Bố Y Quan Đạo

Chương 100: Lệ Cương muốn gặp

- Được rồi, được rồi, chủ nhiệm Vương, ngồi xuống uống chén trà đi. Mời chủ nhiệm Trâu ngồi, chỉ là một vấn đề nhỏ như vậy mà có thể làm khó được các anh hùng hảo hán sao? Nếu chủ nhiệm Vương đã thấy khó xử thì mời chủ nhiệm Trâu, anh nói đi.
Trương Thanh Vân nhìn bộ dạng khổ sở của Vương Đào thì nhịn không được phải nở nụ cười.
Trâu Tuấn rõ ràng không có tâm tư như Vương Đào, hắn là người vừa được Trương Thanh Vân ủy thác thay nhiệm vụ của Đỗ Khải, hơn nữa còn chưa kịp biểu hiện. Lúc này Trương Thanh Vân điểm danh hắn, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, vì vậy hắng giọng nói:
- Tôi cho rằng vấn đề đơn vị tiếp đón cán bộ lãnh đạo cần phải được suy xét lại một lần nữa. Lúc này những tin đồn về việc cán bộ liêm khiết truyền từ trung ương xuống địa phương, có rất nhiều địa phương đã thực hiện chỉ thị thống nhất quản lý vấn đề mua sắm và tiếp đãi. Lúc này huyện Ung Bình chúng ta hành động thì cũng là đi sau người khác.
- Nhưng dù thế nào thì sau này vấn đề tiếp đón lãnh đạo phải được xem xét và thu gọn, vì vậy phương diện này chúng ta cần phải tuyển chọn lại cho phù hợp. Hiện nay giá cả của khách sạn Thủy Hà quá cao, điều kiện cơ sở vật chất cũng đã không theo kịp thời đại.
- Lúc này huyện Ung Bình của chúng ta đã mở ra rất nhiều khách sạn điều kiện tốt và giá cả hợp lý, vì vậy chúng ta cần phải suy xét lại vấn đề thay đổi đơn vị tiếp đón một cách hoàn thiện.
Trương Thanh Vân nhìn Trâu Tuấn nhưng cũng không nói gì, trong lòng hắn thầm cảm thấy vấn đề tiếp đón này quá mức mẫn cảm. Dù tình hình lúc này giống như những gì Trâu Tuấn nói, tình thế rất nguy cấp, căn cứ vào tình hình tài chính của huyện Ung Bình thì quá trình tiếp đón bắt buộc phải thu gọn, như vậy Ngô Tuyết Thư cũng sẽ hoàn toàn thông qua.
Dù thiếu tiền cũng phải làm tốt vấn đề này, chất lượng tiếp đãi không thể giảm xuống, rõ ràng cũng khá khó khăn.
- Như thế này đi, chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Trâu, vấn đề này tôi sẽ giao cho các anh đi làm. Các anh phải khảo sát vài khách sạn, tất nhiên cũng phải khảo sát cả khách sạn Thủy Hà và cho tất cả một cơ hội. Sau khi khảo sát xong thì báo cáo cho tôi.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì Trương Thanh Vân mới quyết định trước tiên mình không nên nhúng tay vào chuyện này, phải để cho Vương Đào và Trâu Tuấn đi khảo sát, như vậy cũng giảm bớt được khá nhiều phiền phức.
Sau khi sắp xếp xong vấn đề đơn vị tiếp đãi thì những đơn tố cáo của phòng văn thư cũng cần Trương Thanh Vân suy nghĩ biện pháp. Sau khi hai người Vương Trâu rời khỏi phòng thì Trương Thanh Vân ngồi trầm ngâm một lúc lâu trước đống đơn tố cáo. Khi hắn còn chưa kịp nghĩ ra phương pháp giải quyết thích hợp thì trở nên nôn nóng, hắn liên tục đi qua đi lại trong văn phòng.
- Cốc, cốc!
Lại có người gõ cửa, Trương Thanh Vân cũng bắt buộc phải rời khỏi trạng thái trầm tư.
- Chào chủ nhiệm Trương!
Người gõ cửa chính là Vương Hoa Hoa, nàng vừa vào phòng thì lập tức dùng giọng cung kính nói với Trương Thanh Vân.
- Tiểu Vương!
Trương Thanh Vân cười:
- Lúc này tinh thần của em cũng khá tốt, đã có bộ dạng của thư ký chủ tịch huyện. Thế nào? Công tác tốt đấy chứ?
Vương Hoa Hoa xấu hổ gật đầu, nàng là người của Trương Thanh Vân vì vậy khi gặp mặt cũng còn có chút thận trọng, nhưng khi được nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nàng cảm thấy rất thân thiết. Năng lực của Trương Thanh Vân rất mạnh, không ra vẻ ta đây, đồng thời còn quan tâm đến nàng từ trong tận đáy lòng, điều này làm nàng rất xúc động.
- Ngồi đi, nói chuyện với tôi một chút, nói xem cảm nhận công tác thế nào, không cần phải thận trọng.
Trương Thanh Vân cười nói, hắn mời Vương Hoa Hoa ngồi xuống.
Sau khi Vương Hoa Hoa ngồi xuống thì Trương Thanh Vân tự mình rót cho nàng một ly trà, Vương Hoa Hoa muốn đứng dậy thì Trương Thanh Vân vội vàng đè vai nàng xuống:
- Chẳng qua chỉ là một ly trà mà thôi, không cần phải kinh sợ, em nói rõ tình huống lúc này đi.
- Em rất tốt, chủ tịch Lệ cũng rất tốt với em, đồng thời em cũng đã gánh vác được những vấn đề trong công tác.
Vương Hoa Hoa trầm ngâm một lúc lâu rồi mới mở miệng nói.
Trương Thanh Vân gật đầu cổ vũ với Vương Hoa Hoa, trong lòng hắn cảm thấy rất vui. Hắn thấy rõ Vương Hoa Hoa đã tiến bộ lên rất nhiều, dù là khí chất hay tính tình thì hoàn toàn khác biệt so với vài tháng trước đó. Xem ra thư ký của lãnh đạo là một vị trí có thể rèn luyện con người.
- Gần đây có vẻ khá bận rộn, khoảng thời gian vừa qua chủ tịch Lệ liên tục nghiên cứu tình hình cơ sở, em cũng mệt mỏi rồi.
Trương Thanh Vân dùng giọng quan tâm nói.
- Vâng, khoảng thời gian vừa qua khá mệt mỏi, đợt vừa rồi chúng em đi ra ngoài hơn nửa tháng, đi đến Lật Tử Bình, Yên Sơn, Nhạn Nam, Nhạn Bắc, Vô Cái Sơn, tất cả đều đi qua một lượt, đồng thời cũng thu hoạch được rất nhiều thứ, rất nhiều cán bộ cơ sở gửi lời hỏi thăm đến anh.
Vương Hoa Hoa nói.
Trương Thanh Vân khẽ cười, trong đầu lóe lên bộ dạng của Vạn Quốc Thư và Hào Liệt, trong lòng lại bùng lên cảm khái. Ung Bình đúng là một huyện vùng núi, từ khi mình vào huyện thành đến giờ cũng chỉ được gặp Vạn Quốc Thư vài lần nhưng chưa được gặp chủ tịch Hào, họ đều là những lãnh đạo của mình trước đây.
- Đi đến cơ sở cũng rất tốt, em cứ ngồi ở cơ quan sẽ không biết rõ tình huống cụ thể. Ung Bình là một huyện nông nghiệp, nếu không biết đến cuộc sống của dân chúng thì cũng khó trở thành cán bộ tốt được.
Trương Thanh Vân dùng giọng cảm khái nói.
Vương Hoa Hoa lặng lẽ gật đầu, nàng biết rõ Trương Thanh Vân đã làm cán bộ ở cơ sở vài năm, đồng thời nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy tình cảnh nghèo khó của xã Lật Tử Bình. Trong một hoàn cảnh như vậy mà Trương Thanh Vân có thể kiên trì, hơn nữa tâm trí lại càng trở nên mạnh mẽ thì càng làm cho Vương Hoa Hoa cảm thấy rất đáng cung kính.
Hai người Vương Hoa Hoa và Trương Thanh Vân đều chìm đắm trong những mối suy nghĩ miên man. Một lúc lâu sau ánh mắt Vương Hoa Hoa đột nhiên sáng rực lên, nàng nói:
- À, đúng rồi, khi chúng em đến xã Lật Tử Bình thì còn đi khảo sát phòng vệ sinh, có một cô bác sĩ hỏi thăm anh. Cô ấy nói mình là bạn học của anh, tên là...Mã...Đúng, Mã San, nghe nói cũng là người trong thị trấn.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên trì trệ, hắn thầm nghĩ:
- Mã San còn ở lại Lật Tử Bình sao? Ở lại nửa năm sao?
Trương Thanh Vân lập tức nhớ đến câu nói trước khi chia tay Mã San, hắn đã hứa sẽ đến Lật Tử Bình thăm nàng, không ngờ lại để người ta leo cây, người với người có gặp gỡ được hay không đúng là khó thể nói trước.
- Đúng rồi, Tiểu Vương, em đến tìm anh có chuyện gì không?
Trương Thanh Vân nói, khi nhắc đến Mã San thì trong lòng hắn có chút cảm giác phức tạp, vì vậy mới vội vàng mở lời di chuyển chủ đề.
- À, chủ tịch Lệ muốn gặp anh, chủ tịch nói em đến xem anh có rãnh rổi hay không?
- Tiểu nha đầu!
Trương Thanh Vân dùng giọng giận dữ nói:
- Việc quan trọng thế mà bây giờ mới nói? Nhanh, nhanh, chúng ta đi ngay, sao lại để cho lãnh đạo chờ đợi như vậy được?
Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn thấy vẻ xấu hổ và hối lỗi của Vương Hoa Hoa, hắn vỗ vỗ lên vai nàng. Vấn đề này cũng không thể trách người ta, mình là người khơi ra chủ đề câu chuyện, Vương Hoa Hoa cũng vì bất đắc dĩ mới phải nói chuyện dây dưa với chính hắn.
Đã vài tháng rồi Trương Thanh Vân chưa đến văn phòng Lệ Cương, khoảng thời gian này Trương Thanh Vân lại quá bận rộn, hơn nữa Lệ Cương cũng tối tăm mặt mũi. Thường thì hai người cũng không có mặt ở văn phòng, mỗi lần gặp mặt nhau cũng hết sức vội vàng, đã lâu rồi không có những trao đổi công việc như trước.
- Chủ tịch Lệ, anh tìm em sao?
Trương Thanh Vân vừa nhìn thấy Lệ Cương thì lập tức cung kính nói.
- À, Thanh Vân, vào đây, ngồi, ngồi đi! Cậu bây giờ cũng rất bận rộn, tôi cũng không biết xấu hổ mà làm phiền cậu. Hôm qua tôi vừa mới đi khảo sát tình hình trở về, sáng nay thấy xe văn phòng huyện ủy vẫn còn trong sân, nghĩ rằng cậu còn chưa ra ngoài nên mới bảo Tiểu Vương đến mời.
Lệ Cương dùng giọng nhiệt tình nói, Vương Hoa Hoa cũng vội vàng rót trà cho Lệ Cương và Trương Thanh Vân.
- Khoảng thời gian trước đây khá bận rộn, gần đây cũng đã dễ thở hơn, công tác đã đi vào quỹ đạo, cũng giảm bớt đi rất nhiều phiền phức.
Trương Thanh Vân cung kính nói, hắn nhìn về phía Lệ Cương rồi lại tiếp tục nói:
- Em nghe nói anh mới di khảo sát tình hình cơ sở trở về, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà chạy khắp bốn năm xã, ngay cả Lật Tử Bình cũng đã đến một lần. Em cảm thấy rất hâm mộ, cũng muốn theo anh đi một vòng để đầu óc khuây khỏa.

back top