Trong phòng tràn đầy hương cà phê, ánh nắng mặt trời bên ngoài chiếu qua cửa sổ, có một chùm sáng chiếu lên bàn trà, ánh sáng mặt trời mạnh mẽ có thể làm người ta nhìn thấy những đám bụi bay trong không khí.
Trương Thanh Vân và Ngụy Tống Bình ngồi đối diện nhau, mùi hương cà phê từ trong ly cà phê của Ngụy Tống Bình bùng ra nức mũi...
Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét ý nghĩa lời nói của Ngụy Tống Bình, lão nói giảm trọng trách của hắn là ý của tổ chức, lời này có ý nghĩa rất sâu. Hai từ tổ chức có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều vấn đề.
Trương Thanh Vân không thể nắm chắc tổ chức mà Ngụy Tống Bình ám chỉ là ai, có phải cục tổ chức trung ương đã bắt đầu khảo sát cán bộ? Nguồn tại http://
Mặt khác Ngụy Tống Bình còn nói Trương Thanh Vân là nhân tài khó kiếm, hơn nữa lại còn kiên quyết không buông, đây thật sự là ý của lão sao? Lão nói ra những lời này có phải ám chỉ Trương Thanh Vân sắp xuống tuyến dưới rèn luyện?
Trương Thanh Vân cho rằng khả năng này là rất lớn, Ngụy Tống Bình nói ra những lời vừa rồi làm hắn không thể không tin. Trương Thanh Vân trước nay đều công tác ở địa phương, thật ra cũng không quá tin thông công tác ở bộ thương mại, thậm chí có vài phương diện, có vài vị cục trưởng xem hắn chỉ là người thường.
Nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân không thể nào trở thành một bộ phân chính thức của bộ thương mại, Ngụy Tống Bình nói chuyện với Trương Thanh Vân, có hơn tám phần đang ám hiệu đến chuyện điều động.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ, Ngụy Tống Bình cũng không biết rõ tình huống, nhiều lắm cũng có lãnh đạo tìm lão để hỏi vài lời mà thôi. Nhưng lãnh đạo nào tìm Ngụy Tống Bình? Trương Thanh Vân không thể nào trả lời câu hỏi này.
- Bộ trưởng Ngụy, cà phê có hợp với khẩu vị của anh không? Bình thường tôi không dùng cà phê, phần lớn chỉ pha cà phê để đãi khách, cũng không biết bản lĩnh của Điền Lãng Hồng là thế nào?
Trương Thanh Vân nói, hắn cố ý dẫn dắt vấn đề để tạo dựng bầu không khí.
Ngụy Tống Bình cười cười nói:
- Cũng không tệ lắm, có lẽ đồng chí Tiểu Điền cũng mất nhiều công sức.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa gõ bàn nói:
- Tôi nghe nói cậu thích uống trà, tôi cũng biết uống trà rất tốt, đáng tiếc là thân thể không phù hợp...
Trương Thanh Vân và Ngụy Tống Bình đều cười ha hả, Trương Thanh Vân định kiếm thêm chút tin tức trong miệng Ngụy Tống Bình, nhưng hắn cảm thấy Ngụy Tống Bình có ý không muốn tiếp tục, vì vậy mà bỏ đi ý nghĩ này.
Thời gian trôi qua từng ngày, mỗi ngày Trương Thanh Vân đều trải qua cuộc sống sáng đi làm tối về ngủ, trọng trách ở bộ thương mại đã được giảm đi khá nhiều nhưng những người khác lại bận rộn hẳn lên. Ví dụ như bộ trưởng Ngụy Tống Bình, hầu như mỗi ngày đều có hội nghị, khách đến tìm tiếp không hết. Từ sau đợt tiếp xúc lần trước giữa lão và Trương Thanh Vân, hai người cũng chưa từng liên hệ qua.
Nếu như không phải bây giờ trên đầu Trương Thanh Vân vẫn còn công tác, chẳng qua chỉ thanh nhàn hơn một chút, thì hắn thậm chí còn quên đi cả sự việc ở Giang Nam. Khoảng thời gian này hắn cố gắng an phận, tuy sự việc Giang Nam gợn sóng bất định, nhưng những con sóng trong lòng hắn cũng dần phai nhạt.
Gần đây chuyên lớn phát sinh ở Giang Nam chính là phó chủ tịch tỉnh Điền Sùng Văn bị kỷ luật, sau đó là phó phòng sở giao thông tỉnh Giang Nam Mạc Kỷ Niên bị kỷ luật. Hai vị quan lớn rơi đài, rõ ràng trung ương đã bắt đầu ra tay ở vấn đề đường cao tốc Giang Nam.
Sau khi hai vị quan lớn tỉnh Giang Nam bị kỷ luật, đến lượt giám đốc công ty cầu đường Giang Nam là Đoạn Vĩnh Thuần bị cơ quan kiểm sát bắt giữ. Động tác này của trung ương cũng xác minh cho công chúng biết sự kiện sụt lún đường cao tốc Giang Nam thì công ty cầu đường Giang Nam phải gánh trách nhiệm.
Khi công chúng đang cực kỳ chú ý đến những vị quan lớn xuống ngựa thì ủy ban kỷ luật trung ương và ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Nam bắt đầu công bố danh sách các quan viên có vấn đề, chính đàn Giang Nam được giải phẫu mạnh...
Trương Thanh Vân tan tầm về nhà, sau đó hắn đi đón con, những ngày gần đây tâm tình của Triệu Giai Ngọc không được tốt. Dù sao thì Triệu gia cũng liên quan quá sâu trong sự kiện ở Giang Nam, vì chuyện công ty cầu đường Giang Nam mà Triệu gia vang tiếng xấu trong thể chế. Triệu Giai Ngọc là một thành viên của Triệu gia, tâm tình không tốt là chuyện bình thường.
Hơn nữa Đoạn Vĩnh Thuần là người có khả năng, năm xưa khi Triệu Giai Ngọc mới ra ngoài kinh doanh thì Đoạn Vĩnh Thuần là người đưa nàng đi những bước đầu đời. Vì vậy Triệu Giai Ngọc khá có cảm tình với Đoạn Vĩnh Thuần, bây giờ Đoạn Vĩnh Thuần sắp về hưu lại không giữ được khí tiết, phải vào tù, điều này thật sự làm người ta cảm thán.
Tất nhiên điều làm cho Triệu Giai Ngọc càng cảm thán chính là Triệu gia là vai trò chủ chốt trong công ty cầu đường Giang Nam, người nào chẳng biết Triệu gia là cổ đông lớn của công ty cầu đường Giang Nam, như vậy Triệu gia đóng vai trò gì trong sự kiện kia?
Phải biết là sự kiện lần này phần lớn đều được đưa ra công bình công chính nhưng vấn đề chất lượng của công ty cầu đường Giang Nam lại không có ai dị nghị. Còn vấn đề ăn bớt nguyên vật liệu, không làm theo quy hoạch thì công chúng khó được biết, tuy vậy mọi người đều biết công ty cầu đường Giang Nam đã dùng những sản phẩm không chất lượng.
Sự kiện lần này chính thức đánh đổ danh tiếng của công ty cầu đường Giang Nam, càng quét rác trên mặt Triệu gia. Triệu gia là một đại gia tộc, dưới cờ có rất nhiều tập đoàn kinh doanh, như vậy bây giờ quần chúng sẽ nhìn vào với ánh mắt gì?
Nếu tất cả các gia tộc kinh doanh đều sử dụng sản phẩm không đủ chất lượng, đều ăn bớt vật liệu, không làm theo quy định, như vậy chẳng phải cả xã hội sẽ rối loạn sao? Vì vậy sự kiện của công ty cầu đường Giang Nam lần này đã động vào điểm mấu chốt, đây là hành vi cực kỳ ác liệt, Triệu gia rơi vào trong vũng bùn, tình thế cực kỳ bất ổn.
Trương Thanh Vân đưa con về nhà, Triệu Giai Ngọc không có trong nhà, vì vậy hắn phân phó làm cơm tối đơn giản, sau đó hắn đến bên cạnh bàn phụ con gái làm việc. Nha đầu Tiểu Mạn y hệt như tinh linh, nàng đứng trên mặt ghế dùng khí thế đại nhân nói với Trương Thanh Vân:
- Ba ba, có phải ba lại rời khỏi con và mẹ để ra ngoài nhận chức rồi không?
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, hắn nói:
- Tiểu nha đầu này, con nghe ai nói? Là mẹ sao?
Tiểu Mạn gật đầu, nàng vểnh miệng lên nói:
- Dù sao con cũng mặc kệ, ba đi nhận chức ở đâu con cũng phải đi theo.
Tiểu Mạn cùng vung vẫy hai nắm đấm nói:
- Con đi theo ba ba, mẹ không thích con, mẹ nói chỉ thích em trai của con thôi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn vô thức nói:
- Con nói gì?
Tiểu Mạn vểnh miệng nói:
- Đúng là như vậy, bây giờ trong bụng mẹ đã có em trai, mẹ không thích con.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, phải một phút sau hắn mới xoay người đi ra khỏi phòng, đúng lúc này lại thấy Triệu Giai Ngọc xinh đẹp động lòng người ở phòng khách.
- Giai Ngọc, em...
Trương Thanh Vân bước nhanh đến bên cạnh Triệu Giai Ngọc, lúc này hai hàng chân mày của nàng cũng khẽ chau lại, cuối cùng lại phải nở nụ cười nói:
- Tiểu nha đầu kia đúng là, xem bộ dạng như vậy kìa, em chỉ dạy bảo nó vài câu, không ngờ lại làm ra vẻ xa lạ.
Trương Thanh Vân căn bản không nghe rõ Triệu Giai Ngọc đang nói gì, hắn đỡ nàng ngồi lên ghế sa lông rồi chỉ về phía bụng. Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ ửng, nàng sẳng giọng:
- Nhìn tâm tính của anh gần đây, sợ anh lo lắng, sợ quấy rầy anh công tác...
- Được, được rồi, em đừng nói gì cả, vấn đề quan trọng nhất của em bây giờ là bảo trì tâm tính tốt đẹp, bảo dưỡng cơ thể, đừng sầu tâm chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, có một số việc không phải anh và em có thể quản được.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn vòng tay sau lưng ôm Triệu Giai Ngọc. Lúc này Triệu Giai Ngọc cũng không nói lời nào, nàng thuận thế dựa vào lòng hắn.
Trương Thanh Vân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn đưa tay xuống bụng vợ, Triệu Giai Ngọc giữ tay nói:
- Còn chưa có, mới hai tháng thôi.
Trương Thanh Vân ngây người, sau đó cười phá lên. Khi nhận được tin tức chính xác thì hắn rất vui vẻ, hắn và Triệu Giai Ngọc đã sớm có kế hoạch có thêm một đứa bé, không ngờ nhiều năm qua chưa có, bây giờ lại đến rất đúng lúc.
Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đang nói chuyện thì hai ông bà Doãn Tố Nga cũng khó thể giúp đỡ người giúp việc làm bữa tối, cả nhà đều vui mừng không hết, đáng lý ra chỉ là một bữa tối đơn giản, nhưng bây giờ sao đơn giản? Lúc này Trương gia giống như nắng hạn gặp mưa rào.
Hôm nay Trương Đức Giang cực kỳ vui sướng, hai cha con Trương Đức Giang và Trương Thanh Vân khu một chai Mao Đài ngồi đối ẩm, Trương Thanh Vân đổ vài ly rượu vào bụng thì dần nhập vào trạng thái, trong lòng không nghĩ đến chuyện công tác, chìm đắm trong hoan nhạc dân gian.
Sau khi qua thêm vài vòng rượu, Trương Thanh Vân đang nâng ly thì đột nhiên phát hiện mọi người trên bàn trở nên yên ắng, ai cũng nhìn ra cửa. Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhìn thấy Mao Khiêm đang đứng do dự ngoài cửa mà không bước vào.
- Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân nói, Mao Khiêm đi đến bên cạnh ghé sát tai nói:
- Thư ký Điền đang ở bên ngoài...
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn bước nhanh ra cửa, quả nhiên trông thấy Điền Lãng Hồng đang dạo bước bên ngoài. Trương Thanh Vân tiến lên nói:
- Sao vậy? Tiểu Điền, chưa đi ăn sao? Vào nhà ăn vài chén.
Điền Lãng Hồng lắc đầu nói:
- Vừa rôi tôi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Kha Kiến, anh ấy điện thoại cho anh không được, vì thế mới điện thoại cho tôi, trưởng phòng Chiêm muốn gặp anh, vào tối nay.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ đã là tám giờ, sau đó lại nhìn sang Mao Khiêm:
- Chuẩn bị xe, nhanh lên.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, trong không khí còn thấm đẫm mùi rượu. Trong đường quan trường thì Trương Thanh Vân không phải lần đầu tiên bị lãnh đạo triệu kiến khẩn cấp, nhưng lúc này rõ ràng là đột nhiên nhất trong ấn tượng của hắn.
Chiêm Giang Huy triệu kiến hắn lúc này làm gì? Rõ ràng đây là một lần gặp mặt cá nhân, cũng không loại trừ khả năng bàn chuyện công, nhưng vào thời điểm nhạy cảm thế này mà được trưởng phòng cục tổ chức trung ương triệu kiến thì rất nhạy cảm.
- Sẽ nói về chuyện Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn cũng không biết Chiêm Giang Huy có thái độ gì với Giang Nam, nhưng có một điều không thể cải biến, đó chính là tâm tình của Trương Thanh Vân đến Giang Nam là không dao động. Dù cục diện Giang Nam bây giờ rất rối, nhưng Trương Thanh Vân tình nguyện tiếp nhận.
Trương Thanh Vân và Ngụy Tống Bình ngồi đối diện nhau, mùi hương cà phê từ trong ly cà phê của Ngụy Tống Bình bùng ra nức mũi...
Trương Thanh Vân cẩn thận xem xét ý nghĩa lời nói của Ngụy Tống Bình, lão nói giảm trọng trách của hắn là ý của tổ chức, lời này có ý nghĩa rất sâu. Hai từ tổ chức có thể làm cho người ta liên tưởng đến rất nhiều vấn đề.
Trương Thanh Vân không thể nắm chắc tổ chức mà Ngụy Tống Bình ám chỉ là ai, có phải cục tổ chức trung ương đã bắt đầu khảo sát cán bộ? Nguồn tại http://
Mặt khác Ngụy Tống Bình còn nói Trương Thanh Vân là nhân tài khó kiếm, hơn nữa lại còn kiên quyết không buông, đây thật sự là ý của lão sao? Lão nói ra những lời này có phải ám chỉ Trương Thanh Vân sắp xuống tuyến dưới rèn luyện?
Trương Thanh Vân cho rằng khả năng này là rất lớn, Ngụy Tống Bình nói ra những lời vừa rồi làm hắn không thể không tin. Trương Thanh Vân trước nay đều công tác ở địa phương, thật ra cũng không quá tin thông công tác ở bộ thương mại, thậm chí có vài phương diện, có vài vị cục trưởng xem hắn chỉ là người thường.
Nếu xét từ góc độ này thì Trương Thanh Vân không thể nào trở thành một bộ phân chính thức của bộ thương mại, Ngụy Tống Bình nói chuyện với Trương Thanh Vân, có hơn tám phần đang ám hiệu đến chuyện điều động.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ, Ngụy Tống Bình cũng không biết rõ tình huống, nhiều lắm cũng có lãnh đạo tìm lão để hỏi vài lời mà thôi. Nhưng lãnh đạo nào tìm Ngụy Tống Bình? Trương Thanh Vân không thể nào trả lời câu hỏi này.
- Bộ trưởng Ngụy, cà phê có hợp với khẩu vị của anh không? Bình thường tôi không dùng cà phê, phần lớn chỉ pha cà phê để đãi khách, cũng không biết bản lĩnh của Điền Lãng Hồng là thế nào?
Trương Thanh Vân nói, hắn cố ý dẫn dắt vấn đề để tạo dựng bầu không khí.
Ngụy Tống Bình cười cười nói:
- Cũng không tệ lắm, có lẽ đồng chí Tiểu Điền cũng mất nhiều công sức.
Ngụy Tống Bình vừa nói vừa gõ bàn nói:
- Tôi nghe nói cậu thích uống trà, tôi cũng biết uống trà rất tốt, đáng tiếc là thân thể không phù hợp...
Trương Thanh Vân và Ngụy Tống Bình đều cười ha hả, Trương Thanh Vân định kiếm thêm chút tin tức trong miệng Ngụy Tống Bình, nhưng hắn cảm thấy Ngụy Tống Bình có ý không muốn tiếp tục, vì vậy mà bỏ đi ý nghĩ này.
Thời gian trôi qua từng ngày, mỗi ngày Trương Thanh Vân đều trải qua cuộc sống sáng đi làm tối về ngủ, trọng trách ở bộ thương mại đã được giảm đi khá nhiều nhưng những người khác lại bận rộn hẳn lên. Ví dụ như bộ trưởng Ngụy Tống Bình, hầu như mỗi ngày đều có hội nghị, khách đến tìm tiếp không hết. Từ sau đợt tiếp xúc lần trước giữa lão và Trương Thanh Vân, hai người cũng chưa từng liên hệ qua.
Nếu như không phải bây giờ trên đầu Trương Thanh Vân vẫn còn công tác, chẳng qua chỉ thanh nhàn hơn một chút, thì hắn thậm chí còn quên đi cả sự việc ở Giang Nam. Khoảng thời gian này hắn cố gắng an phận, tuy sự việc Giang Nam gợn sóng bất định, nhưng những con sóng trong lòng hắn cũng dần phai nhạt.
Gần đây chuyên lớn phát sinh ở Giang Nam chính là phó chủ tịch tỉnh Điền Sùng Văn bị kỷ luật, sau đó là phó phòng sở giao thông tỉnh Giang Nam Mạc Kỷ Niên bị kỷ luật. Hai vị quan lớn rơi đài, rõ ràng trung ương đã bắt đầu ra tay ở vấn đề đường cao tốc Giang Nam.
Sau khi hai vị quan lớn tỉnh Giang Nam bị kỷ luật, đến lượt giám đốc công ty cầu đường Giang Nam là Đoạn Vĩnh Thuần bị cơ quan kiểm sát bắt giữ. Động tác này của trung ương cũng xác minh cho công chúng biết sự kiện sụt lún đường cao tốc Giang Nam thì công ty cầu đường Giang Nam phải gánh trách nhiệm.
Khi công chúng đang cực kỳ chú ý đến những vị quan lớn xuống ngựa thì ủy ban kỷ luật trung ương và ủy ban kỷ luật tỉnh Giang Nam bắt đầu công bố danh sách các quan viên có vấn đề, chính đàn Giang Nam được giải phẫu mạnh...
Trương Thanh Vân tan tầm về nhà, sau đó hắn đi đón con, những ngày gần đây tâm tình của Triệu Giai Ngọc không được tốt. Dù sao thì Triệu gia cũng liên quan quá sâu trong sự kiện ở Giang Nam, vì chuyện công ty cầu đường Giang Nam mà Triệu gia vang tiếng xấu trong thể chế. Triệu Giai Ngọc là một thành viên của Triệu gia, tâm tình không tốt là chuyện bình thường.
Hơn nữa Đoạn Vĩnh Thuần là người có khả năng, năm xưa khi Triệu Giai Ngọc mới ra ngoài kinh doanh thì Đoạn Vĩnh Thuần là người đưa nàng đi những bước đầu đời. Vì vậy Triệu Giai Ngọc khá có cảm tình với Đoạn Vĩnh Thuần, bây giờ Đoạn Vĩnh Thuần sắp về hưu lại không giữ được khí tiết, phải vào tù, điều này thật sự làm người ta cảm thán.
Tất nhiên điều làm cho Triệu Giai Ngọc càng cảm thán chính là Triệu gia là vai trò chủ chốt trong công ty cầu đường Giang Nam, người nào chẳng biết Triệu gia là cổ đông lớn của công ty cầu đường Giang Nam, như vậy Triệu gia đóng vai trò gì trong sự kiện kia?
Phải biết là sự kiện lần này phần lớn đều được đưa ra công bình công chính nhưng vấn đề chất lượng của công ty cầu đường Giang Nam lại không có ai dị nghị. Còn vấn đề ăn bớt nguyên vật liệu, không làm theo quy hoạch thì công chúng khó được biết, tuy vậy mọi người đều biết công ty cầu đường Giang Nam đã dùng những sản phẩm không chất lượng.
Sự kiện lần này chính thức đánh đổ danh tiếng của công ty cầu đường Giang Nam, càng quét rác trên mặt Triệu gia. Triệu gia là một đại gia tộc, dưới cờ có rất nhiều tập đoàn kinh doanh, như vậy bây giờ quần chúng sẽ nhìn vào với ánh mắt gì?
Nếu tất cả các gia tộc kinh doanh đều sử dụng sản phẩm không đủ chất lượng, đều ăn bớt vật liệu, không làm theo quy định, như vậy chẳng phải cả xã hội sẽ rối loạn sao? Vì vậy sự kiện của công ty cầu đường Giang Nam lần này đã động vào điểm mấu chốt, đây là hành vi cực kỳ ác liệt, Triệu gia rơi vào trong vũng bùn, tình thế cực kỳ bất ổn.
Trương Thanh Vân đưa con về nhà, Triệu Giai Ngọc không có trong nhà, vì vậy hắn phân phó làm cơm tối đơn giản, sau đó hắn đến bên cạnh bàn phụ con gái làm việc. Nha đầu Tiểu Mạn y hệt như tinh linh, nàng đứng trên mặt ghế dùng khí thế đại nhân nói với Trương Thanh Vân:
- Ba ba, có phải ba lại rời khỏi con và mẹ để ra ngoài nhận chức rồi không?
Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn Trần Mại, hắn nói:
- Tiểu nha đầu này, con nghe ai nói? Là mẹ sao?
Tiểu Mạn gật đầu, nàng vểnh miệng lên nói:
- Dù sao con cũng mặc kệ, ba đi nhận chức ở đâu con cũng phải đi theo.
Tiểu Mạn cùng vung vẫy hai nắm đấm nói:
- Con đi theo ba ba, mẹ không thích con, mẹ nói chỉ thích em trai của con thôi.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn vô thức nói:
- Con nói gì?
Tiểu Mạn vểnh miệng nói:
- Đúng là như vậy, bây giờ trong bụng mẹ đã có em trai, mẹ không thích con.
Trương Thanh Vân ngây ra như phỗng, phải một phút sau hắn mới xoay người đi ra khỏi phòng, đúng lúc này lại thấy Triệu Giai Ngọc xinh đẹp động lòng người ở phòng khách.
- Giai Ngọc, em...
Trương Thanh Vân bước nhanh đến bên cạnh Triệu Giai Ngọc, lúc này hai hàng chân mày của nàng cũng khẽ chau lại, cuối cùng lại phải nở nụ cười nói:
- Tiểu nha đầu kia đúng là, xem bộ dạng như vậy kìa, em chỉ dạy bảo nó vài câu, không ngờ lại làm ra vẻ xa lạ.
Trương Thanh Vân căn bản không nghe rõ Triệu Giai Ngọc đang nói gì, hắn đỡ nàng ngồi lên ghế sa lông rồi chỉ về phía bụng. Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ ửng, nàng sẳng giọng:
- Nhìn tâm tính của anh gần đây, sợ anh lo lắng, sợ quấy rầy anh công tác...
- Được, được rồi, em đừng nói gì cả, vấn đề quan trọng nhất của em bây giờ là bảo trì tâm tính tốt đẹp, bảo dưỡng cơ thể, đừng sầu tâm chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, có một số việc không phải anh và em có thể quản được.
Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn vòng tay sau lưng ôm Triệu Giai Ngọc. Lúc này Triệu Giai Ngọc cũng không nói lời nào, nàng thuận thế dựa vào lòng hắn.
Trương Thanh Vân được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn đưa tay xuống bụng vợ, Triệu Giai Ngọc giữ tay nói:
- Còn chưa có, mới hai tháng thôi.
Trương Thanh Vân ngây người, sau đó cười phá lên. Khi nhận được tin tức chính xác thì hắn rất vui vẻ, hắn và Triệu Giai Ngọc đã sớm có kế hoạch có thêm một đứa bé, không ngờ nhiều năm qua chưa có, bây giờ lại đến rất đúng lúc.
Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đang nói chuyện thì hai ông bà Doãn Tố Nga cũng khó thể giúp đỡ người giúp việc làm bữa tối, cả nhà đều vui mừng không hết, đáng lý ra chỉ là một bữa tối đơn giản, nhưng bây giờ sao đơn giản? Lúc này Trương gia giống như nắng hạn gặp mưa rào.
Hôm nay Trương Đức Giang cực kỳ vui sướng, hai cha con Trương Đức Giang và Trương Thanh Vân khu một chai Mao Đài ngồi đối ẩm, Trương Thanh Vân đổ vài ly rượu vào bụng thì dần nhập vào trạng thái, trong lòng không nghĩ đến chuyện công tác, chìm đắm trong hoan nhạc dân gian.
Sau khi qua thêm vài vòng rượu, Trương Thanh Vân đang nâng ly thì đột nhiên phát hiện mọi người trên bàn trở nên yên ắng, ai cũng nhìn ra cửa. Trương Thanh Vân quay đầu, hắn nhìn thấy Mao Khiêm đang đứng do dự ngoài cửa mà không bước vào.
- Có chuyện gì?
Trương Thanh Vân nói, Mao Khiêm đi đến bên cạnh ghé sát tai nói:
- Thư ký Điền đang ở bên ngoài...
Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn bước nhanh ra cửa, quả nhiên trông thấy Điền Lãng Hồng đang dạo bước bên ngoài. Trương Thanh Vân tiến lên nói:
- Sao vậy? Tiểu Điền, chưa đi ăn sao? Vào nhà ăn vài chén.
Điền Lãng Hồng lắc đầu nói:
- Vừa rôi tôi nhận được điện thoại của chủ nhiệm Kha Kiến, anh ấy điện thoại cho anh không được, vì thế mới điện thoại cho tôi, trưởng phòng Chiêm muốn gặp anh, vào tối nay.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn đưa tay nhìn giờ, bây giờ đã là tám giờ, sau đó lại nhìn sang Mao Khiêm:
- Chuẩn bị xe, nhanh lên.
Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, trong không khí còn thấm đẫm mùi rượu. Trong đường quan trường thì Trương Thanh Vân không phải lần đầu tiên bị lãnh đạo triệu kiến khẩn cấp, nhưng lúc này rõ ràng là đột nhiên nhất trong ấn tượng của hắn.
Chiêm Giang Huy triệu kiến hắn lúc này làm gì? Rõ ràng đây là một lần gặp mặt cá nhân, cũng không loại trừ khả năng bàn chuyện công, nhưng vào thời điểm nhạy cảm thế này mà được trưởng phòng cục tổ chức trung ương triệu kiến thì rất nhạy cảm.
- Sẽ nói về chuyện Giang Nam sao?
Trương Thanh Vân thầm nghĩ, hắn cũng không biết Chiêm Giang Huy có thái độ gì với Giang Nam, nhưng có một điều không thể cải biến, đó chính là tâm tình của Trương Thanh Vân đến Giang Nam là không dao động. Dù cục diện Giang Nam bây giờ rất rối, nhưng Trương Thanh Vân tình nguyện tiếp nhận.