Khoảng cách từ Thanh Giang đến Thành Đô là khá xa, vì vị trí công viên kỹ thuật là giáp ranh hai thành phố nên trải qua nhiều năm phát triển, giao thông giữa Thanh Giang và Thành Đô đã rất phát đạt, hai thành phố liên lạc với nhau rất chặt.
Mưa dầm kéo dài, một chiếc xe biển số chính quyền thành phố Thanh Giang chạy như bay trên đường cao tốc, Ân Bằng Phi ngồi ở phía sau xe có chút nôn nóng. Hắn có thói quen đưa tay nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài vì mưa dầm nên tầm mắt không tốt, hắn vẫn cố gắng nhìn giống như tâm tình quá nặng, muốn nhìn thấy cuối đường.
Bộ trưởng Trương đến Giang Nam, khi Ân Bằng Phi biết được tin tức thì đã muộn. Bây giờ Ân Bằng Phi là chủ tịch quận Nhạc Điền, khoảng thời gian này hắn lo chỉnh đốn bầu không khí ở Nhạc Điền, tạo điều kiện nghênh đón đội bóng rổ Thịnh Bằng.
Vì nghênh đón đại hội thể dục thể thao mà chính quyền tỉnh Giang Nam xây dựng sân bãi ở Thanh Giang, Giang Nam phải gánh chịu kinh phí xây dựng hạng mục.
Đảng ủy chính quyền thành phố Thanh Giang nắm chắc cơ hội này, chú trọng danh tiếng thể dục thể thao, Ân Bằng Phi càng vận dụng tất cả tư nguyên trên tay, cuối cùng tìm được sự giúp đỡ của xí nghiệp Thịnh Bằng. Đồng thời đội bóng rỗ Thịnh Bằng cũng ở lại trong quận Nhạc Điền, kết cục Giang Nam xây dựng khu liên hợp ở Thanh Giang coi như đã được quyết định.
Đây rõ ràng là một sự kiện đáng ăn mừng với Thanh Giang, bây giờ kinh tế Thanh Giang đang khó khăn, thành phố đã nhiều năm xây dựng khu kinh tế, phát triển kinh tế đặc sắc, nhưng cũng vì chính sách liên tục thay đổi mà chẳng ra trò trống gì.
Hiện tại những hoạt động kêu gọi đầu tư theo phương pháp cũ lại gặp quá nhiều lực cản, vì vậy vào thời điểm mấu chốt này vấn đề đều chỉnh kết cấu kinh tế Thanh Giang là cực kỳ cấp bách. Bây giờ thành phố Thanh Giang có liên hệ với sản nghiệp thể thao, đây cũng là niềm vui lớn cho quận Nhạc Điền.
Ân Bằng Phi rõ ràng cũng là người biết trước tất cả, hắn phát hiện cơ hội thì lập tức hành động. Bây giờ đã sắp có kết quả nhưng trong lòng lại khổ sở nói không nên lời. Xí nghiệp Thịnh Bằng là của dân doanh, truyền thống kinh doanh xi măng, vật liệu xây dựng, tổng bộ cũng không đặt ở Giang Nam.
Sở dĩ bọn họ đồng ý đưa đội bóng chuyền và tổng bộ đến đặt ở Giang Nam, chủ yếu là bọn họ nhìn trúng tương lai phát triển rộng lớn của ngành xi măng và vật liệu xây dựng ở Giang Nam. Giang Nam có vị trí địa lý phù hợp nhất Trung Nguyên, phía bắc có nhiều vùng núi đá, vật liệu xi măng lấy không hết, dùng không cạn. Thịnh Bằng muốn tiến quân vào Thanh Giang, mục đích căn bản chính là chiếm giữ thị trường vật liệu xây dựng ở Giang Nam.
Dưới cờ của Thịnh Bằng còn có một công ty xây dựng, công ty này rất có hứng thú muốn giành một chén canh trong hạng mục xây dựng khu liên hợp thể thao ở Thanh Giang.
Thịnh Bằng tiến vào Giang Nam có mưu đồ lớn, cũng vì vậy mà bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người. Trong đó đám người Thịnh Bằng tiếp xúc sớm nhất chính là phòng thương mại Vũ Lăng và Vũ Đức, nhưng bên kia phản ứng rất nhạt.
Cuối cùng Ân Bằng Phi nghe tin, hắn chủ động liên hệ với Thịnh Bằng, hơn nữa phó bí thư thị ủy Thanh Giang là Hứa Nhạc Thiên cũng tỏ vẻ giúp đỡ, sau đó phòng thương mại đã liên hệ bàn bạc với quận Nhạc Điền, cứ thế mà từng bước đi đến hôm nay.
Cho đến bây giờ Thịnh Bằng vẫn luôn tỏ rõ thành ý, nhưng Ân Bằng Phi không thực hiện được bất kỳ hứa hẹn gì với Thịnh Bằng. Khác biệt chính là hắn luôn bị người ta xa lánh, dù là thị ủy Thanh Giang cũng có rất nhiều người căm tức với hắn, nếu không phải cố kỵ quan hệ sau lưng thì hắn đã sớm bị người ta nướng trên lò than.
Bây giờ làm ăn ở Giang Nam phải nói về quan hệ, Thịnh Bằng có thể nhìn thấy cơ hội đầu tư, người ta cũng biết Thịnh Bằng muốn giành chén canh ở vấn đề công trình Thanh Giang, điều này bị người ta cho rằng Thịnh Bằng đang tranh giành thức ăn.
Những xí nghiệp hoạt động trong ngành xi măng và vật liệu xây dựng có mấy ai không có bối cảnh? Hơn nữa hạng mục công trình ở Thanh Giang cũng chính là miếng ngon cho những người trong thể chế.
Dưới điều kiện như vậy mà tập đoàn Thịnh Bằng muốn vào, người khác chắc chắn sẽ có suy nghĩ.
Ân Bằng Phi biết rõ chuyện này rất sâu, nếu hắn giẫm chân lên sẽ bị người ghi hận, dưới tình huống đó Trương Thanh Vân lại vào Giang Nam, Ân Bằng Phi sao có thể buông tha cơ hội này?
Trước kia Ân Bằng Phi từng là người ở bên cạnh Trương Thanh Vân, hành vi xử lý sự việc của Trương Thanh Vân ảnh hưởng rất lớn đến Ân Bằng Phi. Sau nhiều năm Ân Bằng Phi luôn học tập Trương Thanh Vân, hắn thấy dù mình không theo kịp bí thư Trương nhưng dù sao cũng có thể giúp đỡ trăm họ một phương.
Nhưng khi Ân Bằng Phi lên đến vị trí lãnh đạo thì mới cảm nhận được khó khăn tứ bề. Hắn là một vị quan phụ mẫu, muốn giúp đỡ trăm họ thì phải có sự tín nhiệm, có thể nói là rất khó khăn. Bây giờ hắn là chủ tịch quận Nhạc Điền, vấn đề cuộc sống của vài trăm ngàn dân đặt lên vai hắn, vì vậy hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Đặc biệt là chuyện công ty Thịnh Bằng lại càng là đả kích rất lớn với Ân Bằng Phi, trước đó hắn khổ sở kêu gọi đầu tư, khổ sở trả giá vì Thanh Giang, kết quả là không những chẳng có công, ngược lại còn bị người theo dõi, bị coi là đối lập. Thực tế làm cho hắn cảm thấy kinh hoàng chính là phát hiện lực ảnh hưởng của mình ở quận Nhạc Điền ngày càng yếu.
Bí thư quận Nhạc Điền chính là cán bộ cấp cao, lực ảnh hưởng của Ân Bằng Phi ngày càng yếu, điều này chứng tỏ bí thư có cái nhìn với hắn. Đây là điều trí mạng với Ân Bằng Phi, trước nay hắn luôn học theo Trương Thanh Vân, dứt khoát gặp trời phá trời. Nhưng bản lĩnh của hắn lại không thể học theo lãnh đạo, vì quan lớn thường đè chết người, người khác không thèm quan tâm mà liên tục chèn ép.
Ân Bằng Phi cũng không phải thánh nhân, sao không có nhược điểm? Người ta chọc vào thì bệnh tình bùng ra, nếu không phải hắn là lão quan trường, nếu không sợ rằng đã bị người ta chọc chết từ khi nào.
Trên trận chiến quan trường thường không bàn chuyện, Ân Bằng Phi xúc phạm vào lợi ích của người khác, người ta căn bản không nói lý lẽ. Ân Bằng Phi dù năng lực có mạnh thế nào, dù kêu gọi đầu tư tạo ra thành tích thì cũng bị chọc dao sau lưng, tình huống thế này làm hắn khó thể chuẩn bị.
- Nhanh lên, đã nói là nữa giờ, bây giờ đã là hai mươi phút, còn chưa đến Thành Đô, đây là tốc độ gì?
Ân Bằng Phi trầm giọng nói.
Tài xế phía trước đành phải kiên trì nhấn ga, cũng không dám lái xe quá nhanh, thư ký Tiểu Vương ngồi trên ghế lái phụ nói:
- Chủ tịch, trời mưa đường rất trơn, nếu đi quá nhanh sẽ không an toàn, bây giờ còn sớm, còn chưa đến tám giờ, có lẽ vẫn còn kịp.
- Cậu thì biết gì, lãnh đạo thức dậy rất sớm, hơn nữa tôi lại mạo muội đến thăm hỏi, đi trễ thì còn gì cơ hội? Cậu cho rằng lãnh đạo sẽ vì tôi mà hoãn lịch trình sao?
Ân Bằng Phi nói.
Tiểu Vương không dám lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, không biết lãnh đạo đến tìm nhân vật nào? Trong ấn tượng của Tiểu Vương thì chủ tịch luôn trầm ổn và bình tĩnh, bình thường rất khí độ, rất ít khi thất thố. Nhưng hôm nay chủ tịch rõ ràng đã thất thố, từ khi xuất phát ở Thanh Giang, mới đi được hơn mười kilomet đã thúc giục vài lần. Tiểu Vương biết rõ, không phải tốc độ quá chậm, chẳng qua chỉ vì chủ tịch quá nóng vội.
Tiểu Vương làm thư ký cho Ân Bằng Phi, tất nhiên biết rõ tình cảnh hiện nay của lãnh đạo. Trong quận ủy quận Nhạc Điền có rất nhiều lời đồn về Ân Bằng Phi, ai cũng nói chủ tịch đắc tội với người, ấn tượng của lãnh đạo cấp tỉnh với hắn là rất kém, chắc chắn sẽ làm khó khăn.
Cũng có người nói sau lưng Ân Bằng Phi có nhân vật lớn, nếu không thì mười Ân Bằng Phi cũng khó chống đỡ được. Bây giờ hắn vẫn còn ngồi lại trên cương vị cũng vì người ta kiêng kỵ mà thôi.
Tiểu Vương phán đoán, nếu dựa theo cách nói trên thì lãnh đạo mà Ân Bằng Phi hôm nay muốn gặp, mười phần là lãnh đạo đến từ thủ đô. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi quay đầu nhìn lãnh đạo vài lượt.
Người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu, Tiểu Vương thật sự không ngờ Ân Bằng Phi có quen biết với nhân vật ở thủ đô. Khó trách bình thường lãnh đạo có gan phân cao thấp với bí thư, thậm chí bí thư còn phải nể nang vài phần...
Sáng sớm, Trương Thanh Vân sắp xếp đi thị sát công viên kỹ thuật, sau đó sẽ cùng phó chủ tịch tỉnh Quý Đông Phương được phân công quản lý công viên kỹ thuật tổ chức hội đàm. Đến chiều cả hai sẽ tổ chức hội nghị sản nghiệp hoạt hình của Trung Quốc, Trương Thanh Vân sẽ đọc lời phát biểu khai mạc hội nghị.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Trương Thanh Vân còn phải hội kiến Triệu tứ ca, Trần Mại, sáng sớm hôm sau hắn phải đến Vũ Đức thị sát. Lần này hắn xuống Vũ Đức và quyết định sẽ xuống Ung Bình.
Đã nhiều năm Trương Thanh Vân chưa về Ung Bình, hắn phát hiện chức quan của mình càng lớn thì càng khó về, chưa nói đến vấn đề về Ung Bình, thậm chí đến Thành Đô còn được chào đón quá nhiệt liệt.
Nghiêm Tụng Tuấn vì thẹn trong lòng nên không muốn tự mình ra tiếp đón Trương Thanh Vân, nhưng phía Giang Nam lại cho Trương Thanh Vân một quy cách quá cao. Cuối cùng Trương Thanh Vân được nhân viên công tác đi theo nói rõ tình huống, đoạn đường hắn từ nhà ga về khách sạn được đội cảnh sát giao thông tỉnh Giang Nam tiến hành quản chế, hành động như vậy rõ ràng chỉ xuất hiện khi lãnh đạo trung ương xuống thị sát mà thôi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết ý nghĩ của ban ngành Giang Nam, thật ra xung quanh vấn đề tiếp đãi Trương Thanh Vân thì Thang Vận Quốc đã có chỉ thị. Lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân quá lớn, bây giờ xã hội Giang Nam lại đang bùng ra mâu thuẫn, ban ngành Giang Nam không thể quan tâm đến tin tức tiếp đón Trương Thanh Vân với dân chúng.
Lúc đó người đề nghị tiếp đãi siêu quy cách chính là một thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, sau khi hắn nói ra lo lắng của mình thì Thang Vận Quốc có chút kinh ngạc, sau đó lại trầm ngâm không lên tiếng, cuối cùng phê chỉ thị đồng ý.
Trương Thanh Vân vốn chỉ là một phó bộ trưởng, dù tiếp đón phát sinh vấn đề cũng không quá quan trọng. Nhưng Thang Vận Quốc không dám khinh thường, vì lão biết rõ Trương Thanh Vân không đơn giản chỉ là một phó bộ trưởng. Hôm nay hắn là phó bộ trưởng nhưng ngày sau đã là lãnh đạo một phương, ngày sau còn là lãnh đạo quốc gia
Mưa dầm kéo dài, một chiếc xe biển số chính quyền thành phố Thanh Giang chạy như bay trên đường cao tốc, Ân Bằng Phi ngồi ở phía sau xe có chút nôn nóng. Hắn có thói quen đưa tay nhìn ra bên ngoài, nhưng bên ngoài vì mưa dầm nên tầm mắt không tốt, hắn vẫn cố gắng nhìn giống như tâm tình quá nặng, muốn nhìn thấy cuối đường.
Bộ trưởng Trương đến Giang Nam, khi Ân Bằng Phi biết được tin tức thì đã muộn. Bây giờ Ân Bằng Phi là chủ tịch quận Nhạc Điền, khoảng thời gian này hắn lo chỉnh đốn bầu không khí ở Nhạc Điền, tạo điều kiện nghênh đón đội bóng rổ Thịnh Bằng.
Vì nghênh đón đại hội thể dục thể thao mà chính quyền tỉnh Giang Nam xây dựng sân bãi ở Thanh Giang, Giang Nam phải gánh chịu kinh phí xây dựng hạng mục.
Đảng ủy chính quyền thành phố Thanh Giang nắm chắc cơ hội này, chú trọng danh tiếng thể dục thể thao, Ân Bằng Phi càng vận dụng tất cả tư nguyên trên tay, cuối cùng tìm được sự giúp đỡ của xí nghiệp Thịnh Bằng. Đồng thời đội bóng rỗ Thịnh Bằng cũng ở lại trong quận Nhạc Điền, kết cục Giang Nam xây dựng khu liên hợp ở Thanh Giang coi như đã được quyết định.
Đây rõ ràng là một sự kiện đáng ăn mừng với Thanh Giang, bây giờ kinh tế Thanh Giang đang khó khăn, thành phố đã nhiều năm xây dựng khu kinh tế, phát triển kinh tế đặc sắc, nhưng cũng vì chính sách liên tục thay đổi mà chẳng ra trò trống gì.
Hiện tại những hoạt động kêu gọi đầu tư theo phương pháp cũ lại gặp quá nhiều lực cản, vì vậy vào thời điểm mấu chốt này vấn đề đều chỉnh kết cấu kinh tế Thanh Giang là cực kỳ cấp bách. Bây giờ thành phố Thanh Giang có liên hệ với sản nghiệp thể thao, đây cũng là niềm vui lớn cho quận Nhạc Điền.
Ân Bằng Phi rõ ràng cũng là người biết trước tất cả, hắn phát hiện cơ hội thì lập tức hành động. Bây giờ đã sắp có kết quả nhưng trong lòng lại khổ sở nói không nên lời. Xí nghiệp Thịnh Bằng là của dân doanh, truyền thống kinh doanh xi măng, vật liệu xây dựng, tổng bộ cũng không đặt ở Giang Nam.
Sở dĩ bọn họ đồng ý đưa đội bóng chuyền và tổng bộ đến đặt ở Giang Nam, chủ yếu là bọn họ nhìn trúng tương lai phát triển rộng lớn của ngành xi măng và vật liệu xây dựng ở Giang Nam. Giang Nam có vị trí địa lý phù hợp nhất Trung Nguyên, phía bắc có nhiều vùng núi đá, vật liệu xi măng lấy không hết, dùng không cạn. Thịnh Bằng muốn tiến quân vào Thanh Giang, mục đích căn bản chính là chiếm giữ thị trường vật liệu xây dựng ở Giang Nam.
Dưới cờ của Thịnh Bằng còn có một công ty xây dựng, công ty này rất có hứng thú muốn giành một chén canh trong hạng mục xây dựng khu liên hợp thể thao ở Thanh Giang.
Thịnh Bằng tiến vào Giang Nam có mưu đồ lớn, cũng vì vậy mà bọn họ tiếp xúc với rất nhiều người. Trong đó đám người Thịnh Bằng tiếp xúc sớm nhất chính là phòng thương mại Vũ Lăng và Vũ Đức, nhưng bên kia phản ứng rất nhạt.
Cuối cùng Ân Bằng Phi nghe tin, hắn chủ động liên hệ với Thịnh Bằng, hơn nữa phó bí thư thị ủy Thanh Giang là Hứa Nhạc Thiên cũng tỏ vẻ giúp đỡ, sau đó phòng thương mại đã liên hệ bàn bạc với quận Nhạc Điền, cứ thế mà từng bước đi đến hôm nay.
Cho đến bây giờ Thịnh Bằng vẫn luôn tỏ rõ thành ý, nhưng Ân Bằng Phi không thực hiện được bất kỳ hứa hẹn gì với Thịnh Bằng. Khác biệt chính là hắn luôn bị người ta xa lánh, dù là thị ủy Thanh Giang cũng có rất nhiều người căm tức với hắn, nếu không phải cố kỵ quan hệ sau lưng thì hắn đã sớm bị người ta nướng trên lò than.
Bây giờ làm ăn ở Giang Nam phải nói về quan hệ, Thịnh Bằng có thể nhìn thấy cơ hội đầu tư, người ta cũng biết Thịnh Bằng muốn giành chén canh ở vấn đề công trình Thanh Giang, điều này bị người ta cho rằng Thịnh Bằng đang tranh giành thức ăn.
Những xí nghiệp hoạt động trong ngành xi măng và vật liệu xây dựng có mấy ai không có bối cảnh? Hơn nữa hạng mục công trình ở Thanh Giang cũng chính là miếng ngon cho những người trong thể chế.
Dưới điều kiện như vậy mà tập đoàn Thịnh Bằng muốn vào, người khác chắc chắn sẽ có suy nghĩ.
Ân Bằng Phi biết rõ chuyện này rất sâu, nếu hắn giẫm chân lên sẽ bị người ghi hận, dưới tình huống đó Trương Thanh Vân lại vào Giang Nam, Ân Bằng Phi sao có thể buông tha cơ hội này?
Trước kia Ân Bằng Phi từng là người ở bên cạnh Trương Thanh Vân, hành vi xử lý sự việc của Trương Thanh Vân ảnh hưởng rất lớn đến Ân Bằng Phi. Sau nhiều năm Ân Bằng Phi luôn học tập Trương Thanh Vân, hắn thấy dù mình không theo kịp bí thư Trương nhưng dù sao cũng có thể giúp đỡ trăm họ một phương.
Nhưng khi Ân Bằng Phi lên đến vị trí lãnh đạo thì mới cảm nhận được khó khăn tứ bề. Hắn là một vị quan phụ mẫu, muốn giúp đỡ trăm họ thì phải có sự tín nhiệm, có thể nói là rất khó khăn. Bây giờ hắn là chủ tịch quận Nhạc Điền, vấn đề cuộc sống của vài trăm ngàn dân đặt lên vai hắn, vì vậy hắn cảm thấy áp lực rất lớn.
Đặc biệt là chuyện công ty Thịnh Bằng lại càng là đả kích rất lớn với Ân Bằng Phi, trước đó hắn khổ sở kêu gọi đầu tư, khổ sở trả giá vì Thanh Giang, kết quả là không những chẳng có công, ngược lại còn bị người theo dõi, bị coi là đối lập. Thực tế làm cho hắn cảm thấy kinh hoàng chính là phát hiện lực ảnh hưởng của mình ở quận Nhạc Điền ngày càng yếu.
Bí thư quận Nhạc Điền chính là cán bộ cấp cao, lực ảnh hưởng của Ân Bằng Phi ngày càng yếu, điều này chứng tỏ bí thư có cái nhìn với hắn. Đây là điều trí mạng với Ân Bằng Phi, trước nay hắn luôn học theo Trương Thanh Vân, dứt khoát gặp trời phá trời. Nhưng bản lĩnh của hắn lại không thể học theo lãnh đạo, vì quan lớn thường đè chết người, người khác không thèm quan tâm mà liên tục chèn ép.
Ân Bằng Phi cũng không phải thánh nhân, sao không có nhược điểm? Người ta chọc vào thì bệnh tình bùng ra, nếu không phải hắn là lão quan trường, nếu không sợ rằng đã bị người ta chọc chết từ khi nào.
Trên trận chiến quan trường thường không bàn chuyện, Ân Bằng Phi xúc phạm vào lợi ích của người khác, người ta căn bản không nói lý lẽ. Ân Bằng Phi dù năng lực có mạnh thế nào, dù kêu gọi đầu tư tạo ra thành tích thì cũng bị chọc dao sau lưng, tình huống thế này làm hắn khó thể chuẩn bị.
- Nhanh lên, đã nói là nữa giờ, bây giờ đã là hai mươi phút, còn chưa đến Thành Đô, đây là tốc độ gì?
Ân Bằng Phi trầm giọng nói.
Tài xế phía trước đành phải kiên trì nhấn ga, cũng không dám lái xe quá nhanh, thư ký Tiểu Vương ngồi trên ghế lái phụ nói:
- Chủ tịch, trời mưa đường rất trơn, nếu đi quá nhanh sẽ không an toàn, bây giờ còn sớm, còn chưa đến tám giờ, có lẽ vẫn còn kịp.
- Cậu thì biết gì, lãnh đạo thức dậy rất sớm, hơn nữa tôi lại mạo muội đến thăm hỏi, đi trễ thì còn gì cơ hội? Cậu cho rằng lãnh đạo sẽ vì tôi mà hoãn lịch trình sao?
Ân Bằng Phi nói.
Tiểu Vương không dám lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, không biết lãnh đạo đến tìm nhân vật nào? Trong ấn tượng của Tiểu Vương thì chủ tịch luôn trầm ổn và bình tĩnh, bình thường rất khí độ, rất ít khi thất thố. Nhưng hôm nay chủ tịch rõ ràng đã thất thố, từ khi xuất phát ở Thanh Giang, mới đi được hơn mười kilomet đã thúc giục vài lần. Tiểu Vương biết rõ, không phải tốc độ quá chậm, chẳng qua chỉ vì chủ tịch quá nóng vội.
Tiểu Vương làm thư ký cho Ân Bằng Phi, tất nhiên biết rõ tình cảnh hiện nay của lãnh đạo. Trong quận ủy quận Nhạc Điền có rất nhiều lời đồn về Ân Bằng Phi, ai cũng nói chủ tịch đắc tội với người, ấn tượng của lãnh đạo cấp tỉnh với hắn là rất kém, chắc chắn sẽ làm khó khăn.
Cũng có người nói sau lưng Ân Bằng Phi có nhân vật lớn, nếu không thì mười Ân Bằng Phi cũng khó chống đỡ được. Bây giờ hắn vẫn còn ngồi lại trên cương vị cũng vì người ta kiêng kỵ mà thôi.
Tiểu Vương phán đoán, nếu dựa theo cách nói trên thì lãnh đạo mà Ân Bằng Phi hôm nay muốn gặp, mười phần là lãnh đạo đến từ thủ đô. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi quay đầu nhìn lãnh đạo vài lượt.
Người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển không thể đong bằng đấu, Tiểu Vương thật sự không ngờ Ân Bằng Phi có quen biết với nhân vật ở thủ đô. Khó trách bình thường lãnh đạo có gan phân cao thấp với bí thư, thậm chí bí thư còn phải nể nang vài phần...
Sáng sớm, Trương Thanh Vân sắp xếp đi thị sát công viên kỹ thuật, sau đó sẽ cùng phó chủ tịch tỉnh Quý Đông Phương được phân công quản lý công viên kỹ thuật tổ chức hội đàm. Đến chiều cả hai sẽ tổ chức hội nghị sản nghiệp hoạt hình của Trung Quốc, Trương Thanh Vân sẽ đọc lời phát biểu khai mạc hội nghị.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Trương Thanh Vân còn phải hội kiến Triệu tứ ca, Trần Mại, sáng sớm hôm sau hắn phải đến Vũ Đức thị sát. Lần này hắn xuống Vũ Đức và quyết định sẽ xuống Ung Bình.
Đã nhiều năm Trương Thanh Vân chưa về Ung Bình, hắn phát hiện chức quan của mình càng lớn thì càng khó về, chưa nói đến vấn đề về Ung Bình, thậm chí đến Thành Đô còn được chào đón quá nhiệt liệt.
Nghiêm Tụng Tuấn vì thẹn trong lòng nên không muốn tự mình ra tiếp đón Trương Thanh Vân, nhưng phía Giang Nam lại cho Trương Thanh Vân một quy cách quá cao. Cuối cùng Trương Thanh Vân được nhân viên công tác đi theo nói rõ tình huống, đoạn đường hắn từ nhà ga về khách sạn được đội cảnh sát giao thông tỉnh Giang Nam tiến hành quản chế, hành động như vậy rõ ràng chỉ xuất hiện khi lãnh đạo trung ương xuống thị sát mà thôi.
Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không biết ý nghĩ của ban ngành Giang Nam, thật ra xung quanh vấn đề tiếp đãi Trương Thanh Vân thì Thang Vận Quốc đã có chỉ thị. Lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân quá lớn, bây giờ xã hội Giang Nam lại đang bùng ra mâu thuẫn, ban ngành Giang Nam không thể quan tâm đến tin tức tiếp đón Trương Thanh Vân với dân chúng.
Lúc đó người đề nghị tiếp đãi siêu quy cách chính là một thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, sau khi hắn nói ra lo lắng của mình thì Thang Vận Quốc có chút kinh ngạc, sau đó lại trầm ngâm không lên tiếng, cuối cùng phê chỉ thị đồng ý.
Trương Thanh Vân vốn chỉ là một phó bộ trưởng, dù tiếp đón phát sinh vấn đề cũng không quá quan trọng. Nhưng Thang Vận Quốc không dám khinh thường, vì lão biết rõ Trương Thanh Vân không đơn giản chỉ là một phó bộ trưởng. Hôm nay hắn là phó bộ trưởng nhưng ngày sau đã là lãnh đạo một phương, ngày sau còn là lãnh đạo quốc gia