Chương 9: Khế ước bán mình
“Tiền này không thể đưa cho nàng” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng nói với lão nhân râu dê, Tần thị quay đầu nhịn nàng, ngoác miệng mắng “người cậu ma quỷ của ngươi còn đang nằm ngay đơ ở nhà kìa, tiền này không đủ cho hắn đánh bạc trong nửa tháng” nói xong lại giơ tay về phía trước, suýt chút nữa thì đụng trúng vạt áo của lão nhân râu dê “mau đi đi, sắc trời không còn sớm, các ngươi cần phải rời núi nữa” ra vẻ suy nghĩ cho bọn họ.
Lão nhân râu dê bị ác phụ này ép bức vốn rất khó chịu giờ thấy nàng giơ móng vuốt đến trước mặt, khó chịu như nước lũ tràn bờ, bất chấp công tử nghĩ gì, vỗ bàn quát ầm lên “ai nói sẽ cho ngươi thêm năm mươi văn tiền”
“Không đủ hai trăm năm mươi văn tiền, không bán” Tần thị tín vốn nóng nảy, bị hét như vậy thì cơn tức cũng trào lên, trừng mắt rống lại, dù sao công tử kia cũng thích Lâm Tiểu Trúc, nhất định sẽ mua nên nàng không thèm sợ lão già này.
“Ngươi…” lão nhân râu dê cảm thấy đỉnh đầu như bốc khói, hận không thể tát cho điêu phụ kia một cái.
Sơn dân đều bị biểu hiện của Tần thị làm ngây người, bọn họ vẫn luôn e ngại mấy quý nhân từ ngoài vào, cứ sợ sẽ làm mấy vị gia này mất hứng, nào ngờ Tần thị lại bưu hãn như vậy, dám rống to với vị lão gia kia.
Thiếu niên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người giằng co, không ý giúp đỡ.
“Bán hay không, không phải do ngươi nói.” Thanh âm thanh thúy của Lâm Tiểu Trúc dị thường vang dội trong không khí đang yên tĩnh “ta chưa từng bán mình cho nành ngươi, bán hay không là do ta làm chủ” nói xong còn e Tần thị chưa đủ tức mà bỏ thêm một câu “tiền cũng không thể cho ngươi, đó là tiền ta bán mình, cho nên ta sẽ thu”
“Ngươi…” Tần thị bị chọc tức không hề nhẹ, không nhiều lời liền giơ tay lên, tính cho Lâm Tiểu Trúc một cái tát.
Nửa năm qua Lâm Tiểu Trúc không bị đánh đến tàn phế cũng nhờ nàng thông minh, vừa rồi nói xong, biết chắc Tần thị sẽ động thủ nên đã sớm đề phòng, lắc người tránh né, cái tát của Tần thị liền rơi vào hư không.
“Ngươi còn dám trốn?” đây là những lời Tần thị nói nhiều nhất sau khi Lâm Tiểu Trúc đến Hạ gia thôn, nói xong còn giơ tay muốn tiếp tục đánh. Bị sơn dân vây quanh cho nên chỗ này không rộng lắm, Tần thị nắm chắc lần này sẽ đắc thủ.
Những lời này là Lâm Tiểu Trúc đến Hạ gia hậu, Tần thị lặp lại nhiều nhất một câu. Hiện tại vẫn là không nề này phiền còn nói một lần, giơ lên bàn tay liền muốn đuổi theo “Dừng tay!” lão nhân râu dê thấy thế quát to một tiếng, trừng mắt, cả người tản ra khí thế uy nghiêm làm cho thôn dân sợ tới mức không dám thở. Tư thái uy vũ như vậy, dù người nóng tính nhất trong thôn cũng không có được nửa uy phong như thế, quý nhân không hổ là quý nhân. Nghĩ vậy mọi người lại nhìn về phía thiếu niên, thân phận hắn còn cao quý hơn lão nhân kia, không biết khi nổi giận thì sẽ thế nào.
Thiếu niên vẫn bất động than sắc, vẻ mặt thản nhiên, thanh âm không nhanh không chậm chỉ vào cống rãnh trước mặt nói “A Uy, nếu nàng lại đánh người, ngươi liền ném nàng vào cống rãnh kia đi”
Cống rãnh đó nước chỉ tới đầu gồi, không chết người được nhưng cả thân đầy bùn thối là không thể tránh được.
Đại hán cùng đi nấu cháo với Lâm Tiểu Trúc “dạ” một tiếng, thanh âm như chuông vỡ làm mọi người lại giật mình lần nữa. Cái này còn chưa tính là gì, hắn tùy tiện vung tay vào cái cây sau lưng một cái, thân cây liền răng rắc rồi ngã gục. A Uy xoay người lại, quét mắt nhìn thôn dân một cái, làm cho Tần thị sợ tới mức thối lui mấy bước, khi đó mời hừ nhẹ một tiếng rồi trở lại đứng sau lưng thiếu niên.
Thôn dân nhìn sáu đại hạn cường tráng như A Uy đứng sau lưng thiếu niên thì kinh hãi tăng thêm một bậc, không dám ho he.
“Được rồi, ngươi đi ấn dấu tay lên khế ước đi, hai trăm năm mươi văn tiền sẽ là của nguoi” thiếu niên thản nhiên nói với Lâm Tiểu Trúc
Lão nhân râu dê liền đưa ra mộ tờ giấy và một cái hộp nhỏ đặt lên bàn.
Lâm Tiểu Trúc đi lên vài bước, cầm lấy tờ giấy, nhìn mấy chữ trên giấy, mũi bỗng nhiên thấy chua xót. Đến nơi này, nàng cứ nghĩ mình sẽ chết già ở đây cả đời sẽ vô duyên với văn chương, không ngờ lại có thể nhìn thấy chữ Hán lần nữa.
Lối chữ phồn thể thời cổ đại không làm khó được thạc sĩ Trung văn như nàng, tuy vậy vẫn ngẩng đầu nói với lão nhân râu dê “bá bá, ngài có thể giúp ta đọc nội dung trên này không?”
Có gia gia làm lá chắn nên cử chỉ của nàng không giống người thường cũng có thể hiểu được, tuy nhiên nàng lại xem qua khế ước, còn muốn mình đọc cho nàng nghe thì càng không bình thường chút nào. Lão nhân râu dê liền quay đầu liếc nhìn công tử, thấy hắn ánh mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì, đành phải nhận láy khế ước, đọc cho Lâm Tiểu Trúc nghe “nữ đồng Lâm Tiểu Trúc tự nguyện bán mình cả đời làm nô, giá hai trăm năm mươi văn tiền”
Nội dung khế ước đã được viết sẵn chỉ cần điền tên, giá cả và địa phương vào là xong. Bọn họ nghĩ lên núi viết chữ sẽ không tiện, chỉ cần cho điểm chỉ rồi sau khi rời núi điền tên cũng được, dù sao trong núi cũng không ai biết chữ, chuyện ấn dấu tay cả đời chắc chỉ làm qua vài lần, cho nên sẽ không ai hỏi nhiều.
Không ngờ Lâm Tiểu Trúc nghe hắn đọc xong liền mở to đôi mắt trong suốt, nhìn hắn hỏi “bá bá, ngươi chắc là trên đó viết tên Lâm Tiểu Trúc sao? Ngươi vừa mới quyết định mua ta, lại vừa thỏa thuận giá cả xong, sao có thể sớm đem tên ta và giá ghi trên giấy được chứ?”
Không chỉ có lão nhân râu dê giật mình, mà Hạ Chính đến tiễn con cũng khẩn trương tiến lên hỏi “lão gia, vừa rồi chúng ta có điểm chỉ, không, không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt lão nhạn râu dê trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc nói “khế ước đã viết xong, chỉ chờ ra khỏi núi sẽ điền tên các ngươi vào, những người khác chỉ có hai trăm văn tiền, ngươi lại được hai trăm năm mươi, còn muốn gì nữa?”
Ngươi mới là hai trăm năm mươi, Lâm Tiểu Trúc thầm mắng trong lòng, kiên trì nói “dù thế nào, ta cũng là bán mình cả đời, ngươi không ghi rõ ràng, ta sao có thể yên tâm” Ánh mắt nhìn thẳng lão nhân râu dê, không chút chịu thua. Tự do của bản thân, dù thế nào nàng cũng phải đấu tranh. Hiện tại tuy rằng ký tử khế nhưng bọn họ lại không điền giá, biết đâu sau này bọn họ cho giá cao, nàng làm cách nào mà chuộc thân được. Kiếp trước đã được giáo dục phải thận trọng trong việc ký hợp đồng, đây lại là khế ước bán mình, nàng càng phải cẩn thận gấp hai trăm lần.
Trong mắt lão nhân râu dê hiện lên tia tán thưởng, tiểu cô nuong thông minh lợi hại không phải dễ gặp. Hai trăn năm mươi văn tiền đổi lấy một bảo bối, cũng đáng, viết vài chữ thôi mà, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của thôn dân, hắn lại do dự. Nếu hắn viết, chẳng phải tự nhận mình là lừa đảo sao?
“Tiền này không thể đưa cho nàng” Lâm Tiểu Trúc lên tiếng nói với lão nhân râu dê, Tần thị quay đầu nhịn nàng, ngoác miệng mắng “người cậu ma quỷ của ngươi còn đang nằm ngay đơ ở nhà kìa, tiền này không đủ cho hắn đánh bạc trong nửa tháng” nói xong lại giơ tay về phía trước, suýt chút nữa thì đụng trúng vạt áo của lão nhân râu dê “mau đi đi, sắc trời không còn sớm, các ngươi cần phải rời núi nữa” ra vẻ suy nghĩ cho bọn họ.
Lão nhân râu dê bị ác phụ này ép bức vốn rất khó chịu giờ thấy nàng giơ móng vuốt đến trước mặt, khó chịu như nước lũ tràn bờ, bất chấp công tử nghĩ gì, vỗ bàn quát ầm lên “ai nói sẽ cho ngươi thêm năm mươi văn tiền”
“Không đủ hai trăm năm mươi văn tiền, không bán” Tần thị tín vốn nóng nảy, bị hét như vậy thì cơn tức cũng trào lên, trừng mắt rống lại, dù sao công tử kia cũng thích Lâm Tiểu Trúc, nhất định sẽ mua nên nàng không thèm sợ lão già này.
“Ngươi…” lão nhân râu dê cảm thấy đỉnh đầu như bốc khói, hận không thể tát cho điêu phụ kia một cái.
Sơn dân đều bị biểu hiện của Tần thị làm ngây người, bọn họ vẫn luôn e ngại mấy quý nhân từ ngoài vào, cứ sợ sẽ làm mấy vị gia này mất hứng, nào ngờ Tần thị lại bưu hãn như vậy, dám rống to với vị lão gia kia.
Thiếu niên vẫn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hai người giằng co, không ý giúp đỡ.
“Bán hay không, không phải do ngươi nói.” Thanh âm thanh thúy của Lâm Tiểu Trúc dị thường vang dội trong không khí đang yên tĩnh “ta chưa từng bán mình cho nành ngươi, bán hay không là do ta làm chủ” nói xong còn e Tần thị chưa đủ tức mà bỏ thêm một câu “tiền cũng không thể cho ngươi, đó là tiền ta bán mình, cho nên ta sẽ thu”
“Ngươi…” Tần thị bị chọc tức không hề nhẹ, không nhiều lời liền giơ tay lên, tính cho Lâm Tiểu Trúc một cái tát.
Nửa năm qua Lâm Tiểu Trúc không bị đánh đến tàn phế cũng nhờ nàng thông minh, vừa rồi nói xong, biết chắc Tần thị sẽ động thủ nên đã sớm đề phòng, lắc người tránh né, cái tát của Tần thị liền rơi vào hư không.
“Ngươi còn dám trốn?” đây là những lời Tần thị nói nhiều nhất sau khi Lâm Tiểu Trúc đến Hạ gia thôn, nói xong còn giơ tay muốn tiếp tục đánh. Bị sơn dân vây quanh cho nên chỗ này không rộng lắm, Tần thị nắm chắc lần này sẽ đắc thủ.
Những lời này là Lâm Tiểu Trúc đến Hạ gia hậu, Tần thị lặp lại nhiều nhất một câu. Hiện tại vẫn là không nề này phiền còn nói một lần, giơ lên bàn tay liền muốn đuổi theo “Dừng tay!” lão nhân râu dê thấy thế quát to một tiếng, trừng mắt, cả người tản ra khí thế uy nghiêm làm cho thôn dân sợ tới mức không dám thở. Tư thái uy vũ như vậy, dù người nóng tính nhất trong thôn cũng không có được nửa uy phong như thế, quý nhân không hổ là quý nhân. Nghĩ vậy mọi người lại nhìn về phía thiếu niên, thân phận hắn còn cao quý hơn lão nhân kia, không biết khi nổi giận thì sẽ thế nào.
Thiếu niên vẫn bất động than sắc, vẻ mặt thản nhiên, thanh âm không nhanh không chậm chỉ vào cống rãnh trước mặt nói “A Uy, nếu nàng lại đánh người, ngươi liền ném nàng vào cống rãnh kia đi”
Cống rãnh đó nước chỉ tới đầu gồi, không chết người được nhưng cả thân đầy bùn thối là không thể tránh được.
Đại hán cùng đi nấu cháo với Lâm Tiểu Trúc “dạ” một tiếng, thanh âm như chuông vỡ làm mọi người lại giật mình lần nữa. Cái này còn chưa tính là gì, hắn tùy tiện vung tay vào cái cây sau lưng một cái, thân cây liền răng rắc rồi ngã gục. A Uy xoay người lại, quét mắt nhìn thôn dân một cái, làm cho Tần thị sợ tới mức thối lui mấy bước, khi đó mời hừ nhẹ một tiếng rồi trở lại đứng sau lưng thiếu niên.
Thôn dân nhìn sáu đại hạn cường tráng như A Uy đứng sau lưng thiếu niên thì kinh hãi tăng thêm một bậc, không dám ho he.
“Được rồi, ngươi đi ấn dấu tay lên khế ước đi, hai trăm năm mươi văn tiền sẽ là của nguoi” thiếu niên thản nhiên nói với Lâm Tiểu Trúc
Lão nhân râu dê liền đưa ra mộ tờ giấy và một cái hộp nhỏ đặt lên bàn.
Lâm Tiểu Trúc đi lên vài bước, cầm lấy tờ giấy, nhìn mấy chữ trên giấy, mũi bỗng nhiên thấy chua xót. Đến nơi này, nàng cứ nghĩ mình sẽ chết già ở đây cả đời sẽ vô duyên với văn chương, không ngờ lại có thể nhìn thấy chữ Hán lần nữa.
Lối chữ phồn thể thời cổ đại không làm khó được thạc sĩ Trung văn như nàng, tuy vậy vẫn ngẩng đầu nói với lão nhân râu dê “bá bá, ngài có thể giúp ta đọc nội dung trên này không?”
Có gia gia làm lá chắn nên cử chỉ của nàng không giống người thường cũng có thể hiểu được, tuy nhiên nàng lại xem qua khế ước, còn muốn mình đọc cho nàng nghe thì càng không bình thường chút nào. Lão nhân râu dê liền quay đầu liếc nhìn công tử, thấy hắn ánh mắt thâm thúy, không biết đang nghĩ gì, đành phải nhận láy khế ước, đọc cho Lâm Tiểu Trúc nghe “nữ đồng Lâm Tiểu Trúc tự nguyện bán mình cả đời làm nô, giá hai trăm năm mươi văn tiền”
Nội dung khế ước đã được viết sẵn chỉ cần điền tên, giá cả và địa phương vào là xong. Bọn họ nghĩ lên núi viết chữ sẽ không tiện, chỉ cần cho điểm chỉ rồi sau khi rời núi điền tên cũng được, dù sao trong núi cũng không ai biết chữ, chuyện ấn dấu tay cả đời chắc chỉ làm qua vài lần, cho nên sẽ không ai hỏi nhiều.
Không ngờ Lâm Tiểu Trúc nghe hắn đọc xong liền mở to đôi mắt trong suốt, nhìn hắn hỏi “bá bá, ngươi chắc là trên đó viết tên Lâm Tiểu Trúc sao? Ngươi vừa mới quyết định mua ta, lại vừa thỏa thuận giá cả xong, sao có thể sớm đem tên ta và giá ghi trên giấy được chứ?”
Không chỉ có lão nhân râu dê giật mình, mà Hạ Chính đến tiễn con cũng khẩn trương tiến lên hỏi “lão gia, vừa rồi chúng ta có điểm chỉ, không, không có vấn đề gì chứ?”
Sắc mặt lão nhạn râu dê trở nên khó coi, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc nói “khế ước đã viết xong, chỉ chờ ra khỏi núi sẽ điền tên các ngươi vào, những người khác chỉ có hai trăm văn tiền, ngươi lại được hai trăm năm mươi, còn muốn gì nữa?”
Ngươi mới là hai trăm năm mươi, Lâm Tiểu Trúc thầm mắng trong lòng, kiên trì nói “dù thế nào, ta cũng là bán mình cả đời, ngươi không ghi rõ ràng, ta sao có thể yên tâm” Ánh mắt nhìn thẳng lão nhân râu dê, không chút chịu thua. Tự do của bản thân, dù thế nào nàng cũng phải đấu tranh. Hiện tại tuy rằng ký tử khế nhưng bọn họ lại không điền giá, biết đâu sau này bọn họ cho giá cao, nàng làm cách nào mà chuộc thân được. Kiếp trước đã được giáo dục phải thận trọng trong việc ký hợp đồng, đây lại là khế ước bán mình, nàng càng phải cẩn thận gấp hai trăm lần.
Trong mắt lão nhân râu dê hiện lên tia tán thưởng, tiểu cô nuong thông minh lợi hại không phải dễ gặp. Hai trăn năm mươi văn tiền đổi lấy một bảo bối, cũng đáng, viết vài chữ thôi mà, nhưng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của thôn dân, hắn lại do dự. Nếu hắn viết, chẳng phải tự nhận mình là lừa đảo sao?