nương, muốn khi dễ người hay là kiếm cớ? có gan thì ngươi nói chuyện với sư phụ ta đi, kiếm chuyện với ta thì hay ho gì”
Béo chưởng quầy thay đổi sắc mặt. Hắn cảm thấy bí phương thế nào cũng không đáng giá hai trăm lượng bạc, hơn nữa những lời của lão đầu nhi nói làm hắn rất khó chịu. Cho nên mới điểm danh tiểu cô nương này, bảo nàng đi nấu cơm, nếu làm không ngon cũng hợp tình hợp lý để từ chối. Dù sao đối phương là người thế nào cũng không thể đắc tội. Không ngờ Hồng đại trù nhà mình nghe người khác nói đồ ăn hắn làm không ngon thì tức giận, đến gây sự với mấy người này. Nếu để lão đầu nhi kia ra tay, nếu hắn thực sự là một danh trù, làm ra đồ ăn thực ngon thì mình phải bỏ ra hai trăm lượng bạc để mua một thực đơn sao? Không mua thì lại đắc tội hắn, sau này đồ tôn đồ tử của hắn đến khiêu chiến thì tửu lâu của mình còn làm ăn gì nữa.
Sư phụ? Hồng Đại trù nhìn lão đầu nhi, lại nhìn béo chưởng quầy, sắc mặt trở nên ngưng trọng, không dám nói lung tung, vội chắp tay nói “xin hỏi tôn tính đại danh vị lão gia này?”
“Ta họ Tiết” lão đầu nhi thấy đối phương lễ phép hơn thì sắc mặt cũng tốt hơn, đáp lời rồi vẫn ngồi yên trên ghế.
“Tiết?” Hồng đại trù lục lọi trong đầu xem có ai là danh trù họ Tiết hay không, nào ngờ điểm danh một lượt các đầu bếp nổi tiếng cũng không thấy có ai họ Tiết cả.
Hồng đại trù vốn xuất thân từ đầu bếp thế gia, cũng có mấy phần kiến thức và công phu. Hắn nghĩ mình không biết Tiết lão gia tử này, danh tiếng không có, vậy chắc hắn cũng không có bản lĩnh gì cho nên tâm cũng thả lỏng hơn “nếu Tiết lão gia trù nghệ cao cường, xin mời ra tay cho ta được mở rộng tầm mắt”
“Tiểu Trúc.” Lão đầu nhi quay đầu kêu lên.
Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không ổn nhưng lại không dám không trả lời “dạ”
“Ngươi làm một phần gạch cua vi cá đi” Tiết lão gia tử phân phó xong, quay sang nói với béo chưởng quầy “đây là tiểu đồ ta mới thu nhận, mới theo ta học nghề được chín ngày. Đứa nhỏ này tuy tư chất không tốt lắm, nhưng quý ở tấm lòng lương thiện, lại rất quan tâm tới lão già không quen biết như ta cho nên ta mới nhận nàng làm đồ đệ, truyền cho chút tay nghề. Giờ để nàng làm đồ ăn cho mọi người nếm thử cũng để luyện thêm tay nghề”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc vừa nghe đã biết Tiết lão gia tử có chủ ý gì, cố nhịn cười, quay đầu nghiêm trang nói với Hồng đại trù ”thỉnh cho mượn vi cá loại tốt để dùng một chú”
“Vây cá?” Hồng đại trù và béo chưởng quầy mặt đều biến sách. Vừa rồi Hồng đại trù khoa trương nói mình có đủ nguyên liệu nấu ăn, đối phương liền đòi vi cá loại tốt. Tuy rằng quốc thái dân an, dân chúng đông đúc và giàu có nhưng ở Thanh Khê trấn vẫn hiếm có người dám ăn vi cá. Dù muốn ăn cũng phải đến thành cách đây mấy chục dặm nha, tửu lâu bọn họ chưa từng nghĩ sẽ bán loại này. Hơn nữa món vi cá phải mất mấy ngày để chuẩn bị, không như hoa quả khô, có thể lập tức chế biến món ăn. Nhìn tiểu cô nương chừng mười hai, mười ba tuổi trước mặt, sắc mặt hai người càng thêm quái dị. Nếu lời lão đầu nhi là thật, tiểu cô nương này mới học nấu ăn được chí ngày, nàng có thể nấu chín thức ăn, không làm bị tiêu chảy là tốt rồi, còn dám đến tửu lâu múa rìu qua mắt thợ sao? Lão gia tử kia mở miệng là đòi vi cá, xem ra chủ yếu là muốn hù dọa người, chưa chắc đã dám ra tay thử a.
“Như thế nào? Không có?” Lâm Tiểu Trúc cười tủm tỉm hỏi, hai mắt loan loan, nhìn rất đáng yêu, biểu tình và lời nói không hàm chứa ý trào phúng làm mọi người rất có cảm tình.
“Vi cá thì có nhưng ở trấn ít người ăn cho nên cũng không phải loại thượng hạng” hai mắt béo chưởng quầy híp thành một đường.
Hồng đại trù trong lòng hoài nghi nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, lễ phép hỏi ”Tiết lão gia tử, ta cảm thấy, chúng ta làm đầu bếp, nguyên liệu nấu ăn càng đơn giản càng thể hiện được trình độ. Chi bằng hai vị đến phòng bếp lựa chọn nguyên liệu, nấu một món cho chúng ta thử được không?”
Vi cá không có còn nói dông dài, khẳng định là chột dạ, Lâm Tiểu Trúc dùng mắt nhìn Tiết lão gia tử
Mấy ngày nay, lão đầu nhi lúc nào cũng rống nàng, nói nàng làm cái này không tốt, cái kia không tốt nhưng hắn lại chẳng hề động thủ một lần. Với ngạo khí của hắn, với tính tình của hắn, nếu là bình thường còn nhẫn được sao? nếu thực muốn làm thì đã sớm lao vào phòng bếp mà thể hiện tài năng rồi, làm gì còn chịu ngồi yên ở đây. Đừng nói lão đầu nhi này chỉ biết ăn mà không biết làm nha. Hắn cũng biết nàng mới học nấu ăn được chín ngày, dù thế nào cũng không nên để một tiểu cô nương ra chiến trường nha.
“Hừ.” Tiết lão gia tử rốt cuộc cũng có động tĩnh “chỉ bằng chỗ này, còn không có tư cách để lão nhân gia ta rat ay, Tiểu Trúc ah. . .”
“Dạ” Lâm Tiểu Trúc cảm thấy không ổn nhưng miệng vẫn phải đáp ứng.
“ Ngươi đến phòng bếp, xem có nguyên liệu nấu ăn gì thuận tay thì bộc lộ tài năng cho bọn họ thấy đi “