Biến hóa ở thôn Liên Hợp có thể nói là rất lớn, diện mạo cũ đã thay đổi hoàn toàn, tình cảnh trong thôn lúc này hoàn toàn là hai thế giới với năm xưa, thậm chí Trương Thanh Vân cũng không thể dựa vào trí nhớ mà tìm kiếm vị trí nhà ở của thôn dân năm xưa.
Vũ Chí Cường hôm nay đến thôn Liên Hợp để chỉ huy nghi thức nghênh đón, khi thấy Trương Thanh Vân đến, hắn dẫn đầu đám người thôn Liên Hợp và các đại biểu ra tiếp đón.
Hôm nay Vũ Chí Cường rất có tinh thần, nhiều năm qua đi, khí chất cậu ấm năm xưa đã không còn. Bây giờ hắn nhìn qua có mười phần quan uy, tướng mạo đường đường, dẫn đầu đoàn người cũng có phong phạm chính khí.
Trương Thanh Vân cười và bắt tay với Vũ Chí Cường, hắn nói:
- Chí Cường, anh tiếp đãi có hơi quá, làm ảnh hưởng đến nhân dân, tôi sẽ phải phê bình anh.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường không biến đổi, hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, anh phê bình tôi xin tiếp nhận, nhưng chào đón anh không phải là ý kiến của cá nhân tôi, già trẻ của thôn Liên Hợp đều biết anh đến, mọi người đều rất vui mừng phấn khởi. Đây cũng chỉ là hành vi tự phát của mọi nhà, đảng ủy chính quyền chúng tôi chỉ có nhiệm vụ chỉ đạo đội ngũ mà thôi.
Vũ Chí Cường vừa nói dứt lời thì đã ngoắc tay với một thanh niên trong nhóm cổ động, người thanh niên này có làn da đen, cặp mắt đặc biệt linh động, trên mặt luôn có nụ cười để lộ ra hàm răng trắng nõn. Từ đầu đến cuối hắn là người đứng ở hàng đầu tiên.
Trương Thanh Vân chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã bùng lên cảm giác quen thuộc từ sâu trong tim, tên thanh niên được Vũ Chí Cường gọi lên, hắn có chút cẩn trọng, liên tục đưa tay xoa gáy rồi ấp úng:
- Bộ...Trương...
Tên thanh niên ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời, Trương Thanh Vân đã nhận ra hắn:
- Cậu là...Nhị cẩu tử sao?
Tên thanh niên lập tức vui vẻ, hắn vội vàng nói một câu "chú Trương!" Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn vươn tay nắm tay Nhị cẩu tử rồi nói:
- Khá lắm, bây giờ đã lớn thế này rồi, cũng không quá giống lúc còn nhỏ, đa có bộ dạng khác hẳn, chú thật sự nhận không ra.
Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy Nhị cẩu tử ở đây thì cực kỳ vui sướng, lần đầu tiên hắn đến thôn Liên Hàn thì Nhị cẩu tử không đeo dép và đứng run run bên cột cờ, nhưng bây giờ hắn là một thanh niên khỏe mạnh, sự tương phản làm cho Trương Thanh Vân cảm khái.
Trương Thanh Vân hỏi chuyện mẹ và em gái của Nhị cẩu tử, lúc này Nhị cẩu tử cười nói:
- Mọi người đều rất tốt, mẹ cháu...
Nhị cẩu tử quay đầu lại nhìn đám người giống như đang muốn tìm ai đó, sau đó hắn lắc đầu nói:
- Mẹ không thích nhiều người, vì vậy không đến, nhưng chiều qua chính quyền đã xuống thông báo, nói chú sẽ đến thăm, vì vậy mẹ cháu rất vui sướng, còn nói cháu chuẩn bị món nấm...
- Em cháu không có mặt trong thôn, nó đã thi lên đại học, bây giờ đang học ở Thành Đô. Bây giờ cháu và em đều đã đổi tên, cháu là Đổng Cương, em là Đổng Ngọc Châu, đây đều là tên của chủ tịch Vũ đặt cho chúng cháu vào năm xưa.
- Tốt, tốt.
Trương Thanh Vân gật đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Vũ Chí Cường, lúc này Vũ Chí Cường nói:
- Đổng Cương là cán bộ, chuyên ngành trồng cây ăn quả. Bây giờ cậu ấy là một trưởng thôn trẻ tuổi nhất, trong thôn Liên Hợp thì cậu ấy là nhân tài trông cam quýt, là người giỏi làm giàu.
Vũ Chí Cường nói với vẻ mặt vui sướng, từ khi còn Vũ Đức Chi thì đã coi trọng sự phát triển của thôn Liên Hợp. Sau này Vũ Chí Cường tiến lên vị trí lãnh đạo huyện, Vũ Đức Chi cũng từng dặn dò, nhất định phải làm tốt công tác ở thôn Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn.
Lúc đó Vũ Chí Cường còn cảm thấy buồn bực, không hiểu vì sao cha mình lại có cảm tình với thôn Liên Hợp như vậy, cho đến bây giờ hắn mới hiểu ý nghĩ sâu sắc của cha.
Trước kia Trương Thanh Vân là lãnh đạo thị trấn Nguyệt Toàn, hắn rất coi trọng thôn Liên Hợp. Trước đó hắn chưa về, bây giờ quay lại thấy Nguyệt Toàn phát triển, hắn có thể từ chối các chương trình khác, nhưng không từ chối sắp xếp xuống Nguyệt Toàn.
Điều này nói rõ thị trấn Nguyệt Toàn có địa vị rất cao trong lòng Trương Thanh Vân, sau bao năm cố gắng thì nguyệt toàn cũng đã vượt qua cả huyện thành Thành Quan, đã trở thành thị trấn phát triển nhất Ung Bình.
Lúc này thôn Liên Hợp cũng là điển hình xây dựng nông thôn mới, Vũ Chí Cường tuyệt đối có lòng tin, Trương Thanh Vân lần này đến sẽ thấy được thành tích cao của thôn Liên Hợp.
Già trẻ trong thôn Liên Hợp xếp thành hàng dài chào đón Trương Thanh Vân đi vào thôn, hắn cùng chào hỏi với mọi người, đồng thời còn vui vẻ phát hiện mình còn nhớ khá nhiều người.
Quần chúng ở thôn Liên Hợp lại không thận trọng như đám quan viên, bọn họ thấy Trương Thanh Vân dẫn đầu mọi người vào thôn mà cực kỳ vui sướng. Mọi người đều biết bây giờ Trương Thanh Vân là quan lớn, nhưng quan lớn thế nào thì các ông lão trong thôn cũng không rõ.
Các ông lão cũng đã hỏi Nhị cẩu tử về vấn đề này, Nhị cẩu tử nói bây giờ bí thư Trương đã cao hơn chủ tịch huyện, lớn hơn chủ tịch thành phố, còn mạnh hơn cả chủ tịch tỉnh. Các bô lão trong thôn nghe vậy mà tặc lưỡi, tất nhiên càng đáng nhắc đến nghi thức hoan nghênh long trọng.
Đây rõ ràng là một hành trình thị sát vui sướng của Trương Thanh Vân, dù quan viên bên dưới có bày vẽ thế nào, bọn họ cũng không lừa gạt, Trương Thanh Vân cũng không quá so đo.
Lần này Trương Thanh Vân về Giang Nam và gặp phải nhiều vấn đề làm cho tâm tình không tốt, nhưng về Ung Bình thì thấy khá hơn hẳn.
Sau khi Vũ Đức Chi về hưu thì quy ẩn ruộng vườn, đã không còn sử dụng căn nhà cũ, lão xây dựng một căn nhà trệt đơn giản ở khe núi thị trấn Nam Giao. Trước căn nhà là một mảnh đất trồng rau, phía sau là một vườn cam.
Vũ Đức Chi đặt trong vườn cam một bộ bàn ghế đá, vào mùa hè chói chang mà ngồi đâ thì rất tuyệt.
Nếu dùng ánh mắt của người hiện đại thì nhà cửa của Vũ Đức Chi lúc này cực kỳ sơ sài, cũng không được tính là tiểu viện của nhà nông. Nhưng Vũ Đức Chi lại rất vui sướng, mỗi ngày đều làm việc tay chân không biết mệt.
Trước khi Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Vũ Đức Chi thì nhận được một cuốc điện thoại, người gọi đến là phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam Trần Hiểu. Trần Hiểu dùng giọng uyển chuyển nói đã điều tra ra nguyên nhân sự kiện nhân dân vây quanh khách sạn vừa rồi, chứng tỏ nó có liên quan đến Ân Bằng Phi.
Khi Trần Hiểu đề cập về vấn đề này thì giọng điệu giống như tiếc hận chuyện gì đó, điều này làm Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Bí thư Trần, sự việc của Giang Nam các anh không cần thông báo cho tôi, tôi sẽ đảm bảo không quấy nhiễu công tác của các anh.
Trần Hiểu nghe những lời này thì có chút sững sốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Bộ trưởng Trương, là thế này, sự kiện lần này dù sao cũng hướng về anh, tỉnh ủy chúng tôi điều tra sự kiên này đều căn cứ vào nguyên tắc khách quan, không có bất kỳ vấn đề gì cả.
- Bí thư Thang chỉ chị cho chúng tôi chú ý điều tra, mục đích chính là không muốn những sự kiện đồng loại sẽ phát sinh, tất nhiên cũng không nhất định sẽ xử lý ai cả. Đồng thời chúng tôi phải làm công tác giáo dục những cán bộ có liên quan.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn khựng lại một lúc rồi nói:
- Bí thư Trần cứ yên tâm, tôi sẽ không bao che, nếu Tiểu Âu có vấn đề, nên xử lý thế nào thì cứ theo nguyên tắc, không cần vì quan hệ của tôi mà ảnh hưởng đến công tác bình thường của tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân nói xong thì không đợi Trần Hiểu trả lời mà cúp điện thoại. Ân Bằng Phi là người hắn một tay đưa lên, hắn tin Ân Bằng Phi không phải là người làm ra chuyện. Kết hợp với những vấn đề Ân Bằng Phi đắc tội với người khác, đối phương hận hắn thấu xương, dưới tình huống này đối phương muốn đổ lỗi cho hắn, chuyện này có gì đáng kinh ngạc?
Trương Thanh Vân nhận xong cuộc điện thoại này thì tâm tình không xong, hắn đã hiểu rõ vấn đề của Ân Bằng Phi, nếu chỉ vì Ân Bằng Phi kêu gọi đầu tư làm ảnh hưởng đến chút lợi ích của cá nhân và thế lực mà phải nhận trừng phạt, như vậy vấn đề Giang Nam không còn nhỏ nữa.
Những ngày gần đây Trương Thanh Vân rất do dự, hắn luôn thuyết phục mình phải tin vào Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn có năng lực giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ hắn lại phải xem xét, hắn nên cần nghĩ biện pháp xử lý và phòng ngừa vài vấn đề.
Trước cổng nhà Vũ Đức Chi, lúc này lão tiến ra mỉm cười nghênh đón Trương Thanh Vân. Hai người nhiều năm không gặp, Vũ Đức Chi đã về hưu được vài năm, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết lão đã thích nghi với hoàn cảnh cuộc sống mới. Khí thế của một vị chủ tịch huyện năm xưa đã được thu lại, bây giờ chỉ còn là một trưởng giả hiền lành, đức cao vọng trọng.
Trong ký ức của Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi rất ít khi cười, khi nào gặp mặt thì lão luôn nghiêm túc. Nhưng hôm nay Vũ Đức Chi cười rất thật, khi bắt tay cũng nói vài lời với người đi bên cạnh Trương Thanh Vân, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.
Nhà của Vũ Đức Chi rất đơn sơ, bên trong không có ghế sa lông, chỉ là một bộ ghế gỗ, hơn nữa số lượng lại không đủ. May mà Trương Thanh Vân đến cũng chỉ mang theo vài người theo mình từ thủ đô. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trương Thanh Vân sắp xếp cho đám người Điền Lãng Hồng đi dạo ở bên ngoài, hắn, Vũ Đức Chi và Vũ Chí Cường đi vào phòng khách. Câu đầu tiên của Vũ Đức Chi là:
- Bộ trưởng Trương, cậu về Ung Bình là chuyện tốt, tôi đã tính thời gian, khi nào cậu về Ung Bình thì thời gian về Giang Nam sẽ không còn xa.
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vũ, chú quá sắc bén và cơ trí, nhưng lần này sợ rằng đã đoán sai, lần này cháu đến Giang Nam chỉ là tham gia một hội nghị sản nghiệp phim hoạt hình, ngẫu hứng về Ung Bình, chỉ vậy mà thôi.
Vũ Đức Chi cười rộ lên, lão lắc đầu nói:
- Mọi việc đều không có tuyệt đối, tuy tôi đã về hưu nhưng luôn rất nhiệt tình với sự nghiệp đảng, những năm gần đây Giang Nam phát triển làm người ta phải bóp tay thở dài.
- Càng làm người ta khó chịu chính là chúng ta giống như không có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu cứ thế này thì Giang Nam còn tương lai gì? Bây giờ là lúc nên có lãnh đạo mạnh mẽ, tôi thấy trung ương sẽ quyết định
Vũ Chí Cường hôm nay đến thôn Liên Hợp để chỉ huy nghi thức nghênh đón, khi thấy Trương Thanh Vân đến, hắn dẫn đầu đám người thôn Liên Hợp và các đại biểu ra tiếp đón.
Hôm nay Vũ Chí Cường rất có tinh thần, nhiều năm qua đi, khí chất cậu ấm năm xưa đã không còn. Bây giờ hắn nhìn qua có mười phần quan uy, tướng mạo đường đường, dẫn đầu đoàn người cũng có phong phạm chính khí.
Trương Thanh Vân cười và bắt tay với Vũ Chí Cường, hắn nói:
- Chí Cường, anh tiếp đãi có hơi quá, làm ảnh hưởng đến nhân dân, tôi sẽ phải phê bình anh.
Vẻ mặt Vũ Chí Cường không biến đổi, hắn nói:
- Bộ trưởng Trương, anh phê bình tôi xin tiếp nhận, nhưng chào đón anh không phải là ý kiến của cá nhân tôi, già trẻ của thôn Liên Hợp đều biết anh đến, mọi người đều rất vui mừng phấn khởi. Đây cũng chỉ là hành vi tự phát của mọi nhà, đảng ủy chính quyền chúng tôi chỉ có nhiệm vụ chỉ đạo đội ngũ mà thôi.
Vũ Chí Cường vừa nói dứt lời thì đã ngoắc tay với một thanh niên trong nhóm cổ động, người thanh niên này có làn da đen, cặp mắt đặc biệt linh động, trên mặt luôn có nụ cười để lộ ra hàm răng trắng nõn. Từ đầu đến cuối hắn là người đứng ở hàng đầu tiên.
Trương Thanh Vân chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã bùng lên cảm giác quen thuộc từ sâu trong tim, tên thanh niên được Vũ Chí Cường gọi lên, hắn có chút cẩn trọng, liên tục đưa tay xoa gáy rồi ấp úng:
- Bộ...Trương...
Tên thanh niên ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời, Trương Thanh Vân đã nhận ra hắn:
- Cậu là...Nhị cẩu tử sao?
Tên thanh niên lập tức vui vẻ, hắn vội vàng nói một câu "chú Trương!" Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn vươn tay nắm tay Nhị cẩu tử rồi nói:
- Khá lắm, bây giờ đã lớn thế này rồi, cũng không quá giống lúc còn nhỏ, đa có bộ dạng khác hẳn, chú thật sự nhận không ra.
Trương Thanh Vân có thể nhìn thấy Nhị cẩu tử ở đây thì cực kỳ vui sướng, lần đầu tiên hắn đến thôn Liên Hàn thì Nhị cẩu tử không đeo dép và đứng run run bên cột cờ, nhưng bây giờ hắn là một thanh niên khỏe mạnh, sự tương phản làm cho Trương Thanh Vân cảm khái.
Trương Thanh Vân hỏi chuyện mẹ và em gái của Nhị cẩu tử, lúc này Nhị cẩu tử cười nói:
- Mọi người đều rất tốt, mẹ cháu...
Nhị cẩu tử quay đầu lại nhìn đám người giống như đang muốn tìm ai đó, sau đó hắn lắc đầu nói:
- Mẹ không thích nhiều người, vì vậy không đến, nhưng chiều qua chính quyền đã xuống thông báo, nói chú sẽ đến thăm, vì vậy mẹ cháu rất vui sướng, còn nói cháu chuẩn bị món nấm...
- Em cháu không có mặt trong thôn, nó đã thi lên đại học, bây giờ đang học ở Thành Đô. Bây giờ cháu và em đều đã đổi tên, cháu là Đổng Cương, em là Đổng Ngọc Châu, đây đều là tên của chủ tịch Vũ đặt cho chúng cháu vào năm xưa.
- Tốt, tốt.
Trương Thanh Vân gật đầu nói, ánh mắt hắn nhìn về phía Vũ Chí Cường, lúc này Vũ Chí Cường nói:
- Đổng Cương là cán bộ, chuyên ngành trồng cây ăn quả. Bây giờ cậu ấy là một trưởng thôn trẻ tuổi nhất, trong thôn Liên Hợp thì cậu ấy là nhân tài trông cam quýt, là người giỏi làm giàu.
Vũ Chí Cường nói với vẻ mặt vui sướng, từ khi còn Vũ Đức Chi thì đã coi trọng sự phát triển của thôn Liên Hợp. Sau này Vũ Chí Cường tiến lên vị trí lãnh đạo huyện, Vũ Đức Chi cũng từng dặn dò, nhất định phải làm tốt công tác ở thôn Liên Hợp thị trấn Nguyệt Toàn.
Lúc đó Vũ Chí Cường còn cảm thấy buồn bực, không hiểu vì sao cha mình lại có cảm tình với thôn Liên Hợp như vậy, cho đến bây giờ hắn mới hiểu ý nghĩ sâu sắc của cha.
Trước kia Trương Thanh Vân là lãnh đạo thị trấn Nguyệt Toàn, hắn rất coi trọng thôn Liên Hợp. Trước đó hắn chưa về, bây giờ quay lại thấy Nguyệt Toàn phát triển, hắn có thể từ chối các chương trình khác, nhưng không từ chối sắp xếp xuống Nguyệt Toàn.
Điều này nói rõ thị trấn Nguyệt Toàn có địa vị rất cao trong lòng Trương Thanh Vân, sau bao năm cố gắng thì nguyệt toàn cũng đã vượt qua cả huyện thành Thành Quan, đã trở thành thị trấn phát triển nhất Ung Bình.
Lúc này thôn Liên Hợp cũng là điển hình xây dựng nông thôn mới, Vũ Chí Cường tuyệt đối có lòng tin, Trương Thanh Vân lần này đến sẽ thấy được thành tích cao của thôn Liên Hợp.
Già trẻ trong thôn Liên Hợp xếp thành hàng dài chào đón Trương Thanh Vân đi vào thôn, hắn cùng chào hỏi với mọi người, đồng thời còn vui vẻ phát hiện mình còn nhớ khá nhiều người.
Quần chúng ở thôn Liên Hợp lại không thận trọng như đám quan viên, bọn họ thấy Trương Thanh Vân dẫn đầu mọi người vào thôn mà cực kỳ vui sướng. Mọi người đều biết bây giờ Trương Thanh Vân là quan lớn, nhưng quan lớn thế nào thì các ông lão trong thôn cũng không rõ.
Các ông lão cũng đã hỏi Nhị cẩu tử về vấn đề này, Nhị cẩu tử nói bây giờ bí thư Trương đã cao hơn chủ tịch huyện, lớn hơn chủ tịch thành phố, còn mạnh hơn cả chủ tịch tỉnh. Các bô lão trong thôn nghe vậy mà tặc lưỡi, tất nhiên càng đáng nhắc đến nghi thức hoan nghênh long trọng.
Đây rõ ràng là một hành trình thị sát vui sướng của Trương Thanh Vân, dù quan viên bên dưới có bày vẽ thế nào, bọn họ cũng không lừa gạt, Trương Thanh Vân cũng không quá so đo.
Lần này Trương Thanh Vân về Giang Nam và gặp phải nhiều vấn đề làm cho tâm tình không tốt, nhưng về Ung Bình thì thấy khá hơn hẳn.
Sau khi Vũ Đức Chi về hưu thì quy ẩn ruộng vườn, đã không còn sử dụng căn nhà cũ, lão xây dựng một căn nhà trệt đơn giản ở khe núi thị trấn Nam Giao. Trước căn nhà là một mảnh đất trồng rau, phía sau là một vườn cam.
Vũ Đức Chi đặt trong vườn cam một bộ bàn ghế đá, vào mùa hè chói chang mà ngồi đâ thì rất tuyệt.
Nếu dùng ánh mắt của người hiện đại thì nhà cửa của Vũ Đức Chi lúc này cực kỳ sơ sài, cũng không được tính là tiểu viện của nhà nông. Nhưng Vũ Đức Chi lại rất vui sướng, mỗi ngày đều làm việc tay chân không biết mệt.
Trước khi Trương Thanh Vân đến thăm hỏi Vũ Đức Chi thì nhận được một cuốc điện thoại, người gọi đến là phó bí thư tỉnh ủy Giang Nam Trần Hiểu. Trần Hiểu dùng giọng uyển chuyển nói đã điều tra ra nguyên nhân sự kiện nhân dân vây quanh khách sạn vừa rồi, chứng tỏ nó có liên quan đến Ân Bằng Phi.
Khi Trần Hiểu đề cập về vấn đề này thì giọng điệu giống như tiếc hận chuyện gì đó, điều này làm Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Bí thư Trần, sự việc của Giang Nam các anh không cần thông báo cho tôi, tôi sẽ đảm bảo không quấy nhiễu công tác của các anh.
Trần Hiểu nghe những lời này thì có chút sững sốt, một lúc lâu sau mới nói:
- Bộ trưởng Trương, là thế này, sự kiện lần này dù sao cũng hướng về anh, tỉnh ủy chúng tôi điều tra sự kiên này đều căn cứ vào nguyên tắc khách quan, không có bất kỳ vấn đề gì cả.
- Bí thư Thang chỉ chị cho chúng tôi chú ý điều tra, mục đích chính là không muốn những sự kiện đồng loại sẽ phát sinh, tất nhiên cũng không nhất định sẽ xử lý ai cả. Đồng thời chúng tôi phải làm công tác giáo dục những cán bộ có liên quan.
Trương Thanh Vân thầm lắc đầu, hắn khựng lại một lúc rồi nói:
- Bí thư Trần cứ yên tâm, tôi sẽ không bao che, nếu Tiểu Âu có vấn đề, nên xử lý thế nào thì cứ theo nguyên tắc, không cần vì quan hệ của tôi mà ảnh hưởng đến công tác bình thường của tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân nói xong thì không đợi Trần Hiểu trả lời mà cúp điện thoại. Ân Bằng Phi là người hắn một tay đưa lên, hắn tin Ân Bằng Phi không phải là người làm ra chuyện. Kết hợp với những vấn đề Ân Bằng Phi đắc tội với người khác, đối phương hận hắn thấu xương, dưới tình huống này đối phương muốn đổ lỗi cho hắn, chuyện này có gì đáng kinh ngạc?
Trương Thanh Vân nhận xong cuộc điện thoại này thì tâm tình không xong, hắn đã hiểu rõ vấn đề của Ân Bằng Phi, nếu chỉ vì Ân Bằng Phi kêu gọi đầu tư làm ảnh hưởng đến chút lợi ích của cá nhân và thế lực mà phải nhận trừng phạt, như vậy vấn đề Giang Nam không còn nhỏ nữa.
Những ngày gần đây Trương Thanh Vân rất do dự, hắn luôn thuyết phục mình phải tin vào Thang Vận Quốc và Nghiêm Tụng Tuấn có năng lực giải quyết vấn đề. Nhưng bây giờ hắn lại phải xem xét, hắn nên cần nghĩ biện pháp xử lý và phòng ngừa vài vấn đề.
Trước cổng nhà Vũ Đức Chi, lúc này lão tiến ra mỉm cười nghênh đón Trương Thanh Vân. Hai người nhiều năm không gặp, Vũ Đức Chi đã về hưu được vài năm, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết lão đã thích nghi với hoàn cảnh cuộc sống mới. Khí thế của một vị chủ tịch huyện năm xưa đã được thu lại, bây giờ chỉ còn là một trưởng giả hiền lành, đức cao vọng trọng.
Trong ký ức của Trương Thanh Vân thì Vũ Đức Chi rất ít khi cười, khi nào gặp mặt thì lão luôn nghiêm túc. Nhưng hôm nay Vũ Đức Chi cười rất thật, khi bắt tay cũng nói vài lời với người đi bên cạnh Trương Thanh Vân, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.
Nhà của Vũ Đức Chi rất đơn sơ, bên trong không có ghế sa lông, chỉ là một bộ ghế gỗ, hơn nữa số lượng lại không đủ. May mà Trương Thanh Vân đến cũng chỉ mang theo vài người theo mình từ thủ đô. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Trương Thanh Vân sắp xếp cho đám người Điền Lãng Hồng đi dạo ở bên ngoài, hắn, Vũ Đức Chi và Vũ Chí Cường đi vào phòng khách. Câu đầu tiên của Vũ Đức Chi là:
- Bộ trưởng Trương, cậu về Ung Bình là chuyện tốt, tôi đã tính thời gian, khi nào cậu về Ung Bình thì thời gian về Giang Nam sẽ không còn xa.
Trương Thanh Vân chợt sững sốt, hắn cười nói:
- Chủ tịch Vũ, chú quá sắc bén và cơ trí, nhưng lần này sợ rằng đã đoán sai, lần này cháu đến Giang Nam chỉ là tham gia một hội nghị sản nghiệp phim hoạt hình, ngẫu hứng về Ung Bình, chỉ vậy mà thôi.
Vũ Đức Chi cười rộ lên, lão lắc đầu nói:
- Mọi việc đều không có tuyệt đối, tuy tôi đã về hưu nhưng luôn rất nhiệt tình với sự nghiệp đảng, những năm gần đây Giang Nam phát triển làm người ta phải bóp tay thở dài.
- Càng làm người ta khó chịu chính là chúng ta giống như không có biện pháp giải quyết vấn đề, nếu cứ thế này thì Giang Nam còn tương lai gì? Bây giờ là lúc nên có lãnh đạo mạnh mẽ, tôi thấy trung ương sẽ quyết định