Trà tốt nhất chính là loại Vũ Tiền được trồng ở vùng núi cao Ung Bình, đây là loại trà mà Vũ Chí Cường đặc biệt đưa đến, hôm nay Trương Thanh Vân lấy ra đãi khách.
Trà được pha vào trong ấm, hương vị bùng lên nồng đậm, tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là trà Vũ Tiền được sản xuất thủ công, giữ lại được rất nhiều hương vị.
Khi uống trà sẽ cảm nhận được hương vị thuần khiết, dù chỉ dùng nước bình thường cũng có thể cảm nhận được hương vị núi cao Ung Bình, quả nhiên có sắc thái riêng.
Trương Thanh Vân đặt một ly trà trước mặt Mao Hàn, điều này làm cho Mao Hàn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, lão ngồi xuống nhưng lại muốn đứng lên cảm tạ. Trương Thanh Vân khoát tay, tỏ ý không cần.
Mao Hàn cũng không gắng gượng, liên hệ với lãnh đạo cũng không nên quá cẩn trọng, như vậy lãnh đạo sẽ coi là không được việc, không thể đảm nhận trọng trách. Mao Hàn trước nay luôn là người nhìn mặt nói chuyện, bây giờ thấy Trương Thanh Vân khách khí giống như không gượng ép, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút vui sướng.
- Anh Mao, vấn đề thư ký anh đưa danh sách cho tôi cũng rất tốt, vì vậy lúc này tôi cũng khó quyết định. Thế này đi, anh đề cử một người, tôi tin ánh mắt của anh.
Trương Thanh Vân cười nói.
Mao Hàn, có chút sững sốt, sau đó lão trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch, tôi thấy anh chắc chắn cũng đã có quyết định, nhưng anh trưng cầu ý kiến của tôi, tôi cho rằng tiểu tử Trần Gia Cường là khá tốt. Người này còn trẻ, cũng có nguyên tắc, bằng cấp cao.
Trương Thanh Vân dùng tay gõ mặt bàn, hắn đứng lên đi đến bàn công tác cầm lấy một xấp lý lịch mở ra xem, sau đó hắn lấy một phần tư liệu đưa cho Mao Hàn:
- Anh nói đồng chí này sao?
Mao Hàn nhận lấy phần lý lịch, lão nhìn qua rồi nói:
- Vâng, chính là cậu ấy.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Trần Gia Cường này cùng tuổi với tôi, được rồi, nếu anh đề cử thì chọn anh ấy, hôm nay đi làm luôn. Tôi không quan tâm những thứ khác, tôi chỉ cần người hữu dụng.
Mao Hàn cười nói:
- Điều này là đương nhiên, tất cả sẽ được tôi sắp xếp tốt đẹp.
Hai người trò chuyện về vấn đề thư ký, những câu nói tiếp theo cũng dễ dàng hơn. Trương Thanh Vân tùy ý hỏi vài vấn đề công tác của khối chính quyền, nhưng tình huống phân phối các ban của văn phòng. v. v. Hai người nói chuyện khá đầu cơ, vô tình cũng coi như Trương Thanh Vân đưa ra một lời hứa hẹn với Mao Hàn.
Mao Hàn là người không có khí tức quan liêu nhưng làm việc rất già dặn, Trương Thanh Vân cho Mao Hàn chọn thư ký, thật ra trong lòng hắn cũng có ý, hắn muốn xem đối phương xử lý vấn đề thế nào.
Sự thật chứng minh Mao Hàn suy xét vấn đề rất đơn thuần, rõ ràng nói đúng người đúng việc. Đúng như những lời lão đã nói, Trần Gia Cường dù là năng lực hay tuổi tác đều thích hợp, điều duy nhất làm người ta băn khoăn chính là hắn được điều nhiệm công tác từ thị ủy Thành Đô sang khối chính quyền tỉnh ủy, bối cảnh tương đối phức tạp, sợ rằng sẽ liên quan đến các phe phái con nhà quan.
Nhưng Mao Hàn không quan tâm đến những vấn đề này, lão vẫn quyết đoán đề của Trần Gia Cường cho Trương Thanh Vân. Điều này không phải lão xúc động nhất thời, đó chính là sự lão luyện. Lão là người theo bên cạnh lãnh đạo, quan trọng là xem xét tính đúng đắn của sự việc, không nên biểu hiện quá khôn khéo, như vậy sao có thể làm cho lãnh đạo yên tâm?
Nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân đã hiểu rõ bối cảnh của Mao Hàn, lão là cán bộ thư ký công tác đã hơn nửa đời người, năm xưa tiến vào quan trường rất có khí phách thư sinh.
Sau này sự nghiệp không thông suốt, liên tục bỏ lở nhiều cơ hội, vì vậy trước khi được đề bạt làm thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh thì có thể coi là thất bại.
Tuy trước kia Mao Hàn đã từng là thư ký của phó chủ tịch thường vụ tỉnh, đồng thời còn kiêm nhiệm chức vụ phó thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh. Nhưng trước nay chức vụ phó thư ký trưởng của Giang Nam là rất nhiều, một phó thư ký trưởng như Mao Hàn xuống tuyến dưới sẽ được người ta coi là bồ tát, nhưng xét trong mặt bằng khối chính quyền thì còn kém ra một trưởng ban có thực quyền.
Mao Hàn tiến lên chức vụ thư ký trưởng khối chính quyền chính là hành vi ngẫu hứng của Nghiêm Tụng Tuấn. Khi đó Nghiêm Tụng Tuấn mới lên nhận chức chủ tịch tỉnh, lão đắc chí vừa lòng, nóng lòng có quyết tâm thay đổi Giang Nam, vì vậy mới chọn một thư ký trưởng "ba không" như Mao Hàn.
Nhưng không ngờ Nghiêm Tụng Tuấn chọn người hầu là rất đúng, năng lực công tác của Mao Hàn rất xuất sắc, cực kỳ quán triệt ý chỉ của lãnh đạo, quản lý công tác cực kỳ trật tự. Hơn nữa lão là người cẩn trọng, cũng không thiếu các thủ đoạn quan trường, là nhân tài khó kiếm.
Khi giao tiếp công tác thì Nghiêm Tụng Tuấn đã từng đề cập qua Mao Hàn, Trương Thanh Vân vốn cũng không muốn thay đổi chức vụ thư ký trưởng, hơn nữa Nghiêm Tụng Tuấn đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân càng vui vẻ.
Tất nhiên, dù là như thế thì chức vụ thư ký trưởng cũng quá mấu chốt, Trương Thanh Vân vẫn phải lơ đãng khảo nghiệm Mao Hàn vài lần, sau khi chính thức xác nhận lời nói của Nghiêm Tụng Tuấn thì mới yên tâm.
Bây giờ chỗ ở của Trương Thanh Vân ở Giang Nam không cố định, trong khu nhà thường ủy có một biệt thự dành cho hắn, đôi khi hắn cũng vào đó ở vài ngày. Nhưng biệt thự vườn cam của Cảnh Sương có hoàn cảnh rất tốt, phần lớn thời gian Trương Thanh Vân đều ở đây.
Cảnh Sương là người ôm ấp tình cảm với cố hương, nàng rất đau lòng với Ung Bình, vì vậy không muốn quay về, cũng vì vậy mà nàng ký gửi tinh thần ở Thành Đô. Khu vườn cam đã được nàng khổ tâm chăm sóc cả chục năm, một ngàn mẫu cam đã có quy mô lớn, khắp nơi đều là sản nghiệp của nàng.
Biệt thự vườn cam lại nằm vị trí trung tâm khu vực này, hoàn cảnh tươi đẹp, thậm chí khắp Giang Nam không có nơi nào so sánh được, ngay cả biệt thự ở núi Nam Sơn cũng khó bề sánh vai với biệt thự nơi đây.
Bây giờ là mùa hè, khí trời Thành Đô rất nóng, bể bơi ở lầu hai biệt thự, Trương Thanh Vân đang đeo kính râm nằm trên ghế, trên người là một chiếc khăn tắm.
Trong hồ bơi, Cảnh Sương mặc một bộ áo tắm màu hồng nhạt bơi lượn trong nước như mỹ nhân ngư. Tính cách của Cảnh Sương tương đối bảo thủ, nàng chưa từng dùng đồ bơi bikini, nhưng dù là như vậy thì mỹ nhân như ngọc, nàng dùng đồ tắm bảo thủ cũng khó thể che giấu dáng người tuyệt diệu, ngược lại còn có một sự thu hút rất hàm súc làm người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Trương Thanh Vân thoải mái nằm ngửa mặt trên ghế ở sân thượng, hắn nhìn bầu trời xanh lam bao la, trong lòng thoải mái nói không nên lời. Không biết Cảnh Sương đã lặng lẽ đến bên cạnh hắn từ khi nào, nàng rón ra rón rén, mãi đến khi lại gần bên cạnh thì nàng mới hù một tiếng.
Trương Thanh Vân hoảng sợ, Cảnh Sương cười khanh khách. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn mỹ nhân với má lún đồng tiền, trong lòng bùng lên nhu tình. Đã nhiều năm trôi qua, Cảnh Sương vẫn diễm lệ như xưa, hơn nữa phương diện tính cách cũng không biến đổi quá nhiều, tâm tính ngượng ngùng như những cô gái nhỏ vẫn không đổi. Điều này làm cho Trương Thanh Vân hoài nghi, chẳng lẽ câu nói "hồng nhan về già" không thể áp dụng với nàng?
- Ngồi xuống đi, uống chút nước trái cây.
Trương Thanh Vân nói, hắn gọi người giúp việc đến pha nước cho Cảnh Sương. Trong chỗ này Trương Thanh Vân rõ ràng là ông chủ, vì hắn có thân phận đặt biệt nên tất cả đám người trong biệt thự đều là tâm phúc. Cảnh Sương đã kinh doanh nhiều năm ở Hoàng Hải, bên người luôn có tâm phúc, mà những người này cũng biết Cảnh Sương là vợ của Trương Thanh Vân.
Thật ra Cảnh Sương và Trương Thanh Vân gặp mặt thì ít phân tán lại nhiều, nàng rất chuyên chú đến sự nghiệp, bây giờ công ty của nàng ngày càng mạnh, thậm chí đã là quỹ đầu tư số một trong nước, là một xí nghiệp đỉnh cấp.
Nhưng Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được những cảm giác bất đắc dĩ và thất lạc của Cảnh Sương, nàng đã mang thai một lần nhưng đáng tiếc lại sẩy thai ngoài ý muốn. Sự kiện này là đả kích rất lớn với nàng, dù Trương Thanh Vân không nói gì nhưng cũng vì vậy mà nàng lại tin vào số mệnh.
Cảnh Sương vốn là con dâu Tôn gia, nhưng còn chưa kết hôn thì người đàn ông đã mất. Sau này nàng gặp Trương Thanh Vân, hai người phát sinh tình cảm, vốn là một đoạn tình cảm tốt đẹp, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại liên quan đến một vụ án, đành phải tha hương.
Sau này Cảnh Sương điều chỉnh tâm tính, nàng thầm nghĩ muốn có con với Trương Thanh Vân, nhưng ông trời lại chẳng thương tiếc, không cho nàng được như ý muốn. Nàng tin số mệnh của mình là cô độc cả đời...
Hai người đều mặc đồ tắm, Trương Thanh Vân ôm Cảnh Sương vào lòng mà yêu thương bừa bãi, nhưng những động tác không quá phận cũng làm linh hồn hai con người xích lại gần nhau hơn. Không thể nghi ngờ Cảnh Sương là một người phụ nữ quan trọng của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng là người phụ nữ mà Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ nhất.
- Thanh Vân, công tác khó mở rộng ở Giang Nam sao? Em nghe rất nhiều tin đồn về Giang Nam, nói rằng mực nước ở đây quá sâu, cục diện sẽ loạn.
Cảnh Sương nói, nàng vô thức dùng tay vuốt ve Trương Thanh Vân, tình cảm êm dịu như nước.
Trương Thanh Vân nở nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:
- Em cảm thấy anh đến Giang Nam là lựa chọn chính xác không? Bạn đang đọc chuyện tại
Cảnh sát vặn vẹo người, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân mà không lên tiếng. Nàng đã nghe nói qua nhiều chuyện về Giang Nam, càng nghe càng cảm thấy bất lợi cho Trương Thanh Vân. Nàng đường đường là một bà chủ xí nghiệp phát triển mạnh trong nước, bình thường những người tiếp xúc phần lớn là tinh anh trong các phương diện, cũng không thiếu những cao thủ hiểu rõ chính trị.
Những người này khi nói về thế cục Giang Nam thì không khỏi lắc đầu, mà Trương Thanh Vân đến Giang Nam cũng là chủ đề được bàn tán nhiều nhất. Tuy nhân dân Giang Nam kỳ vọng rất cao vào Trương Thanh Vân, nhưng những địa phương khác lại không cho là như vậy, phần lớn mọi người đều cảm thấy Trương Thanh Vân không có hoàn cảnh tốt.
Cảnh Sương rất quan tâm đến Trương Thanh Vân, dù nàng có chút lo lắng nhưng vẫn hiểu người đàn ông của mình, nàng tin Trương Thanh Vân đến Giang Nam là có con đường chắc chắn.
Hơn nữa Cảnh Sương cũng rất tin tưởng vào năng lực của Trương Thanh Vân. Nàng là người theo Trương Thanh Vân từ giai đoạn đầu tiên, có thể nói nàng đã chứng kiến tất cả lịch trình của hắn, chứng kiến hắn thành công. Từ khi hắn còn ở Ung Bình đến bây giờ, con đường chưa từng thuận buồm xuôi gió, luôn gập ghềnh và có vật cản, hắn phải luôn đấu tranh cầu tiền, luôn phát triển trong tranh đấu mới có địa vị hôm nay.
Nếu những khó khăn năm xưa không thể làm gì được Trương Thanh Vân, như vậy thế cục bây giờ có thể làm khó hắn sao? Cảnh Sương dùng đầu cọ xát lên lồng ngực Trương Thanh Vân vài cái, nàng cảm thấy ở trong lòng người đàn ông của mình thì rất hạnh phúc, rất an toàn
Trà được pha vào trong ấm, hương vị bùng lên nồng đậm, tất nhiên nguyên nhân chủ yếu là trà Vũ Tiền được sản xuất thủ công, giữ lại được rất nhiều hương vị.
Khi uống trà sẽ cảm nhận được hương vị thuần khiết, dù chỉ dùng nước bình thường cũng có thể cảm nhận được hương vị núi cao Ung Bình, quả nhiên có sắc thái riêng.
Trương Thanh Vân đặt một ly trà trước mặt Mao Hàn, điều này làm cho Mao Hàn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng, lão ngồi xuống nhưng lại muốn đứng lên cảm tạ. Trương Thanh Vân khoát tay, tỏ ý không cần.
Mao Hàn cũng không gắng gượng, liên hệ với lãnh đạo cũng không nên quá cẩn trọng, như vậy lãnh đạo sẽ coi là không được việc, không thể đảm nhận trọng trách. Mao Hàn trước nay luôn là người nhìn mặt nói chuyện, bây giờ thấy Trương Thanh Vân khách khí giống như không gượng ép, vì vậy mà trong lòng không khỏi có chút vui sướng.
- Anh Mao, vấn đề thư ký anh đưa danh sách cho tôi cũng rất tốt, vì vậy lúc này tôi cũng khó quyết định. Thế này đi, anh đề cử một người, tôi tin ánh mắt của anh.
Trương Thanh Vân cười nói.
Mao Hàn, có chút sững sốt, sau đó lão trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chủ tịch, tôi thấy anh chắc chắn cũng đã có quyết định, nhưng anh trưng cầu ý kiến của tôi, tôi cho rằng tiểu tử Trần Gia Cường là khá tốt. Người này còn trẻ, cũng có nguyên tắc, bằng cấp cao.
Trương Thanh Vân dùng tay gõ mặt bàn, hắn đứng lên đi đến bàn công tác cầm lấy một xấp lý lịch mở ra xem, sau đó hắn lấy một phần tư liệu đưa cho Mao Hàn:
- Anh nói đồng chí này sao?
Mao Hàn nhận lấy phần lý lịch, lão nhìn qua rồi nói:
- Vâng, chính là cậu ấy.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Trần Gia Cường này cùng tuổi với tôi, được rồi, nếu anh đề cử thì chọn anh ấy, hôm nay đi làm luôn. Tôi không quan tâm những thứ khác, tôi chỉ cần người hữu dụng.
Mao Hàn cười nói:
- Điều này là đương nhiên, tất cả sẽ được tôi sắp xếp tốt đẹp.
Hai người trò chuyện về vấn đề thư ký, những câu nói tiếp theo cũng dễ dàng hơn. Trương Thanh Vân tùy ý hỏi vài vấn đề công tác của khối chính quyền, nhưng tình huống phân phối các ban của văn phòng. v. v. Hai người nói chuyện khá đầu cơ, vô tình cũng coi như Trương Thanh Vân đưa ra một lời hứa hẹn với Mao Hàn.
Mao Hàn là người không có khí tức quan liêu nhưng làm việc rất già dặn, Trương Thanh Vân cho Mao Hàn chọn thư ký, thật ra trong lòng hắn cũng có ý, hắn muốn xem đối phương xử lý vấn đề thế nào.
Sự thật chứng minh Mao Hàn suy xét vấn đề rất đơn thuần, rõ ràng nói đúng người đúng việc. Đúng như những lời lão đã nói, Trần Gia Cường dù là năng lực hay tuổi tác đều thích hợp, điều duy nhất làm người ta băn khoăn chính là hắn được điều nhiệm công tác từ thị ủy Thành Đô sang khối chính quyền tỉnh ủy, bối cảnh tương đối phức tạp, sợ rằng sẽ liên quan đến các phe phái con nhà quan.
Nhưng Mao Hàn không quan tâm đến những vấn đề này, lão vẫn quyết đoán đề của Trần Gia Cường cho Trương Thanh Vân. Điều này không phải lão xúc động nhất thời, đó chính là sự lão luyện. Lão là người theo bên cạnh lãnh đạo, quan trọng là xem xét tính đúng đắn của sự việc, không nên biểu hiện quá khôn khéo, như vậy sao có thể làm cho lãnh đạo yên tâm?
Nếu xét về phương diện khác thì Trương Thanh Vân đã hiểu rõ bối cảnh của Mao Hàn, lão là cán bộ thư ký công tác đã hơn nửa đời người, năm xưa tiến vào quan trường rất có khí phách thư sinh.
Sau này sự nghiệp không thông suốt, liên tục bỏ lở nhiều cơ hội, vì vậy trước khi được đề bạt làm thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh thì có thể coi là thất bại.
Tuy trước kia Mao Hàn đã từng là thư ký của phó chủ tịch thường vụ tỉnh, đồng thời còn kiêm nhiệm chức vụ phó thư ký trưởng khối chính quyền tỉnh. Nhưng trước nay chức vụ phó thư ký trưởng của Giang Nam là rất nhiều, một phó thư ký trưởng như Mao Hàn xuống tuyến dưới sẽ được người ta coi là bồ tát, nhưng xét trong mặt bằng khối chính quyền thì còn kém ra một trưởng ban có thực quyền.
Mao Hàn tiến lên chức vụ thư ký trưởng khối chính quyền chính là hành vi ngẫu hứng của Nghiêm Tụng Tuấn. Khi đó Nghiêm Tụng Tuấn mới lên nhận chức chủ tịch tỉnh, lão đắc chí vừa lòng, nóng lòng có quyết tâm thay đổi Giang Nam, vì vậy mới chọn một thư ký trưởng "ba không" như Mao Hàn.
Nhưng không ngờ Nghiêm Tụng Tuấn chọn người hầu là rất đúng, năng lực công tác của Mao Hàn rất xuất sắc, cực kỳ quán triệt ý chỉ của lãnh đạo, quản lý công tác cực kỳ trật tự. Hơn nữa lão là người cẩn trọng, cũng không thiếu các thủ đoạn quan trường, là nhân tài khó kiếm.
Khi giao tiếp công tác thì Nghiêm Tụng Tuấn đã từng đề cập qua Mao Hàn, Trương Thanh Vân vốn cũng không muốn thay đổi chức vụ thư ký trưởng, hơn nữa Nghiêm Tụng Tuấn đã nói như vậy thì Trương Thanh Vân càng vui vẻ.
Tất nhiên, dù là như thế thì chức vụ thư ký trưởng cũng quá mấu chốt, Trương Thanh Vân vẫn phải lơ đãng khảo nghiệm Mao Hàn vài lần, sau khi chính thức xác nhận lời nói của Nghiêm Tụng Tuấn thì mới yên tâm.
Bây giờ chỗ ở của Trương Thanh Vân ở Giang Nam không cố định, trong khu nhà thường ủy có một biệt thự dành cho hắn, đôi khi hắn cũng vào đó ở vài ngày. Nhưng biệt thự vườn cam của Cảnh Sương có hoàn cảnh rất tốt, phần lớn thời gian Trương Thanh Vân đều ở đây.
Cảnh Sương là người ôm ấp tình cảm với cố hương, nàng rất đau lòng với Ung Bình, vì vậy không muốn quay về, cũng vì vậy mà nàng ký gửi tinh thần ở Thành Đô. Khu vườn cam đã được nàng khổ tâm chăm sóc cả chục năm, một ngàn mẫu cam đã có quy mô lớn, khắp nơi đều là sản nghiệp của nàng.
Biệt thự vườn cam lại nằm vị trí trung tâm khu vực này, hoàn cảnh tươi đẹp, thậm chí khắp Giang Nam không có nơi nào so sánh được, ngay cả biệt thự ở núi Nam Sơn cũng khó bề sánh vai với biệt thự nơi đây.
Bây giờ là mùa hè, khí trời Thành Đô rất nóng, bể bơi ở lầu hai biệt thự, Trương Thanh Vân đang đeo kính râm nằm trên ghế, trên người là một chiếc khăn tắm.
Trong hồ bơi, Cảnh Sương mặc một bộ áo tắm màu hồng nhạt bơi lượn trong nước như mỹ nhân ngư. Tính cách của Cảnh Sương tương đối bảo thủ, nàng chưa từng dùng đồ bơi bikini, nhưng dù là như vậy thì mỹ nhân như ngọc, nàng dùng đồ tắm bảo thủ cũng khó thể che giấu dáng người tuyệt diệu, ngược lại còn có một sự thu hút rất hàm súc làm người ta sinh ra ý nghĩ kỳ quái.
Trương Thanh Vân thoải mái nằm ngửa mặt trên ghế ở sân thượng, hắn nhìn bầu trời xanh lam bao la, trong lòng thoải mái nói không nên lời. Không biết Cảnh Sương đã lặng lẽ đến bên cạnh hắn từ khi nào, nàng rón ra rón rén, mãi đến khi lại gần bên cạnh thì nàng mới hù một tiếng.
Trương Thanh Vân hoảng sợ, Cảnh Sương cười khanh khách. Trương Thanh Vân híp mắt nhìn mỹ nhân với má lún đồng tiền, trong lòng bùng lên nhu tình. Đã nhiều năm trôi qua, Cảnh Sương vẫn diễm lệ như xưa, hơn nữa phương diện tính cách cũng không biến đổi quá nhiều, tâm tính ngượng ngùng như những cô gái nhỏ vẫn không đổi. Điều này làm cho Trương Thanh Vân hoài nghi, chẳng lẽ câu nói "hồng nhan về già" không thể áp dụng với nàng?
- Ngồi xuống đi, uống chút nước trái cây.
Trương Thanh Vân nói, hắn gọi người giúp việc đến pha nước cho Cảnh Sương. Trong chỗ này Trương Thanh Vân rõ ràng là ông chủ, vì hắn có thân phận đặt biệt nên tất cả đám người trong biệt thự đều là tâm phúc. Cảnh Sương đã kinh doanh nhiều năm ở Hoàng Hải, bên người luôn có tâm phúc, mà những người này cũng biết Cảnh Sương là vợ của Trương Thanh Vân.
Thật ra Cảnh Sương và Trương Thanh Vân gặp mặt thì ít phân tán lại nhiều, nàng rất chuyên chú đến sự nghiệp, bây giờ công ty của nàng ngày càng mạnh, thậm chí đã là quỹ đầu tư số một trong nước, là một xí nghiệp đỉnh cấp.
Nhưng Trương Thanh Vân có thể cảm nhận được những cảm giác bất đắc dĩ và thất lạc của Cảnh Sương, nàng đã mang thai một lần nhưng đáng tiếc lại sẩy thai ngoài ý muốn. Sự kiện này là đả kích rất lớn với nàng, dù Trương Thanh Vân không nói gì nhưng cũng vì vậy mà nàng lại tin vào số mệnh.
Cảnh Sương vốn là con dâu Tôn gia, nhưng còn chưa kết hôn thì người đàn ông đã mất. Sau này nàng gặp Trương Thanh Vân, hai người phát sinh tình cảm, vốn là một đoạn tình cảm tốt đẹp, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại liên quan đến một vụ án, đành phải tha hương.
Sau này Cảnh Sương điều chỉnh tâm tính, nàng thầm nghĩ muốn có con với Trương Thanh Vân, nhưng ông trời lại chẳng thương tiếc, không cho nàng được như ý muốn. Nàng tin số mệnh của mình là cô độc cả đời...
Hai người đều mặc đồ tắm, Trương Thanh Vân ôm Cảnh Sương vào lòng mà yêu thương bừa bãi, nhưng những động tác không quá phận cũng làm linh hồn hai con người xích lại gần nhau hơn. Không thể nghi ngờ Cảnh Sương là một người phụ nữ quan trọng của Trương Thanh Vân, đồng thời cũng là người phụ nữ mà Trương Thanh Vân cảm thấy xấu hổ nhất.
- Thanh Vân, công tác khó mở rộng ở Giang Nam sao? Em nghe rất nhiều tin đồn về Giang Nam, nói rằng mực nước ở đây quá sâu, cục diện sẽ loạn.
Cảnh Sương nói, nàng vô thức dùng tay vuốt ve Trương Thanh Vân, tình cảm êm dịu như nước.
Trương Thanh Vân nở nụ cười nhàn nhạt, hắn nói:
- Em cảm thấy anh đến Giang Nam là lựa chọn chính xác không? Bạn đang đọc chuyện tại
Cảnh sát vặn vẹo người, nàng quay đầu nhìn Trương Thanh Vân mà không lên tiếng. Nàng đã nghe nói qua nhiều chuyện về Giang Nam, càng nghe càng cảm thấy bất lợi cho Trương Thanh Vân. Nàng đường đường là một bà chủ xí nghiệp phát triển mạnh trong nước, bình thường những người tiếp xúc phần lớn là tinh anh trong các phương diện, cũng không thiếu những cao thủ hiểu rõ chính trị.
Những người này khi nói về thế cục Giang Nam thì không khỏi lắc đầu, mà Trương Thanh Vân đến Giang Nam cũng là chủ đề được bàn tán nhiều nhất. Tuy nhân dân Giang Nam kỳ vọng rất cao vào Trương Thanh Vân, nhưng những địa phương khác lại không cho là như vậy, phần lớn mọi người đều cảm thấy Trương Thanh Vân không có hoàn cảnh tốt.
Cảnh Sương rất quan tâm đến Trương Thanh Vân, dù nàng có chút lo lắng nhưng vẫn hiểu người đàn ông của mình, nàng tin Trương Thanh Vân đến Giang Nam là có con đường chắc chắn.
Hơn nữa Cảnh Sương cũng rất tin tưởng vào năng lực của Trương Thanh Vân. Nàng là người theo Trương Thanh Vân từ giai đoạn đầu tiên, có thể nói nàng đã chứng kiến tất cả lịch trình của hắn, chứng kiến hắn thành công. Từ khi hắn còn ở Ung Bình đến bây giờ, con đường chưa từng thuận buồm xuôi gió, luôn gập ghềnh và có vật cản, hắn phải luôn đấu tranh cầu tiền, luôn phát triển trong tranh đấu mới có địa vị hôm nay.
Nếu những khó khăn năm xưa không thể làm gì được Trương Thanh Vân, như vậy thế cục bây giờ có thể làm khó hắn sao? Cảnh Sương dùng đầu cọ xát lên lồng ngực Trương Thanh Vân vài cái, nàng cảm thấy ở trong lòng người đàn ông của mình thì rất hạnh phúc, rất an toàn