Bố Y Quan Đạo

Chương 103: Bữa tiệc sinh nhật (Hạ)

- Cha, Thanh Vân, hôm nay là sinh nhật bác trai, hai người cũng đừng bàn đến chuyện công tác, như vậy rất buồn bực.
Trần Mại ở bên cạnh kêu lên.
Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cười ha hả, tâm tình cũng được buông lỏng. Lúc này hai sui gia Biện Huy Hoàng và Ngải Phát Quý lại không bị ảnh hưởng vì câu chuyện của Trương Thanh Vân và Trần Vân Sơn, hai vị sui gia này tụ hợp lại với nhau bàn chuyện làm ăn cực kỳ hứng thú.
Nếu đã không nói đến chuyện công tác thì đề tài tiếp theo lập tức trở nên hòa nhã hơn rất nhiều, lúc này Biện Hoa cũng từ dưới phòng khách đi lên cùng ngồi nói chuyện với mọi người, bầu không khí cũng dần trở nên hòa hợp. Trong cuộc nói chuyện Trương Thanh Vân cũng nói ra ý tứ của Lệ Cương với Trần Vân Sơn, giọng điệu của Trương Thanh Vân không quá sắc bén, chỉ nói sơ lược mà thôi.
Trương Thanh Vân biết rõ Trần Vân Sơn sẽ nghe lọt, còn lão quyết định thế nào thì không liên quan đến hắn. Trương Thanh Vân chẳng qua chỉ nhắc nhở vài lời, hắn cũng chẳng quan tâm đến vấn đề Trần Vân Sơn và Lệ Cương có vì lợi ích mà kết thành liên minh hay không.
- Anh họ, ăn cơm, ăn cơm! Cục trưởng Trần, Mạnh Tử, Cha, mọi người ăn cơm thôi. Hôm nay ra mắt tay nghề của chị dâu, mọi người hãy nếm thử, rất ngon đấy nhé.
Ngải Gia nhảy dựng người trên sân thượng cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người.
Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy mời mọi người đi xuống nhà, lần này quả thật là bữa tiệc trong nhà, người đến đây cũng đều là tri kỷ.
Thức ăn hôm nay rất phong phú, Cảnh Sương và Doãn Tố Nga liên tục sắp xếp đồ ăn, bát đũa, hai người bận rộn túi bụi rõ ràng có hương vị đầm ấm của người cùng một nhà. Trương Đức Giang rất thích uống rượu, sau khi Trương Thanh Vân tiến vào huyện ủy thì ông đã không còn phải mua rượu cho mình, tất cả rượu mà người khác biếu tặng đã chất đầy phòng, tất nhiên rượu hôm nay ông mang ra cũng đều là những loại cực phẩm.
- Rượu ngon mà thức ăn cũng rất ngon, hôm nay là sinh nhật thầy giáo Trương, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng.
Trần Vân Sơn nâng chén rượu lên, lão là người dẫn đầu, tất cả mọi người cũng đều vui vẻ nâng ly, hai lão Trương Đức Giang lại càng vui sướng.
Trong ký ức của vợ chồng Trương Đức Giang thì đây chính là ngày sinh nhật long trọng nhất, Trương Thanh Vân đã có tiền đồ, hơn nữa còn có một người vợ dịu dàng hào phóng và thông minh năng nổ. Lúc này tâm tình của hai lão rất tốt, chỉ cảm thấy tất cả tình cảnh trước mắt đều tốt đẹp.
Sau khi trải qua vài lượt rượu thì mọi người liên tục xoay chuyển chủ đề, lúc đầu chỉ là những câu chúc phúc mừng thọ Trương Đức Giang, sau đó cứ như vậy mà kéo theo những vấn đề khác. Trong lúc vô tình mọi người đã thảo luận đến vấn đề hôn nhân của Trương Thanh Vân. Ngải Gia là người đầu tiên nhảy xổ ra nói:
- Anh họ, anh xem thế này có tốt không nhé? Nếu không có gì thì chúng ta kết hôn cùng một ngày, hi hi, anh nghĩ lại mà xem, nếu chúng ta mà kết hôn cùng ngày thì cực kỳ náo nhiệt, rất lãng mạn.
Ngải Gia vừa nói xong thì tất cả mọi người đều ồn ào vỗ tay đồng ý, Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Cảnh Sương, hắn phát hiện vẻ mặt nàng có chút biến đổi. Dù Cảnh Sương đang nở nụ cười ngượng ngùng nhưng giữa hai chân mày lại ưu sầu vô hạn.
Trương Thanh Vân chợt trầm xuống, thật ra chuyện kết hôn hắn đã nhiều lần nhắc đến nhưng Cảnh Sương vẫn chưa đưa ra một câu trả lời thuyết phục, hơn nữa lại có vẻ rất khổ tâm. Lúc bắt đầu Trương Thanh Vân còn nghĩ rằng nàng chưa quên được Tôn Khoa, nhưng sau này Trương Thanh Vân mới biết mọi chuyện không đơn giản như vậy. Trong những đêm vắng, Trương Thanh Vân thường thấy Cảnh Sương rơi lệ.
- Được rồi, được rồi, em cũng chỉ biết nói bừa, khi em kết hôn thì A Sương sẽ làm phù dâu, nếu chúng ta cùng kết hôn thì ai làm phù dâu cho em?
Trương Thanh Vân nói nhưng trong lòng cũng rất ảm đạm.
- Vấn đề này có gì đâu, chúng ta cùng kết hôn một chỗ, em làm phù dâu của chị, chị cũng là phù dâu của em, không phải như vậy sẽ bỏ đi rất nhiều phiền phức à?
Ngải Gia nói.
Tất cả mọi người trong phòng đều cười vang, Trương Thanh Vân tạm thời cũng gác đi những lo lắng trong lòng. Ánh mắt Cảnh Sương dịu dàng như một dòng nước, nàng dùng cái nhìn xin lỗi liếc Trương Thanh Vân, trong ánh mắt nồng đậm tình nghĩa. Trương Thanh Vân thầm run rẩy, hắn thầm quyết định phải biết rõ tất cả mọi chuyện để xóa bỏ khúc mắc trong lòng Cảnh Sương.
- Chú Biện, lần trước chú đã nói đến vấn đề của phòng thuế vụ, bây giờ có rất nhiều chuyện xảy ra, rất nhiều xí nghiệp làm đơn tố cáo nhưng bọn họ không có chứng cứ, chú thấy chuyện này thế nào?
Trương Thanh Vân nói với Biện Huy Hoàng, trong lúc vô tình lại nhắc đến vấn đề công tác. Đây là những vấn đề khó giải quyết nhất vào lúc này, Biện Huy Hoàng là chủ một xí nghiệp, tất nhiên Trương Thanh Vân muốn nghe rõ lời nói của hắn.
Biện Huy Hoàng trở nên sững sờ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân sẽ hỏi ra vấn đề như vậy, khoảnh khắc này cũng không biết mở miệng thế nào. Một lúc lâu sau, Biện Huy Hoàng mới dùng giọng điệu cẩn thận nói:
- Thật ra...Tôi thấy vấn đề thuế cũng không liên quan đến bất kỳ một lãnh đạo nào, cái quan trọng chính là chúng ta bất lực trong chế độ giám sát, hơn nữa văn bản bắt xí nghiệp đóng thuế cũng có khe hở, vì vậy kẻ nào làm lãnh đạo phòng thuế vụ cũng có chuyện xảy ra.
Trương Thanh Vân khẽ cắn môi dưới mà không nói lời nào, Trần Mại ở bên cạnh lại nói:
- Lời của chú Biện đã nói đến tận gốc rễ của vấn đề, phòng thuế vụ sở dĩ được coi là màu mỡ cũng chính vì nguyên nhân này. Cậu xem có người nào của phòng thuế vụ không thu tiền? Lãnh đạo cấp trên cũng chấp nhận, vì vậy nếu muốn tấn công thì bắt buộc phải bắn rụng cả đàn chim.
Vẻ mặt Trần Vân Sơn lập tức biến đổi, lão ho khan nhắc nhở Trần Mại phải chú ý cách dùng từ. Trần Mại lại cười nói:
- Có gì đâu, trong đây đều là người nhà, việc gì phải quan tâm đến quá nhiều chuyện như vậy. Thanh Vân đã hỏi vấn đề này thì chắc chắn cũng có điều khó nói, con chẳng qua chỉ nói lời thật lòng mà thôi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười, hắn cũng không muốn làm cho tất cả mọi người đều lo lắng thay cho mình, vì vậy hắn vội vàng di chuyển chủ đề:
- Được rồi, được rồi, không nói đến điều này nữa...Chúng ta uống rượu.
- Thanh Vân, vẫn còn bánh kem, có nên lấy ra lúc này không?
Cảnh Sương ngồi bên cạnh nói, Trương Thanh Vân lập tức gật đầu. Ngày sinh nhật cắt bánh rõ ràng thành thông tục, trên bữa tiệc chia sẻ bánh ngọt mới có không khí.
Sau đó mọi người không còn đề cập đến vấn đề công tác, chủ đề lại bắt đầu xoay quanh những chuyện trong nhà, uống rượu, chia bánh. Tất cả mọi người đều cực kỳ vui vẻ, mãi đến khuya thì bữa tiệc mới chấm dứt.
Sau khi tất cả khách khứa đã về thì Cảnh Sương và Doãn Tố Nga cùng nhau dọn dẹp, Trương Đức Giang rất vui, ông hào hứng kéo Trương Thanh Vân cùng đánh cờ. Trương Thanh Vân lập tức thua vài ván liên tiếp, rõ ràng hắn không quá tập trung, trong đầu lúc nào cũng lóe lên lời nói của Biện Huy Hoàng và Trần Mại.
Hai người Biện Huy Hoàng và Trần Mại nói rất đúng, vấn đề thuế vụ quá sâu, vấn đề của Dịch Tiền Tiến là đương nhiên nhưng nếu theo lời của Trần Mại thì toàn bộ phòng thuế vụ của huyện Ung Bình đều đã mục nát, mọi người đều có phần, vì vậy mà vấn đề này rất phức tạp.
Thật ra nếu dựa vào biện pháp xử lý thông thường thì Trương Thanh Vân có thể đem những tin tức của mình ra đăng báo hay phát trên ti vi, hắn sẽ ném củ khoai nóng này cho những ban ngành khác xử lý.
Nhưng Trương Thanh Vân lại lo chính mình sẽ dính vào vấn đề này. Thứ nhất là tổ công tác phụ thuộc vào hắn, thứ hai là chính hắn phụ trách giám sát và điều khiển văn phòng huyện ủy, nếu hắn chọc vào tổ kiến thuế vụ thì thường ủy sẽ triệu tập hội nghị bắt buộc phòng giám sát điều tra, như vậy chẳng phải chính hắn tự đưa mình đến nơi đầu sóng ngọn gió sao?
Thuế vụ và công thương là hai sợi dây khác biệt, nếu liên tục cắt bỏ thì chắc chắn sẽ loạn. Trương Thanh Vân hiểu vào sức lực của chính mình, hắn muốn can thiệp nhưng gốc rễ của mình vẫn còn chưa sâu. Dù trong lòng hắn cực kỳ không có chút cảm tình nào đối với Dịch Tiền Tiến.

back top