Vì có sự nhắc nhở của Trương Thanh Vân mà khi Vương Hàn Xử tiếp đãi Mạc Hồng Viễn có tâm tư khác biệt. Lão đặc biệt để nhân viên công tác tạo ra một hương vị cổ xưa ở khách sạn Xuân Thành, đồng thời còn chuẩn bị một tiểu viện truyền thống cho Mạc Hồng Viễn ngủ nghỉ.
Trong tiểu viện và cả trong phòng làm việc đều được sắp đặt các sản phẩm tạo hình nghệ thuật của Liêu Đông và khá nhiều thư pháp. Khi Trương Thanh Vân nhắc nhở vài vấn đề thì phía Liêu Đông chỉ bỏ ra vài giờ để sắp xếp tiểu viện, điều này cũng làm Trương Thanh Vân cảm thán hiệu suất công tác cao của đơn vị tiếp đãi tỉnh Liêu Đông.
Với những hiểu biết của Trương Thanh Vân về Vương Hàn Xử, hắn biết bí thư Vương vẫn luôn giữ lại tác phong trước sau như một trong quân ngủ. Vương Hàn Xử đã nhất định làm gì thì dù chết cũng không quay về, trước nay chưa từng xảy ra vấn đề, hơn nữa yêu cầu với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, dù những sự việc gì vòng vo cũng làm lão phản cảm. Nghe nói khi Vương Hàn Xử làm bí thư thị ủy thành phố An Đông, có một lần phỏng vấn về Triều Tiên, có rất nhiều đồng chí có thành kiến với Triều Tiên, chỉ có mình lão là nói lời ca ngợi và thưởng thức. Sau khi từ thành phố An Đông quay về còn đặc biệt tổ chức hội nghị đảng ủy, hiệu triệu toàn bộ đảng viên cán bộ học tập theo Triều Tiên.
Lúc đó lời hiệu triệu của Vương Hàn Xử làm cho người ta ồn ào, thậm chí trên cũng có lời bàn luận ầm ĩ về vấn đề này. Cán bộ Triều Tiên thường cực kỳ xơ cứng và có tư tưởng lạc hậu, cán bộ đảng viên phải học tập Triều Tiên, như vậy có cần cải cách mở cửa hay không?
Sau này Vương Hàn Xử tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, lão giảng giải những ưu điểm của cán bộ Triều Tiên, trong đó có lực chấp hành mạnh hơn rất nhiều so với cán bộ Trung Quốc.
Vương Hàn Xử nhấn mạnh vấn đề, làm một cán bộ đảng viên, quan trọng là phải giỏi, tuy cán bộ Triều Tiên tụt hậu khá mạnh nhưng cũng có nhiều tố chất tốt mà Trung Quốc khó thể theo kịp, cũng có những tố chất không theo kịp thời đại nhưng lão cũng không yêu cầu mọi người học tập rập khuôn, chỉ cần lắng đọng tinh hoa, vứt bỏ cặn bã.
Quan trọng là Vương Hàn Xử nhắc đến vấn đề này còn đả động đến nguyên tắc láng giềng hữu nghị, lão nói có nhiều cán bộ vẫn còn chưa có tư tưởng đúng đắn và xem thường vấn đề, dùng tâm tính "ông là đệ nhất thiên hạ" để nhìn đời nhìn người.
Với tâm tính đó sẽ làm vấn đề láng giếng hữu nghị không phát triển tạo ra thành tích, hơn nữa còn làm cho người người ghét bỏ. Liêu Đông là tỉnh giáp ranh với Triều Tiên, cán bộ đảng viên phải giữ vững tâm tính ngoại giao...
Lúc đó Vương Hàn Xử đã nói ra những yêu cầu cao của trung ương, cũng vì điều này mà lão từ một bí thư thành phố cấp tỉnh được cục tổ chức trung ương chú ý, vì vậy mới dần leo lên ngồi ở vị trí bí thư tỉnh ủy Liêu Đông.
Không thể nghi ngờ, Vương Hàn Xử và Trương Thanh Vân đều là truyền kỳ. Vương Hàn Xử là có xuất thân nông dân, sau khi học xong cấp hai thì vào bộ đội.
Người như Vương Hàn Xử có thể lên làm bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, có thể thấy được phấn đấu gian khổ và cố gắng khủng bố thế nào. Danh tiếng của lão phát triển rất mạnh ở ba tỉnh phương bắc, trong dân gian cũng lưu truyền nhiều sự tích về lão.
Tất nhiên những sự tích này phần lớn đều được tô vẽ, mất đi tính thực chất, nhưng có một điều Trương Thanh Vân biết khá rõ, Vương Hàn Xử là một nhà thư pháp nổi tiếng. Lão không phải là loại thư pháp tay mơ, những tác phẩm của lão đã từng được đưa ra nước ngoài triển lãm, có tiếng trong giới thư pháp trong nước.
Một người văn hóa không cao, là một công binh chỉ học hết trung học cơ sở lại có tài thư pháp, điều này nói rõ Vương Hàn Xử là người có tâm tư, một người cực kỳ cầu tiến và có dũng khí vượt qua khó khăn, nếu không sẽ chẳng đạt đến độ cao vào lúc này. Mạc Hồng Viễn tiến vào trong tiểu viện nghỉ ngơi, vì tàu xe mệt mỏi nên trực tiếp yêu cầu hủy bỏ tất cả hoạt động hoan nghênh, sau đó chỉ giữ lại Trương Thanh Vân và Vương Hàn Xử, ba người cùng chuyện trò.
Có thể thấy Mạc Hồng Viễn rất hài lòng với chỗ ngủ nghỉ của mình, hắn là người thích văn hóa truyền thống, đặc biệt là thư pháp, nghe nói trong nhà hắn có rất nhiều tranh ảnh.
Trương Thanh Vân không biết những lời đồn đãi kia thật hay giả, nhưng hắn biết Mạc Hồng Viễn thích thư pháp. Vì hắn đã từng ngồi xe của Mạc Hồng Viễn, trong xe là một bức xuân thu vạn thọ đồ, trong lúc nói chuyện thì Mạc Hồng Viễn thường có tâm tình rất cao khi nhắc về phương diện này.
Hôm nay Vương Hàn Xử sắp xếp nhiều đồ tốt, tất nhiên Mạc Hồng Viễn rất hào hứng. Lúc đầu mọi người nói về đề tài thư pháp và hội họa, Mạc Hồng Viễn đã nhìn qua vài trăm bức thư pháp trong tiểu viện, hắn đưa ra đánh giá rất cao.
Trương Thanh Vân không đánh mất thời cơ, hắn nói:
- Nói đến phương diện thư pháp thì bí thư Vương là đại gia, hôm nay không khí khá tốt, nếu không thì anh nên vẽ một bản?
Trương Thanh Vân vừa nói vừa tự tay nhận lấy dụng cụ pha trà từ trong tay nhân viên phục vụ.
Lúc này trên bàn tra đã được lau chùi không một hạt bụi, rõ ràng trước khi Mạc Hồng Viễn đến thì Trương Thanh Vân đã muốn tự mình pha trà.
Vương Hàn Xử liên tục khoát tay nói:
- Tôi không được, những gì tôi viết ra đều không lọt vào mắt xanh người khác, ngược lại bộ trưởng Thanh Vân là người nổi tiếng pha trà, hôm nay coi như chúng ta có lộc thưởng thức.
Trương Thanh Vân ném thể diện cho Vương Hàn Xử, bây giờ lão cũng bánh ít đi bánh quy lại. Lúc này Vương Hàn Xử đã không còn dám khinh thường Trương Thanh Vân, đáng lý ra Trương Thanh Vân là quan viên cấp chính bộ, nhưng rõ ràng một quan viện phó bộ trưởng bộ thương mại vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều so với một bí thư tỉnh ủy.
Từ sâu trong lòng Vương Hàn Xử cũng có tâm tư như vậy, nếu không trước đó lão sẽ chẳng kiêu ngạo ngông cuồng. Nếu Trương Thanh Vân là người đủ lý lịch, là một bộ trưởng có tư cách hoặc là một bí thư tỉnh ủy, như vậy Vương Hàn Xử sẽ chẳng đám khinh thường.
Vương Hàn Xử dù sao cũng là người từ quân ngũ đi ra, có tư tưởng phân biệt đối xử rất nặng, hơn nữa quan điểm thượng cấp hạ cấp trong bộ đội còn mạnh hơn cán bộ địa phương rất nhiều, Vương Hàn Xử tất nhiên chịu ảnh hưởng rất sâu của tư tưởng này.
Nhưng bây giờ địa vị của Trương Thanh Vân đã biến đổi trong lòng Vương Hàn Xử, nói đến nguyên nhân cũng vì cách giải quyết vấn đề Liêu Đông phóng xạ ra ba tỉnh phương bắc, điều này chứng tỏ quyết đoán phi phàm và tài hoa của Trương Thanh Vân.
Quan trọng là Vương Hàn Xử đã thấy được sự coi trọng của trung ương với Trương Thanh Vân, lão có thể thấy được rõ ràng qua cách trò chuyện của bí thư Mạc Hồng Viễn và Trương Thanh Vân. Mạc Hồng Viễn là ủy viên bộ chính trị, phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương, là người có uy vọng rất cao ở địa phương, đã tự tay xử lý hàng loạt vụ án lớn, có thể nói là danh tướng.
Nhưng một người như Mạc Hồng Viễn khi nói chuyện với Trương Thanh Vân lại biểu hiện sự thăm hỏi và trưng cầu ý kiến rất nặng, dù một vài công tác có thể trực tiếp quyết đoán thì cũng vô thức hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân.
Điều này làm cho Vương Hàn Xử cực kỳ kinh ngạc, Trương Thanh Vân có thân phận gì? Bỏ qua độ tuổi và lý lịch thì Trương Thanh Vân chỉ là phó bộ trưởng bộ thường vụ thương mại, không liên quan gì đến công tác của ủy ban kỷ luật.
Ủy ban kỷ luật là một ban ngành thần thánh, nào có một lãnh đạo ủy ban kỷ luật lại nói chuyện khách khí với một cán bộ phó bộ trưởng bộ thương mại như vậy? Với địa vị của Mạc Hồng Viễn thì nói chuyện với một bí thư tỉnh ủy cũng chưa chắc đã khách khí như thế, điều này làm Vương Hàn Xử cảm giác được vấn đề.
Trước đó Vương Hàn Xử đã biết Trương Thanh Vân là một khâu bố trí của trung ương với Liêu Đông, người này có quan hệ không tầm thường với Mạc Hồng Viễn, nhưng lão không ngờ Mạc Hồng Viễn lại coi trọng Trương Thanh Vân như vậy.
Vương Hàn Xử bắt đầu xem xét lại, Trương Thanh Vân chỉ đơn thương độc mã đến Liêu Đông, mang theo tám nhân viên bên người, tình huống khác thường như vậy, nếu trung ương không thật sự tín nhiệm thì có thể nói Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng.
Lúc đầu Vương Hàn Xử cũng cho rằng Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng, bây giờ lão mới thấy, thì ra trung ương kỳ vọng rất cao vào Trương Thanh Vân. Người này đến Liêu Đông đột kích thị trường là giả, mục đích là tìm ra vấn đề, sáng tạo điều kiện cho trung ương chỉnh đốn Liêu Đông.
Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng đã được trung ương đặt nặng trách nhiệm, Vương Hàn Xử sao còn tiếp tục dò xét trên đường hẹp?
Trong phòng tràn đầy hương trà, hơi nước mờ mịt, ở trên một chiếc bàn cách đó không xa, bên trên được trải giấy trắng noãn, một cô gái mặt sườn xám màu đỏ đứng bên bàn mài mực, người đẹp mặt ngọc, hương vị hợp lòng người.
Trong hoàn cảnh như vậy, ba người Trương Thanh Vân giống như thoát khỏi danh lợi phàm tục, đều thành danh nhân nhã sĩ. Trong tình cảnh này Vương Hàn Xử càng siêu thoát, lão dùng tay giữ lấy cây bút, hai mắt khép hờ như lão tăng nhập định.
Không biết qua bao lâu, Vương Hàn Xử chợt trợn mắt, bút rơi vào nghiên mực rồi liên tục khuấy động, chỉ một lúc sau thì ngòi bút đã đẫm mực.
Bút trên tay Vương Hàn Xử linh hoạt như một con rắn, đầu bút đen xẹt qua giấy trắng, tình cảnh khá đẹp.
Đầu bút lướt qua, từng chữ xuất hiện trên giấy, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đứng ở khoảng cách gần nhìn nhà thư pháp múa bút, vì vậy tâm tình rất tốt.
Tuy những tác phẩm của Nhạc Phi rất xuất sắc nhưng nghệ thuật thư pháp của Vương Hàn Xử cũng có thể nói là tuyệt diệu, chữ của lão bộc lộ tài năng, mỗi nét đều cứng cáp, có một cảm giác ý cảnh từ trong chữ bùng ra, làm người ta sinh ra cảm giác rung động.
Vương Hàn Xử được xưng là nhà thư pháp, tất nhiên không phải nói chơi, lại càng không phải có được nhờ thế lực. Ít nhất thì Trương Thanh Vân cũng thấy trình độ thư pháp của Vương Hàn Xử đã đến mức nào.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mạc Hồng Viễn, vẻ mặt đối phương có chút biến đổi. Đối với Trương Thanh Vân thì Mạc Hồng Viễn mới chính là người trong nghề, nếu người này đã chấn động, như vậy chứng minh Vương Hàn Xử có bản lĩnh thật sự.
Trong tiểu viện và cả trong phòng làm việc đều được sắp đặt các sản phẩm tạo hình nghệ thuật của Liêu Đông và khá nhiều thư pháp. Khi Trương Thanh Vân nhắc nhở vài vấn đề thì phía Liêu Đông chỉ bỏ ra vài giờ để sắp xếp tiểu viện, điều này cũng làm Trương Thanh Vân cảm thán hiệu suất công tác cao của đơn vị tiếp đãi tỉnh Liêu Đông.
Với những hiểu biết của Trương Thanh Vân về Vương Hàn Xử, hắn biết bí thư Vương vẫn luôn giữ lại tác phong trước sau như một trong quân ngủ. Vương Hàn Xử đã nhất định làm gì thì dù chết cũng không quay về, trước nay chưa từng xảy ra vấn đề, hơn nữa yêu cầu với cấp dưới cực kỳ nghiêm khắc, dù những sự việc gì vòng vo cũng làm lão phản cảm. Nghe nói khi Vương Hàn Xử làm bí thư thị ủy thành phố An Đông, có một lần phỏng vấn về Triều Tiên, có rất nhiều đồng chí có thành kiến với Triều Tiên, chỉ có mình lão là nói lời ca ngợi và thưởng thức. Sau khi từ thành phố An Đông quay về còn đặc biệt tổ chức hội nghị đảng ủy, hiệu triệu toàn bộ đảng viên cán bộ học tập theo Triều Tiên.
Lúc đó lời hiệu triệu của Vương Hàn Xử làm cho người ta ồn ào, thậm chí trên cũng có lời bàn luận ầm ĩ về vấn đề này. Cán bộ Triều Tiên thường cực kỳ xơ cứng và có tư tưởng lạc hậu, cán bộ đảng viên phải học tập Triều Tiên, như vậy có cần cải cách mở cửa hay không?
Sau này Vương Hàn Xử tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình, lão giảng giải những ưu điểm của cán bộ Triều Tiên, trong đó có lực chấp hành mạnh hơn rất nhiều so với cán bộ Trung Quốc.
Vương Hàn Xử nhấn mạnh vấn đề, làm một cán bộ đảng viên, quan trọng là phải giỏi, tuy cán bộ Triều Tiên tụt hậu khá mạnh nhưng cũng có nhiều tố chất tốt mà Trung Quốc khó thể theo kịp, cũng có những tố chất không theo kịp thời đại nhưng lão cũng không yêu cầu mọi người học tập rập khuôn, chỉ cần lắng đọng tinh hoa, vứt bỏ cặn bã.
Quan trọng là Vương Hàn Xử nhắc đến vấn đề này còn đả động đến nguyên tắc láng giềng hữu nghị, lão nói có nhiều cán bộ vẫn còn chưa có tư tưởng đúng đắn và xem thường vấn đề, dùng tâm tính "ông là đệ nhất thiên hạ" để nhìn đời nhìn người.
Với tâm tính đó sẽ làm vấn đề láng giếng hữu nghị không phát triển tạo ra thành tích, hơn nữa còn làm cho người người ghét bỏ. Liêu Đông là tỉnh giáp ranh với Triều Tiên, cán bộ đảng viên phải giữ vững tâm tính ngoại giao...
Lúc đó Vương Hàn Xử đã nói ra những yêu cầu cao của trung ương, cũng vì điều này mà lão từ một bí thư thành phố cấp tỉnh được cục tổ chức trung ương chú ý, vì vậy mới dần leo lên ngồi ở vị trí bí thư tỉnh ủy Liêu Đông.
Không thể nghi ngờ, Vương Hàn Xử và Trương Thanh Vân đều là truyền kỳ. Vương Hàn Xử là có xuất thân nông dân, sau khi học xong cấp hai thì vào bộ đội.
Người như Vương Hàn Xử có thể lên làm bí thư tỉnh ủy Liêu Đông, có thể thấy được phấn đấu gian khổ và cố gắng khủng bố thế nào. Danh tiếng của lão phát triển rất mạnh ở ba tỉnh phương bắc, trong dân gian cũng lưu truyền nhiều sự tích về lão.
Tất nhiên những sự tích này phần lớn đều được tô vẽ, mất đi tính thực chất, nhưng có một điều Trương Thanh Vân biết khá rõ, Vương Hàn Xử là một nhà thư pháp nổi tiếng. Lão không phải là loại thư pháp tay mơ, những tác phẩm của lão đã từng được đưa ra nước ngoài triển lãm, có tiếng trong giới thư pháp trong nước.
Một người văn hóa không cao, là một công binh chỉ học hết trung học cơ sở lại có tài thư pháp, điều này nói rõ Vương Hàn Xử là người có tâm tư, một người cực kỳ cầu tiến và có dũng khí vượt qua khó khăn, nếu không sẽ chẳng đạt đến độ cao vào lúc này. Mạc Hồng Viễn tiến vào trong tiểu viện nghỉ ngơi, vì tàu xe mệt mỏi nên trực tiếp yêu cầu hủy bỏ tất cả hoạt động hoan nghênh, sau đó chỉ giữ lại Trương Thanh Vân và Vương Hàn Xử, ba người cùng chuyện trò.
Có thể thấy Mạc Hồng Viễn rất hài lòng với chỗ ngủ nghỉ của mình, hắn là người thích văn hóa truyền thống, đặc biệt là thư pháp, nghe nói trong nhà hắn có rất nhiều tranh ảnh.
Trương Thanh Vân không biết những lời đồn đãi kia thật hay giả, nhưng hắn biết Mạc Hồng Viễn thích thư pháp. Vì hắn đã từng ngồi xe của Mạc Hồng Viễn, trong xe là một bức xuân thu vạn thọ đồ, trong lúc nói chuyện thì Mạc Hồng Viễn thường có tâm tình rất cao khi nhắc về phương diện này.
Hôm nay Vương Hàn Xử sắp xếp nhiều đồ tốt, tất nhiên Mạc Hồng Viễn rất hào hứng. Lúc đầu mọi người nói về đề tài thư pháp và hội họa, Mạc Hồng Viễn đã nhìn qua vài trăm bức thư pháp trong tiểu viện, hắn đưa ra đánh giá rất cao.
Trương Thanh Vân không đánh mất thời cơ, hắn nói:
- Nói đến phương diện thư pháp thì bí thư Vương là đại gia, hôm nay không khí khá tốt, nếu không thì anh nên vẽ một bản?
Trương Thanh Vân vừa nói vừa tự tay nhận lấy dụng cụ pha trà từ trong tay nhân viên phục vụ.
Lúc này trên bàn tra đã được lau chùi không một hạt bụi, rõ ràng trước khi Mạc Hồng Viễn đến thì Trương Thanh Vân đã muốn tự mình pha trà.
Vương Hàn Xử liên tục khoát tay nói:
- Tôi không được, những gì tôi viết ra đều không lọt vào mắt xanh người khác, ngược lại bộ trưởng Thanh Vân là người nổi tiếng pha trà, hôm nay coi như chúng ta có lộc thưởng thức.
Trương Thanh Vân ném thể diện cho Vương Hàn Xử, bây giờ lão cũng bánh ít đi bánh quy lại. Lúc này Vương Hàn Xử đã không còn dám khinh thường Trương Thanh Vân, đáng lý ra Trương Thanh Vân là quan viên cấp chính bộ, nhưng rõ ràng một quan viện phó bộ trưởng bộ thương mại vẫn còn nhẹ hơn rất nhiều so với một bí thư tỉnh ủy.
Từ sâu trong lòng Vương Hàn Xử cũng có tâm tư như vậy, nếu không trước đó lão sẽ chẳng kiêu ngạo ngông cuồng. Nếu Trương Thanh Vân là người đủ lý lịch, là một bộ trưởng có tư cách hoặc là một bí thư tỉnh ủy, như vậy Vương Hàn Xử sẽ chẳng đám khinh thường.
Vương Hàn Xử dù sao cũng là người từ quân ngũ đi ra, có tư tưởng phân biệt đối xử rất nặng, hơn nữa quan điểm thượng cấp hạ cấp trong bộ đội còn mạnh hơn cán bộ địa phương rất nhiều, Vương Hàn Xử tất nhiên chịu ảnh hưởng rất sâu của tư tưởng này.
Nhưng bây giờ địa vị của Trương Thanh Vân đã biến đổi trong lòng Vương Hàn Xử, nói đến nguyên nhân cũng vì cách giải quyết vấn đề Liêu Đông phóng xạ ra ba tỉnh phương bắc, điều này chứng tỏ quyết đoán phi phàm và tài hoa của Trương Thanh Vân.
Quan trọng là Vương Hàn Xử đã thấy được sự coi trọng của trung ương với Trương Thanh Vân, lão có thể thấy được rõ ràng qua cách trò chuyện của bí thư Mạc Hồng Viễn và Trương Thanh Vân. Mạc Hồng Viễn là ủy viên bộ chính trị, phó bí thư ủy ban kỷ luật trung ương, là người có uy vọng rất cao ở địa phương, đã tự tay xử lý hàng loạt vụ án lớn, có thể nói là danh tướng.
Nhưng một người như Mạc Hồng Viễn khi nói chuyện với Trương Thanh Vân lại biểu hiện sự thăm hỏi và trưng cầu ý kiến rất nặng, dù một vài công tác có thể trực tiếp quyết đoán thì cũng vô thức hỏi ý kiến của Trương Thanh Vân.
Điều này làm cho Vương Hàn Xử cực kỳ kinh ngạc, Trương Thanh Vân có thân phận gì? Bỏ qua độ tuổi và lý lịch thì Trương Thanh Vân chỉ là phó bộ trưởng bộ thường vụ thương mại, không liên quan gì đến công tác của ủy ban kỷ luật.
Ủy ban kỷ luật là một ban ngành thần thánh, nào có một lãnh đạo ủy ban kỷ luật lại nói chuyện khách khí với một cán bộ phó bộ trưởng bộ thương mại như vậy? Với địa vị của Mạc Hồng Viễn thì nói chuyện với một bí thư tỉnh ủy cũng chưa chắc đã khách khí như thế, điều này làm Vương Hàn Xử cảm giác được vấn đề.
Trước đó Vương Hàn Xử đã biết Trương Thanh Vân là một khâu bố trí của trung ương với Liêu Đông, người này có quan hệ không tầm thường với Mạc Hồng Viễn, nhưng lão không ngờ Mạc Hồng Viễn lại coi trọng Trương Thanh Vân như vậy.
Vương Hàn Xử bắt đầu xem xét lại, Trương Thanh Vân chỉ đơn thương độc mã đến Liêu Đông, mang theo tám nhân viên bên người, tình huống khác thường như vậy, nếu trung ương không thật sự tín nhiệm thì có thể nói Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng.
Lúc đầu Vương Hàn Xử cũng cho rằng Trương Thanh Vân không biết trời cao đất rộng, bây giờ lão mới thấy, thì ra trung ương kỳ vọng rất cao vào Trương Thanh Vân. Người này đến Liêu Đông đột kích thị trường là giả, mục đích là tìm ra vấn đề, sáng tạo điều kiện cho trung ương chỉnh đốn Liêu Đông.
Trương Thanh Vân còn trẻ nhưng đã được trung ương đặt nặng trách nhiệm, Vương Hàn Xử sao còn tiếp tục dò xét trên đường hẹp?
Trong phòng tràn đầy hương trà, hơi nước mờ mịt, ở trên một chiếc bàn cách đó không xa, bên trên được trải giấy trắng noãn, một cô gái mặt sườn xám màu đỏ đứng bên bàn mài mực, người đẹp mặt ngọc, hương vị hợp lòng người.
Trong hoàn cảnh như vậy, ba người Trương Thanh Vân giống như thoát khỏi danh lợi phàm tục, đều thành danh nhân nhã sĩ. Trong tình cảnh này Vương Hàn Xử càng siêu thoát, lão dùng tay giữ lấy cây bút, hai mắt khép hờ như lão tăng nhập định.
Không biết qua bao lâu, Vương Hàn Xử chợt trợn mắt, bút rơi vào nghiên mực rồi liên tục khuấy động, chỉ một lúc sau thì ngòi bút đã đẫm mực.
Bút trên tay Vương Hàn Xử linh hoạt như một con rắn, đầu bút đen xẹt qua giấy trắng, tình cảnh khá đẹp.
Đầu bút lướt qua, từng chữ xuất hiện trên giấy, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đứng ở khoảng cách gần nhìn nhà thư pháp múa bút, vì vậy tâm tình rất tốt.
Tuy những tác phẩm của Nhạc Phi rất xuất sắc nhưng nghệ thuật thư pháp của Vương Hàn Xử cũng có thể nói là tuyệt diệu, chữ của lão bộc lộ tài năng, mỗi nét đều cứng cáp, có một cảm giác ý cảnh từ trong chữ bùng ra, làm người ta sinh ra cảm giác rung động.
Vương Hàn Xử được xưng là nhà thư pháp, tất nhiên không phải nói chơi, lại càng không phải có được nhờ thế lực. Ít nhất thì Trương Thanh Vân cũng thấy trình độ thư pháp của Vương Hàn Xử đã đến mức nào.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mạc Hồng Viễn, vẻ mặt đối phương có chút biến đổi. Đối với Trương Thanh Vân thì Mạc Hồng Viễn mới chính là người trong nghề, nếu người này đã chấn động, như vậy chứng minh Vương Hàn Xử có bản lĩnh thật sự.