Nhỏ cùng mọi người chạy ra khỏi địa phẩn lâu đài gia tộc Scarlett. Rena bắt đầu thấy lo cho việc Yuuki đang ở đâu hơn là việc mình đang kẹt cứng giữa cuộc nội chiến kinh hoàng của Edgar và Kaito. Hơn nữa, nếu thế giới vampires bị hủy diệt, chắc gì thế giới của người thường hay của ác quỷ đứng yên được. Bỗng chốc trách nhiệm lại nặng thêm trên lưng mọi người.
“Anh đã tìm thấy Yuuki chưa?”_Hima hỏi trong khi mọi người cứ chạy hết từ hẻm này đến đường khác của London.
Kaito chợt “thắng” lại khi đến con hẻm Inner Temple. Dừng lại một hồi, anh ấy nhíu mày và lao thẳng qua một khu bàn cờ chen chúc nhà cửa và đến cái sân nhỏ bên ngoài một nhà thờ. Tường đá đẽo thô ánh lên mờ mờ trong làn sương buổi sáng, và chim câu gù trong các chi tiết kiến trúc trên đầu.
“Nhà thờ Temple.”_Syrena lẩm bẩm.
Nhà thờ cổ kính này ở London được xây dựng hòn toàn bằng đá Caen. Gồm một tòa nhà tròn gây ấn tượng dữ dằn, một thấp nhỏ ở trung tâm và gian giữa giáo đường nhô ra về một bên, nhà thờ nhìn giống một pháo đài quân sự hơn là nơi thờ cúng. Được Heraclius, giáo trưởng Jerusalem, làm phép vào ngày 10 tháng 2 năm 1185, nhà thờ đã tồn tại qua tám thế kỷ hỗn loạn về chính trị, cuộc Đại hỏa hoạn ở London, chiến tranh thế giới lần thứ nhất, và chỉ bị hư hỏng nặng nề nhất trong lần bị không quân Đức ném bom cháy vào năm 1940. Sau chiến tranh, nó được phục chế trở về dáng vẻ hùng vĩ hoang dại ban đầu.
Rena im lăng đứng nhìn kiến trúc thô nháp và đơn sơ của tòa nhà. Nó khiến nhỏ nhớ lại lâu đài Castel Sant Angelo xù xì ở Rome hơn là điện Patheon tao nhã. Dãy nhà phụ hình hộp nhô ra thật chướng mắt, mặc dù nó chẳng làm mấy tí để che khuất hình thù ngoại giáo ban đầu củaq cấu trúc nguyên thủy.
“Oh….kay….chúng ta sẽ tìm được Yuuki trong nhà thờ này?”_Ryo nhướng mày nghi ngờ.
“Không. Chúng ta sẽ tìm được cậu ấy bên dưới tòa nhà.”_Kaito thở hắt.
“Đừng nói là giống lần ở Ý, lâu đài Thiên thần đấy!”_Sy tỏ vẻ ngao ngán.
“Gì? Chị đi Ý lần nào?”_Natasy lập tức quay lại với vẻ ngạc nhiên. Swayne lại đánh bốp vào lưng thằng bé.
“Tại sao hoàng tộc vampires nào cũng thích ở dưới Nhà thờ ấy nhỉ?”_Edgar cau mày.
“Đây là một nhà thờ ngoại giáo mang tính chất đa thần.”_Rena đảo mắt.
“Được rồi! Nói tiếng người đi! Không cần phải giải thích đâu.”_Edgar giơ hai tay lên và nở nụ cười ranh mãnh.
Rena chỉ muốn đục mặt cậu ta. Edgar luôn vui vẻ trong hầu hết mọi trường hợp liên quan đến đánh nhau. Mặc dù đó cũng là một nét đáng yêu của cậu ấy.
“Vậy….hoàng tộc nào đang ở bên dưới nhà thờ này nếu Hoàng tộc của Kaito là ở Ý?”_Arita lên tiếng. Chị ấy có vẻ không bận tâm đến việc chúng tôi đã trốn đi Ý. Nhỏ nhìn Arita và chợt thấy có lỗi kinh khủng. Mặc dù Kaito đã ngăn cản, nhưng Arita cứ nằng nặc đòi theo mọi người cho bằng được. Là lỗi của nhỏ khi đẩy chị ấy vào việc phải chia tay Kaito.
“Không phải lỗi của cậu.”_Edgar thì thào bên tai nhỏ.
Rena nhìn cậu ấy và mỉm cười nhẹ.
Kaito bắt đầu dẫn mọi người vòng ra sau Giáo đường, đến trước một khoảng đất gần như bị che mù bởi sương. Kaito đặt tay xuống đất, lần tìm một cái gì đó. Anh ấy chợt khựng lại khi bàn tay chạm phải một dấu khắc, Kaito nhấn nó xuống, mặt đất bắt đầu mở ra, tạo thành một cầu thang xoáy dẫn thẳng xuống lòng đất.
“Dude! Vampires không còn chỗ sống nào khác ngoài lòng đất ư?”_Ryo rên rỉ.
“Thế chúng ta đang đến thăm ai vậy?”_Sy vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng.
“Hoàng tộc vampires Bonatrate”_Kaito nói ra cái tên đó như niệm thần chú.
Rena không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khoảng không trước mặt cứ dẫn đến vô tạn. Không có điểm kết. Mọi người bước đi cạnh nhau trong im lặng. Vài tháng trước, họ còn là những người xa lạ, nhưng giờ đây, họ đã là bạn, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
“Thế….Bonatrate là hòang tộc như thế nào? Có lớn không?”_Arita lên tiếng. Trông chị ấy không hề run sợ.
“Thật ra…thế lực của họ thậm chí còn lớn hơn cả hòng tộc của mình.”_Kaito trầm ngâm.
“Để tôi đoán. Quan hệ của hai bên không được tốt lắm?”_Edgar tỏ vẻ “uyên bác”.
“Có thể nói vậy. Chúng tôi thường kình nhau trong chuyện tranh giành quyền lực.”_Kaito bặm môi. “Hơn nữa….”
“Hơn nữa sao?”_Hima nói. Có vẻ Kaito có điều gì khó nói.
“Koriand’r đã từ chối trở thành con dâu của gia tộc đó.”
Mọi người há hốc mồm.
“Sao? Em gái tôi không được quyền từ chối một người mà nó không hề thích sao?”_Kaito nhướng mày.
“A….không…..chỉ là hơi bất ngờ thôi….”_Nhỏ phẩy phẩy tay. Trông Kori quá bé bỏng và đáng yêu, ai lại nghĩ đến việc đính ước cho cô bé nổi chứ.
“Một phần vì việc đó mà Bonatrate và Vincent không hòa hợp với nhau lắm. Nếu Yuuki có phá hủy cả hoàng tộc đó, thậm chí mình sẽ cảm ơn. Nhưng đây là việc chung, phải dẹp ân oán cá nhân qua một bên thôi!”_Kaito nhún vai.
Con đường hầm kết thúc một cách khá đột ngột. Tấm lửa lưới bằng sắt hiện ra, chắn đường mọi người. Hai bên cửa có hai bóng áo đen đứng im lặng. rena dợm bước qua thì hai cái bóng đó động đậy. Nhỏ suýt ngả ngửa, đó không phải chỉ là cái bóng, đó là người! Hai bóng đen đó cứ đứng chắn ngay trước lối đi, không cho qua.
“Các vị đây là…?”_Bóng bên trái hỏi, giọng nói du dương như tiếng chuông ngân.
“Ryand’r Vincent. Đây là bạn tôi. Chúng tôi cần phải gặp chủ nhân của các người.”_Kaito nói với giọng ngang phè.
“Hồi nãy cũng có một người vào diện kiến chủ nhân, các người có quan hệ gì không?”_Bóng bên phải nói.
Mọi người sững sờ. Vậy đúng là Yuuki đã vào đây.
“Có. Chúng tôi cần cảnh báo chủ nhân các người về người đó.”_Kaito lại lên tiếng.
Hai bóng đen có vẻ do dự.
“Hoặc là cho bọn này vào, hoặc là các người sẽ nhận cái này.”_Syrena giơ tay ra và một quả cầu lửa nóng rãy hiện lên. Khuôn mặt sắc lạnh cộng thêm ánh mắt đỏ rực của chị ấy thậm chí trông còn đáng sợ hơn một vampire đang lên cơn khát nữa.
Hai cái bóng đen có vẻ hoảng sợ trước quả cầu lửa và lúi húi mở cửa cho họ vào. Sy thu tay lại, quả cầu biến mất. Mọi người đều có vẻ kinh hãi trước màn trình diễn ấy của Sy. Kaito bắt đầu giải thích rằng hai cái bóng canh cửa thường là vampires mới sinh, chúng thường hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Các cửa tiếp theo sẽ không dễ dàng vậy đâu.
Nhỏ bắt đầu cảm nhận được con đường đá đen họ đang đi dẫn đến một cánh cổng khác. Cánh cổng đó to và có vẻ đáng sợ hơn cánh cổng cũ. Lần này, cũng có hai bóng đen nhưng to lớn hơn hai cái bóng ở cửa trước canh giữ. Rena phải ngước lên mới nhìn rõ họ được.
“Các người là ai?”_Lần này cả hai cái bóng cùng lên tiếng.
“Ryand’r Vincent. Đây là bạn của tôi.”_Kaito lặp lại câu trả lời.
Họ lại hỏi những câu hỏi y chang hai người cũ và Kaito cũng trả lời y chang. Syrena gần như tức điên lên và suýt thiêu cháy cây cầu. Nhưng rốt cuộc sau một hồi lê la lăn lết mà giải thích, mọi người cũng được vào, lần này có thêm sự hăm dọa từ Edgar. Họ lại bắt đầu bước tiếp trên một con đường rải sỏi, dẫn thẳng lên một tòa lâu đài đen trên đỉnh núi. Trái ngược hẳn với tòa thành màu trắng nằm giữa một thung lũng tươi đẹp của dòng họ Vincent, tòa lâu đài đen đó nằm lơ lửng trên một cánh đồng đầy đá nhọn và gai độc. Thật đúng phong cách vampires. Con đường đó cũng dẫn đến một cánh cửa sắt to khủng hoảng, tuy nhiên lại không có ai canh giữa.
“Cậu nhắm đá được nó ra không Hima?”_Rena liếc về phía cô bạn, nhận ra rằng cánh cửa này rất giống cánh cửa ở thư phòng ba Hima mà cô ấy đã đạp đổ trước đó.
Hima nhún vai, mỉm cười giả ngây. Tuy nhiên, vẻ ngây thơ đó không kéo dài được lâu khi Hima lao đến và đá tung cánh cửa ra. Mọi người trố mắt nhìn.
“Oops! Did i do that?”_Hima cười tự mãn khi nhìn cánh cửa văng ra xa tít.
Kaito có vẻ kinh hãi nhưng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh, anh ấy chỉ lắc đầu và thở dài. Mọi người bắt đầu tiến về tòa lâu đài đen trên núi của dòng họ vampire Bonatrate.
“Anh đã tìm thấy Yuuki chưa?”_Hima hỏi trong khi mọi người cứ chạy hết từ hẻm này đến đường khác của London.
Kaito chợt “thắng” lại khi đến con hẻm Inner Temple. Dừng lại một hồi, anh ấy nhíu mày và lao thẳng qua một khu bàn cờ chen chúc nhà cửa và đến cái sân nhỏ bên ngoài một nhà thờ. Tường đá đẽo thô ánh lên mờ mờ trong làn sương buổi sáng, và chim câu gù trong các chi tiết kiến trúc trên đầu.
“Nhà thờ Temple.”_Syrena lẩm bẩm.
Nhà thờ cổ kính này ở London được xây dựng hòn toàn bằng đá Caen. Gồm một tòa nhà tròn gây ấn tượng dữ dằn, một thấp nhỏ ở trung tâm và gian giữa giáo đường nhô ra về một bên, nhà thờ nhìn giống một pháo đài quân sự hơn là nơi thờ cúng. Được Heraclius, giáo trưởng Jerusalem, làm phép vào ngày 10 tháng 2 năm 1185, nhà thờ đã tồn tại qua tám thế kỷ hỗn loạn về chính trị, cuộc Đại hỏa hoạn ở London, chiến tranh thế giới lần thứ nhất, và chỉ bị hư hỏng nặng nề nhất trong lần bị không quân Đức ném bom cháy vào năm 1940. Sau chiến tranh, nó được phục chế trở về dáng vẻ hùng vĩ hoang dại ban đầu.
Rena im lăng đứng nhìn kiến trúc thô nháp và đơn sơ của tòa nhà. Nó khiến nhỏ nhớ lại lâu đài Castel Sant Angelo xù xì ở Rome hơn là điện Patheon tao nhã. Dãy nhà phụ hình hộp nhô ra thật chướng mắt, mặc dù nó chẳng làm mấy tí để che khuất hình thù ngoại giáo ban đầu củaq cấu trúc nguyên thủy.
“Oh….kay….chúng ta sẽ tìm được Yuuki trong nhà thờ này?”_Ryo nhướng mày nghi ngờ.
“Không. Chúng ta sẽ tìm được cậu ấy bên dưới tòa nhà.”_Kaito thở hắt.
“Đừng nói là giống lần ở Ý, lâu đài Thiên thần đấy!”_Sy tỏ vẻ ngao ngán.
“Gì? Chị đi Ý lần nào?”_Natasy lập tức quay lại với vẻ ngạc nhiên. Swayne lại đánh bốp vào lưng thằng bé.
“Tại sao hoàng tộc vampires nào cũng thích ở dưới Nhà thờ ấy nhỉ?”_Edgar cau mày.
“Đây là một nhà thờ ngoại giáo mang tính chất đa thần.”_Rena đảo mắt.
“Được rồi! Nói tiếng người đi! Không cần phải giải thích đâu.”_Edgar giơ hai tay lên và nở nụ cười ranh mãnh.
Rena chỉ muốn đục mặt cậu ta. Edgar luôn vui vẻ trong hầu hết mọi trường hợp liên quan đến đánh nhau. Mặc dù đó cũng là một nét đáng yêu của cậu ấy.
“Vậy….hoàng tộc nào đang ở bên dưới nhà thờ này nếu Hoàng tộc của Kaito là ở Ý?”_Arita lên tiếng. Chị ấy có vẻ không bận tâm đến việc chúng tôi đã trốn đi Ý. Nhỏ nhìn Arita và chợt thấy có lỗi kinh khủng. Mặc dù Kaito đã ngăn cản, nhưng Arita cứ nằng nặc đòi theo mọi người cho bằng được. Là lỗi của nhỏ khi đẩy chị ấy vào việc phải chia tay Kaito.
“Không phải lỗi của cậu.”_Edgar thì thào bên tai nhỏ.
Rena nhìn cậu ấy và mỉm cười nhẹ.
Kaito bắt đầu dẫn mọi người vòng ra sau Giáo đường, đến trước một khoảng đất gần như bị che mù bởi sương. Kaito đặt tay xuống đất, lần tìm một cái gì đó. Anh ấy chợt khựng lại khi bàn tay chạm phải một dấu khắc, Kaito nhấn nó xuống, mặt đất bắt đầu mở ra, tạo thành một cầu thang xoáy dẫn thẳng xuống lòng đất.
“Dude! Vampires không còn chỗ sống nào khác ngoài lòng đất ư?”_Ryo rên rỉ.
“Thế chúng ta đang đến thăm ai vậy?”_Sy vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng.
“Hoàng tộc vampires Bonatrate”_Kaito nói ra cái tên đó như niệm thần chú.
Rena không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Khoảng không trước mặt cứ dẫn đến vô tạn. Không có điểm kết. Mọi người bước đi cạnh nhau trong im lặng. Vài tháng trước, họ còn là những người xa lạ, nhưng giờ đây, họ đã là bạn, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện.
“Thế….Bonatrate là hòang tộc như thế nào? Có lớn không?”_Arita lên tiếng. Trông chị ấy không hề run sợ.
“Thật ra…thế lực của họ thậm chí còn lớn hơn cả hòng tộc của mình.”_Kaito trầm ngâm.
“Để tôi đoán. Quan hệ của hai bên không được tốt lắm?”_Edgar tỏ vẻ “uyên bác”.
“Có thể nói vậy. Chúng tôi thường kình nhau trong chuyện tranh giành quyền lực.”_Kaito bặm môi. “Hơn nữa….”
“Hơn nữa sao?”_Hima nói. Có vẻ Kaito có điều gì khó nói.
“Koriand’r đã từ chối trở thành con dâu của gia tộc đó.”
Mọi người há hốc mồm.
“Sao? Em gái tôi không được quyền từ chối một người mà nó không hề thích sao?”_Kaito nhướng mày.
“A….không…..chỉ là hơi bất ngờ thôi….”_Nhỏ phẩy phẩy tay. Trông Kori quá bé bỏng và đáng yêu, ai lại nghĩ đến việc đính ước cho cô bé nổi chứ.
“Một phần vì việc đó mà Bonatrate và Vincent không hòa hợp với nhau lắm. Nếu Yuuki có phá hủy cả hoàng tộc đó, thậm chí mình sẽ cảm ơn. Nhưng đây là việc chung, phải dẹp ân oán cá nhân qua một bên thôi!”_Kaito nhún vai.
Con đường hầm kết thúc một cách khá đột ngột. Tấm lửa lưới bằng sắt hiện ra, chắn đường mọi người. Hai bên cửa có hai bóng áo đen đứng im lặng. rena dợm bước qua thì hai cái bóng đó động đậy. Nhỏ suýt ngả ngửa, đó không phải chỉ là cái bóng, đó là người! Hai bóng đen đó cứ đứng chắn ngay trước lối đi, không cho qua.
“Các vị đây là…?”_Bóng bên trái hỏi, giọng nói du dương như tiếng chuông ngân.
“Ryand’r Vincent. Đây là bạn tôi. Chúng tôi cần phải gặp chủ nhân của các người.”_Kaito nói với giọng ngang phè.
“Hồi nãy cũng có một người vào diện kiến chủ nhân, các người có quan hệ gì không?”_Bóng bên phải nói.
Mọi người sững sờ. Vậy đúng là Yuuki đã vào đây.
“Có. Chúng tôi cần cảnh báo chủ nhân các người về người đó.”_Kaito lại lên tiếng.
Hai bóng đen có vẻ do dự.
“Hoặc là cho bọn này vào, hoặc là các người sẽ nhận cái này.”_Syrena giơ tay ra và một quả cầu lửa nóng rãy hiện lên. Khuôn mặt sắc lạnh cộng thêm ánh mắt đỏ rực của chị ấy thậm chí trông còn đáng sợ hơn một vampire đang lên cơn khát nữa.
Hai cái bóng đen có vẻ hoảng sợ trước quả cầu lửa và lúi húi mở cửa cho họ vào. Sy thu tay lại, quả cầu biến mất. Mọi người đều có vẻ kinh hãi trước màn trình diễn ấy của Sy. Kaito bắt đầu giải thích rằng hai cái bóng canh cửa thường là vampires mới sinh, chúng thường hoảng loạn cũng là điều dễ hiểu. Các cửa tiếp theo sẽ không dễ dàng vậy đâu.
Nhỏ bắt đầu cảm nhận được con đường đá đen họ đang đi dẫn đến một cánh cổng khác. Cánh cổng đó to và có vẻ đáng sợ hơn cánh cổng cũ. Lần này, cũng có hai bóng đen nhưng to lớn hơn hai cái bóng ở cửa trước canh giữ. Rena phải ngước lên mới nhìn rõ họ được.
“Các người là ai?”_Lần này cả hai cái bóng cùng lên tiếng.
“Ryand’r Vincent. Đây là bạn của tôi.”_Kaito lặp lại câu trả lời.
Họ lại hỏi những câu hỏi y chang hai người cũ và Kaito cũng trả lời y chang. Syrena gần như tức điên lên và suýt thiêu cháy cây cầu. Nhưng rốt cuộc sau một hồi lê la lăn lết mà giải thích, mọi người cũng được vào, lần này có thêm sự hăm dọa từ Edgar. Họ lại bắt đầu bước tiếp trên một con đường rải sỏi, dẫn thẳng lên một tòa lâu đài đen trên đỉnh núi. Trái ngược hẳn với tòa thành màu trắng nằm giữa một thung lũng tươi đẹp của dòng họ Vincent, tòa lâu đài đen đó nằm lơ lửng trên một cánh đồng đầy đá nhọn và gai độc. Thật đúng phong cách vampires. Con đường đó cũng dẫn đến một cánh cửa sắt to khủng hoảng, tuy nhiên lại không có ai canh giữa.
“Cậu nhắm đá được nó ra không Hima?”_Rena liếc về phía cô bạn, nhận ra rằng cánh cửa này rất giống cánh cửa ở thư phòng ba Hima mà cô ấy đã đạp đổ trước đó.
Hima nhún vai, mỉm cười giả ngây. Tuy nhiên, vẻ ngây thơ đó không kéo dài được lâu khi Hima lao đến và đá tung cánh cửa ra. Mọi người trố mắt nhìn.
“Oops! Did i do that?”_Hima cười tự mãn khi nhìn cánh cửa văng ra xa tít.
Kaito có vẻ kinh hãi nhưng cũng lấy lại được vẻ bình tĩnh, anh ấy chỉ lắc đầu và thở dài. Mọi người bắt đầu tiến về tòa lâu đài đen trên núi của dòng họ vampire Bonatrate.