Chương 81: Công hiệu thần kỳ
”Nga.” Lâm Tiểu Trúc ngậm viên thuốc trong miệng, cảm giác khó mà nói chuyện. Thuốc này cần có thời gian hòa tan, nàng cũng không muốn cứ ngồi ngây ngốc ở đây. Đứng lên thi lễ, lúng búng nói “cảm ơn công tử, nếu không còn việc gì nữa, Tiểu Trúc trở về đây”
Viên Thiên Dã nhìn sắc trời, gật đầu “đi đi”
Nhìn Lâm Tiểu Trúc đi ra cửa, bóng dáng dần biến mất trong ánh hoàng hôn, Viên Thiên Dã đi đến bên bàn học, cầm bút viết một phương thuốc cho Viên Thập “ngày mai chiếu theo đơn này mà bốc thuốc rồi vụng trộm đổi thuốc của lão gia tử, đừng để cho Trương Đông phát hiện”
“Dạ” Viên Thập nhận lấy phương thuốc, cẩn thận cất vào lòng, tin tưởng vào phán đoán của công tử rằng phương thuốc của lão gia tử có gì đó không ổn. Bệnh lâu thành y. Công tử đã từng bị trúng độc, suýt chút nữa là mất mạng, trải qua thời gian dài cũng không tốt lên, cho tới giờ vẫn còn bị ho khan. Cũng vì vậy mà công tử học y, trở nên y thuật bất phàm. Không chút khoa trương mà nói, trong thiên hạ, đại phu có y thuật cao minh so với công tử chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, công tử tự mình bắt mạch, kê đơn cho Lâm Tiểu Trúc tuyệt đối hữu hiệu hơn lão gia tử nhiều. Dù lão gia tử biết y thuật nhưng trình độ cũng như các đại phu bình thường khác thôi.
Viên thuốc dần dần tan trong miệng, trong đắng có ngọt còn có mùi bạc hà, cũng không khó ăn lắm. Khi Lâm Tiểu Trúc tắm rửa, giặt quần áo xong, cảm thấy trong bụng có luồng khí nóng, toàn thân trở nên ấm hơn, rất thoải mái, mọi mệt mỏi cũng tan biến, cảm thấy cả người khoan khoái, tràn ngập năng lượng. Nàng nằm trên giường dựa theo phương pháp của lão gia tử mà tập luyện, cảm giác luồng nhiệt lưu chuyển quay thân, hơn nữa còn kết hợp dòng khí ngưng tụ được do luyện tập mà trở nên lớn hơn. . .
Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Lão gia tử đã nói, người có tư chất tốt, luyện hơn một tháng sẽ cảm nhận được luồng khí mà người thân thể kém, phải luyện nửa năm mới cảm nhận được. Thể chất của nàng như vậy, không ngờ chỉ mới ăn một viên thuốc vào đã có cảm giác như thế, có thể thấy được thuốc này trân quý cỡ nào. Có thứ này hỗ trợ, nàng hẳn có thể luyện công phu.
Chiếu theo phương pháp của lão gia tử, dẫn luồng khí kia chậm rãi lưu chuyển, tuy chỉ được một đoạn ngắn liền ngừng lại, không thể phá tan huyệt vị nhưng nàng biết như vậy đã là tiến bộ vượt bậc rồi. Chỉ cần có luồng khí này thì sớm hay muộn, huyệt đạo cũng sẽ được giải khai.
Luyện một canh giờ, nàng mới dừng lại, bình yên đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện tinh thần tốt vô cùng, đầu óc dị thường minh mẫn, kiến thức kiếp trước có được đều nhớ rõ mồn một, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ. Nằm trên giường vận công, phát hiện luồng khí kia vẫn còn ở đan điền.
Thật tốt quá!
Lâm Tiểu Trúc vui vô cùng.
Khi mọi người lục tục đi rửa mặt rồi ra ngoài luyện công, Lâm Tiểu Trúc mới rời giường, nhanh chóng rửa mặt rồi đến giếng múc nước.
“Aha.” Nàng không nhịn được, cao hứng kêu thành tiếng. Mộc dũng nhẹ hơn rất nhiều, điều này chứng tỏ khí lực của nàng lớn hơn trước.
Thật sự là quá tốt!
Nếu có thể xin công tử một, hai viên nữa thì tốt biết bao.
Nhưng rất nhanh, Lâm Tiểu Trúc đã gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu. Thuốc này kỳ diệu như vậy, không biết quý đến cỡ nào, may mắn được ăn hai viên đã là khó có được rồi. Làm người không thể quá tham lam, cần phải dựa vào chính mình.
Nhanh chóng quét dọn xong, Lâm Tiểu Trúc cũng không múc nước để luyện lực cánh tay như trước. Nàng về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, ngũ tâm hướng lên trời, vận khí lần nữa liền cảm nhận được luồng khí kia lưu chuyển. Nàng tin chỉ cần luyện tập thêm, khí lực của nàng nhất định sẽ tăng trưởng rất nhanh, có thể nhanh hơn cách múc nước luyện lực cánh tay nhiều. Luyện như vậy, không chỉ tiến bộ chậm mà một tháng sau cũng không tăng bao nhiêu khí lực, quan trọng nhất là bắp tay sẽ rất thô. Một nữ hài tử mà cánh tay cơ bắp quá thì sẽ rất khó coi nha.
Đến khi nghe được tiếng người trong viện, Lâm Tiểu Trúc mới dồn khí đan điền, chậm rãi thu hồi ý niệm, mở to mắt, cố kiềm chế ý cười đang lan tràn, cùng mọi người ăn sáng xong mới cùng Tô Tiểu Thư, Chu Ngọc Xuân đi đến trù nghệ ban.
Tiết học đầu tiên chính là nguyên liệu nấu ăn. Thừa dịp Du giáo tập chưa tới, Lâm Tiểu Trúc lại ôn tập cho mọi người một lần.
Kiếp trước nàng làm đệ tử hơn hai mươi năm, đối với quy định, yêu cầu của các cuộc thi thế nào đều nhớ lại rồi nói cho mọi người biết. Đương nhiên khi ôn tập phải tránh người của tổ khác. Nếu muốn đạt danh hiệu đệ nhất, không chỉ khích lệ tinh thần học tập của mọi người mà còn phải giữ bí mật phương pháp học tập của mình.
Du giáo tập tổ chức cuộc tỷ thí này, mục đích là để kiểm tra kiến thức bọn họ học được trong mấy ngày qua, cho nên mỗi người đều phải trải qua kiểm tra, sau đó hắn sẽ chấm điểm rồi cộng tổng điểm chia đều, tổ nào có điểm bình quân cao nhất thì sẽ thắng.
Vì vậy yêu cầu mỗi người khi kiểm tra đều phải cố gắng hết sức thì mới có được số điểm cao.
Dương Vũ lười biếng được Lâm Tiểu Trúc khích lệ tinh thần cũng cùng cả tổ ôn tập, quyết tâm lấy vị trí đầu bảng.
“Thật tốt quá, tối nay chúng ta lại được ăn món ngon rồi, là Du giáo tập làm cho chúng ta ăn nha “ Chu Ngọc Xuân vừa nghe Du giáo tập tuyên bố kết quả đã reo lên.
Dương Vũ bình thường luôn ỉu xìu giờ hai mắt cũng sáng rỡ, miệng cười toe toét, trầm ổn như Tô Tiểu Thư, trầm mặc như Hạ Sơn cũng tươi cười rạng rỡ.
“ Cố lên. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ thường được ăn ngon “ Lâm Tiểu Trúc rèn sắt khi còn nóng, khích lệ mọi người
“ Đứng đầu phân biệt nguyên liệu nấu ăn thì tính là gì, chỉ cần để ý một chút, ai cũng làm được. Có bản lĩnh thì chúng ta so tài trong cuộc thi điên chước sắp tới đi, tổ các ngươi có dám nhận khiêu chiến với chúng ta không ?' thanh âm một nam hài vang lên.
Lâm Tiểu Trúc nhìn thoáng qua, nhíu mày. Không cần nhìn cũng biết, người lên tiếng là ở tổ một, có quan hệ khá tốt với Ngô Bình Cường, tên gọi Hùng Đại Tráng. Người này bộ dáng cao lớn, có khí lực tốt nhất trong trù nghệ ban. Tứ chi càng phát triển thì đầu óc càng teo tóp thôi. Tục ngữ nói, vật hợp theo loài, người đi theo nhóm. Trong tình huống không xung đột lợi ích, bình thường mọi người đều muốn quan hệ với người cùng đẳng cấp với mình. Ngô Bình Cường là người thông minh, lại có tâm cơ mà dính với Hùng Đại Tráng như vậy, làm cho Lâm Tiểu Trúc không thể không hoài nghi động cơ của hắn. Một người đơn thuần lại có thân thể cao to, nhất định sẽ là một mãnh tướng luôn xung phong đi đầu hoặc là người đỡ đạn rất tốt, mà lúc này cũng đã nhận ra được tác dụng của hắn. Nếu những lời vừa rồi là do Hùng Đại Tráng tự nghĩ ra, có đánh chết nàng cũng không tin.
Rõ ràng là phong cách của Ngô Thái Vân nha.
Quả nhiên, Hùng Đại Tráng đã dừng lời mà tổ ba vẫn không ai lên tiếng, Ngô Thái Vân liền cười nói “ sao ? tổ các ngươi có dám cùng chúng ta thi điên chước không ? “
“Ngươi. . .” Chu Ngọc Xuân hung hăng muốn phản kích lại nhưng lại không nói nên lời. Nều là điên chước, đúng là thực lực của tổ mình không bằng tổ một nhưng lại không phục, vì thế không biết nên nói thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngô Thái Vân như hận không nuốt nàng vào bụng được.
“Chu Ngọc Xuân, ngươi trừng cái gì mà trừng? Ngươi có bản lĩnh thì nhận khiêu chiến của chúng ta đi, nếu không dám thì là người nhát gan, yếu kém, sau này đừng ở trù nghệ ban mà vênh váo, tự đắc nữa. Dù cho các ngươi có giỏi nguyên liệu nấu ăn hay đao công nhưng không điên chước được, không thể đứng bếp thì có ích gì, đến cuối cùng cũng sẽ bị đá ra khỏi trù nghệ ban thôi. Ta thấy chi bằng hiện giờ tự động rời đi thì hay hơn, nếu không, ta cũng ngại thay cho các ngươi “ Ngô Thái Vân nói với Chu Ngọc Xuân nhưng mắt lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, biểu lộ sự khinh thường.
Từ sau khi bị giáo huấn, nàng có một đoạn thời gian khiêm tốn hẳn, đối với ai cũng thân thiết dễ gần nhưng chuyện nàng mật báo ai cũng biết nên không ai thèm để ý tới nàng. Nàng đành phải lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, tình cảnh mới đỡ hơn một chút. Trong cuộc thi phân ban, nàng bị Chu giáo tập của tam ban cự tuyệt khiến nàng trở thành trò cười của mọi người. Càng làm nàng hận Lâm Tiểu Trúc. Hơn nữa sau khi vào trù nghệ ban, Lâm Tiểu Trúc biểu hiện giỏi hơn ca ca mà nàng luôn sùng bái nhất, làm cho nàng càng hận càng không cam lòng càng không thể chấp nhận được.
Dựa vào cái gì mà Lâm Tiểu Trúc được mọi người tán dương còn mình lại bị phỉ nhổ ? dựa vào cái gì mà nàng chống đối giáo tập không bị phạt còn mình lại bị đánh trước mặt mọi người ? không phải các giáo tập bao che cho nàng, không phải trù nghệ ban đưa ra cuộc thi để cạnh tranh sao ? Hôm nay bổn cô nương đã nắm được nhược điểm của Lâm Tiểu Trúc, sẽ hung hăng giẫm nàng dưới chân, xem nàng còn đắc ý kiêu ngạo thế nào nữa
“Ngô Thái Vân, ngươi không cần khi người quá mức “ Tô Tiểu Thư biết Chu Ngọc Xuân xúc động, bị Ngô Thái Vân kích động sẽ không chống đỡ được nên mới liền tiến lên đối đầu với nàng.
“Ta quá mức?” Ngô Thái Vân kêu lên, nói với người của tổ một, tổ hai “ chúng ta chẳng qua muốn cùng các nàng tỷ thí thôi, đây cũng là điều các giáo tập đề xướng, yêu cầu này quá mức sao ? hôm qua thi đao công, hôm nay thi nguyên liệu nấu ăn đều bị các nàng đoạt mất danh hiệu đệ nhất, chẳng lẽ chúng ta khiêu chiến với bọn họ là quá mức ? ai quy định chỉ cho phép các nàng thắng mà không cho người khác so tài ? mọi người nói xem, chúng ta là vậy có quá mức hay không ? “
”Nga.” Lâm Tiểu Trúc ngậm viên thuốc trong miệng, cảm giác khó mà nói chuyện. Thuốc này cần có thời gian hòa tan, nàng cũng không muốn cứ ngồi ngây ngốc ở đây. Đứng lên thi lễ, lúng búng nói “cảm ơn công tử, nếu không còn việc gì nữa, Tiểu Trúc trở về đây”
Viên Thiên Dã nhìn sắc trời, gật đầu “đi đi”
Nhìn Lâm Tiểu Trúc đi ra cửa, bóng dáng dần biến mất trong ánh hoàng hôn, Viên Thiên Dã đi đến bên bàn học, cầm bút viết một phương thuốc cho Viên Thập “ngày mai chiếu theo đơn này mà bốc thuốc rồi vụng trộm đổi thuốc của lão gia tử, đừng để cho Trương Đông phát hiện”
“Dạ” Viên Thập nhận lấy phương thuốc, cẩn thận cất vào lòng, tin tưởng vào phán đoán của công tử rằng phương thuốc của lão gia tử có gì đó không ổn. Bệnh lâu thành y. Công tử đã từng bị trúng độc, suýt chút nữa là mất mạng, trải qua thời gian dài cũng không tốt lên, cho tới giờ vẫn còn bị ho khan. Cũng vì vậy mà công tử học y, trở nên y thuật bất phàm. Không chút khoa trương mà nói, trong thiên hạ, đại phu có y thuật cao minh so với công tử chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên, công tử tự mình bắt mạch, kê đơn cho Lâm Tiểu Trúc tuyệt đối hữu hiệu hơn lão gia tử nhiều. Dù lão gia tử biết y thuật nhưng trình độ cũng như các đại phu bình thường khác thôi.
Viên thuốc dần dần tan trong miệng, trong đắng có ngọt còn có mùi bạc hà, cũng không khó ăn lắm. Khi Lâm Tiểu Trúc tắm rửa, giặt quần áo xong, cảm thấy trong bụng có luồng khí nóng, toàn thân trở nên ấm hơn, rất thoải mái, mọi mệt mỏi cũng tan biến, cảm thấy cả người khoan khoái, tràn ngập năng lượng. Nàng nằm trên giường dựa theo phương pháp của lão gia tử mà tập luyện, cảm giác luồng nhiệt lưu chuyển quay thân, hơn nữa còn kết hợp dòng khí ngưng tụ được do luyện tập mà trở nên lớn hơn. . .
Lâm Tiểu Trúc mừng rỡ. Lão gia tử đã nói, người có tư chất tốt, luyện hơn một tháng sẽ cảm nhận được luồng khí mà người thân thể kém, phải luyện nửa năm mới cảm nhận được. Thể chất của nàng như vậy, không ngờ chỉ mới ăn một viên thuốc vào đã có cảm giác như thế, có thể thấy được thuốc này trân quý cỡ nào. Có thứ này hỗ trợ, nàng hẳn có thể luyện công phu.
Chiếu theo phương pháp của lão gia tử, dẫn luồng khí kia chậm rãi lưu chuyển, tuy chỉ được một đoạn ngắn liền ngừng lại, không thể phá tan huyệt vị nhưng nàng biết như vậy đã là tiến bộ vượt bậc rồi. Chỉ cần có luồng khí này thì sớm hay muộn, huyệt đạo cũng sẽ được giải khai.
Luyện một canh giờ, nàng mới dừng lại, bình yên đi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau tỉnh lại, nàng phát hiện tinh thần tốt vô cùng, đầu óc dị thường minh mẫn, kiến thức kiếp trước có được đều nhớ rõ mồn một, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ. Nằm trên giường vận công, phát hiện luồng khí kia vẫn còn ở đan điền.
Thật tốt quá!
Lâm Tiểu Trúc vui vô cùng.
Khi mọi người lục tục đi rửa mặt rồi ra ngoài luyện công, Lâm Tiểu Trúc mới rời giường, nhanh chóng rửa mặt rồi đến giếng múc nước.
“Aha.” Nàng không nhịn được, cao hứng kêu thành tiếng. Mộc dũng nhẹ hơn rất nhiều, điều này chứng tỏ khí lực của nàng lớn hơn trước.
Thật sự là quá tốt!
Nếu có thể xin công tử một, hai viên nữa thì tốt biết bao.
Nhưng rất nhanh, Lâm Tiểu Trúc đã gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu. Thuốc này kỳ diệu như vậy, không biết quý đến cỡ nào, may mắn được ăn hai viên đã là khó có được rồi. Làm người không thể quá tham lam, cần phải dựa vào chính mình.
Nhanh chóng quét dọn xong, Lâm Tiểu Trúc cũng không múc nước để luyện lực cánh tay như trước. Nàng về phòng, ngồi xếp bằng trên giường, ngũ tâm hướng lên trời, vận khí lần nữa liền cảm nhận được luồng khí kia lưu chuyển. Nàng tin chỉ cần luyện tập thêm, khí lực của nàng nhất định sẽ tăng trưởng rất nhanh, có thể nhanh hơn cách múc nước luyện lực cánh tay nhiều. Luyện như vậy, không chỉ tiến bộ chậm mà một tháng sau cũng không tăng bao nhiêu khí lực, quan trọng nhất là bắp tay sẽ rất thô. Một nữ hài tử mà cánh tay cơ bắp quá thì sẽ rất khó coi nha.
Đến khi nghe được tiếng người trong viện, Lâm Tiểu Trúc mới dồn khí đan điền, chậm rãi thu hồi ý niệm, mở to mắt, cố kiềm chế ý cười đang lan tràn, cùng mọi người ăn sáng xong mới cùng Tô Tiểu Thư, Chu Ngọc Xuân đi đến trù nghệ ban.
Tiết học đầu tiên chính là nguyên liệu nấu ăn. Thừa dịp Du giáo tập chưa tới, Lâm Tiểu Trúc lại ôn tập cho mọi người một lần.
Kiếp trước nàng làm đệ tử hơn hai mươi năm, đối với quy định, yêu cầu của các cuộc thi thế nào đều nhớ lại rồi nói cho mọi người biết. Đương nhiên khi ôn tập phải tránh người của tổ khác. Nếu muốn đạt danh hiệu đệ nhất, không chỉ khích lệ tinh thần học tập của mọi người mà còn phải giữ bí mật phương pháp học tập của mình.
Du giáo tập tổ chức cuộc tỷ thí này, mục đích là để kiểm tra kiến thức bọn họ học được trong mấy ngày qua, cho nên mỗi người đều phải trải qua kiểm tra, sau đó hắn sẽ chấm điểm rồi cộng tổng điểm chia đều, tổ nào có điểm bình quân cao nhất thì sẽ thắng.
Vì vậy yêu cầu mỗi người khi kiểm tra đều phải cố gắng hết sức thì mới có được số điểm cao.
Dương Vũ lười biếng được Lâm Tiểu Trúc khích lệ tinh thần cũng cùng cả tổ ôn tập, quyết tâm lấy vị trí đầu bảng.
“Thật tốt quá, tối nay chúng ta lại được ăn món ngon rồi, là Du giáo tập làm cho chúng ta ăn nha “ Chu Ngọc Xuân vừa nghe Du giáo tập tuyên bố kết quả đã reo lên.
Dương Vũ bình thường luôn ỉu xìu giờ hai mắt cũng sáng rỡ, miệng cười toe toét, trầm ổn như Tô Tiểu Thư, trầm mặc như Hạ Sơn cũng tươi cười rạng rỡ.
“ Cố lên. Chỉ cần chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ thường được ăn ngon “ Lâm Tiểu Trúc rèn sắt khi còn nóng, khích lệ mọi người
“ Đứng đầu phân biệt nguyên liệu nấu ăn thì tính là gì, chỉ cần để ý một chút, ai cũng làm được. Có bản lĩnh thì chúng ta so tài trong cuộc thi điên chước sắp tới đi, tổ các ngươi có dám nhận khiêu chiến với chúng ta không ?' thanh âm một nam hài vang lên.
Lâm Tiểu Trúc nhìn thoáng qua, nhíu mày. Không cần nhìn cũng biết, người lên tiếng là ở tổ một, có quan hệ khá tốt với Ngô Bình Cường, tên gọi Hùng Đại Tráng. Người này bộ dáng cao lớn, có khí lực tốt nhất trong trù nghệ ban. Tứ chi càng phát triển thì đầu óc càng teo tóp thôi. Tục ngữ nói, vật hợp theo loài, người đi theo nhóm. Trong tình huống không xung đột lợi ích, bình thường mọi người đều muốn quan hệ với người cùng đẳng cấp với mình. Ngô Bình Cường là người thông minh, lại có tâm cơ mà dính với Hùng Đại Tráng như vậy, làm cho Lâm Tiểu Trúc không thể không hoài nghi động cơ của hắn. Một người đơn thuần lại có thân thể cao to, nhất định sẽ là một mãnh tướng luôn xung phong đi đầu hoặc là người đỡ đạn rất tốt, mà lúc này cũng đã nhận ra được tác dụng của hắn. Nếu những lời vừa rồi là do Hùng Đại Tráng tự nghĩ ra, có đánh chết nàng cũng không tin.
Rõ ràng là phong cách của Ngô Thái Vân nha.
Quả nhiên, Hùng Đại Tráng đã dừng lời mà tổ ba vẫn không ai lên tiếng, Ngô Thái Vân liền cười nói “ sao ? tổ các ngươi có dám cùng chúng ta thi điên chước không ? “
“Ngươi. . .” Chu Ngọc Xuân hung hăng muốn phản kích lại nhưng lại không nói nên lời. Nều là điên chước, đúng là thực lực của tổ mình không bằng tổ một nhưng lại không phục, vì thế không biết nên nói thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngô Thái Vân như hận không nuốt nàng vào bụng được.
“Chu Ngọc Xuân, ngươi trừng cái gì mà trừng? Ngươi có bản lĩnh thì nhận khiêu chiến của chúng ta đi, nếu không dám thì là người nhát gan, yếu kém, sau này đừng ở trù nghệ ban mà vênh váo, tự đắc nữa. Dù cho các ngươi có giỏi nguyên liệu nấu ăn hay đao công nhưng không điên chước được, không thể đứng bếp thì có ích gì, đến cuối cùng cũng sẽ bị đá ra khỏi trù nghệ ban thôi. Ta thấy chi bằng hiện giờ tự động rời đi thì hay hơn, nếu không, ta cũng ngại thay cho các ngươi “ Ngô Thái Vân nói với Chu Ngọc Xuân nhưng mắt lại nhìn Lâm Tiểu Trúc, biểu lộ sự khinh thường.
Từ sau khi bị giáo huấn, nàng có một đoạn thời gian khiêm tốn hẳn, đối với ai cũng thân thiết dễ gần nhưng chuyện nàng mật báo ai cũng biết nên không ai thèm để ý tới nàng. Nàng đành phải lúc nào cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, tình cảnh mới đỡ hơn một chút. Trong cuộc thi phân ban, nàng bị Chu giáo tập của tam ban cự tuyệt khiến nàng trở thành trò cười của mọi người. Càng làm nàng hận Lâm Tiểu Trúc. Hơn nữa sau khi vào trù nghệ ban, Lâm Tiểu Trúc biểu hiện giỏi hơn ca ca mà nàng luôn sùng bái nhất, làm cho nàng càng hận càng không cam lòng càng không thể chấp nhận được.
Dựa vào cái gì mà Lâm Tiểu Trúc được mọi người tán dương còn mình lại bị phỉ nhổ ? dựa vào cái gì mà nàng chống đối giáo tập không bị phạt còn mình lại bị đánh trước mặt mọi người ? không phải các giáo tập bao che cho nàng, không phải trù nghệ ban đưa ra cuộc thi để cạnh tranh sao ? Hôm nay bổn cô nương đã nắm được nhược điểm của Lâm Tiểu Trúc, sẽ hung hăng giẫm nàng dưới chân, xem nàng còn đắc ý kiêu ngạo thế nào nữa
“Ngô Thái Vân, ngươi không cần khi người quá mức “ Tô Tiểu Thư biết Chu Ngọc Xuân xúc động, bị Ngô Thái Vân kích động sẽ không chống đỡ được nên mới liền tiến lên đối đầu với nàng.
“Ta quá mức?” Ngô Thái Vân kêu lên, nói với người của tổ một, tổ hai “ chúng ta chẳng qua muốn cùng các nàng tỷ thí thôi, đây cũng là điều các giáo tập đề xướng, yêu cầu này quá mức sao ? hôm qua thi đao công, hôm nay thi nguyên liệu nấu ăn đều bị các nàng đoạt mất danh hiệu đệ nhất, chẳng lẽ chúng ta khiêu chiến với bọn họ là quá mức ? ai quy định chỉ cho phép các nàng thắng mà không cho người khác so tài ? mọi người nói xem, chúng ta là vậy có quá mức hay không ? “