Sân bay thủ đô, khi tiếng phi cơ vang vọng thì trên bầu trời xuất hiện một điểm trắng, sau đó dần phóng đại, một chiếc máy bay lớn hạ xuống.
Tiếng động cơ càng lúc càng lớn, khoảnh khắc khi máy bay hạ xuống đường băng lại phát ra những âm thanh ầm ầm, cuối cùng máy bay chạy thẳng theo đường băng. Thân máy bay to lớn mạnh mẽ, tốc độ nhanh chóng, đám người đón tiếp ở sân bay cảm thấy có chút căng thẳng.
Máy bay phóng đến và dừng lại cách đám người đón tiếp một khoảng cách khá xa, đam người bắt đầu náo động, các nhân viên tương quan sắp thành hàng, đám người chuẩn bị biểu ngữ cũng bắt đầu động tác, ai cũng bận rộn.
Người ngồi trên máy bay chính là thường ủy bộ chính trị trung ương, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Quá Sinh Dân, hôm nay bí thư đi thăm năm nước Đông Nam Á quay về. Chuyến đi của bí thư Quá lần này rất thành công, vì vậy đám người tiếp đón ở sân bay là rất đông, dù là phóng viên truyền thông hay quần chúng đều dùng phương pháp đặc biệt để hoan nghênh bí thư quay về thủ đô.
Khi máy bay ổn định thì nhân viên công tác của sân bay cũng bắt đầu công tác khẩn trương, sau khi tất cả công tác đã xong thì đám người hoan nghênh mới được đến gần, lúc này cửa máy bay cũng hạ xuống. Bí thư Quá là người xuất hiện đầu tiên và vẫy tay với mọi người, đám người bên dưới hoan hô nhiệt liệt, ánh đèn máy ảnh cũng lóe lên chói mắt.
Hội nghị lân thứ hai sắp được tiến hành, những ngày nay các lãnh đạo xuất ngoại lục tục về lại thủ đô, bí thư Quá cũng là lãnh đạo thường ủy bộ chính trị trung ương về thủ đô cuối cùng. Trong đội ngũ hoan nghênh, phó bí thư ủy ban kỷ luật Mạc Hồng Viễn là người đứng đầu. Lúc này khí trời ở thủ đô rất lạnh, Mạc Hồng Viễn đứng trong gió lạnh mà hai gò má đỏ ửng, nhưng hắn vẫn đứng thẳng như cọc tiêu, ánh mắt nhìn về phía cầu thang máy bay, mặt mũi tràn đầy nụ cười.
Bây giờ chỉ còn cách hội nghị trung ương lần thứ hai hơn một tuần, trước khi bí thư Quá đi nước ngoài đã giao nhiệm vụ lại cho Mạc Hồng Viễn, đó chính là xử lý vấn đề tỉnh Liêu Đông trước khi hội nghị bắt đầu. Cần phải biết rõ vấn đề trước khi hội nghị được mở, biết rõ người chịu trách nhiệm.
Mạc Hồng Viễn nhận được nhiệm vụ này mà cảm thấy rất áp lực, nhưng khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất tốt, Trương Thanh Vân không làm cho người ta thất vọng, người này bị ép và tỏa sáng rực rỡ. Những chấn động ở ba tỉnh phương bắc truyền về thủ đô, mà thủ đô cũng chấn động, có vài người khó thể kìm nén.
Điều làm Mạc Hồng Viễn càng thêm tán thưởng chính là Trương Thanh Vân rất biết cách nắm chắc và đúng mực, có một số việc làm thì tốt nhưng không làm còn tốt hơn. Là một nhân vật chính trị thì nhất định phải hiểu phương pháp xử lý, khi nào nên ra tay, khi nào nên khống chế, đây đều là học vấn.
Trương Thanh Vân rõ ràng hiểu rất sâu về vấn đề này, bây giờ Trương Thanh Vân khống chế cục diện ba tỉnh phương bắc, có thể nói tiến có thể công, lui có thể thủ, tất cả đều được nắm chặt.
Trung ương muốn điều động, hơn nữa điều động như thế nào cũng phải xem xét Trương Thanh Vân có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nếu xét theo tình huống trước mắt, tuy chỉ còn kém một bước nhưng Mạc Hồng Viễn tin ai cũng không nghi ngờ vấn đề này.
Bí thư Quá chậm rãi bước xuống thảm đỏ, ngay sau đó có vài cô cậu bé tiến lên tặng hoa. Bí thư Quá hôn lên má một cô bé, sau đó lão ôm cô bé lên vẫy tay với mọi người, bầu không khí hiện trường cũng trở nên cao điểm.
Mạc Hồng Viễn cũng không dẫn người lên nghênh đón, mãi đến khi bí thư Quá đặt cô bé xuống thì Mạc Hồng Viễn mới xung trận lên trước, sau đó hắn vươn tay:
- Bí thư, khổ cực rồi, chúc mừng chuyến thăm của anh thành công tốt đẹp.
Quá Sinh Dân nắm chặt tay Mạc Hồng Viễn, lão nói:
- Anh Mạc, đợi cũng đủ lâu rồi, các anh còn vất vả hơn cả tôi.
Quá Sinh Dân dừng lại một chút rồi nói:
- Khi trở về chúng ta ngồi cùng xe, tôi đã hiểu một chút về tình hìn ba tỉnh phương bắc. Tiểu tử kia đúng là, lá gan quá lớn.
Quá Sinh Dân nói xong thì cười ha hả, tâm tình rất thoải mái. Mạc Hồng Viễn lại thầm thở phào một hơi, cám ơn trời đất, Trương Thanh Vân được lãnh đạo thừa nhận, cuối cùng cũng không làm lãnh đạo thất vọng. Nếu Trương Thanh Vân không hoàn thành nhiệm vụ thì ngay cả Mạc Hồng Viễn cũng bị liên quan.
Thật ra ngay từ lúc đầu Mạc Hồng Viễn cũng không muốn giao trọng trách như vậy cho Trương Thanh Vân, lúc đó hắn không chỉ một lần góp lời phản đối với Quá Sinh Dân. Sau đó Quá Sinh Dân nói rõ với hắn, tổ chức bồi dưỡng cán bộ quan trọng nhất là sự từng trải, chỉ khi dám sử dụng cán bộ thì mới tạo ra cơ hội cho bọn họ rèn luyện. Nếu ban ngành không luân chuyển công tác thì sao có thể thuận lợi? Nếu cán bộ hậu bối không được quan tâm đúng mức, như vậy các đồng chí thế hệ trước lui xuống cũng khó an tâm.
Bí thư Quá nói như vậy thì Mạc Hồng Viễn biết ngay Trương Thanh Vân là cán bộ thê đội, nếu không phải là cán bộ thê đội thì khó thể nào có cơ hội rèn luyện như vậy. Phải biết rằng lần này Trương Thanh Vân đến ba tỉnh phương bắc để vạch nắp bình, những mối liên lụy bên trong quả thật làm cho người ta khó thể phỏng đoán, chỉ cần Trương Thanh Vân có sơ hở thì sinh ra phiền toái vô tận.
Dưới tình huống này trung ương vẫn cho Trương Thanh Vân đi công tác, đây cũng coi như giao trọng trách quá nặng, làm như vậy nguy hiểm là rất lớn, có thể nói là bỏ hết vốn. Cũng chỉ có cán bộ thê đội thì trung ương mới có quyết tâm như vậy.
Nhưng dù là như thế, đối với Mạc Hồng Viễn thì lần này trung ương sử dụng Trương Thanh Vân vẫn quá lớn gan, vì thế mà Mạc Hồng Viễn cũng rất căng thẳng. Vì dựa theo lời phân phó của bí thư Quá, hắn là người khống chế đại cục, dưới tình huống này Trương Thanh Vân lại phóng ngựa xông lên hàng đầu, tất nhiên Mạc Hồng Viễn vừa khống chế đại cục vừa phải hộ tống Trương Thanh Vân.
Trung ương bồi dưỡng được một cán bộ là không dễ dàng gì, mà cán bộ thê đội thì lại càng khó kiếm. Nếu Trương Thanh Vân đổ vỡ ở ba tỉnh phương bắc mà không thể thu thập, không nói đến vấn đề Mạc Hồng Viễn có thể bị xử phạt, mà trong lòng hắn sẽ thấy rất đáng tiếc.
Nhưng bây giờ xem kết quả thì thấy rõ Trương Thanh Vân không hỗ danh là nhân tài, người này cực kỳ quyết đoán, lá gan cũng rất lớn, là loại người có một điểm tựa sẽ bẩy cả địa cầu. Ba tỉnh phương bắc bị hắn chữa trị, bây giờ có thể nói là đại danh vang dội.
Phòng họp số hai khối chính quyền tỉnh Liêu Đông, bên trong là một bàn hội nghị hình elip, phía bắc là thay mặt chủ tịch Hàn Liên Thành, phía nam là Trương Thanh Vân.
Ngoài hai vị trí trên thì tất cả những vị trí còn lại đều của thành viên ban ngành chính quyền Liêu Đông.
Hôm nay Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị thông báo với Liêu Đông, yêu cầu tất cả lãnh đạo ban ngành tương quan trong khối chính quyền Liêu Đông tham gia, nhưng nhìn tình cảnh hôm nay giống như tất cả thành viên ban ngành khối chính quyền đều có mặt.
Những con sóng Trương Thanh Vân tạo ra ở hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc đã sớm rơi vào tai khối chính quyền Liêu Đông, những ngày nay bầu không khí ở Liêu Đông cực kỳ căng thẳng, đã đến mức sợ bóng sợ gió, không biết có bao nhiêu người đang run lên cầm cập.
Liêu Đông khác hẳn với Liêu Tây và Mạc Bắc, bây giờ hai tỉnh kia đang cấu véo nhau, bọn họ đã không còn biết sợ. Nhưng Liêu Đông là người đứng xem, bọn họ liên tục được nhận những tin tức bộc lộ ra ở Liêu Tây và Mạc Bắc, bọn họ dùng nó để đối chiếu vấn đề của mình, vì vậy mà tim đập chân run.
Trương Thanh Vân không kiểm tra được vấn đề ở Liêu Đông nhưng người Liêu Tây và Mạc Bắc thì hoàn toàn có thể. Nhiều người không dám tưởng tượng, nếu tổ giám sát của hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc kéo vào Liêu Đông, như vậy Liêu Đông sẽ có cảnh tượng thế nào.
Chiêu thức đánh núi dọa hổ của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn phát huy tính triệt để, tất cả quan viên Liêu Đông đều câm như hến, những câu nói khinh thường Trương Thanh Vân trước đó được lan truyền ở Liêu Đông đã bị quét sạch. Lúc này ai cũng biết bộ trưởng Trương Thanh Vân không phải tay mơ, người ta thật sự là Diêm Vương bắt mạng.
- Phó chủ tịch Chu!
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất khẽ nhưng phó chủ tịch Chu được điểm danh lại ngồi thẳng người. Khoảnh khắc này dù là cũng không muốn bị Trương Thanh Vân điểm danh, vì điều này có nghĩa là khối công tác mình được phân công có vấn đề.
Phó chủ tịch Chu là Chu Mậu Nguyên, một người mập mạp, bụng bự, điều này ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng. Nhưng ngoài những điểm trên thì tất cả những gì còn lại là rất tốt, người này mày rậm mắt to, nếu nói theo cách nghĩ của dân chúng, người này có quan uy trời sinh.
Trong các phó chủ tịch tỉnh, Chu Mậu Nguyên là người được phân công du lịch, dân sinh, công thương, giám sát chất lượng kỹ thuật, thực phẩm, dược phẩm, quyền tài sản tri thức, hợp tác kinh tế, hợp tác thương mại, công tác của hội liên hiệp công thương.
Trương Thanh Vân điểm danh Chu Mậu Nguyên, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, hắn vung vẫy văn kiện trong tay nói:
- Đây là những vấn đề chúng tôi điều tra được ở hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc, trong đó có vấn đề an toàn thực phẩm, lưu thông dược phẩm. Chủ tịch Chu, anh là người được phân công quản lý khối công tác này, tôi hỏi anh một câu, hai phương diện này Liêu Đông chống lại sự kiểm tra của tổ giám sát chúng tôi phải không? Hay anh muốn vỗ ngực đảm bảo Liêu Đông không có vấn đề này?
Lời nói của Trương Thanh Vân sắc như dao, hầu như chỉ trong nháy mắt đã làm Chu Mậu Nguyên vã đầy mồ hôi. Hắn là một phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, Trương Thanh Vân hôm nay muốn gõ đầu chính đàn Liêu Đông, điều này Chu Mậu Nguyên biết rất rõ. Mà quan trọng là bây giờ hắn không dám trả lời vấn đề của Trương Thanh Vân.
Vì Chu Mậu Nguyên căn bản không dám vỗ ngực đảm bảo không có vấn đề, trong tay Trương Thanh Vân lúc này đang nắm những đội quân lang sói ở Liêu Tây và Mạc Bắc, sợ rằng ngày mai những tổ giám sát của Liêu Tây và Mạc Bắc sẽ đến Liêu Đông. Ba tỉnh phương bắc cùng một thể, Liêu Đông, Liêu Tây và Mạc Bắc trước nay liên hệ rất chặt, Liêu Đông không có bí mật gì trước mắt hai người anh em kia.
Nhưng Chu Mậu Nguyên cũng không dám thừa nhận Liêu Đông có vấn đề, bây giờ bí thư Vương còn cứng nhắc ở Liêu Đông, bí thư chưa bày tỏ vấn đề, sao hắn dám nói lung tung? Hai tình huông đều khó xử, nhưng khó thể không nói lời nào.
Trương Thanh Vân đường đường là phó bộ trưởng thường vụ bộ thương mại, hắn xuống Liêu Đông là lãnh đạo trung ương, bây giờ khối công tác được phân công cho Chu Mậu Nguyên có vấn đề, mà Chu Mậu Nguyên cũng không có năng lực nói ra, chẳng lẽ chức phó chủ tịch tỉnh bây giờ đã cao ngút trời?
Tiếng động cơ càng lúc càng lớn, khoảnh khắc khi máy bay hạ xuống đường băng lại phát ra những âm thanh ầm ầm, cuối cùng máy bay chạy thẳng theo đường băng. Thân máy bay to lớn mạnh mẽ, tốc độ nhanh chóng, đám người đón tiếp ở sân bay cảm thấy có chút căng thẳng.
Máy bay phóng đến và dừng lại cách đám người đón tiếp một khoảng cách khá xa, đam người bắt đầu náo động, các nhân viên tương quan sắp thành hàng, đám người chuẩn bị biểu ngữ cũng bắt đầu động tác, ai cũng bận rộn.
Người ngồi trên máy bay chính là thường ủy bộ chính trị trung ương, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Quá Sinh Dân, hôm nay bí thư đi thăm năm nước Đông Nam Á quay về. Chuyến đi của bí thư Quá lần này rất thành công, vì vậy đám người tiếp đón ở sân bay là rất đông, dù là phóng viên truyền thông hay quần chúng đều dùng phương pháp đặc biệt để hoan nghênh bí thư quay về thủ đô.
Khi máy bay ổn định thì nhân viên công tác của sân bay cũng bắt đầu công tác khẩn trương, sau khi tất cả công tác đã xong thì đám người hoan nghênh mới được đến gần, lúc này cửa máy bay cũng hạ xuống. Bí thư Quá là người xuất hiện đầu tiên và vẫy tay với mọi người, đám người bên dưới hoan hô nhiệt liệt, ánh đèn máy ảnh cũng lóe lên chói mắt.
Hội nghị lân thứ hai sắp được tiến hành, những ngày nay các lãnh đạo xuất ngoại lục tục về lại thủ đô, bí thư Quá cũng là lãnh đạo thường ủy bộ chính trị trung ương về thủ đô cuối cùng. Trong đội ngũ hoan nghênh, phó bí thư ủy ban kỷ luật Mạc Hồng Viễn là người đứng đầu. Lúc này khí trời ở thủ đô rất lạnh, Mạc Hồng Viễn đứng trong gió lạnh mà hai gò má đỏ ửng, nhưng hắn vẫn đứng thẳng như cọc tiêu, ánh mắt nhìn về phía cầu thang máy bay, mặt mũi tràn đầy nụ cười.
Bây giờ chỉ còn cách hội nghị trung ương lần thứ hai hơn một tuần, trước khi bí thư Quá đi nước ngoài đã giao nhiệm vụ lại cho Mạc Hồng Viễn, đó chính là xử lý vấn đề tỉnh Liêu Đông trước khi hội nghị bắt đầu. Cần phải biết rõ vấn đề trước khi hội nghị được mở, biết rõ người chịu trách nhiệm.
Mạc Hồng Viễn nhận được nhiệm vụ này mà cảm thấy rất áp lực, nhưng khoảnh khắc này hắn cảm thấy rất tốt, Trương Thanh Vân không làm cho người ta thất vọng, người này bị ép và tỏa sáng rực rỡ. Những chấn động ở ba tỉnh phương bắc truyền về thủ đô, mà thủ đô cũng chấn động, có vài người khó thể kìm nén.
Điều làm Mạc Hồng Viễn càng thêm tán thưởng chính là Trương Thanh Vân rất biết cách nắm chắc và đúng mực, có một số việc làm thì tốt nhưng không làm còn tốt hơn. Là một nhân vật chính trị thì nhất định phải hiểu phương pháp xử lý, khi nào nên ra tay, khi nào nên khống chế, đây đều là học vấn.
Trương Thanh Vân rõ ràng hiểu rất sâu về vấn đề này, bây giờ Trương Thanh Vân khống chế cục diện ba tỉnh phương bắc, có thể nói tiến có thể công, lui có thể thủ, tất cả đều được nắm chặt.
Trung ương muốn điều động, hơn nữa điều động như thế nào cũng phải xem xét Trương Thanh Vân có hoàn thành nhiệm vụ hay không. Nếu xét theo tình huống trước mắt, tuy chỉ còn kém một bước nhưng Mạc Hồng Viễn tin ai cũng không nghi ngờ vấn đề này.
Bí thư Quá chậm rãi bước xuống thảm đỏ, ngay sau đó có vài cô cậu bé tiến lên tặng hoa. Bí thư Quá hôn lên má một cô bé, sau đó lão ôm cô bé lên vẫy tay với mọi người, bầu không khí hiện trường cũng trở nên cao điểm.
Mạc Hồng Viễn cũng không dẫn người lên nghênh đón, mãi đến khi bí thư Quá đặt cô bé xuống thì Mạc Hồng Viễn mới xung trận lên trước, sau đó hắn vươn tay:
- Bí thư, khổ cực rồi, chúc mừng chuyến thăm của anh thành công tốt đẹp.
Quá Sinh Dân nắm chặt tay Mạc Hồng Viễn, lão nói:
- Anh Mạc, đợi cũng đủ lâu rồi, các anh còn vất vả hơn cả tôi.
Quá Sinh Dân dừng lại một chút rồi nói:
- Khi trở về chúng ta ngồi cùng xe, tôi đã hiểu một chút về tình hìn ba tỉnh phương bắc. Tiểu tử kia đúng là, lá gan quá lớn.
Quá Sinh Dân nói xong thì cười ha hả, tâm tình rất thoải mái. Mạc Hồng Viễn lại thầm thở phào một hơi, cám ơn trời đất, Trương Thanh Vân được lãnh đạo thừa nhận, cuối cùng cũng không làm lãnh đạo thất vọng. Nếu Trương Thanh Vân không hoàn thành nhiệm vụ thì ngay cả Mạc Hồng Viễn cũng bị liên quan.
Thật ra ngay từ lúc đầu Mạc Hồng Viễn cũng không muốn giao trọng trách như vậy cho Trương Thanh Vân, lúc đó hắn không chỉ một lần góp lời phản đối với Quá Sinh Dân. Sau đó Quá Sinh Dân nói rõ với hắn, tổ chức bồi dưỡng cán bộ quan trọng nhất là sự từng trải, chỉ khi dám sử dụng cán bộ thì mới tạo ra cơ hội cho bọn họ rèn luyện. Nếu ban ngành không luân chuyển công tác thì sao có thể thuận lợi? Nếu cán bộ hậu bối không được quan tâm đúng mức, như vậy các đồng chí thế hệ trước lui xuống cũng khó an tâm.
Bí thư Quá nói như vậy thì Mạc Hồng Viễn biết ngay Trương Thanh Vân là cán bộ thê đội, nếu không phải là cán bộ thê đội thì khó thể nào có cơ hội rèn luyện như vậy. Phải biết rằng lần này Trương Thanh Vân đến ba tỉnh phương bắc để vạch nắp bình, những mối liên lụy bên trong quả thật làm cho người ta khó thể phỏng đoán, chỉ cần Trương Thanh Vân có sơ hở thì sinh ra phiền toái vô tận.
Dưới tình huống này trung ương vẫn cho Trương Thanh Vân đi công tác, đây cũng coi như giao trọng trách quá nặng, làm như vậy nguy hiểm là rất lớn, có thể nói là bỏ hết vốn. Cũng chỉ có cán bộ thê đội thì trung ương mới có quyết tâm như vậy.
Nhưng dù là như thế, đối với Mạc Hồng Viễn thì lần này trung ương sử dụng Trương Thanh Vân vẫn quá lớn gan, vì thế mà Mạc Hồng Viễn cũng rất căng thẳng. Vì dựa theo lời phân phó của bí thư Quá, hắn là người khống chế đại cục, dưới tình huống này Trương Thanh Vân lại phóng ngựa xông lên hàng đầu, tất nhiên Mạc Hồng Viễn vừa khống chế đại cục vừa phải hộ tống Trương Thanh Vân.
Trung ương bồi dưỡng được một cán bộ là không dễ dàng gì, mà cán bộ thê đội thì lại càng khó kiếm. Nếu Trương Thanh Vân đổ vỡ ở ba tỉnh phương bắc mà không thể thu thập, không nói đến vấn đề Mạc Hồng Viễn có thể bị xử phạt, mà trong lòng hắn sẽ thấy rất đáng tiếc.
Nhưng bây giờ xem kết quả thì thấy rõ Trương Thanh Vân không hỗ danh là nhân tài, người này cực kỳ quyết đoán, lá gan cũng rất lớn, là loại người có một điểm tựa sẽ bẩy cả địa cầu. Ba tỉnh phương bắc bị hắn chữa trị, bây giờ có thể nói là đại danh vang dội.
Phòng họp số hai khối chính quyền tỉnh Liêu Đông, bên trong là một bàn hội nghị hình elip, phía bắc là thay mặt chủ tịch Hàn Liên Thành, phía nam là Trương Thanh Vân.
Ngoài hai vị trí trên thì tất cả những vị trí còn lại đều của thành viên ban ngành chính quyền Liêu Đông.
Hôm nay Trương Thanh Vân chủ trì hội nghị thông báo với Liêu Đông, yêu cầu tất cả lãnh đạo ban ngành tương quan trong khối chính quyền Liêu Đông tham gia, nhưng nhìn tình cảnh hôm nay giống như tất cả thành viên ban ngành khối chính quyền đều có mặt.
Những con sóng Trương Thanh Vân tạo ra ở hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc đã sớm rơi vào tai khối chính quyền Liêu Đông, những ngày nay bầu không khí ở Liêu Đông cực kỳ căng thẳng, đã đến mức sợ bóng sợ gió, không biết có bao nhiêu người đang run lên cầm cập.
Liêu Đông khác hẳn với Liêu Tây và Mạc Bắc, bây giờ hai tỉnh kia đang cấu véo nhau, bọn họ đã không còn biết sợ. Nhưng Liêu Đông là người đứng xem, bọn họ liên tục được nhận những tin tức bộc lộ ra ở Liêu Tây và Mạc Bắc, bọn họ dùng nó để đối chiếu vấn đề của mình, vì vậy mà tim đập chân run.
Trương Thanh Vân không kiểm tra được vấn đề ở Liêu Đông nhưng người Liêu Tây và Mạc Bắc thì hoàn toàn có thể. Nhiều người không dám tưởng tượng, nếu tổ giám sát của hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc kéo vào Liêu Đông, như vậy Liêu Đông sẽ có cảnh tượng thế nào.
Chiêu thức đánh núi dọa hổ của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn phát huy tính triệt để, tất cả quan viên Liêu Đông đều câm như hến, những câu nói khinh thường Trương Thanh Vân trước đó được lan truyền ở Liêu Đông đã bị quét sạch. Lúc này ai cũng biết bộ trưởng Trương Thanh Vân không phải tay mơ, người ta thật sự là Diêm Vương bắt mạng.
- Phó chủ tịch Chu!
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu rất khẽ nhưng phó chủ tịch Chu được điểm danh lại ngồi thẳng người. Khoảnh khắc này dù là cũng không muốn bị Trương Thanh Vân điểm danh, vì điều này có nghĩa là khối công tác mình được phân công có vấn đề.
Phó chủ tịch Chu là Chu Mậu Nguyên, một người mập mạp, bụng bự, điều này ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng. Nhưng ngoài những điểm trên thì tất cả những gì còn lại là rất tốt, người này mày rậm mắt to, nếu nói theo cách nghĩ của dân chúng, người này có quan uy trời sinh.
Trong các phó chủ tịch tỉnh, Chu Mậu Nguyên là người được phân công du lịch, dân sinh, công thương, giám sát chất lượng kỹ thuật, thực phẩm, dược phẩm, quyền tài sản tri thức, hợp tác kinh tế, hợp tác thương mại, công tác của hội liên hiệp công thương.
Trương Thanh Vân điểm danh Chu Mậu Nguyên, nụ cười trên mặt dần phai nhạt, hắn vung vẫy văn kiện trong tay nói:
- Đây là những vấn đề chúng tôi điều tra được ở hai tỉnh Liêu Tây và Mạc Bắc, trong đó có vấn đề an toàn thực phẩm, lưu thông dược phẩm. Chủ tịch Chu, anh là người được phân công quản lý khối công tác này, tôi hỏi anh một câu, hai phương diện này Liêu Đông chống lại sự kiểm tra của tổ giám sát chúng tôi phải không? Hay anh muốn vỗ ngực đảm bảo Liêu Đông không có vấn đề này?
Lời nói của Trương Thanh Vân sắc như dao, hầu như chỉ trong nháy mắt đã làm Chu Mậu Nguyên vã đầy mồ hôi. Hắn là một phó chủ tịch tỉnh, tất nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ, Trương Thanh Vân hôm nay muốn gõ đầu chính đàn Liêu Đông, điều này Chu Mậu Nguyên biết rất rõ. Mà quan trọng là bây giờ hắn không dám trả lời vấn đề của Trương Thanh Vân.
Vì Chu Mậu Nguyên căn bản không dám vỗ ngực đảm bảo không có vấn đề, trong tay Trương Thanh Vân lúc này đang nắm những đội quân lang sói ở Liêu Tây và Mạc Bắc, sợ rằng ngày mai những tổ giám sát của Liêu Tây và Mạc Bắc sẽ đến Liêu Đông. Ba tỉnh phương bắc cùng một thể, Liêu Đông, Liêu Tây và Mạc Bắc trước nay liên hệ rất chặt, Liêu Đông không có bí mật gì trước mắt hai người anh em kia.
Nhưng Chu Mậu Nguyên cũng không dám thừa nhận Liêu Đông có vấn đề, bây giờ bí thư Vương còn cứng nhắc ở Liêu Đông, bí thư chưa bày tỏ vấn đề, sao hắn dám nói lung tung? Hai tình huông đều khó xử, nhưng khó thể không nói lời nào.
Trương Thanh Vân đường đường là phó bộ trưởng thường vụ bộ thương mại, hắn xuống Liêu Đông là lãnh đạo trung ương, bây giờ khối công tác được phân công cho Chu Mậu Nguyên có vấn đề, mà Chu Mậu Nguyên cũng không có năng lực nói ra, chẳng lẽ chức phó chủ tịch tỉnh bây giờ đã cao ngút trời?