Rena cùng mọi người bước qua một dãy hành lang được trải thảm đỏ. Xung quanh tường, những bức tranh cổ quý giá. Họ bước đi trong im lặng, nhỏ cảm thấy lồng ngực như muốn vỡ tung ra. Gặp mặt ba mẹ của Kaito? Oh my god! Đó là điều cuối cùng trong list những việc cần làm của nhỏ. Đã bao lần Rena tưởng tượng việc gặp mặt một vampire đầy quyền lực sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ không vui vẻ gì. Syrena khá thảnh nhiên và tự tin. Chị ấy cứ bước đi bình thường, thậm chí còn có vẻ vương giả. Mỗi khi đi ngang qua, những tên lính gác vampires đều nhìn Syrena với ánh mắt ngưỡng mộ. Rena quả thật không thể được như chị ấy. Yuuki thì vẫn trầm lặng không nói như thường, trong khi Hima và Ryo lại rất háo hức ( như mọi khi ). Hai người họ cứ cười khúc khích và điều đó có vẻ khiến Kaito phát bực.
“Stop acting like idiots!!!”_Kaito làu bàu.
“Đất nước tự do mà! Anh đâu thể cấm tụi em cười chứ!”_Hima hình như không biết sợ lạ gì. Phải rồi. Sau khi bị bắt cóc mà còn cười được thế thì chắc phải có lá gan sư tử.
Edgar đi bên cạnh nhỏ, chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, yê lặng đáng sợ. Rena không biết sao nhưng ánh mắt cậu ấy lộ rõ vẻ giận dữ. Chắc do việc gia tộc của Kaito không hề hấn gì trong khi gia tộc cậu ấy phải hứng chịu sự truy lùng của OSSICOR.
Những người lính cùng Kori bắt đầu dẫn họ đến trước một cánh cửa lớn màu vàng đất. Đó là một kiểu cửa thời Phụ hưng với những họa tiết rất cầu kỳ và đẹp đẽ. Hai người lính bước tới, đẩy nhẹ cửa ra hai bên, phòng ngai dần dần lộ ra. Rena bước vào và há hốc mồm kinh ngạc.
Đó là một căn phòng rộn với trần làm hoàn toàn bằng kính trong suốt. Bầu trời hoàng hôn đỏ rực nhìn qua những tấm kính ấy chẳng khác gì một bức tranh tuyệt đẹp. Những cột tròn cao làm bằng đá cẩm thạch vươn lên kiêu hãnh. Các cửa sổ thời Phục Hưng cùng những tấm rèm cầu kỳ màu đỏ như máu càng làm căn phòng trở nên sang trọng pha chút đáng sợ. Nhỏ đứng nhìn nơi này với vẻ sùng kính không che giấu, những bức họa tuyệt đẹp, những họa tiết cầu kỳ trên tường thật sự làm Rena ấn tượng. Tuy nhiên, có một thứ khiến nhỏ phải trầm trồ hơn nữa. Ngồi ở hai chiếc ngai đơn giản ở cuối phòng là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng xõa dài xuống gần đến đất. Bà ấy có đôi mắt xanh biển xinh đẹp và làn da trắng muốt. Người phụ nữ đó có vẻ đẹp giống của Swayne, dịu dàng, thuần khiết nhưng ẩn giấu gì đó mạnh mẽ. Ngồi kế bên bà ấy là một người đàn ông với mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt cương nghị nhưng rất đẹp. Ông ấy có đôi mắt đen thẳm, làn da trắng tương phản với chiếc áo choàng đen khoác quanh người. Đến giờ nhỏ mới nhận ra Kaito rất giống ông ta.
“Cha, mẹ…”_Koriand’r nhẹ nhàng quỳ xuống, mọi người thấy tốt nhất nên làm theo con bé.
“Các con đứng dậy đi.”_Người phụ nữ nói, phẩy tay, một nụ cười thoáng qua môi bà.
“Vậy…..cha mẹ muốn gặp các bạn con có chuyện gì?”_Kaito hỏi với vẻ mặt lạnh băng.
“Đừng có làm cái mặt nghiêm trọng đó nữa Ryand’r. Chúng ta chỉ muốn cảm ơn.”_Cha Kaito lắc đầu buồn bã.
“Whatever! Nói nhanh lên, tụi con phải rời khỏi đây!”
Rena thực sự rất “ấn tượng” trước cách Kaito nói chuyện với ba mẹ ruột của mình như vậy. Gia đình anh ta cứ cố gắng kêu gọi anh ta trở về, còn Kaito thì cứ cố đẩy xe ra. Một gia đình rắc rối và phức tạp.
“Con luôn như vậy.”_Me Kaito thở dài, nhìn về phía chúng tôi. “Rất cảm ơn các bạn đã giúp đỡ chúng tôi, và làm bạn với Ryan. Do vài rắc rối nên chúng tôi không thể chăm sóc thằng bé, mong mọi người sẽ giúp đỡ nó nhiều hơn.”
“V…vâng tất nhiên ạ….”_Nhỏ ấp úng khi thấy ánh mắt mẹ Kaito chỉ thẳng vào mình.
“Cháu là người hiến máu của Ryan?”
“Ơ….vâng ạ.”
“Thật may mắn cho nó có được một người hiến máu xinh xắn và tốt như vậy. Nếu Ryan có làm gì quá đáng mong cháu bỏ qua.”_Giọng ba Kaito vang lên nhẹ nhàng, làm sao mà anh ta có thể quay lưng lại với một gia đình tốt thế chứ?
“Cháu sẽ cố hết sức.”_Nhỏ thì thào.
“Xong rồi chứ, chúng ta đi thôi!”_Kaito bắt đầu lùa mọi người ra ngoài.
“Anh thật bất lịch sự!”_Nhỏ thì thào.
“Kệ tôi!”_Kaito hằm hằm trong khi đẩy Rena ra cửa cùng mọi người.
“Ryan! Nếu con muốn, chúng ta vãn sẽ chờ con trở về.”_Giọng mẹ Kaito cất lên, nghe não nề.
Anh ấy khựng lại một lúc, rồi đi thẳng mà không ngoái đầu nhìn lại.
****
Đó là buổi tối cuối cùng ở Ý của rena, nhỏ ra ngoài ban công và tận hưởng phong cảnh ở đây lần cuối. Gió thổi nhè nhẹ, nhỏ thầm mỉm cười. Syrena vẫn đang tức điên vì Rose trong lúc đánh nhau đã làm hỏng chiếc beats của chị ấy, nhưng Sy sẽ mua được cái mới ngay thôi. Hima và Ryo vẫn còn khá vui vẻ và lạc quan. Yuuki vẫn im lặng ( chuyện thường ngày ở huyện ). Edgar thì ấm ức về chuyện OSSICOR. Nhưng nhìn chung, môt tuần cuối của kỳ nghỉ này đã kết thúc tốt đẹp.
“Nhóc có vẻ vui nhỉ?”_Giọng Kaito vang lên từ phía sau.
Rena quay lại. Việc bị hù từ sau lưng thế này dù sao cũng đã quá quen với nhỏ rồi.
“Sao anh lai nói chuyện với ba mẹ mình như vậy?”_Rena khoanh tay lại, nhướng mày.
Kaito im lặng, đến đứng bên cạnh nhỏ.
“Đôi khi….làm vậy sẽ khiến họ vui hơn…..cứ nấn ná mãi chỉ làm mọi người nhớ nhung thêm.”
“Vậy nên anh chọn cách tàn nhẫn?”
Kaito im lặng, đôi mắt đen của anh ấy càng có vẻ sâu thẳm hơn.
“Arita đã thay đổi tôi rất nhiều….tôi không thể chọn giữa cô ấy và gia đình được.”
Rena im lặng, nhìn ra ngoài thung lũng.
“Đôi khi chúng ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn chọn để tránh nó…..có thể anh là một trường hợp như vậy.”_Nhỏ cười nhạt.
“Triết lý thú vị đấy.”_Kaito nhún vai.
“Arita…thật sự quan trọng với anh vậy sao?”
“Nhóc không hiểu hết được đâu.”
Rena im lặng, lòng như đang đeo đá tảng.
“Thôi, cũng trễ rồi, nhóc ngủ đi! Mai chúng ta đi rồi.”_Kaito cười, xoa đầu nhỏ và nhảy xuống bóng đêm mù mịt bên dưới.
Đến nhanh….đi cũng nhanh…..
Những vì sao trên rời dường như sáng hơn thường lệ. Rena ngước mặt lên, để gió hong khô những giọt nước mắt. Nhỏ có mọi thứ cơ mà, tại sao phải buồn phiền. Arita là thiên thần của Kaito, người đến sau như nhỏ thì có gì quan trọng chứ? Nội tâm của nhỏ đang gào thét dữ dội, cuộc chiến giữa hai phần bản chất trong nhỏ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự ganh ghét và đố kỵ dâng lên cùng lúc với sự nhún nhường và nỗi thất vọng. Cứ mỗi lần như vậy, nhỏ luôn tự nhủ phải đè cái sự nhỏ nhen của mình xuống, nhưng liệu giới hạn đó kéo dài được bao lâu? Ranh giới của thiện và ác gần như quá mỏng đến nỗi không thể phân biệt được, và nhỏ luôn phải đấu tranh để không vi phạm ranh giới đó. Syrena, chị ấy cũng vậy. Tuy nhiên, nội tâm Sy phức tạp hơn nhiều và chị ấy đã học được cách chế ngự nó theo năm tháng. Trong khi đó, nhỏ, chỉ là một con bé mới bắt đầu cuộc sống tự lập, đối mặt với cuộc đời thì việc giữ giới hạn quả thật quá khó khăn. Áp lực đè nặng khiến nhỏ không thở nổi. Từ lúc nào mà Scarlett Renata phải trở nên khổ sở thế này chứ? Nhỏ nghĩ đến Edgar, đến nụ cười ấm áp và ánh nhìn trìu mến cậu ấy luôn dành cho nhỏ. Nhỏ biết, mình là một con bé ích kỷ, nhỏ luôn biết điều đó. Thậm chí cả Syrena hay Natasy, những người có cái tôi rất lớn cũng không bằng được với sự nhỏ nhen cứ lớn dần lên phía sau nụ cười của nhỏ. Cố gắng chịu đựng…..và đổi lại chỉ là bóng tối dày đặc thêm.
Rena đưa tay lên đầu mình, bật ra một nụ cười nhạt thếch. Cay đắng.
“Stop acting like idiots!!!”_Kaito làu bàu.
“Đất nước tự do mà! Anh đâu thể cấm tụi em cười chứ!”_Hima hình như không biết sợ lạ gì. Phải rồi. Sau khi bị bắt cóc mà còn cười được thế thì chắc phải có lá gan sư tử.
Edgar đi bên cạnh nhỏ, chỉ đăm đăm nhìn về phía trước, yê lặng đáng sợ. Rena không biết sao nhưng ánh mắt cậu ấy lộ rõ vẻ giận dữ. Chắc do việc gia tộc của Kaito không hề hấn gì trong khi gia tộc cậu ấy phải hứng chịu sự truy lùng của OSSICOR.
Những người lính cùng Kori bắt đầu dẫn họ đến trước một cánh cửa lớn màu vàng đất. Đó là một kiểu cửa thời Phụ hưng với những họa tiết rất cầu kỳ và đẹp đẽ. Hai người lính bước tới, đẩy nhẹ cửa ra hai bên, phòng ngai dần dần lộ ra. Rena bước vào và há hốc mồm kinh ngạc.
Đó là một căn phòng rộn với trần làm hoàn toàn bằng kính trong suốt. Bầu trời hoàng hôn đỏ rực nhìn qua những tấm kính ấy chẳng khác gì một bức tranh tuyệt đẹp. Những cột tròn cao làm bằng đá cẩm thạch vươn lên kiêu hãnh. Các cửa sổ thời Phục Hưng cùng những tấm rèm cầu kỳ màu đỏ như máu càng làm căn phòng trở nên sang trọng pha chút đáng sợ. Nhỏ đứng nhìn nơi này với vẻ sùng kính không che giấu, những bức họa tuyệt đẹp, những họa tiết cầu kỳ trên tường thật sự làm Rena ấn tượng. Tuy nhiên, có một thứ khiến nhỏ phải trầm trồ hơn nữa. Ngồi ở hai chiếc ngai đơn giản ở cuối phòng là một người phụ nữ với mái tóc vàng óng xõa dài xuống gần đến đất. Bà ấy có đôi mắt xanh biển xinh đẹp và làn da trắng muốt. Người phụ nữ đó có vẻ đẹp giống của Swayne, dịu dàng, thuần khiết nhưng ẩn giấu gì đó mạnh mẽ. Ngồi kế bên bà ấy là một người đàn ông với mái tóc đen mềm mại, khuôn mặt cương nghị nhưng rất đẹp. Ông ấy có đôi mắt đen thẳm, làn da trắng tương phản với chiếc áo choàng đen khoác quanh người. Đến giờ nhỏ mới nhận ra Kaito rất giống ông ta.
“Cha, mẹ…”_Koriand’r nhẹ nhàng quỳ xuống, mọi người thấy tốt nhất nên làm theo con bé.
“Các con đứng dậy đi.”_Người phụ nữ nói, phẩy tay, một nụ cười thoáng qua môi bà.
“Vậy…..cha mẹ muốn gặp các bạn con có chuyện gì?”_Kaito hỏi với vẻ mặt lạnh băng.
“Đừng có làm cái mặt nghiêm trọng đó nữa Ryand’r. Chúng ta chỉ muốn cảm ơn.”_Cha Kaito lắc đầu buồn bã.
“Whatever! Nói nhanh lên, tụi con phải rời khỏi đây!”
Rena thực sự rất “ấn tượng” trước cách Kaito nói chuyện với ba mẹ ruột của mình như vậy. Gia đình anh ta cứ cố gắng kêu gọi anh ta trở về, còn Kaito thì cứ cố đẩy xe ra. Một gia đình rắc rối và phức tạp.
“Con luôn như vậy.”_Me Kaito thở dài, nhìn về phía chúng tôi. “Rất cảm ơn các bạn đã giúp đỡ chúng tôi, và làm bạn với Ryan. Do vài rắc rối nên chúng tôi không thể chăm sóc thằng bé, mong mọi người sẽ giúp đỡ nó nhiều hơn.”
“V…vâng tất nhiên ạ….”_Nhỏ ấp úng khi thấy ánh mắt mẹ Kaito chỉ thẳng vào mình.
“Cháu là người hiến máu của Ryan?”
“Ơ….vâng ạ.”
“Thật may mắn cho nó có được một người hiến máu xinh xắn và tốt như vậy. Nếu Ryan có làm gì quá đáng mong cháu bỏ qua.”_Giọng ba Kaito vang lên nhẹ nhàng, làm sao mà anh ta có thể quay lưng lại với một gia đình tốt thế chứ?
“Cháu sẽ cố hết sức.”_Nhỏ thì thào.
“Xong rồi chứ, chúng ta đi thôi!”_Kaito bắt đầu lùa mọi người ra ngoài.
“Anh thật bất lịch sự!”_Nhỏ thì thào.
“Kệ tôi!”_Kaito hằm hằm trong khi đẩy Rena ra cửa cùng mọi người.
“Ryan! Nếu con muốn, chúng ta vãn sẽ chờ con trở về.”_Giọng mẹ Kaito cất lên, nghe não nề.
Anh ấy khựng lại một lúc, rồi đi thẳng mà không ngoái đầu nhìn lại.
****
Đó là buổi tối cuối cùng ở Ý của rena, nhỏ ra ngoài ban công và tận hưởng phong cảnh ở đây lần cuối. Gió thổi nhè nhẹ, nhỏ thầm mỉm cười. Syrena vẫn đang tức điên vì Rose trong lúc đánh nhau đã làm hỏng chiếc beats của chị ấy, nhưng Sy sẽ mua được cái mới ngay thôi. Hima và Ryo vẫn còn khá vui vẻ và lạc quan. Yuuki vẫn im lặng ( chuyện thường ngày ở huyện ). Edgar thì ấm ức về chuyện OSSICOR. Nhưng nhìn chung, môt tuần cuối của kỳ nghỉ này đã kết thúc tốt đẹp.
“Nhóc có vẻ vui nhỉ?”_Giọng Kaito vang lên từ phía sau.
Rena quay lại. Việc bị hù từ sau lưng thế này dù sao cũng đã quá quen với nhỏ rồi.
“Sao anh lai nói chuyện với ba mẹ mình như vậy?”_Rena khoanh tay lại, nhướng mày.
Kaito im lặng, đến đứng bên cạnh nhỏ.
“Đôi khi….làm vậy sẽ khiến họ vui hơn…..cứ nấn ná mãi chỉ làm mọi người nhớ nhung thêm.”
“Vậy nên anh chọn cách tàn nhẫn?”
Kaito im lặng, đôi mắt đen của anh ấy càng có vẻ sâu thẳm hơn.
“Arita đã thay đổi tôi rất nhiều….tôi không thể chọn giữa cô ấy và gia đình được.”
Rena im lặng, nhìn ra ngoài thung lũng.
“Đôi khi chúng ta gặp định mệnh của mình trên con đường ta luôn chọn để tránh nó…..có thể anh là một trường hợp như vậy.”_Nhỏ cười nhạt.
“Triết lý thú vị đấy.”_Kaito nhún vai.
“Arita…thật sự quan trọng với anh vậy sao?”
“Nhóc không hiểu hết được đâu.”
Rena im lặng, lòng như đang đeo đá tảng.
“Thôi, cũng trễ rồi, nhóc ngủ đi! Mai chúng ta đi rồi.”_Kaito cười, xoa đầu nhỏ và nhảy xuống bóng đêm mù mịt bên dưới.
Đến nhanh….đi cũng nhanh…..
Những vì sao trên rời dường như sáng hơn thường lệ. Rena ngước mặt lên, để gió hong khô những giọt nước mắt. Nhỏ có mọi thứ cơ mà, tại sao phải buồn phiền. Arita là thiên thần của Kaito, người đến sau như nhỏ thì có gì quan trọng chứ? Nội tâm của nhỏ đang gào thét dữ dội, cuộc chiến giữa hai phần bản chất trong nhỏ trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Sự ganh ghét và đố kỵ dâng lên cùng lúc với sự nhún nhường và nỗi thất vọng. Cứ mỗi lần như vậy, nhỏ luôn tự nhủ phải đè cái sự nhỏ nhen của mình xuống, nhưng liệu giới hạn đó kéo dài được bao lâu? Ranh giới của thiện và ác gần như quá mỏng đến nỗi không thể phân biệt được, và nhỏ luôn phải đấu tranh để không vi phạm ranh giới đó. Syrena, chị ấy cũng vậy. Tuy nhiên, nội tâm Sy phức tạp hơn nhiều và chị ấy đã học được cách chế ngự nó theo năm tháng. Trong khi đó, nhỏ, chỉ là một con bé mới bắt đầu cuộc sống tự lập, đối mặt với cuộc đời thì việc giữ giới hạn quả thật quá khó khăn. Áp lực đè nặng khiến nhỏ không thở nổi. Từ lúc nào mà Scarlett Renata phải trở nên khổ sở thế này chứ? Nhỏ nghĩ đến Edgar, đến nụ cười ấm áp và ánh nhìn trìu mến cậu ấy luôn dành cho nhỏ. Nhỏ biết, mình là một con bé ích kỷ, nhỏ luôn biết điều đó. Thậm chí cả Syrena hay Natasy, những người có cái tôi rất lớn cũng không bằng được với sự nhỏ nhen cứ lớn dần lên phía sau nụ cười của nhỏ. Cố gắng chịu đựng…..và đổi lại chỉ là bóng tối dày đặc thêm.
Rena đưa tay lên đầu mình, bật ra một nụ cười nhạt thếch. Cay đắng.