Vài năm không gặp, Cao Khiêm trông cũng có hơi già đi, tuy vẫn phong độ nhẹ nhàng nhưng cặp môi không còn đỏ hồng như ngày xưa, cũng vì như vậy mà khí chất của hắn có vẻ trầm ổn hơn. Khi bắt ta với Cao Khiêm, Trương Thanh Vân nói:
- Chủ tịch Cao, vài năm không gặp, anh vẫn như xưa, cũng không biết anh còn uống rượu được không, chúng ta nhất định phải làm vài ly mới được.
Có thể thấy Cao Khiêm cố gắng làm cho mình trở nên tự nhiên, nhưng dù hắn lòng dạ sâu sắc thì muốn làm được như vậy cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng làm người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên. Hắn nói:
- Chủ tịch quá khách khí, uống rượu không được nhiều, nhưng uống với anh vài ly cũng đều có thể.
Khi Cao Khiêm nói đến chữ "anh" thì đầu lưỡi xoay chuyển rất khó khăn, điều này cũng không quá khó hiểu, năm xưa Trương Thanh Vân là cấp dưới của Cao Khiêm, khi Cao Khiêm làm trưởng phòng giám sát thì Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng ban. Bây giờ Trương Thanh Vân đã tiến lên làm lãnh đạo trực tiếp của Cao Khiêm, tương phản đã là quá lớn.
Đáng lý ra khi xem xét đề bạt cán bộ thì tổ chức cũng sẽ để ý đến vấn đề này, nhưng tình huống Giang Nam rất đặc thù, hơn nữa cán bộ phát triển quá nhanh như Trương Thanh Vân cũng là hiếm thấy, vì thế mà có chút tình huống khó thể lẩn tránh. Lúc này mới xuất hiện tình huống quan hệ cấp trên cấp dưới đảo ngược như Trương Thanh Vân và Cao Khiêm.
Khối chính quyền tỉnh Giang Nam tổng cộng có tám vị phó chủ tịch, Cao Khiêm là phó chủ tịch thường vụ, phó chủ tịch Quý Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy. Trước kia Quý Đông Phương cũng có chút quan hệ với Trương Thanh Vân, hai người đều đã quen biết, còn những phó chủ tịch còn lại thì cần Cao Khiêm giới thiệu.
Trong số những người này tạo ra ấn tượng khá sâu cho Trương Thanh Vân, đó chính là phó chủ tịch Chu Quốc Lập. Năm xưa Trương Thanh Vân còn làm ở phòng giám sát thì Chu Quốc Lập đã là cục trưởng cục công an, nhiều năm như vậy mà lão vẫn chỉ yên vị ở chức vụ phó chủ tịch tỉnh, đúng là làm người ta cảm thấy thổn thức.
Chu Quốc Lập cũng sắp về hưu, có lẽ sẽ yên vị ở chức phó chủ tịch, trước kia lão có vẻ rất uy nghiêm nhưng bây giờ đầu tóc lại trắng bệch, thân thể hơi mập lùn, bụng cũng nhô ra, bộ dạng đã rất già lão. Chu Quốc Lập bây giờ vì có những biến đổi quá lớn mà nhìn qua có vẻ rất ôn hòa.
Nhưng tâm tình của Chu Quốc Lập lại rất tốt, khi bắt tay với Trương Thanh Vân thì lão cười ha hả rất vui sướng. Trương Thanh Vân gọi lão là cục trưởng, điều này không những chẳng làm lão mất hứng, hơn nữa lại càng vui sướng, lão liên tục nói:
- Không dám, không dám.
Khi Trương Thanh Vân bắt tay với lãnh đạo khối chính quyền thì các ban ngành tỉnh ủy đều phải chờ đợi, tất nhiên hắn cũng không thể nói quá nhiều, những phó chủ tịch chưa quen mặt thì không nói lời nào, chỉ bắt tay mỉm cười và gật đầu. Thật ra hôm nay hắn là một lãnh đạo khối chính quyền trẻ tuổi nhất, nhưng hành vi của hắn như vậy cũng không làm ai cảm thấy không ổn, ngược lại những cán bộ trước đây chưa quen biết cũng phải lau mắt nhìn. Tất cả đều cho rằng Trương Thanh Vân tuy còn trẻ nhưng quan uy rất mạnh, quả nhiên danh bất hư truyền...
Khí trời Giang Nam không giống như phương bắc, Giang Nam mùa xuân nhiều mưa, bây giờ tuy đã là mùa hạ nhưng có mưa cũng rất bình thường.
Trong ngòi bút của các danh nhân thường miêu tả cảnh mưa đẩy rạp hoa cỏ, đại khái cũng miêu tả mùa này ở Giang Nam. Buổi tối bên ngoài mưa tí tách, không khí ẩm ướt thường có cả mùi hương bùn đất, mặc vào một bộ áo khoác và cảm thấy đất trời se lạnh, nếu chui vào trong chăn thì rõ ràng không lạnh mà chẳng quá nóng.
Khí trời thế này rất dễ ru người ta vào giấc ngủ, dù là những người thích đọc sách cũng cảm thấy rất tốt, Trương Thanh Vân cũng rất thích bầu không khí thế này, khi nghe những giọt mưa tí tách cũng làm con người dược buông lỏng thậm chí là lười biếng, từ sâu trong lòng sẽ sinh ra cảm giác thanh thản. Trong lòng Trương Thanh Vân thì hắn luôn cho rằng đây là cảm giác vô cùng hạnh phúc...
Khi Trương Thanh Vân đang hưởng thụ hương vị thanh thản thì có rất nhiều người ở Giang Nam thức trắng đêm khó ngủ.
Trương Thanh Vân đến Giang Nam, đối với nhiều người đây là một chuyện lớn. Vị trí chủ tịch một tỉnh được thay đổi, tùy theo tình hình mà có thể đo lường được mức độ quan trọng, nhưng dù là thế nào thì cũng sẽ liên lụy đến một nhóm người, dĩ nhiên cảm thấy khó ngủ chính là những người bị biến đổi hoàn cảnh.
Khu dân cư Ung Cảnh tỉnh Giang Nam, Trương Thanh Vân có một căn phòng nhỏ ở đây vào thời điểm đầu tiên, có thể nói khu dân cư này cũng chứng kiến những năm tháng phấn đấu đầu tiên của Trương Thanh Vân ở Thành Đô. Thật ra ngoài Trương Thanh Vân thì còn có một người thích hoàn cảnh ở Ung Cảnh, người này chính là Lý Vũ Hiệp.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân quen biết Lý Vũ Hiệp, khi đó lão là trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức. Vì Trương Thanh Vân có quan hệ với Lý Phong Sơn, vì vậy mà có một khoảng thời gian Trương Thanh Vân từng đi khá gần với Lý Vũ Hiệp.
Nhưng sau này Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, giữa hai người có chút khúc mắc, sau đó quan hệ dần phai nhạt. Vì vậy những năm gần đây hai người hầu như không liên lạc.
Nếu nói toạc ra thì Lý Vũ Hiệp thuộc thành phần đầu cơ chính trị, lão không có phe phái cố định nhưng rất giỏi đầu cơ kéo quan hệ, có những mối quan hệ của chính mình, vì vậy những năm qua vẫn phát triển rất tốt.
Bây giờ Lý Vũ Hiệp là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, có thể nói là cầm quyền cao, lực ảnh hưởng rất lớn ở Giang Nam. Lão làm quan đến cấp này cũng coi như chính thức thỏa mãn, lão là người duy trì công tác tổ chức một tỉnh, là phó phòng thường vụ, chỉ cần vung tay là có thể quyết định vận mệnh và tương lai của rất nhiều người. Cảm giác thao túng quyên lực này có thể nói là cực hạn, vì vậy trước nay Lý Vũ Hiệp luôn biết cách cảm nhận.
Trong một căn nhà rất bình thường ở khu Ung Cảnh, đây là nhà của Lý Vũ Hiệp. Tuy nói đây là nhà nhưng chỉ có một đôi bạn già và một bảo mẫu, cuộc sống có vẻ rất đơn giản.
Cũng giống như những quan viên có địa vị cao, Lý Vũ Hiệp rất biết cách bài trí phòng làm việc của mình, bên trong có sách có thư pháp, đây là một đam mê của lão.
Buổi tối, ngoài trời đổ mưa, Lý Vũ Hiệp cố ý mở cửa sổ, gió mang theo hơi nước đã làm ướt tấm rèm nhưng lão vẫn không biết, lúc này lão đang chắp tay sau lưng đi lại trong căn phòng cũng không quá rộng.
- Đến đây, đúng là vẫn còn đến, hì!
Lý Vũ Hiệp khẽ nói, trong miệng luôn phát ra một câu nói khó hiểu.
Lý Vũ Hiệp dạo bước không nhanh không chậm, nhìn qua có vẻ không nóng không vội nhưng hai bàn tay sau lưng lại liên tục nhịp lên xuống. Chỉ cần xem xét vào chi tiết này cũng cho thấy tốc độ vận chuyển của đầu óc là không chậm.
Lý Vũ Hiệp trước nay vẫn luôn chú ý đến Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân có thể đi đến độ cao bây giờ cũng làm cho lão cực kỳ bội phục. Nhưng đối với Lý Vũ Hiệp thì vấn đề nhân tình căn bản không đáng tính, trong lòng lão đang nghĩ về những biến đổi Trương Thanh Vân mang đến cho mình khi đến Giang Nam.
Đáng lý ra lần này Trương Thanh Vân xuống làm người đứng đầu khối chính quyền, Lý Vũ Hiệp có thể không cần xem xét, bí thư Thang và bí thư Trần đều là những lãnh đạo nắm đại cục ở đảng ủy, ít nhất trong thời gian tới thì khối đảng ủy sẽ không có biến đổi.
Nhưng Lý Vũ Hiệp vẫn không nghĩ như vậy, lão thấy công tác của khối đảng ủy và khối chính quyền không cô lập. Trương Thanh Vân là người dám nghĩ dám làm, nhất định hắn phải tìm được quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Nếu không Trương Thanh Vân làm người đứng đầu khối chính quyền mà chẳng có quyền tự chủ, như vậy sẽ khó quán triệt ý chỉ ở khối công tác của mình.
Lý Vũ Hiệp hiểu rõ tính cách của Trương Thanh Vân, với tính cách đó, lão tin Trương Thanh Vân sẽ không thể tha thứ cho hợp tác lũng đoạn giữa Thang Vận Quốc và Trần Hiểu. Hai người Thang Vận Quốc và Trần Hiểu có thể liên thủ ép Triệu Văn Phong chết trong khổ sở, có thể làm Nghiêm Tụng Tuấn ngã ngựa nhưng Trương Thanh Vân thì không.
Đầu tiên là "quá tam ba bận", hai chủ tịch trước đó đều xảy ra vấn đề, sự tha thứ của trung ương với Thang Vận Quốc cũng có hạn. Nếu bây giờ Trương Thanh Vân tiếp tục xảy ra vấn đề, như vậy Thang Vận Quốc sẽ phải tai ương ngay lập tức.
Xét về phương diện khác, Trương Thanh Vân cũng không phải là Triệu Văn Phong hay Nghiêm Tụng Tuấn, Triệu Văn Phong có quan hệ rộng ở thủ đô nhưng nhược điểm lại thiếu căn cơ ở Giang Nam, thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở.
Nghiêm Tụng Tuấn lại khác biệt hoàn toàn với Triệu Văn Phong, Nghiêm Tụng Tuấn có căn cơ sâu ở Giang Nam, cũng có năng lực mạnh, nhưng lão không nhận được nhiều giúp đỡ, không dễ dàng quán triệt ý chỉ ở khối chính quyền tỉnh.
Trương Thanh Vân là người có cả ưu thế của Nghiêm Tụng Tuấn và cả Triệu Văn Phong, hơn nữa bản thân hắn cũng có năng lực và khí phách mạnh hơn hai người kia. Chỉ cần nhìn khí thế khủng bố mà Trương Thanh Vân mang đến Giang Nam vào hôm nay là thấy rất rõ, người này sẽ nhún nhường sao?
Lý Vũ Hiệp hầu như có thể khẳng định, Trương Thanh Vân sẽ có động tác trên phương diện nhân sự, nếu như vậy thì Lý Vũ Hiệp có thể nói là kẻ thừa thãi.
Triết học quan trường của Lý Vũ Hiệp chính là phòng ngừa, chu đáo, bây giờ lão cho rằng Trương Thanh Vân đến Giang Nam, sau này Thang Vận Quốc và Trần Hiểu sẽ dần xuống dốc, Trương Thanh Vân sẽ tiến lên từng bước, cuối cùng sợ rằng sẽ thay thế cả Thang Vận Quốc.
Xu thế như vậy là quy luật tự nhiên khó thể ngăn cản, Lý Vũ Hiệp thấy rõ điều này, sao lão có thể buông bỏ cơ hội ngàn năm một thuở? Lão cũng thấy rõ thế giới này dễ thêu hoa trên gấm nhưng khó thể giúp nhau lúc khó khăn, lão cảm thấy mình nên có động tác sưởi ấm chân tay trong giai đoạn đầu Trương Thanh Vân đến Giang Nam.
Vì vậy mà Lý Vũ Hiệp liên tục xem xét những khả năng đột phát của Trương Thanh Vân, vô tình lão càng nhĩ càng sâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thấy rõ. Trương Thanh Vân đã sớm không còn là Trương Thanh Vân năm xưa, bây giờ hắn là chủ tịch một tỉnh, căn bản không phải cùng cấp bậc với Lý Vũ Hiệp, những suy tư của hắn sao có thể để Lý Vũ Hiệp nhìn ra?
Lý Vũ Hiệp nghĩ đến những vấn đề này mà không khỏi lắc đầu, đáng lý ra vài năm trước Lý Vũ Hiệp đã có cơ hội bảo trì quan hệ với Trương Thanh Vân, nhưng lúc đó lão xử sự không chu đáo, không lão luyện như bây giờ. Quan trọng là năm xưa lão không ngờ Trương Thanh Vân lại phát triển và hùng mạnh như bây giờ.
Vì vậy Lý Vũ Hiệp phạm vào sai lầm, cuối cùng tự làm phai nhạt quan hệ với Trương Thanh Vân. Những năm Trương Thanh Vân không ở Giang Nam thì Lý Vũ Hiệp cũng không chủ động kéo lại quan hệ. Bây giờ Trương Thanh Vân đến Giang Nam, Lý Vũ Hiệp mới nghĩ đến quan hệ, rõ ràng đã hơi trễ.
- Chủ tịch Cao, vài năm không gặp, anh vẫn như xưa, cũng không biết anh còn uống rượu được không, chúng ta nhất định phải làm vài ly mới được.
Có thể thấy Cao Khiêm cố gắng làm cho mình trở nên tự nhiên, nhưng dù hắn lòng dạ sâu sắc thì muốn làm được như vậy cũng không dễ dàng gì, dù sao cũng làm người ta sinh ra cảm giác mất tự nhiên. Hắn nói:
- Chủ tịch quá khách khí, uống rượu không được nhiều, nhưng uống với anh vài ly cũng đều có thể.
Khi Cao Khiêm nói đến chữ "anh" thì đầu lưỡi xoay chuyển rất khó khăn, điều này cũng không quá khó hiểu, năm xưa Trương Thanh Vân là cấp dưới của Cao Khiêm, khi Cao Khiêm làm trưởng phòng giám sát thì Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng ban. Bây giờ Trương Thanh Vân đã tiến lên làm lãnh đạo trực tiếp của Cao Khiêm, tương phản đã là quá lớn.
Đáng lý ra khi xem xét đề bạt cán bộ thì tổ chức cũng sẽ để ý đến vấn đề này, nhưng tình huống Giang Nam rất đặc thù, hơn nữa cán bộ phát triển quá nhanh như Trương Thanh Vân cũng là hiếm thấy, vì thế mà có chút tình huống khó thể lẩn tránh. Lúc này mới xuất hiện tình huống quan hệ cấp trên cấp dưới đảo ngược như Trương Thanh Vân và Cao Khiêm.
Khối chính quyền tỉnh Giang Nam tổng cộng có tám vị phó chủ tịch, Cao Khiêm là phó chủ tịch thường vụ, phó chủ tịch Quý Đông Phương là thường ủy tỉnh ủy. Trước kia Quý Đông Phương cũng có chút quan hệ với Trương Thanh Vân, hai người đều đã quen biết, còn những phó chủ tịch còn lại thì cần Cao Khiêm giới thiệu.
Trong số những người này tạo ra ấn tượng khá sâu cho Trương Thanh Vân, đó chính là phó chủ tịch Chu Quốc Lập. Năm xưa Trương Thanh Vân còn làm ở phòng giám sát thì Chu Quốc Lập đã là cục trưởng cục công an, nhiều năm như vậy mà lão vẫn chỉ yên vị ở chức vụ phó chủ tịch tỉnh, đúng là làm người ta cảm thấy thổn thức.
Chu Quốc Lập cũng sắp về hưu, có lẽ sẽ yên vị ở chức phó chủ tịch, trước kia lão có vẻ rất uy nghiêm nhưng bây giờ đầu tóc lại trắng bệch, thân thể hơi mập lùn, bụng cũng nhô ra, bộ dạng đã rất già lão. Chu Quốc Lập bây giờ vì có những biến đổi quá lớn mà nhìn qua có vẻ rất ôn hòa.
Nhưng tâm tình của Chu Quốc Lập lại rất tốt, khi bắt tay với Trương Thanh Vân thì lão cười ha hả rất vui sướng. Trương Thanh Vân gọi lão là cục trưởng, điều này không những chẳng làm lão mất hứng, hơn nữa lại càng vui sướng, lão liên tục nói:
- Không dám, không dám.
Khi Trương Thanh Vân bắt tay với lãnh đạo khối chính quyền thì các ban ngành tỉnh ủy đều phải chờ đợi, tất nhiên hắn cũng không thể nói quá nhiều, những phó chủ tịch chưa quen mặt thì không nói lời nào, chỉ bắt tay mỉm cười và gật đầu. Thật ra hôm nay hắn là một lãnh đạo khối chính quyền trẻ tuổi nhất, nhưng hành vi của hắn như vậy cũng không làm ai cảm thấy không ổn, ngược lại những cán bộ trước đây chưa quen biết cũng phải lau mắt nhìn. Tất cả đều cho rằng Trương Thanh Vân tuy còn trẻ nhưng quan uy rất mạnh, quả nhiên danh bất hư truyền...
Khí trời Giang Nam không giống như phương bắc, Giang Nam mùa xuân nhiều mưa, bây giờ tuy đã là mùa hạ nhưng có mưa cũng rất bình thường.
Trong ngòi bút của các danh nhân thường miêu tả cảnh mưa đẩy rạp hoa cỏ, đại khái cũng miêu tả mùa này ở Giang Nam. Buổi tối bên ngoài mưa tí tách, không khí ẩm ướt thường có cả mùi hương bùn đất, mặc vào một bộ áo khoác và cảm thấy đất trời se lạnh, nếu chui vào trong chăn thì rõ ràng không lạnh mà chẳng quá nóng.
Khí trời thế này rất dễ ru người ta vào giấc ngủ, dù là những người thích đọc sách cũng cảm thấy rất tốt, Trương Thanh Vân cũng rất thích bầu không khí thế này, khi nghe những giọt mưa tí tách cũng làm con người dược buông lỏng thậm chí là lười biếng, từ sâu trong lòng sẽ sinh ra cảm giác thanh thản. Trong lòng Trương Thanh Vân thì hắn luôn cho rằng đây là cảm giác vô cùng hạnh phúc...
Khi Trương Thanh Vân đang hưởng thụ hương vị thanh thản thì có rất nhiều người ở Giang Nam thức trắng đêm khó ngủ.
Trương Thanh Vân đến Giang Nam, đối với nhiều người đây là một chuyện lớn. Vị trí chủ tịch một tỉnh được thay đổi, tùy theo tình hình mà có thể đo lường được mức độ quan trọng, nhưng dù là thế nào thì cũng sẽ liên lụy đến một nhóm người, dĩ nhiên cảm thấy khó ngủ chính là những người bị biến đổi hoàn cảnh.
Khu dân cư Ung Cảnh tỉnh Giang Nam, Trương Thanh Vân có một căn phòng nhỏ ở đây vào thời điểm đầu tiên, có thể nói khu dân cư này cũng chứng kiến những năm tháng phấn đấu đầu tiên của Trương Thanh Vân ở Thành Đô. Thật ra ngoài Trương Thanh Vân thì còn có một người thích hoàn cảnh ở Ung Cảnh, người này chính là Lý Vũ Hiệp.
Lần đầu tiên Trương Thanh Vân quen biết Lý Vũ Hiệp, khi đó lão là trưởng phòng tổ chức thành phố Vũ Đức. Vì Trương Thanh Vân có quan hệ với Lý Phong Sơn, vì vậy mà có một khoảng thời gian Trương Thanh Vân từng đi khá gần với Lý Vũ Hiệp.
Nhưng sau này Trương Thanh Vân đảm nhiệm chức vụ phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam, giữa hai người có chút khúc mắc, sau đó quan hệ dần phai nhạt. Vì vậy những năm gần đây hai người hầu như không liên lạc.
Nếu nói toạc ra thì Lý Vũ Hiệp thuộc thành phần đầu cơ chính trị, lão không có phe phái cố định nhưng rất giỏi đầu cơ kéo quan hệ, có những mối quan hệ của chính mình, vì vậy những năm qua vẫn phát triển rất tốt.
Bây giờ Lý Vũ Hiệp là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, có thể nói là cầm quyền cao, lực ảnh hưởng rất lớn ở Giang Nam. Lão làm quan đến cấp này cũng coi như chính thức thỏa mãn, lão là người duy trì công tác tổ chức một tỉnh, là phó phòng thường vụ, chỉ cần vung tay là có thể quyết định vận mệnh và tương lai của rất nhiều người. Cảm giác thao túng quyên lực này có thể nói là cực hạn, vì vậy trước nay Lý Vũ Hiệp luôn biết cách cảm nhận.
Trong một căn nhà rất bình thường ở khu Ung Cảnh, đây là nhà của Lý Vũ Hiệp. Tuy nói đây là nhà nhưng chỉ có một đôi bạn già và một bảo mẫu, cuộc sống có vẻ rất đơn giản.
Cũng giống như những quan viên có địa vị cao, Lý Vũ Hiệp rất biết cách bài trí phòng làm việc của mình, bên trong có sách có thư pháp, đây là một đam mê của lão.
Buổi tối, ngoài trời đổ mưa, Lý Vũ Hiệp cố ý mở cửa sổ, gió mang theo hơi nước đã làm ướt tấm rèm nhưng lão vẫn không biết, lúc này lão đang chắp tay sau lưng đi lại trong căn phòng cũng không quá rộng.
- Đến đây, đúng là vẫn còn đến, hì!
Lý Vũ Hiệp khẽ nói, trong miệng luôn phát ra một câu nói khó hiểu.
Lý Vũ Hiệp dạo bước không nhanh không chậm, nhìn qua có vẻ không nóng không vội nhưng hai bàn tay sau lưng lại liên tục nhịp lên xuống. Chỉ cần xem xét vào chi tiết này cũng cho thấy tốc độ vận chuyển của đầu óc là không chậm.
Lý Vũ Hiệp trước nay vẫn luôn chú ý đến Trương Thanh Vân, Trương Thanh Vân có thể đi đến độ cao bây giờ cũng làm cho lão cực kỳ bội phục. Nhưng đối với Lý Vũ Hiệp thì vấn đề nhân tình căn bản không đáng tính, trong lòng lão đang nghĩ về những biến đổi Trương Thanh Vân mang đến cho mình khi đến Giang Nam.
Đáng lý ra lần này Trương Thanh Vân xuống làm người đứng đầu khối chính quyền, Lý Vũ Hiệp có thể không cần xem xét, bí thư Thang và bí thư Trần đều là những lãnh đạo nắm đại cục ở đảng ủy, ít nhất trong thời gian tới thì khối đảng ủy sẽ không có biến đổi.
Nhưng Lý Vũ Hiệp vẫn không nghĩ như vậy, lão thấy công tác của khối đảng ủy và khối chính quyền không cô lập. Trương Thanh Vân là người dám nghĩ dám làm, nhất định hắn phải tìm được quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Nếu không Trương Thanh Vân làm người đứng đầu khối chính quyền mà chẳng có quyền tự chủ, như vậy sẽ khó quán triệt ý chỉ ở khối công tác của mình.
Lý Vũ Hiệp hiểu rõ tính cách của Trương Thanh Vân, với tính cách đó, lão tin Trương Thanh Vân sẽ không thể tha thứ cho hợp tác lũng đoạn giữa Thang Vận Quốc và Trần Hiểu. Hai người Thang Vận Quốc và Trần Hiểu có thể liên thủ ép Triệu Văn Phong chết trong khổ sở, có thể làm Nghiêm Tụng Tuấn ngã ngựa nhưng Trương Thanh Vân thì không.
Đầu tiên là "quá tam ba bận", hai chủ tịch trước đó đều xảy ra vấn đề, sự tha thứ của trung ương với Thang Vận Quốc cũng có hạn. Nếu bây giờ Trương Thanh Vân tiếp tục xảy ra vấn đề, như vậy Thang Vận Quốc sẽ phải tai ương ngay lập tức.
Xét về phương diện khác, Trương Thanh Vân cũng không phải là Triệu Văn Phong hay Nghiêm Tụng Tuấn, Triệu Văn Phong có quan hệ rộng ở thủ đô nhưng nhược điểm lại thiếu căn cơ ở Giang Nam, thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở.
Nghiêm Tụng Tuấn lại khác biệt hoàn toàn với Triệu Văn Phong, Nghiêm Tụng Tuấn có căn cơ sâu ở Giang Nam, cũng có năng lực mạnh, nhưng lão không nhận được nhiều giúp đỡ, không dễ dàng quán triệt ý chỉ ở khối chính quyền tỉnh.
Trương Thanh Vân là người có cả ưu thế của Nghiêm Tụng Tuấn và cả Triệu Văn Phong, hơn nữa bản thân hắn cũng có năng lực và khí phách mạnh hơn hai người kia. Chỉ cần nhìn khí thế khủng bố mà Trương Thanh Vân mang đến Giang Nam vào hôm nay là thấy rất rõ, người này sẽ nhún nhường sao?
Lý Vũ Hiệp hầu như có thể khẳng định, Trương Thanh Vân sẽ có động tác trên phương diện nhân sự, nếu như vậy thì Lý Vũ Hiệp có thể nói là kẻ thừa thãi.
Triết học quan trường của Lý Vũ Hiệp chính là phòng ngừa, chu đáo, bây giờ lão cho rằng Trương Thanh Vân đến Giang Nam, sau này Thang Vận Quốc và Trần Hiểu sẽ dần xuống dốc, Trương Thanh Vân sẽ tiến lên từng bước, cuối cùng sợ rằng sẽ thay thế cả Thang Vận Quốc.
Xu thế như vậy là quy luật tự nhiên khó thể ngăn cản, Lý Vũ Hiệp thấy rõ điều này, sao lão có thể buông bỏ cơ hội ngàn năm một thuở? Lão cũng thấy rõ thế giới này dễ thêu hoa trên gấm nhưng khó thể giúp nhau lúc khó khăn, lão cảm thấy mình nên có động tác sưởi ấm chân tay trong giai đoạn đầu Trương Thanh Vân đến Giang Nam.
Vì vậy mà Lý Vũ Hiệp liên tục xem xét những khả năng đột phát của Trương Thanh Vân, vô tình lão càng nhĩ càng sâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể thấy rõ. Trương Thanh Vân đã sớm không còn là Trương Thanh Vân năm xưa, bây giờ hắn là chủ tịch một tỉnh, căn bản không phải cùng cấp bậc với Lý Vũ Hiệp, những suy tư của hắn sao có thể để Lý Vũ Hiệp nhìn ra?
Lý Vũ Hiệp nghĩ đến những vấn đề này mà không khỏi lắc đầu, đáng lý ra vài năm trước Lý Vũ Hiệp đã có cơ hội bảo trì quan hệ với Trương Thanh Vân, nhưng lúc đó lão xử sự không chu đáo, không lão luyện như bây giờ. Quan trọng là năm xưa lão không ngờ Trương Thanh Vân lại phát triển và hùng mạnh như bây giờ.
Vì vậy Lý Vũ Hiệp phạm vào sai lầm, cuối cùng tự làm phai nhạt quan hệ với Trương Thanh Vân. Những năm Trương Thanh Vân không ở Giang Nam thì Lý Vũ Hiệp cũng không chủ động kéo lại quan hệ. Bây giờ Trương Thanh Vân đến Giang Nam, Lý Vũ Hiệp mới nghĩ đến quan hệ, rõ ràng đã hơi trễ.