Ba tỉnh phương bắc gây ra ấn tượng sâu sắc nhất cho người ta về những vùng đất đen mênh mông, ấn tượng của Trương Thanh Vân về ba tỉnh này cũng là như vậy.
Trương Thanh Vân và tổ giám sát đến tỉnh thành Xuân Thành tỉnh Liêu Đông, thời gian là giữa trưa, khi máy bay còn ở trên cao thì Trương Thanh Vân nhìn qua cửa sổ đã thấy từng vùng đất đen bên dưới. Nhưng lúc này đất đen còn đang bị đóng băng, nơi đây hầu như là một thế giới băng, vạn dặm đều là bình nguyên, không chút sức sống.
Hành trình lần này Trương Thanh Vân cũng không mang theo nhiều người, cả tổ giám sát chỉ có tám thành viên, trong đó kể cả thư ký Điền Lãng Hồng và cảnh vệ Mao Khiêm. Một tổ giám sát như vậy nếu không phải Trương Thanh Vân dẫn đội thì xuống địa phương sẽ tuyệt đối không được quan tâm.
Nhưng vì thân phận của Trương Thanh Vân mà tất cả đều khác biệt, lúc này ở Liêu Đông không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào, Trương Thanh Vân đối với bọn họ giống như một người từ trên trời giáng xuống. Mưa to gió lớn thì có người vui mừng có kẻ lo lắng, nhưng dù có tâm tính thế nào thì chắc chắn ai cũng cực kỳ chú ý.
Máy bay từ trên tầng mây cao hạ xuống, càng ngày càng thấp, khoảnh khắc khi chạm đất thì thân máy bay có chút run rẩy. Vì trạng thái biến đổi từ vô trọng đến siêu trọng làm vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút biến đổi.
Lúc trạng thái trở nên siêu trọng, Trương Thanh Vân với tâm tình nặng nề không khỏi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tuần sau hắn phải triển khai mở rộng công tác ở đây. Text được lấy tại
Trước khi đến Trương Thanh Vân đã tìm hiểu khá nhiều tư liệu về Liêu Đông, hắn đã hai lần tiến vào trường đảng trung ương để tìm các học viên Liêu Đông nắm rõ tình huống. Mười mấy cán bộ Liêu Đông này đều là người hiểu rõ Liêu Đông, nhưng đối với Trương Thanh Vân thì đây là lần đầu tiên đến Liêu Đông, tất cả đều rất lạ lẫm.
Phía Liêu Đông có thay mặt chủ tịch tỉnh Hàn Liên Thành tự mình dẫn đội gồm trưởng phòng Sở thương mại Sở Thanh Lâm đến sân bây nghênh đón Trương Thanh Vân. Hàn Liên Thành là một người ục ịch, hình tượng không quá tốt, hắn tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bộ trưởng Trương, nhận được thông báo anh đến Liêu Đông, tôi đại biểu cho đảng ủy chính quyền tỉnh Liêu Đông chào mừng anh đến làm công tác giám sát.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, trước khi đến Liêu Đông hắn đã xem xét tư liệu về Hàn Liên Thành, biết rõ đối phương bây giờ tuy là thay mặt chủ tịch tỉnh Liêu Đông nhưng vị trí rất đáng xấu hổ. Nguyên nhân là lần trước hắn không được thông qua trong hội nghị đại biểu nhân toàn tỉnh Liêu Đông.
Vì vậy mà Hàn Liên Thành làm lãnh đạo thay mặt chủ tịch tỉnh được một năm nhưng bây giờ vẫn là thay mặt chủ tịch tỉnh, hơn nữa nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hắn vẫn phải tiếp tục đảm nhiệm vị trí như vậy, đến năm nay, khi hội nghị đại biểu nhân dân tỉnh Liêu Đông được mở, như vậy hắn mới có cơ hội làm chủ tịch tỉnh chính thức. Nếu năm nay, nếu hắn vẫn không được thông qua ở hội nghị đại biểu nhân dân, như vậy sẽ trở thành một tiền lệ kinh điểm, mười phần sẽ bị xuống cấp.
Còn vấn đề Hàn Liên Thành không được đưa lên làm chủ tịch tỉnh chính thức thì ở thủ đô cũng có rất nhiều tin đồn. Nghe nói Hàn Liên Thành không thể sống chung với bí thư tỉnh ủy Vương Hàn Xử, bí thư không ủng hộ năng lực của Hàn Liên Thành, trước nay ép rất mạnh, điều này làm cho Hàn Liên Thành không có cơ hội biểu hiện.
Nhưng cũng có người nói Hàn Liên Thành đắc tội với quá nhiều người, xử lý quan hệ không tốt với các đồng chí, thực tế là không xử lý tốt quan hệ với các đồng chí lão thành, nói hắn quá thanh cao, không tôn trọng người. Vì vậy mà hội nghị đại biểu nhân dân rất phản cảm với hắn, mới sinh ra tình huống không được thông qua làm chủ tịch tỉnh chính thức.
Trương Thanh Vân đều có nghe qua những tin đồn này, thông qua những thứ này hắn cũng khó thể đưa ra phán đoán. Nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, đó chính là bốn bộ ban ngành ở Liêu Đông có vấn đề ở phương diện đoàn kết, nếu không sẽ chẳng xuất hiện tình huống xấu hổ cho Hàn Liên Thành.
- Chủ tịch Hàn, đây là lần đầu tiên tôi đến Liêu Đông, hơn nữa anh cũng biết tôi là cán bộ vừa tiến vào bộ thương mại chưa được bao lâu, cũng không quá tinh thông nghiệp vụ của bộ thương mại. Vì vậy lần này đến có thể nói tôi rất kinh sợ, tất cả đều phải dựa vào đảng ủy chính quyền Liêu Đông, chúng ta cần chung tay cố gắng, như vậy mới làm tốt được công tác giám sát.
Trương Thanh Vân nói.
Hàn Liên Thành có chút sững sốt, Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy làm hắn rất kinh ngạc. Tuy Trương Thanh Vân chưa từng đến Liêu Đông nhưng ai cũng biết tên, căn cứ vào lời đồn thì người này có thủ đoạn rất mạnh mẽ, là điển hình lãnh đạo mặt sắt, bây giờ nói ra những lời như vậy đã hoàn toàn khác biệt lớn với lời đồn.
Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành trao đổi ngắn với nhau ở sân bay, sau đó đoàn xa phóng về chỗ ngủ ở khách sạn Xuân Thành. Xuân Thành là một tài sản quốc hữu đã được đổi chế độ, sau khi đổi chủ sở hữu, trải qua một lần thay đổi thiết bị lắp đặt thì có vẻ hiện đại hóa, không còn cảm giác mốc meo cổ lỗ như trước.
Trước đó khách sạn Xuân Thành là nơi đặc biệt dùng để tiếp đón các lãnh đạo quan trọng, tất cả những khoảng sân dành cho lãnh đạo đều có kiến trúc truyền thống nhưng thiết bị được lắp đặt lại hiện đại hóa, vì vậy mà có hương vị rất khác biệt.
Căn cứ vào lời giới thiệu của Hàn Liên Thành, Trương Thanh Vân biết rõ khi khách sạn Xuân Thành thay đổi chế độ thì chính phủ có đưa ra điều kiện, chính là giữ lại nhưng khoảng sân truyền thống, mục đích để tiếp đón lãnh đạo. Bây giờ khoảng sân Trương Thanh Vân ở lại cũng chính là nơi mà thủ tướng Đỗ đã từng ở trước đó.
Trong phòng hội nghị, Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành chính thức bắt tay trao đổi công tác. Từ khi gặp mặt Hàn Liên Thành ở sân bay, Trương Thanh Vân luôn xem xét vị thay mặt chủ tịch tỉnh này.
Trên người Hàn Liên Thành có vài đặc điểm làm Trương Thanh Vân chú ý, thứ nhất hắn là cán bộ kỳ cựu ở ba tỉnh phương bắc, cũng là cán bộ địa phương. Trước khi lên làm thay mặt chủ tịch tỉnh thì hắn là phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông.
Dưới tình huống như vậy mà Hàn Liên Thành không được đại hội đại biểu nhân dân thông qua, điều này thật sự làm người ta khó hiểu. Nếu nói Hàn Liên Thành là cán bộ tỉnh ngoài đến nhận chức, hoặc cán bộ hành không từ trung ương, không có căn cơ ở Liêu Đông, bị người ta xa lánh cũng có thể tiếp nhận. Nhưng hắn là cán bộ sinh trưởng ở Liêu Đông, đáng lý phải có lực ảnh hưởng của mình ở đây, sao lại không được thông qua?
Mặt khác khi tiếp xúc với nhau, Trương Thanh Vân cảm thấy hình tượng Hàn Liên Thành kém quá lớn với những gì hắn tưởng. Hàn Liên Thành biết ăn nói, lời nói rất khí độ, không giống như người có năng lực. Điều này càng không giống như những lời đồn bên ngoài, nói Hàn Liên Thành tâm tính cao ngạo, ít nhất Trương Thanh Vân thấy những biểu hiện của đối phương khá chân thật.
Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành nói chuyện với nhau khoảng một giờ, khi Hàn Liên Thành chuẩn bị bỏ đi, lúc gần đi hắn dặn dò trưởng phòng Sở của sở thương mại phối hợp công tác với Trương Thanh Vân. Cuối cùng hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, anh đến Liêu Đông chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ công tác, nếu anh triển khai mở rộng công tác và gặp phải lực cản thì cứ trực tiếp liên lạc với tôi, thái độ của tôi rất rõ ràng, đó chính là nhất định phải phối hợp với anh để làm triệt để công tác.
Hàn Liên Thành nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục:
- Liêu Đông chúng tôi có mười một thành phố, một khung cảnh quá lớn, nếu giám sát không có phương hướng chính xác thì rất khó khăn. Tôi cũng luôn xem xét vấn đề này, cũng nói thật với anh, trước khi anh đến thì tôi đã cho các ban ngành như sở thương mại, ủy ban cải cách, còn có phòng giám sát tỉnh ủy tự tra xét lại, đã làm một cuộc thanh tra lớn để lập lại trật tự thị trường ở Liêu Đông, chúng tôi đã điều tra ra vài vấn đề, những thứ này đều được trưởng phòng Sở biết rõ...
Hàn Liên Thành nói rất nhiều, Trương Thanh Vân chỉ nắm tay hắn và gật đầu. Trận chiến hoan nghênh của Hàn Liên Thành là không nhỏ, hai người cũng đã nói chuyện với nhau một giờ, cuối cùng cũng nên bày tỏ chút thành ý.
Trương Thanh Vân có thể thấy Hàn Liên Thành rất cảnh giác khi mình đến Liêu Đông, tỉnh Liêu Đông diện tích bao la, có mười một thành phố, diện tích rộng, có rất nhiều ngành sản xuất, có thể nói là vấn đề không thể kể xiết. Trương Thanh Vân còn chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa còn chưa có mục tiêu chính xác, muốn tìm vấn đề thì khó như mò kim đáy biển.
Hàn Liên Thành nói ra những lời như trên có vẻ suy nghĩ thay cho Trương Thanh Vân, thực tế lại tỏ vẻ không quá ủng hộ, nguyên nhân tất nhiên là hắn cảm thấy hành động lần này của Trương Thanh Vân không có tác dụng. Lý do này tuy không đủ dày nhưng Hàn Liên Thành là một chủ tịch tỉnh, hắn có rất nhiều công tác cần quan tâm, hắn chỉ có thể dồn tinh lực vào những gì cảm thấy cần.
Trương Thanh Vân tiến chân Hàn Liên Thành mà cau mày, phó cục trưởng Ngụy Thiết của cục trật tự thị trường đứng bên cạnh nói:
- Bộ trưởng Trương, tôi thấy chủ tịch Hàn có thái độ không đúng, chúng ta đến giám sát, đây là chuyện năm trong phạm vi chức trách, còn Liêu Đông có vấn đề hay không, chúng ta phải kiểm tra mới biết được, sao anh ta có thể nói như thế? Chăng lẽ bây giờ chúng ta phải dẹp đường quay về.
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hắn biết rõ tính cách của Ngụy Thiết, đây là loại người điển hình hay nói thẳng, nghe những lời vừa rồi có vẻ lỗ mãng, nhưng thực chất đang nói cho trưởng phòng Sở của sở thương mại Liêu Đông nghe rõ. Lần này Trương Thanh Vân mang đến không ít người, muốn triển khai mở rộng công tác cũng cần Sở Thanh Lâm phải giúp đỡ, vì vậy Sở Thanh Lâm có đứng đúng vị trí hay không là cực kỳ quan trọng.
Quả nhiên Ngụy Thiết còn chưa nói hết lời thì Sở Thanh Lâm đã nói:
- Bộ trưởng Trương, tất nhiên sở thương mại chúng tôi sẽ toàn lực lãnh đạo công tác. Tôi tin lần này anh tự mình dẫn đội, sở thương mại Liêu Đông của chúng tôi sẽ có được biến đổi về chất.
- Mượn lời nói may mắn của anh, tôi hy vọng có thể được như vậy, công tác của chúng ta có thể bùng ra hào quang. Tôi sợ có người coi chúng tôi là ôn thần, như vậy công tác sẽ rất khó khăn.
Sở Thanh Lâm nở nụ cười mất tự nhiên, hắn cũng không tiếp tục nói lung tung. Hắn đã từng nghe qua đại danh của Trương Thanh Vân, cũng không vì đối phương trẻ tuổi ôn hòa mà coi thường. Ngược lại bây giờ hắn luôn thầm nói với mình, bây giờ hắn là trứng gà khiêu vũ.
Trương Thanh Vân tuy là lãnh đạo cao cấp ở bộ và ủy ban trung ương, nhưng đảng ủy chính quyền Liêu Đông mới là là lãnh đạo trực tiếp của Sở Thanh Lâm, dù là phía nào thì hắn cũng khó thể đắc tội, vì vậy hắn cũng chỉ biết xoay sở trong khe hẹp mà thôi.
Sở Thanh Lâm biết rất rõ Trương Thanh Vân đến Liêu Đông lần này chủ yếu là đập phá, tuy trong ban ngành Liêu Đông cực kỳ mâu thuẫn, nhưng bây giờ ai cũng có mâu thuẫn với chuyến công tác của Trương Thanh Vân.
Dưới tình huống như vậy, Sở Thanh Lâm hầu như rất khó nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.
Hai bên đều không thể đắc tội, hơn nữa còn phải ứng phó với cả hai, đây tuyệt đối là khảo nghiệm không nhỏ với Sở Thanh Lâm.
Trương Thanh Vân và tổ giám sát đến tỉnh thành Xuân Thành tỉnh Liêu Đông, thời gian là giữa trưa, khi máy bay còn ở trên cao thì Trương Thanh Vân nhìn qua cửa sổ đã thấy từng vùng đất đen bên dưới. Nhưng lúc này đất đen còn đang bị đóng băng, nơi đây hầu như là một thế giới băng, vạn dặm đều là bình nguyên, không chút sức sống.
Hành trình lần này Trương Thanh Vân cũng không mang theo nhiều người, cả tổ giám sát chỉ có tám thành viên, trong đó kể cả thư ký Điền Lãng Hồng và cảnh vệ Mao Khiêm. Một tổ giám sát như vậy nếu không phải Trương Thanh Vân dẫn đội thì xuống địa phương sẽ tuyệt đối không được quan tâm.
Nhưng vì thân phận của Trương Thanh Vân mà tất cả đều khác biệt, lúc này ở Liêu Đông không biết có bao nhiêu người đang nhìn vào, Trương Thanh Vân đối với bọn họ giống như một người từ trên trời giáng xuống. Mưa to gió lớn thì có người vui mừng có kẻ lo lắng, nhưng dù có tâm tính thế nào thì chắc chắn ai cũng cực kỳ chú ý.
Máy bay từ trên tầng mây cao hạ xuống, càng ngày càng thấp, khoảnh khắc khi chạm đất thì thân máy bay có chút run rẩy. Vì trạng thái biến đổi từ vô trọng đến siêu trọng làm vẻ mặt Trương Thanh Vân có chút biến đổi.
Lúc trạng thái trở nên siêu trọng, Trương Thanh Vân với tâm tình nặng nề không khỏi đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Một tuần sau hắn phải triển khai mở rộng công tác ở đây. Text được lấy tại
Trước khi đến Trương Thanh Vân đã tìm hiểu khá nhiều tư liệu về Liêu Đông, hắn đã hai lần tiến vào trường đảng trung ương để tìm các học viên Liêu Đông nắm rõ tình huống. Mười mấy cán bộ Liêu Đông này đều là người hiểu rõ Liêu Đông, nhưng đối với Trương Thanh Vân thì đây là lần đầu tiên đến Liêu Đông, tất cả đều rất lạ lẫm.
Phía Liêu Đông có thay mặt chủ tịch tỉnh Hàn Liên Thành tự mình dẫn đội gồm trưởng phòng Sở thương mại Sở Thanh Lâm đến sân bây nghênh đón Trương Thanh Vân. Hàn Liên Thành là một người ục ịch, hình tượng không quá tốt, hắn tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bộ trưởng Trương, nhận được thông báo anh đến Liêu Đông, tôi đại biểu cho đảng ủy chính quyền tỉnh Liêu Đông chào mừng anh đến làm công tác giám sát.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, trước khi đến Liêu Đông hắn đã xem xét tư liệu về Hàn Liên Thành, biết rõ đối phương bây giờ tuy là thay mặt chủ tịch tỉnh Liêu Đông nhưng vị trí rất đáng xấu hổ. Nguyên nhân là lần trước hắn không được thông qua trong hội nghị đại biểu nhân toàn tỉnh Liêu Đông.
Vì vậy mà Hàn Liên Thành làm lãnh đạo thay mặt chủ tịch tỉnh được một năm nhưng bây giờ vẫn là thay mặt chủ tịch tỉnh, hơn nữa nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì hắn vẫn phải tiếp tục đảm nhiệm vị trí như vậy, đến năm nay, khi hội nghị đại biểu nhân dân tỉnh Liêu Đông được mở, như vậy hắn mới có cơ hội làm chủ tịch tỉnh chính thức. Nếu năm nay, nếu hắn vẫn không được thông qua ở hội nghị đại biểu nhân dân, như vậy sẽ trở thành một tiền lệ kinh điểm, mười phần sẽ bị xuống cấp.
Còn vấn đề Hàn Liên Thành không được đưa lên làm chủ tịch tỉnh chính thức thì ở thủ đô cũng có rất nhiều tin đồn. Nghe nói Hàn Liên Thành không thể sống chung với bí thư tỉnh ủy Vương Hàn Xử, bí thư không ủng hộ năng lực của Hàn Liên Thành, trước nay ép rất mạnh, điều này làm cho Hàn Liên Thành không có cơ hội biểu hiện.
Nhưng cũng có người nói Hàn Liên Thành đắc tội với quá nhiều người, xử lý quan hệ không tốt với các đồng chí, thực tế là không xử lý tốt quan hệ với các đồng chí lão thành, nói hắn quá thanh cao, không tôn trọng người. Vì vậy mà hội nghị đại biểu nhân dân rất phản cảm với hắn, mới sinh ra tình huống không được thông qua làm chủ tịch tỉnh chính thức.
Trương Thanh Vân đều có nghe qua những tin đồn này, thông qua những thứ này hắn cũng khó thể đưa ra phán đoán. Nhưng có một vấn đề rất rõ ràng, đó chính là bốn bộ ban ngành ở Liêu Đông có vấn đề ở phương diện đoàn kết, nếu không sẽ chẳng xuất hiện tình huống xấu hổ cho Hàn Liên Thành.
- Chủ tịch Hàn, đây là lần đầu tiên tôi đến Liêu Đông, hơn nữa anh cũng biết tôi là cán bộ vừa tiến vào bộ thương mại chưa được bao lâu, cũng không quá tinh thông nghiệp vụ của bộ thương mại. Vì vậy lần này đến có thể nói tôi rất kinh sợ, tất cả đều phải dựa vào đảng ủy chính quyền Liêu Đông, chúng ta cần chung tay cố gắng, như vậy mới làm tốt được công tác giám sát.
Trương Thanh Vân nói.
Hàn Liên Thành có chút sững sốt, Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy làm hắn rất kinh ngạc. Tuy Trương Thanh Vân chưa từng đến Liêu Đông nhưng ai cũng biết tên, căn cứ vào lời đồn thì người này có thủ đoạn rất mạnh mẽ, là điển hình lãnh đạo mặt sắt, bây giờ nói ra những lời như vậy đã hoàn toàn khác biệt lớn với lời đồn.
Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành trao đổi ngắn với nhau ở sân bay, sau đó đoàn xa phóng về chỗ ngủ ở khách sạn Xuân Thành. Xuân Thành là một tài sản quốc hữu đã được đổi chế độ, sau khi đổi chủ sở hữu, trải qua một lần thay đổi thiết bị lắp đặt thì có vẻ hiện đại hóa, không còn cảm giác mốc meo cổ lỗ như trước.
Trước đó khách sạn Xuân Thành là nơi đặc biệt dùng để tiếp đón các lãnh đạo quan trọng, tất cả những khoảng sân dành cho lãnh đạo đều có kiến trúc truyền thống nhưng thiết bị được lắp đặt lại hiện đại hóa, vì vậy mà có hương vị rất khác biệt.
Căn cứ vào lời giới thiệu của Hàn Liên Thành, Trương Thanh Vân biết rõ khi khách sạn Xuân Thành thay đổi chế độ thì chính phủ có đưa ra điều kiện, chính là giữ lại nhưng khoảng sân truyền thống, mục đích để tiếp đón lãnh đạo. Bây giờ khoảng sân Trương Thanh Vân ở lại cũng chính là nơi mà thủ tướng Đỗ đã từng ở trước đó.
Trong phòng hội nghị, Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành chính thức bắt tay trao đổi công tác. Từ khi gặp mặt Hàn Liên Thành ở sân bay, Trương Thanh Vân luôn xem xét vị thay mặt chủ tịch tỉnh này.
Trên người Hàn Liên Thành có vài đặc điểm làm Trương Thanh Vân chú ý, thứ nhất hắn là cán bộ kỳ cựu ở ba tỉnh phương bắc, cũng là cán bộ địa phương. Trước khi lên làm thay mặt chủ tịch tỉnh thì hắn là phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông.
Dưới tình huống như vậy mà Hàn Liên Thành không được đại hội đại biểu nhân dân thông qua, điều này thật sự làm người ta khó hiểu. Nếu nói Hàn Liên Thành là cán bộ tỉnh ngoài đến nhận chức, hoặc cán bộ hành không từ trung ương, không có căn cơ ở Liêu Đông, bị người ta xa lánh cũng có thể tiếp nhận. Nhưng hắn là cán bộ sinh trưởng ở Liêu Đông, đáng lý phải có lực ảnh hưởng của mình ở đây, sao lại không được thông qua?
Mặt khác khi tiếp xúc với nhau, Trương Thanh Vân cảm thấy hình tượng Hàn Liên Thành kém quá lớn với những gì hắn tưởng. Hàn Liên Thành biết ăn nói, lời nói rất khí độ, không giống như người có năng lực. Điều này càng không giống như những lời đồn bên ngoài, nói Hàn Liên Thành tâm tính cao ngạo, ít nhất Trương Thanh Vân thấy những biểu hiện của đối phương khá chân thật.
Trương Thanh Vân và Hàn Liên Thành nói chuyện với nhau khoảng một giờ, khi Hàn Liên Thành chuẩn bị bỏ đi, lúc gần đi hắn dặn dò trưởng phòng Sở của sở thương mại phối hợp công tác với Trương Thanh Vân. Cuối cùng hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, anh đến Liêu Đông chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ công tác, nếu anh triển khai mở rộng công tác và gặp phải lực cản thì cứ trực tiếp liên lạc với tôi, thái độ của tôi rất rõ ràng, đó chính là nhất định phải phối hợp với anh để làm triệt để công tác.
Hàn Liên Thành nói đến đây thì hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục:
- Liêu Đông chúng tôi có mười một thành phố, một khung cảnh quá lớn, nếu giám sát không có phương hướng chính xác thì rất khó khăn. Tôi cũng luôn xem xét vấn đề này, cũng nói thật với anh, trước khi anh đến thì tôi đã cho các ban ngành như sở thương mại, ủy ban cải cách, còn có phòng giám sát tỉnh ủy tự tra xét lại, đã làm một cuộc thanh tra lớn để lập lại trật tự thị trường ở Liêu Đông, chúng tôi đã điều tra ra vài vấn đề, những thứ này đều được trưởng phòng Sở biết rõ...
Hàn Liên Thành nói rất nhiều, Trương Thanh Vân chỉ nắm tay hắn và gật đầu. Trận chiến hoan nghênh của Hàn Liên Thành là không nhỏ, hai người cũng đã nói chuyện với nhau một giờ, cuối cùng cũng nên bày tỏ chút thành ý.
Trương Thanh Vân có thể thấy Hàn Liên Thành rất cảnh giác khi mình đến Liêu Đông, tỉnh Liêu Đông diện tích bao la, có mười một thành phố, diện tích rộng, có rất nhiều ngành sản xuất, có thể nói là vấn đề không thể kể xiết. Trương Thanh Vân còn chưa quen cuộc sống nơi đây, hơn nữa còn chưa có mục tiêu chính xác, muốn tìm vấn đề thì khó như mò kim đáy biển.
Hàn Liên Thành nói ra những lời như trên có vẻ suy nghĩ thay cho Trương Thanh Vân, thực tế lại tỏ vẻ không quá ủng hộ, nguyên nhân tất nhiên là hắn cảm thấy hành động lần này của Trương Thanh Vân không có tác dụng. Lý do này tuy không đủ dày nhưng Hàn Liên Thành là một chủ tịch tỉnh, hắn có rất nhiều công tác cần quan tâm, hắn chỉ có thể dồn tinh lực vào những gì cảm thấy cần.
Trương Thanh Vân tiến chân Hàn Liên Thành mà cau mày, phó cục trưởng Ngụy Thiết của cục trật tự thị trường đứng bên cạnh nói:
- Bộ trưởng Trương, tôi thấy chủ tịch Hàn có thái độ không đúng, chúng ta đến giám sát, đây là chuyện năm trong phạm vi chức trách, còn Liêu Đông có vấn đề hay không, chúng ta phải kiểm tra mới biết được, sao anh ta có thể nói như thế? Chăng lẽ bây giờ chúng ta phải dẹp đường quay về.
Trương Thanh Vân ho khan hai tiếng, hắn biết rõ tính cách của Ngụy Thiết, đây là loại người điển hình hay nói thẳng, nghe những lời vừa rồi có vẻ lỗ mãng, nhưng thực chất đang nói cho trưởng phòng Sở của sở thương mại Liêu Đông nghe rõ. Lần này Trương Thanh Vân mang đến không ít người, muốn triển khai mở rộng công tác cũng cần Sở Thanh Lâm phải giúp đỡ, vì vậy Sở Thanh Lâm có đứng đúng vị trí hay không là cực kỳ quan trọng.
Quả nhiên Ngụy Thiết còn chưa nói hết lời thì Sở Thanh Lâm đã nói:
- Bộ trưởng Trương, tất nhiên sở thương mại chúng tôi sẽ toàn lực lãnh đạo công tác. Tôi tin lần này anh tự mình dẫn đội, sở thương mại Liêu Đông của chúng tôi sẽ có được biến đổi về chất.
- Mượn lời nói may mắn của anh, tôi hy vọng có thể được như vậy, công tác của chúng ta có thể bùng ra hào quang. Tôi sợ có người coi chúng tôi là ôn thần, như vậy công tác sẽ rất khó khăn.
Sở Thanh Lâm nở nụ cười mất tự nhiên, hắn cũng không tiếp tục nói lung tung. Hắn đã từng nghe qua đại danh của Trương Thanh Vân, cũng không vì đối phương trẻ tuổi ôn hòa mà coi thường. Ngược lại bây giờ hắn luôn thầm nói với mình, bây giờ hắn là trứng gà khiêu vũ.
Trương Thanh Vân tuy là lãnh đạo cao cấp ở bộ và ủy ban trung ương, nhưng đảng ủy chính quyền Liêu Đông mới là là lãnh đạo trực tiếp của Sở Thanh Lâm, dù là phía nào thì hắn cũng khó thể đắc tội, vì vậy hắn cũng chỉ biết xoay sở trong khe hẹp mà thôi.
Sở Thanh Lâm biết rất rõ Trương Thanh Vân đến Liêu Đông lần này chủ yếu là đập phá, tuy trong ban ngành Liêu Đông cực kỳ mâu thuẫn, nhưng bây giờ ai cũng có mâu thuẫn với chuyến công tác của Trương Thanh Vân.
Dưới tình huống như vậy, Sở Thanh Lâm hầu như rất khó nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.
Hai bên đều không thể đắc tội, hơn nữa còn phải ứng phó với cả hai, đây tuyệt đối là khảo nghiệm không nhỏ với Sở Thanh Lâm.